Lưới Tình - Chương 03

Tác giả: Nguyễn TThuỳ Trang

Thân hình cao lớn mặc một bộ âu phục chỉnh tề, ánh sáng yếu của những ánh đèn đường hắt vào trong gương mặt không nhìn rõ nhưng cũng có thể thấy được người ngồi kia rất đẹp trai lại thêm đôi chút cao lãnh.
"Đi" Anh nói một câu lạnh tanh không một chút suy xét về việc cho một cô gái lạ lên xe của mình.
Người tài xế phía trước vội nghe theo mà khởi động xe để chuẩn bị rời đi. Việc những cô gái bất chấp liêm sỉ chỉ để được lên xe của anh cũng đã gặp vô số lần nên họ cũng không lấy sự việc này làm lạ.
Hai tên côn đồ đã nhanh chóng đuổi đến chỗ cô.
"Con khốn, đứng lại"
Trần Anh Thư đứng trước đầu xe khiến người lái xe không thể nào đi được, bộ mặt như hối thúc cầu xin cô nhìn thẳng vào trong xe mặc cho ánh đèn chói loá khó mà nhìn được người ngồi bên trong, bộ dáng cô khẩn cầu.
Người lái xe ngồi phía trước nhìn thấy tình hình của cô gái chặn trước đầu xe không giống như đang có ý định mưu mô tiếp cận, cũng không phải dạng dùng mĩ nhân kế gì.
Phía xa có hai người đàn ông hổ báo đang chạy lại phía cô thì mới hiểu ra được vấn đề liền quay lại nói với người đàn ông lạnh lùng ngồi phía sau.
"Tổng giám đốc, có vẻ cô ta đang bị bắt cóc"
"Cho cô ta vào"
Tên lái xe bất ngờ, không nghĩ là tên thiếu gia khó tính như anh ta hôm nay lại dễ dàng nhanh chóng đồng ý cho phụ nữ lên xe của mình.
Người lái xe hạ chút ánh sáng của đèn xe ở phía trước, Trần Anh Thư lúc này mới có thể nhìn được bên trong là hai người đàn ông nên cũng hơi rén.
Người lái xe phía trước ra hiệu cho cô lên xe, không nghĩ nhiều cô liền chạy lại mở cánh cửa ngồi vào ghế sau của xe.
Trần Anh Thư đầu tóc đã đôi chút rối, khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn trạng thái sợ hãi, khi thoát được một kiếp nạn thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng chưa thể vội vui mừng.
Chiếc xe Lamborghini lấp lánh ánh bạc được phóng đi một cách bất ngờ khiến cô không làm chủ được mà ngã nhào cụng đầu mình vào đầu của người đàn ông kế bên.
"Xin...xin lỗi" cô dù cũng đang đau nhưng miệng không ngừng xin lỗi trước.
Cô quay đầu lại, ánh mắt của cô bắt gặp ánh mắt đáng sợ của người đàn ông bên cạnh ghế ngồi của mình. Khuôn mặt lạnh tanh toát lên cảm giác nguy hiểm cùng thân thể to lớn như áp đảo tinh thần cô.
Anh ta không nói gì mà chỉ lấy một chiếc khăn giấy lau nhẹ những nơi cô đã chạm vào người mình. Cô thấy người đàn ông này không nói gì nên cũng im lặng.
Cô nhìn xung quanh xe, thiết kế của chiếc xe theo kiểu dáng hiện đại, tất cả đồ trong xe đều toát lên mùi tiền, ngay cả đồ trang trí ở ngay đầu chiếc xe kia cũng được làm từ ngọc bích quý giá. Đối với một sinh viên ra trường thất nghiệp hai năm như cô mà nói thì chưa nghĩ có thể ngồi trên chiếc xe đắt tiền như thế.
Ngồi đoán già đoán non thì cô chỉ biết người đàn ông đang ngồi cùng ghế phụ với mình có thân phận không hề tầm thường.
Nhiều thắc mắc đều bắt đầu xoay quanh trong trí óc của cô. Chiếc xe phóng đi rất nhanh, khiến cô không thể định hình được là mình đang đi đến đâu.
Một lúc sau, cô nhìn ra ngoài cửa sổ rồi thấy con đường khá quen mắt, có vẻ là cũng sắp đến nhà nên cô liền bỏ qua nỗi sợ khi nãy của bản thân mà ấp a ấp úng nói.
"Bác tài à. Có thể cho tôi xuống xe được không? Rất cám ơn anh vì khi nãy đã cứu tôi"
Tiếng nói của cô truyền trong không khí yên tĩnh của chiếc xe không có một lời đáp lại, cô cảm thấy hơi khó xử. Cô định mở lời nói tiếp thì đã thấy chiếc xe đi chậm lại rồi dừng.
"Cám ơn anh, tôi đi trước"
Nói xong cô vội vã mở cửa xe nhưng loay hoay mãi cũng chẳng mở được. Chiếc xe sang trọng như vậy, cô còn chưa được ngồi bao giờ nên không biết mở cũng đúng nhưng chỉ là hơi quê.
Trần Anh Thư khuôn mặt gượng cười quay lại nhìn người đàn ông bên cạnh rồi nói:
"Anh có thể mở cửa xe giúp tôi được không?"
"Cô nói gì?" Giọng nói đáng sợ được cất ra.
"Tôi nói, anh có thể giúp tôi mở cửa xe không?"
Khuôn mặt của anh ta trở nên xám xịt, đây là lần đầu tiên có người dám sai bảo anh như vậy, người lái xe phía trước nghe cũng đã thấy xui xẻo thay cô gái này. Đắc tội với anh thì coi như ૮ɦếƭ chắc.
Trong lúc người lái xe phía trước đang định dậy cô cách mở thì một sự việc diễn ra khiến cậu ta không thể tin vào mắt mình, vậy mà tổng giám đốc cao cao tại thượng của cậu ta lại mở cửa xe cho cô gái kia thật, quá sốc.
Trần Anh Thư nghĩ ra điều gì đấy không xuống xe ngay mà làm một số hành động kì lạ rồi đột nhiên lôi từ trong túi mình ra 100k đưa cho người đàn ông bên cạnh.
"Bây giờ trong người tôi chỉ còn vậy để trả tiền xe cho anh, nếu anh không chê..."
"Xuống xe ngay cho tôi"
Chất giọng lạnh lùng đuổi cô xuống. Anh tức giận vì không ngờ một tổng giám đốc như anh lại bị một cô gái không biết trời cao đất dày sai khiến còn coi anh như một người tài xế lái xe.
Còn cô vẫn không biết là mình đã vô tình khiến cho anh ta nổi giận. Đưa tiền vào tay người đàn ông kia rồi xuống xe, chiếc xe phóng đi để lại cơn gió mạnh tạt vào mặt của cô, chiếc áo khoác cô mặc cũng đung đưa theo gió.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc