Lương Ngôn Tả Ý - Chương 27

Tác giả: Mộc Phù Sinh

Sống tự lập gần bốn năm qua, Lệ Trạch Lương tuy vẫn ít nói song tính tình đã cởi mở hơn rất nhiều, đặc biệt là sở trường kể chuyện cười mà không mắc cười. Thường xuyên khiến cho Hầu Tiểu Đông phải ôm bụng cười lăn ra sàn nhà, cả nhóm cũng chỉ có một mình anh kể chuyện cười mà nét mặt vô cùng nghiêm túc, không hé một cái răng.
Tả Ý thường xuyên ngồi bên cạnh các sư huynh, chống cằm quan sát và lắng nghe xem anh đã nói gì với họ.
Cả nhóm con trai ngồi trong phòng nghiên cứu đề tài và thảo luận về luận văn, mỗi khi muốn mua gì thì oẳn tù tì.
Hôm đó, gió rất mạnh, cả nhóm hứng lên muốn uống trà sữa nóng, đến phiên Hầu Tiểu Đông phải đi mua.
Hầu Tiểu Đông rất không tình nguyện mà đi ra phòng khách, nhìn thấy Tả Ý đang nằm thư thả trên sô pha, bèn nói: “Tiêu Tả Ý, bọn anh khát quá.”
“Trong vòi có nước.” Cô đang say sưa đọc tiểu thuyết, đầu cũng không ngoảnh lại mà đáp.
“Tụi anh đều muốn uống trà sữa nóng.”
“Xuống lầu ra cửa quẹo trái, đi khoảng hai trăm mét sẽ có.” Cô đáp.
“Cảm giác phương hướng của em hay thật.” Hầu Tiểu Đông cảm thán.
“Đương nhiên.” Cô nhướn mày nói.
“Nhưng mà anh A Diễn của em cũng muốn uống.”
“Hở?” Tả Ý lập tức ngẩng đầu lên.
“Cậu oẳn tù tì thua thì tự đi mua đi, trời lạnh như vậy, đừng có kéo theo con bé.” Anh nói với Hầu Tiểu Đông.
“Lão Lệ....” Hầu Tiểu Đông chạy trở về, kéo ghế lại đối mặt với Lệ Trạch Lương, nói như một ông già khuyên bảo lớp trẻ: “Tình yêu thương con cái của cậu quá nghiêm trọng rồi đấy, như vậy không tốt cho sự phát triển của trẻ đâu.”
“Em đi mua.” Tả Ý không hề do dự, mặc áo lông cừu vào là đi ngay.
Hai phút sau thì có tiếng gõ cửa, Hầu Tiểu Đông vừa bước ra mở cửa vừa cảm thán: “Xem đấy, sức mạnh của tình cha con đây này, tay chân nhanh như bay vậy.”
Mở cửa, thì ra là anh bạn đến trễ.
Chàng trai cởi khăn choàng cổ ra, vội vàng đi vào và nói lớn: “Hì, tới trễ rồi. Lúc nãy xe buýt suýt gây tai nạn giao thông. Chiếc Buick ở phía sau liền bẻ vô lăng rồi đột ngột đâm lên vỉa hè, ᴆụng vào cột đèn giao thông. Hình như là tài xế bị say rượu, ngay cả bao cao su cũng không thắt, nguyên mặt toàn là máu.”
Những người có mặt đều không tỏ thái độ gì, gật gù tiếp tục lắng nghe.
Chỉ có Lệ Trạch Lương sau khi nghe xong thì lật sang trang mới, thản nhiên nói: “Thì ra cậu chạy xe phải đeo bao cao su[4], thật không ngờ.”
[4] “Bao cao su” ở Trung Quốc gọi là “bao an toàn”, người kể chuyện nói nhầm “dây an toàn” thành “bao an toàn” tức “bao cao su”.
Hầu Tiểu Đông phụt cười, xong cả nhóm cùng bật cười ha hả. Ngờ đâu vừa cười xong quay lại nhìn thì Hầu Tiểu Đông phát hiện Tả Ý đang đứng ngay trước cửa, và đã nghe thấy những câu ấy.
Cả nhóm đều có hơi ngượng. Tuy rằng con trai với nhau, đùa giỡn bằng những chuyện mang “màu sắc” này là chuyện thường thấy, nhưng chưa bao giờ thể hiện trước mặt con gái. Hầu Tiểu Đông thụi vào Lệ Trạch Lương, nói nhỏ: “Lão Lệ, cậu tiêu rồi. Bị cái đuôi phát hiện cậu nói chuyện màu vàng rồi, hình tượng huy hoàng thế là hết.”
Tả Ý thản nhiên đi vào, đặt ly trà sữa nóng hổi lên bàn của anh rồi nói: “A Diễn, của anh nè.” Nói xong thì quay về sô pha tiếp tục đọc sách.
“Còn của tụi anh đâu?” Hầu Tiểu Đông tròn xoe mắt hỏi, “Em chỉ mua có một ly thôi sao?”
“Muốn uống tự mua.” Tả Ý đắc ý mà nhìn Hầu Tiểu Đông.
Khi mọi người đã về hết, Tả Ý chạy đến hỏi anh một cách khờ khạo: “Vì sao khi ở cạnh em, trông anh không giống như khi ở bên họ?”
Một câu hỏi mang tính tìm hiểu nội tâm đến thế, đừng mong anh trả lời.
***
Cho dù là kỳ nghỉ đông, Tả Ý cũng chạy tới thành A đeo lấy anh. Nhưng dưới quyền uy của Thẩm Chí Hoằng, Tả Ý đã không ngủ lại ở nhà anh, mà là ngủ ở khách sạn.
Lệ Trạch Lương hễ rảnh rỗi thì thích viết thư pháp, cô cũng học theo bắt chước nét chữ của anh. Anh để mặc cô, biết chắc không đến ba ngày cô sẽ thay sở thích khác.
Quả nhiên chỉ mới đến ngày thứ hai, Tả Ý đã nói: “Không viết nữa, học cái này làm em chỉ muốn cầm cây 乃út bẻ làm đôi thôi.”
Anh nhướn mày, song vẫn tiếp tục viết, kệ cô.
Cô không dám làm ồn, đành nằm bò ở bên cạnh xem. Thừa lúc anh ra khỏi phòng sách không chú ý, cô liền cầm 乃út bi viết lên tờ giấy Tuyên trắng trẻo đã được cắt ngay ngắn, nét chữ cong quẹo: A Diễn à, A Diễn.
Lật sang tờ thứ hai, viết tiếp mấy chữ: Chúng ta ra ngoài dạo đi có được không?
Tờ thứ ba: Đừng viết nữa được không?
Tờ thứ tư: Em chán quá.
Thấy anh kết thúc cuộc điện thoại quay trở vào, cô nhanh chóng cầm một chồng giấy trắng khác đè lên những trang đã bị cô quậy phá.
***
Mùa hè là mùa Tả Ý thích mua quần áo nhất. Tiền sinh hoạt một tháng của cô chỉ có mấy trăm đồng, bà Tô tuy rất hiền từ nhưng trong vấn đề tiền bạc lại vô cùng cố chấp, tuyệt đối không cho cô sử dụng tiền của Thẩm Chí Hoằng một cách bừa bãi.
Giờ đây cô đã thành con ngựa bị tụt cương, tháng nào cũng vậy chỉ mới mười mấy ngày thì đã tiêu hết tiền của cả tháng.
May mắn thay, cô luôn đeo bám theo một đại gia, một đại gia nghèo đến chỉ có tiền.
“A Diễn, mua cái này.”
“A Diễn, em muốn mua cái kia.”
“A Diễn, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn một bữa ngon được không?”
Đương nhiên, người đi ké ăn ké còn có Hầu Tiểu Đông.
Cuộc sống như thế khiến chi tiêu của anh tăng lên vèo vèo.
Thật ra ngày thường anh là một người rất tiết kiệm, ngoại trừ những món cần thiết phải dùng tiền. Cô vừa đến thì đã cơ hồ dùng hết tiền học bổng mà anh dành dụm ba năm qua.
Nhưng, xài tiền thôi còn chưa đủ, cô còn thích ra vẻ.
Trong lớp Tả Ý có một chàng trai gia đình khá giàu có, rất kiêu căng trong lớp, mỗi ngày đều đi học bằng xe đua Nhật như rất bảnh bao vậy. Nhiều nữ sinh bu lấy anh như ong bu mật.
Nhưng Tả Ý thì chẳng thèm đếm xỉa đến anh, điều này khiến anh cảm thấy hơi mất tự tôn.
Đối phương cứ một tuần lại thay một bạn gái khác, hành vi này khiến cho một Tả Ý luôn xem mình là Thần hộ mệnh của phái nữ tức giận vô cùng, làm gì còn có hảo cảm với anh.
“Tô Tả Ý, lên xe tôi chở cô đi hóng mát.” Hôm đó, Tả Ý và Hầu Tiểu Đông đang đi trên phố thì anh chàng này chợt đạp phanh ngừng trước mặt họ, dùng ánh mắt khinh thường mà nhìn Tiểu Đông, rồi nói như thế với Tả Ý.
“Xớ!” Tả Ý liếc anh, “Loại xe sắt vụn này tôi không thèm.”
“Sắt vụn? Một chiếc bốn trăm mấy ngàn, có cho anh bạn họ Lệ bên cạnh cô nhịn ăn nhịn uống mấy năm cũng chưa chắc đã mua nổi.” Anh chàng đào hoa này từng nghe nói về chuyện của Tả Ý và một sư huynh họ Lệ bên khoa Quản trị, thế là hiểu lầm Hầu Tiểu Đông chính là Lệ Trạch Lương trong truyền thuyết, nên mới cố tình khiêu khích như vậy.
Hầu Tiểu Đông chịu giùm một câu, cảm thấy tức cười.
Ngờ đâu, Tả Ý trả đòn nói: “A Diễn nhà chúng tôi mới không có loại xe hình thù quái dị như thế này, người ta chỉ đi loại xe mà phía trước có một con thiên sứ chính giữa có hình chữ B thôi, không biết anh không ăn không uống cả đời cũng mua nổi hay không nữa.” Cô không biết đó là xe gì, nên chỉ hình dung qua loa rồi ném trở lại cho đối phương.
Sau đó thì rất cao ngạo mà quay lại nói: “Tiểu Hầu, chúng ta đi!”
Anh chàng đào hoa ngồi tại chỗ lẩm bẩm: “Bộ có bệnh hay sao, gì mà thiên sứ chính giữa có chữ B, xe đạp mà cô tự ráp hay...” Vừa nói đến đây anh chợt khựng lại: “Thiên sứ chính giữa có chữ B, Bentley?”
Hầu Tiểu Đông cười lăn cười bò mà kể lại cảnh tượng ấy cho Lệ Trạch Lương nghe.
“Thứ gì chứ, tặng em còn không thèm nữa là. Loại người xấu xa đi khắp nơi làm hại con gái nhà người ta thì thôi đi, còn dám so sánh với A Diễn. Nếu so về thành tích và diện mạo, hắn còn chưa đủ tư cách xách dép cho A Diễn nữa. Vậy mà còn tự cho là mình rất giàu nữa chứ, A Diễn chúng ta một ngón tay thôi cũng có thể....”
Lệ Trạch Lương không vui mà lườm cô, ngăn cản cô nói tiếp.
“Mất mặt.” Anh đen mặt nói.
“Đúng đó, hắn thật là mất mặt.”
“Anh nói em đấy.” Vẫn còn đen.
Thật không hiểu Thẩm Chí Hoằng anh minh nửa đời, sao lại sinh ra đứa con gái như thế.
Tả Ý của tuổi hai mươi trông đã khá giống bây giờ, vóc người cao ráo, gương mặt hơi tròn như trẻ con. Mái tóc thẳng tự nhiên đen óng để rất dài, lúc nào cũng được cô cột cao lên như cái đuôi ngựa, trông rất gọn gàng. Cô sợ nóng, rất thích mặc quần bò loại cực kỳ ngắn, để lộ đôi chân thon dài.
Đừng nói ai khác, ngay cả Hầu Tiểu Đông người đã từng chứng kiến đủ mặt quậy phá của cô cũng không cầm được lòng mà nhìn thêm vài cái mỗi khi trông thấy đùi của Tả Ý.
Chỉ cần anh phát hiện, thì sẽ lạnh lùng mà nói với Hầu Tiểu Đông: “Cậu nhìn đi đâu vậy?”
“Con gái nhà cậu không tệ nha, sắp chín rồi.”
Kỳ nghỉ hè đã đến, tháng tám anh sẽ sang Đức, song vẫn phải ở lại trường giải quyết một số việc, vì vậy anh đưa Tả Ý về nhà trước.
“Em không muốn về.” Thật ra là sợ cô vừa đi, anh sẽ sang Đức.
“Trường đã cho nghỉ hè rồi, em ở lại đây cũng chỉ lang thang suốt ngày thôi.” Anh nói.
Khi về thành B, Hầu Tiểu Đông cũng đến tiễn Tả Ý. Cô không quen ngồi máy bay, nên anh đành mua vé xe lửa cho cô.
“Nếu em không ở bên cạnh, anh ấy có bị người khác ςướק mất không?” Thừa lúc Lệ Trạch Lương đi mua đồ, cô hỏi Hầu Tiểu Đông một vấn đề vô cùng thực tế.
“Tiểu Tả Ý yên tâm đi. Da mặt em dày như vậy, theo đuổi cậu ấy bao nhiêu năm trời cũng chưa tới tay, những con gái khác càng không có công lực thâm hậu như em.”
“Da mặt em dày hồi nào, rõ ràng là đôi bên đều có ý, biết không?”
“Lời nói này của em, nói với anh hay tự gạt mình thì còn được, em dám đứng trước mặt anh A Diễn của em nói không?” Hầu Tiểu Đông cố tình trợn mắt nhìn lên trời nói.
“Nhưng mà...” Cô bí từ.
“Em có từng thấy ai ‘đôi bên cùng có ý’ giống như kiểu này không?”
“Chắc cũng có.”
“Em có tin là lâu nay cậu ta chỉ xem em là con nít không?” Hầu Tiểu Đông đả kích một cách thẳng thắn.
“Vậy đi, anh lấy ví dụ nhé, em và cậu ta có từng....” Anh vốn muốn hỏi một câu mạnh hơn nữa, nhưng sợ sẽ làm cô em sợ, bèn đổi thành, “Có từng hôn nhau không?”
“Không có.”
“Có nắm tay không?”
“Không có.”
“Cậu ấy có từng nói thích em không?”
“Không có.”
“Có từng mua hoa hay quà tặng cho em, hay là nói lời mật ngọt?”
“Không có.”
“Vậy hai người từ sáng đến tối đi chung với nhau là làm cái gì?”
Tả Ý nghĩ ngợi một lúc, rồi đưa ra một kết luận thê thảm: “Học.”
Đúng lúc Lệ Trạch Lương mua thức uống xong trở về nghe thấy bèn hỏi: “Học cái gì?”
Hầu Tiểu Đông vội vỗ vỗ lên vai Tả Ý, cười hì hì nói: “Tôi đang dạy con bé nhà cậu phải lập chí làm việc lớn, còn phải cố gắng học tập.”
Hai người cùng tiễn Tả Ý ra xe, sau khi ra khỏi nhà ga, anh hỏi: “Cậu nói gì với Tả Ý thế?”
Hầu Tiểu Đông cười hì hì rồi kể lại toàn bộ quá trình cho anh.
***
Một mình anh quay về chỗ ở, đột nhiên cảm thấy căn nhà yên tĩnh lạ thường, đọc được một lúc giáo trình dạy tiếng Đức thì đôi mắt cũng bắt đầu mỏi, thế là lên giường ngủ. Không biết là ngủ đến khi nào, chợt nghe thấy có tiếng mở cửa.
Anh mơ màng lật người lại, không ngờ lại có một người chạy vèo vô phòng, vứt hành lý xuống đất rồi sà vào người anh, khiến anh giật cả mình.
“A Diễn...” Hai chữ vừa dứt, đôi mắt đỏ hoe của Tả Ý đã lập tức ứa ra lệ. Càng khóc càng không ngưng được, nhưng cũng chỉ nghe thấy mỗi tên anh trong tiếng nấc nghẹn ấy thôi.
Anh ngồi dậy, cơn buồn ngủ đã tan biến gần hết: “Sao em lại quay về đây?”
“A Diễn, anh bỏ em rồi.” Cô khóc đến nói một câu cũng khó khăn.
Anh thật không biết nên cười hay khóc nữa, “Sao đột nhiên lại....”
“Tiểu Hầu nói anh sẽ không thích em. Nhưng mà A Diễn, em thích anh, vì vậy anh không thể bỏ em. A Diễn mãi mãi chỉ thuộc về một mình em, bất kể anh xem em là con nít hay là cái đuôi, cũng chỉ có thể là của một mình em thôi. Trước khi sang Đức là của em, sang Đức rồi cũng vẫn là của em. A Diễn suốt đời này chỉ có thể gắp thịt viên cho em, chỉ có thể giảng bài cho em, chỉ có thể mua áo cho em, chỉ có thể dắt em đi khám răng, chỉ có thể nấu cơm cho em, chỉ có thể nói lời mật ngọt với em, chỉ có thể nắm tay em, chỉ có thể hôn em, chỉ có thể có tình ý với em, chỉ có thể nói thích em. Mãi mãi mãi mãi mãi mãi đều là của em.”
Giọng nói pha lẫn tiếng khóc của cô hệt như trẻ con, những lời tỏ tình loạn xạ này được cô phát biểu theo phong cách nhõng nhẽo. Anh nghe xong không trả lời, song thấp thoáng lại cảm thấy tim của mình nóng hổi.
Rất rất lâu sau, anh mới nói: “Em còn nhỏ.”
Cô đã khóc đến mệt rã người và đang nằm ngủ trong lòng anh, không nghe thấy gì hết. Anh khẽ hôn lên trán cô: “Tả Ý, chờ anh về nhé.”
Nhưng, còn chưa kịp chờ anh về thì cô đã sang Đức.
Tả Ý gặp được anh tại Heidelberg, cô nói: “A Diễn, trên thế giới này, hóa ra chỉ có anh mới là của một mình em.” Gương mặt tuy mang nụ cười, nhưng khi nói những lời này, khóe mắt cô lại sóng sánh nước.
Giờ đây bao nhiêu năm đã trôi qua, họ lại một lần nữa nằm trên chiếc giường này.
Ngoài trời đang mưa rả rích, nước rơi trên ô kính cửa sổ.
Lệ Trạch Lương đêm khuya mất ngủ, ngắm nhìn gương mặt ngon giấc của cô. Tả Ý bây giờ đã không còn mang gương mặt tròn trịa hồi trước, nhưng thói quen hơi há miệng khi ngủ thì vẫn không hề thay đổi.
“Tả Ý.” Anh khẽ gọi, “Tả Ý.”
“Hửm?” Cô dần tỉnh giấc.
“Tả Ý, anh đau.” Anh thì thầm.
Tả Ý vội vàng ngồi dậy, lo lắng hỏi: “Làm sao đây? Chân bị đau ở đâu? Em xoa Ϧóþ giúp anh nhé.”
“Không phải chân.”
“Vậy là ở đâu?” Cô có hơi sốt ruột.
“Ở đây.” Anh nắm lấy tay cô, đặt lên Ⱡồ₦g иgự¢ mình, “Chỗ này đau.”
Tả Ý chau mày lại: “Anh dám chọc em.”
“Là thật.” Anh mỉm cười, “Thật sự là rất đau.” Vừa dứt lời anh đã kéo cô ngã vào lòng mình.
Anh giương mắt nhìn lên vầng trán của Tả Ý, lẩm bẩm một mình: “Lần đó đã hôn ở đây, vậy anh sẽ bắt đầu từ chỗ này.” Tiếp đó, nụ hôn nồng nàn, triền miên đã rơi xuống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc