Lương Ngôn Tả Ý - Chương 17

Tác giả: Mộc Phù Sinh

“Không được, giọng nói phải dịu lại một chút.”
Cô đành làm lại một lần.
“Chưa được, cơ thể phải cúi xuống.”
Cô lại làm.
“Lệ tiên sinh, chào buổi sáng.”
“Lưng khom xuống thêm, làm lại.”

Vì chuyện này mà Tả Ý đã trải qua một buổi sáng bi thảm với sự giày vò của Bành Lệ, hơn nữa khi Lệ Trạch Lương đi, cô rõ ràng đã trông thấy phía sau nắm tay phải mà anh đưa lên miệng là bờ môi đang cong lên, anh cười lén cô!
Giỏi lắm! Cẩn thận vui quá hóa buồn đấy, Tả Ý tiếp tục mắng thầm.
***
Buổi trưa, Tả Ý đến nhà ăn trong công ty với dáng vẻ mệt mỏi.
“Cô may mắn thật, vì vẫn còn sống.” Tiểu Huỳnh nói.
Tả Ý chù ụ mặt mày: “Chỉ còn nửa mạng sống thôi, eo sắp gãy rồi.”
“Hóa ra đúng thật là không ai thoát khỏi Bành Mạc Sầu.” Tiểu Đổng cảm khái, “Trước đây chúng tôi cũng từng như thế, Tả Ý cô phải trân trọng.”
Lý Mạc Sầu? Bành Mạc Sầu?
Tả Ý nhìn hai người một cách kỳ lạ: “Chẳng lẽ hai cô chỉ hận Bành Lệ, mà không hận....” Cô ngại nơi này đông người, lại từ đâu đó nhảy ra một đạo sĩ bảo vệ chế độ, hoặc lại một người hâm mộ cuồng nhiệt của Lệ Trạch Lương xuất hiện, bèn đảo mắt nhìn quanh mới nói: “Không hận Lệ.... tiên sinh ư?”
“Tại sao phải hận Lệ tiên sinh? Đâu liên quan anh ấy.” Tiểu Huỳnh ngạc nhiên.
“Phải đó.” Tiểu Đổng hùa theo.
Tả Ý suýt rụng cằm, Bành Lệ đó rõ ràng là cáo mượn oai hùm, vậy mà mọi người chỉ ghi nhớ nỗi hận với con cáo mà đối đãi hoàn toàn trái ngược với con hổ ở sau lưng. Loài người quả nhiên là khoan dung hơn với người khác phái, đặc biệt là người khác phái có vẻ ngoài chiếm ưu thế.
“Lệ tiên sinh người rất tốt, ngay cả những tiểu lâu la trong công ty như chúng ta chào hỏi, anh ấy cũng rất thân thiện.” Tiểu Huỳnh nói.
Trời ạ đó là giả tạo có biết không, Tả Ý nghĩ bụng, hai người đâu phải chưa từng thấy hắn lúc hung dữ, sao mà cứ cười một cái thì hai người quên hết chuyện cũ thế này.
“Hơn nữa lại tuấn tú và có sức hút, và còn một chuyện nữa cô chắc chắn không biết...” Tiểu Đổng nói một cách thần bí,” Trong công ty có đồng nghiệp nữ lén mua của Lệ tiên sinh....”
Ngay thời khắc quan trọng cô lại im lặng.
“Mua gì?” Tả Ý hỏi, đâu lý nào anh lại còn đêm đầu.
“Mua nụ hôn.”
Phụt ~, ngụm súp bị Tả Ý phun ra, suýt nữa là văng cả vào mặt Tiểu Huỳnh. Cô bị nước súp trong miệng làm cho bị sặc, ho liên tục. Vậy hôm qua, sau nụ hôn ấy, chẳng lẽ cô còn phải trả tiền...
Tiếp đó trong đầu cô bắt đầu xuất hiện những hình ảnh Lệ Trạch Lương ngồi đấy, hôn từng người một, nghĩ nữa ngày trời, bất giác cảm thấy chỗ nào đó không đúng, bèn hỏi: “Đâu thể nào, một nụ hôn phải trả bao nhiêu thì anh ta mới chịu?”
“Vớ vẩn, đương nhiên không phải là nụ hôn như cô nghĩ rồi.” Tiểu Huỳnh nói, “Cô đừng suy nghĩ khiếm nhã vậy chứ.”
“Chẳng lẽ còn có những thể loại hôn khác.”
“Thì cái ly đó. Loại ly dùng một lần của Lệ tiên sinh đấy, có người sưu tập để bán.”
Tả Ý ngớ người, hôn gián tiếp sao?
“Rõ ràng là mọi người khiếm nhã mới phải.”
“Chúng tôi đâu có mua, và cũng chỉ là nghe nói thôi.” Hai người đối diện lập tức lách hết mọi trách nhiệm.
Tả Ý sờ lên môi mình theo tiềm thức, phảng phất như đầu lưỡi vẫn còn lưu lại xúc cảm mềm mại ẩm ướt đêm qua. Đặc biệt là giọng nói khi anh không ngừng gọi tên cô, thật sự là mê hoặc lòng người.
Nghĩ đến đây, tim của Tả Ý chợt đập thình thịch, cơ hồ muốn nhảy cả ra ngoài.
“Tả Ý, cô đỏ mặt rồi.” Tiểu Huỳnh nói.
“Tôi đâu có!” Cô lập tức chối bỏ.
“Không phải là cô trong sáng đến vậy chứ, chúng tôi chỉ nói mấy câu thì cô đã đỏ mặt rồi, chưa từng yêu sao?”
“Chưa, chỉ bán thân.”
“Bán thân? Bán thân gì?”
“Bán thân chôn cha.”
Sau bữa cơm, Tiểu Đổng đưa cho Tả Ý một lát sôcôla. “Tôi không thể ăn đồ ngọt.” Tả Ý cười bảo.
“Không sao đâu, cô đâu có mập, ăn một chút để còn bổ sung năng lượng, không chừng Bành lão ma đầu sẽ còn tìm cô đấy.”
“Không phải chứ?” Tả Ý kêu than.
***
Sau giờ làm, Tả Ý tự mình quay về chỗ ở thu dọn ít đồ đạc, thấp thoáng cảm nhận được nướu răng hơi nhói. Đúng thật là không nên ăn sôcôla, cô thầm nghĩ.
Đang là giờ cao điểm buổi chiều, cô tay xách tay cầm thế này cũng không tiện ngồi xe buýt, chờ mãi mới đón được một chiếc taxi.
Tài xế sau khi tắt đèn báo xe đang trống thì quay lại hỏi: “Cô à, cô muốn đi đâu?”
Tả Ý khờ mặt ra, ૮ɦếƭ chưa, cô quên hỏi địa chỉ.
May mắn là khả năng phương hướng của cô rất tốt, cô cho tài xế chạy đến tòa nhà Lệ thị, sau đó đi theo lộ trình mà Quý Anh Tùng đưa cô về nhà hôm qua, không ngờ quả nhiên đến nơi thật.
Cô thầm khâm phục mình.
Khi đến nơi thì trời đã tối, qua mất bữa ăn, không ai gọi điện hối thúc cô. Bước vào biệt thự họ Lệ, cũng may không có người chờ cô về ăn tối, nếu không sẽ khiến cô cảm thấy rất ngại. Hai chuyện nhỏ này hợp lại với nhau, cô không khỏi âm thầm cộng điểm cho Lệ Trạch Lương, hơn nữa quyết định tha thứ lỗi của anh sáng nay.
Vừa vào đến nhà, cô đã phát hiện Lệ Trạch Lương đang ngồi đọc báo trên sô pha.
Anh ngước lên nhìn cô, chợt nói: “Đi làm cũng trễ, tan ca cũng trễ, sau này làm việc có thể nhanh nhẹn một chút không? Chúng tôi đã ăn cả rồi, cô muốn ăn thì tự làm đi.”
Tả Ý nghe anh nói xong thì sững sờ, tiếp đó thì tức anh ách, lâu nay chỉ có cô nói người ta chậm chạp, chứ chưa nghe ai bảo cô không nhanh nhẹn cả, người này là người gì đây! Trừ điểm trừ điểm, điểm vừa cộng vào lúc nãy trừ hết, còn phải trừ thêm mười ngàn điểm!
[3]
“Tôi tự làm mì ăn liền.” Tả Ý tức đến ngứa cả răng.
“Nhà tôi không có mì ăn liền.” Anh thong thả nói.
“Vậy tôi không ăn, như vậy được chưa.” Cô giận dỗi nói hết những lời này thì xách theo hành lý chạy xồng xộc lên lầu.
Bầu trời ngoài kia âm u lạ thường, e là sắp mưa rồi.
Lệ Trạch Lương nhìn vào nơi mà cô biến mất, nhẹ nhàng đặt tờ báo xuống. Lòng anh yên ổn hơn, một chút nữa thôi, anh đã tưởng là cô không bao giờ về đây nữa, gần như đã tuyệt vọng.
Thật ra Tả Ý không biết hôm nay Lệ Trạch Lương lại về sớm, còn cho người làm trong nhà nghỉ phép, ngay cả lão Đàm cũng bị ép phải rời khỏi nhà.
“Nhưng còn bữa tối....” Lão Đàm khó xử nói.
“Ở nhà còn nguyên liệu không? Tôi tự làm.”
“Vậy để tôi giúp cậu chuẩn bị đồ nêm nếm.”
“Không cần đâu, đâu phải tôi không biết làm.”
“Định để cô cậu bớt phiền thôi.” Lão Đàm cười.
Lệ Trạch Lương gấp tờ báo lại, từ từ đi vào nhà bếp, mở nồi cơm điện ra kiểm tra lại. Sau đó cầm dao lên, chuẩn bị nấu ăn. Anh từng sống một mình ở nước ngoài, giờ đây phần lớn cũng sống trong căn hộ nhỏ ấy, vài món gia đình không thể làm khó anh được.
Tả Ý ở trên lầu sau khi thu dọn xong đồ đạc thì bắt đầu cảm thấy đói, trống bụng kêu đùng đùng, không chịu đựng được nữa, cô bèn lén chuồn xuống bếp định tìm gì đó ăn.
Đến khi cô rón rén bước xuống cầu thang thì lại phát hiện trong bếp có tiếng động, cô cẩn thận nhích từng chút một sang đó nhìn lén, không ngờ lại trông thấy anh.
Cô chưa từng thấy Lệ Trạch Lương hiền lương như vậy, trên người thì đeo tạp dề, tay áo xắn lên, anh đang xào cải!
Phát hiện cái đầu đang thò vào của cô, anh một tay cầm đĩa một tay cầm sảnh múc cải ra và nói: “Ra bàn ngồi chờ, được ăn ngay thôi.”
Cá chiên và sườn xào chua ngọt thơm phức thế mà đã được anh nấu xong, đặt ngay ngắn trên bàn.
“Làm cho tôi ăn ư?” Tả Ý có hơi sợ hãi vì sự bất ngờ này.
“Tôi tự ăn đấy, nhưng nếu cô muốn ăn, tôi cũng không ngại.”
Tả Ý cười hì hì nhìn anh, người đàn ông này đúng là miệng dao găm mà lòng dạ mềm như đậu hũ.
“Lấy đũa.” Anh nói.
“Ừm.” Lần đầu tiên Tả Ý nghe lời đến vậy, lập tức chạy vào bếp.
Lúc này, không khí trong sảnh ăn thật hài hòa và ấm áp đến thế.
Chàng trai cởi tạp dề ra ngồi xuống, cô gái quay vào bếp lấy chén đũa, ngay cả con mèo nghịch ngợm kia cũng ngoan ngoãn ngồi đấy, liếm ăn ngon lành phần cơm và thịt xé của mình.
Cô ngồi xuống, đưa đũa gắp vào dĩa cá thần thánh, vừa định cho vào miệng thì chợt thấy hành lá màu xanh trên đó.
“Ơ, sao lại có hành lá?”
Đôi mắt của Lệ Trạch Lương hơi sậm xuống.
Đũa thứ hai, vươn tới đĩa sườn xào chua ngọt.
“A... nóng quá.”
Màu mắt của anh tiếp tục sậm xuống.
Đũa thứ ba, Tả Ý lại gắp thịt xé, còn chưa cho vào miệng cô lại kêu lên.
“Trời ơi, còn có dưa leo cắt nhuyễn nữa, lâu nay tôi rất..”
Lời của cô còn chưa nói hết, Lệ Trạch Lương đã không thể nhẫn nhịn nữa, tức thì hướng cặp mắt lạnh như đá nhìn cô một cái, âm điệu cao lên mà “ừm” một tiếng, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt thấp thoáng như nổi lên cơn bão táp.
“Ờ....” Tả Ý thấy tình thế không ổn, lập tức đổi thái độ, “Thật ra lâu nay tôi rất thích ăn dưa leo, phải nói là thích nhất trong đời, nấu chung như vậy đúng là lạ thật.” Sau đó hai chân mày chụm vào một chỗ, chịu đau nuốt vào bụng.
“Bệnh kén ăn cũng phải được điều trị lại.” Anh nói.
Vào đêm, mưa vẫn chưa thấy đổ xuống, chỉ là gió thổi rất mạnh. Cả căn biệt thự rộng rãi chỉ có cô và Lệ Trạch Lương ở nhà, gió Ⱡồ₦g lộng, phát ra âm thanh vù vù, nghe vào thấy rợn cả người.
Không biết cánh cửa sổ nào dưới nhà chưa được đóng kín, cứ đập đi đập lại, khiến Tả Ý càng thấy khó ngủ. Cô rất muốn đi xuống khóa nó lại, nhưng lại nhát gan, do dự rất lâu mới hạ được quyết tâm.
Xuống đến cầu thang, rẽ qua bên cạnh, trong bóng tối cô không để ý thấy Lệ Trạch Lương, chỉ lo mò mẫm tìm công tắc đèn.
Nhưng anh đã phát hiện ra cô, trước khi đèn trong nhà sáng lên, lần đầu tiên trong đời, anh không biết phải làm thế nào. Chỉ vì trời sắp đổ mưa, chỉ vì chân quá đau, anh mới xuống đây uống thuốc, anh không ngờ cô lại đi xuống.
Khó khăn lắm Tả Ý mới tìm được công tắc.
Đèn vừa sáng lên, mắt cô liền híp lại, phòng khách sáng trưng như ban ngày. Cô quay người lại, đột nhiên nhìn thấy Lệ Trạch Lương, cơ thể anh rõ ràng đã run lên một cái.
Anh đang mặc đồ ngủ, tay cầm gậy, phần phía dưới của ống quần bên phải trống rỗng, không có chi giả. Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, Tả Ý có hơi ngại ngùng.
“Tôi xuống đóng cửa sổ.” Cô giải thích.
Nhưng anh lại không nói lời nào, sắc mặt tựa hồ như tảng băng.
Tả Ý biết anh sẽ rất khó chịu khi bị người khác nhìn thấy mình như vậy, bèn tiến tới bên cửa sổ khóa chốt lại rồi về phòng, không trở ra nữa.
Đi được nửa đường, cô chợt liếc thấy lọ thuốc trong tay anh, sực nhớ ra những gì bác sĩ Hà nói lần trước.
Anh xuống đây uống thuốc là vì chân bị đau.
Lồng иgự¢ cô như bị siết chặt, bất giác dừng bước: “Hôm nay họ đều không ở nhà, anh có gì cần tôi giúp đỡ không?”
“Không.”
“Có cần lấy ly giúp anh không?”
“Không cần.”
Anh lại bắt đầu cứng đầu.
“Thật ra....” Đối mặt với sự cứng đầu này của anh, cô quyết định tiêm một liều mạnh, “Thật ra chân của anh, hôm đó tôi đã nhìn thấy, vì vậy anh không cần phải né tránh. Nếu đã phải sống với anh cho tới khi anh chán, vậy làm sao mà giấu tôi cho được.”
Dứt câu, cô đứng lặng chờ đợi cơn bão ập tới, cùng lắm thì cây gậy đó bay vào người thôi. Nhưng dù cho có ૮ɦếƭ, cô cũng không muốn nhìn thấy anh như vậy, hễ nhắc đến sự tàn khuyết ở chân là lại để tâm. Thà nhìn anh tức giận, còn hơn thấy anh lạnh nhạt vô tình cứng đầu không chịu thua.
Càng che đậy chứng tỏ anh càng để tâm, càng để tâm có nghĩa là anh vẫn chưa thật sự bước qua cái hố đó.
Nói thẳng ra như vậy trái lại thấy nhẹ nhõm hơn, việc như thế với anh mà nói, thà đau một lần còn hơn kéo dài lâu. Anh không chỉ phải đối mặt với cô, mà còn phải đối mặt với ánh mắt của người khác.
Nghe những lời này, sắc mặt anh đen lại, cơn giông hiển nhiên đã cuồn cuộn trong mắt, vậy mà khi mở miệng, anh vẫn cứ cố mà tỏ ra bình tĩnh: “Xem rồi thì xem rồi, một cái chân đã phế cũng không có gì phải che phải giấu cả.” Dẫu cho là đang nói những lời rất bình thản, nhưng giọng của anh lại lạnh hơn cả tảng băng ngàn năm, dứt lời thì tự mình chống gậy tới bên sô pha ngồi xuống.
“Nếu như chính bản thân anh cũng không thể bình thản mà nhìn đôi chân của mình, vậy người ngoài phải nhìn nó như thế nào. Chi giả dù có làm giống cách mấy cũng chỉ là chi giả, huống chi nó cũng đâu thể gắn trên người anh suốt đời, anh không thể che đậy mình mãi dưới cái lốt hư ảo ấy. Hơn nữa bác sĩ Hà nói anh không thể trường kỳ cưỡng chế chân mình mang....”
“Đủ rồi!” Anh ngắt lời cô một cách тһô Ьạᴏ, “Thẩm Tả Ý, cô lại giở chứng tự cho mình là đúng rồi đấy. Đừng tỏ vẻ đứng từ trên cao mà thương hại tôi, giáo huấn tôi. Chuyện của tôi từ lúc nào mà cần cô phải xen vào? Cô tưởng mình là ai chứ, còn dám chỉ tay năm ngón trước mặt tôi. Bây giờ thì tôi bị mất một bên chân, đến ngày nào đó tôi muốn phế luôn chân còn lại cũng không đến lượt cô lên tiếng!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc