Lương Ngôn Tả Ý - Chương 23

Tác giả: Mộc Phù Sinh

A Diễn, hóa ra trên đời này, chỉ có anh mới là của một mình em.
[1]
Dùng cơm xong, chị Tịnh đi thăm người bạn học của mình ở thành C, những người khác nói đi dạo phố đêm, rủ Tả Ý đi cùng, cô đã mệt bã người nên lắc đầu lia lịa rồi chuồn về khách sạn. Vốn dĩ cô và chị Tịnh được sắp xếp ở cùng một phòng, nhưng chị Tịnh bảo sẽ không về ngủ, thế thì cô đi lấy chìa khoá, về phòng ngủ một mình vậy.
Vừa vào phòng, cô liền bật ti vi lên và mở rất lớn tiếng, để căn phòng không mấy trống vắng. Lúc tắm rửa, Tả Ý thấp thoáng cảm thấy răng mình nhói đau. Ban đầu cô cũng không chú ý đến, sau khi nằm lên giường, cơn đau mới càng rõ ràng và dữ dội hơn, khiến cô không cách nào ngủ được.
Bèn ngồi dậy xem ti vi luôn vậy.
Nhưng hình như không có tác dụng.
Hễ đau thì ngay cả mạch đập cũng làm gia tăng cơn đau, tiếp đó không chỉ là huyệt Thái Dương, cả xương sọ và lỗ tai bên phải cũng bắt đầu đau lên.
Tả Ý chù ụ mặt mày, ngã lưng ra giường, rất hụt hẫng. Cô chuyển qua kênh làng giải trí, đồng thời tăng thêm âm lượng, bên trong ti vi không ngừng phát ra tiếng cười ha hả. Điều này không chỉ không che lấp được sự hụt hẫng của Tả Ý, trái lại càng khiến cô trông tệ hại và tội nghiệp hơn.
Con người của cô ngày thường rất lạc quan, đi đến đâu cũng là một cây hài. Nhưng một khi ở một mình hoặc bị bệnh thì lại u uất và bi quan đến quá đáng.
Trong lúc cô đang đấu tranh nội tâm xem mình nên đi tìm một phòng mạch để khám hay là mua ít thuốc giảm đau để uống thì điện thoại reo lên.
Là điện thoại của Lệ Trạch Lương.
Tả Ý bưng mặt bên phải đang bị đau, do dự có nên nghe hay không. Cô không thích để người ta trông thấy một Tả Ý nhu nhược như thế này, đặc biệt là ở trước mặt anh, cảm giác như một kẻ yếu đi van xin sự đồng cảm vậy.
Cô để mặc cho điện thoại rung “tụt tụt” trên đầu giường.
Rung rất lâu, cô cũng không chịu nghe.
Tiếng chuông ngưng được một lúc thì tin nhắn đến.
“Em về khách sạn chưa?”
Hiển nhiên, Lệ Trạch Lương không cảm thấy là cô đã cố tình không bắt máy, đại khái chỉ nghĩ rằng cô còn đang ở ngoài nên không nghe thấy. Tả Ý thở dài, nghĩ ngợi rồi quyết định trả lời anh ba chữ: “Em ngủ rồi.”
Vừa định bấm nút gửi thì một cuộc gọi lại đến, thế là nút “Gửi” biến thành “Nghe”.
Cô ngẩn ra một giây, từ từ kề tai vào điện thoại.
“A lô.” Cô nói.
“Về rồi à?” Anh hỏi.
“Ừ.”
Cô nghe thấy bên kia đầu dây rất ồn ào, chốc chốc lại có người lớn tiếng nói gì đó, dường như bữa ăn ấy vẫn chưa kết thúc. Nhưng tiếng ồn chỉ kéo dài được một lúc thì đã yên tĩnh hẳn, đại khái là anh đã đổi sang một chỗ khác để nói chuyện.
“Ngủ rồi à?”
“Ừm.”
Cô liên tục ậm ừ hai tiếng.
“Em sao thế?” Anh lại hỏi. Giọng điệu ấy khiến Tả Ý cảm giác rõ ràng là anh đã chau mày khi nói câu này.
“Không sao.”
“Chỉ có mình em ở khách sạn sao?”
“Ừm.”
“Em bị sao vậy?” Anh lại hỏi, có vẻ như không vui rồi.
“Không sao.” Cô vẫn đáp lại câu đó.
Sau câu trả lời này, điện thoại chợt không còn âm thanh. Thời gian im lặng dai dẳng là thế, khiến Tả Ý gần như tưởng rằng điện thoại của anh hay của mình đã bị mất tín hiệu. Mãi đến khi cửa phòng bên kia mở ra rồi đóng lại, mang đến vài tiếng huyên náo, Tả Ý mới xác định là anh đã cố tình không lên tiếng.
Tả Ý nghe thấy bên kia đầu dây, có người quen nọ đã chào Lệ Trạch Lương, phá vỡ sự im lặng trong điện thoại. Anh lấy điện thoại xuống, hàn huyên vài câu với người đó.
Sau đó khi một lần nữa đưa ống nghe về bên tại, anh hỏi lần thứ ba: “Em đã bị gì?” Giọng điệu cứng hơn rất nhiều.
“Không sa...” Cô cũng cứng đầu theo, ngờ đâu còn chưa nói xong thì anh đã dứt khoát cúp máy.
Tả Ý nhìn màn hình điện thoại ngẩn ra một lúc, giận quá rút luôn cục pin ra, vứt qua một bên. Cô ngồi trên giường, ôm chặt chiếc gối.
Anh hỏi cô bị sao. Cô cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Lòng cô chợt có cảm giác bài xích anh. Thật sự là bài xích.
Anh không biết nhường nhịn cô gì cả, còn vô tình gập máy, hơn nữa là hai lần trong cùng một ngày.
Chẳng lẽ anh không biết phụ nữ khi yêu vốn dĩ là sẽ nổi giận vô cớ, sẽ cảm thấy bất an vô cớ hay sao?
Chẳng lẽ anh không biết khi phụ nữ trở tính, chỉ cần vỗ về một lúc là được sao?
Sống chung mấy ngày nay, anh thường xuyên hung dữ với cô, còn thường xuyên bắt cô phải ì mặt ra chọc anh cười, để anh hết giận. Anh thật sự quan tâm cô, hay chỉ xem cô như một thứ tiêu khiển?
Nghĩ đến đây, Tả Ý lại ôm bên má đã đau đến khó chịu, úp mặt vào giữa hai gối, thương cảm lạ thường. Không hiểu vì sao, tim chợt như co lại, nước mắt lăn tròn, ở trước mặt người khác cô rất ít rơi lệ, nhưng khi ở một mình thì lại là một cô bé hay khóc nhè.
Cậy vào âm thanh rất lớn từ tivi, cô ôm đầu bưng mặt khóc hu hu, mang toàn bộ cái đắng cái chát trong bụng thải hết ra ngoài, nước mũi dính trên mặt cũng mặc kệ.
Khóc một hồi thì dần chuyển thành tiếng nấc nghẹn, bấy giờ mới quay sang rút khăn giấy để lau nước mắt và nước mũi.
Đúng lúc này, điện thoại nội bộ trên đầu tủ reo lên.
Cô biết, chẳng qua là khách sạn muốn giới thiệu dịch vụ bữa sáng, hoặc là ai đó muốn hỏi xem mình có cần “dịch vụ đặc biệt” hay không thôi, đây là tình huống thường gặp trong các khách sạn phục vụ cho thương nghiệp. Cô hít hít mũi, nhấc máy lên.
Dùng âm giọng bình tĩnh nhấc mà nói: “A lô”.
Theo thường lệ, những người muốn hỏi về “dịch vụ đặc biệt” khi nghe thấy là giọng nữ thì sẽ không nói gì hết mà trực tiếp cúp máy. Đôi bên hiểu là được.
Nhưng, sau tiếng a lô, cô đã nghe thấy bên kia do dự một lúc rồi nói: “Tả Ý?”
Còn có thể là ai?
Đương nhiên, bằng cách nào cô cũng thoát không khỏi Ngũ Chỉ Sơn của anh. Nó làm cô nhớ đến tên của một bộ phim điện ảnh, tên gì nhỉ, “The Matrix”? Mặc cho cô đi tới đâu, thì cho dù là điện thoại công cộng bên lề đường reo lên đi nữa, cũng rất có thể là anh đang tìm cô.
“Em tắt nguồn sao?” Anh có hơi tức giận.
“Chỉ có anh được ngắt máy, còn em thì không được tắt?” Cô nhăn mặt cãi lại, âm mũi nằng nặc.
Anh lại im lặng, như đang phân tích gì đó, rồi chợt hỏi, “Em không khỏe sao?”
“Không cần anh lo.” Cô dỗi.
“Cảm lạnh?”
“Không có, cũng không cần anh lo.”
“Đau răng?”
“Không liên quan đến anh.”
“Mua thuốc uống chưa?” Anh chau mày hỏi.
“Đau ૮ɦếƭ cũng không liên quan đến anh.” Cô buồn bã nói, chỉ muốn mang tất cả ấm ức lúc nãy trả lại hết cho anh.
Thế mà anh lại chợt vui vẻ trở lại, chỉ nói: “Chờ anh hai phút.”
Tả Ý đặt điện thoại xuống, chỉ nghĩ là anh có chuyện gì gấp cần xử lý, hoặc có cuộc gọi quan trọng cần phải nghe. Cô chu môi, oán khí trong lòng còn chưa bài ra thì anh lại biến mất.
Nói tóm lại, người đàn ông này nghe cô nói đã bị bệnh rồi, mà vẫn như không nôn không nóng vậy.
Cô chạy vào nhà vệ sinh, qua tấm gương, cô nhìn bên má phải bị sưng lên của mình một hồi, sau đó trở ra, vừa đúng hai phút. Điện thoại trong phòng lại reng, quả nhiên là từng được giáo dục bởi nước Đức, rất đúng giờ.
“Anh vừa rồi anh bảo thư ký Lâm kiểm tra giờ bay, 11 giờ sẽ có chuyến bay đến thành C, em chờ anh ở khách sạn.” Anh dùng ba câu ngắn gọn để tóm gọn sự việc, hơn nữa không hề có đường cho cô từ chối.
“Chờ anh để làm gì?” Tả Ý nhất thời chưa tiêu hoá hết những lời anh nói.
Anh ấy mới nói gì cơ?
“Anh nói thật sao?” Một lúc sau, cô gắn pin vào lại, gửi cho anh một tin nhắn.
“Giả đó.”
“Ồ.”
Cô ngượng ngùng nhắn lại một chữ. Sau đó đặt đầu xuống gối xem tivi, kênh truyền hình chuyển qua chuyển lại vẫn không được như ý, cơn đau răng đã khiến cho toàn bộ não của cô co rút lại, cô cứ thế mà bấm, bấm đến khi rất nhiều đài truyền hình địa phương đều đã gửi lời chúc ngủ ngon.
Không biết đã trải qua bao lâu, mí mắt cô bắt đầu đấu tranh, cuối cùng cũng muốn ngủ rồi. Mơ mơ hồ hồ cô dường như nghe thấy tiếng điện thoại reng, bèn nhấc điện thoại trên đầu tủ lên, alô nửa ngày trời mới biết hóa ra là di động đang kêu.
Lúc này, đã là ba bốn giờ sáng.
“Alô.” Cô kề điện thoại vào tai.
“Tả Ý, mở cửa.”
“Hả?” Cô có hơi mơ màng.
“Mở cửa phòng của em.”
“Để làm gì?” Cô ngồi dậy.
“Mở cửa.”
Cô thấy khó hiểu nhưng vẫn làm theo.
Cô đã tắt đèn rồi mới ngủ, vì vậy trong phòng không đủ ánh sáng, khi mở cửa ra, ánh đèn từ hành lang rọi vào từ sau lưng anh, một bóng người cao to hiện lên trước mặt cô. Giây phút ấy, Tả Ý ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Một thoáng sau, não và tay chân cô mới lại phối hợp với nhau, tiếp đó, Tả Ý không cầm được lòng mà nhón chân lên ôm chầm lấy anh.
Anh thật sự... thật sự đã đột ngột xuất hiện trước mặt cô như thế, hệt như một kỳ tích.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động ôm anh.
Tinh thần vui vẻ, anh dìu cô lui vào phòng, vừa đóng cửa lại thì đã cúi xuống hôn lên môi cô, một nụ hôn ngọt ngấy ૮ɦếƭ người.
“Em tưởng anh chọc em cho vui.”
“Anh chưa bao giờ chọc cho vui cả.” Đây là lời nói thật. Lệ Trạch Lương nói xong, lấy thuốc từ trong túi ra cho cô uống, sau đó thu dọn đồ đạc rồi cùng nhau rời khỏi khách sạn.
Ngồi trên taxi, Tả Ý hỏi: “Tại sao không ngủ ở đây?”
Anh nhìn xéo cô một cái rồi nói: “Chẳng lẽ em muốn bạn cùng phòng của em về sớm, nhìn thấy anh nằm trên giường của cô ta?”
Cái này... đúng thật là một vấn đề.
“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Đến một nơi.” Lệ Trạch Lương nhìn đèn đóm bên ngoài đường, nói một cách lơ đãng.
Đã gần năm giờ, bầu trời tờ mờ sáng, nhiệt độ lại hơi thấp. Xe taxi lái vào một khu yên tĩnh ở cạnh đường vào học viện.
Họ xuống xe, đi lên lầu ba, Lệ Trạch Lương lấy chìa khoá ra, tìm mãi cũng không lấy được chìa thích hợp.
Tả Ý bồn chồn hỏi: “Anh chắc chắn là anh có thể vào chứ?” Đêm hôm khuya khoắt thế này, rất dễ bị cho là ăn trộm.
Anh nhìn cô không chút cảm xúc: “Chắc chắn.” Sau đó nhấc chậu hoa bên cạnh lên, lấy chìa khoá dự phòng.
Sô pha và giường đều được dùng vải che lại, dường như đã lâu rồi không có người sống ở đây, nhưng mỗi một nơi đều không bị dính bụi, có vẻ như thường xuyên có người đến quét dọn.
Đây là căn hộ hai phòng ngủ, thiết kế rất đơn giản. Cô không suy nghĩ nhiều, vừa tìm thấy phòng liền nhào vô lăn ra giường ngủ.
Rèm cửa trong phòng bị kéo lại, cũng không biết đã ngủ đến mấy giờ, cho đến khi bụng kêu cồn cào, cô mới khó khăn mà mở mắt ra, xuất hiện ngay trước mắt chính là gương mặt đang ngủ say của Lệ Trạch Lương.
Anh nằm nghiêng, hướng mặt về phía cô, mắt nhắm, môi mím chặt. Anh vẫn chưa dậy, có lẽ đã mệt lắm rồi. Suốt đêm không ngủ, bay gần một ngàn cây số để đến khách sạn tìm cô, chỉ bởi vì chứng đau răng nhỏ nhặt.
Nếu nói anh không hề quan tâm cô, là tuyệt đối không thể nào.
Khi anh ngủ, ấn đường giãn ra, hơi thở rất chậm và rất yên tĩnh. Lông mi của anh không dài nhưng rất đều và rậm, mang màu nâu nhạt hệt như màu tóc, cô bất giác đưa tay chạm vào nó.
Không ngờ một cử động nhỏ thế này cũng làm anh thức giấc. Anh từ từ mở mắt ra, vẻ mặt còn mớ ngủ, hai mắt ௱ôЛƓ lung trông có hơi trẻ con.
Tả Ý vừa cười vừa khép mắt lại giả vờ ngủ.
Anh hơi mơ hồ mà nằm bằng lại, dụi dụi mắt, nhìn sang Tả Ý, lại trở về tư thế nằm lúc nãy - mặt hướng về cô. Nhưng anh không ngủ nữa, mà dùng một tay kéo Tả Ý vào lòng nói: “Em dám canh lúc anh ngủ chọc anh.”
Tả Ý cố nín cười, tiếp tục nhắm mắt.
“Còn giả vờ sao? Xem anh xử lý em thế nào.” Anh nhướn mày, vừa dứt lời đã mở miệng cắn nhẹ vào tai cô.
Từ nhỏ cô đã sợ nhột, ngay trong giây phút hơi thở nóng hổi từ anh phả vào lỗ tai cô thì cô đã không kìm chế được nữa mà kêu ầm lên, cười khanh khách, vừa nấp vừa đẩy anh ra.
Nhưng mà chiếc giường to như vậy, trốn kiểu nào cho được, cô chuyển công thành thủ, dùng tay cù lét anh. Anh bắt giữ một tay của cô, chuẩn bị bắt luôn tay còn lại. Cô liền dùng cả tay lẫn chân vùng vẫy.
Sức lực của cô cũng không yếu, thêm vào hàm răng không mấy tài năng kia mới miễn cưỡng không để anh đắc thắng.
Cô vừa cắn vừa xé cánh tay muốn bắt giữ cô của anh, buộc anh phải rút lui.
“Xem ra em cùng một phe với Nhị Lang Thần.”
“Tại sao?” Cô đùa đến thở hổn hển, khi đặt câu hỏi cũng không hề thả lỏng sự cảnh giác, sợ anh cố tình nói chuyện để đánh lạc hướng mà ra tay bất ngờ.
“Là Hao Thiên Khuyển chuyển thế.”
“Xui xẻo xui xẻo, anh mới là Hao Thiên Khuyển đó!” Vừa nói xong cô lại cắn anh.
“Đấy, bằng chứng thép đây nè, không biết có bệnh chó dại không nữa.”
Cô tức điên lên được, bèn muốn cắn anh một cái để trút giận.
Nhất thời đùa quá khích, trong lúc giằng co Tả Ý sơ ý đá vào chân anh. Động tác của hai người cùng lúc khựng lại, Lệ Trạch Lương hơi nhíu mày.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc