Trước cửa khu trung cư là một chiếc siêu xe màu đỏ bóng loáng được đậu sẵn. Ăn mặc lịch lãm, chỉnh tề, khuôn mặt điển trai có sức hút. Phong Thanh Dương đứng cầm bó hoa hồng khổng lồ chờ sẵn, trên bó hoa có một bức thư nhỏ hình trái tim.
Mới nhìn qua thôi người ta cũng có thể dễ dàng đoán được người kia đang chuẩn bị làm gì, chỉ là không biết ai sẽ là cô gái máy mắn đó.
"Phong Thanh Dương, cậu yên tâm. Cứ nghe tôi, nhất định cô ấy sẽ hết giận thôi...Cậu đẹp trai lại lãng mạn như vậy tôi cá là cô ấy sẽ siêu lòng"
Hoắc Cẩn Minh ngồi bên trong xe nói với anh như một lời động viên, thật sự đây là lần đầu anh lại đi làm mấy chuyện này mà lại còn là nghe theo kế hoạch người bạn tốt của anh truyền cho.
Anh vừa quay lại nhìn Hoắc Cẩn Minh nói thì đã vội thấy bóng dáng quen thuộc bước ra, Không nhanh không chậm anh cầm bó hoa tiến đến trước mặt Trần Anh Thư, bộ đồ trên thân vẫn còn là đồ ngủ.
Cô đang cầm túi rác đi đổ nhìn thấy anh cô liền giật mình, mới sáng sớm còn chưa tỉnh ngủ đã gặp hoàn cảnh thế này. Tóc có hơi rối phủ xuống gương mặt nhỏ nhưng vẫn không giấu nổi nét đẹp yểu điệu kia, khiến anh gặp lại càng quyết tâm với cái ý định chinh phục lại cô.
"Anh làm cái chò gì vậy?"
"Anh Thư, nếu như em không tha lỗi cho anh thì hãy để anh chinh phục lại em có được không? Anh biết là việc mình làm không dễ dàng tha thứ, nhưng mà chỉ cần em cho anh cơ hội nhất định sẽ không làm em thất vọng"
Cô hơi nhíu mày nhìn anh, tâm tình khó có thể đoán được những chiêu trò mà anh bày ra. Anh đưa bó hoa cho cô khuôn mặt có chút chân thành, Phong Thanh Dương mà cô biết chẳng phải lúc trước không biết mấy thứ lãng mạn này mà bây giờ lại vì xin lỗi cô có thể trở thành như vậy.
Có chút ngờ vực, có chút cảm nhận thấy gì đấy nhưng rồi cô bước qua anh không có chút chần chừ.
"Xin lỗi anh, tôi không rảnh"
"Trần Anh Thư, em đừng vô tình như thế với anh có được không?"
Thấy cô đi thì anh cũng đi theo, cho tới khi điểm dừng là một cái thùng rác thì cô ném rác vào. Quay người lại vẫn thấy người đàn ông bào đó bám theo cô nói.
"Anh đi theo tôi làm gì? Tôi đâu có quen anh"
Trước lời nói đó anh dịu dàng cầm bó hoa đến để vào tay cho cô, hôm nay anh đã đặc biệt ăn mặc đẹp nhất với thiết kế riêng, dành nhiều thời gian chăm chút lại nhan sắc để đến tặng quà.
"Vậy thì em hãy cho người lạ một cơ hội làm quen có được không?"
"Không!"
Cô trả lời phũ phàng khiến cho lòng anh cuộn lên cảm giác nhói đau. Chất giọng khàn khàn trầm ấm nhưng cũng đôi phần lạnh lùng nói.
"Vậy thì anh sẽ bám lấy em cho tới khi nào em chịu quen anh"
Thấy anh nói vậy cô có chút đắc ý, anh muốn làm lại với cô là một chuyện còn cô có muốn điều đó sảy ra hay không lại là chuyện khác, cô nhếch miệng cười nhạt.
"Vậy thì anh cứ việc..."
Kể từ khi chỉ vì hiểu lầm mà anh lật mặt nặng lời với cô trong khi hai người đang yêu nhau thì cô cũng đã có một bài học cho mình, sáng mắt ra vài phần về trãi nghiệm yêu đương. Nói xong cô đi thẳng vào cửa chúng cư, anh chạy theo muốn nắm lấy tay cô thì bỗng...
Rào
Từ phía trên là một xô nước rửa rau đổ xuống, ướt hết, từ đầu đến chân của anh đều ướt không còn chỗ nào khô, mái tóc vướt keo bóng mượt có vài cọng rau phía trên.
Phong Thanh Dương khuôn mặt xám xịt lại, anh đứng đâu ra như pho tượng một hồi rồi ngước gương mặt lạnh lùng nhìn lên phía trên căn hộ chung cư đầu tiên là một bà lão lớn tuổi, khuôn mặt khổ nhìn xuống cười trừ với anh cất giọng nói khàn khàn.
"Xin lỗi cậu trai trẻ nha, tôi già cả lỡ tay không may đã làm đổ nước rửa rau vào người cậu"
Phong Thanh Dương không nói gì mà đột nhiên lại nghe từ phía sau giọng cười của Hoắc Cẩn Minh truyền đến.
"Haha...Bà ơi, không sao đâu. Bạn cháu thất tình nên cố ý đứng như vậy cho mà đổ nước thôi, bà không có lỗi gì đâu!"
"À...vậy sao? Hoá ra là thất tình nên mới đứng tắm nước rửa rau của bà sao?"
"Đúng...đúng đấy bà" Hoắc Cẩn Minh vừa cười vừa nói.
Thật là làm người ta tức ૮ɦếƭ mà, tất cả kế hoạch đều là do người bạn tốt này bày ra vậy mà bây giờ thất bại thảm hại cậu ta còn có tâm trí đùa cợt như vậy khiến anh đổi máu nóng. Phong Thanh Dương đang định quay lại xử lý tên kia thì đột nhiên lại bị một gáo nước lạnh đúng nghĩa đen đổ xuống đầu lần nữa.
"Hôm nay nhà bà hết nước rồi, còn có nước rửa chén từ hôm qua cháu chịu khó về tắm lại"
Bà lão kia lại nói anh mới biết thứ nước vừa rồi đổ lên người mình lại là nước rửa chén. Anh vừa tức vừa ghì giọng nói lớn.
"HOẮC....CẨN...MINH, CẬU HAY LẮM, ĐỨNG LẠI"