Tả Ý lườm sang nụ cười giả tạo của người đàn ông trước mặt, thầm nghĩ, chẳng bằng lúc hắn nổi giận.
“Được rồi, cũng không còn sớm nữa, phòng thứ hai trên lầu là của cô.” Nói xong anh cũng chuẩn bị về phòng.
Tả Ý chợt nín thở, ý của anh là, hôm nay đến đây là kết thúc? Đột nhiên, Lệ Trạch Lương lại quay về: “Đưa tay tôi xem.”
Tả Ý khựng người, cô tưởng anh không phát hiện.
“Không sao.”
“Đưa tôi xem.”
Cô bị ép phải giơ bàn tay đó ra. Anh xòe tay cô ra đặt trong tay mình, quan sát tỉ mỉ. Cũng may vết thương không sâu, chỉ tróc ít da. Anh quay đi lấy hộp y tế, ý là muốn bôi thuốc cho cô.
Tả Ý có hơi ngỡ ngàng.
Khi chuẩn bị thoa ôxy già, anh nói: “Đau thì kêu lên.”
“Không đau đâu.”
“Loài động vật như mèo, tính tình lúc nóng lúc lạnh, không nên chạm vào nó.”
“Con người cũng vậy thôi chứ đâu.” Tả Ý nói.
“Nói ai vậy?”
“Không có nói anh.”
“Thế thì nói ai?”
“Nói tôi.”
Như vậy được rồi chứ.
“Ừm.” Anh gật gù, “Rất đồng ý.”
Ok, bị anh đánh trả lại.
“Hiếm khi chúng ta được một lần đồng quan điểm.” Anh nói tiếp.
Con mèo lúc nãy lại rất trùng hợp mà bò dậy, kêu lên một tiếng, không biết có phải đang ủng hộ cho quan điểm của vị chủ nhân điển trai của mình hay không.
Tả Ý nhìn con mèo đó một cái rồi nói: “Phải đó, như vậy mà cả hai cũng có điểm chung, thật không dễ dàng.”
“.…”
“.…”
Một lúc sau, khi đã cẩn thận sát trùng cho cô, Lệ Trạch Lương còn rất là trẻ con mà thổi thổi lên vết thương đó.
“Ngày mai nhất định phải đi chích ngừa.”
“Ừm.” Tả Ý gật đầu, sau đó muốn rút tay lại. Nhưng, anh lại không buông tay, ngón tay khẽ dùng sức siết chặt tay cô. Vết thương bị anh đè lên như vậy, Tả Ý không khỏi nheo mắt lại, thật sự là hơi đau.
“Tôi còn tưởng cô chịu đựng giỏi lắm, giấu tay ở sau lưng nửa ngày trời cũng không thấy cô kêu lên.” Lời nói của Lệ Trạch Lương kèm theo yếu tố trêu chọc bộc lộ qua ánh mắt, trông như đã lột bỏ sự тһô Ьạᴏ của anh gần đây, và trở về tính cách mà anh đối với cô lúc trước.
“Chịu đựng giỏi cách mấy tôi cũng không phải là khúc gỗ, tôi có cảm giác mà.” Chân mày chụm vào nhau mà nói.
“Tôi thấy cũng ngang ngửa nhau thôi.”
“Hở?” Tả Ý không nghe rõ lời anh nói, vì cô chợt ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ.
Cô quay đầu lại nhìn, hình như là khi con mèo cạy cửa ra ngoài, mùi hương ấy mới len lỏi vào qua khe cửa.
“Mùi hương gì thế?” Cô bất giác hỏi.
“Nguyệt dạ hương.”
“Nguyệt dạ hương?” Lâu nay cô khá hiếu kỳ về loại thực vật này. Khi còn nhỏ, ở nhà có mua hoa mắc cỡ cho cô, cô nghĩ mãi không hiểu vì sao nó lại mắc cỡ. Thế là sờ nó một cái, lá trên đó liền khép lại, một lúc sau lại nở ra, cô lại sờ nó. Tả Ý thích thú vô cùng, nhưng mà chưa đến hai ngày, bó hoa mắc cỡ đó đã bị cô giày vò đến ૮ɦếƭ, chẳng khác nào một ông hoàng phá hoại.
Vậy tại sao Nguyệt dạ hương phải đến đêm mới nở?
“Tôi ra ngoài xem có được không?” Lúc nãy khi ở ngoài vườn cô không hề ngửi thấy.
“Có gì hay đâu, chỉ là mấy đóa hoa, ngửi nhiều sẽ bị chóng mặt.” Lời nói không lãng mạn chút nào.
Chủ nhà đã nói vậy rồi, Tả Ý đành ủ rũ về phòng. Phòng tắm trong phòng khách đã đặt sẵn đồ ngủ và quần áo để thay.
Cô ngắm nghía một lúc, đồ ngủ là mới, nhưng bộ đồ còn lại là cũ, chỉ là được giặt rất sạch sẽ. Đó là chiếc đầm liền thân màu vàng ngỗng, kích cỡ khá thích hợp với vóc dáng của cô. Tả Ý đoán chắc là đồ của cô Lệ kia. Sao cũng được, có đồ để thay vẫn hơn là phải mặc lại bộ này vào công ty.
Cô tắm rửa xong, nằm xòa ra giườmg thành hình chữ đại. Tạ ơn trời đất, Lệ Trạch Lương cho cô ngủ ở đây. Nếu phải quay về căn hộ lần trước, thật không biết phải đối mặt với anh như thế nào, ở đó chỉ có một căn phòng ngủ, cô ngủ hay là anh ngủ, hay là cùng ngủ?
Ừm, tốt hơn tưởng tượng của cô, chí ít hôm nay lại đã qua rồi.
[6]
Không biết đã trải qua bao lâu, một mình cô nằm trong phòng khách trên tầng hai của căn biệt thự, hai mắt sáng trưng.
Cô không ngủ được.
Đại khái là vì tách trà lúc nãy, cô đã đếm hết bầy dê này đến bầy dê khác, vậy mà vẫn chưa buồn ngủ. Ban đầu cô nghiên cứu xem mình có nên khóa trái cửa phòng hay không, bởi vì cô rõ ràng đã nhìn thấy phòng ngủ của Lệ Trạch Lương ở ngay sát bên. Nhưng sau khi suy ngẫm lại thì cô bác bỏ, nếu anh có ý đồ đó thì có thể quang minh chính đại mà vào đây, không cần thiết phải hành hung một cách lén lút như vậy.
Tiếp đó cô lại nghiên cứu cái đèn chùm thủy tinh trên trần nhà tổng cộng có bao nhiêu viên, nhưng mỗi lần đếm là số lượng lại thay đổi, thế là tiếp tục nghĩ chuyện khác.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, sở thích của nhà này đúng là kỳ lạ, đêm hôm khuya khoắt thế này mà vườn hoa vẫn mở đèn sáng trưng, càng khiến cô không sao ngủ được. Tả Ý đứng dậy kéo rèm cửa lại, đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, bèn bẽn lẽn mở cửa xuống lầu. Vừa ra ngoài vườn thì cô đã ngửi được mùi hương ấy. Cô chưa từng thấy cây nguyệt dạ hương, nhưng dựa vào khứu giác, cô đã phát hiện ra chúng ở ngay bên hồ cá.
Những đóa hoa nhỏ màu trắng, thân cây mang màu lục nhạt, chúng nở thành chùm, nhìn lướt qua hệt như quả hoa cầu nhỏ, trông bình thường và cũng không thú vị như cây mắc cỡ. Cô có hơi không cam tâm mà định cúi xuống hít thật sâu, nhưng bên cạnh lại xuất hiện một đôi mắt mèo, nó đang đứng dưới cây nguyệt dạ hương.
Cô thò người sang đấy, trông thấy quả đúng là con mèo lúc nãy.
Nó cũng đang nghiêng đầu dòm cô.
“Khuya vậy rồi, sao mày còn chưa ngủ hả?” Cô hỏi nó.
Con mèo này là cái đuôi của Lệ Trạch Lương, hiện giờ chủ nhân đã ngủ rồi mà nó còn lảng vảng ở ngoài này.
Bị một vố trước đó, lần này cô sẽ không để vẻ ngoài ngoan ngoãn của nó lừa gạt mà đi vuốt ve nó nữa.
“Thế sao cô không ngủ mà ở đây làm gì?”
Giọng nói đột nhiên vang lên, làm Tả Ý giật bắn người muốn hét lên, và cũng chính vào lúc cô há miệng ra định hét lên thì bị một bàn tay từ sau lưng bịt miệng lại, làm tiếng kêu cơ hồ bị nghẹn ở cổ họng.
Chủ nhân của bàn tay “suỵt” một tiếng rồi nói: “Cô muốn tặng cho mọi người quà tặng kinh hoàng đêm khuya à?”
Bấy giờ Tả Ý mới nhận ra người đó là Lệ Trạch Lương.
Anh thả cô ra.
“Anh làm tôi giật cả mình.” Tim cô đến bây giờ vẫn còn đập thình thịch. Nếu như bây giờ cô có thể quay người lại, chắc chắn sẽ liếc anh một cái thật mạnh.
“Như nhau cả thôi.”
“Tôi không ngủ được nên ra đây tản bộ.” Tả Ý giải thích.
“Ồ.” Anh chọc ghẹo, “Còn tôi thì tưởng nhà có trộm nên định ra đây bắt trộm.”
Lão Đàm nghe thấy tiếng động từ hoa viên, liền bật đèn đi ra, đúng lúc nghe thấy câu cuối cùng của Lệ Trạch Lương.
“Thiếu gia, bắt tr....” chữ ‘trộm’ chưa kịp nói ra hết ông đã nuốt trở vào bụng, nhanh chóng đi vào nhà.
Đã từng thấy cảnh bắt trộm, nhưng chưa thấy ai bắt trộm kiểu này bao giờ.
Ngay lúc này, Lệ Trạch Lương đang vòng tay ôm lấy Tả Ý từ phía sau, lưng của cô áp sát trên người Lệ Trạch Lương. Tư thế mập mờ như thế mà cũng để người già trông thấy, đương nhiên là phải biết điều rời khỏi, làm gì dám nhắc chuyện bắt trộm nữa.
Tuy không phải giữa thanh thiên bạch nhật nhưng nói sao cũng là cô nam quả nữ, Tả Ý lập tức bước lên trước một bước rời khỏi Lệ Trạch Lương rồi nhanh chóng quay lại đối diện với anh, để che đậy sự ngượng ngùng, cô tằng hắng một tiếng.
“Vậy tôi về phòng đây.”
“Không phải không ngủ được sao?”
“Tôi về phòng xem tivi.”
“Phòng cô không có tivi.”
Mỗi lần gặp phải anh, IQ của cô đều như giảm mất một nửa.
Anh đi tới dãy ghế ở gần hồ cá và nói: “Nếu như đã không ngủ được, vậy chi bằng giải buồn cho nhau, ngồi chung nhé.”
Câu nói này đáng lẽ phải là một câu trưng cầu, nhưng anh lại nói theo kiểu trần thuật, vậy tức là không phải đang hỏi ý kiến, mà là cô không thể không ngồi xuống. Đặt ở ngày thường được ngồi cạnh Lệ Trạch Lương là niềm vinh hạnh mà biết bao nhiêu thiếu nữ dù phải cạnh tranh đến sứt đầu mẻ trán cũng cố giành giựt.
Nếu đã như thế, thôi thì cô cũng rộng rãi một chút, ngồi với anh vậy.
Gió đêm mát mẻ và thoang thoảng vuốt ve lên mặt, khiến tóc cô hơi bay lên, nhưng khi lướt qua làn da lại có một cảm giác yên bình khác lạ. Cô nhìn một nửa gương mặt của anh dưới ánh trăng. Môi trên của anh hơi mỏng, môi dưới thì hơi cong xuống cằm. Anh chỉ cần hơi mím một chút cũng đã đủ nghiêng nước nghiêng thành.
Hầy..... Tả Ý thu lại suy nghĩ, thành ngữ là không thể dùng bừa, câu đó để diễn tả phụ nữ.
“Đang nghĩ gì thế?” Anh hỏi.
“Tôi đang nghĩ kiếp sau anh....”
Cô đột nhiên im bặt vì phát hiện mình đã bất cẩn nói tụt miệng, thế là không dám tiếp tục nữa, đâu thể nào nói với anh, tôi đang nghĩ nếu như kiếp sau anh là phụ nữ, không biết có làm chim sa cá lặn hay không? Người đàn ông này chắc chắn sẽ đánh cô xuống mười tám tầng địa ngục.
“Kiếp sau thế nào?” Dường như anh đã đoán ra gì đó, bèn hỏi.
“Tôi nghĩ kiếp sau tôi phải làm một người đàn ông thật xuất sắc.”
“Hửm?”
“Sau đó nhất định phải cưới một người vợ dễ thương như tôi.” Đôi mắt láu lỉnh đảo một vòng, phù...hai câu cũng khá tương thích nhau.
Anh nghe vậy thì mỉm cười.
“Trước đây em cũng thú vị như vậy.”
Anh vừa nói, vừa đưa tay vén lại cho cô những sợi tóc mai bị gió đùa giỡn, sau đó lại di chuyển đến cằm.
Tay chỉ khẽ nâng lên thì đã khiến cho Tả Ý phải ngước mặt nhìn anh. Tiếp đó, Tả Ý nhìn thấy bờ môi mới bị mình săm soi lúc nãy đến gần.
Họ không phải lần đầu hôn nhau. Nhưng lần này khác hẳn sự chinh phục và ૮ưỡɳɠ éρ của lần trước.
Anh hôn rất nhẹ, như sợ hãi chỉ cần dùng sức một chút, cảnh tượng hư ảo như mơ này sẽ bị vỡ vụn. Anh như đang dịu dàng thưởng thức một của lạ vật quý trên đời. Bàn tay của Tả Ý vẫn có hơi kháng cự mà chặn trước Ⱡồ₦g иgự¢ anh, ngăn cản sự tiếp xúc của hai cơ thể, cô muốn đẩy anh ra, nhưng tai nạn lần trước khiến cô không dám đối phó quá mạnh bạo với anh nữa.
Thừa lúc cô do dự, anh chậm rãi cạy cửa miệng cô, từ từ dùng lực. Bờ môi mềm mỏng như thế khiến cô bắt đầu không tìm được nhịp thở của mình, cô hoảng hốt muốn nhanh chóng thoát khỏi sự bám nhiễu của anh.
Nhưng anh lại tham lam và lưu luyến đến thế.
Anh chiếm đoạt nụ hôn của cô một cách quên mình, răng môi kề nhau, quên cả đường về.
Gió mang theo mùi hương của cây nguyệt dạ dương, nhưng cô đã không còn thừa sức và thần trí để đi phân tích chúng nữa.
Anh dùng tay giữ lấy nắm đấm muốn đẩy mình ấy và dời nó ra, thay vào đó là ôm lấy eo cô, bắt cô phải áp sát vào mình. Nhưng họ vốn dĩ là đang ngồi bằng nhau, góc độ không cách nào đồng nhất.
Anh dường như không hài lòng với điều này, nên khẽ nhướn người về trước, thế là đã ép cô hơi ngửa ra ghế, rồi lập tức kéo cơ thể mềm mại ấy vào lòng mình. Anh vẫn tiếp tục tấn công đầu lưỡi của cô, ςướק đoạt thần trí cuối cùng còn tồn tại trong cô.
Đến khi Tả Ý tưởng rằng mình sắp hòa tan trong nụ hôn ấy, sắp không hít thở được nữa, anh mới rời khỏi môi cô trong lưu luyến, sau đó lại một lần nữa dùng hết sức ôm chặt cô vào lòng, cặp chân mày nhíu vào nhau, hai mắt khép lại, giọng nói thấp và trầm như bùa chú không ngừng văng vẳng bên tai cô: “Tả Ý, Tả Ý, Tả Ý...”
Không hiểu tại sao, Tả Ý như bị xúc động bởi tình cảm này của anh, cô không còn ngoan cường muốn đẩy anh ra nữa, mà ngoan ngoãn đáp lại: “Em ở đây.”
“Tả Ý.” Anh lại khẽ gọi, đó là giọng nói dịu dàng đến có thể khiến con người đắm chìm.
Trái tim của Tả Ý như bị gì đó lấp đầy, hai tay từ từ vòng lấy eo anh, cô lặp lại: “Em đang ở đây.”
“Không, em không ở đây.” Anh nói.