"Đẹp mặt chưa"
"Đáng đời, ác giả ác báo"
"Ôi không ngờ cô ta lại có thể bán đứng công ty mình như vậy"
"Cô ta còn không rời đi sao?"
Những tiếng xì xào vang lên bên tai, Hoàng Kiều Vi sau khi bị phơi bày chuyện tốt của mình đã làm thì liền chạy lại bàn làm việc của mình cầm lấy chiếc túi xách che mặt chạy mất.
Chỉ vì những sự ghen ghét đố kị và lòng tham Hoàng Kiều Vi đã phải trả giá bằng việc mất đi công việc, sau này có đi xin việc lại cũng rất khó khăn vì hồ sơ của cô đã không thể sửa được. Có lẽ đây chính là cái giá phải trả của người có tâm địa xấu xa.
"Anh Phong, chạy chậm thôi em sắp ngã rồi đấy"
Phong Thanh Dương nắm lấy tay Trần Anh Thư kéo cô chạy thật nhanh lên đến phòng làm việc của mình, anh đẩy thật mạnh cô vào tường rồi cuồng bạo hôn hít.
"Humm...chụt chụt...ưm~"
"Trần Anh Thư, anh không thể cưỡng lại được..."
"A"
Phong Thanh Dương cúi xuống hôn hít khắp mặt cô rồi trượt xuống cổ để lại những vết tích dày đặc, kéo cổ áo của cô lệch sang một bên vai rồi ôm lấy cô hôn triền miên tới khi lùi lại ghế sofa thì ngã nhào xuống.
Quần áo lại bắt đầu rơi lã chã xuống nền đất một cách tội nghiệp. Những tiếng cười khanh khách của cô vang lên mỗi khi bờ môi mỏng của anh hôn tới vùng eo nhỏ rồi lại tiếng rên khẽ.
"Ưm...Anh không nhẹ chút được sao?"
Trần Anh Thư vỗ vào lưng anh rồi lại túm chặt lấy tóc của anh như một sự trừng phạt.
"Hừm! Trần Anh Thư à, anh nghiện em mất rồi" Anh thở dốc.
Những tiếng động xấu hổ lại vang dội khắp căn phòng rộng lớn, có tiếng sóng vỗ dạt dào êm tai, tiếng Lเế๓ láק cơ thể, mặc dù là phòng máy lạnh ở nhiệt độ thấp nhưng hai người lại cảm thấy nóng bỏng toát mồ hôi.
"Ưm...ưm.."
"Tiểu thư Trần Anh Thư, em dám giấu anh thân phận của mình à, em đáng bị phạt lắm đó"
Trần Anh Thư nghe được những lời đe doạ đó liền sợ hãi, có thể nói hình phạt của anh quá ghê gớm khiến cô chỉ cần nghĩ tới thôi đã run sợ rồi, miệng nhỏ mấp máy nói.
"Em...em không biết mà. A~"
Bên dưới Phong Thanh Dương đẩy hạ thân của mình tới thúc mạnh khiến cô lạc vào khoái cảm la lên không thành tiếng, cô kẹp chặt lại khiến anh cũng cảm thấy đau đớn mà hành động nhẹ nhàng.
"Đừng hành anh như vậy chứ, thả lỏng ra đi nào"
Cô bị anh dụ dỗ, những lời nói mật ngọt của anh cứ thế truyền nhẹ đến bên tai khiến cô phải nghe lời theo mà thả lỏng, sau một hồi đưa đẩy thì anh cũng ra bên ngoài bắn hết từ bụng lên đến mặt cô.
Phong Thanh Dương cầm thứ vật nam tính đến trước mặt cô, Trần Anh Thư không biết anh đang muốn làm gì vẫn cứ quan sát vật thể lạ trước mặt thì anh lại năn nỉ nói.
"Em ơi, giúp anh với"
"H...hả"
"Giúp anh thoả mãn đi"
"Ưm"
Cơn yêu của hai người nồng cháy diễn ra rất lâu. Khoảng vài tiếng sau Trần Anh Thư nằm tựa vào lòng Phong Thanh Dương, tay nhỏ nghịch ngợm liên tục vẽ vời lên con chip chip của anh.
"Anh Phong à, em yêu anh nhiều lắm ớ" Trần Anh Thư giọng nói nũng nịu.
Phong Thanh Dương mỉm cười nhìn xuống cô gái nghịch ngợm nào đó rồi ôm lấy cúi đầu hít mùi hương trên tóc của cô.
"Anh cũng yêu em nhìu nhắm"
Trần Anh Thư ôm miệng cười khúc khích "Anh vừa nói gì thế"
"Yêu em nhìu nhắm"
Miệng cô chu lên "Em chả iu anh đou"
"Em..." Mặt anh buồn rũ rượi.
"Em chỉ thương anh hoi"
"Em dám chọc anh hả" Phong Thanh Dương lại đè cô xuống hôn cho một trận.
"Chừa cái tội"
"Huhu...Em xin lũi"
Trần Anh Thư trong lòng dâng trào lên một niềm vui sướng hạnh phúc bây giờ cô vừa có người yêu tuyệt vời như anh vừa có gia đình thân phận lại không hề tầm thường, kết quả là cả buổi hôm đó hai người quấn quýt bên nhau không thèm để ý đến công việc.
"Này anh"
"Hửm"
"Chỉ là vài dự án không quan trọng cho lắm, anh đuổi việc cô ấy như vậy..."
"Trần Anh Thư, có phải em tốt bụng quá rồi không? Đó là điều mà cô ta đáng nhận được, em không phải lo đâu"
"Nhưng..."
Trần Anh Thư là một người từng trải qua cảm giác thất nghiệp, tất cả mọi công ty đều từ chối nên cô hiểu. Đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại, nếu bây giờ Hoàng Kiều Vi có ý chí cải gian thành thiện thì chẳng phải là tốt sao.
"Em không cần nói thêm gì đâu, cô ta đã nhiều lần hãm hại em em có biết không?"
"Hãm hại"
"Rất nhiều lần cô ta có ý định hại em đấy em có biết không? Em nghĩ xem khi không lại có người vô tình đẩy em xuống nước sao?"
Nghĩ đến cô mới nhớ lại thì cũng đúng thật, cái suy nghĩ đáng thương đối với Hoàng Kiều Vi cũng dần biến mất.
Thật ra anh đã điều tra và biết tất cả mọi chuyện chỉ là không muốn nói với cô mà thôi, anh muốn âm thầm bảo vệ cô, chỉ vậy là đủ rồi.
"Anh đưa em đi chơi nhé"
"Ưm" Cô gật đầu nhẹ.