“Cái nhỏ đẹp hơn.” Anh góp ý.
Tả Ý lườm anh, dùng ánh mắt để truyền lời “Anh keo kiệt thật.”
“......”
Lệ Trạch Lương giơ tay lên đầu hàng, moi Ϧóþ tiền ra thanh toán.
Tả Ý cũng không làm dáng làm vẻ mà khước từ.
Cô luôn mang một quan điểm. Địa vị của nam và nữ trong gia đình và xã hội là bình đẳng, nếu là bạn bè bình thường hay đồng nghiệp, chỉ cần bạn không muốn có quan hệ gì đó với người ta trong tình cảm, thì nhất định phải phân rạch ròi trong chuyện tiền bạc, đừng định kiếm cái lợi từ người ta.
Nhưng, nếu như người đó là một người không bình thường trong lòng cô, vậy đương nhiên phải cho anh trả tiền.
Hiếm khi gặp được khách hàng sảng khoái như họ, cô nhân viên vui vẻ tiễn họ ra đến cửa. Khi rời khỏi Tả Ý đã lườm qua những con cá vàng, đẹp thật.
Về đến nhà, Tả Ý nằm ườn trên bàn nhìn hai con gấu con ấy, ủ rũ nói: “Đúng thật là cái nhỏ dễ thương hơn.” Tham lam là không có kết quả tốt....
Tầm chiều, ngồi ngã vào lòng Lệ Trạch Lương trên sô pha, Tả Ý hỏi: “Ngày mai có về không?”
“Có thể cho Tiểu Lâm xin nghỉ phép giúp em, chúng ta ở lại đây thêm vài ngày.”
“Anh không bận sao?”
“Nếu có việc họ sẽ liên hệ anh.”
Tả Ý lắng nghe nhịp đập của anh, lát sau lại hỏi: “Tại sao phải gọi anh là A Diễn thế?”
“Tên lúc nhỏ.”
“Lúc nhỏ?”
“Khi còn đi học anh tên Lệ Nam Diễn, sau này mới đổi tên.”
“Tại sao phải đổi?”
“Lúc xem bói, thầy bói đã nói tên Lệ Nam Diễn bạc mệnh, nên ở nhà đã đổi tên cho anh.”
“Nhà anh mê tín thật.”
Lệ Trạch Lương cười.
“Em không thích tên cũ.” Tả Ý nói. “Nhưng vẫn thích gọi anh là A Diễn.”
“Trước đây có người đã không nói thế.” Lệ Trạch Lương nói trong vô thức. Khi đó cô nói cô thích cái tên Lệ Nam Diễn hơn.
“Ai thế?” Tả Ý hỏi.
“Không ai cả.”
“Bạn gái? Mối tình đầu?” Tả Ý nổi hứng. “Anh từng hứa sẽ kể chuyện trước kia cho em nghe mà.”
Anh nghĩ ngợi: “Thật ra cũng không có gì có thể nói, cũng không biết phải nói thế nào.”
“Vậy em hỏi anh đáp.”
“Anh đáp rồi thì có lợi lộc gì?” Anh hỏi.
Đúng là người làm ăn, Tả Ý thầm chê bai.
“Sau này anh cũng có thể hỏi em, chịu không?” Cô nài nỉ, “Em chỉ hỏi ba câu.”
Lệ Trạch Lương đưa tay vén lại tóc của cô, gật đầu.
Thoả thuận thành công.
“Trước khi quen em, anh đã yêu bao nhiêu người?” Câu đầu tiên.
“Giới hạn của tình yêu là gì?” Anh hỏi ngược lại.
“Ơ...” Câu này đúng là làm khó cô rồi, đành thay bằng một câu khác, “Người đã viết chữ A Diễn trên mảnh giấy ấy là ai?”
“Đây là câu hỏi thứ hai?” Anh xác nhận lại từ cô.
“Không, câu lúc nãy anh không trả lời, vì vậy đây là câu thứ nhất.” Cô tức tối nói.
“Trả lời câu sau?”
“Ừm.”
“Là bạn gái trước đây.”
Tim của Tả Ý nhấp nhô một cái, cảm xúc hơi lạ lùng, bất giác lại hỏi: “Cô ấy là ai thế? Hai người đã quen nhau như thế nào? Tại sao lại không ở bên nhau nữa?”
“Em hỏi liên tục ba câu, em định dùng hai cơ hội còn lại để anh trả lời hai câu hỏi nào?”
Tả Ý cân nhắc một hồi, bất lực đáp, “Anh trả lời câu ‘Hai người quen nhau như thế nào?’ Phải nói thật tỉ mỉ, không được qua loa. Nếu không em giận thật đấy.”
“Bọn anh... Luôn học chung một trường.” Anh nói.
Đúng vậy, họ vẫn luôn học chung một trường, bất kể là trường trung học hay là trường đại học ở Đức, một thời anh từng ngỡ rằng trên đời này lại có chuyện hảo hợp đến vậy, sau này mới biết hóa ra là cô vẫn luôn đuổi theo bước chân của anh.
“Nhưng quen nhau lần đầu tiên như thế nào, anh quên mất rồi.” Anh lại nói.
“Anh ăn gian!”
“Thật sự là anh đã quên.” Anh nói rất thành khẩn.
“.....”
Tả Ý đột nhiên như quả bóng xì hơi. Người này chỉ giỏi chơi Thái Cực với cô, miệng kín như gì vậy.
“Em còn một lượt hỏi cuối cùng.” Anh tuyên bố.
“Không hỏi nữa.” Cô rầu rĩ.
“Vậy xem như tự động từ bỏ.”
Anh không những không dỗ dành mà còn thêm một câu. Tả Ý điên tiết lên được, ngẩng đầu lên cắn thật mạnh vào cằm anh, cho đến khi anh chau mày lại vì đau, cô mới hả dạ mà buông ra: “Câu cuối cùng em để dành, sau này mới hỏi.” Dứt lời thì chạy vào nhà vệ sinh.
Cô cũng đâu thể suốt ngày bị anh áp bức mà không phản kháng đúng không nào.
Lệ Trạch Lương nhìn bóng lưng của Tả Ý, từ từ chìm vào hồi ức.
Lần đầu tiên anh gặp cô là khi nào? Bao nhiêu năm rồi, anh thật sự không nhớ rõ lắm, là mùa thu nào đó hay là vào một ngày hè? Hình như khi ấy họ đều đang học phổ thông, hai học kỳ cuối cùng của năm cuối cấp, vì để anh không bị yếu tố gia đình ảnh hưởng, ông Lệ đã đưa anh đến thành B nhờ bà dì chăm sóc.
Anh ngã ra sô pha, nghe ngóng cô mở nước vào bồn tắm. Tay chống cằm, anh nhớ lại.
[4]
Hình như, đó là ngày thi cuối cùng của thế vận hội trường.
Nhóm nam sinh lớp anh đã tiến vào trận chung kết cuộc thi tiếp sức 4 x 100. Lúc đó tuy rằng anh còn chạy rất tốt, nhưng lại không thích bị chú ý. Ngờ đâu cô giáo chủ nhiệm xinh đẹp ấy cứ không ngừng thuyết phục anh.
Cuối cùng, anh đành tham gia. Thật không ngờ vì là lần cuối cùng có cơ hội tham gia cuộc thi của trường, tất cả đều rất dốc sức, từ vòng loại, vòng bảng, mãi đến chung kết.
Anh đã chạy ở thứ tự thứ mấy, anh không nhớ, thứ hai hay thứ ba? Chạy tiếp sức lâu nay luôn là hạng mục thu hút nhất trong môn điền kinh, rất nhiều người đến xem. Anh cũng chạy hết sức mình, một tuyển thủ lớp khác cơ hồ là ngang tài ngang sức với anh, cả hai vượt xa những lớp khác. Nhưng thoắt nhiên trong giây phút sắp giao gậy, một nữ sinh nọ hưng phấn lạ thường mà hét lên: “Lệ Nam Diễn! Cố lên!” Chưa đủ, cô còn rất là kích động mà xông vào đường chạy.
Mắt nhìn sắp ᴆụng vào cô rồi, nhưng anh không kịp hãm tốc độ, thế là cả hai ᴆụng ầm vào nhau lăn luôn xuống đất, cây gậy cũng văng đi chỗ khác.
Họ được dìu đến phòng y tế, không ít bạn học đã vì anh đến chất vấn và mắng vị nữ sinh ấy.
Cô không ngừng xin lỗi mọi người, sau đó cúi gằm đầu không dám nhìn anh.
Anh trông thấy khi cúi đầu, khoang mắt vị nữ sinh ấy rõ ràng là lóng lánh nước, mảnh vải ở khuỷu tay cũng đã bị lủng lỗ, có máu thấm ra ngoài. Bàn tay và đầu gối của anh cũng bị đường chạy bằng nhựa làm bong vài miếng da, toàn thân rã rời. Vì vậy, đủ biết cô bị thương cũng không hề nhẹ.
Người lạnh lùng như anh không ngờ đã không nhẫn tâm mà hỏi: “Nè ~ không sao chứ?”
Không ngờ một câu hỏi thăm bình thường vậy thôi mà khi cô gái ngẩng đầu lên, răng thì cắn môi, nước mũi như sắp chảy xuống nhưng miệng thì lại cười.
“Sư huynh, em tên Tô Tả Ý.”
“Ừ.” Anh đáp lại một cách lơ đãng.
“Chúng ta đã từng gặp nhau.” Cô quên hết đau nhức, nhắc nhở anh trong phấn khởi.
“Ừm.” Anh không có hứng thú.
“Em học lớp 10/7, phòng học ở lầu hai ngay đầu cầu thang.” Cô cứ nói huyên thuyên, “Mỗi ngày anh đều đi ngang qua lớp học của em....”
Anh bắt đầu đau đầu, vô cùng hối hận vì sao lúc nãy mình đã đi kiếm chuyện với cô. May mà bác sĩ đã xuất hiện kịp lúc, ngắt ngang sự quấy nhiễu của Tả Ý.
Bác sĩ từ từ giở mảnh vải trên vết thương của anh, anh xuýt xoa vì đau.
Cô áy náy vô cùng, chu môi xin lỗi: “Thật sự là em không có cố ý, chỉ là nhất thời kích động nên mới nhảy ra. Kết quả còn hại lớp anh bị mất danh hiệu.”
“Không có gì, dù sao cũng không quan trọng.” Anh nói nhàn nhạt.
Đây là cuộc đối thoại đầu tiên mà anh còn có thể nhớ ra. Về sau cô từng nói với anh, họ đích thật đã từng quen biết ở một nơi khác. Chỉ là, anh không tài nào nhớ ra đó là dịp nào.
Lúc ấy Tả Ý chỉ mới mười bốn tuổi, cho dù là tuổi tác hay là vóc người đều thuộc dạng nhỏ nhất lớp, hoàn toàn chưa phát triển hết, là một chú lùn suốt ngày thắt hai bím tóc. Nhưng cô lại rất nổi tiếng, có chuyện bất bình gì cô cũng can ngăn vào. Thế nên rất nhiều nam sinh không thích cô.
Lâu nay cô không mấy cố gắng học tập, giờ học thì suốt ngày cãi bướng với giáo viên, bị mời phụ huynh như là ăn cơm bữa.
Một hôm, anh vào phòng hội đồng giáo viên nộp bài thi, đúng lúc thấy Tả Ý đang đứng đấy, người ngồi bên cạnh có lẽ là mẹ của cô.
Cô giáo nói: “Không ngờ con bé lại dẫn theo vài nữ sinh trong lớp đến nhà người ta lý sự. Tuy rằng em nam ấy đích thật không nên Hi*p đáp nữ sinh mới từ dưới quê lên, nhưng những chuyện như thế, đáng lý phải báo cáo cho giáo viên, để giáo viên giải quyết giải quyết mới phải, có hợp lý không?”
Câu cuối cùng của cô giáo, thực tế là quay sang nói với Tả Ý: “Các em làm như vậy, phụ huynh của người ta chạy đến trường nói là đã gây ám ảnh tâm lý cho con trai của họ, em nói phải làm sao đây? Sao chuyện phiền phức gì trong lớp cũng có liên quan đến Tô Tả Ý thế hả?”
Bà Tô nghe xong liền xin lỗi giáo viên, hiền từ vô cùng.
Nhưng từ đầu tới cuối Tả Ý không nói một lời nào cả, chỉ cúi gằm đầu.
Khi anh đi ngang, Tả Ý phát hiện liền ngước lên nhìn. Cặp chân mày vốn đang dính vào nhau chợt giãn ra, còn lén nháy mắt với anh nữa.
Anh vẫn như thường ngày, dời mắt đi, phớt lờ cô, rời khỏi phòng.
Thân hình của cô nhỏ xíu, cũng không hiểu vì sao dáng người như vậy mà lại bộc phát ra được âm thanh lớn đến thế. Mỗi khi anh chơi bóng, chỉ cần cô có mặt thì y như rằng sẽ có tiếng: “Lệ Nam Diễn, cố lên! Cố lên!”
Kết thúc kỳ thi cuối kỳ, nhà trường cho nghỉ đông, anh đến thư viện ôn bài thì bất ngờ gặp được Tả Ý. Từ đó trở đi, anh không được yên ổn nữa. Mỗi ngày cô đều xuất hiện đúng giờ trước mặt anh.
“Mẹ em làm việc ở đây.” Cô vui vẻ giải thích.
Anh không để ý nghe, chỉ cắm đầu vào quyển sách của mình.
“Anh siêng học thật, nghe thầy cô nói anh muốn thi vào Đại học âm à?” Cô lại tìm chủ đề để nói.
“Tên của anh nghe hay thật, nhưng ai cũng gọi như vậy thì chẳng có gì đặc biệt.” Cô ngồi đối diện anh, chiếc cằm nhỏ kê trên bàn, săm soi hàng mi của anh.
Từ đầu đến cuối đều chỉ có mình cô ngồi nói thì thầm, anh không đáp lại một lời nào cả.
“Hay là để em nghĩ một tên khác.”
Cô thích nhất là đặt biệt danh cho người khác.
Hai chữ “Đông Đông” của Chiêm Đông Quyến đã là biệt danh rất trang nhã. Ví dụ cô bạn cùng bàn trong lớp tên Tất Hải Hồ[1], cô gọi người ta là Beautiful, cũng may người ta là con gái, nghe vào cũng không có gì tổn thất.
[1] Tất Hải Hồ tiếng Trung Quốc đọc là Bi Hai Hu, âm đọc hơi giống với chữ beautiful.
Nhưng, cũng có một bạn cùng lớp khác tên Yên Chính Hoa, cô đặt biệt danh cho người ta là “Yên chi hoa”, đường đường một đấng nam nhi lại bị đính cho cái biệt hiệu như thế. Về sau, toàn khối đều biết việc này, rằng lớp 10/7 có một nam sinh da đen tên là hoa gì đó, nhưng lại không nhớ tên thật của cậu. Có một lần trong giờ thể dục, cậu nam sinh này luôn miệng trò chuyện, thầy thể dục tức quá kêu lớn: “Yên chi hoa[2], đừng có nói nữa!” Cả lớp cùng ngơ ra một giây, sau đó phá lên cười.
[2] “Yên chi hoa” là từ gọi chung son phấn dùng để trang điểm của phụ nữ.
Anh họ Lệ[3], làm cô rất muốn gọi anh là hạt dẻ, đơn giản lại dễ nhớ. Nhưng nhất định không thể dùng tên này, nếu không ánh mắt của anh hoàn toàn có thể phanh thây cô.
[3] “Lệ” tiếng Trung Quốc đọc là “li” đọc thanh thứ tư, “hạt dẻ” đọc là “ban li” cũng là thanh thứ tư, Tả Ý dùng cách láy âm.
Cô vắt óc suy nghĩ.
“A Diễn.” Cô nói, “Em gọi anh là A Diễn nhé.”
Ngòi 乃út đang viết liên tục trên giấy của anh khẽ ngừng lại một giây.
“Tôi tên Lệ Nam Diễn.” Anh nói rõ.
“Thật sự là A Diễn nghe hay lắm đó.” Hiếm khi cô nghĩ ra được một cái tên vừa hay lại không có ý châm chọc người khác.
Anh không nhịn nổi nữa bèn đứng dậy, thu dọn đồ đạc ra về.
Cô chạy theo tiếp tục giải thích: “Vợ của Hoàng Dược Sư tên là Phùng Hành, vốn dĩ là một cái tên rất bình thường, nhưng Hoàng lão tà gọi bà là A Hành, A Hành à, nghe vào là tim như bị co lại vậy, ngay lập tức biến thành một đại mỹ nhân đấy.”
Tả Ý vừa nói vừa chìm đắm trong lời nói của mình, chờ khi hồi thần lại thì người ta đã đi cách cô rất xa rồi.
Sau đó ba của anh đến thành B thăm anh, tiện thể dẫn anh đến dùng cơm cùng người bạn tên Thẩm Chí Hoằng. Hai gia đình ngồi quây quần bên nhau rất hòa đồng.
Thẩm Chí Hoằng có một cô con gái, trắng trẻo lại dẻo mồm, nhìn là biết ngay đó là đứa trẻ đã được nuông chiều từ nhỏ.
Khi biết anh học trường trung học 16, Thẩm Chí Hoằng liền nói: “Cháu cũng học ở đó à?”
Trước khi ra về, Thẩm Chí Hoằng còn nói nhỏ với anh: “Nam Diễn à, Tả Ý nhà chú cũng chung trường với cháu, lớp 10/7 đó. Cháu có gặp qua con bé chưa?”
“Dạ có.” Anh thành thật trả lời trưởng bối, nhưng lại không hiểu giữa Thẩm Chí Hoằng và Tô Tả Ý lại có mối quan hệ gì.
“Vậy cháu chính là A Diễn mà nó suốt ngày kể với chú rồi?” Thẩm Chí Hoằng lắc đầu than ôi.
A Diễn? A Diễn.
Anh không biết phải trả lời như thế nào, đành gật đầu.
“Con bé nói với chú, A Diễn thi vào đại học M, nên con bé cũng phải thi vào trường đó.” Thẩm Chí Hoằng cười khì khì, vỗ vỗ vai anh, “Cậu trai trẻ, dạy nó giúp chú nhé.”
Chỉ với câu này thôi, từ đó Tả Ý càng thêm danh chính ngôn thuận mà đu theo anh. Kết quả là kỳ nghỉ đông ấy, có một cô gái cứ không ngừng chạy theo sau lưng anh gọi “A Diễn, A Diễn” suốt.
Hôm đó là mồng tám tết, anh vẫn còn nhớ rõ ngày này.