Lương Ngôn Tả Ý - Chương 14

Tác giả: Mộc Phù Sinh

Chỉ hai câu ngắn củn vậy thôi, vậy mà anh đọc xong lại bất chợt cong môi mỉm cười.
Bỗng dưng, anh có hơi muốn nhìn thấy cô.
Nhưng, khi Lệ Trạch Lương muốn bước xuống giường, lườm thấy chiếc chi giả bị ép phải gỡ bỏ, sắc mặt tức thì lạnh xuống, cả người cũng buồn hẳn. Theo tính cách ngày thường, anh tuyệt đối không phải một người không thích nói chuyện, nhưng lúc này đây, anh thật sự không biết phải đáp trả cô như thế nào.
Ý của chữ “ừm”, đại khái là còn đau chăng.
Một lúc sau, Tả Ý sau khi bình phục lại tâm trạng thì gọi điện cho Lệ Trạch Lương.
Xem ra tâm trạng của bên ấy cũng đã bình phục ít nhiều, điện thoại reng lên ba tiếng rồi được bắt máy theo kiểu rất đúng quy chuẩn. Nhưng Lệ Trạch Lương lại không chủ động mở lời.
Im lặng lúc lâu, Tả Ý đành nói trước. “Lệ tiên sinh, tôi là Tả Ý.”
“Ừm.” Chậm rãi tuôn ra một chữ, hệt như tin nhắn ấy, và nó đã chứng minh cho giọng điệu trong tưởng tượng của Tả Ý, điềm nhiên đến có hơi ngạo mạn.
“Tôi muốn hỏi thăm xem vết thương của anh có đỡ hơn không?” Cô hỏi rất lễ phép.
“Vẫn ổn.” Đại khái là anh đã nhận ra sự kỳ lạ của cô, nên câu trả lời cũng đặc biệt khách sáo.
“Hay là tôi tìm lúc nào đó đến thăm anh?”
“Không cần đâu, có việc tôi sẽ cho Quý Anh Tùng sang đón cô.”
Cô nói hai câu, anh trả lại hai câu, cũng không biết là anh vô tình hay hữu ý, khiến cho cuộc đối thoại này không thể tiếp tục. Có một điều không cần phải nghi ngờ chính là, Lệ Trạch Lương không muốn cho Tả Ý biết anh đang tiếp nhận trị liệu ở bệnh viện.
Dường như cũng cảm thấy lời nói của mình có hơi quá đáng, anh lại nói: “Tôi không thường dùng số này, sau này cô hãy tìm tôi bằng số khác.”
Tả Ý cầm 乃út lên vừa nghe vừa viết lại.
“Tôi biết rồi.” Tả Ý nói.
Sau khi cúp máy, Lệ Trạch Lương cầm cây gậy ở bên cạnh giường lên rồi đứng dậy, đi đến bên cửa sổ. Hễ có chuyện không vui thì anh lại thích ngắm nhìn những thứ lấp lánh. Tiếc rằng mấy hôm nay bầu trời âm u, màn đêm không có lấy một vì sao, bệnh viện được xây ở ngoại thành, địa thế cũng không cao, không nhìn thấy ánh đèn nào cả, vì vậy bên ngoài cửa sổ lúc này cũng chỉ là một màu đen.
Đêm ấy, bóng đèn bàn suốt đêm không tắt.
***
Tả Ý gặp lại Lệ Trạch Lương đã là chuyện của một tuần sau. Cô đến công ty sớm như bao ngày khác, ngồi dưới khu vườn cây xanh phía trước Lệ thị để hít thở không khí trong lành, đột nhiên nhận được điện thoại từ bệnh viện.
“Cô Thẩm, tôi là bác sĩ Hồng.”
“À, bác sĩ Hồng, tuần sau tôi sẽ đến tái khám đúng giờ.”
Bác sĩ Hồng cười bảo: “Không, tuần sau tôi phải đi công tác, thời gian tái khám của cô phải thay đổi một chút, Tả Ý cô xem khi nào thì có thời gian, chúng ta gặp nhau?”
“Ồ. Chiều nay tôi rảnh.”
“Được, chiều nay lịch khám của tôi cũng không nhiều, mấy giờ thì được?”
“Bốn giờ nhé?”
“Được.”
Bấy giờ, cô đúng lúc nhìn thấy từ xa, Lệ Trạch Lương đang một mình bước xuống xe đi vào tòa nhà. Bước đi như thường ngày, không có gì thay đổi. Trái tim của cô chợt nhẹ nhõm hơn.
***
Buổi chiều, Tả Ý đến bệnh viện, cô nằm trên giường, nói với bác sĩ Hồng: “Gần đây tôi thường xuyên mơ thấy những chuyện lúc xưa.”
“Lúc xưa?” Bác sĩ hỏi.
“Khi còn rất nhỏ, khoảng trước mười tuổi.”
“Mơ thấy những gì?” Bác sĩ đứng dậy rót nước cho cô.
“Mơ thấy bố mẹ vẫn còn sống...” Cô nói huyên thuyên, nói rất lâu.
Bác sĩ Hồng Khanh ngoài việc lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ hỏi vài câu, chung quy vẫn để cô nói thỏa thích.
Lúc sau cô chợt hỏi: “Bác sĩ Hồng, cô đã kết hôn chưa?”
Bác sĩ cười đáp: “Đã kết hôn, hơn nữa con gái tôi đã vào nhà trẻ. Thế nào, có vấn đề về tình cảm à?”
Tả Ý cũng cười theo, khi rời khỏi phòng mạch, cô trùng họp bắt gặp Dương Vọng Kiệt.
Thật ra, từ xa Dương Vọng Kiệt đã trông thấy cô bước ra từ phòng mạch của Hồng Khanh, hình như cô đang suy nghĩ gì đó, anh đã gọi hai lần chỉ là cô không nghe thấy.
“Tả Ý.” Anh đành bước tới vỗ vai cô.
“A, trùng hợp thế.” Tả Ý hồi thần.
“Em làm gì thế?”
“Khám bệnh.”
Nghe thấy hai chữ này, Dương Vọng Kiệt bèn nhìn về phía phòng của Hồng Khanh. Anh cũng đến gặp bác sĩ này, nhưng không phải để khám bệnh mà là vì chuyện riêng. Nói ra cũng trùng hợp, Hồng Khanh là sư tỷ của anh ở trường đại học, Dương Vọng Kiệt và vợ chồng họ qua lại khá thân thiết.
Thấy Tả Ý như có tâm sự, anh chỉ gật đầu rồi cũng không giữ cô hỏi nhiều.
***
Tả Ý chỉ trốn việc đến bệnh viện tái khám, công việc vẫn chưa xử lý xong, nên sau khi tìm gì đó lót bụng, cô liền quay về công ty tăng ca. Làm một mạch đến tám giờ hơn, cô mới dọn dẹp chuẩn bị về nhà.
Khi chuẩn bị vào thang máy, cô do dự một lúc, cuối cùng ấn số tầng nơi Lệ Trạch Lương làm việc.
Vẫn còn một số người trên tầng này chưa về, ngay cả Tiểu Lâm cũng đang bận rộn. Có lẽ vì Lệ Trạch Lương đã nhiều ngày không đến công ty, cả núi việc đang chờ anh xử lý.
Cô gọi vào số điện thoại anh cho cô lần trước, “Tôi là Thẩm Tả Ý.”
“Có việc?” Giọng của anh nghe có vẻ chán chường, dường như hơi mệt mỏi.
Tả Ý không nói gì, mà tức tối nghĩ bụng: Người này đúng là biết rõ mà còn hỏi, giữa họ bây giờ còn có chuyện gì chứ, thì cũng là chuyện đó thôi.
Lệ Trạch Lương cảm nhận được cô như có chuyện muốn nói, bèn tạm ngừng công việc trong tay, đứng dậy bước tới cửa sổ.
“Cô Thẩm?” Thấy cô lâu vậy vẫn không nói gì, anh lại gọi một tiếng.
“Tôi...” Cô lấy hết dũng khí, quyết định tiến ra bước ngoặt đầu tiên mang tính lịch sử này. Nhưng lời còn chưa thốt ra thì mặt cô đã đỏ hồng như con tôm luộc, bình sinh cô vẫn chưa có khi nào khó mở lời đến vậy.
“Chúng ta....” Lại tự đấu tranh thêm một lúc, vẫn chưa nói ra được.
Song dẫu cho có thế, Lệ Trạch Lương vẫn đã hiểu. Đôi mắt anh chợt lạnh xuống, nhưng trong lòng lại đan xen trăm ngàn cảm xúc, đắng cay khó phân.
“Cô đang ở đâu?” Anh chợt hỏi.
“Ở công ty.”
“Như vậy đi,” Sau một hồi im lặng, Lệ Trạch Lương nói, “Tôi gọi điện cho Quý Anh Tùng đón cô, tôi còn một chút nữa mới xong, cô về đó chờ tôi.”
Nghe thấy câu nói này, tim của Tả Ý chợt thót lên một cái, về đó chờ anh ấy? Sau vài giây sững sờ vì những chữ này, cô lại bật cười chế giễu, ý của mình chẳng phải chính là như thế sao?
***
Cô ngồi vào xe của Quý Anh Tùng, xe từ từ tiến về ngoại ô, dường như là đến nhà của Lệ gia. Vừa vào cửa thì quản gia lão Đàm đã bước ra nghênh đón Tả Ý: “Cô Thẩm, cậu chủ mời cô vào phòng khách nghỉ ngơi trước, chúng tôi đã thu xếp cả rồi.”
Hiển nhiên, Lệ Trạch Lương đã gọi điện về căn dặn họ.
Phòng khách ư? Cũng may không phải phòng ngủ của anh.
Có vẻ như mọi người cũng nhận ra sự căng thẳng của Tả Ý, thấy cô cứ ngồi ở sảnh tiếp khách mà không về phòng, họ cũng không dám đến làm phiền, chỉ mang ít thức ăn nhẹ để lên bàn rồi mạnh ai làm việc nấy.
Người trong nhà không nhiều, hình như không có người họ Lệ khác sống trong ngôi nhà này. Cô chỉ nghe nói, ba mẹ của Lệ Trạch Lương đều đã di cư sang Úc an hưởng tuổi già, ngoài ra, Lệ Trạch Lương còn có một người em họ tên Lệ Phi Tuyết, hiện đang du học nước ngoài.
Cô không quen ngồi một mình ở nơi sáng rạng như vậy, chẳng mấy chốc đã cảm thấy khắp người đều không thoải mái, thế là tự mình rảo bước ra ngoài vườn. Khi mới rời khỏi phòng điều hòa, cô cảm thấy hơi ngột ngạt, nhưng sau khi thích ứng, cô lại cảm thấy vườn hoa giữa đêm hè như thế, gió nhẹ thoang thoảng, vô cùng dễ chịu. Dưới màn đêm rực rỡ, những chú dế thỉnh thoảng lại kêu lên rộn rã, hương cỏ mùa hè thì lảng vảng bên mũi.
Đèn trong hoa viên sáng rực. Tại đây có một hồ nhân tạo, bên trong nuôi rất nhiều cá chép. Tả Ý ngồi xổm tại đó ngắm nhìn, cá chép không sợ người, còn vây lấy nhau bơi lượn theo viền hồ.
Đột nhiên, ✓út một cái, từ trong đùm hoa chạy ra một thứ làm cô hoảng hồn, sau khi nhìn kỹ mới biết hóa ra là một con mèo màu trắng.
Con mèo chạy thẳng đến bên hồ nhìn chăm chăm vào cá chép con. Tiếp đó, nó đưa một chân trước lên ve vẫy với bầy cá như muốn thử gì đó. Thân nó toàn là màu trắng, chỉ duy những móng vuốt trên chân là có màu đen, và lỗ tai bên phải cũng màu đen. Tả Ý thấy nó dễ thương quá, thế là không cầm được lòng đưa tay xoa đầu nó.
“Đừng sờ!” Bất chợt có người từ sau lưng cảnh tỉnh cô.
Tiếc là đã muộn, cô còn chưa chạm vào chú mèo thì nó đã đưa móng vuốt cào lên mu bàn tay của cô, nhanh như chớp, rồi lập tức di chuyển tới chân của người vừa lên tiếng.
Tả Ý quay đầu lại nhìn, là Lệ Trạch Lương. Khi đứng dậy, cô lén lút giấu tay phải ra sau lưng.
Mèo con có hơi nhõng nhẽo mà vây quanh bên ống quần Lệ Trạch Lương. Anh vừa cúi người xuống thì nó đã phóng ngay lên người anh, hiền muốn xỉu.
Tả Ý xoa xoa bàn tay bị thương của mình, trong lòng lầm bầm, đúng là mèo dựa hơi chủ, người như thế nào là nuôi mèo như thế đó, hung thần dữ tợn gặp ai là đeo mặt nạ đó.
[5]
“Sao lại chạy ra ngoài này?”
Câu hỏi của anh không có chủ ngữ, Tả Ý không chắc là anh đang hỏi cô hay hỏi con mèo xấu xa kia, vì vậy mà nửa ngày trời cũng không biết có nên trả lời hay không, mãi đến khi Lệ Trạch Lương “hửm” một tiếng và tăng âm điệu lên.
“Tôi ở trong nhà thấy buồn, nên ra ngoài này tham quan.”
“Vậy vào trong đi.” Anh vừa nói vừa đặt con mèo xuống để cởi nút trên tay áo, tự mình đi trước. Con mèo ấy cũng đeo theo Lệ Trạch Lương chạy một mạch vào nhà.
Tả Ý đi ở phía sau nhìn chân của anh, lại gắn chi giả vào rồi, thật không biết là anh hồi phục nhanh như vậy hay là đang cố chịu đựng. Nhưng nếu anh chỉ đứng yên bất động, người ngoài căn bản không thể nhận ra đôi chân ấy có gì khác biệt.
Trước khi vào cửa Lệ Trạch Lương quay lại nhìn cô một cái, Tả Ý vội vàng cúi gằm đầu. Nhìn lén người ta từ sau lưng như thế thật sự không lễ phép.
“Phòng khách đã thu dọn xong chưa?” Lệ Trạch Lương hỏi.
“Thu dọn cả rồi, phòng ở trên lầu.” Lão Đàm nói.
“Ừm. Cô Thẩm sẽ ở đây vài ngày, chú xem có gì cần bổ sung không, ngày mai giúp cô ấy mang hành lý sang đây.”
Tả Ý nghe thấy câu này thì cắn nhẹ môi, không phản bác.
Lệ Trạch Lương ngồi xuống sô pha rồi ra ý bảo Tả Ý cũng ngồi xuống, con mèo ấy nằm trườn ra nền đất bên cạnh chân anh.
Lão Đàm dâng trà lên rồi biết điều mà lui ra, phòng khách chỉ còn lại hai người. Trong ấm là Thiết Quan Âm, hương trà từ trong ấm lan tỏa ra ngoài.
Lệ Trạch Lương rót cho cô một ly.
Tả Ý vốn định nói “Tôi không uống trà vào ban đêm”, nhưng lại cảm thấy nếu như vậy thì rất làm trò, thế là đành cảm ơn anh rồi hớp một ngụm. Cô không thích uống trà, không nghiên cứu về nó nên cũng rất tự nhiên mà không thưởng thức được hương vị của nó.
Lệ Trạch Lương cũng hớp một ngụm, đưa ngón tay lên xoa xoa chân mày, trông như đã rất mệt.
Anh lấy thuốc lá và cái bật lửa ra theo thói quen, song chợt như nhớ ra gì đó, đành thôi, đặt chúng lên bàn trà.
“Chẳng lẽ cô cũng sợ tôi nuốt lời sao?” Anh nói, “Lâu nay tôi luôn nói một là một, chuyện đã hứa với cô tôi nhất định sẽ làm được.” Hiển nhiên, anh đang nói về việc cô chủ động dâng mình.
Trong tích tắc, Tả Ý cảm thấy xấu hổ vô cùng, màu đỏ trên hai gò má thoắt một cái lên đến lỗ tai. Vốn dĩ cô đã thuyết phục bản thân, nhưng để Lệ Trạch Lương nói ra như thế, tâm trạng vẫn khó mà bình tĩnh.
Cô nắm chặt hai tay, với tính cách của cô e là phải quay mặt bỏ đi rồi. Không chỉ vậy, còn phải giễu cợt trả đòn anh vài câu, để anh không thể đắc ý, tức muốn xỉu thì càng tốt.
Nhưng, Tả Ý hiện giờ, hai chân như bị đóng xuống đất vậy, sắc mặt đỏ xong lại trắng, cuối cùng cũng lựa chọn nhẫn nhịn: Cô đã hạ quyết tâm phải hòa đồng với anh.
“Xem ra Lệ tiên sinh xem việc cười nhạo tôi là thú vui cuộc sống” Tả Ý nói mà không có cảm xúc, một câu hạ mình như thế mà khi bị cô nói ra, vẫn như có đính kim.
Tuy nhiên Lệ Trạch Lương cũng không nóng giận.
“Vậy thì không, tôi chỉ là... đối với sự chuyển biến lớn của cô Thẩm đây, cảm thấy có chút...” Anh ngưng lại, tìm kiếm từ ngữ thích hợp, “An ủi và vui mừng.”
Có điều, những từ ngữ như thế, ý chế giễu trong đó không thuyên giảm trái lại còn rõ rệt hơn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc