Lương Ngôn Tả Ý - Chương 01

Tác giả: Mộc Phù Sinh

Thật ra, cô đơn là mặt trái của sự ăn sung mặc sướng
[1]
Tả Ý vừa lên lầu thì đã cảm nhận được một không khí bất thường từ văn phòng luật sư, rất nhiều người đang lén nhìn vào phòng họp. Môt lúc sau, cửa phòng bung mở, vài người lần lượt bước ra, người đi đầu là một chàng trai trẻ trung, thân hình cao ráo, đặc biệt tuấn tú, đôi mắt trong nhưng lạnh. Chàng trai ngước đầu nhìn lướt một vòng, ánh mắt chậm rãi song không hề dừng lại ở bất kỳ người nào. Sau vài câu hàn huyên, anh bèn cáo từ.
Bước đi của chàng trai có hơi kỳ lạ, nhưng lạ ở chỗ nào lại không thể nói rõ. Khi sắp đi ngang qua Tả Ý, phát hiện cô đang nhìn mình chăm chăm. Thế là, chàng khẽ nghiêng mặt qua, nhìn cô rồi nở một nụ cười mỉm lịch thiệp. Mắt của anh vốn là mí lót, vì vậy rất dễ dàng bị nhầm là một mí, cái ngước mắt nhẹ nhàng như thế hệt như mang theo một ý cười, tựa hồ muốn hớp hồn người khác.
Tả Ý từng thấy anh trên tạp chí, Lệ Trạch Lương, ông chủ của Lệ thị, trở về nước vào mấy năm trước sau khi du học ở Đức, ngay lập tức đã tiếp quản sản nghiệp gia tộc, nay là một thương nhân nổi tiếng ở thành A, có thể hô mưa gọi gió.
“Sao anh ta lại xuất hiện ở đây?” Tả Ý hỏi.
“Là công lao của chúng ta đấy.” Ngô Ủy Minh đồng nghiệp của cô nói, “Lệ thị đã đồng ý hợp tác với chúng ta rồi.”
Tả Ý vốn đang ký tên, nghe thấy câu này liền dừng 乃út, hỏi trong bất ngờ: “Thật sao?”
“Đúng vậy! Chính tôi cũng không dám tin điều này. Đáng lý là hai chúng ta đến bàn chuyện với giám đốc Lê của bộ phận khách hàng mà.”
Tả Ý gật đầu, giám đốc Lê ấy rất chảnh, hoàn toàn không xem văn phòng luật sư của họ ra gì. Vì thế cô và Ngô Ủy Minh đều đã không mang quá nhiều hy vọng nữa.
“Thật không ngờ hôm nay Lệ Trạch Lương lại đích thân đến đây, khá là có thành ý.” Ngô Ủy Minh gật gù nói.
“Vậy là chúng ta phải cử một luật sư sang đó túc trực rồi.”
”Em rất muốn đi?” Ngô Ủy Minh lườm cô một cái.
“Muốn chứ!” Tả Ý gật đầu lia lịa, “Công ty lớn như vậy, có cơ hội đến đó lấy kinh nghiệm là ước mơ của biết bao nhiêu người đấy.”
Tập đoàn Lệ thị lừng danh có một tòa cao ốc ngất trời tại quảng trường Hồng Cơ, được đeo trên người thẻ nhân viên và ra vào nơi này là chuyện mà biết bao thanh niên nằm mơ cũng thèm muốn.
“Đó là vì ước mơ của người ta là Lệ Trạch Lương, lẽ nào em cũng vậy?” Ngô Ủy Minh cười.
Tả Ý cũng cười khờ theo.
Cuối cùng, sau nhiều lần phấn đấu, văn phòng luật sư đã đồng ý cho Tả Ý sang Lệ thị trước để làm quen với môi trường mới. Hôm nay, Tả Ý được đặc cách về sớm. Sau khi thu dọn một số tư liệu cần thiết cho công việc bên đó, cô gọi taxi về nhà, khi đi ngang tòa nhà Lệ thị tại quảng trường Hồng Cơ, Tả Ý đã ngước nhìn tòa nhà cao chọc trời này.
Từ nay phải làm việc cùng người đàn ông họ Lệ ấy. Cô bỗng nhớ về cảnh tượng hôm ấy khi anh đi ngang qua mình, lúc ấy e là không chỉ có cô, mà phái nữ có mặt tại đó đều muốn ngất đi cho rồi.
***
Ngày đầu tiên đến làm việc tại Lệ thị, Tả Ý thức dậy rất sớm, để rồi phải ngồi một mình trên dãy ghế trong khu cây xanh ở trước tòa nhà, chờ đến giờ đã hẹn.
Vài nhánh hoa đào đang nở rộ giữa một mảng cỏ xanh ở hai bên của lối đi nhỏ, vài người già đang đánh Thái Cực, trẻ em rất ít khi ở đây vào giờ này. Một chiếc ô tô ở xa đi tới và dừng lại ngay trước tòa nhà, chờ người trên xe bước xuống rồi mới chạy xuống bãi đỗ.
Tả Ý nhìn sang đó, và bất ngờ khi trông thấy người xuống xe là Lệ Trạch Lương. Bộ âu phục màu sẫm đơn giản và vừa vặn, càng làm nổi bật thân hình cao to của anh.
Chín giờ sáng, Tả Ý có mặt đúng giờ tại Lệ thị, người tiếp đãi cô là thư ký Lâm. Thư ký Lâm đưa cô đến phòng làm việc đã được chuẩn bị từ trước, chờ Tả Ý để hết đồ dùng ở trong phòng, thư ký mới giới thiệu cho cô về môi trường ở đây.
“Từ hướng này đi tới sẽ là nhà vệ sinh.”
“Còn bên đây là phòng sinh hoạt. Về cơ bản thì tủ lạnh có đủ các loại thức uống, đương nhiên cô cũng có thể bảo tôi mang vào.”
“Tầng dưới có căn tin dành cho nhân viên. Thẻ ăn của cô được để trong hộc tủ bàn làm việc, và cả thẻ nhân viên tạm thời. Thẻ chính thức phải chờ cô gởi ảnh, chúng tôi mới có thể cấp.”
Khi đi đến căn phòng không treo biển ở cuối hành lang, Tiểu Lâm nói: “Đây là phòng nghỉ riêng, của Lệ tiên sinh.”
“Lệ tiên sinh nào?” Tả Ý không suy nghĩ nhiều thì đã buột miệng hỏi. Chắc ở đây sẽ có nhiều người họ Lệ.
“Là Lệ tổng.” Tiểu Lâm cười cười, “Nhưng anh ấy không thích người khác gọi mình như thế.”
“Cô Lâm đây là thư ký của Lệ tiên sinh?” Tả Ý nhìn lướt qua thẻ nhân viên của Tiểu Lâm.
“Vâng.” Tiểu Lâm vẫn mỉm cười.
“Công ty có thói quen cử thư ký của tổng giám đốc ra đón tiếp nhân viên mới hoặc luật sư mới ư?”
Vốn dĩ câu hỏi của Tả Ý là “Thế người của bộ phận nhân sự đi đâu cả rồi”, song cuối cùng cô vẫn đã kìm chế lại.
Tiểu Lâm giữ nụ cười mỉm lịch thiệp: “Điều này, chỉ có thể nói Lệ tiên sinh rất xem trọng quan hệ hợp tác giữa Đường Kiều và Lệ thị.”
Một nụ cười nghề nghiệp.
***
Những ngày sau đó, Tả Ý phát hiện đây không những không phải là một chức vụ nhàn rỗi, trái lại còn phải làm việc quá tải cả ngày lẫn đêm. Buổi chiều hôm nay, Tả Ý nhận được một cuộc gọi cá nhân.
“Tả Ý, là tôi.”
“Hở?” Trong nhất thời cô không phản ứng kịp lúc.
“Dương Vọng Kiệt.” Đối phương đành tự khai báo danh tính, giọng điệu ít nhiều thất vọng.
“À.” Tả Ý vội phân bua, “Tôi bận muốn choáng rồi.”
Người gọi điện đến là người thân của Ngô Ủy Minh, đối tượng xem mắt mà Ngô Ủy Minh giới thiệu đây, là kiến trúc sư, hiện đang làm việc tại một công ty địa ốc.
“Vẫn chưa ăn tối chứ?” Dương Vọng Kiệt hỏi.
Ăn tối? Tả Ý nhìn ra cửa sổ, trời đã sập tối, vậy mà cô mải mê chúi đầu vào công việc chẳng hề hay biết.
“Đi ăn tối nhé, tôi sẽ đến đón em.” Dương Vọng Kiệt thật lòng mời mọc.
Thế là, Tả Ý vội vàng chấm dứt công việc trong tay, tắt máy vi tính, thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về. Tại sảnh thang máy, có một người cũng đang chờ thang, Tả Ý nhìn kỹ lại, không ngờ lại là Lệ Trạch Lương. Cô đứng nhìn từ sau lưng, đúng lúc trông thấy phần phía sau lỗ tai của anh, nước da rất trắng, rất trắng.
Nghe thấy tiếng bước chân, Lệ Trạch Lương quay lại nhìn, trông thấy Tả Ý, bèn mỉm cười chào.
“Lệ tiên sinh.” Tả Ý chào anh.
Lệ Trạch Lương gật đầu ra ý đã nghe. Họ chưa hề chính thức nói chuyện với nhau, anh quen biết hay không quen biết cô, hai trường hợp này đều rất bình thường.
“Tính tong…” Cửa thang máy mở ra. Lệ Trạch Lương mời Tả Ý vào trước, và cô cũng không khiêm nhường.
Trong thang máy chỉ có hai người họ. Cả hai đứng sánh vai nhìn về phía trước, vách tường trong buồng thang sáng bóng, có thể in rõ bóng người. Tả Ý bất giác nhìn sang đó, cô không hề thấp, vậy mà trong tình trạng đã mang giày cao gót công sở như bây giờ, cũng chỉ mới đến tai anh.
Thang máy hạ xuống chầm chậm. Khóe môi và đuôi mắt của anh lúc nào cũng như đang cười, song lại cho cô cảm giác hơi lạnh.
“Cô Thẩm, ra về muộn vậy à?” Cuối cùng Lệ Trạch Lương đã mở lời, giọng nói trầm rất dễ nghe.
“Vừa hoàn tất một số việc trong tay.” Tả Ý vừa cười vừa vuốt vuốt tóc, cứ hễ khẩn trương là cô lại có thói quen này.
“Hình như bên ngoài đang mưa”. Lệ Trạch Lương nói.
“À!” Tả Ý có hơi ngạc nhiên với câu nói này của anh, “Không sao, sức khỏe của tôi rất tốt.”
Lời vừa dứt, Tả Ý lập tức nhận ra bệnh khờ của mình lại tái phát, tưởng ai cũng mê mình. Nghe nói người ta du học ở Đức, có chăng chỉ là học theo lễ nghi của người nước ngoài, bàn chuyện thời tiết thôi.
Còn Lệ Trạch Lương, nghe cô nói thế chỉ điềm nhiên cười một cái.
Vừa xuống đến nơi thì cô đã trông thấy Dương Vọng Kiệt đang chờ mình ở cửa ra vào. Dương Vọng Kiệt và Lệ Trạch Lương gật đầu chào nhau. Đến khi họ đã lấy được xe và quay trở ra, Lệ Trạch Lương vẫn đang đứng chờ tài xế của mình.
“Chân của anh ta, dường như có tật.” Dương Vọng Kiệt vừa giữ tay lái vừa nhìn Lệ Trạch Lương qua cửa sổ mà nói.
“Hửm?”
“Mặc dù khi đứng sẽ không dễ nhận ra, nhưng cứ hễ bước đi là có hơi kỳ lạ, thêm nữa là anh ta xoay người rất chậm.” Dương Vọng Kiệt giải thích.
Tả Ý lập tức nhìn sang Dương Vọng Kiệt, người vừa nói ra những lời ấy, sắc mặt cô đầy kinh ngạc, rất lâu vẫn chưa hồi thần lại. Mãi đến khi xe đã đi được vài mét, cô mới mơ hồ quay đầu lại nhìn. Hình bóng của Lệ Trạch Lương đã không còn rất rõ ràng, thấp thoáng có thể nhìn thấy anh như vẫn đang cầm dù đứng dưới màn mưa.
Cô đã không hề nhận ra.
“Đó là bạn em sao?” Dương Vọng Kiệt hỏi.
“Không, tôi nào có phúc như vậy?” Tả Ý cười bảo, “Đó là ông chủ hiện nay của Lệ thị, Lệ Trạch Lương.”
“Lệ Trạch Lương? Đó là thần thoại của giới bất động sản.” Dương Vọng Kiệt cười, “Anh ta ra tay nổi tiếng là nhanh, nhẫn, chuẩn, sớm đã trở thành ‘máy đánh hơi’ trong ngành. Hai năm trước, dự án phát triển đô thị mới đã giúp cho danh tiếng của Lệ thị càng thêm lớn mạnh.”
Tả Ý biết việc này. Thời gian trước chính phủ quy hoạch khu đô thị, tập đoàn Nghiệp Hưng đã trúng thầu khu đất ấy, chuẩn bị khai triển hồng đồ đại nghiệp, phát triển khu căn hộ cao cấp. Ngờ đâu khu đô thị mới này môi trường tuy tốt, nhưng cơ sở hạ tầng lại kém, hướng phát triển cao cấp là không phù hợp. Ngay bước mở bán căn hộ kỳ đầu thì đã hụt vốn, kết quả là Nghiệp Hưng xoay xở không kịp, ngày bàn giao nhà hẹn hết lần này đến lần khác, cơ hồ thành dự án bỏ hoang. Đến khi Nghiệp Hưng muốn bán lại dự án thì những nhà đầu tư trong ngành đã không còn dám chạm vào.
Chính trong lúc này, Lệ Trạch Lương đã ra tay, mua lại khu đất với giá siêu rẻ, đồng thời mua cả những mảnh đất nông bỏ hoang ở xung quanh, khởi đầu từ việc xây trường, mời giáo viên giỏi, từng bước khai phá dịch vụ tiện ích của toàn khu vực, đưa đô thị mới này trở thành thành phố vệ tinh tân tiến. Dự án lớn như vậy, hễ có sơ suất, gia sản ba đời của Lệ thị đều sẽ tiêu tan trong một ngày. Nhưng, anh đã thành công. Năm đó, Lệ Trạch Lương hai mươi sáu tuổi.
“Giờ đây, Nghiệp Hưng vẫn chỉ làm những buôn bán nhỏ trên đất thành phố A, còn Lệ thị thì đã là bá chủ trong ngành.” Dương Vọng Kiệt cảm thán.
Khi cả hai dùng xong bữa tối thì mưa cũng tạnh, không khí sau cơn mưa đêm đặc biệt trong lành. Tả Ý đột nhiên thấy tâm trạng đẹp hẳn ra, trên đường về cô cùng Dương Vọng Kiệt vào siêu thị mua ít đồ dùng sinh hoạt. Vừa thanh toán xong thì có người chợt gọi “Luật sư Thẩm.”
Tả Ý quay lại, trông thấy Tiểu Hướng, từng là khách hàng của cô. Tả Ý mỉm cười, hàn huyên vài câu với đối phương: “Tiểu Hướng, chào em.”
“Đã lâu không gặp.”
“Em làm việc ở đây à?”
“Đúng vậy.” Tiểu Hướng cười, “Công việc tuy không thong thả hơn trước đây, nhưng em cũng thích lắm.”
“Chu An Hoài không đến làm phiền em nữa chứ?”
“Vâng. Cảm ơn chị, luật sư Thẩm. Nếu không nhờ có chị, đến nay em cũng không biết phải thế nào.”
Tả Ý cười ngại ngùng: “Em quá khách sáo rồi.”
Tiểu Hướng là một cô gái đến từ đất khách, vừa tốt nghiệp đại học đã vào làm việc tại ngân hàng Huy Hỗ. Nào ngờ vì gương mặt xinh xắn nhỏ nhắn, cô đã nhiều lần bị cậu chủ của Huy Hỗ - Chu An Hoài quấy rối bằng lời nói thậm chí là hành động, Tiểu Hướng không còn cách nào khác đành tố cáo với công ty. Chu thiếu gia giận quá bèn cho người đánh đập cô, suýt nữa đã hủy cả nhan sắc của cô. Sau đó, Tả Ý đã nhận làm luật sư bên bị trong vụ này.
Trong quá trình kể lại, họ đã ra khỏi siêu thị, Dương Vọng Kiệt nghe xong bèn nói: “Tôi có đọc thấy tin này trên báo, sau đó Chu An Hoài bị phán bao lâu?”
“Sáu tháng.” Tả Ý nói.
“Em cũng phải cẩn thận con người của Chu An Hoài.” Dương Vọng Kiệt nói.
Tối đó, anh bạn hoạn nạn có nhau Ngô Ủy Minh đã gọi điện hỏi thăm Tả Ý: “Đến công ty lớn làm việc, ngon lành nhỉ.”
“Ngon gì mà ngon, thì cũng bị nhà tư bản bóc lột thôi.”
“Bị một tư bản gia như Lệ Trạch Lương bóc lột, trong lòng cũng thấy vui mà, nếu không mọi người đâu cần phải tranh giành đến sứt đầu mẻ trán để vào Lệ thị?”
Tả Ý cười, nói sang chuyện khác, đột nhiên cô sực nhớ ra một chuyện, bèn hỏi: “Lão Ngô nè, chân của anh ấy bị gì sao?”
“Em nói Lệ Trạch Lương à?” Ngô Ủy Minh nói, “Nghe nói từng bị thương trong một tai nạn giao thông xảy ra nhiều năm về trước.”
“Vậy à?” Tả Ý có hơi ngạc nhiên, song chỉ đáp lại một cách ảm đạm.
[2]
Hôm sau, Tả Ý lại một lần nữa đi làm sớm.
Vẫn ngồi trên hàng ghế tại công viên ấy, nhìn Lệ Trạch Lương xuống xe. Vẫn như ngày thường, anh không xuống xe ở tầng hầm.
Tả Ý quan sát tỉ mỉ, quả nhiên, chân của anh có gì đó bất ổn. Nhưng cụ thể là bất ổn ở đâu, nhất thời cô lại nói không ra. Chỉ là, đó không phải bị què theo cách nói thông thường, nhưng chân phải đích thật di chuyển chậm hơn chân trái, nhấc lên cũng không cao.
Anh bước lên hai nấc thang, tiến vào tòa nhà. Tả Ý đi theo ở phía sau. Trông thấy Lệ Trạch Lương băng ngang qua thang máy, vòng qua thang thoát hiểm.
Không còn nghi ngờ gì nữa, anh định leo cầu thang. Sau khi có được kết luận này trong lòng, Tả Ý không khỏi kinh ngạc. Sao có thể như thế? Phòng làm việc của anh ở tầng 23. Cho dù là người khỏe khoắn như cô thì cũng sẽ mệt đến ૮ɦếƭ, nhưng, Lệ Trạch Lương quả thật đã làm thế.
Mỗi khi sang một tầng đều phải đi vòng một đoạn đường bằng 180 độ để đi lên tầng tiếp theo, người phía trước sẽ không nhìn thấy người phía sau. Thế là Tả Ý cứ thế mà rón rén bám theo sau.
Hai người, kẻ trước người sau, buồng thang thoát hiểm vọng lại tiếng bước chân của Lệ Trạch Lương. Bước chân của anh ban đầu nhanh đến mức Tả Ý có hơi không theo kịp, càng về sau càng chậm dần, cuối cùng chậm đến mức có hơi vất vả. Vậy nên, Tả Ý sẽ đứng chờ anh tại vách tường của bên này, chờ bước chân nặng nề của anh tiến lên, tiến lên, cô mới rẽ sang đó.
Cô bỗng hiểu ra vì sao anh phải đến công ty sớm đến vậy, một mình giằng co trên cầu thang dài đăng đẳng. Người đàn ông này, chỉ một bàn tay thôi cũng có thể hô mưa gọi gió trong thương trường, vậy nhưng anh vẫn tự ti, một nỗi tự ti không dễ phát giác.
Lầu mười chín.
Tả Ý đã mệt đến xây xẩm mặt mày mà vẫn không quên nhìn tấm biển hiển thị số tầng. Sau đó, cô quẹo lần thứ ba mươi bảy.
Đột nhiên, vừa ngước mặt lên thì cô đã bị định hình. Lệ Trạch Lương đang dừng lại ở đấy, nhìn cô, bắt ngay tại trận.
Tả Ý của lúc này tóc tai bù xù, toàn thân đều là mồ hôi, dáng vẻ chắc chắn là rất tệ, lại còn bị bắt ngay phóc như một kẻ bị bệnh cuồng theo dõi.
“Cô Thẩm, có nhã hứng nhỉ, sáng sớm mà leo cầu thang à.” Lệ Trạch Lương nói một cách trêu ngươi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc