Lưới Tình - Chương 42

Tác giả: Nguyễn TThuỳ Trang

Trần Anh Thư khi trạm ánh mắt với anh cô có không được tự nhiên cho lắm. Cũng không biết là do hồi nãy vô tình anh nhìn cô, hay là...
Phía trên mọi người tiếp tục đặt ra câu hỏi và anh là người trả lời.
Vì ngồi quá lâu cô cảm giác cơ thể có chút mỏi nên đứng dậy, cầm ly rượu trên tay đi vài vòng để nhìn ngắm khung cảnh.
Mọi người cũng thế, ai nấy cũng đi chúc rượu cùng nhau. Trần Anh Thư thấy vui vì công việc có chút thuận lợi nhưng điều đó cũng có nghĩa là sẽ nhanh chóng kết thúc buổi ra mắt, cô vẫn muốn ở đây để ngắm nhìn quang cảnh.
Mặt nước vì ánh sáng chiếu vào mà hắt lên trần nhà tựa như những làn sóng của biển. Như có một sự thôi thúc cô đi lại gần hồ nước ấy ngắm nhìn làn nước sóng sánh thật kĩ.
Ở giữ mặt hồ là vòi nước xòe ra xung quanh được bắn lên cao thành những bông hoa cũng thật đẹp mắt. Tuy không phải hồ bơi nhưng cô nhìn xuống đáy cũng có thể đoán được phải sâu lút đầu cô không chừng.
Trần Anh Thư nhìn ly rượu vang màu đỏ trên tay mình, cô là một người không thích uống rượu nhưng không hiểu sao bây giờ cô có thể thản nhiên uống nó.
Không khí xung quanh vẫn diễn ra náo nhiệt cô đứng cạnh hồ nước nhâm nhi ly rượu nhỏ.
Vốn cứ tưởng đứng gần hồ nước vẫn giữ khoảng cách xa nên không sao thì từ đâu có một người tiến lại ᴆụng chúng người cô.
Cô không biết người kia là cố ý hay cố tình nhưng cảm giác lực đẩy rất mạnh, vì không đứng vững, chân lại còn mang dầy cao gót nên cô trượt chân rơi xuống hồ.
"Có chuyện gì vậy?"
Nước bắn lên cao lại có tiếng động lớn khiến mọi người nơi đây đều hướng ánh mắt về hồ và người vừa rơi xuống.
"Có người vừa rơi xuống hồ nước"
Một người trong số nhân viên của công ty khi nhận ra được sự việc liền nói lớn.
Mái tóc cô vì nước mà buông thả, mọi người nhìn cũng chẳng nhận ra ai. Ly rượu vang hồi nãy cô cầm trên tay cũng được hòa vào làn nước, tạo ra màu đỏ nhạt.
"Là...là trợ lý Trần đấy?"
Một người bạn đồng nghiệp của cô nói, mọi người ai cũng có cảm xúc lẫn lộn.
Trần Anh Thư rơi xuống nước quá đột ngột nên không kịp lấy hơi, nước thì sâu, chiều cao của cô có giới hạn. Tay chân liên tục vùng vẫy để thoát lên nhưng lại càng thêm mất sức, vì ban đầu cô không biết bơi.
Phong Thanh Dương nghe được câu nói đó gương mặt hốt hoảng đi đến. Thấy trên mặt nước nổi nhiều bong bóng, cộng thêm bộ quần áo thì anh dám chắc chắn là cô.
Không trần trừ một giây, anh liền cởi chiếc áo khoác ngoài của mình ra, nhảy xuống hồ trước sự ngỡ ngàng của bao nhiêu người chứng kiến.
Ở dưới nước, phổi cô không thể hô hấp, đầu óc bắt đầu mơ hồ, chưa đầy phút phút mà cô đã đuối sức, nước bắt đầu tràn vào mũi thay oxi.
Trần Anh Thư tay chân buông lỏng mà dần chìm xuống thì từ phía xa ở trong làn nước có một gương mặt quen thuộc đang tiến đến.
Không nhìn rõ nữa...nhưng cô dám chắc đó là một người đàn ông?
Thời gian chỉ mất vài giây nhưng đối với cô khoảng khắc lúc này lại trôi vô cùng lâu, như một video tua chậm vậy.
Phong Thanh Dương bơi đến phía cô, thấy tình hình bất ổn anh liền hô hấp ngay cho cô ở dưới nước.
Hai môi chạm vào nhau cô mới cảm nhận được sự sống đang quay lại, dần dần lý trí nhận thức được.
Mọi người đứng ở trên hồ nhìn hai người đang quấn lấy nhau phía dưới, vì bị tóc của cô che lấp mà chẳng ai phát hiện ra là anh đang hôn cô.
Phong Thanh Dương ôm cô vào lòng rồi bơi lên trên mặt nước. Lấy áo khoác của mình quấn người cô lại rồi bế cô đi, bước qua hàng người, trở thành trung tâm chú ý.
Tổng giám đốc vì trợ lý của mình không màn nguy hiểm nhảy xuống hồ sâu cứu người, không tin được!
Mặc dù bữa tiệc vẫn đang được diễn ra, mọi người cũng đang còn ở đây nhưng anh đã đưa cô về biệt thự riêng của mình từ khi nào.
Bế cô trên tay, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô, mắt nhắm nghiền, tóc ướt sũng đang chảy từ tay áo của anh xuống đất, vài giọt nước còn được đọng trên gương mặt của cô. Chân thon dài được vắt ra ngoài mà đung đưa vì được anh đế.
Tài xế khi thấy anh tình trạng của anh lại bế theo một người phụ nữ ngồi vào trong xe thì cũng bất ngờ.
"Tổng giám đốc, có chuyện gì vậy?"
"Về biệt thự riêng của tôi"
Giọng nói của anh có chút vội vã như đang lo lắng điều gì. Người đàn ông được gọi là tài xế riêng phía trước không nói gì thêm mà chỉ gật đầu rồi nhanh chóng bật chìa khóa khởi động xe lái đi.
Ngồi ở ghế sau cả Trần Anh Thư và anh trên cơ thể đều ướƭ áƭ. Gương mặt nhỏ cô khẽ úp vào Ⱡồ₦g иgự¢ to lớn.
Phong Thanh Dương nhìn cô trợ lý nhỏ xinh đẹp của mình có chút rung động. Anh thầm nghĩ
Một người phụ nữ ngu ngốc, toàn để bản thân rơi vào nguy hiểm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc