Sau khi Du Tinh gọi điện cho Điền Điền đến nộp phạt giúp thì cứ nhấp nha nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa. Phong giam nhốt đến mấy cô gái trẻ liền. Trừ cô ấy ra, những người khác mặt đều trát đầy son phấn, nhìn thoáng qua cũng biết là gái gọi. Chắc đội cảnh sát đã “bắt cả mẻ” tối qua. Những cô gái này bình tĩnh hơn Du Tinh rất nhiều. Rõ ràng họ không phải lần đầu vào đây. Bị nhốt ở đồn cảnh sát mà họ chẳng hề tỏ ra lo sợ chút nào, chỉ thấy buồn chán thôi. Họ nói rằng, cứ vào đây mà muốn ra thì phải nộp phạt một khoản tiền lớn, thế là ngang đi làm không công nửa tháng. Du Tinh bị kẹt giữa những cô gái này giống như một chú thỏ trắng lạc giữa bầy cáo, đúng là không thể ăn nhập, không thể thích ứng. Cứ nghe họ nói chuyện “đi khách” và “làm ăn” cô lại đỏ mặt tía tai. Cô không tránh khỏi cảm thấy có phần coi thường những người làm thêm việc này. Cảm nhận được sự dè chừng và coi thường của Du Tinh, các cô gái kia liền xoay sang nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, mỉa mai. Họ nói cô thì trong sáng gì chứ, rụt rè gì chứ! Nếu vậy đã chẳng bị giam ở đồn cảnh sát. Tối qua bị bắt vào đây cả, ai trong sạch hơn ai là mấy chứ! Thế nên chẳng có ai có tư cách coi thường ai đâu.
Có cô còn nhếch môi buông một câu: “Rõ ràng là gái bao còn giả bộ trinh nữ.”
Bị các cô gái đó bao vây công kích, Du Tinh mặt tím tái chạy ra gõ cửa, lấy lí do muốn đi vệ sinh để ra khỏi phòng giam. Một nữ cảnh sát dẫn cô đến nhà vệ sinh. Cô cố ý ở đó rất lâu, không có ý gì khác, chỉ là muốn kéo dài thời gian mà thôi. Cô không muốn nhanh chóng quay lại buồng giam để làm đối tượng châm chọc của bọn họ. Nhưng sao có thể kéo dài mãi được chứ? Cô cũng không thể cứ ngồi lì ở nhà vệ sinh được. Nữ cảnh sát đã lên tiếng thúc giục, dù không muốn nhưng cô cũng buộc phải ra. Cô cố gắng chậm rãi lê bước quay trở về buồng giam.
Khi đi ngang qua văn phòng, Du Tinh bỗng nhìn thấy Liên Gia Kỳ. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng phối với chiếc quần tây đen đang đứng bên một cậu thanh niên nhuộm tóc xanh tím đứng trong đám người “bay” tối qua. Du Tinh còn nhớ mọi người gọi cậu ta là A Tiệp. Tối qua, cậu ta cũng chơi rất điên cuồng. Nhưng giờ đây, trông bộ dạng cậu ta khá ủ dột, cúi đầu hối lỗi.
Đồn trưởng đồn cảnh sát đứng trước mặt bọn họ, ông ta dặn dò Liên Gia Kỳ khá cẩn thận: “Phải quản lí thật chặt. Thanh niên được nuông chiều sẽ rất dễ đi lầm đường. Đặc biệt là những người đã bị nghiện thì càng phải giám sát chặt hơn. Anh đừng nghĩ rằng bột K không phải là bột trắng, hít vào cũng không cần phải lo lắng quá. Cách đây không lâu, có một cậu học sinh cấp ba mười sáu tuổi vì tò mò hít bột K, kết quả là bị ảo giác, cười như điên như dại đi ra ban công, bay thẳng từ tầng mười xuống, thiệt mạng tại chỗ. Em họ anh nếu không được dạy dỗ nghiêm chỉnh, chưa biết chừng một ngày nào đó cũng có kết cục như vậy đấy.”
Liên Gia Kỳ vừa gật đầu với đồn trưởng vừa quay đầu liếc nhìn A Tiệp: “Nghe thấy chưa? Tính mạng là của em. Em phải biết oi trọng hơn bất kì ai mới phải.”
A Tiệp không nói gì nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ hối hận.
“Đồn trưởng Tôn, xin lỗi đã gây thêm phiền phức cho các anh. Tôi xin phép đưa A Tiệp về trước.”
Đồn trưởng gật đầu, không quên dặn lại lần nữa: “Đưa về nhớ quản lí cho thật chặt đấy.”
Tuy đứng ở ngoài cửa, chỉ nghe được mấy câu nhưng Du Tinh đã rõ mọi chuyện. Hóa ra A Tiệp là em họ của Liên Gia Kỳ. Anh a cũng đến đây nộp phạt bảo lãnh cho cậu ta. Cô thực lòng không muốn quay lại phòng giam với những cô gái kia để nghe những lời mỉa mai và tục tĩu của họ nữa. Sự xuất hiện của Liên gia Kỳ khiến cô như nhìn thấy tia hi vọng thoát thân. Cô quyết đinh phải tranh thủ cơ hội ngay.
Nghĩ là hành động. Liên Gia Kỳ vừa dẫn A Tiệp ra khỏi văn phòng, Du Tinh lập tức lao thẳng đến trước mặt anh. “Liên Gia Kỳ, à không, anh Liên, anh có thể nộp phạt cho tôi được không? Đồn cảnh sát nói chỉ cần tôi nộp phạt mười nghìn tệ thì sẽ được thả.
Nhưng hiện tại tôi không mang theo tiền. Đợi bạn tôi đến thì phải tới chiều mất. Nhưng tôi thật sự không muốn ở đây nữa. Một phút một giây cũng không. Cầu xin anh giúp tôi với.” Như người ૮ɦếƭ đuối vớ được cọc, Du Tinh vội nắm lấy cánh tay Liên Gia Kỳ nói trong nước mắt.
Hành động của Du Tinh khiến Liên Gia Kỳ vô cùng kinh ngạc: “Cô là ai? Chúng ta quen nhau sao?”
“Anh Liên, anh không quen tôi nhưng tôi biết anh. Tôi là Du Tinh, bạn học của Điền Điền . Tôi đã từng có duyên gặp anh ở khách sạn Hoàng Triều nhưng khi đó, chúng ta không hề nói chuyện với nhau.”
Liên Gia Kỳ sững người một lúc, bắt đầu lục lại trí nhớ và nhướng mày có phần ngạc nhiên: “Sao cô lại ở đây?”
Du Tinh chỉ vào A Tiệp, ấm ức nói: “Tối qua tôi và bọn họ cùng bị bắt vào đây. Khi đó tôi hoàn toàn không biết bọn họ pha bột K vào trong rượu vang, nhưng đồn cảnh sát chẳng quan tâm nhiều như vậy, họ giam tôi cùng với những người này.”
Liên Gia Kỳ nghe thế liền cau mày liếc A Tiệp. A Tiệp lập tức biện minh: “Không liên quan gì đến em. Cô ấy là do La Thiên Vũ dẫn đến.”
“Anh Liên, xin anh hãy nộp phạt giúp tôi để tôi có thể nhanh chóng được thả ra. Tôi đảm bảo, sau khi về sẽ lập tức đem tiền đến trả anh. Nếu anh không yên tâm, tôi có thể viết giấy vay nợ, tôi còn có thể thế chấp cả di động cho anh nữa. Tôi nghĩ bây giờ trên người tôi cũng chẳng có gì đáng tiền cả…”
“Được rồi.” Liên Gia Kỳ ngắt lời đảm bảo của Du Tinh, nói ngắn gọn: “Cô không cần phải nói nữa. Tôi sẽ làm thủ tục bảo lãnh cho cô.
Lúc này Du Tinh chỉ cảm kích trước bốn con số không thôi. Cô liên tục nói lời cảm ơn: “Ah Liên, cảm ơn anh, cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh.”
Lúc Điền Điền lên tàu đến thành phố S, Du Tinh và Liên Gia Kỳ cũng vừa ra khỏi đồn cảnh sát. Liên Gia Kỳ đưa Du Tinh và A Tiệp đến thẳng hộp đêm Happy tố qua. Chiếc xe Mitsubishi của cậu ta vẫn còn đỗ ở đó. Cậu ta đòi đến lấy xe, nhất quyết không chịu cùng Liên Gia Kỳ về gặp bố mẹ mà muốn yên tĩnh một mình. A Tiệp học đại học ở thành phố S. Thành tích không tồi, con người cũng không tệ, chỉ là còn quá trẻ, dễ dàng mù quáng trước cái gọi là “ngầu”, thứ gì kích thích cũng muốn thử. Kết quả cậu ta đã cùng đám bạn dính vào thứ thuốc phiện loại nhẹ này. Sau khi “bay” vài lần, cậu ta cảm thấy rất hay, rất tuyệt. Có điều, tối qua không may bị bắt vào đồn cảnh sát, còn La Thiên Vũ vì dùng bột K quá liều mà phải vào đưa vào bệnh viện cấp cứu. Điều này khiến cậu ta bắt đầu tỉnh ngộ ra phần nào: hít Mα túч không phải là trò đùa, không cẩn thận quá trớn sẽ mất mạng như chơi.
Liên Gia Kỳ cũng không miễn cưỡng, chỉ dặn dò cậu ta: “A Tiệp, em cũng lớn như vậy rồi, không đến nỗi không biết điều gì nên làm điều gì không nên làm. Sau này đừng động đến những thứ đó nữa. Mà em mau gọi điện về cho mẹ em đi. Cô nghe nói em bị bắt vào đồn cảnh sát thì lo quá suýt nhất đi đấy. Cô còn không dám để cho chú biết. Em cũng biết bố em bị huyết áp cao, nếu chú biết mà tức giận thì hậu quả sẽ rất khó lường. Cô bảo anh đến thành phố S, đưa em ra, muốn anh khuyên nhủ em. Cô nói thường ngày em nghe lời anh nhất. Anh cũng không muốn nói nhiều. Thực ra em có thể tự cân nhắc đúng sai. Hãy về mà suy ngẫm cho kĩ nhé.!”
A Tiệp nghe xong gật đầu : “Anh họ, em biết rồi. Sau này em sẽ không động đến những thứ đó nữa. Mọi người yên tâm, em nói được là làm được.”
“Vậy thì tốt. Anh tin em sẽ không làm anh và cả nhà thất vọng.”
Sau khi A Tiệp tự lái xe đi, Liên Gia Kỳ lại đưa Du Tinh về biệt thự La Thiên Vũ thuê hôm qua để lấy hành lý, tiện thể cho cô tắm rửa luôn. Ở đồn cảnh sát một đêm, mùi trên người thật chẳng dễ chịu chút nào. Sau đó cô mang hành lý lên xe Liên Gia Kỳ .
Anh nói cũng lái xe về thành phố G, nên có thể cho cô quá giang.
“Cô nói Điền Điền đã đáp tàu đến thành phố S ư? Vậy chúng ta ra ga tàu đón cô ấy cùng đi.”
Du Tinh vui mừng hớn hở: “Thế thì tốt quá! Anh Liên, đúng là đã làm phiền anh quá rồi.”
Liên Gia Kỳ điềm đạm nói: “Không có gì. Đã giúp rồi, cũng nên giúp đến cùng.”
Khi gặp Liên Gia Kỳ, Điền Điền có phần mất tự nhiên. Cảm giác này có nhiều lí do chứ không chỉ là vì ẩn tình sau vụ tai nạn tám năm trước, cũng không phải vì chuyện xấu hổ khi ở phòng khám mấy hôm trước, chủ yếu là vì Du Tinh phải vào đồn cảnh sát do hành vi bất lương của La Thiên Vũ. Điền Điền bỗng nhớ lại những chuyện xảy ra mùa đông năm ngoái.
Hôm đó, cô, Du Tinh và La Thiên Vũ cũng đến quán cà phê ở khách sạn Hoàng Triều. Tình cờ gặp Liên Gia Kỳ, anh còn chặn cô lại, khuyên nhủ cô chân tình, rõ ràng anh ta hiểu rất rõ về La Thiên Vũ. Nhưng khi đó, cô lại coi lời của anh như gió thoảng bên tai, không những không chịu nghe còn mắng cho anh một trận. Thật là không biết rõ lòng quân tử, sau này mới hay ý tốt.
May mà có Du Tinh ở đây, líu lo kéo tay cô kể lại chuyện xảy ra tối qua, về những cô gái bị giam trong đồn cảnh sát, rồi cả chuyện Liên Gia Kỳ hảo tâm bảo lãnh giúp cô. Nói đến đây, cô nàng lại nói lời cảm ơn: “Anh Liên, thật sự thật sự rất cảm ơn cô. Nếu không có anh thì chắc bây giờ tôi vẫn bị giam ở đồn cảnh sát.”
Điền Điền cũng cảm ơn theo: “Anh Liên, cảm ơn anh đã nộp phạt giúp Du Tinh. Lát nữa tôi sẽ đi rút tiền gửi trả anh.”
“Phải rồi. Tôi và Điền Điền nợ anh mười nghìn tệ. Ngã tư vừa đi qua có một cây ATM, lát nữa đi về qua đó, chúng tôi rút tiền gửi lại anh nhé!”
“Không cần vội như thế đâu. Chúng ta đi ăn trưa trước đã. Các cô không đói sao? Vì vội lái xe đến thành phố S mà tôi còn chưa kịp ăn sáng. Tôi đói lắm rồi.”
Sao có thể không đói chứ? Trên thực tế, Điền Điền cùng vì vội đến thành phố S mà chưa kịp ăn sáng. Du Tinh thì ở trong đồn cảnh sát nên cũng chẳng còn tâm trạng nào nghĩ đến đồ ăn, chỉ uống mấy cốc nước. Nghe Liên Gia Kỳ nói như vậy, bụng dạ họ bỗng dưng đều sôi ùng ục. Không tranh cãi gì nữa, họ cùng Liên Gia Kỳ đi ăn cơm.