Lương Ngôn Tả Ý - Chương 21

Tác giả: Mộc Phù Sinh

“Em muốn xem tivi.” Cô kháng nghị bằng giọng the thé.
“Em không thể tìm việc gì khác bổ ích hơn để làm sao?”
“Khi anh muốn xem tivi, thì việc xem tivi là có bổ ích. Bây giờ anh muốn đọc sách, thì sách lại là nguồn suối mang lợi ích đến cho nhân loại, rõ ràng là...” Cô chau mày ấm ức nói, đến cuối cùng chỉ còn một mình cô nghe thấy mình nói gì.
“Hửm?” Giọng của anh hơi cao lên ở vần đuôi, hiển nhiên là không vui vì sự thách thức của Tả Ý.
“Ơ.... Thật ra em muốn nói sách rõ ràng chính là bằng hữu của nhân loại.” Cô bị ép phải đọc sách chung. Bèn bước tới kệ sách sau bộ sô pha, Tả Ý liền lập tức xây xẩm mặt mày.
Sách Xã hội học, Kinh tế học, Tiếp thị học, Quản lý học được xếp thành từng hàng một.
Quả nhiên là rất có dinh dưỡng.
Nhìn lướt qua có thể thấy từng quyển sách trên kệ đều rất ngay ngắn sạch sẽ, không có nếp gấp và vệt ố, dường như ít ai lấy ra đọc. Cô bốc tùy thích một quyển, bấy giờ mới phát hiện những quyển sách này không phải chỉ để trưng bày. Rất nhiều trang trên đó đều có nét chữ của anh, có những chỗ được làm dấu bằng 乃út chì, còn có ghi chú bên cạnh. Cô không phải loại người thích viết vẽ lên sách, như thế cảm giác như làm hạ giá của nó vậy.
Nhưng khi nhìn thấy 乃út tích của anh trên từng trang sách ấy, cô bất chợt cảm thấy thích quyển sách này, và cả thói quen này. Mỗi một chữ đều rất sắc nét, nhìn vào cũng khiến người ta vui vẻ.
Tiếc rằng một “đêm hội” đọc sách thế mà chỉ có Lệ Trạch Lương là thật sự đọc sách, và Tả Ý thì biến thành kẻ chiêm ngưỡng nội dung mà chủ nhân của nó đã viết lên. Cô xem hết quyển này đến quyển khác, không phải vì muốn hấp thu kiến thức mà là để tìm kiếm những chữ viết thỉnh thoảng xuất hiện trên trang giấy đã làm cô mê mẩn kia.
Lệ Trạch Lương ngẩng đầu lên nhìn Tả Ý đang đọc say sưa, ngạc nhiên vì cô đã không ngủ gật khi tiếp xúc với thể loại sách này. Bất ngờ lườm thấy tên quyển sách mà Tả Ý đang cầm - “Nguyên lý Kinh tế học” của Mankiw.
Mắt chợt sáng lên, mà đồng tử lại thu nhỏ, anh nói: “Đưa quyển đó cho anh.”
Tả Ý vừa nghe thế liền quay sang nhìn anh: “Em đang có hứng đọc mà.” Chính xác phải là, em đang rất có hứng tìm đọc chữ viết đẹp đẽ của anh, mãi mới tìm được quyển này là đặc biệt có nhiều chữ.
“Đưa đây, em tìm quyển khác đi.” Anh ra lệnh.
Tả Ý không biết nói gì hơn.
Thôi được thôi được, cô hít sâu, cô là cô gái rộng lượng, không thiển cận như anh. Thế là giao nộp cho Lệ Trạch Lương, tiếp tục trở về kệ sách, cô quyết định tìm quyển khác có nhiều chữ hơn nữa. Hớ!
Thừa lúc cô quay lưng đi không nhìn thấy anh, Lệ Trạch Lương lật ra trang cuối của quyển sách ấy. Anh từng liên tục viết lên đó tên của một người, viết kín cả một trang giấy. Và dường như càng viết càng buồn phiền, khiến cho nét cuối cùng của chữ “Tâm” ở góc trang bị đè mạnh đến rách cả trang giấy.
Ngón tay của anh khẽ sờ lên trang đó, vì trang giấy bị rách, nên khi sờ lên chữ “Ý” ấy có cảm giác cồm cộm.
Từ nhỏ anh đã không có tính kiên nhẫn, vì vậy ba mới mời thầy về dạy anh luyện thư pháp. Thế nên sau này mỗi khi gặp chuyện phiền lòng, anh bèn dùng cách này để giúp mình bình tĩnh trở lại. Tiếc rằng, tại một giai đoạn nào đó, ngay cả cách này cũng không có hiệu quả. Đến nay, anh vẫn nhớ như in tâm trạng phẫn nộ của mình khi vứt cây 乃út ra xa sau khi viết xong chữ này.
Trên thế gian này, e là khó tìm được người nào có thể khiến anh như thế nữa.
Tìm nửa ngày trời, cuối cùng Tả Ý cũng mãn nguyện khi cầm trên tay quyển “Quân Vương Luận” của Machiavelli, vừa đi tới sô pha định ngồi xuống thì ai ngờ, Lệ Trạch Lương nhìn sang bìa sách một cái lại nói: “Quyển này anh cũng đọc.”
Quyển này cũng lấy, quyển kia cũng lấy, có thật là trùng hợp vậy không hay là người đàn ông này đang cố tình làm khó cô? Tả Ý ngẫm nghĩ.
“Vậy được, trả anh đấy.” Cô một lần nữa rộng lượng nhường nhịn, nói xong thì chuẩn bị đi tìm tiếp. Cô không tin một mình anh lại có thể đọc cùng lúc bốn, năm quyển sách.
Đột nhiên, anh nói: “Thôi, em xem tivi đi.”
Tả Ý lén liếc anh một cái, nghĩ bụng, đại ca, nói sớm chút đi.
[3]
Tả Ý xem truyền hình đương nhiên chủ yếu quan tâm chuyên đề giải trí.
Cảm giác âm thanh nhỏ quá, nghe không rõ, cô bèn len lén tăng lên một số. Nhìn qua Lệ Trạch Lương, thấy anh không có phản ứng gì, lại lén bấm thêm một số, anh vẫn không lên tiếng, lại tăng một số...
Mãi một lúc sau, âm lượng mới đi đến mức khiến cô hài lòng.
Khi Lệ Trạch Lương đã hơi mỏi mắt và ngẩng lên nhìn cô thì phát hiện người này đã ngã gục trên sô pha từ lúc nào. Anh đặt sách xuống, tắt tivi, một tay chống trên tay cầm sô pha, tay còn lại chống cằm ngắm nhìn cô, lát sau mới đứng dậy bế cô lên. Cô mơ hồ ậm ừ vài tiếng rồi chui vào lòng anh như một bé mèo.
Động tác nhỏ nhặt này khiến cho tim anh thoắt chốc như bị gì đó lấp đầy, song trái tim lại hơi nhói đau. Hơi ấm của cô, hơi thở của cô thậm chí là gương mặt khi ngủ này, đều là cái mà anh đã quyến luyến nhiều năm. Từng có lúc, anh ngỡ rằng mình không bao giờ có thể sở hữu nó nữa.
Dù cho những thứ này đều chỉ là ảo mộng, anh cũng nguyện chìm đắm mãi trong ấy. Hoặc giả... anh thật sự không nên quá hung dữ với cô.
Lệ Trạch Lương thở dài, khẽ đặt cô xuống giường ngủ.
“Tả Ý.”
“Ừm.” Trong cơn mê cô đáp lại một tiếng.
“Đứng dậy đánh răng, lúc nãy em vừa ăn kẹo.”
“Không chịu.” Cô vẫn nhắm mắt mà đáp.
“Nếu không sẽ bị đau răng.”
“Không đâu mà, em muốn ngủ thôi.” Cô chu môi chau mày nhõng nhẽo với anh, “Một lần này thôi mà, được không?”
Quả nhiên, anh nghe xong trái tim cũng mềm nhũn ra, không nói thêm nữa, kéo chăn cho cô xong thì tự mình đi tắm rửa.
***
Hôm sau, Chiêm Đông Quyến vẫn không đến nhà họ Thẩm theo lời của Tả Ý.
Anh bận bịu suốt một ngày, trên đường lái xe về nhà sau giờ làm, băng ngang đại lộ ven sông, gió sông phả vào mặt từ mui trần, thoải mái lạ thường. Chính bản thân anh cũng không biết đã bao lâu rồi mình không dừng lại ngắm nhìn phong cảnh của thành phố này.
Thế nên, anh tấp xe vào lề đường, một mình tản bộ xuống bờ đê. Suốt chặng đường anh gặp không ít gia đình cùng ra đây đi dạo hóng mát, bầu trời dần sập tối, xa xa có thể nhìn thấy đèn đuốc sáng trưng từ khu đô thị mới ở phía đối diện.
Trong vô số ánh đèn ấy, lại không có một bóng nào được bật lên để chờ anh về nhà.
Chiêm Đông Quyến đi một hồi lâu, thấy đã cách quá xa xe nên bèn quay lại. Dưới màn đêm, anh trông thấy Tạ Minh Hạo đang đi theo hướng ngược lại.
Tạ Minh Hạo cũng làm việc trong công ty trực thuộc Đông Chính, họ có thể gặp nhau bất cứ lúc nào trong công ty, nhưng giờ đây, bên cạnh Tạ Minh Hạo còn có một Thẩm Tả Tình. Tay cô đặt trong tay anh, thong thả rảo bước. Họ không nói gì, nhưng thái độ lại khá thân mật.
Vào lúc này, Chiêm Đông Quyến lui cũng không phải, tiến cũng khó khăn. Tạ Minh Hạo trông thấy anh cũng bất ngờ, lập tức nắm chặt tay Tả Tình, anh không biết phải làm sao, song cũng không chủ động chào Chiêm Đông Quyến.
Tả Tình vô tình ngẩng lên, đập vào mắt chính là Chiêm Đông Quyến. Ánh mắt của cô không phải là phớt lờ như đối với người xa lạ nữa, mà là tức thì khóa chặt tầm nhìn ở anh.
Ngay sau đó, mắt cô như lóe lên, cô ngồi xổm xuống đất, kêu lên thất thanh.
Chiêm Đông Quyến kinh hoàng gọi một tiếng “Tả Tình”, rồi vội vàng chạy tới định dìu cô. Ngờ đâu tay anh vừa chạm vào cô thì cô càng điên loạn hơn, vừa hét vừa cắn mạnh vào tay anh, tiếp đó lại cắn vào những nơi khác trên người anh.
Tạ Minh Hạo hốt hoảng kéo cô ra, nhưng lại sợ làm cô đau, chỉ đành giữ chặt lấy cô. Tay của cô bắt đầu giãy giụa, quơ loạn xạ như muốn nắm lấy gì đó. Chiêm Đông Quyến không những không tránh, trái lại là tiếp tục ở yên đấy.
Rất nhiều người bắt đầu nhìn sang bên này.
Tạ Minh Hạo nói: “Đông Quyến, cậu đi trước đi.” Sau đó xoay Tả Tình về phía mình, ôm chặt cô vào lòng.
Chiêm Đông Quyến gật đầu một cách vô hồn, lẳng lặng trở về xe.
Anh ngồi trong xe một lúc lâu, dấu răng trên bắp tay rất sâu, thậm chí bị rách cả da. Qua kính chiếu hậu, anh nhìn thấy hai con người bên đê đã ôm chầm lấy nhau.
Anh đột nhiên khởi động máy, phóng nhanh rời khỏi, mãi đến khi không còn nhìn thấy được cảnh tượng phía sau mới từ từ giảm tốc lại.
Về đến trung tâm, anh lại không biết phải đi đâu.
Anh dừng xe, muốn gọi cho ai đó, song lại không làm. Ngón tay không ngừng lướt đi lại trên thân điện thoại. “Phập”, nắp điện thoại đóng lại, sau đó anh lại dùng ngón cái và ngón trỏ bật nó ra. Cứ thế, nắp di động đóng rồi lại mở, mở xong lại đóng. Cũng chính vì vậy mà trục lõi liên kết nắp và thân điện thoại của anh bao giờ cũng hư đầu tiên.
Anh ngồi lặng trong xe rất lâu, cuối cùng khởi động máy, đi đến nơi khác.
Anh gọi điện cho Triệu Lăng Phi.
Không bao lâu, cô đã xuất hiện tại quán bar mà anh hẹn gặp.
“Thật vui vì anh còn biết tới những nơi nhộn nhịp thế này để hưởng thụ cuộc sống. Sao rồi?”
“Đột nhiên muốn uống rượu.”
“Không phải anh ghét nhất là trò này sao?”
Chiêm Đông Quyến cười không đáp.
“Bỏ đi, hiếm khi ra đây, chúng ta không nói chuyện này. Khiêu vũ nhé?”
“Nhảy dán người vào nhau?” Anh cười.
“Vậy thì cho bà già này xin phép vào toilet trang điểm lại đã, để tránh anh thấy vết chân chim của tôi khi mặt sát mặt.” Dứt lời, Triệu Lăng Phi quả nhiên đã cầm túi xách lên đi vào nhà vệ sinh, để lại một mình Chiêm Đông Quyến ngồi đấy.
Trung gian có người đẹp đến tán chuyện, anh cũng chỉ cười cười từ chối.
Anh thưởng thức khúc tình ca xưa mà vị ca sĩ trên sân khấu đang hát, tâm tư không biết lại đã bay đến nơi nào.
Giờ đây chỉ khi trông thấy anh, Tả Tình mới có lại hình bóng của ngày xưa, thật không biết nên vui hay buồn.
Thẩm Tả Tình của ngày trước chưa bao giờ là một người yên lặng như bây giờ.
Anh không bao giờ quên cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy cô.
Hai nhà Chiêm - Thẩm là bạn bè lâu năm, nhưng lúc nhỏ, vì thân phận đặc thù của mình, anh rất ít khi ra vào nhà họ Thẩm.
Cho đến tiệc sinh nhật lần đó, một cô gái trẻ từ trên lầu bước xuống với chiếc đầm xòe chỉnh tề, đó là lần đầu tiên anh gặp được Tả Tình. Thẩm đại tiểu thư này hệt như những công chúa mang bệnh kiêu ngạo, được nâng như trứng hứng như hoa, cũng vì thế mà cô không thèm ngó đến anh lấy một mắt.
E là không ai có thể đoán biết được, sau này cô lại muốn làm vợ anh.
Mỗi lần gặp mặt, cô đều như thế, bất kể là đối với anh hay là với Tả Ý, gương mặt bao giờ cũng hất lên trời, nhìn người khác bằng cặp mắt xem thường và khinh bỉ. Từ nhỏ cô đã quen nhiều bạn bè, là cái nhân của vũ trụ, sứ giả cam nguyện bảo vệ đóa hoa Tả Tình cũng vì thế mà không bao giờ thiếu, đêm nào cũng là đêm vui.
Khác hẳn với anh và Tả Ý.
Nhưng dẫu cho xem thường anh vậy đấy, chẳng phải cô cũng đã vâng lời ba mà đính hôn với anh đó sao? Khi nghe được tin này anh cũng rất kinh ngạc, có ai ngờ được một công chúa ngạo mạn như cô lại dễ dàng khuất phục như vậy!
Anh cũng nhớ, cô đã từng cố tình dùng ngữ điệu như thế nào để chỉ vào mũi Tả Ý mà nói trước mặt anh: “Mày dựa vào cái gì mà mang họ Thẩm? Con rơi mãi mãi cũng chỉ là con rơi!”
Anh và Tả Ý tử nhỏ đã mang cùng một nỗi niềm. Một câu nói độc địa hung tợn như thế không chỉ là sỉ nhục Tả Ý, cũng là sỉ nhục anh.
m vang còn chưa dứt, Tả Ý, một cô gái cũng ngang ngược không kém của lúc ấy, đã thẳng tay tát ngay vào mặt chị gái mình.
[4]
Nếu không phải vì ba của mình, vì cho ba vui lòng, nói thế nào Tả Ý cũng không bước vào nhà họ Thẩm nửa bước.
Ba bảo: “Tả Ý à, ba đã già rồi, đã làm rất nhiều việc sai trái, giờ đây ba chỉ hy vọng chị em con có thể thân thiết hơn, hòa thuận hơn.”
Tiếc rằng, chị em họ chưa bao giờ yêu thích nhau.
“Ngoài từ con rơi này, cô có thể dùng bất kỳ từ nào khác khó nghe hơn để mắng tôi. Hơn nữa Đông Đông cũng đang ở đây, cô không thể ăn nói bừa bãi như vậy!” Tả Ý nạt lại.
Chiêm Đông Quyến đứng phía sau Tả Ý, kéo kéo tay cô, ý bảo cô bỏ đi, dù sao đó cũng là chị ruột của cô.
Chỉ là, cử chỉ rất nhỏ này đã lọt vào mắt của Tả Tình, tay chụp trên gò má rát bỏng vì đau, cô thét lên: “Ăn nói bừa bãi? Mày có tư cách nói những lời này với tao sao? Đúng là mẹ nào con nấy! Gì mà Đông Đông này kia, đừng có giở trò này với tao, người ta họ Chiêm tên Đông Quyến, là vị hôn phu của Thẩm Tả Tình này, chẳng liên can gì đến Tô Tả Ý cả!”
Đúng vậy, anh đã là vị hôn phu của Thẩm Tả Tình, không còn đơn thuần là thanh mai trúc mã của cô nữa. Từ nhỏ cô chỉ có một mình anh là bạn, nay bố đã bị chia phần cho người khác, không ngờ ngay cả anh cũng không còn là của riêng cô. Hai chữ “Đông Đông” này, không được gọi nữa.
Tả Ý bần thần buông tay Chiêm Đông Quyến ra.
Cô không thích một gia đình như vậy, không thích hiện trạng này.
Mẹ cô nói: “Đi đi con, ra ngoài mở mang tầm nhìn cũng tốt.” Lâu nay bà luôn là một người phụ nữ nhẫn nhịn, hiền lương và yên tĩnh như thế, khác hẳn với con gái của mình.
Năm đó, Tả Ý đã một mình qua Đức.
Năm xưa khi đồng ý hôn sự này, Tả Tình đã vênh váo lượn qua trước mặt cô, thần sắc ấy đến nay cô vẫn ghi mãi trong lòng.
Tả Tình nói: “Vốn dĩ tao chẳng hề để ý tới hắn đâu, ở Chiêm gia dù hắn có tương lai cách mấy thì cũng chỉ như phù dung sớm nở tối tàn. Nhưng mà tao biết có người thích hắn, không rời xa hắn được. Cả đời này chỉ cần là thứ tao muốn, thì không có chuyện không lấy được. Tao cũng ghét nhất là những người giành giật với tao, vậy nên tao cũng phải giành lại đồ của người ta thử, xem có thật là rất sung sướng hay không.”
Tả Ý định thần lại, cúi đầu nhẫn nhịn không đáp.
Chị gái Tả Tình từ nhỏ đã xinh đẹp, đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm. Duy chỉ có một người chưa bao giờ xem cô ra gì. Người ấy gặp ai cũng cười cong cả mắt, nở nụ cười dịu dàng nhất.
Nếu bị ép phải uống rượu, chỉ cần một hớp nhỏ thôi, mặt của người ấy cũng đỏ hồng cả lên.
Mọi người đều gọi người đó là Đông Quyến, nhưng người đó lại có một biệt danh mà chỉ có Tả Ý được quyền dùng nó.
Đông Đông.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc