Lương Ngôn Tả Ý - Chương 24

Tác giả: Mộc Phù Sinh

“Em có làm anh đau không?” Tả Ý buông tay ra, lo lắng hỏi.
Chính trong lúc cô mất cảnh giác, anh nhanh chóng kìm chặt hai tay cô, đè cô nằm bên dưới.
Lần này thì cô không thể động đậy thật rồi, còn vẻ mặt của Lệ Trạch Lương thì chỉ có thể dùng từ “đắc ý” để hình dung.
“Anh chơi ăn gian!” Cô giận dỗi nói.
“Binh bất yếm trá.” Anh cười gian xảo.
“Thấy ghét, thấy ghét!”
“Dám nói anh thấy ghét à?” Bờ môi cong lên, anh khoá hai tay của cô lại, giữ bằng bên tay trái, thế là tay phải có thể dễ dàng cù lét cô.
“Tránh ra, không được cù lét em.” Cô hốt hoảng muốn trốn, nhưng tay chân đều đang chịu sự khống chế của anh, trốn cách nào cũng vô dụng. Ngón tay của anh vừa ᴆụng vào chỗ nhột thì cô lập tức vừa la vừa cười, chẳng mấy chốc đã mệt đến thở không kịp.
“Còn dám nói anh thấy ghét không?” Anh vênh mặt hỏi.
“Chính là... thấy ghét.” Cô thà ૮ɦếƭ chứ không khuất phục.
Thế là, anh lại cù vào eo cô. Tả Ý muốn khóc lại muốn cười, thật sự là không chịu nổi nữa. Trên trán của cả hai đều đẫm mồ hôi.
“Đừng cù lét nữa.” Cô cười đến nỗi nước mắt cũng chảy ra.
“Sau này còn nói anh thấy ghét nữa không?”
“Không dám nữa.” Cô bắt đầu chịu thua.
“Ai không dám nữa?”
“Thẩm Tả Ý không dám nữa.” Khí thế hiên ngang lúc nãy kiên trì chưa được mấy phút thì cô đã bỏ giáp đầu hàng rồi.
“Thẩm Tả Ý không nói ai thấy ghét nữa?” Anh ép từng bước một, không bắt cô tâm phục khẩu phục quyết không bỏ cuộc.
“Thẩm Tả Ý không nói Lệ Trạch Lương thấy ghét nữa.” Lần này cô nhận lỗi khá là dứt khoát.
Anh cũng giữ lời lắm, nghe xong bèn lập tức ngừng tấn công, rất hài lòng mà gật đầu, “Nói sớm đi, hà tất bắt anh dụng hình.”
Ngờ đâu Tả Ý thấy anh buông thõng thì liền cười xảo quyệt, vùng khỏi người anh định cù lét lại để trả đũa. Nhưng động tác của Lệ Trạch Lương nhanh hơn cô, thoắt cái đã tránh khỏi, sau đó lại một lần nữa kìm cổ tay cô.
“Lần này thì em ૮ɦếƭ chắc rồi.” Anh đột nhiên nói một cách nghiêm túc.
“Em sai rồi.” Cô nhanh nhảu nhận lỗi ngay.
“Lần này là tái phạm. E là không thể bỏ qua dễ dàng như lần trước.” Anh biết rõ những điểm nhột của cô, bèn cúi xuống dùng miệng tra tấn lỗ tai cô.
Anh dùng môi ngậm, đầu lưỡi khậy khậy trái tai nhỏ nhắn, nó khiến cô cảm giác như có rất nhiều con kiến nhỏ đang di chuyển trên trái tim của mình, vừa tê vừa nhột vô cùng khó chịu.
“Không được hôn vào chỗ đó.” Cô vừa kêu vừa lắc đầu biểu tình, nhưng kiểu nào cũng không thoát khỏi môi anh.
Anh rất nghiêm túc nói: “Không được hôn bên này, vậy anh hôn bên kia.” Thế là vờ như chuyển sang tai bên phải.
“Không được hôn bên nào hết! Em biết lỗi rồi.” Cô khẩn cầu tha thiết.
Mục đích chính của anh là chọc ghẹo cô, nào có dễ dàng bỏ qua, môi sắp lại gần rồi...
Trong lúc tình gấp, Tả Ý chợt kêu: “A Diễn, không được hôn.”
Toàn thân anh đột nhiên cứng lại, dừng hẳn mọi động tác.
[2]
Thần sắc vui đùa mới nãy hoàn toàn biến mất, anh nhìn cô bằng ánh mắt thận trọng.
“Em...” Phát ra một âm thanh, rồi không nói được thêm gì nữa.
Tả Ý thừa lúc anh chần chừ thì nhanh chóng thoát khỏi ma trảo của anh, nhảy ra đứng bên giường, sau đó chớp mắt đắc ý, “Xem ra A Diễn quả nhiên là tên của anh.”
“Em... sao em lại biết?”
“Em đã lén xem mảnh giấy trong phòng sách của anh, trên đó có viết tên này.” Cô khẳng khái nói như gian kế đã thành vậy.
“Ừm.” Anh đáp lại một tiếng, cúi mắt xuống và không nói gì nữa. Điều này khiến cho câu nói “binh bất yếm trá” mà cô định trả lại cho anh bị cứng lại trong cổ họng, nhất thời không biết phải làm sao.
“Anh giận à?” Cô nhìn anh.
“Không.” Anh cười nhẹ đáp, lại nằm trở về giường. Sau đó giang hai ra tay nói: “Tả Ý, qua đây, cho anh ôm một lúc.”
Tả Ý vừa bị anh chơi, nào có dễ dàng tin anh.
“Không chừng anh lại giở trò gạt em.”
“Không đâu, thật.”
Nghe anh đảm bảo, cô mới bán tín bán nghi mà rúc trở về vòng tay anh, gối lên tay anh.
“Tại sao lại gọi là A Diễn? Em chưa bao giờ nghe ai gọi anh như vậy.” Lời vừa nói ra thì cô cảm thấy câu sau thừa thãi quá. Cô không tiếp xúc quá nhiều với người bên cạnh anh, trong công ty ai dám gọi anh như vậy, ở nhà chú Đàm cũng không gọi thế. Để nhấn mạnh tính quan trọng trong câu hỏi này, cô hỏi thêm lần nữa, “Sao anh lại tên là A Diễn?”
Lần này, anh đã bình tĩnh hơn khi nghe cái tên này, nhắm mắt lại, rất lâu sau mới nói: “Em ngủ với anh thêm một lúc nữa nhé.” Anh dễ dàng chuyển đề tài.
“Anh không thích em gọi anh như vậy à?” Cô vẫn không bỏ ý định mà lái trở về.
“Không phải không thích.”
“Không phải không thích, vậy tức là thích rồi?” Cô hỏi tiếp.
“Suỵt!” Lần này ngay cả câu trả lời ngoài lề anh cũng không nói, chỉ đưa tay làm động tác im lặng, chuẩn bị chìm vào giấc mộng.
Tả Ý nhìn anh tức anh ách, người này lần nào cũng phớt lờ câu hỏi của cô. Và dẫu cho bất mãn là thế, cô cũng đã ngoan ngoãn đi ngủ. Mấy phút sau, Lệ Trạch Lương mở mắt ra.
Kỳ thức anh không hề có ý định ngủ. Nhẹ nhàng nhấc đầu của cô lên, rút tay mình ra, anh khẽ khàng đi ra phòng khách.
Chờ khi Tả Ý thức dậy thì phát hiện anh đã ra ngoài rồi. Trên bàn có một mẩu giấy nhỏ.
“Anh đã xin nghỉ giúp em, hôm nay không cần đi làm. Tủ lạnh trống rỗng, chỉ có sữa tươi và bánh rán, em cứ ăn trước. Anh ra ngoài dạo một lúc.”
Ký tên bên dưới lời nhắn là hai chữ “A Diễn”, Tả Ý đưa tay sờ lên hai chữ ấy, khẽ đọc nó một lần. Quả nhiên là anh thích cái tên này hơn.
“Anh đang ở đâu thế?” Cô gọi điện cho anh.
“Ở ngoài khuôn viên.”
“Ra ngoài dạo với em nhé?”
“Anh không thích đi dạo.” Anh nói thẳng.
“Cứ xem như là đi với em một lần thôi.” Cô năn nỉ.
Anh trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Muốn đi đâu?”
Lần đầu tiên anh đầu hàng, Tả Ý giành thắng lợi giai đoạn một.
Thế là, Tả Ý nhanh chóng thay quần áo, đóng cửa lại rồi vui vẻ chạy xuống lầu, ra khỏi cổng lớn của khu vực này, từ xa cô đã trông thấy Lệ Trạch Lương đang đứng trên vạch sơn trắng ở bên kia đường.
Ngày thường cô chỉ thấy anh mặt đồ công sở, trang phục thẳng thớm, lúc này đây Lệ Trạch Lương mặc quần áo thông thường, cảm giác khác hẳn với khi đi làm.
Anh đang đứng chờ đèn đỏ, song không biết là đang suy nghĩ gì, mắt nhìn sang chỗ khác, không hề trông thấy Tả Ý.
Cô đứng bên vỉa hè đối diện với anh, mở miệng gọi lớn: “A Diễn ~”
Những người đang cùng chờ đèn đỏ đều nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.
Lệ Trạch Lương cũng đã nghe thấy, quay đầu lại thì thấy cô đang vẫy tay với anh giữa đám đông, khóe môi cũng cong lên nở một nụ cười.
Ở giữa có không ít xe cộ qua lại, Tả Ý thẫn thờ nhìn anh, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy đôi mắt của anh cũng đang cười. Và nó, hoàn toàn không có cảm giác nguy hiểm.
Hai người sánh vai đi trên con phố phồn hoa nhất của thành C.
Tả Ý chỉ vào tiệm McDonald’s bên lề đường nói: “Em muốn ăn kem.”
“Anh chờ em.” Anh thản nhiên nói, không hiểu ý cô.
Tả Ý nhìn anh: “Tại sao anh không đi mua?”
“Anh đâu có ăn.”
“Nhưng mà em muốn ăn.”
Anh lườm cô: “Anh muốn biết, khi không có anh bên cạnh em sống như thế nào?”
“Cùng lắm em tìm một người đàn ông khác mua giúp em.” Vừa uy Hi*p, Tả Ý vừa nhìn về hai anh chàng tóc vàng đang bước tới. “Chào anh” vừa chào xong định tán gẫu thì cô đã bị Lệ Trạch Lương sắc mặt đen thui lôi trở về.
“Thẩm Tả Ý...” Anh bực tức, “Em...”
“Em thế nào? Người nước ngoài chắc chắn hào sảng hơn anh. Không tin chúng ta thử xem?”
“Em dám!” Anh có hơi giận thật rồi.
“Nếu anh mua cho em ăn, em sẽ không dám.” Nói xong cô liền đổi giọng, “Mua đi mà mua đi mà.”
“......”
“A Diễn, mua cho em đi mà.”
Tuyệt chiêu đã xuất, Tả Ý hài lòng mà nhìn Lệ Trạch Lương lấy tiền ra đến xếp hàng. May là họ đều đang ở tỉnh ngoài, không quen nhiều người, bằng không e là ai nhìn thấy cũng sẽ rớt mất mắt kiếng.
Thật ra, bây giờ cô không mấy thích ăn đồ ngọt nữa, đặc biệt là những món trẻ con thế này, cô làm thế chỉ đơn thuần là tham lam sự nuông chiều hiếm hoi của anh mà thôi.
Tả Ý tay cầm cà rem đứng ăn bên vỉa hè, đứng cạnh cô là một Lệ Trạch Lương vẻ mặt không tự nhiên. Người đi bộ tấp nập, chốc chốc lại có một hai người quay lại nhìn anh, chỉ trỏ rồi thì thầm gì đó.
Cho dù là chi giả có tinh xảo cách mấy, cũng khiến đôi chân của anh trông có hơi khác thường. Cô bỗng chốc hiểu ra vì sao anh không thích đi dạo, trong lòng có hơi áy náy.
Hóa ra, anh ngoài miệng thì cứng như đá, nhưng trong lòng lại vô cùng chiều chuộng cô.
Có người đi ngang ᴆụng phải vai Tả Ý, bờ vai bị đẩy sang một bên làm tay cô bất chợt chạm trúng tay Lệ Trạch Lương. So với tay cô, tay anh lạnh hơn một chút.
Cô cắn một miếng lớp vỏ giòn giòn bên ngoài, đi sát vào anh giữa dòng người đông đúc, khi một lần nữa vô tình chạm vào tay anh, cô thừa cô nhẹ nhàng móc tay vào đó. Giây phút ấy, ánh mắt đang nhìn về phía trước của anh không hề có gì lay động, bước chân cũng không chút do dự.
Bụp bụp, bụp bụp, bụp bụp... Cô thầm đếm nhịp tim của mình, chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua chậm chạp và khó chịu đến vậy. Không ngờ cô và anh, ngay cả việc thân mật nhất giữa nam và nữ cũng đã làm rồi, mà giờ đây chỉ nắm tay thôi lại khẩn trương đến vậy.
Trong khoảng thời gian này, cô cơ hồ đã nghĩ sẵn tất cả các trường hợp ngượng ngùng sẽ xảy ra sau đó nếu như anh không thích cô làm thế. Vung tay cô ra? Chế giễu cô? Quay lưng bỏ đi?
Chính trong lúc cô sắp bỏ cuộc thì anh nắm ngược lại tay cô. Ngón tay của anh hơi lạnh, thế nhưng lòng bàn tay lại ẩm ướt, động tác nhẹ nhàng vô cùng.
Cô chợt vui hẳn ra, lòng ngọt như mật, hệt như vị kem sữa còn vương lại trên lưỡi vậy.
[3]
“Chân anh có mỏi không?” Cô kéo kéo tay anh hỏi.
“Tạm ổn.”
“Tạm ổn là sao?”
“Không mỏi.”
“Vậy nếu em mỏi?”
“Thế thì chúng ta quay về vậy.” Vừa nói xong, điện thoại chợt reo lên, anh nhìn sang Tả Ý.
Cô cười bảo, “Anh nghe đi, không chừng là công việc.” Nói xong thì chạy vào ngắm nhìn vật trưng bày bên trong vách kính của tiệm.
“Lệ tiên sinh.” Là Tiết Kỳ Quy, “Chuyện đó...”
“Tôi đã đọc bản kế hoạch rồi, cũng không có gì là không được, hơn nữa điều kiện mà họ đưa ra rất phong phú.”
“Đích thật là vậy.”
“Trong kinh doanh, rủi ro là điều khó tránh.”
Họ nói rất lâu, giữa chừng Lệ Trạch Lương có quay lại nhìn Tả Ý đang đứng trước vách kính. Bên trong vách kính của tiệm châu báu mà cô đang ngắm nghía, là một tủ kính khác nữa. Trong đó trưng bày một cặp hình nộm đúc bằng vàng.
Có vẻ như cô khá thích thú, khom lưng xuống xem. Đại khái vì quá chú ý vào tủ kính mà quên mất mình cũng đang đứng trước vách kính, “bập” một tiếng, trán cô bị va vào vách trong lúc khom xuống.
Cũng cùng lúc đó, đầu của Lệ Trạch Lương cũng vô thức mà giựt bắn ra sau giống như cô.
Phản ứng đầu tiên của cô là lấy lại tư thế rồi lẻn nhìn xung quanh, sau khi xác định không ai chú ý thấy chuyện xấu hổ của cô thì mới đưa tay xoa xoa vầng trán.
“Lệ tiên sinh?” Tiết Kỳ Quy nói này giờ, thấy Lệ Trạch Lương không đáp lại bèn gọi.
Anh nhất thời lơ là, đành bảo Tiết Kỳ Quy nói lại lần nữa.
Sau khi nói xong chuyện công, anh cúp máy rồi bước tới hỏi: “Xem gì thế?”
“Một cặp gấu hoạt hình, dễ thương quá, nó làm bằng vàng đấy.” Cô chỉ vào chúng và cười nói. Con người của cô rất truyền thống, từ nhỏ đã thích những thứ vàng lấp lánh.
Trước kia Chiêm Đông Quyến tặng quà sinh nhật cho cô, là một đôi bông tai rất trang nhã, sáng lấp lánh, đúng lúc cho cô đeo lên lỗ bông tai vừa bấm. Vậy mà cô lại trề môi nói: “Không hấp dẫn gì hết, chẳng ăn được.”
Chiêm Đông Quyến tròn xoe mắt: “Có thể đổi rất nhiều ký gạo đó.”
“Huống chi em thích vàng hơn.”
“Vào trong xem không?” Lệ Trạch Lương hỏi. Xem ra anh hiểu sở thích của Tả Ý hơn.
“Không xem đâu, cũng không mua.”
Nhân viên trong tiệm thấy hai người đứng to nhỏ bên vách kính, bèn mỉm cười bước tới hỏi, “Chào cô, có thể vào đây ngồi xem.”
“Thích thì mua.” Anh nói rất bình thản và kéo cô vào trong.
Tả Ý bấy giờ mới sực nhớ ra cô đang đi cùng một anh chàng giàu có, chính là loại người cái gì cũng thiếu chỉ duy nhất không thiếu tiền.
Cô cũng không tỏ vẻ ngại ngùng, muốn vui vẻ mua xong rồi đi ra.
Nhân viên tiệm nói loại gấu này có ba kích cỡ, phân biệt nặng bao nhiêu kara, sau đó bày ra cho Tả Ý xem.
“Tôi lấy cỡ to nhất.” Cô chỉ vào nó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc