Sau khi thanh toán xong anh đưa cô ra xe, nhìn người con gái xinh như hoa như ngọc trước mắt anh cảm thấy bản thân thật may mắn khi có được cô.
Nhìn ngắm mãi khiến cô có chút ngại ngùng mất tự nhiên trước anh, đột nhiên ánh mắt của anh dừng trên chiếc cổ nhỏ trống rỗng, như nhớ ra một điều gì đó quan trọng anh liền lục lọi chiếc hộp đựng đồ ở đầu xe.
Trần Anh Thư cũng có chút tò mò nên nhìn theo anh thì thấy thứ mà anh lấy ra là sợi dây chuyền có mặt đá hồ ly của cô.
"Cái này là của em sao?"
"Sao...sao anh lại có nó"
Trần Anh Thư không khỏi thắc mắc định bắt lấy thì anh lại nói.
"Anh vô tình nhìn thấy nên đi sửa lại cho em"
Quả nhiên là có chút khác lạ, mặt đá hồ ly có chút cũ kỹ bây giờ lại được tô lên một lớp bóng loáng, ngay cả sợi dây cũng được thay bằng những móc xích đá quý rất nhỏ mà lấp lánh. Nhìn điêu luyện như vậy cô nghĩ chắc số tiền để làm lại cũng không ít đâu, đủ để mua vài cái dây mới rồi cũng nên.
Không thấy cô nói gì anh liền tự ý mở sợi dây ra rồi tiến lại gần đinh đeo vào cổ cho cô nhưng lại bị cô từ chối.
"Hay thôi, em không dám đeo thứ quý giá như vậy"
"Có không đeo, cất giữ thì được gì...Em mà sợ thì mai anh mua cho em chục cái mỗi ngày đeo cho quen"
Trong lời nói của anh vừa có hàm ý trách móc vừa có ý muốn cô phải đeo nó. Không phải vì cô Không muốn đeo mà những thứ quý giá như vậy của bản thân cô nhưng cô vẫn cảm thấy không xứng đáng với thân phận của mình. Nếu nói cô tự mua thì chưa chắc gì người ta đã tin vì giá trị của nó quá lớn.
Trần Anh Thư vừa nghĩ xong thì cúi xuống đã thấy sợi dây chuyền ấy được đeo vào cổ cô từ khi nào. Ánh mắt của anh có vẻ ưng ý nhìn lên chiếc cổ xinh đẹp giờ lại lộng lẫy hơn.
"Như vậy giống Phong phu nhân rồi"
Cô định gật đầu nhưng rồi lại ăn nói lắp ba lắp bắp "Hả...anh...vừa nói gì?"
Anh cũng không trả lời cô, chỉ nhếch miệng cười một cái rồi ngồi ngay ngắn lại ghế lái xe khởi động rời đi. Cô lén nhìn vào ánh mắt của anh trong lòng cũng có chút niềm vui.
Đầu thu tiết trời bắt đầu se lạnh, những cơn gió man mát làm cho khí trời thêm trong lành và yên ả hơn bao giờ hết.
Hàng cây được vun vén tỉa tót gọn gàng đã rụng lá chỉ còn chiếc cành khẳng khiu, đèn lung linh vang ngập lối, hàng cây được bao bọc bởi ánh sáng rực trong vô cùng lãng mạn.
Bờ biển rộng lớn, mặt nước yên ả khiến lòng người cũng hưởng thấy sự bình yên. Tối đến ở ngoài thành phố, nhìn ra phía xa là một chiếc du thuyền lớn với những ánh đèn sáng lại càng lên mĩ miều khi lẵng lặng trôi nhẹ trên mặt nước.
Bãi cát trắng lấp lánh hơn khi anh và cô đi trên chúng, hôm nay là bữa tiệc dành cho những người giàu có, nhất là những người có máu mặt trong giới làm ăn như anh.
Nhìn thấy những quý ông quý bà ăn mặc thanh lịch đi qua lại trên du thuyền cô có hơi căng thẳng, đây là lần đầu cô ăn mặc như thế này đến những nơi đông người, tay cô nắm chặt lấy tay anh.
"Không có gì phải lo lắng, có anh ở đây"
"Ưm"
Cô gật đầu rồi hai người dắt nhau bước tới bữa tiệc đêm, có lẽ là cô đã đánh giá vội vàng khi nhìn vẻ bề ngoài, tuy chỉ là chiếc du thuyền nhưng bên trong khá rộng lớn y như một cung điện vậy. Nhiều bàn tiệc to lớn, còn có rất nhiều phục vụ nữa.
Anh và cô khi bước vào thì ai nấy cũng đều hướng ánh mắt về phía bọn họ, xung quanh như có ánh hào quang toả sáng. Anh là một nhân vật lớn hôm nay lại dẫn bạn gái theo khiến ai cũng trầm trồ.
Có thể nói để sánh bước cùng anh thì cô quá ư là đẹp đi...!
Một người đàn ông trung niên bước đến, khuôn mặt cũng lộ rõ sự vui mừng bắt chuyện với anh.
"Xin chào, giám đốc Phong. Tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Lục thị, nghe danh đã lâu hôm nay mới có dịp được gặp mặt anh, quả nhiên là một người trẻ tuổi tài giỏi lại có khí chất như vậy!"
Anh ta không quên đưa tay ra bắt tay với Phong Thanh Dương anh, anh cũng mĩm cười rồi đưa tay ra bắt lại.
"Chào anh, tôi cũng rất vui được gặp mặt"
"Ồ, đây là bạn gái của anh sao? Quả nhiên là trai tài gái sắc"
Người đàn ông kia nhìn về hướng cô rồi hỏi anh, anh quay lại nhìn cô gái khi ở bên mình giờ lại nhút nhát như vậy cũng có chút yêu thương, ánh mắt trìu mến với cô.
"Đúng vậy, đây là bạn gái tôi" anh tự tin khoe ra.
"Không biết bạn gái xinh đẹp của anh là tiểu thư nhà nào? Chắc chắn người xứng đôi vừa lứa với anh phải gia thế lắm nhỉ"
Nói đến đó cô có hơi kích động nhưng rồi lại thấy anh đưa tay nắm chặt lấy tay cô như muốn nói \'Em không phải sợ\'.
"Đương nhiên rồi"