Lương Ngôn Tả Ý - Chương 19

Tác giả: Mộc Phù Sinh

“Không có hứng thú, hơn nữa chắc chắn là em đã không chú tâm khi đọc danh tác này, họ kể chuyện trong lúc thân mật đấy.”
“Đâu có.” Quyển ‘Nghìn lẻ một đêm’ cô có đọc mà, đâu có tình tiết này.
Anh đột nhiên cúi đầu cắn cô, Tả Ý cắn môi nhíu mày, khẽ kêu lên một tiếng.
Cô đưa tay muốn ngăn trước Ⱡồ₦g иgự¢ anh, không ngờ lại chạm ngay vào vòm иgự¢ rắn chắc, trên ấy thấm đẫm mồ hôi.
Sự sờ soạng của cô khiến anh không kìm được mà rên lên một tiếng, anh nói: “Hệt như chúng ta bây giờ.”
Anh tăng thêm sức lực.
Không chỉ là bờ môi, ngay cả ngón tay của anh, cứ mỗi đi đến đâu cũng sẽ khiến cho hơi thở của cô rối loạn.
“Em hối hận rồi có được không?” Cô run rẩy hỏi.
“Muộn rồi...” Nụ hôn của anh tiếp tục du ngoạn trên cơ thể cô, cho đến khu cấm.
***
Tả Ý không biết mình thức dậy từ lúc nào, phát hiện vẫn còn nằm trên sô pha, nhưng được che kín bằng áo. Mưa ngoài kia cuối cùng cũng đã tạnh. Người bên cạnh vẫn là người ấy, may thay sô pha đủ rộng, cô nằm đây suốt cả đêm mà cũng không cảm thấy khó chịu. Cô cử động, muốn tìm một thế nằm thoải mái hơn trong vòng tay anh.
Ngước mắt lên nhìn, phát hiện đôi mắt sáng sủa như ánh sao của anh.
“Dậy rồi à?” Anh mở lời trước, thấy cô đã thức giấc anh mới nhích nhích người, vậy mới biết lúc nãy tướng nằm của anh là khó khăn đến mức nào.
“Ừm, anh không ngủ sao?”
Làm sao mà anh có thể ngủ cho được, thứ nhất, nơi này quá hẹp, cô kê đầu trên bắp tay anh, máu không thể lưu thông, tê đến khó chịu. Thứ hai, cứ đến mùa mưa thì chân anh lại càng đau, xuống đây vốn dĩ là để uống thuốc, giờ đây thuốc thì không uống được, lúc nãy vận động xong mới cảm thấy cơn đau càng thêm gia tăng.
Nhưng anh không dám động đậy, sợ quấy nhiễu giấc mộng đẹp của cô.
“Lúc nãy anh đã nghĩ chuyện gì thế?” Khi nãy Tả Ý thấy anh mở to mắt một mình nằm ngơ ngác trong bóng tối, bèn hỏi.
“Nghĩ chuyện trước đây.”
“Trước đây?” Tả Ý chợt nổi hứng, “Chuyện cũ trước đây? Mối tình đầu?”
“Em về phòng mình trước, anh sẽ kể cho em nghe.” Anh bảo, “Tiện thể lấy giùm cây gậy ở đằng kia.”
Tả Ý đứng dậy, chả trách, cây gậy bị anh ném sang đầu bên kia mất rồi.
Cô hiểu ý trong lời nói của anh, anh vẫn không thích người khác nhìn thấy anh một mình giằng co với đôi chân khuyết tật khi lên lầu, dẫu cho người đó là cô đi nữa.
Tâm kết của một người không phải dễ dàng gỡ ra được.
Anh đã buông bỏ sự kiêu ngạo của mình, vì cô mà lui đến mức cực hạn của sự tôn nghiêm, nếu cô còn được nước làm tới, e là những gì đã làm sẽ trở thành công cốc.
Thế là, cô lẳng lặng làm theo lời anh.
Cô nằm trên giường một mình chờ đợi trong phòng. Thời gian cứ trôi qua từng phút một, quá lâu rồi, cô thậm chí bắt đầu nghi ngờ mình có đi nhầm chỗ không. Anh bảo cô về phòng, rốt cuộc là về phòng cô, hay là phòng anh?
Nghĩ thì nghĩ thế, song cũng không dám ra ngoài nhìn, sợ lại làm anh giận. Cô lại lăn một vòng trên giường, một lúc sau bèn nghe thấy tiếng cửa mở ra, sau đó là tiếng bước chân, một nặng một nhẹ.
Anh nằm xuống, ôm lấy cô từ sau lưng.
Tả Ý quay người lại, xòa vào lòng anh.
“Sau này đừng ở nhà có lầu nữa.” Cô nói.
“Không sao.”
Anh xoa đầu cô.
“Mối tình đầu của anh là lúc mấy tuổi?”
“Để làm gì?”
“Lúc nãy anh bảo về phòng thì sẽ nói cho em nghe mà.”
“Anh chỉ nói là kể chuyện trước đây, đâu có nói là kể chuyện này.”
Ơ, người này còn biết chơi chữ nữa.
“Vậy thì nói chuyện trước đây.” Cô chịu thua, nhượng bộ vậy.
“Anh buồn ngủ rồi.” Anh nói xong liền nhắm mắt lại.
“Nè! Anh nói mà không giữ lời.”
Anh cứ xem như không nghe thấy, một mực nhắm mắt ngủ. Tả Ý lườm anh, nửa ngày không thấy động đậy, hơi thở điều hòa, thật như là sắp ngủ rồi.
“Được lắm!” Cô nói từ kẽ răng, “Sau này em không mắc lừa nữa.”
Anh cũng không phản ứng gì, dường như đã buồn ngủ thật. E là lúc nãy không hề chợp mắt chăng, Tả Ý thầm nghĩ.
Nét mặt của anh khi ngủ trông khá đáng yêu, bờ môi mím chặt, đầu hơi cúi xuống, rất yên tĩnh. Cô chăm chăm nghiên cứu đường nét trên mặt anh, từ trên xuống, từ trái sang.
Đột nhiên, mắt vẫn nhắm nhưng anh chợt nói: “Em mà còn không ngủ, ngày mai dậy không nổi đi trễ, xem giám đốc Bành sẽ làm gì em.”
[5]
Tả Ý vừa nghe, lập tức giận dỗi: “Anh giả ngủ!”
“Tả Ý...” Anh mỉm cười mở mắt nhìn cô, tay vuốt lên mặt cô, “Vậy còn quá khứ của em?” Anh hỏi.
“Em?” Cô chớp mắt, “Em... quên rồi.”
Cuối cùng anh cũng phải hỏi rồi sao?
Anh không tiếp lời, lẳng lặng chờ đợi.
“Em từng gặp tai nạn giao thông, chuyện trước đây em không còn nhớ nữa.” Khi cô lấy hết dũng khí nói ra câu nói ấy, khóe mắt chợt hoe đỏ, bờ môi run rẩy, như đã dùng hết sức lực.
Một lúc sau, cô lấy lại tinh thần, khẽ đẩy anh ra muốn quay người sang chỗ khác.
“Tất cả chuyện trước đây?” Anh cố tình hỏi.
“Thật ra cũng không phải toàn bộ, chỉ là một số. Chính là khoảng thời gian em học đại học, một số đã không còn nhớ nữa.” Cô im lặng một hồi mới thì thầm nói.
“Đã tìm về chưa?”
“Em... buồn ngủ rồi.” Cô chợt thay bằng ngữ điệu nhẹ nhõm, nhắm mắt lại, dùng lời anh nói lúc nãy trả lại cho anh.
Anh bất lực chau mày.
“Đã tìm về rồi. Khi không biết thì rất là tò mò, suốt ngày hỏi bản thân, cũng đi hỏi người khác khoảng thời gian đã bị em lãng quên ấy là như thế nào? Có mối tình long trời lở đất không?”
Nghĩ đến đây, cô bất giác quên đi biểu hiện bất an của mình mới nãy, mỉm cười một mình. Cô cười tại sao lúc ấy mình y như một cô khờ thế này.
Phải đó, khi Chiêm Đông Quyến ở bên cô lúc cô trị liệu ở nước Đức, cô đã nghĩ, trong ký ức bị mất đi ấy, cô đã từng khóc vì ai đau vì ai chưa? Lại đã cười vì ai, và làm đau ai? Nhưng cô hoàn toàn không nhớ.
Có người nào đã đến và chờ cô như lời hẹn, mà cuộc hẹn này đã vô tình bị cô lãng quên không?
Kết quả là Chiêm Đông Quyến nói: “Không có. Trên đời này ngoài Chiêm Đông Quyến đây ra, em đi đâu tìm cho ra người thứ hai chung tình như vậy?”
“Dẹp đi.” Lúc đấy cô rất muốn đạp anh một cái.
Anh cùng cô trở về trường, mọi người đều đi lướt qua cô, trong số họ có người nhận ra cô, cũng có người không biết cô là ai. Những bạn học ấy có người thích cô, cũng có người không thích cô, trong đó không có ai là đặc biệt thân thiết với cô.
Về việc này, cô không hề hoài nghi. Lâu nay cô vẫn luôn một mình, người quen thì nhiều, bạn bè ăn chơi không ít, nhưng tri kỷ thật sự thì hiếm hoi.
Đương nhiên, người yêu cũng không phải không có. Chiêm Đông Quyến cũng đã dắt cô đi tìm người yêu ngày trước, kết quả đó là một chàng máu lai tuấn tú có mái tóc đen và đôi mắt xanh, cô kêu lên: “Không thể nào, em chỉ có hứng thú với người Trung Quốc.”
“Thì đó, ban đầu anh cũng không tin, không ngờ khẩu vị của em lại nặng như vậy.” Chiêm Đông Quyến ghẹo, đổi lại là bị cặp mắt hình viên đạn của cô nã súng.
Khi trông thấy Tả Ý, người đó phấn khởi mà chạy đến gọi: “Lisa!” Tả Ý biết đây là tên tiếng Đức của mình, chàng trai kia lại nói: “Tha thứ cho anh được không? Anh hứa sẽ không bay bướm nữa.” Ngữ điệu van nài.
Tả Ý lập tức hiểu ra, bèn mỉm cười khoác tay của Đông Đông nói: “Xỉn lỗi, đây là bạn trai mới của tôi.”
Chiêm Đông Quyến cũng vô cùng phối hợp mà nắm lại tay cô.
Kể đến đây, cô quay sang nhìn Lệ Trạch Lương, mỉm cười nói: “Đôi khi đã làm rõ mọi việc, em mới phát hiện hóa ra mình là một người bình thường đến vậy, hụt hẫng lắm.” Hơn nữa sau khi khỏe lại và chuyển trường, cô phải ôn bài ngày đêm và học bù, trí trệ suốt một năm mới đủ tín chỉ tốt nghiệp.
Lệ Trạch Lương vẫn im lặng lắng nghe.
“Nhưng, họ bảo tính cách của em có hơi thay đổi, không còn hoạt bát như trước đây.” Cô bổ sung thêm.
Thật ra, dùng nguyên văn của Đông Đông thì: “Trông con gái hơn trước đây một chút.” Giờ đây cô không thích gây xung đột với người khác, có thể nhịn thì nhịn, không có gì lớn lao cả.
“Con người lớn rồi, góc cạnh tự nhiên sẽ được mài giũa ít nhiều.” Anh đưa ra kết luận, không rõ giọng điệu ấy là mang ý gì.
***
Hôm sau, không biết rèm cửa được kéo lại từ lúc nào, tia sáng bên ngoài không soi được vào trong.
Khi Tả Ý thức dậy thì anh đã không còn ở bên cạnh, nhưng tấm chăn này, chiếc gối này vẫn còn lưu lại mùi hương của anh. Hình như anh chưa bao giờ dùng nước hoa, ngay cả khi hút thuốc uống rượu, cũng chỉ tắm rửa thật sạch, vì vậy trên người không có mùi vị gì đặc biệt.
Nhưng, cô vẫn rất nhạy cảm với mùi hương của anh.
Cô ngồi dậy vò vò đầu, rồi đi xuống nhà, không thấy ai. Đúng lúc cửa phòng sách cạnh cầu thang đang mở ra, bên trong có tiếng động, cô tưởng anh đang ở trong bèn rón rén tiến vào.
Nhưng không có người, chỉ có con mèo đáng ghét kia đang tự mình chơi với quả banh, bên trong quả banh dường như có vài cái chuông, cùng với sự di chuyển của nó là phát ra âm thanh. Nó dường như không hiểu vì sao quả banh này lại có âm thanh, thế là càng dùng sức cào vào đó.
Tả Ý đưa mắt lướt nhìn không gian này, cách bày trí rất đơn giản, nhưng chiếc bàn làm việc thì rất to, rất cổ điển, cô thích lắm.
Có thể nói phong cách cả căn phòng này khác hẳn những căn phòng khác trong ngôi nhà, tất cả vật dụng nơi đây đều rất cổ điển.
Kệ sách bên trái trưng bày những công cụ làm con dấu khắc, được sắp xếp rất ngăn nắp, còn có một số mẫu đá để khắc dấu.
Không ngờ Lệ Trạch Lương cũng có thú vui nhàn rỗi mà tao nhã này. Cô ngắm nhìn từng cái một, chúng đều là những mẫu đá chưa được trạm trổ, đại khái vì thành phẩm đều được cất vào một nơi khác rồi chăng.
Cái chặn giấy trên góc bàn đang giữ lấy một xấp giấy đã được viết chữ khải bằng 乃út lông. Cô nhấc nó lên, cầm những tờ giấy Tuyên kích cỡ hai thước lên xem. Trước giờ chỉ thấy nét chữ viết bằng 乃út lông kim của anh trên hồ sơ công ty, thật không ngờ anh viết thư pháp cùng đẹp đến thế.
Từng tờ từng tờ, có bức viết rất ngoằn ngoèo, bức thì viết rất hào phóng, cũng có những bức có lẽ khi viết tâm bình khí hòa nên nét chữ trông cũng bình thường theo quy chuẩn. Chỉ tiếc rằng trời sinh cô ra đã hơi nghiêng về văn hóa phương Tây, vì vậy cô không mấy biết thưởng thức những nghệ thuật truyền thống này.
Vừa định đặt chúng về chỗ cũ thì chính ngay lúc này, một mảnh giấy rơi ra từ dưới đáy của xấp giấy Tuyên, có lẽ đã dính vào do trường kỳ bị đè lên.
Cô nhặt nó lên, trên ấy có bốn câu:
“Thập lý bình hồ sương mãn thiên, thốn thốn tơ đoạn sau hoa niên.
Đối nguyệt hành đơn vọng tương hộ, chỉ thiện uyên ương bất thiện tiên. “
Mảnh giấy đó trước đây dường như từng bị gấp lại, chỉ là sau này được ai đó phủi lại bằng phẳng. Nét chữ, vẫn là nét chữ như lúc nãy, là nét chữ của Lệ Trạch Lương. Hơn nữa giấy Tuyên ấy có vẻ như đã được cất giữ rất lâu năm, viền giấy đều đã hoe vàng. Có một điều, bên cạnh nó, một người khác với nét chữ uốn vẹo đã thêm lên đó một dòng chữ bằng 乃út bi xanh.
A Diễn à, A Diễn.
Chỉ vỏn vẹn năm chữ đặt bên cạnh hai câu thơ thi vị như thế, đúng thật là có hơi nghịch ngợm.
Cô mơ hồ biết về bài thơ này, chỉ là bắt cô học thuộc thơ thì cũng như bảo cô ghi nhớ tên của người ta vậy, chỉ có thể biết một vài chi tiết như “Vương gì đó Hoa” hay “Quách Văn gì đó”, không thể nào từng chữ một ngâm nó ra được.
A Diễn... Tả Ý lẩm bẩm hai chữ này trong miệng.
“Em đang xem gì thế?” Tiếng nói của Lệ Trạch Lương từ bên ngoài cửa vọng lên.
Tả Ý lập tức quay lại, giấu vật trong tay ra sau lưng.
“Anh biết viết thư pháp sao?” Cô chớp mắt hỏi.
“Là người Trung Quốc thì đều nên biết.”
“Cách bày trí cũng rất cổ điển.” Tả Ý lại nhìn quanh căn phòng và đưa ra kết luận, “Nghe họ nói tên của anh là có điển cố, bảo là lương gì đó trạch gì đó để làm gì đó....” Đương nhiên đây cũng là chuyện nghe được trong những cuộc “tọa dàm” về tổng giám đốc giữa các nhân viên với nhau, nhưng cô nghĩ mãi cũng không nói trọn vẹn được cả câu.
Anh lườm cô: “Lương cầm trạch mộc nhi thê, hiền thần trạch chủ nhi thị.”[1]
[1] Chim khôn chọn cây mà đậu, người khôn chọn chủ mà thờ.
Quay người ra ngoài, anh lại nói: “Bữa sáng ở trên bàn, em còn không ăn đi, Quý Anh Tùng sắp đến rồi đấy.”
Trước khi rời khỏi phòng sách, cô lén lút gấp tờ giấy ấy lại thành nhỏ xíu rồi giấu vào tay áo.
Anh lại ngồi đọc báo ngoài phòng khách theo thói quen hàng ngày, trên người đã mặc trang phục chỉnh tề, còn chuẩn bị xong bữa sáng nữa, xem ra tâm trạng của ai kia khá đẹp.
***
Lệ Trạch Lương vừa đến công ty thì Tiết Kỳ Quy đã đến phòng làm việc tìm anh.
“Có việc?” Anh hỏi.
“Đông Chính vừa chuyển fax sang đây.” Tiết Kỳ Quy đáp.
Lệ Trạch Lương đọc lướt qua, hỏi: “Muốn chúng ta ứng trước vốn?”
“Vâng, họ muốn chúng ta ứng trước rồi sẽ bù vào lại trong hậu kỳ.” Tiết Kỳ Quy khó xử.
Lệ Trạch Lương đan chặt mười ngón, chống cằm chau mày suy nghĩ: “Cho người làm một phương án và dự toán đầu tư cho tôi, đánh giá mức độ khả thi của việc ứng trước vốn. Tạm thời chưa cần trả lời họ.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc