Quả nhiên Long ca có năng lực thực sự. Nói là trong ba ngày nhưng đến chiều hôm sau đã gọi điện báo rằng anh em của mình đã bắt được kẻ La Thiên Vũ cần.
“La thiếu gia, cậu muốn xử lý chúng thế nào? Xin cứ nói.”
La Thiên Vũ gọi Hoắc Khởi Minh lái xe đưa anh ta đến tính sổ với bọn chúng. Trên đường đi, anh ta nắm chặt tay, nghiến răng nói không cho chúng một trận không được. Xe lái đến một mỏ khai thác đá bỏ hoang ở ngoại ô, Long ca và một đám anh em thuộc hạ đã đợi ở đó. Cô em thuần khiết, tên đầu bằng và tên có râu đều bị trói chặt cánh tay, sợ hãi ngồi rúm ró một góc.
Thấy La Thiên Vũ đến, Long ca nở nụ cười ra đón, chỉ vào ba kẻ đó hỏi: “La thiếu gia, cậu xem có phải ba người này không?”
La Thiên Vũ chẳng nói câu nào, lao thẳng đến chỗ tên có râu đạp cho mấy phát. Tối đó hắn đánh anh ta nặng nhất. La Thiên Vũ vừa đạp vừa chửi: “Dám giở trò với bản thiếu gia hả? Bây giờ bản thiếu gia cho mày biết hai từ “hối hận” viết thế nào.”
Long ca bước đến khuyên giải: “La thiếu gia, việc gì phải bẩn tay cậu như vậy. Việc dạy dỗ ba tên này cứ để cho các anh em là được. Cậu cứ việc sai bảo.”
La Thiên Vũ giận dữ nói: “Đánh cho tôi, đánh mạnh vào.”
Anh ta chưa dứt lời, đám đàn em bên cạnh đã cầm sẵn gậy gộc lao vào ba người đó như sói như hổ. Mỗi gậy vung lên đều để lại nhưng vết thương rách da rách thịt, máu tươi bắn tung tóe. Ba kẻ đó vừa cầu xin tha mạng vừa ôm đầu né đòn, muốn né khỏi những cây gậy ác liệt nhưng không thể nào thoát khỏi nhiều người đến thế. Những tiếng thét đau đớn vang lên, lạc vào không trung ở mỏ khai thác đá bỏ hoang.
Cảnh tượng đẫm máu này trước đây La Thiên Vũ và Hoắc Khởi Minh mới chỉ nhìn thấy trong phim, chứng kiến tận mắt ngoài đời thực thế này thì mới là lần đầu. Hai người đều có chút khó tiếp nhận nổi. Vô thức họ lùi lại mấy bước để tránh bị vấy máu.
Lúc này, Long ca đứng bên cười hỏi như không có chuyện gì: “La thiếu gia muốn chúng ૮ɦếƭ hay sống?”
Giọng ông ta nhẹ nhàng như hỏi món nào đó hấp hay kho tàu vậy. La Thiên Vũ không thể hiểu nổi ý của ông ta, liền hỏi: “Cái gì sống hay ૮ɦếƭ?”
“Mấy tên này, muốn chúng ૮ɦếƭ hay để lại mạng cho chúng?”
Câu hỏi của Long ca nhẹ như Gi*t gà Gi*t vịt thật khiến La Thiên Vũ sợ phát khi*p. Hoắc Khởi Minh đứng bên cạnh nghe mà cũng bàng hoàng. Gi*t người với Long ca mà nói chẳng khác gì với Gi*t gà. Đám xã hội đen này thật sự là Gi*t người không chớp mắt. Đám người bên kia vẫn tiếp tục đánh, họ ra đòn vừa ác vừa chuẩn. Ba người đó đã bị đánh chẳng còn chỗ nào lành lặn. Thậm chí, cô nàng kia còn tè cả ra quần. Máu tanh và nước tiểu lẫn vào nhau. La Thiên Vũ và Hoắc Khởi Minh được cưng chiều từ nhỏ trông mà phát buồn nôn. Dường như họ không dám nhìn ba kẻ đó nữa. Màn đánh đẫm máu này thật sự vượt quá phạm vi tiếp nhận của họ.
La Thiên Vũ cố gắng trấn tĩnh quay đầu lại nói với Long ca. “Thôi đi. Dạy dỗ thế là được rồi. Để cho chúng một con đường sống.”
Long ca giơ tay ra hiệu cho thủ hạ dừng lại thì ba kẻ kia đã sống dở ૮ɦếƭ dở nằm trên mặt đất, gần như không cử động nổi nữa, chỉ biết ՐêՈ Րỉ.
“Ba người chúng mày có thể cút đi. Cút càng xa càng tốt. Sau này, không được đặt chân nửa bước vào thành phố G. Nếu để tao nhìn thấy chúng mày ở đây thì tự mua quan tài mà chờ ૮ɦếƭ đi. Rõ chưa hả?”
Nghe lời Long ca nói, ba kẻ bị đánh cho không còn ra hình người kia dùng chút sức lực tàn tạ còn lại của mình mà bò chạy bán sống bán ૮ɦếƭ. Rõ ràng họ đã hiểu ý của Long ca. Còn ông ta vẫn nở nụ cười ôn hòa. Chiếc BMW mà La Thiên Vũ bị lấy đi hôm trước đã đỗ ở một góc của mỏ khai thác. Khi Long ca giao chìa khóa cho anh ta còn đưa cả một chiếc máy ảnh kĩ thuật số.
“La thiếu gia, tôi đã kiểm tra rồi. Chúng chưa hề in ảnh trong máy này ra bất kỳ nơi nào. Cậu cứ yên tâm.”
Lúc này La Thiên Vũ vừa khâm phục vừa kính sợ khả năng của vị Long ca này: “Long ca, lần này thật sự rất cảm ơn anh. Lúc nào anh rảnh, tôi muốn mời anh đi ăn cơm.”
Long ca cười khà khà: “La thiếu gia không cần khách sáo. Sau này, nếu gặp chuyện gì phiền phức, xin cứ tìm tôi. Nhất định tôi sẽ giúp cậu giải quyết thỏa đáng.”
La Thiên Vũ và Hoắc Khởi Minh rời khỏi mỏ khai thác bỏ hoang đó trước. Họ đến một câu lạc bộ để tắm hơi thư giãn cho bớt căng thẳng. Họ có phần không chịu nổi cảnh tượng vừa rồi.
Trong phòng tắm hơi, La Thiên Vũ kêu lên: “Đám người xã hội đen này thật lợi hại! Tùy ý nói Gi*t người là Gi*t.”
Hoắc Khởi Minh cũng gật đầu: “Long ca này quả không đơn giản. Đúng là một nhân vật nguy hiểm.”
“Nhưng cũng là một nhân vật được việc. Quen anh ta cũng rất có lợi. Sau này, ai dám chọc giận tao, tao sẽ tìm Long ca thay tao trút giận.”
Lời của La Thiên Vũ bỗng khiến Hoắc Khởi Minh chú ý. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh ta.
Cuối cùng, kỳ thi cuối kỳ năm thứ nhất cũng kết thúc.
Hai tháng nghỉ hè mà Điền Điền mong đợi cũng đã đến. Kế hoạch của Du Tinh là đến nhà người cô ở Tây An một tháng, tiện thể đi dạo cố đô luôn. Cô hỏi Điền Điền có hứng thú đi cùng không. “Cô tớ rất hiếu khách. Cậu đi không phải lo gì cả mà còn được ăn ngon ở thoái mái.”
Điền Điền cảm ơn và từ chối ý tốt của Du Tinh. Bây giờ cô không muốn đi đâu cả. Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, cô liền chạy ngay đến vườn hoa cầu vồng.
Lục Hiểu Du vừa thấy cô đã cười nói: “Điền Điền, em đến thật đúng lúc. Chiều nay, Gia Kỳ hẹn chị đi đánh tennis. Chị đang lo thiếu một người thì lại phải đánh lần lượt. Em đến rồi thì tốt quá!”
Điền Điền nghe mà mừng rỡ trong lòng, cả sáng cứ cười suốt. Khi bón phân cho hoa, cô còn bất giác hát lên mấy câu. Buổi chiều, khi cùng vợ chồng Lục Hiểu Du và Tằng Thiếu Hàng xuất phát, nghĩ đến việc sắp được gặp Liên Gia Kỳ, trái tim cô cứ nhảy nhót liên tục.
Xe lái đến câu lạc bộ tennis mà Điền Điền từng chụp poster quảng cáo. Liên Gia Kỳ đã đến đó trước nhưng đang thay đồ. Tằng Thiếu Hàng đi tìm anh. Lục Hiểu Du và Điền Điền cùng sang buồng nữ chuẩn bị.
Tuy đã rất lâu không đến nhưng nhân viên phục vụ đó vẫn nhớ cô: “Cô Diệp, lâu lắm rồi không thấy cô đến chơi.”
“Uhm! Đúng vậy. Dạo này tôi khá bận.”
“Nhưng tôi đoán hôm nay cô sẽ xuất hiện vì Hoắc công tử đến rồi. Anh ấy đang đánh ở sân số 4.”
Điền Điền sững người. Hoắc Khởi Minh thì liên quan gì đến cô? Sao nhân viên phục vụ lại đoán như vậy? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, trước đây, mỗi lần cô đều đi cùng Hoắc Khởi Minh, chắc nhân viên phục vụ đã quen với điều đó nên nghĩ vậy.
Cô mỉm cười nói: “Vậy sao? Anh ta cũng đến hả? Nhưng hôm nay tôi đi cùng mấy người bạn khác.”
Sau khi biết mình đoán nhầm, cô nhân viên phục vụ lắm mồm này biết điều không nói thêm gì nữa.
Khi Điền Điền thay đồ xong, cùng Lục Hiểu Du ra sân thì Liên Gia Kỳ và Tằng Thiếu Hàng đã bắt đầu đánh bóng. Từ xa, anh nhìn Điền Điền liền gật đầu mỉm cười. Cô cũng tươi tắn đáp lại, nụ cười mang theo niềm vui và nét thẹn thùng. Cảnh này đã lọt vào mắt của Lục Hiểu Du. Chưa được một lúc, cô đã kiếm cớ kéo chồng đi để Điền Điền ở lại đánh tennis với Liên Gia Kỳ. Vợ chồng họ sang sân khác đấu với nhau.
Điền Điền biết đánh tennis là nhờ Hoắc Khởi Minh dạy. Tuy nói lúc đó cô học khá tốt nhưng lâu không đánh nên có phần lúng túng. Lúc này đánh với Liên Gia Kỳ, cô biết mình chơi không tốt, sợ làm anh mất hứng. Cô cố gắng thể hiện tốt một chút, nhưng vì cố gắng quá nên không cẩn thận, sau một cú nhảy lên đỡ bóng, cả người cô đã ngã soài lên mặt sân.
Thấy Điền Điền bị ngã, Liên Gia kỳ lập tức lao như bay về phía cô: “Cô lào sao rồi? Không bị đau chứ?”
Điền Điền vừa ngồi dậy vừa nhìn khuỷu tay bị đau. Chỗ đó bị xước một mảng khá lớn đã rớm máu. Lúc này, Liên Gia Kỳ đã ngồi thụp xuống bên cô, anh lập tức lấy một chiếc khăn tay trong túi ra rịt lên miệng vết thương để cầm máu: “Có đau không?”
Trước câu hỏi quan tâm của anh, Điền Điền chẳng hề nghĩ ngợi liền lắc đầu. Ban đầu, cô cảm thấy đau thật, nhưng khi thấy anh cẩn thận săn sóc thì cô bỗng chốc không cảm thấy hề hấn gì nữa.
“Đi nào. Tôi dìu cô ra đằng kia nghỉ.”
Liên Gia kỳ nhìn Điền Điền ra chiếc ghế băng bên sân. Họ đều không biết rằng ở đằng xa, Hoắc Khởi Minh đang nhìn chằm chằm về bên này. Mặt anh ta chẳng có biểu hiện gì nhưng trong mắt đã toàn một màu u ám.
Hôm nay, Hoắc Khởi Minh đi đánh tennis cùng La Thiên Vũ. Khi bất ngờ thấy Điền Điền và Liên Gia Kỳ cùng đi với nhau, sắc mặt anh ta đã có phần khó coi. Càng không nói gì đến lúc Điền Điền bị ngã, cử chỉ Liên Gia Kỳ dìu cô mới thân mật làm sao. Trước đây, Điền Điền đánh tennis cùng anh ta, anh ta chỉ vô tình chạm vào vai cô thì cô đã xoay người né tránh. Đâu có giống như cảnh tượng trước mắt, cô thẹn thùng bước đi bên Liên Gia Kỳ. Trái tim cô bé này đã thật sự dành cho Liên Gia Kỳ mất rồi. Tuy sớm biết điều này, cũng biết rõ là không thể cứu vãn được nữa nhưng khi tận mắt thấy chú chim nhỏ Điền Điền sà vào lòng Liên Gia Kỳ, Hoắc Khởi Minh vẫn rất tức tối. Ngoài mặt tỏ ra thản nhiên nhưng ẩn chứa trong đôi mắt u ám của anh ta là những tia lửa giận dữ.
La Thiên Vũ biết tâm sự của anh ta liền an ủi nói: “Thôi đi. Đừng nhìn nữa. Càng nhìn càng thấy tức. Việc gì phải thế? Chỉ là một cô gái thôi mà, có gì ghê gớm đâu.”
Hoắc Khởi Minh cũng không muốn nhìn nữa, quay đầu bước vào câu lạc bộ. Trên đường đi, họ nghe thấy có hai cậu bé nhặt bóng nhàn rỗi đứng một góc nói chuyện.
Cậu bé A: “Đó không phải là cô người mẫu đã chụp poster quảng cáo của câu lạc bộ chúng ta năm ngoái sao? Tớ còn nhớ trước đây, cô ấy đều đi cùng Hoắc công tử. Sao hôm nay lại đổi thành Liên thiếu gia vậy?”
Cậu bé B: “Đúng thế! Trước đây, cô ấy đi cùng Hoắc công tử. Cơ hội chụp hình poster quảng cáo khi đó cũng là Hoắc công tử dành cho cô ta. Có điều, đã lâu lắm rồi không thấy cô ấy đi cùng Hoắc công tử. Tớ đang thấy lạ. Hóa ra bây giờ cô ấy đi lại với Liên thiếu gia.”
Cậu bé A: “Nói như vậy thì Hoắc công tử bị Liên thiếu gia nẫng tay trên sao?”
Cậu bé B đang định trả lời câu hỏi buôn chuyện này thì bỗng phát hiện ra Hoắc Khởi Minh đang đứng phía sau, cách chúng chừng dăm ba bước. Khuôn mặ lạnh như băng đó khiến cậu bé không dám nói thêm gì nữa. Cậu bé vừa lúng túng cười trừ thay lời hỏi thăm vừa vội kéo cậu bé A đi.
Tuy Hoắc Khởi Minh kìm chế được cảm xúc của mình trước mắt mọi người nhưng ngọn lửa tức giận trong anh ta đã nhanh chóng bùng lên. Vừa vào phòng thay đồ, anh ta đã đạp lật một chiếc ghế. Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ khi*p! Bây giờ cũng không biết có bao nhiêu người đang cười tao nữa, cười tao bị Liên Gia Kỳ nẫng tay trên. Tao mất hết cả thể diện rồi, không thể nuốt nổi cơn giận này. Họ Liên kia, mày cứ chờ đấy.”