Lệ Trạch Lương ngồi bên cạnh chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ theo kiểu chuyện chẳng liên quan đến mình, đừng nói là nghe được một lời quan tâm từ anh, ngay cả đưa tay lấy dùm bọc kẹo anh cũng không thèm làm, chẳng hề có ý định giúp người.
Rõ ràng thấy cô đang rất khó chịu, vậy mà cũng không có một chút thương hoa tiếc ngọc, lúc nãy còn mạnh miệng nói gì mà “Chăm sóc phụ nữ, trách nhiệm đàn ông.”
Tả Ý nhất thời có hơi giận, vì lý do gì mà sau cuộc điện thoại đó thì anh vô duyên vô cớ không ưa cô nữa chứ! Lúc tâm trạng tốt thì hữu tình vô tình này nọ, khi tâm trạng không tốt thì không thèm đếm xỉa còn vứt cô sang một bên, xem cô như người vô hình, đúng là buồn vui thất thường.
Cô liếc một cái thật mạnh vào sau ót Lệ Trạch Lương, nghiến răng rồn rột thầm rủa anh, mắng anh… Sau đó thì cởi dây an toàn ra tự mình nhướn người lên lấy.
Đã lâu lắm rồi cô không ăn những thứ này, cho một viên vào miệng, chua chua, chát chát.
May thay con đường lại đã thông thoáng, đủ loại xe chở hàng lớn, nhỏ, xe khách, xe hơi tiếp tục lăn bánh. Phía trước họ là một loạt xe chở hàng, Quý Anh Tùng chốc chốc lại ấn còi xe, vòng ra ngoài vượt lên trên.
Bỗng dưng nghe Lệ Trạch Lương buông ra một câu: “Thắt dây an toàn.” Câu nói không nóng không lạnh, thậm chí không hề quay lại nhìn cô.
“Không sao.” Thật ra trong lòng cô muốn nói: Liên quan gì anh.
Vì thế cô không động đậy, chỉ tiếp tục cho vào miệng viên kẹo thứ hai.
“Xin cô vui lòng thắt dây an toàn!” Lệ Trạch Lương quay phắt lại, thêm vào phía trước câu nói ban nãy vài chữ rồi lặp lại một lần.
Suy cho cùng anh cũng không có ý ra lệnh, hơn nữa lời nói cũng khá lịch sự, giọng điệu không nóng không lạnh, khác hẳn lúc nãy khi họ trò chuyện với nhau. Chỉ là chữ “Vui lòng” ấy lọt vào tai của Tả Ý không khác gì một mũi kim đâm xuyên vào đấy.
Cô nghĩ bụng: Kiểu này mà vui lòng gì, rõ ràng là đang ૮ưỡɳɠ éρ, giả nhân giả nghĩa, giống như tôi không làm theo thì sẽ vứt tôi xuống xe vậy. Tôi không thắt dây an toàn thì sao chứ? Tôi thích đấy. Có chuyện thì tôi tìm công ty bảo hiểm, chẳng cần Lệ Trạch Lương anh chịu trách nhiệm. Không hiểu là vì sao, từ trong lòng Tả Ý nảy lên một suy nghĩ: muốn làm nghịch ý của đối phương.
“Lồng иgự¢ tôi khó chịu, thắt dây vào càng khó thở hơn.” Cô cố đè nén cơn giận trong lòng, miễn cưỡng tỏ ra lễ phép hết sức có thể để biểu thị sự phản kháng, sau đó quay mặt ra ngoài.
Lệ Trạch Lương nhướn mày lên: “Cô Thẩm, những lời tôi muốn nói không bao giờ lặp lại đến lần thứ ba. Chí ít, trên chiếc xe này, cô phải nghe lời của tôi.” Đây là lần đầu tiên anh hung dữ với cô.
Nghe thấy câu này, Tả Ý lập tức quay hết người lại, không hề tỏ vẻ yếu thế mà thi nhìn với anh trong vòng hai giây, rồi đột ngột nói: “Vậy được, dừng xe lại tôi lập tức ra khỏi xe, cảm ơn Lệ tiên sinh đã tiễn tôi một đoạn.” Qua giây sau, cô cầm túi xách lên tiếp tục nói: “Giám đốc Quý, phiền anh đậu vào lề đường.” Sau đó liền đặt tay lên nắm cửa như quyết phải xuống xe vậy.
Lệ Trạch Lương phản ứng cực kỳ nhanh, một tay kéo tay cô lại rồi giữ chặt.
“Cô điên rồi sao? Đang trên đường cao tốc.” Anh nói xong thì bặm môi lại, có hơi giận dữ.
“Chẳng phải anh muốn…” Lời nói của Tả Ý bị sự việc xảy đến đột ngột cắt ngang.
Chiếc xe hàng phía trước đột nhiên đổi làn đường, Quý Anh Tùng biết đã không hay liền vội đạp phanh. Thân xe quay một vòng trên công lộ, một phía của đầu xe xén vào đuôi xe hàng và trượt vào hành lang bên đường với tốc độ cực nhanh. Quý Anh Tùng nhanh chóng xoay vô lăng, đầu xe xây xát vào hành lang nằm tạt ngang trên đường và bị ép phải dừng lại.
Chính trong lúc này, chiếc xe thứ hai ở phía sau không kịp tránh né, chút nữa là ᴆụng vào phía bên chỗ của Tả Ý.
Lệ Trạch Lương không cần đắn đo nhiều lập tức ôm Tả Ý vào lòng, giữ chặt không buông.
“Rầm” một tiếng, chiếc xe phía sau ᴆụng vào bên hông xe, Bentley dưới sức ᴆụng của sự va đập mạnh liền trượt ra một đoạn đường rồi dừng lại.
Quý Anh Tùng hoang mang đá cửa ra chạy xuống gọi: “Lệ tiên sinh!”
Bên hông xe đã bị lõm vào, anh dùng sức muốn kéo cửa r nhưng nó đã bị kẹt. Anh bèn vòng qua cánh cửa còn lại. Bên trong xe, Lệ Trạch Lương vội vàng đỡ đầu của Tả Ý lên, dường như vừa bị ᴆụng phải, Tả Ý ngất xỉu, xương sống toàn thân như đã rã rời chỉ biết ngã trong lòng của Lệ Trạch Lương.
“Tả Ý…” Anh gọi liền mấy tiếng.
Quý Anh Tùng thành công mở được cửa, làn mưa bên ngoài lập tức tạt vào trong xe, chỉ chốc lát thì cả hai đều đã ướt sũng. Nước mưa rơi trên trán cô, làm tóc mái xõa xuống, che mắt của cô lại.
Lệ Trạch Lương bất giác dùng tay lau nước mưa trên mặt cô xuống, nhưng không ngờ chỉ mới lau một cái, máu đã tuôn ra. Máu và nước mưa hòa lẫn vào nhau, cùng chảy xuống cằm.
“Tả Ý…” Anh có hơi không biết phải làm sao, tiếp tục lau nó đi, nhưng càng lau thì máu càng nhiều, chỉ thoáng chốc thì mặt và cổ của Tả Ý đều nhuốm đầy máu, trông thật kinh người.
“Lệ tiên sinh!” Quý Anh Tùng lo lắng nói, “Đừng động đậy nữa, là máu của cậu!” Nói xong anh liền muốn tìm gì đó băng bó cho Lệ Trạch Lương.
Mặt khác, Lệ Trạch Lương vừa nghe xong thì sững người, cúi đầu nhìn cô gái trong lòng mình, bán tín bán nghi. Tả Ý bây giờ tuy đã ngất xỉu, nhưng sắc mặt thì bình thường, nhìn lướt qua chỉ như đang ngủ, trên đầu cô cũng không có vết thương, bờ môi hé mở để lộ hai chiếc răng cửa. Cánh mũi cũng đang phập phồng, hơi thở vẫn đều đặn.
Thân thể của cô cũng tạm thời chưa thấy chỗ nào bị thương và chảy máu, trái tim anh bấy giờ mới trở về vị trí của nó, tiếp đó liền cảm nhận được cơn đau truyền đến từ bàn tay, giơ lên xem, quả nhiên là có máu đang không ngừng chảy ra.
Lệ Trạch Lương chợt thấy thong thả hơn, toàn thân giãn ra, đặt cô ngồi vào ghế lái, tìm một thứ gì đó khô ráo đắp cho cô rồi đóng cửa lại.
Quý Anh Tùng gọi mấy cuộc điện thoại, sau đó cùng Lệ Trạch Lương đứng dưới mưa, chờ người đến xử lý.
Chủ xe và hành khách ở chiếc xe phía sau cũng đã cầm dù đi tới, được Quý Anh Tùng ứng phó đâu vào đấy. Lệ Trạch Lương trở về hiện trường xem qua, cũng may không phải rất nghiêm trọng. Anh nhìn về Tả Ý đang ngồi trong xe, ánh mắt trầm buồn.
[6]
Tả Ý ngửi thấy mùi thuốc sát trùng, mùi vị đó kích thích chiếc mũi bị viêm dị ứng của cô, khiến cô muốn hắt xì. Cô mơ thấy ba của mình, ba khom lưng nói với cô: “Tiểu Ý, qua đây cho ba xem nào, trán con còn đau không?”
Sóng mũi cay cay, nước mắt liền chảy xuống.
Lúc ấy mình bao nhiêu tuổi? Ba tuổi hay bốn tuổi? Chắc là bốn tuổi chăng.
Khi ấy Tả Ý để tóc ngắn, trông hệt như một bé trai. Cô rất nghịch ngợm, có thể nói là thủ lĩnh của đám trẻ, thường xuyên giơ cao con dao đồ chơi đòi chém đòi Gi*t.
Khi chơi trò đóng vai, người ta diễn công chúa, cô thì đòi làm hoàng đế, khiến cho người vốn dĩ đóng vai hoàng đế phải làm hoàng hậu. Rồi đến khi các bạn đều muốn cô đóng vai con trai, cô lại nói: “Tui muốn làm khúc cây.”
Mỗi năm đến ngày lễ thiếu nhi, ba đều mang quà đến.
Năm đó, ba đã tặng gì cho cô nhỉ? Cô chau mày, cố suy nghĩ.
Là một chiếc phi thuyền vũ trụ.
Chiếc phi thuyền ấy chạy bằng pin, vừa bật công tắc đã kêu “uuu--la---uuu---la---”, vừa hú vừa nháy đèn, hệt như xe cứu thương ngày nay. Điều khiến bé Tả Ý hiếu kỳ nhất là chiếc phi thuyền vũ trụ ấy biết tự chuyển hướng. Chỉ cần bật nó sang chế độ cho tự chạy trong nhà thì khi ᴆụng phải chướng ngại vật liên tục hai lần mà không qua được, nó sẽ rất thông minh mà quay đầu bỏ chạy sang hướng khác. Cô tròn xoe mắt hỏi ba của mình.
Ba nói: “Ba đã phù phép lên nó.”
Ở độ tuổi ấy, cô không biết khiêm tốn là gì, có đồ chơi mới là mang ra cho mọi người đều thấy.
Và thế là, cô tin y như thật lời bố nói, cầm theo chiếc tàu chạy ra khoe khoang với các bạn, ngờ đâu Đông Đông lại “Hớ” một tiếng, rất khinh thường mà nói: “Cái này mà phù phép gì. Ba của em nói dối thôi, rõ ràng là có một người tí hon ngồi lái xe ở trong đó.”
“Nói dối! Làm gì có người tí hon chứ?”
“Có là có.” Đông Đông nói.
“Không có. Không có. Không có! Nó là phép màu! Là phép màu!”
“Trừ phi em không biết Công chúa ngón cái[1], nếu không làm sao biết không có người tí hon?”
[1] “Công chúa ngón cái” hay còn gọi là Thumbelina hoặc Little Tiny, là một câu chuyện của Andersen. (N.D)
Tả Ý ngẩn người ra một lúc, ít có ai kể chuyện cho cô nghe, cô đích thật chưa từng nghe nói về “Công chúa ngón cái”, song cô cũng chưa bao giờ chịu thua, vì thế chột dạ mà cãi lại: “Tui làm gì mà không biết cái ngón cái đó là gì chứ, đó rõ ràng là một ngón tay.”
Hai người bắt đầu tranh cãi nhau, lúc bắt đầu chỉ là cãi cựa mỗi đứa một câu, ai ngờ miệng lưỡi cậu bé lanh lợi hơn Tả Ý. Cuối cùng, Tả Ý nhất thời nói không lại bèn đá người ta một cái, Đông Đông ôm ௱ôЛƓ, hai mắt ngấn lệ mếu máo nói: “Nói không lại thì chỉ biết đá người ta.”
“Đá đó, thì sao nào? Bây giờ tui sẽ tháo nó ra, cho mấy bạn biết ai mới là đồ lừa gạt.” Tả Ý tức mình chạy về nhà lấy kềm, vít và dao.
“Con à, con nóng giận vậy là vì chuyện gì?” Mẹ cô trông thấy liền hỏi.
“Có đứa kiếm chuyện, hôm nay con phải xử nó.” Nói xong cô chạy một mạch như cơn gió trở về khu đất trống ấy, rất hung dữ mà nói với Đông Đông, “Nếu không có người tí hon, sau này anh phải đóng vai hoàng hậu suốt.”
Kết quả rất rõ ràng. Trong ấy không có Công chúa ngón cái, cũng không có phép thuật của ba, mà chỉ có cả đống đinh ốc, và những miếng đồng miếng thiếc không thể ghép lại như cũ.
Tả Ý nhìn đống hoang tàn, ngơ ngẩn nửa ngày trời, cuối cùng mới òa lên khóc hét: “Mọi người đều gạt con…” Tiếp đó, cô ôm đống sắt vụn như bảo bối ấy đi về nhà, vừa đi vừa khóc, vì không còn tay để lau nước mắt nên nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt hòa lẫn vào nhau, không phân biệt được đâu là đâu.
Về đến nhà, khi lên cầu thang, chân cô bất cẩn trượt một cái liền lăn xuống đất, biết rõ đầu sắp ᴆụng vào cạnh cầu thang rồi mà cô vẫn giữ “xác” con tàu ấy như của quý, ôm mãi không buông. Thế là vầng trán ᴆụng vào viền đá, tạo nên một vết thương rất dài, còn phải nằm viện mất mấy ngày.
Khi ấy, cô cũng nằm trong bệnh viện, ba đến thăm cô, khom lưng xuống nói với cô: “Tiểu Ý, tới đây cho ba xem nào, trán con còn đau không?”
Vết thương ấy sau khi lành lặn thì biến thành sẹo. Mẹ cô thường xuyên nói với người khác: “Con gái nhà chúng tôi nếu không vì vết sẹo trên trán, không chừng cũng là một người đẹp đúng chuẩn đấy.”
Cô mím môi cười cười, trở mình trên chiếc giường trong bệnh viện.
Về sau, khi cô vừa tròn năm tuổi rưỡi, vì gia đình không ai chăm sóc, lại không an tâm khóa cô ở nhà một mình, nên Tả Ý đã bị đưa đến trường học lớp một.
Vào ngày khai giảng, khí hậu còn rất nóng, mẹ cô mặc cho cô chiếc quần đeo đai màu xanh mới toanh, chiếc quần kết hợp với mái tóc trông cô rất bảnh bao. Trong lớp có rất nhiều bạn, mọi người đều không sợ lạ, chí chóe một hồi là chơi chung với nhau. Tả Ý từ nhỏ đã dễ hòa đồng, tức thì trở thành nhân vật lãnh đạo trong lớp, khiến không ít nam sinh phẫn nộ không phục.
Hôm sau trong giờ giải lao, có một nam sinh đến hỏi cô: “Bạn tên là Tô Tả Ý?”
Tả Ý nhìn dòng nước mũi sắp nhễu ra khỏi lỗ mũi của cậu bạn, rất khinh thường mà quay mặt đi chỗ khác.
“Sao bạn giống như con gái vậy. Anh của tui nói loại người như vậy gọi là bê đê.” Lời còn chưa dứt âm, cậu bé đã bị Tả Ý đánh nằm lăn dưới đất. Sống đến hôm nay, dù cho người ta nói cô giống con trai, cô cũng miễn cưỡng có thể chấp nhận. Nhưng có ai hiểu, chuyện trên đời đáng ghét nhất chính là, bạn rõ ràng là con gái, người ta còn tưởng bạn đang cố tình giả làm con gái.
Cho nên, ngay trong ngày thứ hai đi học, Tả Ý đã bị mời phụ huynh. Mẹ cô chỉ biết gượng cười xin lỗi cô giáo. Trong ấn tượng của Tả Ý, mẹ bao giờ cũng dịu dàng và nho nhã. Phải chăng, vì tính tình của người lớn quá dễ dãi, mới khiến cô trở nên nông nỗi như vậy?
Trong mơ, Tả Ý chợt cảm thấy lạc lõng. Giờ đây, cô đã sớm là một cô nhi, không cha không mẹ…
Chờ khi Tả Ý thật sự tỉnh táo thì đã là buổi sáng của ngày thứ hai, y tá đang giúp cô rút kim tiêm và ống truyền dịch ra.
“Cô tiêm gì cho tôi vậy?” Tả Ý quay đầu sang hỏi.
Y tá cười nói: “Đừng lo lắng, không sao, chỉ là tiêm thuốc hạ sốt cho cô. Cô chỉ bị cảm, hơi phát sốt.”
“Xe của chúng tôi không sao chứ, hai người đi cùng với tôi đâu?”
“Điều này thì tôi không rõ, hôm qua khi cô vào viện thì tôi đã tan ca. Thức ăn trên bàn là của cô, cố gắng ăn nhiều một chút, lát nữa thì có thể xuất viện.”
Tả Ý nhìn qua bàn, trên đó là một chén cháo nóng.
Y tá dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị ra ngoài, chợt quay lại nói: “À, chàng trai mang cháo cho cô lúc nãy nhờ tôi chuyển lời lại cho cô rằng, cô có người bạn đang nằm ở phòng 307.”
Tả Ý thật sự rất đói, nên đã ngốn hết chén cháo một cách không hề ý tứ, sau đó vệ sinh sạch sẽ, thay lại quần áo của ngày hôm qua rồi mới đi ra khỏi phòng.
“307… 307… 307…” Tả Ý vừa lẩm bẩm vừa giương mắt tìm kiếm, cuối cùng cũng nhìn thấy biển số này tại căn phòng ở cuối hành lang. Cửa đang hé mở, bên trong yên ắng lạ thường.
Cô gõ cửa.
“Mời vào.” Một giọng nam trầm bỗng vọng ra. Cô vừa nghe thì đã biết là ai.
Tả Ý đẩy cửa ra, trông thấy Lệ Trạch Lương đang ngồi trên giường, chân phủ chăn, sống lưng thẳng đuột. Không mặc bộ complê như ngày thường, trông anh như được điểm thêm nét trẻ trung.
Thấy cô đứng đấy, anh cười mỉm một cái: “Anh Tùng nói mang bữa sáng cho cô, ăn rồi chứ?”
Biểu hiện của anh lúc này và nét mặt hôm qua khi nắm chặt tay cô nộ khí xung thiên mà nói: “Cô điên rồi sao” là hoàn toàn khác nhau. Lệ Trạch Lương đang đọc báo, rất tự nhiên mà lật sang trang mới. Tả Ý phát hiện tay anh đang quấn băng, phải chăng đã bị thương vào hôm qua?
“Tôi… Lệ tiên sinh…” Cô không biết phải bắt đầu từ đâu, “Hôm qua ở trên xe…”
Cô đã quên mất hay thậm chí có thể nói cô căn bản không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ cô đã gây gổ với anh, rồi đột nhiên chiếc xe bị mất kiểm soát.
“Không phải là cô liều ૮ɦếƭ cũng muốn xuống xe à?” Lệ Trạch Lương hỏi bằng giọng nhàn nhạt.
“Hở?” Tả Ý càng ngượng hơn, lúc ấy cô đích thật cố tình chống đối với anh, cũng may không xảy ra tai nạn nghiêm trọng.
“Đều là lỗi của tôi.” Cô có hơi ân hận mà nói ra lời này, hơn nữa ngữ điệu vô cùng thành khẩn. Cô làm anh phải nhập viện, lại còn không biết đã bị thương đến mức nào. Cô thật sự không muốn như vậy…
Tả Ý cúi gằm đầu xuống, nhìn chăm chăm nền gạch dưới chân, chuyên tâm hối lỗi, trong 25 năm tuổi đời cô rất ít khi nhận lỗi một cách nghiêm chỉnh như thế. Song dường như Lệ Trạch Lương không chịu tha lỗi cho cô, nửa ngày trời không chịu nói lời nào.
Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây…
Cổ của Tả Ý đã có hơi mỏi, bất giác ngước mặt lên lén nhìn một cái, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Lệ Trạch Lương.
Anh đã đặt báo xuống từ lúc nào, hai tay khoanh trước иgự¢, dùng ánh mắt xét xử nhìn vào Tả Ý. Ánh nhìn của anh là từ đầu đến chân, rồi từ chân trở ngược lên đầu, cuối cùng dừng lại ở gương mặt của cô, nhìn sâu vào mắt của cô.
Rất lâu sau, anh thay đổi kiểu ngồi khác, tựa lưng vào chiếc gối phía sau, trầm giọng nói: “Thẩm Tả Ý, cô không định nói gì với tôi sao?” Câu nói này cách câu nói lúc nãy của anh không phải quá lâu, nhưng âm giọng lại khàn khàn như đã rất lâu không mở miệng, khiến nó nghe vào như có hơi biếng nhác.
Sự kinh ngạc trong mắt của Tả Ý chỉ nhoáng lên một cái liền tiêu biến, cô lại cúi đầu xuống: “Xin lỗi, Lệ tiên sinh. Tôi xin lỗi.”
“Chỉ vậy thôi?” Lệ Trạch Lương hỏi.
“Còn gì nữa?” Tả Ý nhất thời không biết anh muốn nghe gì.
Lệ Trạch Lương nhìn cô rất lâu, ánh mắt mang một nỗi niềm phức tạp khó hiểu.
Ánh bình minh buổi sớm vàng rực rỡ, lại không chói lòa. Rèm cửa trong phòng đang được mở, ánh nắng rọi vào, chuyển động cùng thời gian, đúng lúc dập dờn bên cạnh Lệ Trạch Lương.
Tả Ý quan sát thấy tròng mắt của anh là màu nâu sẫm.
Dưới nắng sớm, phía bên mặt đang hướng ra ánh sáng của anh ௱ôЛƓ lung như được mạ lên một lớp vàng, đồng thời cũng làm bên mặt còn lại trở nên ảm đạm.
Rất lâu sau, khi đôi mắt của Lệ Trạch Lương sẫm màu hơn thì anh bỗng cười, một nụ cười nhàn nhạt. Đó là nụ cười xuất hiện thường xuyên nhất trên gương mặt anh trong những ngày thường, khóe môi hơi cong lên, bờ môi làm cho những giác quan khác cùng chuyển động, khiến cho nụ cười như tràn ra từ bờ môi ấy. Nhưng, đấy cũng là nụ cười mà anh thường dùng để ứng phó người khác nhất. Đối mặt với nụ cười ấy, Tả Ý chợt cảm thấy khó chịu hơn cả gương mặt lạnh lùng giễu cợt của anh.
Thần sắc ấy tuyệt đối không phải xuất phát từ nội tâm, bởi ý cười ấy căn bản không lan tỏa đến đôi mắt, cũng vì thế mà cả hai bỗng dưng trở nên xa lạ.
Dường như anh rất không hài lòng với đáp án của cô, dời ánh nhìn sang hướng khác, anh nói: “Không sao, tôi chỉ bị vết thương ngoài da. Thủ tục xuất viện của cô giám đốc Quý sẽ xử lý. Nếu hai ngày này cảm thấy tinh thần không tốt, cô có thể gọi điện cho thư ký Lâm nhờ cô ấy xin nghỉ phép, công ty sẽ tính cho phép tai nạn lao động.”
Không một câu chữ nào trong lời nói của anh có thể bị mang ra chỉ trích, giống hệt như những ngày trước đó, song cũng chính vì vậy mà khiến Tả Ý cảm thấy kỳ lạ. Nhất thời, cô cảm thấy mình đứng cũng không phải, ngồi cũng không phải, cứ ở yên đấy, giống như một món đồ trưng bày thừa thãi.
Tả Ý đi ra ngoài, khép cửa lại, rồi đứng lặng ở đấy, rất lâu sau mới rời khỏi.