Lương Ngôn Tả Ý - Chương 02

Tác giả: Mộc Phù Sinh

Lệ Trạch Lương mệt đến sắc mặt trắng bệch, lời nói không hề nghiêm khắc, song khi kết hợp với nụ cười hiền lành của anh, lại khiến Tả Ý cảm nhận được một làn gió xanh rờn ngay sau ót.
Tả Ý vuốt vuốt mặt, thầm xảo biện: “Hì, hóa ra có cùng sở thích với Lệ tiên sinh đây, chả trách lại trùng hợp đến vậy.” Nhưng, anh là nguồn áo cơm của cô và cả Lệ thị này, huống chi cô đang chột dạ, nào dám phản bác lại, chỉ đành lầm bầm trong lòng vài câu để tự cân bằng.
Và rồi, cả hai cứ thế im lặng nhìn nhau. Tả Ý cơ hồ có thể cảm nhận được trái tim bị che đậy phía sau vẻ mặt như cười như không cười ấy, đang không thoải mái.
Im lặng.
Sự im lặng dài đăng đẳng này khiến cho Tả Ý có hơi chột dạ. Nói thế nào đi nữa, cô đã nhìn trộm bí mật của anh.
Tả Ý ho húng hắng hai tiếng, quyết định phá vỡ cục diện này trước: “Mỗi ngày tập luyện một tiếng, có thể làm thêm năm mươi năm.”
Cô đành phun ra một câu như thế, mặc cho là đúng hay là không, nhưng đối với bất kỳ nhà tư bản bóc lột sức người nào, thì nửa câu sau đều sẽ dễ dàng lọt tai hơn chăng.
“Một tiếng đồng hồ của tôi đã xong rồi, Lệ tiên sinh mời ngài tiếp tục.” Tả Ý nói xong thì định nhanh chóng vòng qua Lệ Trạch Lương, đi ra lối thoát hiểm của lầu mười chín.
“Cô Thẩm.” Không ngờ ngay trong lúc đi lướt qua nhau, Lệ Trạch Lương đã giữ lấy tay cô, “Có vẻ như cô rất tò mò về tôi.” Lệ Trạch Lương híp mắt cười một cách mờ ám, không hề có ý định buông tay.
Tả Ý không thể động đậy, cổ tay bị anh ghìm chặt, gương mặt cô tức thì ửng hồng, tư thế này thật sự khiến cô cảm thấy không ổn.
“Tôi… tôi…” Cô có hơi ngượng ngùng.
“Tại sao theo dõi tôi?”
“Tôi tập thể dục.”
“Nếu như cô Thẩm cũng có sở thích này, hay là lần sau hẹn nhau cùng tập?” Lệ Trạch Lương nhướn mày.
Nếu là người bình thường, nghe thấy lời mời này của anh không biết sẽ hưng phấn đến mức nào, nhưng trong tình cảnh này, dưới không khí này, Tả Ý thật sự cười không ra, cố gượng khóe môi lên: “Không cần đâu, lần sau tôi quyết định sẽ dùng máy chạy bộ.”
Bất thình lình, cửa thang bộ bị đẩy ra, người đi vào là một phụ nữ mặc đồng phục vệ sinh. Trông thấy Lệ Trạch Lương, bà vội vàng cúi đầu chào: “Xin chào buổi sáng, Lệ tiên sinh.” Dứt câu, bà tiếp tục nhìn sang Tả Ý, khi lườm thấy tư thế thân mật của họ, người phụ nữ lập tức lộ ra nét mặt như đã rồi, và tức tốc lui ra ngoài.
Mười phút sau, Lệ thị rộ lên một tin tức sốt dẻo.
Tả Ý chạy về phòng làm việc của mình tại tầng hai mươi mốt, buồn phiền ૮ɦếƭ đi được, chỉ muốn đào cái hố chui vào đó mà thôi. Rất lâu sau, cô mới nhớ lại lời an ủi mà năm xưa cô đã dùng cho Châu Bình Hinh để tự an ủi mình.
Khi vừa đến làm việc tại Đường Kiều không lâu, Tả Ý đã quen biết một nữ đồng nghiệp tính tình ôn hòa tên Châu Bình Hinh.
Lần đó, Châu Bình Hinh mặc áo sơ mi mới đi làm, kích cỡ hơi nhỏ, vừa giơ tay lên thì nút áo trước иgự¢ đã bung ra, khiến hai chàng đồng nghiệp ngượng ngùng mà quay mặt sang hướng khác. Bản thân Châu Bình Hinh cũng đỏ mặt tía tai mà trốn vào nhà vệ sinh.
Tả Ý vào nhà vệ sinh và tình cờ gặp cô trong đó, bèn tìm kim chỉ về khâu lại giúp cô. Nhưng Châu Bình Hinh kiểu nào cũng không chịu ra ngoài, khóc đến sưng cả mắt, bảo rằng không còn mặt mũi đâu nhìn người khác nữa.
“Ai cũng từng có lúc mất mặt mà, qua rồi thì thôi.” Tả Ý khuyên bảo.
“Từ nay chẳng còn mặt mũi nhìn các đồng nghiệp khác nữa, tôi sống bao năm trời chưa từng gặp phải chuyện ngượng ngùng đến vậy.”
“Hở? Bình Hinh, vậy thì cô may mắn quá rồi.” Tả Ý cười nói, “Từ nhỏ thì tôi đã là một đứa gà mờ, chuyện ngượng hơn thế này cũng không ít.”
“Vậy sao?”
“Khi học cấp II, có một hôm tôi đã mặc chiếc váy mới đến trường.” Sợ mình nói không đủ chi tiết, Tả Ý bổ sung thêm, “Là loại váy ngắn, lưng thun ấy. Vào tiết Văn học, giáo viên gọi tôi trả lời câu hỏi trên bảng, kết quả là khi đứng dậy, váy của tôi bị vướng vào một vật gì đó trên ghế, nếu đứng thẳng dậy thì váy sẽ bị tụt xuống, thế nên tôi chỉ có thể khòm lưng lại nửa đứng nửa khụy mà trả lời câu hỏi của cô. Lúc ấy tôi rất háo thắng, không chịu nói với người khác, tan học cũng kiên quyết ngồi khư khư tại chỗ, mãi đến khi người trực nhật đi làm vệ sinh lớp, không còn ai chú ý nữa, tôi mới dám cúi xuống gỡ ra từ từ.”
Tả Ý lại tiếp tục: “Còn một lần nữa, cũng là câu chuyện của chiếc váy, lúc này tôi đã là học sinh cấp III, vào lớp luyện thi Olympic Toán học. Trong lớp có một sư huynh đang học lớp 12, đó là đối tượng mà tôi vẫn thầm ngưỡng mộ trong suốt thời phổ thông, tiết nào anh ấy cũng ngồi tại vị trí gần cửa sổ ở dãy bàn cuối lớp, chưa hề thay đổi.”
Tả Ý chìm đắm trong hồi ức.
Cô nhớ chàng trai ấy luôn ngồi ở góc cuối của lớp học, dẫu rằng chỗ ngồi được lựa chọn tùy thích, nhưng bấy lâu không một ai giành nó với anh. Chàng trai có tròng mắt nhạt, tóc cũng không đen theo kiểu truyền thống. Ánh nắng cuối thu rọi vào lớp qua kính cửa sổ, phả lên bàn của anh, sách vở cũng trở nên sáng hơn, sáng đến gai mắt, thông thường vào lúc này, anh cũng chỉ híp mắt lại, rồi thay đổi một hướng ngồi khác. Song ánh mặt trời vẫn không buông tha tay anh, khiến chúng như trở nên trong suốt. Anh không bao giờ chủ động nói chuyện với ai, nhưng giáo viên lại thương anh nhất, bao giờ cũng cho anh phụ trách những nhiệm vụ lâm thời của khối.
Khi ấy, Tả Ý đã nhất mực đòi ghi danh vào lớp phụ đạo trong tình trạng không thể hoàn toàn hiểu hết nội dung bài học. Mỗi buổi cô đều có mặt thật sớm, lột bỏ vẻ bề ngoài như con trai mà ăn vận thật ra dáng con gái, còn đóng chiếm vị trí cách ghế ngồi của chàng trai ấy một lối đi.
Tả Ý tiếp tục kể: “Hôm đó, đúng lúc anh ấy vào trễ, vì thế tôi có thể không e ngại mà nhìn chăm chăm vào người ta từ lúc anh ấy bước vào lớp. Nhưng anh ấy không hề để ý đến, lúc ngồi xuống còn rất tự nhiên mà nhìn sang chỗ tôi một cái, đó là lần đầu tiên anh ấy nhìn chính diện vào tôi, lúc đó tôi vô cùng phấn khởi. Một lúc sau, anh ấy lại nhìn tôi nữa.”
“Rồi sau đó?” Bình Hinh tò mò hỏi.
Tả Ý kéo cô trở về văn phòng, tiếp tục nói: “Tôi cứ mừng thầm, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra như chuyên tâm nghe giảng. Ngờ đâu mấy phút sau, thừa lúc giáo viên quay lên bảng viết bài, anh ấy đã chuyền qua cho tôi một tờ giấy nhỏ với vẻ mặt rất nghiêm túc. Tôi cố kìm nén trái tim đập thình thịch của mình, từ từ mở mảnh giấy đó ra, bên trong chỉ có một câu.”
“Là câu gì?” Bình Hinh vội hỏi.
“Bạn à, váy của bạn mặc ngược rồi.”
Phụt ~, Châu Bình Hinh phì cười: “Chuyện này là thật hay giả vậy?”
“Thật đó.”
“Nhưng lúc ấy cô còn nhỏ, một chút chuyện ngượng ngùng như thế cũng không đến mức quá tệ.”
“Còn nhỏ?” Tả Ý cười, “Chẳng lẽ cô chưa từng thích thầm bạn học hay sư huynh trong trường? Bị mất mặt trước người mà mình ngưỡng mộ vào độ tuổi ấy, chỉ một lần thôi, cũng đủ làm mình không muốn sống rồi.”
“Vậy hiện giờ anh chàng ấy đâu?”
“Không biết.” Tả Ý chớp chớp mắt, lắc đầu nói: “Họ tên và mặt mũi thật sự không thể nhớ ra nữa, thế nhưng vẫn còn ấn tượng đối với một vài tiểu tiết và cử động nhỏ.” Ánh mắt có hơi lạc lõng.
Những lời này, những việc này, đến nay Tả Ý vẫn còn ghi nhớ như in, có lẽ, những lời an ủi Châu Bình Hinh khi ấy thật sự là đứng trên lập trường của một người ngoài cuộc. Ví như giờ đây, cô thật sự không còn muốn xuất hiện trước mặt Lệ Trạch Lương nữa. Nhỡ xử lý không tốt, người đàn ông ấy hiểu lầm cô có bệnh theo dõi thì nguy.
Càng nghĩ càng rầu, Tả Ý xoa xoa vầng trán, lúc này mới nhận ra mái tóc bù xù của mình. Cô không thích để tóc mái, ngày thường cũng chỉ cột hết tóc ra sau thành đuôi ngựa, tóc của cô sinh ra đã dày, tóc con ở mang tai vừa nhiều lại vừa “bất khuất” không chịu gò bó, cứ hễ không buộc chặt thì sẽ lại tụt xuống. Thế nên mỗi ngày, cô đều phải nhẫn nại mà làm việc với nó ba đến bốn lần.
***
Đêm đến, Tả Ý vừa được rảnh rang thì nhận được điện thoại của một người đương sự trong vụ án phân chia di sản mà cô phụ trách trước đó - Mạnh Lợi Lệ. Mạnh Lợi Lệ là vợ nhỏ của ông chủ Huỳnh người điều hành ngân hàng Chính Nguyên. Tuần trước ông chủ Huỳnh vừa qua đời, hai đứa con của ông liền tranh đoạt di sản với bà Huỳnh nhỏ, và giờ đây, lại quậy đến nhà rồi.
Tả Ý có hơi lực bất tòng tâm mà thay đồ ra ngoài. Mặc dù đã bàn giao vụ án này cho Ngô Ủy Minh, nhưng cô Mạnh đã gọi cho cô, tinh thần trách nhiệm đã thúc đẩy cô phải đến.
Đến nhà họ Huỳnh, cô dùng hết tất cả những lời có thể nói, mới có thể tạm trấn an anh em nhà họ và tiễn họ ra về. Mạnh Lợi Lệ cảm kích nói: “Trước khi ông ấy qua đời đã nói với tôi, nếu họ có làm khó hoặc tôi có chuyện gì cần giúp đỡ, hãy gọi điện tìm luật sư Thẩm của văn phòng luật sư Đường Kiều. Xem ra lời của ông ấy là nên nghe theo. Cảm ơn cô.”
Tả Ý mỉm cười nói: “Thật ra trước đây ba của tôi và bác Huỳnh có quan hệ giao hữu. Chuyện nhỏ thế này không là gì đâu.”
“Cô Thẩm, thật sự rất cảm ơn cô.” Mạnh Lệ Lợi vẫn chỉ lặp lại lời cảm kích của mình.
Tả Ý biết cô muốn nói gì, Mạnh Lệ Lợi không phải loại người nhu nhược, nhưng có những lúc, có những lời, nói ra từ miệng của cô sẽ làm cho mâu thuẫn thêm lớn, nên chỉ có thể nhờ Tả Ý làm người xấu này thôi.
“Thật ra, tôi đã chuyển giao lại vụ án này cho luật sư Ngô từ tuần trước, có lẽ trong vài ngày nữa văn phòng luật sẽ gửi thông báo cho cô, nếu như cô đồng ý, anh ấy sẽ đến ký một biên bản thỏa thuận mới với cô.”
“Sao?”
“Tôi đã bị chuyển đi làm việc tại Lệ thị, tạm thời không thể phụ trách việc này nữa.”
“Ồ? Chúc mừng cô. Lệ thị rất có danh tiếng, cố gắng phát triển nhé.” Dẫu là đang nói lời chúc mừng, nhưng ngữ điệu của Mạnh Lợi Lệ vẫn chứa đầy sự tiếc nuối, cô khá thích cô gái này.
[3]
Cuối tuần, Tả Ý cùng đồng nghiệp Châu Bình Hinh đi xem nhà. Châu Bình Hinh đã đính hôn, nay đang chuẩn bị nhà mới, xem hết rất nhiều nơi rồi, cuối cùng vẫn chỉ hài lòng với căn hộ ở khu ven sông, chỉ tiếc giá cả quá cao.
Tại sàn giao dịch bất động sản, Tả Ý và Bình Hinh bất ngờ gặp được Dương Vọng Kiệt, anh chàng đã xem mắt với Tả Ý trước đó.
“Tả Ý? Trùng hợp thế.” Dương Vọng Kiệt nhìn thấy họ trước.
“Dương tiên sinh.” Tả Ý cười chào đáp lại.
“Hai người đến xem nhà?”
“Tôi đi cùng với bạn.” Tả Ý vừa nói vừa ra dấu về Châu Bình Hinh đang đứng cạnh mình.
Dương Vọng Kiệt gật đầu chào rồi hỏi tiếp: “Không biết cô đã chọn được căn nào chưa?”
“Đây.” Châu Bình Hinh chỉ vào một khu vực trên mô hình quy hoạch.
Dương Vọng Kiệt cười cười bảo: “Đúng lúc, công ty của chúng tôi có thể nhận giá nội bộ ở khu này.”
Châu Bình Hinh nghe thế thì sáng rỡ cả mặt, song vẫn quay sang Tả Ý dò hỏi, dẫu sao anh chàng này cũng không phải là bạn của cô.
“Có tiện không?” Tả Ý không ngờ Dương Vọng Kiệt lại nhiệt tình đến thế.
“Không thành vấn đề, khu căn hộ này do công ty chúng tôi bao thầu xây dựng.”
Kết quả là dưới sự giúp đỡ của Dương Vọng Kiệt, căn hộ được ưu đãi 2%, Châu Bình Hinh hứng khởi vô cùng lập tức gọi điện cho bạn trai đến ký hợp đồng.
***
Cuối tuần, Dương Vọng Kiệt một lần nữa ngỏ lời hẹn Tả Ý. Vì chuyện căn nhà lần trước, cô không thể đùn đẩy nữa.
Trong lúc ăn tối, Dương Vọng Kiệt tình cờ nhìn lên trán của Tả Ý, rất tự nhiên mà hỏi: “Trên trán em có vết sẹo à?”
“Hửm?” Nhất thời Tả Ý cũng không phản ứng kịp. Song chẳng bao lâu, cô hiểu ra anh đang nói gì, bèn giơ tay sờ lên vết sẹo ấy: “Hơi phá tướng nhỉ.”
Bên phải trán của cô có một vết sẹo màu đỏ hồng nhạt kéo dài đến chân tóc, nó không quá rõ ràng, vì thế Tả Ý cũng không nghĩ đến việc phải che nó đi.
Sau bữa cơm, Tả Ý đi chấm lại lớp trang điểm, hai cô gái vào sau vừa đi vừa trò chuyện.
“Cái thời này, đúng là góa phụ còn có giá hơn thiếu nữ.”
“Thì đó, vừa có gia tài lại biết thế đời. Không có cha mẹ già cũng không có con dại, còn nắm trong tay một mớ di sản.”
“Sao cô ta không sợ chồng mình từ trong quan tài nhảy bật ra đòi mạng ấy nhỉ.”
Những lời đàm tiếu thế này, Tả Ý cũng không có hứng thú nghe lóm. Vừa ra đến sảnh, cô đã nhìn thấy vài người đang tranh chấp chuyện gì đó.
“Đồ tiện nhân, sao cô dám lấy tiền của ba tôi đi nuôi thứ ăn bám này hả?” Có người hét lớn.
Tả Ý nhìn sang đó, mới phát hiện người bị chặn đường thì ra là Mạnh Lợi Lệ, sắc mặt trắng bệch của cô đã tức đến ửng đỏ, chiếc túi xách nhỏ nhắn bị mười ngón tay ghìm chặt. Người đàn ông đi cùng có vóc người cao to song lại đứng sau lưng cô, không hề có ý định đứng ra bảo vệ. Lúc này Tả Ý mới hiểu, hóa ra người ban nãy họ nói chính là Mạnh Lợi Lệ.
Còn người đang to tiếng mắng nhiếc ấy chính là con kế của Mạnh Lợi Lệ, thiên kim của nhà họ Huỳnh, Huỳnh Gia Bân.
Vì chuyện chia gia sản, anh em họ Huỳnh đã rất chống đối Mạnh Lợi Lệ. Người phụ nữ mang họ Mạnh gả làm vợ của ông chủ Huỳnh đã được vài năm, gia thế bên họ mẹ không vững cố, trong mắt người ngoài họ không chỉ là một cặp chênh tuổi, mà căn bản có thể khẳng định Mạnh Lợi Lệ là một cô gái quê bay lên thành phượng hoàng. Vậy nên khi biết gia sản phải chia một nửa cho người phụ nữ này, con cái của ông Huỳnh đều không cam tâm.
Mới tuần trước đây, Tả Ý đã phải khuyên can hết lời mới tạm thời ngăn được hai anh em họ, giờ đây Mạnh Lợi Lệ lại cùng “người bạn mới” xuất hiện ở một nơi công cộng như thế này, còn để Huỳnh Gia Bân bắt ngay tại trận. Huỳnh Gia Bân đương nhiên là không dễ dàng bỏ qua, tiếng mắng nhiếc ngày một to hơn.
“Gia Bân, về nhà rồi nói. Đây là chuyện xấu gia đình, làm vậy còn thể thống gì nữa.” Mạnh Lợi Lệ đứng thẳng người, khẽ nói.
Huỳnh Gia Bân được nuông chiều từ nhỏ, thấy Mạnh Lợi Lệ dám phản bác lại mình, lửa giận càng thêm phừng phực: “Ơ, bây giờ thì cô lại biết nghĩ đến mặt mũi à, danh tiếng nhà họ Huỳnh chúng tôi sớm đã bị cô bôi nhọ rồi.”
Dứt câu, cô liền giơ tay lên tát luôn vào mặt Mạnh Lợi Lệ, ngờ đâu Tả Ý lại xông ra đứng chặn ngay giữa. “Bốp” một tiếng, tát tay rơi thẳng vào cổ Tả Ý.
“Luật sư Thẩm!”
“Tả Ý!”
Mạnh Lợi Lệ và Dương Vọng Kiệt cùng kêu lên. Lập tức Dương Vọng Kiệt tiến nhanh lên đỡ lấy cô.
“Cô…” Thấy mình lỡ tay đánh nhầm người, Huỳnh Gia Bân cũng có hơi kinh hoảng.
Giám đốc nhà hàng nghe thông báo thì vội vàng đến hiện trường, mời các bên vào phòng làm việc ở phía sau. Huỳnh đại tiểu thư lẳng lặng rời khỏi từ cửa sau.
Tả Ý nhận lấy túi đá từ người phục vụ, chợt phát hiện người đàn ông đi cùng Mạnh Lợi Lệ ban nãy, sớm đã chẳng thấy bóng dáng đâu. Theo tiềm thức, cô quay lại tìm kiếm, trông thấy Dương Vọng Kiệt vẫn còn đây, trong lòng chợt cảm thấy an ủi. Dẫu rằng không có cảm giác gì với anh, nhưng trong lúc này, có một người đàn ông ở bên cạnh, trong lòng cũng bớt trống trải.
Mạnh Lợi Lệ giải thích trong ngượng ngùng: “Tôi chỉ là… có hơi cô đơn. Con người ai cũng có lúc cô đơn.”
Tả Ý cười cười, không nói gì.
Thật ra, cô đơn là mặt trái của sự ăn sung mặc sướng. Nếu như một người mỗi tuần phải làm việc sáu ngày, mỗi ngày hơn mười tiếng, sứt đầu mẻ trán vì kế mưu sinh, thì làm gì còn thời gian để cô đơn.
Cô đơn, là một căn bệnh phú quý.
Trước khi rời khỏi, Mạnh Lợi Lệ nắm chặt tay Tả Ý nói: “Cô Thẩm, cảm ơn cô đã giải vây giúp tôi.”
“Không có gì.”
“Sau này nếu có việc gì cần, cô cứ việc nói với tôi, nếu trong khả năng tôi chắc chắn sẽ giúp đỡ.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc