Lương Ngôn Tả Ý - Chương 09

Tác giả: Mộc Phù Sinh

Triệu Lăng Phi liền nghe lời ông chủ. Tuy nhiên ly rượu đó cũng không rút về dễ dàng như vậy, ánh mắt đảo một vòng, đề tài lại quay trở về Lệ Trạch Lương: “Lệ tổng, ngài xem cô Thẩm của ngài không biết uống rượu, tục ngữ có câu quân tử phải thương hoa tiếc ngọc, phải chăng ngài nên giúp một tay?”
Lúc nãy khi mời rượu Lệ Trạch Lương, chỉ cần nói đại một lý do, Lệ Trạch Lương đều không từ chối. Vậy mà lần này anh lại điềm nhiên cười nói: “Tôi thấy người thương hoa tiếc ngọc là Chiêm tổng mới đúng, giành mất tâm nguyện của người ta thì không tốt lắm.”
Lệ Trạch Lương không chỉ khiến Triệu Lăng Phi bị khớp, mà còn dễ dàng chuyển quả bóng sang cho Chiêm Đông Quyến.
May thay người này nói chuyện phát âm rõ ràng, không khiến người khác nghe thành ‘giành mất tâm ý’, nếu không Thẩm Tả Ý này làm sao lăn lộn trong Lệ thị nữa? Tả Ý thầm cười lạnh, Lệ Trạch Lương anh giỏi lắm, dám “bôi nhọ” tôi trước mặt nhiều người như vậy.
Ngờ đâu Chiêm Đông Quyến lại là người cương trực, nhìn ánh mắt của anh Tả Ý biết là anh đã chuẩn bị uống. Cô biết những lời này, ly rượu này chẳng là gì đối với Chiêm Đông Quyến cả. Nhưng nếu anh uống thay cho cô, thật không thể tưởng tượng sau này Lệ Trạch Lương sẽ “ca tụng” cô như thế nào nữa.
Vậy nên, cô đứng dậy, nâng ly nước ép cam trước mặt mình lên: “Không dám làm phiền Lệ tiên sinh. Giám đốc Triệu, tôi thật sự không biết uống rượu, nay xin dùng nước thay rượu mời cô môt ly, cũng là để tỏ rõ lòng thành của tôi.” Nói xong, cô uống ừng ực hết môt ly nước ép to.
“Chiêm tổng và luật sư Thẩm của chúng ta không chỉ đơn giản là đồng hương thôi đâu nhỉ?” Lệ Trạch Lương ngả lưng ra thành ghế, ngón tay rút ra một điếu thuốc rồi như rất tự nhiên mà đặt ra một câu hỏi.
“Chúng tôi chơi chung với nhau từ nhỏ.” Chiêm Đông Quyến nói.
“Hở? Vậy cũng tức là thanh mai trúc mã rồi.” Lệ Trạch Lương nói đầy hàm ý.
Khi bữa cơm kết thúc thì trời cũng đã tối.
Lệ Trạch Lương cho xe đưa nhóm người Chiêm Đông Quyến về khách sạn. Sau khi tiễn Chiêm Đông Quyến rời khỏi, anh vờ như quan tâm cấp dưới mà hỏi: “Cô Thẩm đi một mình vậy sẽ về nhà bằng cách nào?” Vờ vịt như quan tâm cô lắm.
“Tôi gọi taxi.” Tả Ý rất hiểu ý mà trả lời.
Anh gật đầu, khá là hài lòng với câu trả lời này.
Còn đang ngồi trên taxi thì Tả Ý nhận được điện thoại của Chiêm Đông Quyến.
“Ra uống tách cà phê nhé.”
“Không uống.”
“Vậy thì uống trà.” Chiêm Đông Quyến lập tức đổi một đề nghị khác.
“Từ sáng đến tối chỉ biết ăn với uống. Sao lúc nãy không nói đi, em đã về nhà rồi.” Tả Ý nói.
“Vậy bây giờ, anh rất là trong sáng mà muốn mời em uống tách trà xanh.” Chiêm Đông Quyến nói.
“Anh có phiền không đây.” Tả Ý bực tức nói.
“Tả Ý…” Chiêm Đông Quyến không hề nản lòng, “Đã lâu lắm lắm rồi anh không có gặp em.”
“Tầm bậy, rõ ràng hai mươi phút trước còn gặp nhau.”
“….” Chiêm Đông Quyến không nói gì nữa.
“Nè.”
“….” Đầu dây bên kia vẫn giữ im lặng.
“Anh đừng có nhỏ mọn như vậy có được không?”
“….”
“Đông Đông!” Cô không kìm được lòng mà gọi tên anh lúc nhỏ.
“…..” Anh kiên trì đến cùng.
“Thôi được rồi, chúng ta uống trà.”
Tả Ý đầu hàng.
Người này giỏi nhất là lợi dụng nhược điểm của cô. Ai bảo trước đây cô làm hoàng thượng, còn anh làm hoàng hậu? Những tật xấu này đều là do cô cả.
Họ hẹn gặp nhau tại quán cà phê xoay trên tầng thượng của khách sạn nơi Chiêm Đông Quyến ở. Tả Ý vừa đến bên cửa thì đã thấy anh ngồi bên bàn cạnh cửa sổ chờ cô.
Chiêm Đông Quyến hiện giờ đã không còn nét trẻ con như khi nói chuyện với cô qua điện thoại lúc nãy, gương mặt hướng ra ngoài nơi đang lấp lánh ánh đèn của thành phố, trầm ngâm như đang suy nghĩ gì đó. Anh có gương mặt thanh tú, nước da lại rất trắng, khiến người ngoài không khỏi ngắm nhìn thêm vài cái. Một cô gái trẻ tuổi bước tới tán gẫu: “Vị tiên sinh đây, chỗ này có người ngồi không?”
Mắt anh cong lại, dịu dàng cười nói: “Xin lỗi, tôi đang chờ bạn gái của tôi.” Vừa nói vừa chỉ ra cửa nơi Tả Ý đang đứng.
[3]
Đời sống sinh hoạt thường ngày của Dương Vọng Kiệt vô cùng giản dị, chín giờ sáng đi làm năm giờ chiều tan ca, đi làm rồi về nhà, thứ bảy lại còn tăng ca.
Nhà anh ở trong một huyện lị cách nơi này mấy trăm cây số, vì vậy, có thể ở lại tại thành phố A sau khi hoàn thành chương trình đại học thật sự không dễ dàng. Gia cảnh không có gì nổi bật, ba mẹ đều là công nhân đã về hưu. Nhờ được học tại thành A bốn năm, thêm vào kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm trong ngành này, nên bạn bè mà anh quen biết cũng khá nhiều.. Quen biết Thẩm Tả Ý, thuần túy chỉ là một sự hảo hợp.
Lần đó đúng vào dịp anh nghỉ phép năm về quê thăm nhà. Đối với trạng thái độc thân của anh, mẹ già có hơi lo lắng, thế là gọi điện cho chị họ cùng sống ở thành A với anh, giao nhiệm vụ này cho người làm chị. Anh cũng không phải cố tình muốn độc thân, chỉ là cảm thấy không có người có điều kiện thích hợp, thế thì cứ chờ xem vậy.
Cuối tuần, chị họ hẹn anh đến nhà dùng cơm.
“Công ty anh rể của em có một cô gái khá tốt, tính tình thẳng thắn cũng rất tự lập, không như những thanh niên ăn chơi thác loạn bây giờ.” Chị họ bảo, “Hơn nữa cô ấy cũng không phải là người ở đây.”
Sau đó, đưa cho anh một tấm hình.
Đó là hình chụp tập thể, Dương Vọng Kiệt nhìn theo ngón tay của chị họ mình. Trong một tập thể đông người, một cô gái trẻ trung cao gầy, và cũng chỉ có cô gái ấy là cười toe toét trong bức ảnh ấy.
Đó chính là Thẩm Tả Ý.
Về sau, ngay từ lần gặp đầu tiên của hai người, trên đường đưa Tả Ý về nhà thì cô đã nói.
“Tôi… tôi không biết Ngô Ủy Minh bảo tôi đến đây là vì vợ chồng họ muốn giới thiệu chúng ta quen biết.”
“Có lẽ nói những lời này sẽ khiến anh cảm thấy không thoải mái, cảm thấy tôi tự cao, nhưng trong lúc này, tôi thật sự chưa nghĩ đến việc kết hôn.”
“Tôi… Dương tiên sinh… nếu anh cảm thấy tôi quá thẳng thắn, khiến anh ghét bỏ thì tôi xin lỗi.”
“Thật ra… chúng ta có thể làm bạn, đương nhiên, nếu anh cảm thấy tôi trông rất gai mắt… thì đừng miễn cưỡng.”
Tả Ý lắp ba lắp bắp mà nói hết những lời này, và đương nhiên là Dương Vọng Kiệt hiểu ý cô.
Sau nhiều lần tiếp xúc, anh mới phát hiện cô gái này đích thực chỉ xem anh như bạn bè bình thường, và dường như mối quan hệ này sẽ chẳng thể có cơ hội phát triển thêm. Đặc biệt là từ sau tiệc cưới hôm ấy, anh đã thấy rất rõ ràng.
Lệ Trạch Lương kia đối xử với cô rất không bình thường.
Bấy lâu anh luôn cảm thấy Tả Ý đối đãi với người khác rất chân thành và thản nhiên, không có kiểu e thẹn làm trò như những cô gái trẻ khác. Nhưng khi ở trước mặt Lệ Trạch Lương, cô đã vì một lời nói hoặc một cử chỉ vô tình của người đàn ông ấy mà đỏ mặt tía tai.
Có nhiều lúc, người trong tối mắt kẻ ngoài sáng trưng.
May thay ngay từ ngày đầu tiên quen biết nhau thì Tả Ý đã nói rất rõ ràng với anh về kết cuộc này, vậy nên lúc ấy anh cũng không quá đau lòng, mà chỉ thấp thoáng cảm thấy tiêng tiếc.
Bữa tiệc cưới hôm ấy, cô phù dâu chợt nói với anh: “Anh là Dương Vọng Kiệt à? Anh của em thường xuyên nói với em về anh.”
Nhìn cô gái trẻ trước mặt mình một lúc, Dương Vọng Kiệt mới sực nhớ ra đây là em của chú rể Doãn Tiêu, Doãn Tiếu Mi. Cô gái cười lên trông rất đáng yêu, không tỏ vẻ tiểu thư như những gia đình giàu có khác. Đại khái vì việc làm ăn của Doãn gia chỉ mới khởi sắc trong những năm gần đây chăng, nên đã không hình thành cho anh em nhà họ thói ngạo mạn tự cao.
Tiếu Mi, Tiếu Mi, tên giống như người, đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu Dương Vọng Kiệt lúc ấy.
Đêm nay, Dương Vọng Kiệt đang nghỉ ngơi ở nhà thì nhận được điện thoại của Doãn Tiếu Mi.
“Anh Kiệt, anh trai của em và Hiểu Nguyệt mua hai vé xem phim xong lại không muốn đi, anh đi với em có được không?”
Anh là người trưởng thành, hiểu được lời mời rất tự nhiên này của Doãn Tiếu Mi mang một hàm ý như thế nào. Anh nói: “Được thôi, nhưng sau này gọi anh là Vọng Kiệt được rồi.”
Xem phim xong, Doãn Tiếu Mi than đói, muốn đi ăn điểm tâm. Hai người vừa đến quán cà phê ngồi xuống, thì đã thấy Thẩm Tả Ý và một người đàn ông khác từ trong bước ra.
Thẩm Tả Ý cũng đồng thời nhìn thấy anh.
“Dương Vọng Kiệt.” Tả Ý dừng bước chào anh. Chàng trai bên cạnh cô cũng rất lịch thiệp gật đầu chào.
Dương Vọng Kiệt liền đứng dậy. Anh không quen biết người đàn ông đó, Tả Ý cũng không có ý muốn giới thiệu họ quen biết. Cho nên anh không dám giơ tay ra bừa bãi, cũng chỉ gật đầu chào lại.
Tả Ý nhìn Doãn Tiếu Mi một cái, chớp chớp mắt rồi cười hì hì hỏi nhỏ Dương Vọng Kiệt: “Bạn gái à?”
Dương Vọng Kiệt cười cười, không nói gì.
Đợi khi cả hai đều đã đi khỏi tầm nhìn của họ, Doãn Tiếu Mi mới nói: “Cô gái ấy, hình như em đã gặp qua.”
“Chắc chắn là em đã gặp qua, cô ấy có tham gia tiệc cưới của anh hai em.” Dương Vọng Kiệt nhắc cô, song anh không có nói luôn nửa câu còn lại, rằng anh là người đã dắt Tả Ý đi.
“À!” Doãn Tiếu Mi như bừng tỉnh ngộ, “Anh nói một cái là em nhớ ra ngay, lúc đó cô ấy ngồi cạnh Lệ Trạch Lương. Em và Hiểu Nguyệt còn nói với nhau hết nửa ngày ấy chứ.”
“Hai người nói gì người ta thế?” Dương Vọng Kiệt tò mò.
“Chuyện riêng tư của con gái,” Doãn Tiếu Mi cố tình chu môi nói, “Không cho anh biết.”
“Hai chị dâu em chồng nhà em cũng khá thân ấy nhỉ. Rất hiếm”
“Đương nhiên rồi, chị dâu là do em giới thiệu cho anh hai mà! Chuyện này thì anh chắc chắn không biết rồi.”
Hai người nói qua nói lại, kéo đề tài từ Thẩm Tả Ý đến phương trời nào.
Nào ngờ, đến cuối cùng Doãn Tiếu Mi vẫn lẩm bẩm: “Nhưng em vẫn cảm thấy cô ấy rất quen, ngoài tiệc cưới của anh hai lần đó, em chắc chắn còn gặp được chị ấy ở đâu đó.”
Lúc bấy giờ, câu nói này hoàn toàn không được Dương Vọng Kiệt chú ý đến.
***
Vài ngày sau, Tả Ý ngồi ở nhà xem tiết mục phỏng vấn người thành đạt, đây là một chương trình mà cô khá thích, người dẫn chương trình luôn đặt những câu hỏi rất hóc 乃úa, hiếm khi nghĩ đến sĩ diện của người đương sự, lắm lúc khiến đối phương rất ngượng. Từng có một lần, người được phỏng vấn đã dứt áo bỏ đi.
Song dẫu cho có thế, tỷ lệ người xem vẫn không ngừng tăng vọt. Sau này không biết do đắc tội với ai, ban tổ chức quyết đinh không phát sóng trực tiếp nữa mà sẽ cắt chỉnh trước rồi mới đưa lên truyền hình.
Khi Tả Ý nhìn thấy người xuất hiện trong màn ảnh, người đang ngồi đối diện với chủ trì tiết mục là Chiêm Đông Quyến, cô kinh ngạc tròn xoe mắt: Tên này không sợ bị mất mặt sao nhỉ.
Không khí đoạn mở đầu khá hài hòa. Người dẫn chương trình đã nói rất nhiều lời hay để ca tụng Chiêm Đông Quyến. Sau đó, bản chất của dân làm truyền hình bắt đầu lộ ra.
Người ấy hỏi: “Chiêm tổng, chúng tôi đều biết anh nắm cổ phần chi phối của tập đoàn Đông Chính từ ba anh.”
Chiêm Đông Quyến thản nhiên trả lời: “Vâng.”
“Sau khi tiếp quản, anh đã tiến hành một loạt những cải cách đối với Đông Chính, nghe nói một số còn dẫn đến sự bất mãn của cổ đông?”
Chiêm Đông Quyến đáp: “Mỗi một chính sách và chế độ cải cách quan trọng của chúng tôi đều phải thông qua Hội đồng Quản trị rồi mới đi đến quyết định cuối cùng, không biết cái bất mãn mà cô nói cụ thể là chỉ điều gì?”. Cười một cái, anh lại tiếp tục, “Nhưng có một điều có thể chắc chắn là, tôi không phải tờ một trăm nhân dân tệ, không thể nào ai cũng thích tôi được.”
Nghe đến đây, Tả Ý đang súc miệng trong nhà vệ sinh tức thì phun hết nước lên tấm kính trước mặt.
Từ nhỏ cô đã cảm thấy con người này rất khờ, thật không biết bắt đầu từ khi nào, anh cũng đã học cách xảo quyệt như hồ ly từ trong xã hội này, láu vô cùng.
Lúc này, Dương Vọng Kiệt cũng đang ngồi xem chương trình ở nhà. Anh ta chính là Chiêm Đông Quyến? Bấy giờ anh mới phát hiện hóa ra người đi cạnh Tả Ý đêm ấy là một nhân vật như thế nào. Anh bất giác than ôi, nếu như nói Thẩm Tả Ý và Lệ Trạch Lương chỉ là trùng hợp, vậy sự xuất hiện của Chiêm Đông Quyến đủ nói rõ cô không phải một cô gái đơn giản. Nghĩ vậy, anh không còn suy nghĩ viển vông nữa.
Và khán giả của chương trình này, vẫn còn một người mà Tả Ý để tâm.
Lệ Trạch Lương chuyển sang đài khác, dập tắt điếu thuốc lá trong gạt tàn.
[4]
“Chiêm Đông Quyến rời khỏi từ lúc nào thế?” Im lặng môt lúc, Lệ Trạch Lương hỏi.
“Chiều hôm qua.” Dứt lời, Tiết Kỳ Quy lại đưa cho Lệ Trạch Lương một mẩu giấy, “Đây là danh sách những người đã gặp gỡ cậu ta trong những ngày tại thành A, cùng một số chi tiết.”
Lệ Trạch Lương nhận lấy, đọc lướt từ trên xuống.
Tiết Kỳ Quy tiếp tục: “Chỉ cần chúng ta kéo thêm một thời gian, e là phía tập đoàn Đông Chính sẽ không chờ thêm được nữa. Công trình của họ, trì trệ một ngày là lỗ vốn mấy trăm ngàn, nếu cứ như vậy, họ sẽ chẳng lời được một đồng nào. Cho nên chúng ta nắm chắc phần thắng, Lệ tiên sinh cứ việc yên tâm.”
“Chỉ có điều,” Tiết Kỳ Quy bổ sung thêm, “Những ngày tại thành A, Chiêm Đông Quyến đi lại khá dày đặc, Lệ tiên sinh cũng thấy danh sách này rồi đấy, chỉ sợ đến lúc đó chính phủ sẽ gây áp lực cho chúng ta.”
“Tôi hiểu lợi hại trong đó.”
“Còn nữa, đây là kết quả chuyện ngài bảo tôi điều tra lần trước.” Tiết Kỳ Quy lại đưa qua cho Lệ Trạch Lương một bộ hồ sơ.
Anh cầm trên tay, xem đi lại rất lâu.
“Nếu không có chuyện gì khác, tôi xin phép ra về?” Tiết Kỳ Quy nói.
“Ừm.” Lệ Trạch Lương đặt hồ sơ xuống, bước đến cửa sổ nhìn ra ngoài, không rõ là có nghe thấy đối phương đã nói gì với mình hay không mà nét mặt vẫn thờ ơ không tỏ thái độ.
Khi Tiết Kỳ Quy rời khỏi nhà, anh vẫn đứng yên, không quay lại nhìn lấy một cái. Họ đều đã quá hiểu tính tình của anh, nên cũng không thấy lạ lùng gì.
Để tiện cho công việc, Lệ Trạch Lương tự mua cho mình một căn hộ ở khu trung tâm, trừ người giúp việc mỗi ngày đến lau dọn thì nơi này rất ít có ai ra ngoài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc