Một lúc sau.
Trần Anh Thư bước từ trong nhà vệ sinh đi ra ngoài. Cô nhìn xung quanh phòng thấy anh đang ngồi trên ghế tựa lưng nhắm mắt, có vẻ vì đợi cô lâu quá nên anh mới ngủ quên như vậy.
Cô đi đến giường bệnh đã thấy chiếc nệm được thay mới từ khi nào.
Vốn cô không có ý định đánh thức anh dậy, đôi chân nhỏ khẽ bước đến bên giường ngồi xuống thì phía cửa đã có người đi vào.
Cánh cửa phát ra tiếng khiến cho anh tỉnh táo mà nhìn lại phía cô. Lâm Yến Chi phía ngoài cũng bước vào. Mấy người nhìn nhau.
Lâm Yến Chi cười nhạt. Không nghĩ là còn có tổng giám đốc của công ty cũng ở đây. Sợ cô bạn mình hiểu lầm thì Trần Anh Thư cất giọng nói.
"Lâm Yến Chi, cậu đến rồi sao?"
Nghe cô nói thì Lâm Yến Chi cúi chào anh rồi bước chân đi đến phía cô. Hồi nãy khi nghe nói cô đang ở bệnh viện còn chưa kịp thay bộ quần áo ngủ mà đã chạy đi ngay.
Lại chỗ cô, Lâm Yến Chi nhìn tình trạng vết thương như vậy cũng không kìm lòng mà hỏi gấp.
"Trần Anh Thư, cậu bị sao thế này, tại sao lại bị thương ra nông nỗi như vậy?"
"Lâm Yến Chi, mình không sao. Chỉ là vết thương ngoài da thôi"
"Cậu ngã sao?"
Lâm Yến Chi tò mò hỏi, cô lưỡng lự trả lời.
"Là bị bình hoa rơi trúng"
"Cái gì"
Lâm Yến Chi bất ngờ mà nói lớn, trong phòng còn có Phong Thanh Dương thì Lâm Yến Chi cũng phải khó xử trước câu nói lớn tiếng hồi nãy của mình.
"Là cô ấy cứu tôi nên mới bị như vậy"
Phong Thanh Dương đột nhiên giải thích tiếp cho cô. Lâm Yến Chi cũng nhìn lại phía anh.
"Cứu anh sao?...Tổng giám đốc, vậy bạn tôi..."
"Không sao rồi"
Nghe nói vậy thì Lâm Yến Chi thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là không tới nỗi ૮ɦếƭ người, khi nghe nói cô đang ở viện viện thì tim cô đập nhanh vô cùng, tới bây giờ vẫn chưa hết sốc.
Tuy hai người không phải người thân ruột thịt gì nhưng hai người cũng đã chơi và gắn bó với nhau rất lâu nên cũng coi như là người nhà rồi.
"Trần Anh Thư, mình lo quá, không sao là tốt rồi" Lâm Yến Chi quay lại phía anh nói "Tổng giám đốc, là anh đã ở lại chăm sóc cho Trần Anh Thư sao?"
Nếu anh trả lời ngay chẳng khác nào kể công, dù gì cũng vì cứu anh nên Trần Anh Thư mới thành ra nông nỗi này. Nếu anh không chăm thì ai chăm!
Trần Anh Thư khẽ giật giật tà áo của Lâm Yến Chi.
"Tổng giám đốc, bây giờ có bạn tôi đến rồi, cô ấy có thể chăm sóc tôi. Anh về nhà nghỉ ngơi đi"
Được lắm, có bạn đến cô liền đuổi anh đi. Anh lạnh lùng đứng dậy.
"Được"
Chỉ vài giây sau mà trong phòng còn có hai người, hai cô gái nhìn nhau. Lâm Yến Chi ân cần hỏi han.
"Trần Anh Thư mọi chuyện là như thế nào? Cậu mau kể mình nghe đi"
"..."
"Có phải vì cứu anh ta nên bây giờ cậu được miễn tiền trả nợ không?"
Đúng rồi, nhắc đến cô mới nhớ. Còn khoản nợ lớn đó... Trần Anh Thư nhìn lại phía cô bạn mình đang mong chờ câu trả lời của cô, cô lắc đầu.
"Không có, khoản nợ vẫn còn"
"Dù sao cậu cũng cứu anh ta mà, ít ra cũng phải trừ nợ cho cậu chứ" giọng nói Lâm Yến Chi trùng xuống thất vọng.
Trần Anh Thư bụng lại truyền đến cơn đau. Lâm Yến Chi thấy cô ôm bụng cũng hốt hoảng, đến đỡ cô nằm xuống giường.
"Cậu bị đau bụng sao?"
"Không phải vì vết thương, mình đến tháng"
"Sao chứ! Đợi mình chút, để mình đi mua"
Trần Anh Thư tay ôm bụng, tay nắm lấy áo của Lâm Yến Chi đang định rời đi.
"Mình có rồi, không cần mua đâu"
Lâm Yến Chi thắc mắc không biết tại sao cô ở trong bệnh viện mà có thể đi mua được. Chẳng lẽ...chẳng lẽ là do tổng giám đốc mua cho hay sao?
"Đừng có nói với mình là tổng giám đốc..."
"Ưm..." Cô khẽ giật đầu.
Lâm Yến Chi há hốc mồm. Tổng giám đốc mà lại vì trợ lý nên đích thân đi mua băng vệ sinh hay sao? Thông tin này mà bị mọi người biết được chắc chắn sẽ làm chấn động công ti mất.
"Ôi trời, thật không vậy? Trần Anh Thư, cậu nói xem anh ta có phải là thích cậu rồi không? Theo mình thấy thì con trai sẽ không chịu đi mua những đồ như vậy đâu, trừ khi..."
Trần Anh Thư thấy Lâm Yến Chi nói liền lắc đầu phủ nhận.
"Không có đâu, cậu đừng nghĩ bậy. Dù sao tình huống nguy cấp, mình lại là vì anh ta mà không đi được nên đi mua cho mình cũng bình thường mà"
Lâm Yến Chi nhìn Trần Anh Thư có chút đăm chiêu, đôi phần nghi ngờ.
"Vậy mà mình còn tưởng anh ta có ý với cậu nữa"
Khoảng một tuần sau.
Vậy là từ khi anh rời đi chỉ còn cô bạn Lâm Yến Chi đến chăm sóc, hàng ngày hết mua đòi ăn cho cô, rồi lại đi kêu y tá mỗi khi cô thấy thuốc.
Vết thương của cô cũng có dấu hiệu lành nhanh chóng.
"Lâm Yến Chi, mình muốn suất viện"
"Trần Anh Thư, cậu cũng chưa khỏi hẳn. Hay ở thêm vài ngày nữa theo dõi kĩ lại đã" đỡ cô dậy, Yến Chi nói.