Lúc ấy Tả Ý còn cười nói: “Tự bỏ tiền đi học đấy, vì không học nổi ở đại học M, suýt nữa đã không tốt nghiệp được.”
Khi trong đầu xuất hiện cảnh tượng này, Dương Vọng Kiệt thình lình dừng đũa.
“Vọng Kiệt, anh sao vậy?” Doãn Tiếu Mi hỏi.
“Doãn Tiêu, lúc nãy cậu nói ông chủ của Hải Nhuận tên gì?”
“Thẩm Chí Hoằng.”
Dùng cơm trong trạng thái lơ đãng xong, Dương Vọng Kiệt cáo từ Doãn Tiếu Mi và lái xe ra về, suốt đường đi anh càng nghĩ càng thấy có gì đó không ổn. Cũng là họ Thẩm? Nếu như anh không nhớ nhầm, quê của Tả Ý cũng là ở thành B. Đại học M, Heidelberg, tai nạn xe, thành B, họ Thẩm, những việc này có quá trùng hợp không?
Có một số việc anh cần phải xác minh lại, bèn lấy điện thoại ra định gọi cho Doãn Tiếu Mi, do dự một lúc anh quyết định gửi tin nhắn.
“Lệ Trạch Lương hơn em bao nhiêu khóa?”
Không đến mười phút, câu hỏi được hồi đáp.
“Bốn khóa, khi em vào trường thì đúng lúc anh ấy vừa tốt nghiệp. Sao vậy?”
“Vậy còn Thẩm Tả Ý?” Anh viết xong câu này, song cuối cùng cũng xóa nó đi. Hình như anh từng nghe Doãn Tiếu Mi nói, Tả Ý lớn hơn cô một năm, hơn nữa nếu hỏi chuyện của Tả Ý, không chừng Doãn Tiếu Mi lại nghĩ sang chuyện khác.
Vậy có nghĩa là, giao điểm của Tả Ý và Lệ Trạch Lương tại đại học âm chính là một năm, sau đó lại đồng thời du học ở Heidelberg. Có khi nào tình cảm của họ không phải chỉ nảy sinh ngẫu nhiên vào bây giờ, mà là từ trước đó?
Vậy, tại sao cô lại không quen biết anh ta? Dương Vọng Kiệt nhớ rất rõ trong lần thứ hai anh hẹn Tả Ý đi ăn, dưới sự nhắc nhở của anh, Tả Ý mới vô cùng kinh ngạc mà phát hiện chân của Lệ Trạch Lương có vấn đề. Vì vậy rất có thể cô ấy không quen biết Lệ Trạch Lương.
Nhưng, Heidelberg có bao lớn đâu, sinh viên Trung Quốc cùng du học tại đây cho dù không quen nhau thì cũng phải từng nhìn thấy mặt của nhau chứ? Huống chi còn là bạn cùng trường tại quê nhà.
Là vì chứng mất trí nhớ?
Anh không phải một kẻ thích lo chuyện bao đồng, nhưng duy chỉ có chuyện của Tả Ý khiến anh để tâm, lý do vì sao? Trong lòng anh hiểu rất rõ. Anh do dự rồi gọi điện cho Tả Ý. Dường như cô đang ở nhà, sau vài câu hàn huyên, Dương Vọng Kiệt đi vào vấn đề chính.
“Nghe nói em có bạn trai rồi.” Anh nói.
Tả Ý nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
“Lúc nãy tôi và một người bạn đi siêu thị có trông thấy em và Lệ tổng đi cùng với nhau.”
“Hả?” Tả Ý biết chuyện của cô và Lệ Trạch Lương là không thể lơ là, đành cười nói, “Ôi chúng tôi lại không thấy anh. Anh cũng thật là, gặp được bạn bè mà không chào hỏi, hôm sau phạt anh phải đãi ăn.”
“Nghe nói hai người là bạn cùng trường, đi du học cũng chung một chỗ, mối duyên phận này phải tu nghìn năm mới thành chánh quả đấy.” Anh cố tình dẫn dắt đề tài trở về trọng điểm mà anh quan tâm.
“Thật sự nói ra thì rất hổ thẹn, tôi và anh ấy trước kia không quen biết nhau.” Tả Ý nói.
Lại nói thêm vài câu thì Dương Vọng Kiệt cúp máy, càng cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Nghe cách nói của Tả Ý, nếu như cô không quen biết Lệ Trạch Lương là vì bệnh mất trí của mình, vậy lẽ nào Lệ Trạch Lương cũng không nhận ra cô?
Nhưng, cũng có thể Tả Ý họ Thẩm chỉ là một sự trùng hợp, không thể nào trùng hợp đến mức cô chính là con gái của Thẩm Chí Hoằng. Nếu không, tại sao Lệ Trạch Lương phải giữ con gái của kẻ thù ở bên cạnh, khác nào quả bom hẹn giờ?
Chỉ trong một ngày, thông tin mà anh nhận được quá nhiều, Dương Vọng Kiệt nhất thời cảm thấy đầu óc rối loạn.
***
Hôm sau, sau khi hoàn thành bài báo cáo công trình, Dương Vọng Kiệt lại nghĩ đến chuyện hôm qua. Để thỏa mãn sự tò mò ngày càng to phồng của mình, cho dù không có trinh thám cũng còn mạng xã hội.
Anh lên mạng tìm kiếm từ khóa “Thẩm Tả Ý”, tin tức có liên quan thật ra cũng không nhiều, có lẽ vì người mang tên này cũng không nhiều, đọc kỹ lại, có một thông tin khiến anh nhớ đến một người - Chu An Hoài.
“Cậu ấm ngân hàng Huy Hỗ quấy rối cấp dưới không thành tức giận thuê người...” Mẩu tin rất dài, bên trong có một câu: Luật sư bên cáo Thẩm Tả Ý.
Dương Vọng Kiệt uống một ngụm nước, tiếp tục kéo xuống, song không thấy tin tức kinh thiên động địa nào liên quan đến Tả Ý. Không có tai nạn xe, không có mất trí, không có Heidelberg, thậm chí không có Hải Nhuận.
Tiên thế giới ảo này, ba chữ Thẩm Tả Ý cơ hồ là một tờ giấy trắng.
Chính trong lúc anh định bỏ cuộc thì bất ngờ lườm thấy một câu ở trang cuối cùng.
“Danh sách diễn viên: Thẩm Huệ - Tô Tả Ý (Khoa Luật).”
Mẩu tín này vốn dĩ không có quan hệ trực tiếp với từ khóa của anh, nhung vì công năng quá mạnh của công cụ tìm kiếm đã mang chữ “Thẩm” trong Thẩm Huệ và chữ “Tả Ý” trong Tô Tả Ý ghép lại rồi đưa ra trước mặt anh.
Một thông tin như vậy căn bản không thể thu hút sự chú ý của Dương Vọng Kiệt, nhưng những chữ “Trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, tác phẩm ‘Mụ phù thủy Salem’ của đoàn ca kịch đã đạt được thành công lớn - Mẩu tin trường Đại học M” đã thu hút anh.
Đây rõ ràng là đoàn ca kịch và vở kịch mà Doãn Tiếu Mi từng nói.
Anh kéo đến xem thời gian của mẩu tin, sớm hơn nửa năm so với thời gian Doãn Tiếu Mi vào trường. Ngoài điểm sai lệch nhỏ này ra, tất cả đều khớp với Tả Ý.
Nhưng tại sao lại là “Tô Tả Ý”?
[3]
Anh không cầm cự được nữa, nhấc điện thoại lên gọi cho Doãn Tiếu Mi.
“Đúng vậy, cô ấy từng đổi họ, trước đây họ Tô, nửa năm trước khi sang Đức đã đổi họ Thẩm, ban đầu mọi người cũng thấy kỳ lạ.” Nghe Dương Vọng Kiệt hỏi thẳng như vậy, Doãn Tiếu Mi cũng vui vẻ trả lời.
“Đích thật kỳ lạ.”
“Ừm. Đã lớn rồi mà còn đổi họ, làm sao mà không lạ cho được. Nhưng mà.... Chuyện như vậy cũng thường thấy mà, có thể do theo mẹ vào một gia đình khác, nghe nói trước đây cô ấy theo họ mẹ. Chuyện như vậy mọi người cũng không tiện hỏi nhiều.”
Dương Vọng Kiệt một mình ngồi trên ghế.
Tô Tả Ý, Thẩm Tả Ý. Hai cái tên này không ngừng xoay vòng trong đầu anh. Đúng lúc Doãn Tiêu đến văn phòng gọi anh vào họp.
“Sao vậy anh bạn, đầu óc đi đâu cả rồi.”
“Doãn Tiêu, cậu có thể giúp tôi điều tra chuyện của Thẩm gia không?” Anh biết về mặt này, Doãn Tiêu có người quen.
“Về chuyện gì?”
“Gia đình.”
“Gia đình?”
“Tôi muốn biết Thẩm Tả Ý và Thẩm Chí Hoằng có quan hệ gì.”
“Thẩm Tả Ý.... là ai?” Anh không nhớ người này đã từng xuất hiện ở đâu.
“Giúp tôi nha.”
Vài ngày sau, Doãn Tiêu quả nhiên đã cho Dương Vọng Kiệt biết kết quả.
“Ông chủ của Hải Nhuận là Thẩm Chí Hoằng có hai đứa con gái. Con gái lớn tên Thẩm Tả Tình, con gái nhỏ tên Thẩm Tả Ý.” Doãn Tiêu kể, “Thẩm Tả Ý là con riêng, vì áp lực của gia đình và xã hội, đến khi trưởng thành mới được vào nhà họ Thẩm.”
“Thẩm Tả Ý là con riêng của Thẩm Chí Hoằng.”
“Đúng vậy.”
Tâm trạng của Dương Vọng Kiệt có hơi kỳ lạ, anh không biết hóa ra Tả Ý lại có một thân thế như vậy. Chả trách anh từng nghe nói cô thường xuyên đến xã đoàn hỗ trợ tư vấn pháp luật miễn phí cho những phụ nữ đang cố sức vùng vẫy trong tầng lớp thấp.
***
Bảy giờ rưỡi tối, Tả Ý đang làm nhiệm vụ rửa chén sau khi dùng xong bữa cơm do Lệ Trạch Lương nấu. Đây là công việc mà họ đã phân công cho nhau. Trước đây cô tưởng làm nghề này của anh, chắc sẽ có rất nhiều bữa giao tế, không ngờ đại đa phần lại là, cô tăng ca và anh thì đúng giờ về nhà nấu cơm.
Vào lúc này, truyền hình đang chiếu tin tài chính.
“Trong tuần qua, sự suy giảm liên tục của chỉ số Nasdaq và hiện tượng tăng giá xăng dầu đã khiến cho giá cổ phiếu toàn cầu rớt mạnh, thị trường chứng khoán Thượng Hải và Thâm Quyến đã đột phá mức giảm thấp nhất trong ba năm qua, từ tháng năm đến nay, chỉ trong vòng ba tháng, tổng giá trị thị trường đã ‘bốc hơi’ 120 tỷ nhân dân tệ.”
Tả Ý nhìn qua tivi một lúc, nhướn mày. Chả trách trong văn phòng ai cũng lẻn theo dõi thị trường chứng khoán, hễ có gì lay động là đồng loạt tụm vào một chỗ.
Tuy nhiên, dẫu cho thị trường cổ phiếu có sụt giảm liên tục đi nữa, cũng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng nấu ăn của Lệ tổng.
“Chẳng lẽ anh không có mua cổ phiếu?” Tả Ý hỏi. Quái lạ, Ngô Ủy Minh và những người khác khi than thở với cô về cổ phiếu qua điện thoại, đều kêu réo như con heo bị cắt cổ vậy.
“Em có mua sao?”
“Không, em xem tiền như sinh mạng, làm gì nỡ lấy đi mạo hiểm? Lỡ như nó rớt năm sáu chục ngàn, không chừng em sẽ chạy ra ban công nhảy xuống đất.”
“Vậy thì đừng nhảy từ ban công này, nếu không thi thể nằm đó, chủ nhà sẽ trả nhà cho Lệ thị.”
“Cao ốc này cũng là của Lệ thị sao?” Tả Ý hỏi trong kinh ngạc, một lúc sau mới sực nhớ ra và thay bằng ánh mắt ai oán nhìn anh, “Anh không thể có chút lòng thương người sao, chẳng lẽ em đi nhảy lầu mà anh cũng không kéo em lại, còn nói lời châm chọc?”
Đang rửa thì điện thoại reo lên.
“Điện thoại.” Anh nói.
Tả Ý lau tay lên tạp dề rồi đi lấy điện thoại, là cô bạn thân Châu Bình Hinh tìm cô. Mới cãi nhau với chồng nên Châu Bình Hinh khóc lóc tìm Tả Ý tâm sự.
Tả Ý dỗ dành: “Đừng khóc nữa Bình Hinh, tôi đến ngay. Cô chờ ở nhà nhé.”
“Tôi muốn đi uống rượu.”
“Được, chúng ta đi uống rượu.”
“Đàn ông đều không phải thứ tốt!” Châu Bình Hinh nói lời oán hận trong tiếng nấc.
“Ừm, đàn ông đích thật không phải...” Cô nhìn sang Lệ Trạch Lương, những chữ còn lại chợt bị nuốt trở vào, không hùa theo.
Nói điện thoại xong thì Tả Ý vào thay đồ: “Em phải ra ngoài, Bình Hinh khóc rất dữ dội.”
“Muộn vậy rồi.” Anh ngồi trên sô pha, có hơi không muốn cô đi.
“A Diễn.” Tả Ý từ phía sau choàng lấy cổ anh, “Em đi một lúc sẽ về ngay.”
“Anh đi với em.”
“Đừng mà. Em chỉ ra nghe cô ấy tâm sự thôi, anh ở nhà chờ em nha.”
Cô cầm túi xách lên vừa chuẩn bị thay giày thì bị Lệ Trạch Lương gọi lại: “Tả Ý.”
“Sao?” Cô quay lại.
Anh đi sang đó kéo cái cài tóc của cô xuống: “Ra đường cũng không biết soi gương lại, chứng nào tật nấy.”
“Có lúc nhìn anh giống đàn bà thật.” Tả Ý nói.
Lệ Trạch Lương mỉm cười.
“Em có đi không đây?” Anh nhắc nhở.
“Ừm.” Tả Ý mang giày xong, chợt nhớ ra gì đó bèn quay lại, “Chờ em về nhé.” Tiếp đó một nụ hôn nhẹ đặt lên môi anh, trộm được một cái goodbye kiss.
Cô vốn dĩ đã không thấp, nhưng để nhắm đúng vị trí thì vẫn phải nhón chân lên. Ai ngờ anh phản ứng cực kỳ nhanh, thuận thế kéo cô đến gần, giữ chặt trong vòng tay, cúi đầu hôn thật sâu.
Tả Ý bị anh hôn đến tâm tư loạn cả lên, ôm mặt đỏ hồng dựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ anh.
“Tả Ý.” Anh gọi.
“Hửm?” Lỗ tai của cô áp trên Ⱡồ₦g иgự¢ anh, hễ anh nói chuyện là cô lại nghe thấy trong đó tiếng rung rung.
“Chúng ta mãi mãi cũng như vậy, có được không?”
Anh cúi xuống nhìn cô, màu mắt ấy vốn nhạt, giờ đây đứng dưới ánh đèn, nó lại như đậm hơn một chút, thấp thoáng như có vài gợn sóng, nhưng cái thần trong mắt lại là sự phức tạp mà người ngoài khó có thể hiểu.
Tả Ý chớp chớp mắt hỏi: “Lệ tiên sinh, ngài đang tỏ tình với tôi đấy à?”
Một đề tài nghiêm túc thế lại bị câu nói đùa giỡn của cô làm tan tành.
“Em lúc nào cũng thích chống đối với anh.” Anh xoa xoa vầng trán.
“Đâu có?” Cô biện minh, “Anh bảo em ăn cà chua thì em không dám gắp khoai tây, anh bắt em tăng ca thì em không dám về sớm. Người phụ nữ nghe lời như vậy biết đi đâu tìm chứ? Vậy mà còn nói em chống đối với anh.”
Anh xua tay chịu thua, thả cô đi, trước khi đóng cửa còn nhấn mạnh: “Không được uống rượu với người ta. Khi nào về gọi điện cho anh, anh đón.”
***
Cô đến nhà Châu Bình Hinh, gõ cửa mãi cũng không có ai ra mở, cô lục tìm trong túi mới phát hiện mình quên mang điện thoại, lại đi ra tìm điện thoại công cộng. Sau khi kết nối cuộc gọi, Châu Bình Hinh nói cho cô biết mình đang uống rượu ở vũ trường, bên kia đầu dây ầm ầm tiếng nhạc. Tả Ý biết cô bạn của mình đang muốn mượn rượu giải sầu, bèn vội vàng chạy đi tìm.
Châu Bình Hinh chưa đến mức say mềm, chỉ là ngồi ngây người nhìn sàn nhảy. Hoặc có thể nói từ sau sự cố lần đó thì cô có chút tự kỷ, ngoài công việc ra thì không mấy tiếp xúc gần gũi với ai nữa. Nhưng do gặp và quen Châu Bình Hinh tại Đường Kiều, điều này khiến cô có ý nguyện bảo vệ Bình Hinh.
“Tả Ý, tôi muốn ly hôn.” Trong không gian ầm ầm như thế này, Châu Bình Hinh phải hét rất lớn.
“Không phải hai người rất yêu nhau sao?”
“Trong ví tiền của anh ấy có hóa đơn mua trang sức nữ, nhưng lại không phải mua cho tôi. Tôi hỏi, anh ấy không giải thích mà còn nói tôi không tin tưởng anh ấy, sau đó thì lấy xe ra ngoài.” Châu Bình Hinh cố gắng nói lớn, Tả Ý cố gắng lắm cũng nghe được bảy tám phần.
Cô nựng lên mặt của Châu Bình Hinh: “Đàn ông đều như vậy cả, chẳng thà tự mình tức đến ói máu cũng không chịu giải thích. Đó mới là sức hút đấy Bình Hinh. Hãy bình tĩnh hỏi anh ấy, đừng nổi giận với bản thân nữa.”
“Nếu anh ấy có người phụ nữ khác ở bên ngoài thì phải làm sao?”
Vậy thì cắt bỏ phần bên dưới của hắn đi, Tả Ý vốn định nói thế, nhưng khuyên nhủ người ta thì không phải khuyên bằng cách này, nên cô đành nói: “Không đâu, chồng của cô rất chung tình.”