Lương Ngôn Tả Ý - Chương 18

Tác giả: Mộc Phù Sinh

Anh rất giận, buông lời chế giễu và cười nhạo Tả Ý.
Tả Ý chợt cảm thấy mệt mỏi, cụp mắt xuống, không muốn tranh cãi với anh nữa.
Đúng vậy, cô tưởng mình là ai chứ?
Cũng phải, mình đã quá đề cao bản thân rồi, vọng tưởng chỉ với vài câu của mình thì có thể giúp anh thoát khỏi nổi ám ảnh, kết quả là tự tìm điều vô vị.
Từ đầu đến cuối, anh đều không xem cô ra gì. Tâm trạng tốt thì ghẹo cô, không vui thì bảo cô cút ra chỗ khác, nào có thật sự quan tâm cô là ai. Trong công ty, mặc cho người khác chỉ trỏ sau lưng, anh cũng không nói giúp cô một lời nào. Anh đối với ai cũng tốt hơn với cô gấp trăm lần.
Cô lại vì một chút dịu dàng của tối qua, mà đứng vênh váo trước mặt anh.
Nghĩ đến đây, lại nhìn sang chân của anh, sóng mũi chợt cay cay, nước mắt tự nhiên tuôn rơi.
Tả Ý quay mặt đi nơi khác né tránh. Cô gần như chưa từng rơi lệ trước mặt ai, vậy mà giây phút này đây, không hiểu sao nước mắt cứ đong đầy khoang, không chịu kìm chế mà lăn ra ngoài.
“Xin lỗi, Lệ tiên sinh, tôi đã tự nâng giá mình mà nhiều lời với ngài rồi.” Nói xong cô cũng không lau nước mắt, quay mặt bỏ đi ngay, sợ để đối phương trông thấy sự luống cuống của mình.
Một mình Lệ Trạch Lương ngồi lại ở sảnh, ngón tay cong vào lại giãn ra, cuối cùng khi cô rời khỏi, anh cũng không nói được gì không làm được gì. Anh nghe thấy cửa phòng cô khẽ khép lại, nó dường như, cũng đã vô tình khép chặt con tim của hai người.
Anh ngồi trên sô pha, chìm trong đêm gió Ⱡồ₦g lộng.
Anh tức tối nhưng lại không tìm được gì để trút giận, chỉ siết chặt nắm tay, siết thật chặt, cuối cùng không kìm chế được nữa thì vứt luôn cây gậy sang chỗ khác, rơi thẳng vào bàn trà làm rớt gạt tàn và đĩa trái cây trên đó rồi mới lăn xuống đất. Từng thứ một lần lượt rơi xuống nền nhà, tiếng “loảng xoảng” trong đêm tối càng trở nên rõ rệt hơn.
Còn Tả Ý, mãi đến khi đã khép cửa phòng lại, cô mới đưa tay lau nước mắt đi. Trước đây khi làm việc, bị người đương sự của đối phương hăm dọa mấy lần, cô cũng xem như tai này vào tai kia ra, ngay cả Chu An Hoài không ngừng làm khó, cô cũng xem khinh. Vậy mà giờ đây, chỉ vì vài câu đơn giản của anh mà cô đã khóc lóc, tệ thật.
Tả Ý nằm bò lên giường úp mặt vào gối, nước mắt không ngừng tuôn rơi, mũi bắt đầu khụt khịt, úp mặt lâu quá cũng không thở được, thế là lại kéo chăn ra khỏi đầu. Cô có bệnh viêm mũi, hễ khóc là lại trở bệnh, thời tiết chợt thay đổi cũng trở chứng, mỗi lần như thế nước mũi sẽ không ngừng chảy.
Cô đã rất nhẫn nhịn anh rồi, thế gian này ngoài anh ra, cô còn nuông chiều qua ai, thuận theo ý ai đâu chứ? Nhưng anh vẫn đối xử với cô tệ như vậy.
Đột nhiên, Tả Ý nghe thấy tiếng “loảng xoảng” phát ra từ dưới nhà, cô bất chợt giật bắn dậy. Cô sợ anh đã bất cẩn té từ cầu thang xuống, không nghĩ ngợi thêm, hít hít mũi rồi thì vội vã mở cửa chạy xuống lầu, nhưng lại trông thấy Lệ Trạch Lương ngồi đấy, chỉ là xung quanh anh một số đồ đạc đã vỡ vụn.
Cô lại bị khớp rồi, bẽn lẽn về phòng, nhưng muộn rồi, Lệ Trạch Lương đã trông thấy cô.
“Tả Ý.” Anh có hơi ngượng nghịu mà gọi. Nghe thấy hai chữ này toàn thân cô cứng đờ, đêm qua anh cũng đã gọi cô như thế, gọi đến tận trái tim cô. Nhưng bây giờ thì gọi cô làm gì chứ? Chẳng lẽ lúc nãy còn chưa trút giận đủ, còn muốn kéo cô lại giễu cợt thêm?
“Tôi đi ngủ đây.” Cô nghiêm mặt nói, nói xong thì đi.
“Tả Ý,” Tuy rằng giọng điệu vẫn hơi gượng gạo và rất không tự nhiên, nhưng đã dịu hơn lúc nãy rất nhiều, “Em qua đây.”
Không!
Cô vốn định đáp lại như thế đấy, bây giờ kêu cô tới thì cô tới, lát nữa bảo cô cút chẳng lẽ cô lại cút? Song khi cô tiếp xúc với ánh mắt của anh, chữ “Không” ấy dù có thế nào cũng không nói ra được.
Cặp chân mày của anh hơi nhíu lại, đôi mắt ngày thường nhìn dưới ánh mặt trời mang màu nâu ấy, giờ đây lại là hai điểm sáng đen mực, chứa đầy khẩn cầu.
Ánh mắt như thế, dù là ai cũng không cách nào cự tuyệt
“Chuyện gì?” Cô đi tới trước mặt anh, bĩu môi làu bàu.
“Qua đây.”
Cô lại bước thêm hai bước theo lời anh, dừng lại, “Được....” lời chưa nói xong đã bị tiếng kêu hoảng hồn thay thế, bởi vì người đang ngồi trước mặt cô chợt đưa tay nắm lấy cổ tay cô, rồi kéo mạnh một cái, cô mất hết thăng bằng không thể không ngã vào lòng anh.
Cô giằng co muốn ngồi dậy, nhưng lại bị anh giữ chặt không buông.
“Tôi...” Hai má đỏ hồng.
“Suỵt...”
Anh kê đầu vào cổ và tóc của cô, tham lam hít ngửi mùi thơm trên người cô, không nói thêm lời nào.
Ngoài kia, gió bão đang lộng hành, cũng chính vì vậy mà khi bị tách biệt bên ngoài cửa sổ, không gian bên trong càng trở nên yên tĩnh lạ thường. Giờ đây, Tả Ý cơ hồ chỉ nghe thấy tiếng thở của mình.
Rất lâu sau, mới nghe anh khẽ nói: “Xin lỗi, anh lại nổi nóng với em rồi.” Đầu vẫn chôn chặt trong ấy, như đang nói một chuyện xấu hổ nhất trong đời.
Tả Ý ngẩn người.
“Tôi cũng có chỗ không đúng.” Con người của cô chính là chịu nhu không chịu cương, nhất thời không biết phải nói sao, đành nhận lỗi theo anh.
“Lúc nãy em đã khóc, Tả Ý,” Lệ Trạch Lương nói, “Anh không muốn em khóc, cho dù em có suốt đời chống đối với anh một cách vô tâm, anh cũng không muốn em khóc.”
Tâm trạng vốn đang nhồi nhàu với nhau ở trong lòng sau khi nghe được câu nói này, liền như động vật đa bào gặp phải nước vậy, thoải mái mà nở ra. Mũi lại bắt đầu cay cay, có hơi cảm động.
“Em vô tâm hồi nào? Huống chi cũng không phải cố tình chống đối anh.” Cô vẫn không quên xảo biện.
Anh ngẩng đầu lên, mở bàn tay ra và nói: “Đưa tay cho anh.”
Tả Ý không hiểu lý do, song vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Chỉ thấy Lệ Trạch Lương khẽ nghiêng người qua, cầm lấy tay cô đặt lên nơi tàn khuyết trên chân phải. Cách nhau lớp vải mỏng, cô cảm nhận thấy sự thất thoát đột ngột tại vết cắt ấy.
Tay bất giác run lên.
“Có sợ không?” Anh cẩn thận hỏi.
Tả Ý không lập tức trả lời, chỉ thu lại bàn tay rồi xoay người lại, ôm lấy anh.
Ôm rất chặt.
Có hơi sợ hãi.
Cô thầm nói với mình, không dám cho anh biết.
Trước giây phút này, cô chưa bao giờ phát hiện hóa ra khi thật lòng ôm lấy một người, trái tim của mình lại có thể trở nên mềm mại đến như vậy.
“Mỗi ngày em ăn bao nhiêu bữa thế?” Anh chợt hỏi.
“Ba bữa.” Cô thấy kỳ lạ.
“Mỗi ngày chỉ ba bữa sao lại nặng đến vậy, chân anh tê cả rồi.”
“……”
Người đàn ông này, sao lại nói những lời không lãng mạn như vậy chứ.
“Tả Ý.” Một lúc sau anh lại gọi cô.
“Hửm?” Cô đang chăm chú nghiên cứu móng tay xinh đẹp của anh.
“Những lời về hợp đồng mà anh nói hôm trước, anh xin rút lại. Bài báo cáo của em, anh đã xem trọn vẹn rồi, sau khi thương lượng với giám đốc Tiết, công ty mới quyết định tiếp nhận, không vì lý do khác. Anh nói như vậy, chỉ vì anh xem trọng em.” Nói đến đây, anh khẽ thu hẹp ánh mắt, cúi mặt xuống nói, “Nếu như đã tổn thương em, anh xin lỗi.”
Tả Ý lẳng lặng nghe xong, nhìn anh chăm chăm mất nửa phút, đến khi anh cảm thấy không tự nhiên. Cô mới bật cười nói: “Em chấp nhận lời xin lỗi, nhưng em có điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Thứ nhất, anh không được nói em mập, cũng không được nói em chậm chạp.”
Anh gật đầu.
“Thứ hai, không được cho hành lá vào thức ăn nữa, và cả dưa leo, em không ăn.”
Anh lại gật đầu.
“Thứ ba, có thể nào buổi sáng khi gặp anh, không cần phải nói ‘Chào buổi sáng, Lệ tiên sinh’ không?”
Anh vui vẻ nhận lời: “Không thành vấn đề. Sau này em gặp anh không cần phải gọi gì cả, cúi đầu chào là được.”
“….” Tả Ý im luôn.
[4]
Có vẻ như lúc nãy khi ngồi một mình anh đã hút thuốc, ngón tay vẫn còn vương mùi thuốc lá.
Cô kiểm tra tay của anh từng ngón một. Ngón giữa tay phải có một vết chai, rõ ràng là do trường kỳ cầm 乃út mà ra. Lại xem đến tay trái, đầu đốt ngón trỏ và ngón cái cũng có vết chai. Lạ thật, làm chuyện gì mà lại có vết chai ở đây?
“Nhìn gì thế?” Anh hỏi.
“Ở đây có vết chai.”
“À.” Anh đưa tay lên xem rồi nói, “Do chơi bi da.”
Anh vừa nói, Tả Ý liền nhớ ra, căn hộ riêng của anh có hẳn một phòng được trống ra chỉ để đặt bộ bàn bida. Có thể thấy, anh rất yêu thích môn thể thao này.
“Cái đó mà cũng thích sao? Chán muốn ૮ɦếƭ.” Mỗi lần thấy tivi phát sóng tiết mục đó là cô liền chuyển kênh, lúc ấy trong lòng còn nghĩ, những trò như vậy mà cũng có người xem sao?
“Loại người như em nên học môn này nhất.”
“Tại sao?”
“Để huấn luyện tinh-khí-thần. Môn bi da thật ra rất đơn giản, vấn đề mấu chốt là sau mỗi một lần mình ra tay, đối thủ sẽ phải đối mặt với cục diện như thế nào, một khi đã nhắm đúng mục tiêu, hít thật sâu, một phát là trúng. Giống như làm ăn vậy, thứ nhất phải nhắm chuẩn, thứ hai lực độ phải thích hợp, thứ ba phải có khí thế.”
“Vậy thì có liên quan gì đến em?”
“Em chính là thiếu chút khí thế, có điểm nào giống luật sư đâu, em may mắn là gặp phải anh, chứ đổi lại là người khác, ai tuyển em thì người đó lỗ.” Anh vòng tay ôm lấy cô, cười nhẹ, “Rất nhiều người đều thích ức Hi*p kẻ yếu, giám đốc Bành kia vốn là thấy em còn trẻ lại mới vào công ty nên mới cố tình làm khó, em đâu phải là nhân viên của Lệ thị tại sao phải sợ cô ta, cũng không biết lấy chút phong thái của luật sư ra. Tranh cãi với anh thì ghê gớm lắm, mà ra ngoài rồi thì như cún con.”
“Thế sao lúc đó anh không nói thay em lời nào?” Nhắc đến chuyện này cô lại tức.
“Chuyện nhỏ như vậy cũng cần anh ra mặt, thế bao nhiêu năm qua em làm ăn kiểu gì đây?”
“Ồ.” Cô thì thầm ngượng ngùng.
“Để hôm nào anh dạy em.”
“Không học, không có hứng thú.”
“Vậy lần sau nếu có cuộc thi lớn, anh dẫn em đi xem để làm quen.” Anh vẫn không từ bỏ ý định bồi dưỡng sở thích này cho cô.
“Không xem, chắc chắn sẽ ngủ gật tại chỗ.”
Lời đã nói đến thế nhưng anh cũng không giận, chỉ cười nhẹ, sau đó lại chôn đầu vào cổ và mái tóc của cô.
“Tả Ý.” Không biết họ đã ngồi bao lâu, anh gọi cô.
“Hửm?” Cô đáp lại, không ngước mặt lên, vẫn tiếp tục chăm chú vào đôi tay của anh.
“Hay là chúng ta tìm gì đó làm đi.”
“Làm gì?”
Anh không đáp, cô cũng không thèm hỏi lại.
“Tả Ý.” Anh lại khẽ gọi.
Người đàn ông này, rảnh rỗi quá nên gọi cô chơi sao.
Cô hồ nghi mà ngước mặt lên, ngờ đâu vừa nhìn lên thì nụ hôn của anh đã áp tới. Anh hôn lên gò má, sau đó từ từ chuyển xuống bờ môi.
Đầu lưỡi mang vị chát của thuốc lá.
Cô bất giác lùi ra sau, hơi lảng tránh. Nhưng anh lại dùng bàn tay đang rảnh giữ ót cô lại, khiến cô không thể không hướng về phía anh, bàn tay đang vòng lấy eo cô cũng siết chặt hơn.
Một lúc sau, anh rời khỏi môi cô, ngón tay nhẹ nhàng lướt theo đường môi của cô.
“Tại sao phải chấp nhận hợp đồng đó?” Ánh mắt của anh có hơi mê man.
“Chính anh đã uy Hi*p em mà.” Cô từ từ mở mắt ra, sắc mặt đỏ hồng.
“Có phải tim anh càng đau, em sẽ càng thỏa mãn?” Anh vén sợi tóc vướng trong môi cô, khẽ hỏi.
“Sao?”
Anh nói rất nhỏ, nhỏ đến gần như là tự nói với mình chứ không phải nói với cô. Cô nghe không rõ, song cũng không hỏi thêm, bởi nụ hôn triền miên ấy đã lại rơi xuống, cái tiếp theo cô cảm nhận được chính là hơi thở, nó phả lên làn da của cô. Hơi thở nóng ran ấy không ngừng áp đảo, khiến cho xúc giác của cô cũng tê liệt và nhồn nhột theo.
Ngón tay của cô luồn vào mái tóc của anh, bờ môi đã hồng hào ấy khẽ mở ra đáp lại nụ hôn của anh. Toàn thân anh chợt căng cứng vì một Tả Ý như thế, phản ứng cũng vì thế mà thành thật với lòng hơn.
“Tả Ý.” Anh thì thầm tên cô, giọng trầm và ấm.
“Hửm?” Da mặt của Tả Ý đã đỏ như quả táo chín.
“Đứng dậy tắt đèn.” Anh không nỡ xa rời làn da của cô, chậm rãi nói.
Cô quả nhiên đã ngoan ngoãn làm theo, rồi quay trở về vòng tay anh, cảm nhận nỗi khao khát đã tiến thêm một bước của anh. Cô không lùi bước, yêu thì đã yêu, sao không thể thản nhiên tiếp nhận thú vui nhân gian này. Anh đỡ cô nằm xuống sô pha.
“Anh... có cần em giúp không?” Trong bóng tối, cô bưng mặt đỏ bừng hỏi anh, cô sợ chân anh không tiện.
“Chỉ cần em thả lỏng, phối hợp với anh.”
“Có phải đã quá nhanh rồi không, có cần thay một chỗ khác, hay là đợi một lúc nào khác?” Đến nước này rồi cô lại chợt chùn bước.
“Đừng mơ.” Anh nói bằng giọng khàn khàn, tay tiếp tục cởi nút áo của cô.
“Có những chuyện chúng ta vẫn chưa nói rõ.” Cô muốn đánh lạc hướng chú ý của anh.
“Chuyện gì?”
“Hay là để em kể cho anh nghe câu chuyện về Alibaba và bốn mươi tên ςướק nhé.” Tả Ý nói. Không biết cách mà Scheherazade đối phó với quốc vương Schahryar có thích hợp để dùng cho anh không.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc