Nghe thấy lời hứa này, Tả Ý cười cười: “Tạm thời vẫn chưa có.”
Dương Vọng Kiệt đưa Tả Ý về nhà. Ngồi trên xe, anh hỏi: “Còn đau không?”
“Không đau.” Chỉ là một cái tát tay thôi, cô không nhu nhược đến vậy.
“Em cũng quan tâm đến chuyện của cô Mạnh đó quá nhỉ.”
Tả Ý nói lạt lẽo: “Là tôi đã lo chuyện bao đồng.”
Về đến nhà, thả người vào sô pha, tay chân của cô rã rời như muốn rụng khỏi cơ thể. Có lẽ sẽ có rất nhiều người cho rằng cô đỡ thay người ta cú tấn công ấy là một chuyện vô cùng khó hiểu. Nhưng…
Tả Ý nhấc máy lên gọi đường dài về thành phố B.
“Đông Quyến, là em.” Cô nói.
***
Hôm sau.
Tả Ý đã gặp rắc rối trong lúc làm việc, vị trí bị đánh trúng vào ngày hôm qua đã sưng lên. Đang là mùa hè, cô mặc không nhiều, mà dấu ấn màu đỏ bị sưng lên ấy lại lộ ngay một góc nhỏ ra bên ngoài cổ áo của cô, nhìn lướt qua quả thật có hơi quái lạ. Trong khoang tàu điện ngầm, có người lườm thấy cổ của Tả Ý, sau đó bèn nhìn cô lâu thật lâu, khiến cô ngại ngùng vô cùng.
Thế là, vừa xuống xe cô đã đi ngay vào tiệm thuốc tây mua hai miếng băng keo cá nhân, rồi chạy nhanh vào nhà vệ sinh ghép hai miếng băng keo vào nhau dán phần bị ửng đỏ kia lại. Xong xuôi đâu vào đấy, cô nhìn vào gương lần nữa, đột nhiên thấy càng tệ hơn, nhìn nó hoàn toàn giống như dấu ấn của nụ hôn để lại sau một đêm phong lưu, nay đang bị cô cố gắng che đậy đi. Hai miếng băng keo dính trên cổ chẳng khác nào như đang tuyên bố “Lạy ông tôi ở bụi này.”
Tả Ý vò đầu bứt tóc, chẳng lẽ lại đeo khăn quàng cổ giữa cái khí hậu này? Cách ăn mặc đi ngược với tự nhiên chẳng lẽ lại không quái dị?
Trước bữa trưa, cô gửi hồ sơ đến phòng của tổng giám đốc.
“Lệ tiên sinh, tôi có hai bộ hồ sơ cần ngài ký tên.” Tả Ý gõ cửa.
Lệ Trạch Lương vốn đang nói chuyện với Tiểu Lâm, nghe thấy giọng của cô bèn ngước lên nhìn, ánh mắt từ từ hướng lên. Ánh nhìn của anh đã hơi khựng lại khi lướt thấy băng keo cá nhân trên cổ của Tả Ý.
Tả Ý rất không tự nhiên mà kéo cao cổ áo lên.
Tiểu Lâm mở lời trước: “Tả Ý, cổ của cô bị sao thế?” Từ sau ngày tiếp đãi Tả Ý thì họ đã thân thuộc với nhau.
“À… tôi bị vấp té, trẹo cổ.” Cô sờ lên cổ, cười khờ khạo mà nói bừa một lý do.
Lúc này, điện thoại bên ngoài reo lên, Tiểu Lâm đặt tách trà vừa nãy mang vào xuống bàn, đi vội ra ngoài bắt máy.
Lệ Trạch Lương nhận lấy tập hồ sơ từ cô và nói: “Cô chờ một lúc, tôi ký xong sẽ đưa lại ngay.” Sau đó bèn giở ra đọc.
Thế là Tả Ý đứng lại trong phòng.
Tách trà vừa được pha còn đang bốc khói hơi, lá trà nhìn như những cây ngân kim ấy bồng bềnh giữa làn nước nóng hổi trong chiếc tách sứ màu trắng, từ từ lặn xuống, yên vị tại đáy ly. Hương trà dìu dịu lan tỏa, phiêu bồng giữa không trung, khiến căn phòng cũng thanh thoát hơn.
Lệ Trạch Lương lật sang trang khác, ngón tay thon dài không một tỳ vết, ngay cả đốt ngón tay hơi nhô ra cũng mang một sức hút riêng của phái nam, đẹp quá đi mất. Một lúc sau, anh cầm 乃út và ký lên giấy. Ba chữ “Lệ Trạch Lương” nhanh chóng hiện lên dưới ngòi 乃út lưu loát của anh.
Anh ngưng lại giây lát, viết thêm hai hàng chữ ở bên cạnh.
Người đàn ông này có chữ viết vô cùng tinh tế, các nét rõ ràng, cứng cáp và mạnh mẽ, vừa đặt 乃út là thấy rõ sự cương nhu. Tựa như mỗi một nét hở nét kín đều nằm trong tầm khống chế của anh.
Đưa lại hồ sơ cho Tả Ý, anh lại nhìn lên cổ cô, nói lạt lẽo: “Mong rằng cô Thẩm không phải bị trẹo cổ do chuyển từ môn leo cầu thang sang môn chạy bộ.”
Từ sau lần bị anh bắt gặp tại trận ở cầu thang, thì ngoài công việc ra, họ không còn chạm mặt nhau nữa. Câu nói này lập tức khơi lại chuyện xấu hổ mà khó khăn lắm Tả Ý mới lãng quên, thế là lại ngượng cả lên.
“Không phải, không phải.” Tả Ý vội xua tay phân bua.
“Nhưng mà, tôi khá là tò mò,” Lệ Trạch Lương hơi ngừng lại, “Rốt cuộc là vị bác sĩ nào đã kê toa thuốc phải dán băng keo cá nhân sau khi bị trẹo cổ thế?”
“…”
Tả Ý xin thề, mặc dù khi ấy sắc mặt anh rất lạnh, lời nói rất nghiêm túc, nhưng trong lòng của người này chắc chắn là đang cười thầm.
[4]
Một ngày nọ, Ngô Ủy Minh và Tả Ý trò chuyện.
“Tả Ý, em đoán xem trước đây tôi có ước mơ gì?”
“Vợ xinh như hoa, con cháu đầy đàn.”
Ngô Ủy Minh ho húng một tiếng: “Đó cũng là một trong những ước mơ lúc ấy, nhưng vẫn còn cái cao hơn.”
“Nếu cao hơn thì… mơ trở thành triệu phú?”
“Tả Ý, chẳng lẽ trong mắt em tôi không thể cao thượng hơn một chút sao?”
“Cao thượng hơn thì, cầu mong thế giới hòa bình?” Thấy Ngô Ủy Minh liếc mình, Tả Ý nhanh chóng sửa lại: “Chẳng lẽ anh còn muốn giải phóng toàn nhân loại?”
Ngô Ủy Minh im lặng lúc lâu, rồi nói một cách bất lực: “Tả Ý, tôi phát hiện em đối xử với phụ nữ rất tốt, nhưng với đàn ông thì vô cùng khắc nghiệt.”
Tả Ý trề môi: “Lão Ngô à, thảo luận về lý tưởng cuộc đời tại một nơi như thế này vốn dĩ là kỳ cục.”
Bấy giờ, họ đang ngồi tại sảnh lớn của quán Karaoke, những đồng nghiệp khác của Đường Kiều thì đang hát hò ở bên trong phòng.
Trong lúc trò chuyện, một cô gái từ phòng bên trái đi ra, tay giữ điện thoại. Bước đi loạng choạng, hiển nhiên là đã khá say.
“Không! Anh đừng như vậy!” Mượn cơn say, cô gái hét vào trong điện thoại.
“Anh không thể đối xử với em như vậy, Anh Tùng.” Giọng nói của cô đã nghẹn ngào, cơ thể đang tựa vào tường dần trượt xuống, ngồi xổm dưới đất.
Tả Ý càng nghe càng cảm thấy giọng nói này quen tai, thế là tò mò quay sang nhìn cô gái. Là cô ấy.
Tả Ý vội đứng dậy.
“Em quen sao?” Ngô Ủy Minh hỏi.
“Đó là thư ký của Lệ Trạch Lương.”
Tả Ý đỡ cô gái đứng dậy: “Tiểu Lâm, tôi là Thẩm Tả Ý.”
Tiểu Lâm ngước đầu lên, nước mắt ròng rã, lớp trang điểm tinh tế sớm đã bị nước mắt đánh nhòe. Cô gật gật đầu, muốn tỏ ý mình vẫn còn tỉnh táo.
Ngô Ủy Minh vừa định đẩy cửa vào báo cho những người bạn khác của Tiểu Lâm thì…
“Đừng.” Cô ngăn anh lại, “Tôi không muốn để người khác trông thấy tôi như vậy.”
Ngô Ủy Minh nhìn và hiểu ý của Tả Ý, bèn khẽ khàng rời khỏi, trở về với đồng nghiệp của mình.
Sau đó, Tả Ý cùng Tiểu Lâm vào nhà vệ sinh, rồi trở ra ghế sô pha ngoài sảnh. Suốt thời gian đó Tiểu Lâm không nói một lời nào. Tiểu Lâm của bây giờ, gương mặt sạch sẽ không còn dấu tích son phấn, đôi mắt hoe đỏ, bỗng chốc trở nên dễ gần hơn, giảm đi sự lanh lợi tháo vát của ngày thường.
Rất lâu sau, khi tâm trạng đã dần bình phục, Tiểu Lâm mới mở lời.
“Tôi là một người thất bại, rõ ràng là người ta không yêu tôi, nhưng tôi lại cứ cưỡng cầu.”
Tại Lệ thị, cô luôn là một người giỏi giang, lúc này đây khi kể về sự bất đắc chí của mình trong tình yêu, cũng là ngắn gọn dễ hiểu, thậm chí là nhắm trúng đích điểm trúng huyệt. Tuy nhiên, nó lại khiến Tả Ý vừa tức mình mà vừa tức cười.
“Người đó đã có vợ?”
Tiểu Lâm lắc đầu.
“Chênh lệch tuổi tác?”
Tiếp tục lắc đầu.
“Đồng tính?”
“…”
“Vậy anh ta có lý do gì?”
Lần này Tiểu Lâm không trả lời ngay nữa.
Đột nhiên, Tả Ý chợt nhớ ra, họ không phải rất thân, và mình… e là đã hỏi quá nhiều.
“Tôi muốn về nhà.” Tiểu Lâm xoa xoa vầng trán và nói.
“Cô đã uống rượu, không được lái xe. Để tôi đưa cô về.” Nghe thấy lời nhắc nhở của Tả Ý, Tiểu Lâm ngoan ngoãn móc chìa khóa trong giỏ xách ra đưa qua.
“Tôi…” Tả Ý vội xua tay, “Tôi không chạy xe, hay là đi taxi chung vậy.”
Thế là, cả hai cùng lên taxi đi về chỗ ở của Tiểu Lâm.
“Cổ họng có đau không?”
“Cũng tạm ổn, có điều đầu hơi nhói, và hơi choáng.” Tiểu Lâm nói.
“Hình như cô bị sốt rồi.” Tả Ý thử chườm tay lên trán của Tiểu Lâm.
“Trong tủ còn thuốc cảm.”
“Không cần đâu. Tôi có bí quyết riêng, bảo đảm hết bệnh nhanh chóng.” Vừa nói, Tả Ý vừa đi vào bếp tìm trứng gà và rượu gạo, chẳng bao lâu thì trong bếp đã có tiếng “bụp bụp” vang lên.
Cô lại ló đầu ra hỏi: “Tiểu Lâm, cô thích mật ong hay là đường cát?”
“Mật ong.”
Vài phút sau, Tả Ý mang ra một ly rượu trứng gà chuyên trị cảm mạo, rồi mỉm cười nhìn Tiểu Lâm uống hết, sau khi để lại số điện thoại của mình, cô mới yên tâm rời khỏi.
Vừa ra khỏi tòa nhà thì cô nhận được điện thoại của Ngô Ủy Minh, bấy giờ cô mới nhớ ra là cô đã quên nói với họ là mình về trước.
Ngô Ủy Minh bực dọc nói: “Tả Ý à, em giống như mấy bà dì trong hội khu dân cư chuyên đi lo chuyện bao đồng.”
Tả Ý vừa định phản bác lại thì bất ngờ lườm thấy một chàng trai đang lặng đứng ở một nơi khá xa. Gương mặt kiên nghị của chàng trai có hơi quen mắt, nhưng bất thình lình lại không thể nhớ ra đã từng gặp ở đâu. Anh cứ đứng đấy, nhìn chăm chăm vào một nơi nào đó ở trên kia. Tả Ý nhìn theo hướng của anh, phát hiện là căn hộ nơi Tiểu Lâm sống. Rõ ràng là quen mắt, nhưng sao lại không nhớ ra chứ?
***
Sáng hôm sau, Tả Ý lên sân thượng hít thở không khí trong lành, ngờ đâu trông thấy Tiểu Lâm đang tranh chấp với một chàng trai tại một góc vắng vẻ. Nhìn nét mặt của Tiểu Lâm cũng có thể đoán ra đối phương chính là Anh Tùng mà cô gọi. Tả Ý cảm thấy mình không nên ở lại đây, song khi quay người đi, cô đã liếc chàng trai đó một cái, không ngờ chính là người đã đứng bên dưới chung cư nơi Tiểu Lâm ở. Sau đó, Tả Ý mới sực nhớ ra người này là ai, anh, chính là người tài xế mỗi ngày đưa đón Lệ Trạch Lương. Tối qua, anh đã đứng dưới lầu, rõ ràng là lo lắng cho Tiểu Lâm.
***
Hôm sau, Tả Ý bất ngờ trông thấy vị tài xế này tại căn tin.
Anh đang đi cùng với một người khác ở phía trước, họ đi khá nhanh, ngay cả danh thi*p bị rớt xuống đất cũng không phát hiện. Tả Ý nhặt lên, thấy anh đã đi khá xa rồi, muốn gọi, nhưng lại không biết phải xưng hô thế nào, trong lúc gấp gáp cô hô lớn: “Anh tài xế!”
Căn tin vẫn chưa đông người, vậy nên tiếng gọi của cô cũng tương đối rõ ràng.
Người đó quay lại, nhìn Tả Ý một cách hồ nghi.
“Cô Thẩm, có chuyện gì sao?” Rất hiển nhiên, anh biết Thẩm Tả Ý là ai.
“Anh tài xế, anh bị rớt đồ.”
Lúc này, vị đồng nghiệp đi cùng với chàng trai bật cười: “Thưa cô, đây là Quý Anh Tùng, giám đốc Quý của bộ phận nhân sự, không phải anh tài xế.”
“…”
Ai nói lái xe thì nhất định phải là tài xế?
Giữa nơi công cộng, cô lại một lần nữa mất mặt.
[5]
Tối thứ sáu, đúng lúc là ngày kỷ niệm năm năm thành lập của Đường Kiều, văn phòng luật sư đã tổ chức một tiệc rượu. Tả Ý cũng phải tham gia.
“Luật sư Thẩm.” Người gọi cô chính là đại tiểu thư của ngân hàng Chính Nguyên, Huỳnh Gia Bân. Mới trước đó cô đã cho Tả Ý một cái tát, vậy mà bản thân không hề thấy áy náy, còn chủ động bước lên chào hỏi.
“Chào cô Huỳnh.”
Huỳnh Gia Bân cũng thuộc hàng danh gia vọng tộc trong giới thương nghiệp của thành A, gia đình cô lâu nay vẫn là khách hàng lớn của Đường Kiều, buổi tiệc như thế đương nhiên không thể thiếu họ.
“Đã lâu không gặp, nghe nói cô đã nhảy việc?”
“Chỉ là bị chuyển qua Lệ thị một thời gian thôi.”
“Ồ, tôi cũng có quen biết với tổng giám đốc bên đó, có thể gửi gắm chiếu cố cô một chút.” Nét ngạo mạn một lần nữa xuất hiện trên mặt của Huỳnh Gia Bân.
“Làm phiền Huỳnh tiểu thư rồi.” Tả Ý ngoài miệng vẫn cảm ơn, nhưng trong lòng thì không hề khuất phục.
Huỳnh Gia Bân không còn hứng thú hàn huyên với cô nữa, nhận lấy rượu từ phục vụ viên rồi đi thẳng đến bên Lệ Trạch Lương. Trong yến tiệc, vì bước đi không tiện, Lệ Trạch Lương không mấy thích di chuyển nhiều. Bấy giờ anh đang trò chuyện cùng một vài người bạn trong thương trường. Và “tài xế” Quý Anh Tùng đang đứng ở một nơi không xa, ánh mắt không hề rời khỏi Lệ Trạch Lương, giám đốc Quý dường như lại đã từ tài xế hóa thân thành vệ sĩ.
“Xin chào các vị anh tài bảnh bao, có cho phép tôi được tham gia vào cuộc trò chuyện của các vị không?” Huỳnh Gia Bân xen vào nói.
Chẳng bao lâu thì Huỳnh Gia Bân đã gia nhập vào họ. Chiếc đầm dài màu bạc giữa các bộ vest trở nên lấp lánh và nổi bật lạ thường, cô trưởng thành trong môi trường này từ thưở còn bé, đương nhiên có thể phát huy bản lĩnh của mình một cách lâm ly tận chí. Ngoài Lệ Trạch Lương ra, những người đàn ông khác đã bắt đầu chuyển đề tài sang Huỳnh Gia Bân, hơn nữa còn khá là có hứng thú.
Trong những bữa tiệc như thế, người muốn mượn cơ hội tiếp cận Lệ Trạch Lương tuyệt đối không hề ít, vậy nên cũng không ngừng có người đến mời rượu anh. Lệ Trạch Lương cơ hồ không từ chối bất kỳ ai, đối đáp uyển chuyển, mà còn có vẻ rất vui lòng. Hơn nữa, hình như anh rất thích uống rượu. Thật ra, cách đối nhân xử thế của Lệ Trạch Lương khá khôn khéo, nhưng tính tình lại khó nắm bắt. Những người từng giao tiếp với anh đều nhất trí rằng tính Lệ Trạch Lương mưa gió thất thường. Và, anh có một nụ cười có khả năng đẩy người ngoài ra xa ngàn dặm.