Tiệc rượu chỉ vừa tiến hành được một lúc, Tả Ý đã bắt đầu mệt mỏi thị giác vì chùm đèn thủy tinh trong sảnh, và những người đẹp trang điểm lòe loẹt ở đây. Không gian cũng trở nên ngột ngạt, thế là cô di chuyển ra hành lang để thay đổi không khí, nhưng không ngờ lại gặp Lệ Trạch Lương đang hút thuốc ở đó.
Lệ Trạch Lương lúc này không còn mang nụ cười thường ngày nữa, cặp mày chụm vào nhau, một mình lặng lẽ với bức tường sau lưng. Nét mặt ấy trái lại khiến Tả Ý cảm thấy không quen. Thỉnh thoảng anh đưa tay lên kéo một hơi thuốc, rồi làn khói trắng từ từ tuôn ra từ mũi. Ánh lửa nhấp nhoáng giữa ngón tay khiến cho đôi mắt anh lúc sáng lúc mờ.
Tả Ý không muốn quấy nhiễu anh, nên định tìm một nơi khác để dạo.
“Thẩm… cô Thẩm!” Lệ Trạch Lương đột nhiên nhìn thấy cô, bèn gọi cô lại.
“Hở?” Cô nghiêng đầu nhìn anh.
Lệ Trạch Lương đứng thẳng dậy, mặt đối mặt với cô, hai tay bỏ xuống, mặc cho điếu thuốc tiếp tục vơi dần. Vậy nên, làn khói trắng lãng đãng trên tay anh vẫn tiếp tục lơ lửng, dâng lên, rồi tan biến.
Anh nhìn cô chăm chăm, ánh mắt thâm trầm lạ thường, định nói điều gì đó, vừa chuẩn bị mở lời thì chính vào lúc này, cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra, kéo theo tiếng huyên náo và hỗn loạn từ bên trong. Hành lang cũng tích tắc trở nên sáng hơn, ánh đèn rọi lên mặt Lệ Trạch Lương làm anh bất giác nheo mắt lại.
Sắc mặt anh không hề bị đỏ do ảnh hưởng từ chất cồn, trái lại là càng uống càng tái nhợt.
“Lệ tiên sinh có chuyện gì căn dặn không?” Tả Ý hỏi.
“Vết thương trẹo cổ của cô đã khỏi rồi à?” Lời nói nghe như quan tâm, nhưng rõ ràng là Tả Ý đã nghe ra sự trêu chọc trong ấy.
“Khỏi rồi.” Tả Ý vờ như không hiểu, “Sức khỏe tôi rất tốt, khôi phục rất nhanh, cảm ơn Lệ tiên sinh quan tâm.”
Lệ Trạch Lương cười cười, rồi im lặng quay trở về sảnh tiệc.
Khách quen trước đây đa phần đều có mặt, nên cũng không khỏi phải hàn huyên chuyện trò. Tả Ý và Ngô Ủy Minh đang trò chuyện với khách hàng thì bỗng nhiên nghe thấy có người kéo dài giọng gọi cô: “Luật… sư… Thẩm.”
Nghe tiếng, cô dự cảm thấy điều chẳng lành, quay đầu lại, chẳng ngờ người đó lại là Chu An Hoài của ngân hàng Huy Hỗ.
Có câu, oan gia ngõ hẹp.
Ngô Ủy Minh chau mày làu bàu: “Sao mà hắn cũng tới đây chứ?”
“Ai bảo hắn là thiếu gia của Huy Hỗ.”
Trong lúc hai người thì thầm với nhau thì Chu An Hoài đã cầm theo hai ly rượu đến gần.
“Luật sư Thẩm, nể mặt uống một ly nào.”
“Cảm ơn lòng tốt của Chu tiên sinh, nhưng tôi không uống rượu.”
“Ồ? Đây là cách tiếp khách của Đường Kiều các người sao?”
“Tả Ý không uống rượu, tôi xin phép thay cô ấy mời Chu tiên sinh một ly.” Ngô Ủy Minh đứng ra phía trước, muốn cạn ly với Chu An Hoài, nhưng lại bị đối phương lánh xa.
“Vị này gọi tên luật sư Thẩm của chúng ta thân mật đến vậy, nếu chỉ là đồng nghiệp thôi thì… không biết có được cho là quấy rối tình dục không nhỉ?!” Chỉ vì Tả Ý mà Chu An Hoài bị mang án mấy tháng tù giam, đương nhiên là ôm hận trong lòng.
Lời nói của Chu An Hoài làm một số người ở xung quanh để mắt đến. Lúc này, Lệ Trạch Lương cũng đang uống rượu ở bàn ăn không xa, bên cạnh là Tiểu Lâm. Anh đối lưng với nhóm người Tả Ý, không biết có nghe thấy những lời này hay không.
“Ối! Lệ tổng!” Chu An Hoài đột nhiên nhìn thấy anh.
Lệ Trạch Lương quay người lại, nâng ly lên xem như là đáp lại lời chào. Tiểu Lâm những tưởng anh sẽ giải vây giúp Tả Ý, thật không ngờ, Lệ Trạch Lương lại lặng thinh như tờ.
“Chuyện nhỏ như vậy mà cũng không nể mặt, vậy mời Huy Hỗ chúng tôi đến đây để làm gì?” Chu An Hoài tiếp tục đôi co.
Thấy ông chủ không tỏ thái độ, Tiểu Lâm cũng không dám lên tiếng nói gì.
Nếu là ngày thường, Tả Ý nhất định sẽ phản công lại, nhưng hôm nay là ngày tốt của văn phòng luật sư, nói sao cũng không thể tự phá buổi tiệc của mình. Huống chi, Chu An Hoài này vốn đã rắp tâm gây sự.
“Không ngờ Chu tiên sinh vào đó mấy tháng, mà sâu rượu thì chẳng giảm con nào.” Tả Ý nhận lấy ly rượu do Chu An Hoài đưa sang, mỉm cười uống cạn.
Lúc đi Chu An Hoài còn không quên liếc cô một cái thật cay độc.
Đợi khi Tả Ý vật vờ vì rượu mà đi ra từ nhà vệ sinh thì Kiều Hàm Mẫn đã đang tiễn khách. Và ở bên kia, đến khi chẳng còn vị khách nào ở lại nữa thì các cô gái quanh quẩn bên Lệ Trạch Lương muốn gần gũi anh cũng không thể không ra về.
Kiều Hàm Mẫn bỗng dưng ném ra một câu: “Tả Ý, em đưa Lệ tiên sinh về.”
Tả Ý ngước lên nhìn Kiều Hàm Mẫn trong kinh ngạc, nhưng cũng không thể không nghe lệnh.
Thế là, Tả Ý ngồi vào xe của Lệ Trạch Lương. Người lái là Quý Anh Tùng, người ngồi bên ghế phụ là Tiểu Lâm. Lệ Trạch Lương cùng cô ngồi ở dãy sau. Cô biết anh là khách lớn, cần phải vô cùng tôn trọng, nhưng mà Lệ Trạch Lương này vừa có tài xế vừa có thư ký, có gì mà cần đến cô tiễn chứ?
Nhưng cũng coi như là may mắn trong cái rủi, Kiều Hàm Mẫn không bắt cô tiễn Chu An Hoài.
Vừa chạy đến trung tâm thể dục thể thao Áo Thể trên Đông lộ thì bị kẹt xe, không biết là ngôi sao nào vừa tổ chức xong đêm hội âm nhạc, con đường bị tắt nghẽn không thể lưu thông. Họ đi một lúc dừng một lúc, mất rất nhiều thời gian.
Đoạn đường bị kẹt hơn hai mươi phút. May thay trong xe có máy điều hòa, kính cách âm cũng tốt, nên người ngồi bên trong cũng thấy bình thản hơn.
Thấy đã đến gần ngã rẽ, Tiểu Lâm quay ra sau hỏi: “Lệ tiên sinh, chúng ta sẽ đi đâu…” chữ ‘trước’ vẫn chưa nói ra thì cô đã im lặng.
Cô thấy Tả Ý đang dựa đầu vào kính cửa sổ, hiển nhiên là đã ngủ. Và ông chủ của cô, dường như đã phát hiện từ sớm, bèn nhắm mắt im lặng ngồi ở một bên.
“Lệ tiên sinh.” Tiểu Lâm khẽ gọi.
“Hửm?”
“Chúng ta…” Ý là, phải làm sao đây.
Lệ Trạch Lương mở mắt nhìn qua Tả Ý đang ngủ say, mím môi nghĩ ngợi giây lát.
“Đưa cô ấy về nhà cô.”
Hở… Tiểu Lâm suy nghĩ, đành vậy thôi. Bởi vì cô phát hiện, Tả Ý không phải say ngủ, mà là say ruợu.
Xe dừng lại ở bên dưới chung cư, Tiểu Lâm mở cửa chạy đến dìu Tả Ý. Nhưng vấn đề là, Tả Ý đã hoàn toàn không còn tri giác, chỉ với sức mạnh của một người phụ nữ, cô căn bản không có cách nào khác. Tiểu Lâm nhìn sang Quý Anh Tùng cầu cứu, nhưng anh lại hoàn toàn phớt lờ, ngồi yên bất động chờ Lệ Trạch Lương lên tiếng.
“Cậu cùng thư ký Lâm về nhà đi, tôi dìu cô Thẩm lên đó.” Lệ Trạch Lương căn dặn ngắn gọn với Quý Anh Tùng.
Lời nói đột ngột này khiến Tiểu Lâm há hốc mồm. Mà Quý Anh Tùng thì vẫn là nét mặt bình lặng ngàn năm không thay đổi, chẳng có lấy một chút kinh ngạc. Anh bảo Tiểu Lâm hãy ngoan ngoãn giao chìa khóa ra, sau đó kéo cô rời khỏi hiện trường.
“Này… Lệ tiên sinh…” Như vậy chẳng khác nào mỡ để miệng mèo, nói sao cô và Thẩm Tả Ý cũng là bạn bè, không thể thấy ૮ɦếƭ mà không cứu.
“Anh Tùng…” Tiểu Lâm vừa mở miệng đã thấy Quý Anh Tùng tia mình một cái, lập tức im bặt.
Ông chủ của cô, Lệ Trạch Lương lợi hại ở chỗ biết dùng người nào để giải quyết việc gì. Ví dụ như bây giờ, nếu người ở trước mặt cô không phải là Quý Anh Tùng, mà là Trương Tam, Lý Tứ, hay Vương Ngũ, thì nói không chừng Tiểu Lâm đã không vì khi*p sợ trước quyền lực địa vị mà chiến đấu vì bạn mình. Chỉ là giờ đây, cô cũng đang thân mình khó lo.
“Vậy anh định đưa em về đâu đây?” Tiểu Lâm muốn khóc mà không có nước mắt, lúc nãy rõ ràng đã về đến nhà cô.
Câu hỏi đơn giản thế đó mà lại làm khó được Quý Anh Tùng, anh khựng lại, nheo mắt suy nghĩ: “Tạm thời đến chỗ của tôi.”
Đề nghị này không tệ, Tiểu Lâm thầm nghĩ. Thế là cả hai sánh bước ra khỏi khu căn hộ đón taxi.
***
Lệ Trạch Lương ngồi trên xe, tay kẹp điếu thuốc, song rất lâu cũng không châm nó lên.
Bấy giờ đã gần khuya, cả khu vực đều vô cùng yên ắng. Tiết trời đầu hạ, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng rục rịch của các chú dế trong bụi cây ven đường. Và anh, thì có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh hít thở của Tả Ý. Dáng vẻ khi ngủ của cô trông như trẻ con, miệng hơi hé ra, để lộ những chiếc răng trắng như vỏ sò. Có người từng hỏi cô, em ngủ để răng lộ ra bên ngoài như thế, đêm đến không thấy lạnh à? Nhưng kết quả là phải gánh chịu từ cô cú cắn đau đớn ở dưới cằm.
Lệ Trạch Lương thở dài, từ từ xuống xe, vòng qua phía bên Tả Ý mở cửa ra.
“Tả Ý?” Anh thử gọi cô.
Không có phản ứng.
Khẽ xoa lên đầu cô, anh lại gọi một lần nữa.
Vẫn không có phản ứng.
Thế là, anh khom người xuống định bế cô lên lầu. Nhưng vừa ôm cô vào lòng định đứng dậy thì anh đột nhiên khựng lại, chân mày chụm cả vào nhau, lại cẩn thận đặt cô về chỗ.
Anh giữ tay trên chân phải của mình, một tay đặt trên nóc xe, dùng lực siết chặt nắm đấm, úp mặt trên đấy, lưng hơi khom, hai mắt cực lực nhắm vào nhau.
Một lúc sau, có bảo vệ tuần tra đi ngang ghé vào hỏi: “Thưa ông, có cần giúp đỡ gì không?”
Lệ Trạch Lương ngẩng đầu lên, nói: “Không cần, cảm ơn.”
Chờ khi bảo vệ đã đi xa, Lệ Trạch Lương lại ngồi trở về ghế lái, hạ kính cửa sổ xuống, rồi châm một điếu thuốc, hút được vài hơi thì dụi tắt. Một cô gái về muộn trông thấy, liền tò mò ngoái đầu nhìn Lệ Trạch Lương, anh bèn tắt luôn đèn trong xe.
Rất lâu sau, anh một lần nữa trở về bên cạnh Tả Ý, thay bằng một chân khác làm trụ, rồi cắn răng bế cô lên. Tiếp đó, anh đi một mạch vào thang máy, mở cửa vào nhà, đặt cô xuống giường. Tả Ý đang ngon giấc vừa chạm được chăn ấm liền nhoẻn miệng cười trong mơ, thoát khỏi vòng tay của Lệ Trạch Lương, kê đầu ngon lành vào gối, rồi lăn một cái.
Ngay trong giây phút anh đứng thẳng lên, thì cơn đau từ chân phải truyền đến cơ hồ khiến anh ngất xỉu, anh đành giữ lấy cạnh giường, ngồi phịch xuống sàn nhà.
***
Vừa đưa TIểu Lâm đến nhà mình xong thì Quý Anh Tùng liền muốn rời khỏi.
“Anh Tùng, anh đi đâu vậy?”
“Tôi đã đưa em đến nơi rồi, hãy nghỉ ngơi đi.”
“Nhưng anh muốn đi đâu?” Tiểu Lâm vẫn là câu hỏi đó.
“Tôi không yên tâm Lệ tiên sinh, định về đó xem sao.”
Nghe thấy câu này, Tiểu Lâm thở dài. Thẩm Tả Ý say đến như vậy cũng không thể làm gì Lệ Trạch Lương, huống chi giữa hai người, ai mới phải là người cần lo lắng đây?
“Em đi với anh.” Cô đành nói vậy.
Thế là hai người lại đón taxi trở về chốn cũ, xe vẫn đỗ ở đó, chỉ là Lệ Trạch Lương đã quên đóng cửa xe lại. Hay là, không phải vì quên, mà anh căn bản không có tay nào rảnh ra để làm việc này? Nghĩ đến đây, Tiểu Lâm mới chợt hiểu ra nỗi lo âu của Quý Anh Tùng.
Làm sao mà anh bế được Thẩm Tả Ý?
“Chúng ta lên lầu.” Tiểu Lâm vội vã chạy vòng qua xe định lên lầu thì bị Quý Anh Tùng giữ lại.
“Hãy chờ ở đây.”
“Nhưng…”
“Em không hiểu đâu.” Quý Anh Tùng nói.
“Em không hiểu anh, hay là không hiểu anh ta?” Tiểu Lâm có hơi giận.
Quý Anh Tùng không trả lời, buông tay cô ra.
“Anh chưa bao giờ nói gì cả, bảo em phải hiểu như thế nào.”
“Chúng ta không thích hợp.”
“Anh thử cũng chưa thử làm sao biết không thích hợp?” Tiểu Lâm cười đắng chát.
Quý Anh Tùng nhìn cô một cái, muốn nói gì đó song lại im lặng.
“Anh không cần dùng những lời khách sáo để khuyên nhủ em. Trên đời này người cố chấp có rất nhiều, thêm em vào cũng không là quá.” Tiểu Lâm nói, “Không chừng người ở trên kia cũng thế.”
Đột nhiên, điện thoại của Quý Anh Tùng reo lên. Lệ Trạch Lương chỉ nói một câu thì cúp máy, anh liền cùng Tiểu Lâm đi lên. Đến trước cửa nhà, Quý Anh Tùng bảo cô dừng bước: “Lát nữa tôi gọi em.”
Quý Anh Tùng mở đèn trong sảnh lên, nhìn quanh một vòng không thấy ai, bèn đi tiếp vào phòng ngủ.
Tả Ý đang đắp chăn ngủ ngon trên giường, Lệ Trạch Lương thì ngồi tựa vào giường ở dưới đất, toát đầy mồ hôi lạnh.
“Lệ tiên sinh.”
Thấy anh, Lệ Trạch Lương lắc đầu bất lực: “Anh Tùng, tôi không đứng dậy được, kéo tôi với.”
***
Hôm sau, Tả Ý và Tiểu Lâm cùng đáp tàu điện ngầm đi làm.
“Tôi hễ uống rượu là sẽ ngủ như ૮ɦếƭ vậy, đêm qua chắc là làm phiền cô nhiều lắm.” Tả Ý mua một tờ báo buổi sáng, xoa xoa cái đầu vẫn còn đau nhói.
“Không, không phiền.” Tiểu Lâm không biết phải nói từ đâu.
Đêm qua, cô nhìn thấy Quý Anh Tùng dìu ông chủ ra, giây phút ấy cô đã hiểu câu nói “Em không hiểu” của anh. Lệ Trạch Lương lâu nay luôn háo thắng, không bao giờ đề cập đến sự tàn tật của mình trước người khác, huống chi trông anh giống hệt như một người bình thường. Vì thế, thỉnh thoảng người bên cạnh cơ hồ sẽ quên mất sự lạ thường ở chân anh, mà nhìn anh dưới thân phận của một người bình thường khỏe mạnh.
Đại khái là… anh không muốn để bất kỳ ai nhìn thấy dáng vẻ bất lực vì sự tàn tật này của mình, kể cả Quý Anh Tùng.
Lệ Trạch Lương lúc ấy, đau đến tái xanh cả mặt, vậy mà vẫn không quên quay lại nói với cô: “Thư ký Lâm, phiền cô chăm sóc cho Tả Ý. Cảm ơn.” Tiểu Lâm đi theo con người này bao năm nay, hiểu rõ thứ anh sở trường nhất chính là nụ cười mang đao. Nhưng hai chữ “Cảm ơn” ban nãy, lại là xuất phát chân thật từ chính con người Lệ Trạch Lương.
“Tả Ý?” Tiểu Lâm gọi.
“Hửm?” Tả Ý vừa đọc báo vừa đáp lại.
“Cô và Lệ tiên sinh trước đây có quen biết không? Ý tôi là, trước khi đến Lệ thi.”
“Anh ấy từng đến Đường Kiều.”
“Vậy trước đó nữa?”
“Không quen.” Vừa nói, Tả Ý vừa lật báo sang một trang mới.