Lương Ngôn Tả Ý - Chương 26

Tác giả: Mộc Phù Sinh

Tả Ý lại ngồi bên lề đường chờ anh như mọi ngày, định làm cái đuôi đi theo anh vào thư viện. Cô đeo cặp táp trên lưng, mặc áo lông cừu màu đỏ hồng dài đến thắt lưng, phía dưới là chiếc quần màu trắng, làm như là một thục nữ vậy, hiếm thấy hiếm thấy. Hôm qua tuyết rơi rất lớn, một mình cô ngồi trên đất tuyết chờ anh, chóp mũi và gương mặt đều đã đông lạnh đến đỏ hoe, trông thấy anh từ xa thì đã hô gọi.
Ngồi trong thư viện, sau bao lần bị anh lạnh mặt cô cũng ngoan hơn rồi, không còn quấy nhiễu anh nữa, mà biết mang theo bài vở để làm. Gặp bài không biết, cô sẽ hỏi anh, nhưng anh không có kiên nhẫn ngồi giảng, nên giải luôn ra giấy rồi vứt cho cô cho xong chuyện.
Không ngờ cô khá thông minh, nhìn thế mà cũng hiểu được bảy tám phần.
Cô chăm chú làm bài, chẳng mấy chốc đã hoàn thành đâu đấy, thế là chứng hiếu động lại nổi lên, và cách trị liệu duy nhất chính là nói chuyện với anh.
“A Diễn.”
Đương nhiên là cô không đợi được lúc anh cam tâm tình nguyện mà trả lời mình, vì vậy chỉ có nước tự nói tự nghe: “Có phải là em rất phiền không?”
Anh nhướn mày lên, cuối cùng cô cũng nhận ra rồi.
Tá Ý có hơi hụt hẫng mà ườn ra bàn, bất chợt nhìn thấy cây 乃út máy của anh. Thấy nó đẹp quá, bèn tiện tay rút ra xem, cây 乃út máy này khác với 乃út bơm mực thông thường.
Cô nhất thòi tò mò vặn qua vặn lại nghiên cứu, ngờ đâu dùng quá sức, “Cạch” một tiếng, ống mực bị gãy làm đôi.
Anh nghe thấy tiếng động nên ngước lên nhìn, thấy cây 乃út yêu quý của mình bị gãy làm hai khúc, mực trong đó văng ra bàn cũng không nói đi, còn nhiễu cả lên sách tham khảo mà anh cho cô mượn. Anh là một kẻ yêu sách, chưa bao giờ nỡ gấp góc, huống chi bây giờ là bị dính mực?
Cô cười gượng: “Em... Em không cố ý.”
Anh không nhẫn nhịn nữa: “Tô Tả Ý, tránh xa tôi ra!”
“A Diễn, em thật sự không cố ý. Cùng lắm em mòi anh ăn kem nhé.” Hôm ấy ngoài trời âm tám, chín độ, mà cô lại thích chọn những lúc thế này để ăn kem, tuy nhiên, không phải ai cũng có sở thích quái lạ như cô.
Cô rút từ trong ba lô ra bịch khăn giấy, cẩn thận lau sạch vết mực dính trên sách rồi đưa lại cho anh kiểm tra.
“Tiếp tục làm bài!” Anh nói
“Em làm xong rồi.”
“Vậy thì về nhà đi.”
“Em muốn chờ anh.” Cô gượng gạo nói.
Anh lườm cô, giở sách ra khoanh một vài câu tương đối dễ rồi đưa cho cô: “Khi làm bài không được nói chuyện, không được giở trò, chỗ nào không biết thì đánh dấu lại rồi hỏi một lần.”
Tả Ý gật đầu cười hì hì.
Từ đó trở đi, vị giáo viên dạy kèm họ Lệ nghiêm khắc này, bắt đầu công việc giáo dục Tả Ý suốt mấy năm liền.
Họ ở đó mấy tiếng đồng hồ rồi rời khỏi thư viện, khi đi trên đường, anh cứ cảm thấy có người chỉ trỏ gì đó sau lưng mình. Anh quay lại nhìn, những nữ sinh ấy lại bụm miệng cười rồi nhanh chóng quay mặt bỏ đi.
Có gì đó ngồ ngộ.
Đến ngã tư, Tả Ý hô lớn: “A Diễn, nhanh lên, sắp đèn đỏ rồi.” Vừa nói vừa cuốn gối xông qua đường.
Nhưng anh thì đứng lại bên này.
Khi Tả Ý đã chạy ra đến giữa đường, anh mới bất ngờ nhìn thấy màu đỏ trên quần của cô, dính trên chiếc quần trắng, màu đỏ ấy càng trở nên nổi bật.
Đột nhiên! Anh hiểu rồi.
“Nè!” Anh chạy và gọi với theo Tả Ý đã qua đến bên kia đường, nào ngờ vừa đi được một nửa thì đèn chuyển sang màu đỏ, hai bên làn xe, ô tô phi nhanh qua trước mặt anh, suýt nữa đã xảy ra tai nạn.
Anh đành đi từ từ, lách qua lách lại cuối cùng mới đến được đích.
Tả Ý không biết gì hết, cười hớn hở nói: “A ha, hóa ra A Diễn muốn vượt đèn đỏ.”
Anh lạnh lùng lườm cô một cái: “Em....” Lời đến bên miệng anh lại không biết phải nói sao.
Lúc ấy anh đã sắp là người thành niên, đối với những chuyện này của con gái anh không còn xa lạ, nên không hiếu kỳ, đương nhiên cũng sẽ biết rõ thứ dính trên quần là gì.
“Em gì?” Cô nghiêng đầu nhìn anh kỳ lạ.
E là cô không hề biết đã xảy ra chuyện gì, anh cũng đâu phải là giáo viên sinh lý của cô.
Anh ϲởí áօ khoác ra đưa cho cô: “Mặc vào.”
“Em đâu có thấy lạnh.” Cô thấy thật lạ.
“Kêu em mặc vào!” Anh tăng mạnh ngữ điệu.
Tả Ý đành nhận lấy, ngập ngừng mặc vào. Áo khoác của anh rất dài, mặc vào người cô gần như là che đến hết đầu gối, đương nhiên cũng che được chỗ ngượng ngùng ấy.
“Anh không lạnh à?” Tả Ý hỏi. Anh chỉ mặc một chiếc áo len đi trên con đường tuyết, trông hơi khác người.
“Về nhà mau!” Anh nói rất nghiêm khắc.
“Sao vậy?” Cô vẫn chưa chịu ngưng.
“Về nhà thì sẽ biết.” Anh làu bàu, nhưng sắc mặt lại có hơi ửng đỏ.
“À phải, em còn phải mời anh ăn kem.”
“Còn dám ăn kem nữa, mau về nhà!” Lần này thì anh điên lên thật rồi.
Đó là kỳ sinh lý đầu tiên của Tả Ý, vậy mà bản thân cô lại không hề hay biết. Hơn nữa, không ngờ lại có người lên đến cấp phổ thông mới bắt đầu phát triển.
Cô còn nhỏ chưa hiểu chuyện, cũng không biết săn sóc người khác, cô không hiểu vì sao anh lại đưa áo cho mình mặc, trái lại bản thân chỉ mặc chiếc áo len mỏng, còn đi với cô rất lâu giữa tiết trời dưới không độ.
Sau đó anh đã thi vào Đại học M. Tuy ngày thường anh rất hòa đồng, nhưng lại hơi mang tính thiếu gia, không thích cuộc sống trong ký túc xá, bèn ra ngoài thuê một căn phòng ở gần trường, sống những ngày tháng yên tĩnh.
Vào lễ Nguyên Đán, anh tranh thủ ngày nghỉ đi tham quan khu vực quanh thành phố C, đi ngắm biển của mùa đông.
Hôm sau khi trở về, anh bạn cùng quê trong ký túc xá - Hầu Tiểu Đông gặp anh trên đường bèn nói: “Hôm qua có người đến trường tìm cậu, tìm thấy rồi chứ?”
Anh mơ màng hỏi: “Ai?”
“Một cô bé.” Hầu Tiểu Đông cười gian manh, “Lệ Trạch Lương à, tôi thật không ngờ nhé, ngày thường ngay cả hoa hậu trường cũng không lọt vào mắt cậu, hóa ra cậu có hứng thú với ‘răng sữa’.”
Anh về đến chỗ ở, không thấy ai, bèn vào nhà nấu cơm đọc sách.
Đến trưa, anh đi siêu thị mua ít đồ, vừa mặc áo khoác vào mở cửa ra thì có một người té nhào ra cửa, là Tả Ý. Hình như cô đã ngồi dựa vào cửa nãy giờ, cơ hồ là đã ngủ, vì vậy mới có cảnh tứ chi hướng lên trời thế này.
Cô nằm ngửa dưới đất, sau khi nhìn thấy anh, Tả Ý thừ ra một lúc rồi đột nhiên mếu máo: “A Diễn!”
Cô lén giấu mẹ, một mình từ thành B đến đây, từ bến xe hỏi đến nhà trường, từ trường hỏi đến ký túc xá, lại từ ký túc xá nhận được địa chỉ này từ bạn cùng phòng của anh. Hôm qua cô đã ngồi ở đây suốt đến đêm, may thay có bà dì ở lầu hai đã giúp cô tìm một phòng trọ, sáng sớm thức dậy mua ít thức ăn xong cô lại trở về đây chờ.
Nào có biết anh đã về rồi.
Tả Ý bò dậy, luồn hai tay vào áo khoác của anh, ôm lấy anh rồi òa lên khóc.
Một cô bé mười lăm, mười sáu tuổi đơn thân vượt một ngàn một trăm cây số đến thăm anh. Một mình lặn lội đường xa đến một thành phố xa lạ, ngoài anh ra thì không còn quen biết ai, mắt nhìn trời lại gần sập tối mà vẫn chưa thấy anh về, trong lòng chắc sẽ sợ hãi lắm? Vậy mà cô lại kìm chế, mãi đến khi gặp được người mình muốn thấy mới chịu rơi lệ.
“Có đói không?” Anh hỏi.
“Không đói, bụng đầy thức ăn vặt.”
“Ba mẹ biết em tới đây không?” Anh có một dự cảm không tốt lành.
Cô ậm ừ một hồi, nói này nói nọ.
“Họ biết, hay là không biết?” Anh gằn giọng, hỏi thêm lần nữa.
Cuối cùng Tả Ý cũng thành thật thú nhận: “Họ... không biết.”
Anh vừa nghe lập tức kéo cô lên định đưa về nhà.
“Không chịu.” Tả Ý dùng hết sức ghì tay áo anh lại.
Cô lau nước mắt, ngẩng cao đầu nói: “Họ cãi nhau rồi, còn bắt em gọi dì Nhậm là mẹ. Em không về đâu!”
Anh dừng lại, quay đâu nhìn cô, lẳng lặng nhìn cô. Chỉ mới nửa năm không gặp mà cô đã cao lên nhiều như vậy, không còn nét trẻ con nữa.
Anh biết cô là con riêng của Thẩm gia. Thật ra lâu nay anh khá khâm phục Thẩm Chí Hoằng, chỉ là không ngờ một người có sự nghiệp thành công như ông, lại có một nước cờ hồ đồ trong chuyện tình cảm.
Một mặt, anh liên lạc với nhà họ Thẩm, mặt khác, anh tiếp tục chăm sóc cô.
Buổi sáng đi học, anh bị dư thêm một cái đuôi. Vừa bước vào cổng trường, anh liền ra lệnh: “Anh đi phía trước, em đi theo anh ở phía sau, nhưng không được nói chuyện với anh, có biết chưa?”
Cô gật gật như con gà mổ thóc.
Cô hiểu rõ nếu như cô không nghe lời, hôm sau nhất định sẽ bị tống cổ về nhà.
May mắn thay lúc ấy Ngành Quản trị của họ cơ hồ đều đang học môn đại cương, một phòng có cả trăm người, ngồi cùng một lớp nhưng đa phần không quen biết nhau. Cô bị anh đặt vào một góc ít bị chú ý nhất trong lớp, cặm cụi làm bài tập mà thầy dạy kèm họ Lệ đánh dấu.
Chỉ có anh bạn đồng hương Hầu Tiểu Đông là biết bí mật này.
“Tiểu Tả Ý à.” Hầu Tiểu Đông nói, “Đừng làm bài nữa, chiều nay Hầu ca ca cúp học dẫn em đi chơi Tàu hải tặc nhé.”
Tả Ý vừa nghe xong hai mắt liền sáng rỡ: “Tàu hải tặc á? Trước đây em...” Tâm trạng vốn đang hưng phấn đột nhiên bị anh lườm một cái, lập tức cụp đầu xìu xuống, “Em... vẫn thích làm bài tập hơn, A Diễn cũng chỉ vì tốt cho em, em không thể tạo thêm phiền phức cho anh ấy, chỉ có cố gắng học tập mới có thể thực hiện ước mơ của mình, làm một người có ích cho xã hội, báo đáp ơn dưỡng dục của ba mẹ.” Cô vô cùng cảm ngộ mà mang câu nói ấy ra đọc lại làu làu.
Anh nghe xong, tỏ ra hài lòng rồi thu dọn sách vở, dẫn cô về nhà.
Ngờ đâu, buổi trưa khi ăn cơm Tả Ý sơ ý làm ướt hết cả người. Cô bèn thay áo của anh, nó dài đến khó tin. Anh đành dắt cô đi mua bộ đồ để mặc tạm. Vì lý do ngại đi vào tiệm bán quần áo với một người khác phái, nên anh kéo Tiểu Đông đi cùng.
Hầu Tiểu Đông nói: “Hiếm có lúc lớp phó học tập chủ động kéo tôi cúp học nhỉ, cậu nói với tôi một tiếng, tôi trốn học dắt cô bé đi là được chứ đâu? Tôi không có bán nó đâu. Huống chi con bé này, lanh như tinh ấy.”
Đúng lúc này, Tả Ý thử đồ xong bước ra cho họ xem: “Thấy sao?” Cô hỏi.
Anh sờ sờ lên vải: “Chất liệu này mặc không thoải mái lắm, không ấm đâu, thay cái khác.”
Cô vâng lời quay vào thử tiếp cái khác.
Có một cô bé cầm hồ lô ngào đường đi ngang qua tiệm, Tả Ý nhìn thấy liền nuốt nước dãi, Hầu Tiểu Đông rất nhạy bén, lập tức nói: “Tiểu Tả Ý, muốn ăn gì đây, Hầu ca ca mua cho em ăn.”
Tả Ý không dám trả lời ngay, mà nhìn sang Lệ Trạch Lương với vẻ sợ sệt: “Ăn một xâu nho được không?”
Anh nói: “Ăn xong lại than đau răng.” Rõ ràng là không đồng ý.
“Ờ.”
Đoạn đối thoại này lập tức chấm dứt.
Hầu Tiểu Đông đứng giữa hai người, nhìn nhìn Tả Ý, rồi lại nhìn Lệ Trạch Lương.
“Chậc chậc, Lệ Trạch Lương, không phải chỉ vì hôm nay, từ lâu tôi đã muốn nói cậu rồi.” Hầu Tiểu Đông lắc đầu, “Cậu có biết gần đây cậu giống y như một con gà mái ấp trứng không? Bảo vệ quá mức đối với thế hệ sau là không tốt đâu nhé.”
Vài ngày sau, khi Tả Ý không còn rất giận ba nữa, Thẩm Chí Hoằng liền đến đón cô. Sau khi lên xe, cô thò cái đầu nhỏ xíu ra nói với anh như đinh đóng cột: “A Diễn, năm sau em nhất định sẽ thi vào đây.”
[5]
Kết quả, năm đầu tiên thi rớt.
Tuổi của cô vốn dĩ là nhỏ hơn người khác, trước đây không phải vì dốt mà căn bản là không chịu học, may mắn thay sau một năm ôn luyện, quả nhiên đã để cô thi được vào đại học M.
Khó khăn lắm cô mới chuyển đến thành C học đại học thì anh đã lên năm thứ tư, và đang chuẩn bị thủ tục sang du học ở Đức. Cô sụ mặt khóc lóc nói: “A Diễn, em mệt quá.” Đuổi theo anh thật mệt.
Bấy giờ, Tả Ý đã rất cao, không còn như một thằng con trai nữa. Trông thấy Hầu Tiểu Đông cô không còn lễ phép gọi Tiểu Đông là anh, mà kêu “Tiểu Hầu, Tiểu Hầu”.
“Ai đây ta, chẳng phải cái đuôi của Lệ Trạch Lương đây sao? Trở thành thiếu nữ rồi nhé. Ca ca đây còn nhớ như in cảnh tượng năm xưa bị người ta lôi cổ đi mua áo lót với em đấy.” Hầu Tiểu Đông chọc cô.
“Xì, chuyện thế này mà cũng dám lấy ra nói, con nít anh cũng không tha, để em nói cho bạn gái anh nghe, chừng đó cho anh te tua.” Tả Ý nói.
Cô đâu phải sư cô ăn chay, cô không sợ ai hết.
Nhưng mỗi khi gặp phải chuyện bất bình muốn giở chứng, chỉ cần anh nhìn lướt một cái, cô liền im miệng.
“Hệt như chuột gặp phải mèo.” Hầu Tiểu Đông từng hình dung họ như thế, “Sao lại thế nhỉ, ngày thường cậu rất thân thiện với mọi người mà, sao cứ đi với Tả Ý là lập tức biến thành ‘Lãnh diện Diêm Vương’ thế. Giống như....” Anh ngưng lại suy nghĩ, “Giống như một ông bố bắt buộc phải làm ra mặt hằm hằm với con cái. Không biết đến ngày con gái phải xuất giá, người làm bố như cậu có ghen với con rể không nhỉ.”
Cuộc sống đại học là những ngày tháng mà nằm mơ Tả Ý cũng khao khát. Bởi vì, cô lại có thể làm cái đuôi của anh rồi.
Căn hộ hai phòng ấy, từ sau vụ bỏ nhà ra đi rồi chạy tới đây của cô hồi hai năm trước, thì đã được thu dọn thành hai phòng ngủ. Nhưng giờ đây, anh lại không cho phép cô được tiếp tục hành xử quyền lợi chủ nhà như lúc trước. Cô sống trong ký túc xá trường, mỗi ngày chưa đến trời tối thì đã bị Lệ Trạch Lương tống cổ về trường.
Nhưng, đó không phải là ý nguyện của cô, vì vậy mỗi lần cô đều tìm lý do kéo dài thời gian.
“Bảy giờ rưỡi rồi.” Anh nhìn đồng hồ, đây là lời mở đầu cho công cuộc đuổi khách.
“Em còn chưa xong bài tập, làm xong sẽ về.” Cô nói một cách từ từ.
“Về ký túc xá làm tiếp.”
“Nhưng em có chỗ không hiểu phải hỏi anh.” Cô tiếp tục dây dưa.
“Anh có học Luật đâu, hỏi anh làm gì?”
“Ờ...”
Lý do này lỗi thời rồi.
Có một lần, cô thật sự mệt đến không muốn về ký túc xá.
“Đến lúc phải về rồi.” Anh đi tới nói với cô, nhưng lại phát hiện Tả Ý vốn dĩ đang ngồi xem tivi trên sô pha đã ngủ tự lúc nào. Cũng không biết là ngủ thật hay giả, anh khẽ gọi: “Tả Ý?”
Cô không động đậy.
Anh đành bỏ cuộc.
Thế là Tả Ý ma lanh này đã tìm được tuyệt chiêu để đối phó anh: Cứ đến giờ đuổi khách là cô nhắm mắt giả ngủ. Đây là thắng lợi mang tính chiến lược đầu tiên của Tả Ý, hơn nữa lần nào cũng thành công.
Về sau anh cũng để mặc cô, dọn dẹp lại căn phòng mà cô ngủ trước đây, nhưng đưa điều kiện rõ ràng là chỉ được ở đây vào cuối tuần, ngày thường nhất định phải về ký túc xá.
Ngày thường Lệ Trạch Lương rất giản dị, rất nhiều người từng đoán gia đình anh tương đối khá giả, nhưng không ngờ sự thật lại kinh người đến vậy. Đại học năm tư rồi, anh và bạn học cùng chuẩn bị luận án tốt nghiệp, thời gian ở một mình cũng vì vậy mà ít đi, ngày thường phải họp nhóm để hoàn thành bài tập. Lúc ấy, rất nhiều sinh viên năm cuối đều có chỗ ở riêng ở ngoài trường, nhưng chỉ có chỗ của anh là rộng rãi và dễ chịu nhất, nên rất tự nhiên mà trở thành nơi tụ tập của nhóm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc