Anh không muốn nhìn em khóc, dẫu cho em suốt ngày vô tình chống đối anh, anh cũng không muốn em phải khóc.
[1]
Mới sáng sớm, Dương Vọng Kiệt đã ngồi trong phòng làm việc do dự một chuyện, anh có nên gọi điện cho Doãn Tiếu Mi không.
Hôm qua anh đã truy hỏi Hồng Khanh rất lâu, nhưng Hồng Khanh đều lấy lý do bảo mật thông tin của khách hàng để từ chối anh. Cô càng như thế, Dương Vọng Kiệt càng cảm thấy căn bệnh của Tả Ý có gì đó.
“Tại sao nhất định phải biết?” Hồng Khanh hỏi.
“Vì em muốn biết.”
“Đó không phải là lý do thiết yếu, đợi khi cậu tìm được một lý do có thể thuyết phục tôi rồi hãy nói đi, Tiểu Dương.”
“Chị Khanh.” Dương Vọng Kiệt van nài.
“Không được, đây là vấn đề đạo đức nghề nghiệp.”
Đã nói đến mức này rồi, Dương Vọng Kiệt đành bỏ cuộc: “Thế thì... thôi vậy.”
“Tiểu Dương, cậu hơi bất thường đấy?” Hồng Khanh nói.
“Không có.”
“Quan hệ của cậu và Tả Ý không đơn giản?”
“Sao có thể chứ.” Dương Vọng Kiệt cười bất lực.
Nghe thấy giọng điệu đắng chát của anh, Hồng Khanh như đã hiểu.
“Cậu thích cô Thẩm à?”
“Trước đây, có lẽ có một chút” Dương Vọng Kiệt nói mập mờ.
“Vậy thì cứ để cho nó thành quá khứ đi Tiểu Dương,” Hồng Khanh tiếp tục, “Tả Ý là một cô gái khá tốt, nhưng không thích hợp với cậu.”
Thấy nét mặt nghiêm trọng của cô, Dương Vọng Kiệt bật cười: “Chị Khanh, bệnh nghề nghiệp của chị lại trỗi dậy rồi, chuyên gia đi khuyên nhủ người khác.”
Nghe anh nói thế, càng khiến Hồng Khanh cảm thấy địa vị của Thẩm Tả Ý trong lòng Dương Vọng Kiệt là không đơn giản. Tiểu sư đệ này của cô trước nay rất ít khi có vấn đề với con gái, chuyện tình cảm của anh thậm chí từng khiến các anh chị gái đều phải lo lắng.
Nhưng nghe nói gần đây anh và con gái của nhà họ Doãn rất thân với nhau, thật không biết anh và Thẩm Tả Ý có quan hệ gì. Nếu như không nói, e là anh khó mà nguôi lòng. Cô cân nhắc một hồi, cuối cùng quyết định làm bác sĩ không chịu trách nhiệm một lần.
“Thật ra Thẩm Tả Ý cũng không phải có bệnh gì, nói nghiêm trọng thì không đúng nói không nghiêm trọng cũng không phải.”
“Hở?” Dương Vọng Kiệt nghe đến hồ đồ.
“Cô ấy bị mất trí nhớ.”
“Mất trí?”
“Mất trí do tâm lý.” Hồng Khanh bổ sung thêm.
“Không thể nào.” Dương Vọng Kiệt tròn xoe mắt, “Em tuy không hiểu các loại về mất trí, nhưng Tả Ý không thể nào bị bệnh mất trí, cô ấy không khác gì người thường, không giống một người có tính hay quên.”
“Mất trí do tâm lý cũng chia rất nhiều loại, có người sẽ quên hết tất cả bao gồm cả bản thân mình, có người sẽ ghi nhớ một số người mà quên đi một số người, có người sẽ nhớ chuyện cũ mà quên chuyện mới, có người sẽ nhớ những chuyện khác nhưng lại lựa chọn quên chuyện quan trọng nhất. Cậu thật sự chắc chắn cô ấy nhớ tất cả?”
Hồng Khanh không nói rõ, trái lại là hỏi ngược anh một câu. Cô đoán chắc trong lòng Dương Vọng Kiệt cũng có nghi vấn nên mới cứ hỏi cô, cô không tin anh không nhận ra gì đó.
“Tại sao lại như thế?”
“Cô ấy chuyển đến chỗ tôi vào khoảng hai năm trước, trên bệnh lý viết là di chứng sau tai nạn xe. Nhưng cũng có thể là không phải, có thể là do bệnh di truyền, cũng có thể là một cách bảo vệ theo bản năng sau khi bị đả kích tâm lý nặng, nhưng cũng có thể là vì đầu bị va đập mạnh trong tai nạn giao thông. Cậu phải biết thứ thần bí nhất trên thế giới chính là não người, rất nhiều hiện tượng tâm lý đến nay vẫn còn trong giai đoạn tìm hiểu, và chưa có kết luận.”
“Nhưng mà....”
Hồng Khanh ngắt lời: “Tiểu Dương, đây đã là cực hạn của tôi, đủ để thỏa mãn sự tò mò của cậu, nhưng tôi sẽ không giải đáp thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa.”
“Em hỏi một câu cuối cùng, có thể trị khỏi không?”
Hồng Khanh cười cười, quả nhiên là không trả lời anh thêm câu nào nữa.
Dương Vọng Kiệt rời khỏi bệnh viện, trên đường về anh đậu xe vào một thư viện. Hồng Khanh đã không chịu giải thích cho anh thế thì anh tự tìm hiểu vậy.
Anh lục tìm trên kệ sách từng quyển một để chọn ra tư liệu liên quan đến chứng mất trí nhớ, mượn về nhà nghiên cứu rất lâu. Khi phải chính thức “đối đầu” với những thuật ngữ chuyên dụng ấy, anh mới thấm thía những lời giải thích mà Hồng Khanh nói với anh là thông tục và dễ hiểu đến dường nào.
Anh tổng kết lại những triệu chứng mất trí nhớ do tâm lý mà Hồng Khanh nói, sau đó chọn ra hai điểm mà anh cảm thấy rất tương thích với trường hợp của Tả Ý: Một là mất trí nhớ có chọn lọc, ý chỉ người mắc bệnh đối với những việc đã xảy ra, lựa chọn nhớ một ít và quên đi một ít. Hai là mất trí nhớ mang tính liên tục, ý nói người mắc bệnh quên đi những việc xảy ra trước một sự việc hoặc một thời điểm nào đó.
Dương Vọng Kiệt nhớ trước đây Tả Ý từng kể về chuyện lúc nhỏ cho anh nghe, vậy tức là không phải quên hết toàn bộ những chuyện quá khứ, mà là một trong hai loại trên. Rốt cuộc là tai nạn như thế nào khiến cô trở nên như vậy? Hơn nữa, những ký ức bị cô lãng quên rốt cuộc là gì?
Dương Vọng Kiệt suy tư suốt một đêm, vẫn không biết mình nên nói với ai. Cuối cùng anh quyết định gọi điện cho Doãn Tiếu Mi vẫn còn đang ngon giấc.
“Sao thế?” Cô dụi mắt trong cơn mê.
“Cuộc sống của em thoải mái thật đấy.” Dương Vọng Kiệt cảm thán.
“Em biết mà, anh muốn nói em là con sâu gạo.”
“Sâu gạo? Sâu gạo gì?” Anh không mấy nghiên cứu về những từ ngữ thời đại của thanh niên bây giờ.
“Mới sáng sớm mà, anh có việc gì ư?”
“Lần trước em nói có thể tìm người khác để hỏi...” Vừa nói đến đây, Dương Vọng Kiệt chợt ngưng lại.
“Sao?”
“Không sao, bỏ đi.”
“Anh đừng nói một nửa rồi ngưng được không? Làm người ta khó chịu lắm đó.”
“Lần trước em nói có quen một giáo viên dạy piano rất giỏi có thể giới thiệu cho cháu của anh đó.”
“À, phải hen. Lát nữa em liên hệ giúp anh.”
Có thế anh mới qua mặt được cô.
Dương Vọng Kiệt cúp máy mà trong lòng thấy áy náy, chuyện như thế này sao anh lại ngớ ngẩn mà đi hỏi Doãn Tiếu Mi chứ. Anh đi truy hỏi Hồng Khanh về những chuyện quá khứ mà Tả Ý không muốn người khác nhắc đến, đã là một việc làm không tôn trọng cô rồi.
Huống hồ chi, làm như vậy cũng không công bằng với Tiếu Mi.
***
Cũng cùng một buổi sáng này, tại nhà họ Lệ. Lệ Trạch Lương vừa ăn vừa nhìn lên đồng hồ treo tường: “Chú Đàm, phiền chú lên lầu gọi cô Thẩm giúp tôi, cứ nói là sắp trễ giờ làm rồi.”
Khi Tả Ý vội vã chạy xuống lầu thì đã là chuyện của mười phút sau, vừa đi vừa vuốt lại mái tóc. Cô rất ít khi mặc đầm đi làm, có hơi không quen, thỉnh thoảng lại vén váy, rồi kéo lại nếp gấp trên thắt lưng.
“૮ɦếƭ rồi, muộn vậy rồi sao.” Cô hoảng hốt.
“Cô Thẩm, ăn sáng trước đi.” Lão Đàm nhanh nhẹn bày chén đũa cho cô.
“Cám ơn chú, không ăn đâu không ăn đâu.”
“Tôi còn ngồi đây, cô vội gì chứ.” Lệ Trạch Lương phát biểu.
Cô ngước mặt lên lập tức nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cạnh bàn ăn, sắc mặt liền ửng đỏ.
Tuy rằng tối qua anh không làm gì tiếp theo, cuối cùng mạnh ai về phòng nấy. Nhưng chỉ một nụ hôn đó thôi, cũng đủ khiến cô điên đảo tâm hồn rồi. Ở anh có một sức hút đặc biệt của phái nam, tự nhiên lan tỏa ra từ những cử chỉ nhỏ nhất, nó len lỏi vào tâm trí của những người khác phái bên cạnh, mê hoặc trái tim của họ.
“Tôi không có thói quen ăn sáng.” Tả Ý nhìn bữa sáng kiểu Trung Hoa trên bàn, chau mày khó xử.
Anh cười cười, không nói gì ngay, mà chỉ gấp lại tờ báo đặt nó sang một bên, đứng dậy, nói rất chậm rãi: “Vậy thì hãy bỏ thói quen này từ hôm nay.”
Tả Ý cầm đũa lên, hơi phản ứng không kịp, tối qua cô từng nghĩ rằng có lẽ hôm nay khi gặp mặt, anh sẽ lại trở về thân phận Lệ tiên sinh lạnh nhạt cao cao tại thượng. Giờ đây, xem ra cuối cùng họ cũng có thể cư xử hòa bình rồi.
Nhưng, tại sao đêm qua anh lại nói với cô những lời kỳ lạ như thế, Tả Ý muốn hỏi lắm, nhưng lại ngại vì lão Đàm và mọi người đều đang ở đây.
“Tôi chờ ở ngoài xe, nhanh lên.” Anh nói.
Tả Ý nhìn anh một cái, không khỏi rủa thầm. Người này đúng là nhà tư bản, buổi sáng đã bán cho anh rồi, tan ca còn phải làm việc cho anh, một ngày 24 tiếng đều phải hoạt động dưới tầm mắt của anh.
Tả Ý hớp xong cháo trắng thì vội vàng chạy ra ngoài, vừa lên xe cô lại kêu lên: “Tôi để quên điện thoại rồi.” Liền lập tức mở cửa chạy trở về.
Anh lườm cô, thốt ra từ kẽ răng: “Tốt nhất là nhanh lên, nếu không thì tự mình đi xe buýt.” Tật xấu của người phụ nữ này cơ hồ muốn khiến anh mất hết sự nhẫn nại.
Nghe thấy câu nói này của anh, Tả Ý vừa chạy về nhà vừa tức tối, có nhiều lúc, hắn thật sự, thật sự rất đáng ghét.
Nhìn bóng lưng vội vã của Tả Ý, Quý Anh Tùng hỏi: “Cậu định khi nào mới nói với cô ấy?”
Lệ Trạch Lương nghe thấy, ý cười nuông chiều trên môi lập tức dập tắt, ánh mắt chùng xuống, im lặng lúc lâu mới nói: “Nếu như có thể, tôi hy vọng cô ấy mãi mãi cũng không nhớ ra.”
[2]
Xe chạy đến gần tòa nhà Lệ thị thì Tả Ý chấp nhất đòi xuống xe. Cô thật sự không muốn giữa giờ cao điểm của công ty, cùng Lệ Trạch Lương bước xuống xe dưới ánh nhìn của bao người, nếu không bắt đầu từ giây phút ấy, Thẩm Tả Ý sẽ biến thành kẻ thù số một của rất nhiều phụ nữ trong Lệ thị.
Đặc biệt là phó giám đốc Bành của bộ phận nhân sự. Người phụ nữ đã hơn ba mươi nhưng vẫn độc thân này, từ sau sự việc cầu thang của cô với Lệ Trạch Lương bị đồn thổi ra, thì mỗi lần trông thấy cô, vị giám đốc này đều như nhìn thấy kẻ thù giai cấp, khịt ra tiếng hứ lạnh từ lỗ mũi, hệt như bị viêm mũi vậy. Thế nhưng mỗi khi cô bị Lệ Trạch Lương phớt lờ hay lạnh lùng bị mọi người cho là cơm nguội, thì thái độ của Bành Lệ lại trở nên dễ chịu hơn.
Giờ đây, người trong công ty đều nhìn cô bằng ánh mắt rất quái lạ, có đồng tình, có thích thú, cũng có người như xem kịch, còn có giả từ bi. Nhưng đại đa phần đều đã tin rằng những gì thím hai quét dọn nhìn thấy tại cầu thang là sai, bởi vì đường đường ông chủ Lệ thị sao lại có thể chú ý đến cô!
Sáng hôm nay, Tả Ý và đồng nghiệp Tiểu Đổng, Tiểu Huỳnh cùng đến phòng Kế Hoạch lấy dữ liệu, giữa đường gặp được Lệ Trạch Lương. Ngày thường khi ở công ty đặc biệt là ở trước mặt những cô gái trẻ là cấp dưới của mình, Lệ Trạch Lương đều rất lịch lãm và có uy nghiêm. Khi tâm trạng tốt, anh khá thân thiện, nhưng chỉ cần anh dùng đôi mắt đan phụng ấy nhìn ai, thật sự sẽ không khác gì nước đá chảy qua người, có thể khiến toàn thân đông cứng. Và nếu như ánh mắt ấy đúng lúc rơi vào một người phụ nữ, vậy đương nhiên là đau nhưng mà vui rồi.
Những vị đồng nghiệp gần đó lập tức đứng nghiêm trang, đồng loạt cúi đầu: “Xin chào Lệ tiên sinh.” Lệ Trạch Lương gật đầu.
Tả Ý nấp ở bên cạnh nép người qua một bên định bụng lướt qua.
Chẳng ngờ không thoát khỏi pháp nhãn của Bành Lệ đang đi cùng anh. Bành Lệ 35 tuổi vẫn giữ thân như ngọc đẩy nhẹ gọng kính.
“Thẩm Tả Ý.” Cô nói, “Tại sao trông thấy Lệ tiên sinh mà không chào.”
“Giám đốc Bành.” Cô đành đứng ra ngoài.
“Cô vào Lệ thị nhằm vào những ngày tôi đi công tác, không có cơ hội nói với cô những quy định lễ nghi trong công ty. Mới đây đã trở nên không biết phép tắc vậy rồi.”
Tả Ý khom người: “Chào buổi sáng, giám đốc Bành.”
“Khi gặp nhau lần đầu tiên vào buổi sáng, nếu là cấp trên thì phải chủ động chào từng người một, chứ không phải chờ cấp trên gọi cô, hay căn bản là xem như không thấy. Đối với tôi cũng tạm gạt bỏ đi, đặc biệt là Lệ tiên sinh, cô phải kính trọng. Lệ tiên sinh mỗi ngày đều trăm công ngàn việc, mỗi một cử động đều ảnh hưởng đến tương lai của trên dưới Lệ thị. Ngày thường chúng ta đều cất giấu sự tôn kính này trong lòng, nhưng nếu có thể biểu đạt ra một cách tự nhiên, đó mới là điều đáng quý. Cô như thế này rất dễ khiến người khác hiểu lầm rằng cô khinh thường Lệ tiên sinh, xem thường Lệ tiên sinh cũng tức là xem thường doanh nghiệp Lệ thị. Có hiểu không?”
Tả Ý sợ rằng nói thêm một hồi nữa, cử chỉ của cô sẽ bị Bành Lệ tâng bốc đến mức hổ thẹn với lịch sử huy hoàng của dân tộc Trung Hoa, vội vàng gật gù như gà mổ thóc: “Hiểu rồi, tôi hiểu rồi.”
“Hiểu rồi sao còn đứng đấy, còn không mau chào Lệ tiên sinh.”
Tả Ý lén trợn mắt, cớ gì cô phải chào anh chứ, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Lệ Trạch Lương đứng nhìn như chuyện không liên can đến mình vậy, rất kiên nhẫn mà chờ đợi, song không hề mở lời.
Tả Ý muốn ngước mặt lên liếc anh, tốt nhất là cắt một thớ thịt trên người anh xuống đem nấu cháo nấu canh. Nhưng cô lại không dám, sợ sẽ bị Bành Lệ có hai đôi mắt ấy tóm được lại truy ra bảy tội danh của cô, chừng đó thì khổ thật đấy.
Tính toán đâu đấy xong, đành chịu vậy, chữ nhẫn được hợp thành từ chữ “đao” nằm phía trên chữ “tâm” cơ mà.
Bước lên một bước, cô cúi đầu nói: “Chào buổi sáng, Lệ tiên sinh.”
“Ừm.” Lệ Trạch Lương còn rất phối hợp mà đáp lại một tiếng. Tả Ý chỉ có thể mắng nhiếc anh ở trong lòng.
“Không được không được, góc độ chưa đủ.” Bành Lệ nói.
Tả Ý ngớ người, góc độ chưa đủ? Góc độ gì chưa đủ?
Bành Lệ quay sang nói năng dịu dàng với Lệ Trạch Lương: “Lệ tiên sinh, mời ngài đi trước, tôi ở lại giáo huấn lớp trẻ này.” Ngữ điệu khác hẳn khi nói chuyện với Tả Ý.
Rồi sau đó, dưới sự dẫn dắt của Bành Lệ, các đồng nghiệp lại đồng loạt cúi người, cung tiễn Lệ Trạch Lương rời khỏi.
Tiếp theo, Bành Lệ lại đẩy đẩy đẩy gọng kính theo thói quen: “Thẩm Tả Ý cô qua đây, để tôi dạy cô thế nào mới là cách chào chính xác. Đầu tiên phải chú ý thời gian, thông thường, giây phút cúi chào tốt nhất chính là khi khoảng cách với đối phương độ hai đến ba mét, khi đôi bên trao đổi ánh nhìn với nhau.” Bành Lệ nhìn Tả Ý một cách thâm tình để làm mẫu.
Vừa chạm phải ánh mắt của Bành Lệ, Tả Ý lập tức rùng mình, nổi cả da gà.
“Khi cúi chào, thông thường sẽ chia làm hai góc độ. Loại một là chào hỏi giữa đồng nghiệp cùng cấp. Làm theo lời tôi.” Bành Lệ nói, “Hai tay bắt chéo để trước người, đầu, cổ và sống lưng thành đường thẳng, hướng ra phía trước 15 độ, ánh mắt nhìn về phía cách bàn chân khoảng một mét rưỡi, rồi từ từ đứng thẳng lại, khi đã đứng thẳng thì phải nhìn đối phương. Một loại khác quan trọng hơn, chính là khi chào trưởng bối hoặc cấp trên. Tư thế trong trường hợp này cũng như lúc nãy, cũng là hai tay bắt chéo phía trước, đầu cổ lưng thành đường thẳng để tỏ rõ sự kính trọng của chúng ta, lúc này phải hướng người về trước 30 độ, ánh mắt phải rơi ở nền đất cách người một mét, sau đó vừa nhìn đối phương vừa từ từ đứng thẳng dậy... Cô làm một lần cho tôi xem.”
Khi rời khỏi, đồng nghiệp Tiểu Đổng và Tiểu Huỳnh đều để lại cho cô một biểu hiện, chính là “Tự cầu có phúc.”
“Nào, làm theo tôi.” Bành Lệ nói.
“Lệ tiên sinh, chào buổi sáng.” Tả Ý cúi chào với vách tường.