Nếu như chúng ta không xem kết cục, chẳng phải họ sẽ mãi dừng lại tại nơi hạnh phúc ấy?
[1]
Trên đường ra sân bay, xe chạy ngang cổng trường đại học M, Tả Ý lại một lần nữa nhìn về phía đó.
“Muốn về thăm trường không?” Anh hỏi.
“Thôi, không quen ai cả.” Cô lắc đầu.
“Anh cũng tốt nghiệp tại trường này.” Anh nói.
“Vậy sao?” Cô quay lại nói một cách ngạc nhiên, sau đó mói nhớ ra hình như đích thật từng nghe Tiểu Lâm nhắc đến. Trước đây anh học rất giỏi, sau khi tốt nghiệp còn nhận được học bổng toàn phần sang du học tại Heidelberg.
Trên chuyến bay về thành A, Tả Ý lại bắt đầu tìm đề tài.
“Xem ra hai chúng ta đúng là có duyên, học chung nhiều trường thật. Có khi nào trước kia chúng ta đã từng gặp nhau ở một nơi nào đó?” Cô cười híp mắt mà nói.
“Có lẽ.” Anh quay đầu đi nhìn qua ô kính khác.
“Nhưng mà loại người như anh, chắc là chẳng thèm nhìn đến em đâu, đúng không?”
“Ừm.” Anh không chú ý nghe, nhất thời thất thần bèn ừm theo tiềm thức.
“Ừm gì mà ừm?” Mặt mày Tả Ý chụm vào nhau, “Đáng lẽ anh phải nói là ‘Đâu có, Lệ mỗ cảm thấy Thẩm tiểu thư xinh đẹp tuyệt trần, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, học thức uyên thâm, vì vậy vừa gặp đã yêu, chỉ hận quen nhau quá muộn màng’.”
“Sắp bay rồi, ngồi đàng hoàng.” Anh cố nín cười mà nói.
Máy bay cất cánh đến độ cao nhất định thì bắt đầu bay ở trạng thái cân bằng, anh lấy một tờ báo ra đọc.
“Em có một câu hỏi.” Cô cởi dây an toàn ra, kê đầu lên vai anh.
“Hửm?”
“Tại sao anh lại thích em?”
“Tại sao gì?”
“Em rất bình thường, mặc dù có tấm lòng lương thiện, mặc dù có lòng chính nghĩa, mặc dù có nội tâm đẹp, mặc dù vẻ ngoài trông cũng không tệ...” Cô nói một cách ‘tự ti’, “Nhưng tại sao anh lại lựa chọn thích em?”
Anh đặt báo xuống, ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh có từng nói anh thích em sao?”
“......”
Ờ, đích thật là không có.
Cô có hơi chán nản.
Một lúc sau, Tả Ý lại khẽ gọi anh: “A Diễn.”
“Sao?”
“Anh rất yêu người trước đây ư? Người cũng từng gọi anh là A Diễn ấy.”
Anh không đáp.
“Vì sao lại chia tay?” Cô lại hỏi.
Cô ngỡ rằng suốt đời này cũng không thể nghe được đáp án của anh, nhưng không ngờ anh lại đặt tờ báo xuống, nhìn ra biển mây bên ngoài ô cửa kính thông qua gương mặt của Tả Ý, rất lâu sau mới trả lời.
“Anh đã làm chuyện khờ dại, tổn thương cô ấy.”
“Vậy... hai người còn yêu nhau không?” Đây là vấn đề Tả Ý quan tâm nhất.
“Không yêu nữa.” Anh nói nhàn nhạt.
Nhưng rốt cuộc là anh không yêu nữa, hay là cô đã không yêu, hay là cả hai đều đã hết yêu, cô không thể biết được. Bởi vì, anh không còn tiếp tục đề tài này nữa.
***
Hôm đó, Dương Vọng Kiệt cùng Doãn Tiếu Mi vào siêu thị mua nguyên liệu để nấu ăn, không ngờ lại gặp được Tả Ý và Lệ Trạch Lương tại đây.
“Hình như cái này thích hợp cho tóc uốn hơn.” Tả Ý cầm hai chai dầu gội đầu nghiên cứu tỉ mỉ sự khác biệt giữa chúng.
“Vậy thì mua cái kia.” Lệ Trạch Lương nói.
“Thật ra em cũng rất muốn uốn tóc.” Cô nói.
“Sau này hẵng tính.” Anh vừa nói vừa đặt chai dầu gội còn lại vào xe đẩy.
“A Diễn, em cắt tóc ngắn trông có xinh hơn không? Hay là nhuộm móc lai màu rượu đỏ?”
Anh đẩy xe đi ở phía trước, cô đuổi theo ở sau lưng hỏi.
“Để như hiện nay.”
“Tại sao? Em muốn thay kiểu tóc khác.”
“Đã xấu rồi, thay kiểu nào cũng vậy thôi.” Anh nói.
Vậy mà cô lại không giận, trái lại còn hí hửng mà đi sau lưng anh nói bâng quơ: “Nhưng mà không hiểu tại sao, em đã xấu đến vậy mà cũng có người thích đến ૮ɦếƭ đi được.”
“E là người này đã hối hận ૮ɦếƭ đi được.”
“….”
Đi được vài bước, cô lại hỏi: “Anh nói xem nếu em uốn tóc thì sẽ thế nào?”
“Không được cắt, không được uốn, không được nhuộm, ngoài ra thì em muốn làm sao với mái tóc cũng được.”
…….
Cả hai vừa đi vừa nói, khi đi từ bên này qua, họ không chú ý thấy Dương Vọng Kiệt và Doãn Tiếu Mi ở đối diện. Tuy là không nắm tay, nhưng thái độ thân mật như thế, muốn giấu cũng khó.
Dương Vọng Kiệt chưa bao giờ nhìn thấy một Tả Ý nhõng nhẽo như vậy, càng không ngờ bao ngày không gặp cô và Lệ Trạch Lương đã đi chung với nhau. Anh biết gần đây Lệ thị đã đầu tư một số tiền lớn vào dự án phát triển thành B. Nghe nói là đang hợp tác với Đông Chính trong công trình vịnh Lam Điền, và đã đầu tư trước mấy trăm triệu vào đó.
Điều này, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người. Nhưng mà năm xưa, nếu không phải Lệ Trạch Lương mua lại công trình dang dở của Nghiệp Hưng dưới sự ngỡ ngàng của mọi người, thì làm sao có địa vị hô mưa gọi gió trong ngành bất động sản của Lệ thị ngày hôm nay? Lúc đó chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi, thì Lệ thị vừa mới trải qua sóng gió lớn ắt sẽ sập đổ. Nhưng anh đã thành công. Giờ đây xem ra, anh ta lại nhắm đúng thời cơ rồi.
Nếu như người cô thích là một nhân vật như thế, vậy anh cũng chỉ biết than tài không bằng người thôi.
“Ấy, đó không phải là cô Thẩm sao?” Doãn Tiếu Mi nói, lập tức lại trông thấy Lệ Trạch Lương ở bên cạnh: “Cuối cùng thì họ vẫn ở bên nhau.” Cô còn nhớ trong tiệc cưới của anh hai, họ đã ngồi cạnh nhau.
“Ừm, còn muốn mua gì không, không mua thì chúng ta đi thôi, chắc là anh của em ở nhà cũng nôn nóng lắm rồi.” Dương Vọng Kiệt đáp lại.
***
“Em và Lệ Trạch Lương cũng là bạn cùng trường đấy.” Về đến nhà, đang chuẩn bị vật liệu trong bếp thì cô sực nhớ ra mà nói.
“Đại học M?”
“Đúng đó. Nhưng lúc em vào trường thì anh ấy đã tốt nghiệp rồi. Vì vậy chỉ từng nghe nói về nhân vật này thôi, em và anh ấy là bạn cùng trường. Khi đó anh ấy đã rất xuất sắc, còn được nhận học bổng toàn phần đi du học ở Heidelberg, tuy vẫn chưa tốt nghiệp thì đã về nước, nhưng tuyệt đối không phải loại sinh viên muốn vào đại học âm cũng phải nhờ ba lót đường như em.”
“Con gái tụi em, chỉ cần thấy ai ưa nhìn một chút, có chút gia thế là cho rằng người ta xuất sắc.”
Doãn Tiếu Mi cố tình khịt mũi nói: “Sao mà trong bếp có mùi giấm nồng thế nhỉ. Vọng Kiệt, anh làm đổ giấm lên người mình sao?”
Cười một hồi xong, cô lại nói tiếp: “Khi đi học ở trường, không ai biết anh ấy là cậu chủ của Lệ gia tại thành B cả, vì vậy cũng không gây ra xáo động gì lớn. Đến khi anh ấy đã công thành danh toại được mời về tham gia kỷ niệm thành lập trường, thì tụi em mới biết trường mình đã từng có một nhân vật như vậy.”
“Chân của anh ta lâu nay vẫn thế ư? Mọi người không ngại sao?”
“Khi học đại học chân vẫn bình thường, nghe nói còn rất thích chơi bóng rổ nữa, sau này cũng không biết là vì sao, hình như anh ấy bị tai nạn giao thông ở Đức.”
“Tai nạn?”
“Tai nạn gì?” Anh của cô Doãn Tiêu ló đầu vào hỏi.
“Tụi em đang nói chân của Lệ Trạch Lương bị như vậy đại khái là do tai nạn xảy ra ở Đức.”
“Đức? Đâu phải, sao anh lại nghe nói là ở thành B?” Doãn Tiêu nói, “Vào lúc ấy, chuyện này đã dấy lên một náo động nhỏ trong giới kinh doanh.”
“Náo động?” Doãn Tiếu Mi hỏi.
“Trước đây anh từng nghe người khác nói, có một tờ báo lá cải đã tiết lộ tai nạn của Lệ Trạch Lương là cố tình mưu sát. Nhưng cũng không chắc, ngành báo chí bây giờ chỉ lo sợ thiên hạ không loạn thôi, về sau càng lan truyền thì càng không ra gì, đại khái là vì sợ ảnh hưởng đến danh dự của doanh nghiệp, Lệ thị đã ra mặt phong tỏa mọi tin tức.”
“Hả?” Doãn Tiêu nói đến đây, hai người còn lại đều không hẹn mà cùng há hốc mồm.
Cả hai còn chưa kịp hỏi thêm vì Doãn Tiêu đã bị vợ mình gọi ra ngoài.
“Mưu sát?” Doãn Tiếu Mi chuyển qua hỏi Dương Vọng Kiệt.
“Không rõ.” Dương Vọng Kiệt đáp, “Qua lại chắc cũng là những vụ tranh giành tài sản thôi, người giàu có đa phần đều không thoát khỏi màn kịch này.”
Hai người nhìn nhau, rồi bắt Doãn Tiêu trở về bếp, tiếp tục tra hỏi.
“Mưu sát gì?”
[2]
“Trước đây Lệ thị và tập đoàn Hải Nhuận có hợp tác với nhau.” Doãn Tiêu từ từ kể, “Hai gia đình cũng rất gần gũi, cùng mở trung tâm mua sắm, lời rất đậm trong lần đó. Nhưng sau này nhà hàng của họ ở thành B bị xảy ra sự kiện ngộ độc ác tính.”
“Có liên quan tới tính mạng?” Doãn Tiếu Mi hỏi.
“Hình như có người đã ૮ɦếƭ, sự kiện đó lớn lắm, phải nói là một cú đánh mang tính hủy diệt vào hai công ty đã lên sàn này, giá cổ phiếu rớt mỗi ngày từ lúc mở cửa đến lúc đóng cửa. Hơn nữa chính phủ cũng ra mặt xen vào, chính trong lúc này Lệ thị đã đẩy Hải Nhuận ra, không chỉ vỗ ௱ôЛƓ rút vốn bỏ đi, mà còn cung cấp một lượng lớn tư liệu cho chính phủ.”
“Sao Hải Nhuận lại dễ dàng buông tay như vậy?” Dượng Vọng Kiệt hỏi.
“Đúng đấy, mọi người đều cảm thấy rất kỳ lạ.”
“Có khi nào do chính nội bộ của Hải Nhuận đã xảy ra vấn đề?” Dương Vọng Kiệt phân tích.
“Đại khái là vậy chăng, nếu đúng là như vậy, Lệ thị không chịu tội thay cho Hải Nhuận cũng là lẽ đương nhiên, vì vậy mà hai nhà cắt đứt quan hệ từ đó.”
“Bạn bè gặp nạn mà cũng không giúp đỡ.” Doãn Tiếu Mi chau mày nói.
Doãn Tiêu cười cô: “Thương nhân xem trọng lợi ích coi nhẹ tình nghĩa, những lúc thế này còn bạn bè gì nữa, tự bảo vệ mình mới là quan trọng. Lần đó Lệ thị cũng bị đả kích rất lớn, về sau thì chuyển hẳn sang ngành địa ốc.”
“Kiểu này chẳng phải người của Hải Nhuận sẽ thù Lệ thị đến tận xương tủy sao?” Doãn Tiếu Mi vừa gọt khoai vừa nói tiếp.
“Có lẽ chỉ hận thôi cũng chưa đủ.” Doãn Tiêu nói ra một câu đầy hàm ý, nó khiến Dương Vọng Kiệt chú ý.
“Còn gì nữa sao?” Dương Vọng Kiệt hỏi.
“Ông chủ của Hải Nhuận, Thẩm Chí Hoằng vì thế mà xuất huyết não qua đời, Hải Nhuận tức thì sụp đổ.”
“Vậy tai nạn xe của Lệ Trạch Lương, chính là mưu sát mà họ nói? Hải Nhuận Gi*t ૮ɦếƭ người thừa kế của Lệ thị để trút phẫn?”
“Người thừa kế của Lệ thị? Không.” Doãn Tiêu đưa một ngón trỏ ra trước mặt Dương Vọng Kiệt lắc lư qua lại, “Lúc ấy Lệ Trạch Lương đã tiếp quản Lệ thị rồi, sự việc lần đó anh ta chính là người đưa ra quyết sách.”
“Hả?” Doãn Tiếu Mi bỏ con dao nhỏ trong tay xuống, xen vào, “Lệ sư huynh sao lại...” Cô nhất thời không tìm được một từ thích hợp để hình dung anh.
Doãn Tiêu cười cười, tiếp lời cô: “Thâm độc? Anh ta vốn dĩ không phải một người tầm thường. Thử nghĩ xem Lệ Trạch Lương của thời đó bao nhiêu tuổi? Hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi đó? Thật hổ thẹn, Vọng Kiệt, chúng ta thật hổ thẹn.”
Dương Vọng Kiệt lắc đầu cười cười, loại người như thế sinh ra đã hơn người khác, còn có gì để so sánh chứ? Nếu như anh và Doãn Tiêu cũng sinh ra trong gia đình như vậy, chưa chắc đã kém hơn anh ta.
“Vậy tức là tai nạn đó do người của Hải Nhuận làm rồi? Họ muốn lấy mạng người?” Doãn Tiếu Mi hỏi.
“Không biết, nhưng tai nạn xe xảy ra ở thành B, đó là địa bàn của Hải Nhuận.” Doãn Tiêu nói.
“Ai nói là ở thành B, rõ ràng là ở Đức.” Chị dâu Khanh Hiểu Nguyệt cũng vào tham gia cuộc hội đàm.
“Anh hai nói đó.” Doãn Tiếu Mi lè lưỡi.
“Ở Đức đấy.” Khanh Hiểu Nguyệt nói.
“Sao em lại biết?” Doãn Tiêu hỏi.
“Anh không biết phụ nữ rất tò mò sao? Đặc biệt là với những người đàn ông tuấn tú, họ càng thêm tò mò.” Khanh Hiểu Nguyệt tỏ ra dáng vẻ mê mẩn một anh chàng đẹp trai bảnh bao.
“Anh cũng rất đẹp trai vậy.” Doãn Tiêu nói.
Khanh Hiểu Nguyệt vừa nghe liền giả vờ nôn mửa, sau đó nhanh chóng nhảy ra ngoài.
Tiếp đó, cuộc họp báo vốn dĩ đang rất nghiêm túc về chuyện cũ của Lệ Trạch Lương tự nhiên được kết thúc bởi những pha đùa giỡn của cặp vợ chồng này.
Nhưng Dương Vọng Kiệt thì rất lâu cũng không nói nên một lời nào, đúng lý thì anh và loại người như Lệ Trạch Lương là không thể nào có giao điểm, cũng không có chuyện ganh ghét tỵ nạnh, rốt cuộc là lý do gì đã phá vỡ tâm thái bình thản của anh?
Đại học Heidelberg.
Không hiểu vì sao, những chữ này không ngừng quanh quẩn trong đầu Dương Vọng Kiệt. Trong bữa cơm, anh không ngừng tìm kiếm trong ký ức xem mình đã từng nghe từ này ở đâu. Không phải là trước đây anh chưa từng biết về đại danh của trường Heidelberg, mà là dường như, anh đã nghe ai đó nhắc đến.
Anh sực nhớ ra khi lần đầu tiên gặp Tả Ý, anh rể Ngô Ủy Minh đã giới thiệu như thế này: “Tiểu Thẩm là du học sinh của trường Đại học Heidelberg đấy nhé.”