“Ưm!” Y Thượng Tĩnh mơ mơ màng màng duỗi người một cái, mở mắt ra, nhìn xem đồng hồ báo thức bên giường: 8h20’.
“Á! Thảm, hôm nay đi làm muộn chắc rồi!” Y Thượng Tĩnh bật người ngồi dậy, bất quá, ở 0giờ lẻ một giây sau lại ngã xuống, tiếp tục ngủ, “Quên đi, hôm nay hay là khỏi đi làm đi, lát nữa gọi điện cho Bùi Nhĩ Phàm xin nghỉ bệnh là được rồi.”
Nhưng sau khi Y Thượng Tĩnh nhắm mắt lại, chợt nhớ tới ngày hôm qua là thứ Sáu, hôm nay là không cần phải đi làm; lại nghĩ tới tối qua mình đi bar, gặp phải Bùi Nhĩ Phàm, lại uống quá mấy chén, sau đó liền… không nhớ gì. “Hả?!” Y Thượng Tĩnh mở mắt ra, “Mình về nhà bằng cách nào vậy? Sao lại không nhớ chút nào thế?!”
Đứng dậy, vạch chăn ra, phát hiện quần áo của mình đã bị đổi thành áo ngủ. Ra khỏi phòng, há mồm liền kêu: “Mẹ! Con tối qua là về bằng cách nào?”
Y mẹ đang xem thời sự buổi sáng, thấy Y Thượng Tĩnh mặc áo ngủ màu xanh biển hình phim hoạt hình híp nửa mắt, vừa gãi đầu, vừa đi về phía nhà tắm. “Mở to mắt ra rồi đi, đừng ᴆụng phải cửa!” Y mẹ lại bắt đầu nói, “Tối qua chính là cậu Bùi lần trước đưa con về bế con về chứ đâu!”
“Á!” Y Thượng Tĩnh vốn đang đánh răng, vừa nghe Y mẹ nói thế, thiếu chút nữa đem bọt kem đánh răng nuốt vào, vội vàng đem bọt trong miệng phun ra, “Mẹ, mẹ gạt con à! Tại sao lại là anh ta?”
Aizz! Tại sao lại ngủ? Tại sao lại là anh ta đưa mình về? Anh ta thế nào lại… thế nào lại… Aizz! Y Thượng Tĩnh cũng không biết hiện tại nên dùng lời gì để hình dung tâm tình cùng cảm tưởng của mình .
“Cái gì tại sao lại là anh ta?!” Ánh mắt Y mẹ cũng không có dời từ TV sang Y Thượng Tĩnh, “Con còn phải cảm ơn người ta, nếu không phải người ta đưa con về, mẹ xem con ở trong cái quán bar hỗn tạp nhiều người như vậy say ૮ɦếƭ mất rồi! Đã lớn đến như vậy rồi, làm việc cũng không động não, không có việc gì liền chạy đến quán bar, lại còn uống đến bất tỉnh nhân sự, con có phải muốn làm cha mẹ con tức ૮ɦếƭ hay không hả!”
Thảm rồi! Xem ra sáng nay giẫm phải mìn rồi! “Mẹ! Thực xin lỗi mà! Con thề lần sau tuyệt đối sẽ không uống rượu say nữa!” Y Thượng Tĩnh vừa rửa mặt vừa lớn tiếng tuyên thệ, sau đó vội lãng nhanh sang chuyện khác, “Cha đâu ạ? Sao lại không thấy cha? Hai người ăn điểm tâm chưa? Có còn phần của con không?”
“Cha con ra ngoài chạy bộ rồi!” Y mẹ đơn giản rõ ràng trả lời một tiếng, “Con đừng có nói lãng sang chuyện khác! Còn có lần sau uống rượu à? Hửm?!”
A… lão mẹ thật là càng ngày càng không dễ gạt rồi!
“Bất quá!” Lời Y mẹ xoay chuyển, làm hại Y Thượng Tĩnh ngừng lại động tác trong tay, cẩn thận lắng nghe, “Nếu lần sau vẫn là cậu Bùi kia đưa con về, mẹ cũng có thể chấp nhận vậy!”
Choáng váng! Vẫn là cậu Bùi kia! Lão mẹ đích thị là đem cậu Bùi kia coi như là ngươi có bổn phận đưa con gái bà về vậy. Bất quá, lão mẹ sáng nay như thế nào luôn nói tới cậu Bùi kia? Nhớ rõ lần trước bà chỉ là hỏi hai câu, liền không nhắc đến nữa, sau đó liền bỗng dưng sốt sắng bắt mình đi xem mắt. Nhưng lần này, lão mẹ… có chút không bình thường!
Rửa mặt chải đầu xong, Y Thượng Tĩnh vừa dùng bữa sang do Y mẹ làm, vừa quan sát mẹ mình, bởi vì Y Thượng Tĩnh cảm thấy mẹ mình bỗng dưng lại trầm mặc, dường như là đang có cái “âm mưu” gì đó. Quả nhiên, không ngoài Y Thượng Tĩnh sở liệu, hai phút sau, Y mẹ mở miệng lần nữa: “Thượng Tĩnh, đối tượng xem mắt ngày hôm qua thế nào? Có tiếp tục phát triển được không?”
“Mẹ! Con nói thật với mẹ!” Y Thượng Tĩnh nuốt xuống một miếng trứng gà, “Người ngày hôm qua, là bạn học đại học của con, cũng là bạn trai của một người bạn của con. Cậu ta chỉ là đáp ứng yêu cầu của người nhà đến xem mắt thôi.”
“A! Thế à!” Y mẹ chỉ là thản nhiên đáp lời, cũng không có nói gì khác, điều này càng khiến cho Y Thượng Tĩnh cảm thấy hôm nay mẹ mình thực khác thường, “Đúng rồi, Thượng Tĩnh. Cái cậu Bùi Nhĩ Phàm kia cũng là bạn học đại học của con đúng không?”
“Dạ.” Gật gật đầu, tiếp tục ăn bữa sáng.
“Cũng là cấp trên của con đúng không?”
“Dạ… Hả!? Mẹ, làm sao mẹ biết?” Y Thượng Tĩnh miệng đang ăn bữa sáng thiếu chút nữa thì nghẹn. Thật sự là TMD, sáng nay trúng phải cái vận xui gì, à, không đúng, phải là xung đột gì với tên họ Bùi, mà cứ nhắc tới anh ta, thì không bị nghẹn cũng bị sặc.
“Ha! Con mỗi ngày đi làm về đều nhắc đến, la hét tên, mẹ không muốn nhớ cũng khó!” Y mẹ đắc ý cười, lần này, không tiếp tục nhìn chằm chằm TV nữa.
Có sao? Y Thượng Tĩnh tự hỏi, nhớ lại một tháng qua, ách… Hình như lão mẹ nói rất đúng thì phải! Mỗi ngày về đều oán giận với lão mẹ là Bùi Nhĩ Phàm đối với mình yêu cầu công tác thật hà khắc; hơn nữa mấy ngày trước, còn làm một trò chơi nhỏ, ở trong game hung hăng đánh Bùi Nhĩ Phàm một chút! “Ách… Lão mẹ, mẹ hỏi cái này làm gì?” Tuy rằng Y mẹ chỉ là tùy tiện hỏi, nhưng trong lòng Y Thượng Tĩnh đã có chút cảm giác ᴆụng trúng tim đen—— giống như sáng hôm Y mẹ đổi biện pháp khiến Y Thượng Tĩnh đồng y xem mắt.
“Không có gì, tùy tiện hỏi thôi.” Lần này Y mẹ hiển nhiên là tỉnh táo tinh thần rồi, đem điều khiển từ xa đang cầm trong tay đặt lên bàn trà, ngoắc ngoắc, bảo Y Thượng Tĩnh lại ngồi cạnh mình, “Tĩnh Nhi, cậu Bùi- cấp trên của con bộ dạng không tồi, của cải cũng tốt, nghe con nói cậu ấy là người cuồng công việc, chắc hẳn cậu ấy chưa có bạn gái đâu nhỉ? Có kết hôn chưa?”
“Anh ta hẳn là chưa có bạn gái—— đó là dựa theo kết quả con quan sát thấy, một ngày, theo lịch trình công tác của anh ta, xem điện thoại, hẳn là chưa có bạn gái, cũng có thể là chưa kết hôn.” Ở cùng Tiền Duy Nhã lâu ngày, trên người Y Thượng Tĩnh cũng có ít tế bào tám chuyện, hơn nữa hôm nay là ngày nghỉ, Y mẹ dường như muốn tìm hiểu rõ mọi chuyện, khiến cho tâm tình đang căng như dây đàn của Y Thượng Tĩnh trùng xuống, “Bất quá, mấy ngày nay kỳ thực có vị mỹ nữ họ Phùng tới tìm anh ta, hơn nữa nhìn bọn họ ở cùng nhau, hẳn là rất quen thân, giao tình cũng là rất không tệ—— hôm qua Bùi phó tổng còn trốn việc bồi vị mỹ nữ họ Phùng kia đâu nữa!”
Y mẹ nghe nói Bùi Nhĩ Phàm không có bạn gái ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời, sau đó lại nghe nói có giao tình không tệ với mỹ nữ thì ánh mắt lại khôi phục như lúc ban đầu . Đương nhiên, Y Thượng Tĩnh không có bỏ qua một tia biến hoá này của Y mẹ: “Mẹ, mẹ đột nhiên hỏi việc này để làm gì?”
“Aizz!” Y mẹ lúc này cũng không còn hứng trí rồi, “Vốn nghĩ, cậu họ Bùi kia cũng không tệ lắm, điều kiện về tuổi cũng có vẻ phù hợp với yêu cầu chọn rể của mẹ. Bất quá, nghe con nói thế, xem ra con không còn bao nhiêu hi vọng—— cô gái có thể làm cho một kẻ cuồng công tác trốn việc đi bồi, quan hệ giữa hai người nhất định không đơn giản!”
Ách… Nếu Y Thượng Tĩnh không có nghe lầm mà nói, lão mẹ là muốn tác hợp mình với Bùi Nhĩ Phàm, không đúng, hẳn là lão mẹ sẽ sống ૮ɦếƭ truyền lệnh, kêu mình đi theo đuổi Bùi Nhĩ Phàm! Đột nhiên, Y Thượng Tĩnh có loại cảm giác bị gió lạnh thổi qua, tuy rằng hiện tại trong phòng có bật điều hòa, nhiệt độ là hai mươi: “May mà phía sau mình còn bỏ thêm vào một câu, nếu không thanh danh một đời của mình cứ như vậy bị hủy mất rồi!”
“Hôm nay là thứ bảy phải không! ” Y mẹ lại lên tiếng, đôi mắt lóe sáng, “Hôm nay con không đi làm, cũng không có chuyện khác để làm, ở nhà nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không bằng—— đi xem mắt đi! Vừa nãy mẹ nhận được điện thoại của công ty môi giới, nói hôm nay đã sắp xếp cho con một cuộc hẹn xem mắt!”
Thứ bảy đầu tiên của tháng mười hai, Y Thượng Tĩnh bắt đầu lần xem mắt thứ hai của mình. Nhưng lúc này ngồi đối diện Y Thượng Tĩnh không phải là đối tượng xem mắt lần này, mà là Phương Nhứ. Y Thượng Tĩnh mắt lạnh nhìn Phương Nhứ, Phương Nhứ hôm nay mặc một bộ váy đỏ như lửa, là mốt mới nhất năm nay, hình như vẫn là hàng hiệu của Ý—— Y Thượng Tĩnh ngày thường đối với phương diện này không quá quan tâm, bình thường dạo phố cùng Tiền Duy Nhã thì cũng chỉ là nhìn xem bộ đó có mặc hợp hay không thôi, cũng chẳng để ý là hiệu gì, mốt gì. Trân mặt Y Thượng Tĩnh không có biểu hiện gì, chỉ đôi lúc nhấp ngụm nước chanh.
Phương Nhứ ngồi ở đối diện Y Thượng Tĩnh, trong lòng rối ren: một giờ trước, chính mình hẹn Y Thượng Tĩnh, muốn gặp mặt cô, đem hiểu lầm ngày hôm qua giải thích rõ. Sau đó, cô đã đáp ứng cùng mình gặp mặt, cũng hẹn gặp mặt ở một nhà hàng cao cấp trong thành phố, cũng nói rõ với mình, cô giữa trưa có hẹn—— Thượng Tĩnh không phải là một người lãng phí, cô ấy bất luận làm chuyện gì đều rất coi trọng thuận tiện, tốc độ cùng hiệu suất, cô ấy hẹn mình ở nhà hàng gần nội thành này, nghĩ đến cuộc hẹn của cô ấy cũng là tại… nhà hàng này! Nhưng bây giờ, không biết mở miệng sao mới tốt.
Phương Nhứ đánh giá Y Thượng Tĩnh, cô nàng trang điểm nhẹ, áo khoác dài màu lam xanh nhạt, là kiểu thịnh hành nhất mùa đông năm nay, tóc dài hơi uốn xoăn, tuy rằng cô nàng cũng không phải xinh đẹp nhất, nhưng cô giờ đây cũng là thanh tú nhất, mà động tác miễn cưỡng của cô nàng lại ở trong lúc vô tình lộ ra một loại ung dung cùng lịch sự tao nhã. Kỳ thật vô luận là ở trung học hay là đại học thì Y Thượng Tĩnh vẫn đều rất hấp dẫn ánh mắt phái nam, chính là bản thân cô không biết, cũng không thèm để ý tới thôi.
“Thực xin lỗi!” Sau 10 phút tẻ ngắt, Phương Nhứ mở miệng, mi mắt rũ xuống, bởi vì chuyện ngày hôm qua, là mình cố tình gây sự, “Tối hôm qua thật xin lỗi! Thượng Tĩnh.”
“Không có gì!” Y Thượng Tĩnh tùy ý cười cười, nhưng ý cười không đến đáy mắt, thản nhiên mà nói, “Hiểu lầm của hai người đã hoá giải rồi sao?”
“Tối qua đã đem mọi chuyện nói rõ ràng—— lòng mình đã nguội lạnh!” Phương Nhứ giương mi mắt, trong mắt có vài phần thanh thản, vài phần giải thoát, “Mình cùng anh ta ở cùng một chỗ, kỳ thật cũng không hạnh phúc, huống chi, hai người chúng mình, trong lòng mỗi người đều có một người khác—— nói như vậy, mình tối qua quả thực là đang cố tình gây sự. Nhưn đem qua mình thật sự khống chế không được bản thân, đây có thể nói là tính ích kỷ trong nội tâm tác quái đi, bởi vì rất lâu trước đây, mình thật sự yêu anh ta.”
“Ừ.” Y Thượng Tĩnh gật gật đầu, sau đó lại im lặng ăn điểm tâm trên bàn, “Các cậu tự mình nói rõ ràng là tốt rồi!”
Phương Nhứ hiện tại thật không biết nói gì, bởi vì xem như mình đã đem chuyện đêm qua cùng tất cả suy nghĩ trong lòng nói ra, có lẽ Y Thượng Tĩnh đều sẽ mặt không đổi sắc, ngữ điệu không lạnh không nóng mà trả lời một tiếng “phải không” hoặc là “à, như vậy sao”. Đúng là mình đã thật sự làm tổn thương đến cô nàng—— đêm qua sau khi cùng Dịch Thiếu Ương nói rõ ràng, mới biết được Thượng Tĩnh cũng không phải là không quan tâm đến mình, cô nàng chỉ là dùng cách thức mà mình không biết để lặng yên quan tâm mình, cho nên, khi đêm đó (đọc lại c24) mình tìm cô ấy thì cô ấy đã không chút do dự đến đây! Thế mà mình lại nói ra những điều vô nghĩa (c39)…, mới có thể làm cho cô ấy phất tay rời đi! Tỉnh táo lại đi, rõ ràng là mình sai rồi, là mình hiểu lầm Thượng Tĩnh, gọi điện cho Thượng Tĩnh, nhưng cô lại tắt máy; gọi điện đến nhà Thượng Tĩnh tìm Thượng Tĩnh, thì mẹ Thượng Tĩnh nói Thượng Tĩnh uống rượu say đang ngủ.
Trong mấy năm học đại học, bốn chị em trong phòng, trừ Thượng Tĩnh ra, bất luận gặp phải chuyện gì, đều là mượn rượu để giải sầu a—— Thượng Tĩnh nói, uống rượu cũng không thể thay đổi tâm tình gì, sẽ chỉ làm chính mình càng thêm suy sụp. Nhưng tối qua, Y Thượng Tĩnh lại tự mình đi tìm say!
Lúc này trong lòng Y Thượng Tĩnh cũng không còn ý nghĩ gì, chỉ là một mảnh bình tĩnh, một mảnh thư thái. Lấy điện thoại di động ra, nhìn đồng hồ, thời gian xem mắt sắp đến rồi! Từ trong túi xách lấy ra kính mắt đeo vào, cười nhẹ nói: “Phương Nhứ, mình phải đi xem mắt. Lần sau lại tán gẫu đi!”
“Được! Chúc cậu thành công!” Phương Nhứ cũng đáp lại bằng nụ cười nhẹ.
“Ừ! Mình đi đây.” Đứng dậy, Y Thượng Tĩnh cầm lên bông hoa hồng đang để ở một bên, xách túi của mình, rời đi.
Phương Nhứ nhìn bóng lưng Y Thượng Tĩnh, cười nhạo chính mình một tiếng: “Lần này, giữa chúng ta mới chính thức là so với bằng hữu còn bằng hữu hơn rồi!”
————
“Làm cái gì thế không biết! Còn lấy hoa hồng làm ám hiệu! Có muốn mượn cái ‘vừng ơi mở cửa ra’ làm ám hiệu luôn không biết?” Y Thượng Tĩnh vừa đi vừa vung vẩy bông hồng trong tay, vừa nhìn những người đang dùng bữa xung quanh đại sảnh, aizz! Hôm nay thứ bảy, người đến dùng bữa thật đúng là không ít! Hơn nữa tầng này của nhà hàng là chuyên dành cho đám tình nhân, cho nên, những người ngồi ở đây, tất cả đều là từng đôi từng đôi, không khí cũng là lãng mạn tới cực điểm. Đột nhiên, ánh mắt sắc bén Y Thượng Tĩnh phát hiện ra Lý Quốc Chính đang ngồi ở một góc sáng sủa, bên cạnh còn có một mỹ nữ tương bồi. Aizz! Lại là một một xú nam nhân chán món ăn thôn quê!
Y Thượng Tĩnh lắc đầu, đi về phía số bàn ăn mà bên mai mối cung cấp. Bàn ăn số 9 ở đâu nhỉ? Y Thượng Tĩnh mở to mắt tìm, nơi này là số 12, hẳn là phải đi thêm hơn 2 số nữa về phía trước. Nhưng sau khi Y Thượng Tĩnh đi thêm hai bước, liền không còn có hơi sức để đi tới!
“Ách… Đầu năm nay, thật trùng hợp! Hai lần xem mắt liên tục, đều là người quen!” Y Thượng Tĩnh có chút thở dài cam chịu, “Thật không hiểu là thế giới này quá nhỏ hay là bọn họ rất có duyên nữa!”
Vì sao Y Thượng Tĩnh lại nói như vậy, bởi vì người đang ngồi ở bàn ăn số 9 không ai khác hơn là Sử Lộc! Hơn nữa Y Thượng Tĩnh còn thập phần tin tưởng đối tượng xem mắt là Sử Lộc—— bởi vì trên tay của hắn cũng đang cầm một bông hồng đỏ.
Bất đắc dĩ cười cười, Y Thượng Tĩnh đi tới, nhưng Sử Lộc hình như cũng không có phát hiện Y Thượng Tĩnh đến đây.”Hi!” Y Thượng Tĩnh đầu tiên lên tiếng chào hỏi, cười yếu ớt ngồi xuống, “Sử Lộc.”
Sử Lộc nghe vậy, ngẩng đầu lên, thực bình tĩnh nhìn Thượng Tĩnh một cái, mới cười nói: “Thượng Tĩnh, cô tới rồi!” Sau đó lại nhìn Y Thượng Tĩnh từ trên xuống dưới, rồi cười rất tươi, “Hôm nay cô rất đẹp!”
“Cảm ơn!” Y Thượng Tĩnh cười yếu ớt, “Ha! Không nghĩ tới đại trợ lý của chúng ta cũng muốn xem mắt a! Tôi còn thật không nghĩ tới, đối tượng xem mắt của tôi hôm nay lại là anh đó!”
“Ách… Ha ha! Tôi cũng vậy không nghĩ tới hôm nay sẽ là cùng cô xem mắt đó!” Sử Lộc cười đến có chút mất tự nhiên rồi, “Cô muốn ăn gì thêm, uống chút gì thêm không?”
Y Thượng Tĩnh đem bông hoa cầm trong tay ném sang một bên, nhìn nhìn đồ trên bàn: hải sản, điểm tâm, hoa quả, rượu đỏ, nến đều có cả.”À, không cần! Anh đã gọi nhiều như vậy rồi.” Y Thượng Tĩnh cười nhẹ nói, aizz, nếu như không có bình rượu đỏ kia thì càng tốt hơn, tối hôm qua uống rượu, đến bây giờ đầu vẫn còn mơ màng đây này. Bất quá, đây là nhà hàng tình nhân, trang trí màu vàng tối cùng với khung cảnh tràn ngập lãng mạn, có một bình rượu đỏ tựa hồ mới càng hợp bầu không khí!
“Đến, ăn chút gì đi!” Sử Lộc nhiệt tình phục vụ , thay Thượng Tĩnh bóc hải sản.
Ách… Y Thượng Tĩnh có chút không quen đối với sự nhiệt tình của Sử Lộc, những thứ mà người khác đã động qua, đặc biệt đồ ăn, Y Thượng Tĩnh không có cách nào ăn nổi. “Sử Lộc, tôi tự mình làm được rồi!” Y Thượng Tĩnh rất muốn đem hải sản mà Sử Lộc đặt ở trong bát của mình đem bỏ đi, nhưng lại cảm thấy như vậy rất không lịch sự, nhưng là bản thân lại không cách nào ăn vào, thật sự là khó xử a! “Nếu không, chúng ta uống chút rượu đỏ đi!”
Y Thượng Tĩnh rót hai chén rượu đỏ, đưa cho Sử Lộc, cười nói: “Sử Lộc, chén này là tôi mời anh, mong rằng chúng ta vĩnh viễn là bạn tốt, cạn nào!”