Lương Ngôn Tả Ý - Chương 20

Tác giả: Mộc Phù Sinh

Thế gian này, e là khó tìm được người thứ hai có thể khiến anh như thế nữa.
[1]
Chiêm Đông Quyến đang vùi đầu ký giấy tờ thì giám đốc phòng Quan hệ Công chúng Triệu Lăng Phi mang cà phê vào cho anh.
“Chiêm đổng, cà phê của anh đây.”
Chiêm Đông Quyến ngước lên nhìn cô một cái, cười hì hì nói: “Sao lại làm phiền đến Lăng Phi đích thân mang vào thế này.”
“Báo một tin vui cho anh.”
“Chuyện gì?” Chiêm Đông Quyến đặt 乃út xuống. Dẫu rằng anh đã phối hợp mà hỏi lại nhưng Triệu Lăng Phi đoán anh đã biếtcả rồi.
“Sáng nay đã chuyển fax sang đó, đến nay vẫn chưa có hồi âm.”
“Không có hồi âm mà cũng là tin vui?”
“Chí ít họ không từ chối ngay, tôi đoán phía bên Lệ thị sẽ có cơ hội.” Cô nhớ lại lúc Chiêm Đông Quyến đưa ra đề nghị này, vài người có mặt cũng đã đoán được sự việc sẽ như thế.
Thật ra, quyết định bán vịnh Lam Điền là bước đi của một mình Chiêm Đông Quyến sau khi độc chiến với mọi người. Nào ngờ sau đó lai nổ ra vụ quy hoạch đô thị khiến cho dự án này bị rớt giá trầm trọng, suýt nữa đánh đổ cả một tập đoàn Đông Chính.
Nhưng điều bất ngờ là, một dự án có mức lợi nhuận chỉ tương đối như vậy mà cũng thu hút được nhã hứng hợp tác của Lệ thị.
“Chẳng qua là người ta muốn chơi chung với chúng ta trong vụ làm ăn nhỏ, Gi*t thời gian đó mà.” Anh cười, đôi mắt nhẹ nhàng uốn thành vòng cung.
“Sau vụ này, anh cũng đến lúc tính toán cho chuyện của bản thân rồi.” Triệu Lăng Phi vừa sắp xếp lại những văn kiện đã được anh ký, vừa nói.
“Chuyện gì?”
“Anh nói xem? Đừng giả khờ trước mặt tôi.”
“Chẳng lẽ là cưới Lăng Phi à?”
Triệu Lăng Phi vừa nghe thì cười khanh khách: “Đừng có đùa.”
“Ôi em nói vậy, tổn thương anh lắm.”
“Ngày thường chọc bà lão này ở trước mặt người khác là đủ rồi, đừng suốt ngày không nghiêm túc như vậy.” Triệu Lăng Phi đã ly dị chồng vào mấy năm trước, lớn hơn Chiêm Đông Quyến mấy tuổi, những lúc chỉ có hai người, cô cứ thích tự xưng mình là bà lão.
“Thật ra....” Lông mi rũ xuống, “Nhiều lúc đã làm cô phải chịu oan.”
“Đúng đấy, cậu chủ của Đông Chính ruồng bỏ người vợ tào khang mà đi qua lại với hồ ly tinh già. Tin lá cải thế này đến bây giờ nhớ lại tôi cũng còn đau đầu.”
Chiêm Đông Quyến lại cười.
“Dù là biển tình bao la, nhưng cũng đừng chỉ chăm chăm vào vài nhánh ấy chứ. Thành B này, có bao nhiêu chị em bạn trẻ để ý đến cậu chủ Đông Chính, nếu anh không thích thì có thể đi nơi khác mà tìm.”
“Ừm.” Chiêm Đông Quyến cười nhẹ đáp lại.
“Phía bên cô Thẩm, anh đã không liên lạc lâu rồi, gọi qua đó đi.” Triệu Lăng Phi nói.
“Xong vụ này rồi tính.”
Triệu Lăng Phi nhìn anh, không biết phải nói thêm gì nữa. Tính anh trước nay hiền hòa, người ta khuyên bảo gì anh cũng không nổi nóng, chỉ im lặng lắng nghe. Nhưng mà có những lúc nghe là một chuyện, làm theo lại là một chuyện khác.
Cô cầm lấy hồ sơ mà mình cần rồi ra ngoài. Khi đã đi ra hành lang cô quay lại nhìn phòng làm việc của anh, lắc đầu cười cười.
Lúc nãy Chiêm Đông Quyến cười đùa nói “Chẳng lẽ là cưới Lăng Phi”, câu nói này dẫu cho có là người đã từng trải như cô, người bị người ngoài cho là hồ ly già như cô, cũng không khỏi có chút rung động.
Không biết người phụ nữ như thế nào, mới có thể từ chối anh.
Song đồng thời, cô biết họ không bao giờ có thể trở thành tách trà của đối phương.
***
Bắt đầu từ hôm qua, không biết do chịu ảnh hưởng áp thấp gì mà trời cứ không ngừng đổ mưa, khác hẳn với cảm giác ngày hè trước đây.
Cà phê đã uống hết ly này đến ly khác, anh vẫn không thấy tỉnh táo hơn, có lẽ đúng thật như ai đó nói chăng, anh sinh ra đã là một thằng phá sản.
“Chiêm tổng.” Anh vừa ngã người ra ghế thì đường dây nội bộ đã reo lên, “Bây giờ là ba giờ rồi, tuần trước đã xếp lịch bốn giờ hôm chiều hôm nay phải gặp bí thư phòng III Ủy ban Nhân dân Thành phố.”
“Được rồi, cô chuẩn bị xe tôi lập tức xuống ngay.” Nói xong, anh cài lại nút áo, cầm áo vest lên, nhìn vào đồng hồ đeo tay rồi ra ngoài. Tại một cụm đèn đỏ, anh gọi điện cho Tạ Minh Hạo.
“Minh Hạo, là mình.”
Nghe thấy là giọng của Chiêm Đông Quyến, Tạ Minh Hạo quay sang ra dấu với Tả Tình rồi đi ra phòng bệnh.
“Minh Hạo---” Tả Tình sợ lạ, quay sang nhìn bác sĩ rồi lập tức kéo áo anh.
“Tả Tình nghe lời nào, anh nghe điện thoại xong sẽ vào.” Tạ Minh Hạo bịt ống thoại lại, khẽ dỗ dành Tả Tình.
Thấy cô gật đầu trong sợ hãi, Tạ Minh Hạo mới đẩy cửa đi ra hành lang.
“Đông Quyến, mình đang cùng Tả Tình kiểm tra ở bệnh viện, chiều nay không thể tham gia cuộc họp.”
“Ừm, mình biết. Cô ấy đã khỏe hơn chưa?”
“À phải, dì Nhậm nói có một đêm, Tả Tình chợt nhắc đến Tả Ý.” Tạ Minh Hạo kể.
“Đã nhớ Tả Ý ư?” Chiêm Đông Quyến khá kinh ngạc.
“Cũng không phải là hoàn toàn. Chỉ nhắc tên thôi, hỏi trong lúc ăn cơm, hơn nữa trong tâm trạng rất bình tĩnh. Sau đó dì Nhậm có hỏi lại, Tả Tình bảo là không nhớ đã từng nói như thế.”
“Ồ....” Anh đáp lại.
Tạ Minh Hạo chỉ vừa ra ngoài nói được vài câu thì ở trong phòng, Tả Tình đã bắt đầu cau có khó chịu, cô không thích ứng với môi trường lạ lẫm.
“Minh Hạo!” Cô đứng dậy hét.
Tạ Minh Hạo vội vàng nói vào điện thoại: “Tả Tình gọi mình, mình cúp máy đây. Đông Quyến, dì Nhậm nói đã lâu rồi không thấy cậu, bảo cậu đến nhà chơi.”
“Thôi đi mình đến đó không biết sẽ thành ra thế nào đây.”
“Cậu...” Tạ Minh Hạo không biết phải nói thế nào, “Chắc là không sao đâu, dì Nhậm hy vọng cậu có thể đến thăm cô ấy cũng là chuyện tốt.”
Chiêm Đông Quyến do dự một lúc rồi nói: “Vậy được. Việc bên ngoài giải quyết xong sớm mình sẽ sang đó.”
***
Họp xong lại phải hầu rượu tiếp đãi. Triệu Lăng Phi đi cùng anh, uống hộ anh là chuyện không thể tránh.
Tửu lượng của anh rất kém, rất nhiều lần đều phải lén vào nhà vệ sinh móc họng, Triệu Lăng Phi hễ thấy sắc mặt anh không ổn là sẽ tự động giúp anh lách.
Làm ăn mà phải làm đến mức này thì đúng là chịu tội. Anh rất ghét những lúc ngồi cùng một bàn ăn, người này người kia thay phiên nhau mời rượu, mời qua mời lại khô cả họng, mất thời gian, thức ăn thì nguội, thật sự có thể dùng từ “thiên hoang địa lão” để diễn tả.
Anh từng nói vói Triệu Lăng Phi như thế này: “Tôi cảm thấy tốt nhất là trước khi vào tiệc, mọi người hãy tự khai báo số lượng mà mình có thể uống, sau đó rót ra một lần, mạnh ai nấy uống phần của mình, ăn phần của mình, có vậy mới khỏe.”
Triệu Lăng Phi bật cười: “Thế uống rượu còn có thú vui gì nữa đâu.”
“Uống rượu vốn chẳng phải việc làm để tìm niềm vui.”
Họ rời khỏi nhà hàng khá muộn, Triệu Lăng Phi thu xếp cho tiết mục tiếp theo, còn anh thì tìm một lý do ra về. Song, anh cũng không đến nhà họ Thẩm, xe đã đến trước cửa, chỉ là anh không vào.
Đêm đến, anh gọi điện cho Tả Ý.
“Ừm....” Cô cứ ấp a ấp úng.
“Sao thế?”
“Em đang không tiện.” Tả Ý nói, sau đó lén nhìn qua Lệ Trạch Lương đang xem ti vi ở bên cạnh. Hôm nay sau khi ăn tối xong, Lệ Trạch Lương đột nhiên quyết định dọn về căn hộ riêng.
Dọn qua dọn lại, không thấy phiền sao?
Tả Ý rất muốn phản đối.
“Anh muốn trò chuyện với em.” Chiêm Đông Quyến nói.
Tả Ý xụ mặt bất lực, chẳng lẽ người này không hiểu lời cô nói, không phải cô đã nói không tiện rồi ư?
Đây là ngày thứ hai cô và Lệ Trạch Lương ở chung với nhau, song lại là ngày đầu tiên sống trong căn hộ này. Từ lúc ra khỏi công ty đến khi về nhà, và đến đây, tâm trạng của anh rõ ràng là không bằng hôm qua. Trông buồn buồn, cầm cái điều khiển chuyển kênh qua lại nãy giờ mà vẫn chưa thấy nói gì.
Muốn được một nụ cười của mỹ nhân quả là khó, Tả Ý thầm nghĩ. Nếu không sao Chu U Vương lại có thể chỉ vì một nụ cười của Bào Tự mà thắp sáng cả đài Phong Hỏa?[1]
[1] “Đài Phong Hỏa” là một dạng kiến trúc trong chiến lược của nước Trung Quốc cổ đại, được đặt tại nơi hiểm yếu hoặc ở giao lộ, tiện cho việc thông báo quân tình khẩn.
[2]
“Thật sự là em không tiện.”
“Tả Ý, anh nhớ em.” Chiêm Đông Quyến cuộn người trên giường mà nói.
“Uống say rồi sao?”
“Không có...” Anh đáp.
“Không có mới lạ.” Tả Ý làu bàu.
“Em về thăm anh đi.” Anh nhõng nhẽo.
Tả Ý im lặng một lúc, cảm thấy lời nói của người này hơi bất ổn: “Bị bạn gái bỏ rơi sao?”
“Em đúng là miệng bẩn chẳng thốt được lời hay.” Chiêm Đông Quyến cười chát.
“Muốn tìm người trò chuyện qua điện thoại, có tổng đài thông tin phục vụ. Muốn tìm người tình để tâm sự, có thể đi tìm bạn gái A, B, C. Nếu như tâm lý có vấn đề, em có thể liên hệ bác sĩ. Xin hỏi Chiêm tổng, anh còn yêu cầu gì nữa?”
Chiêm Đông Quyến cười cười: “Tiếc là, anh chỉ muốn Tô Tả Ý.”
“Anh sao vậy?” Tả Ý không cầm được lòng phải đi ra ban công.
“Có phải anh sẽ cô đơn như vậy suốt đời, cho đến khi ૮ɦếƭ không?”
“Bậy bạ!”
“Dường như ở bất kỳ nơi nào, anh cũng là kẻ dư thừa.”
“Anh hối hận vì em bảo anh…”
“Không phải.” Anh ngắt lời.
“Không lẽ hôm nay anh đã đi gặp Tả Tình?”
“Không, chỉ nghe được giọng của cô ấy qua cuộc gọi với Minh Hạo.”
“Vậy thì ngày mai đi gặp đi.”
“Bỏ đi, anh không thích.”
Sau khi gác máy, Tả Ý trở về phòng khách, gặp phải ánh mắt kéo mây đen của Lệ Trạch Lương.
“Điện thoại của ai mà phải ra ngoài nghe?”
“Ờ... Một người bạn.” Tả Ý giải thích.
Anh lườm cô, cô bất giác dựng cả tóc gáy.
Thế là bổ sung thêm: “Con gái.”
Anh quay trở về với màn hình tivi, khiến Tả Ý ngộ nhận rằng anh rất hài lòng với đáp án này. Thật không ngờ, một lúc sau anh chợt giễu cợt nói: “Không biết nếu như Chiêm Đông Quyến ấy nghe em nói hắn là con gái, thì sẽ có phản ứng gì.”
Tả Ý sững người, hóa ra anh giả vờ không chú ý là để lắng nghe cô đã nói gì.
“Con gái thì con gái, để Chiêm Đông Quyến biết được cũng không giận đâu.” Lời nói dối bị vạch trần, sĩ diện khó giữ, vậy mà ngoài miệng vẫn không chịu thua.
“Trong mắt em, hắn cái gì cũng tốt.” Anh hứ lạnh.
Tả Ý dòm qua gương mặt đen thui của anh, người này sao tự nhiên ăn nói như những cô vợ ghen tuông thế này.
“Không phải là....” Tả Ý tròn xoe mắt, “Á.... Không phải là ngay cả cái này mà anh cũng ghen chứ? Anh là đàn ông mà sao còn nhỏ mọn hơn em thế này? Tại công ty hễ gặp em là anh đen mặt, hễ thấy cấp dưới là phái nữ thì lại như đón xuân, làm cho ai cũng như có quan hệ với anh vậy, nếu em cũng như anh thì chẳng phải anh đã tức ૮ɦếƭ rồi sao? Huống chi những chuyện đào hoa trước kia của anh được truyền tụng trong công ty hết người này đến người khác, em cũng chỉ nghe rồi cho qua, đâu có tính toán với anh, hôm nay em chỉ nghe....”
“Thẩm Tả Ý!” Cuối cùng Lệ Trạch Lương cũng không kìm được cảm xúc mà quát lên.
Miệng của Tả Ý hé ra rồi khép lại mấy lần, cuối cùng cũng chịu thua dưới uy quyền của anh mà không nói tiếp. Sau đó cô lại lườm anh, nhìn cái gương mặt ngại ngùng do bị cô dòm ngó của anh, Tả Ý bất chợt bật cười.
“Có lúc anh cũng đáng yêu thật đấy.” Nếu không phải e ngại nét mặt còn chưa hết lạnh của anh, Tả Ý chắc chắn sẽ vồ tới ôm lấy Lệ Trạch Lương.
“Thẩm Tả Ý, đi ra chỗ khác.” Anh nói hằn học rồi tắt tivi, rút ra một quyển sách rồi ngồi xuống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc