Lười Thê Của Tổng Tài - Chương 19

Tác giả: Lạc Thanh

Lúc Y Thượng Tĩnh tỉnh dậy, đã là một giờ bốn tám phút. Nhìn phần cơm trên bàn, Y Thượng Tĩnh nở nụ cười: Duy Nhã là như vậy đấy, tuy rằng miệng cậu ấy nói không, nhưng trên thực tế, cậu ấy vẫn là người rất biết săn sóc.
Cầm lấy hộp cơm, liền bắt đầu ăn, tuy rằng cơm đã nguội, nhưng canh vẫn còn nóng! “Hửm? Đây là cái gì?!” Y Thượng Tĩnh nhìn thấy mảnh giấy trên bàn làm việc, mở ra liền thấy, hóa ra là do Tiền Duy Nhã nhắn lại: Thượng Tĩnh, cơm đã mua về rồi đấy, nhưng cũng không phải do mình mua nha! Về phần là ai mua, mình trước mắt không nói cho cậu đâu! Hắc hắc! Nhớ là đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút, nếu muốn chơi game, thì đừng chơi quá muộn! Đêm nay mình phải cùng Bình Tùng về nhà. HAP­PY WEEK­END!
Y Thượng Tĩnh cười nhẹ, đem mảnh giấy bỏ vào trong sọt rác.”Mình đã thật lâu không chơi game rồi!” Y Thượng Tĩnh vừa ăn cơm vừa nghĩ , “Mấy ngày trước bận quá, mà hai ngày… Aizz! Quên đi, con mẹ nó chứ mình nhiều chuyện như vậy để làm gì? Chuyện nhà bọn họ tự bọn họ giải quyết, hơn nữa, Phương Nhứ cũng đã không còn gọi điện thoại cho mình, ai biết tình hình của bọn họ hiện tại như thế nào?” Lại mở hộp cơm, “Duy Nhã nói cơm này không phải do cậu ấy mua, vậy thì là ai? Quên đi, lười suy nghĩ, tuần sau hỏi lại Duy Nhã là được rồi.”
Vừa đúng hai giờ, Y Thượng Tĩnh thực tự giác mà ngồi vào trước bàn làm việc của mình, bắt đầu tiếp tục công việc còn lỡ dở buổi sáng. Nhưng điều làm Y Thượng Tĩnh buồn bực là: Đã hai giờ rồi, Bùi Nhĩ Phàm sao còn chưa đến làm? Buổi trưa hôm nay không có lịch tiếp khách a! Chẳng lẽ anh ta cũng bắt chước trốn việc rồi? Chỉ là, không thể có khả năng này, Bùi phó tổng này được xem như là người cuồng công việc mà! Trước kia tăng ca, không đến 19 giờ không tan ca; hiện tại tốt hơn một chút rồi, nhưng vẫn là gần 18 giờ mới tan tầm; có khi buổi chiều phải gặp khách hàng, nhưng anh ta luôn có biện pháp trở về lúc năm giờ kém năm phút, sau đó tự mình ở lại tiếp tục tăng ca!
Y Thương Tĩnh nghĩ về lịch sử tăng ca từ sau khi đảm nhiệm chức thư ký của phó tổng có thể nói là một bộ Huyết Lệ Sử* a! Hơn ba năm, một người chưa bao giờ tăng ca, lập tức tăng ca đủ! Ai! Thừa dịp Bùi Nhĩ Phàm không ở đây, nho nhỏ nghỉ ngơi một lát, dù sao công việc này giống như một cái đường thẳng, vĩnh viễn không chừng mực! Hơn nữa chuyện này cũng không phải thực vội, có thể chậm rãi, vậy. . . . . .
*Huyết Lệ Sử: Quá trình lịch sử toàn máu và nước mắt…
“Thư ký Y, đem dự án mở rộng Thiên Thành vào đây.” Giọng của Bùi Nhĩ Phàm đột nhiên từ trong văn phòng truyền ra, khiến cho Y Thượng Tĩnh nãy giờ như đang đi vào cõi thần tiên hoảng sợ.
Hóa ra… hóa ra là anh ta ở đây à! Nhưng là, anh ta đã trở về từ lúc nào? Sao mình lại không biết? Chẳng lẽ là trong lúc mình đang ngủ?! Nếu quả thật là như vậy, thì mình bị sếp tóm gáy khi đang ngủ tại văn phòng rồi! Y Thượng Tĩnh bỗng nhiên có một loại cảm giác thực bi thương, trước kia trong giờ làm việc bị tóm, chuyện đó thì không còn lời nào để nói, nhưng đây là nhân lúc tan tầm mà vụng trộm ngủ lại tại văn phòng cũng bị bắt, có phải hay không rất… rất xui xẻo rồi! Chỉ là, Bùi Nhĩ Phàm hôm nay làm sao có thể trở về sớm như vậy? Trước kia, thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, anh ta đều ra ngoài cùng Trương Giai Thành, hôm nay thế nào lại không như vậy nữa?
Y Thượng Tĩnh vừa nghĩ vừa lấy tài liệu ra, lề mề tiến vào, đẩy cửa ra, Bùi Nhĩ Phàm không ngẩng đầu lên, vẫn đang tiếp tục làm việc, mà Y Thượng Tĩnh cũng rất an phận đem tài liệu nhẹ nhàng đặt lên bàn, sau đó yên lặng xoay người.
“Thư ký Y!” Bùi Nhĩ Phàm cũng không có để 乃út xuống, chỉ là mỉm cười ngẩng đầu lên, “Gần đây trong công ty có một số lời đồn đãi về thư ký Y, không biết thiệt giả thế nào, chỉ hy vọng thư ký Y đừng vì những lời đồn đãi đó mà trễ nãi công việc; có người phản ánh với tôi, sáng nay thư ký Y đã đi hết một lượt qua tất cả các bộ phận trong công ty, rồi đều hỏi mọi người cùng một việc.”
Người nào mà lắm mồm dữ như vậy! Cư nhiên lại đi mật báo! Nhưng lúc mình hỏi thăm cũng không có biểu hiện rõ ràng như vậy a, vả lại trong công ty người biết mình cũng không nhiều, là loại người nào đã vụng trộm sếp cáo trạng vậy? “Phó tổng! Tôi cho là hành vi của tôi hôm nay cũng không có ảnh hưởng gì đến công việc của mình… những việc mà phó tổng giao phó, tôi đã làm xong rồi.” Y Thượng Tĩnh mỉm cười nói, “Hơn nữa, tôi chỉ đi làm quen với từng bộ phận trong công ty, cũng không phải là đi hỏi thăm cái lời đồn đãi không ra sao đó.”
Bùi Nhĩ Phàm cười cười: “Tôi chỉ là muốn nhắc nhở thư ký Y không cần vì việc tư mà làm ảnh hưởng đến công việc thôi.”
“Cảm ơn phó tổng đã nhắc nhở!” Y Thượng Tĩnh chợt nhớ tới lúc dùng cơm trưa anh ta có ngồi ở bàn gần đó, chuyện mình và Sử Lộc nói, anh ta hẳn là đã nghe thấy! Thế thì thật là… Nhưng, nhưng là cũng chưa chắc a, trong nhà hàng ầm ỹ như vậy, có thể là nghe không rõ. Nhưng mà khoảng cách gần như vậy anh ta không nghe thấy, thì chỉ có thể nói là thính lực của anh ta có vấn đề rồi! “Thật ra… Thật ra thì tôi với Sử Lộc chỉ là quan hệ bạn học, những lời đồn đãi trong công ty cũng không phải là sự thật!”
Kỳ thật Y Thượng Tĩnh đã nghĩ mãi mà không ra, trong công ty từ trên xuống dưới có cả ngàn người, vì sao tất cả lại dán mắt vào người mình! Bản thân mình cũng không phải là đại mỹ nữ, đại phú bà gì, vì sao lại để ý đến mình như thế a! Cho dù mọi người trong lúc rãnh rỗi, buôn chuyện cũng phải tìm đối tượng cho tốt chứ, tỷ như Bùi Nhĩ Phàm đang ngồi trước mặt mình đang nhàn nhã mỉm cười đây! Chẳng lẽ bọn họ không biết, mấy ngày trước có một vị đại mỹ nữ đã tới tìm Bùi Nhĩ Phàm sao, hơn nữa trông quan hệ của hai người họ, tựa hồ là rất quen thuộc, rất đặc biệt đó? Ừm, nếu không, hôm nào để lộ chút tin tức ra ngoài, để những người rảnh rỗi trong công ty nhân lúc giải lao có chút chuyện mới mẻ để nói.
“Những điều này là việc riêng của thư ký Y, không cần báo lại cho tôi!” Bùi Nhĩ Phàm mỉm cười, nhưng nụ cười trên miệng càng tươi hơn.
Ách, đúng a! Việc này đều là việc riêng, lại không ảnh hưởng công tác, làm mắc mớ gì phải báo lại cho anh ta? Nhưng miệng Y Thượng Tĩnh lại vì chính mình mà “tìm bậc thang đi xuống”: “Tôi chỉ muốn nói rõ, việc đó sẽ không ảnh hưởng công tác! Nếu phó tổng không còn chuyện gì phân phó, tôi sẽ không quấy rầy phó tổng làm việc nữa.”
Trở lại trước bàn làm việc của mình, Y Thượng Tĩnh có cảm giác thất bại sâu sắc, vì sao mỗi lần đấu trí cùng Bùi Nhĩ Phàm, mình đều chịu thiệt?! Chẳng lẽ thật sự gặp phải đối thủ rồi sao? Đúng lúc này, đường dây số ba vang lên, là lễ tân gọi tới, nói có một tiểu thư họ Phùng muốn gặp Bùi Nhĩ Phàm.
Y Thượng Tĩnh suy nghĩ một lúc, mấy ngày hôm trước cũng có một cô gái tên Phùng Mĩ Nhàn đến tìm Bùi Nhĩ Phàm. “Mau để Phùng tiểu thư lên đây đi! Đây chính là người bạn rất quan trọng của Bùi phó tổng!” Y Thượng Tĩnh cố ý đem hai chữ ‘người bạn’ nhấn mạnh một chút, mơ hồ một chút.
“Vâng! Tôi sẽ lập tức mời Phùng tiểu thư lên.” Cô lễ tân ngọt ngào đáp lại một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Ha ha! Tin chắc bắt đầu từ chiều nay, nhân vật chính trong lời đồn ở công ty hẳn là sẽ phải thay đổi rồi! 3 phút sau, Y Thượng Tĩnh bấm số nội tuyến, chậm rãi nói: “Phó tổng, Phùng tiểu thư đến tìm ngài.”
“Nói tôi đi công tác rồi.” Giọng nói lạnh lùng theo đầu bên kia truyền đến.
“Nhưng… Nhưng là…” Y Thượng Tĩnh cố ý chậm rãi nói, bởi vì lúc này cửa ban công đã bị đẩy ra, “Phùng tiểu thư đã tới mất rồi.”
Đột ngột cúp điện thoại, Y Thượng Tĩnh mỉm cười đứng lên, nhìn vị tiểu thư Phùng Mĩ Nhàn này, âm thầm gật đầu một chút, vị Phùng tiểu thư này, thật đúng là một đại mỹ nữ, mắt phượng, mũi xinh, môi hồng, khi mỉm cười, còn có hai lúm đồng tiền nho nhỏ. Hơn nữa giọng nói lại mềm mại như em bé, chỉ cần là đàn ông, nghe được nhất định thoải mái đến tận xương! Thân cao tầm 1 mét 6, áo quần màu hồng phấn nhã nhặn, mũ hồng nhạt, tóc uốn cong xõa ngang vai, càng làm tôn lên vẻ kiều nhỏ ôn nhu của cô.”Phùng tiểu thư, phó tổng đang chờ cô ở bên trong .”
“Được! Cám ơn thư ký Y !” Phùng Mĩ Nhàn mỉm cười, đôi mắt long lanh như thủy tinh.
“Đây là việc tôi phải làm mà.” Y Thượng Tĩnh mỉm cười chuyên nghiệp, không mang theo một tia cảm tình nào đáp trả.
Phùng Mĩ Nhàn không để ý Y Thượng Tĩnh là thật lòng cười hay là giả vờ cười, chỉ khẽ gật đầu, sau đó đi vào phòng làm việc của Bùi Nhĩ Phàm. Nửa giờ sau, Bùi Nhĩ Phàm cùng Phùng Mĩ Nhàn đi ra khỏi văn phòng, một trước một sau, đương nhiên là Bùi Nhĩ Phàm đi sau.
Y Thượng Tĩnh thấy hai người đi ra, liền đứng lên, treo lên miệng một nụ cười chuyên nghiệp. Đáng tiếc Bùi Nhĩ Phàm lại lạnh mặt, không mang theo chút độ ấm nào mà nói với Y Thượng Tĩnh: “Thư ký Y, tôi tan tầm trước, nếu có việc gì gấp, cô có thể trực tiếp giao cho trợ lý Trương xử lý. Nhớ kỹ, không cho phép tan tầm sớm! Ngày mai tôi sẽ tìm bảo vệ kiểm tra!”
Nụ cười trên mặt Y Thượng Tĩnh có chút cứng đờ ra, nhưng vẫn là thực cung kính nói: “Vâng, tôi đã nhớ kĩ.”
Bùi Nhĩ Phàm liếc nhìn lại Y Thượng Tĩnh một cái, sau đó cùng với Phùng Mĩ Nhàn rời đi. “Hừ! Nghe lời anh mới là việc lạ!” Y Thượng Tĩnh chép miệng, tháo kính xuống bỏ lên trên bàn, “Ha ha, ngày mai, chỉ cần ngày mai thôi, Bùi Nhĩ Phàm, anh sẽ là nhân vật đặc biệt của công chúng trong một tháng này! Đến lúc đó, tôi muốn nhìn xem, là việc riêng của ai ảnh hưởng tới công việc!”
Năm giờ một giây, Y Thượng Tĩnh đúng giờ bước ra cửa lớn của công ty Phỉ Hoa, sau đó trực tiếp đón xe đến nhà hàng Mĩ Vị.
“Mẹ! Mẹ tới bao lâu rồi?” Y Thượng Tĩnh xuống xe, liền gặp Y mẹ đang chờ ở cửa lớn nhà hàng, nhận đồ từ tay Y mẹ, hơi có chút phàn nàn, “Trời lạnh như thế này, sao không vào đi ạ?”
“Mẹ sợ con không đeo kính, tìm không thấy mẹ à! Con nói con xem, kính có gọng và kính sát tròng đều có, lại cố tình không mang, muốn làm người mù à!” Y mẹ lôi kéo Y Thượng Tĩnh đi vào trong, “Mẹ đã đặt phòng cả rồi! Chúng ta nhanh đi thay quần áo đi!”
“Đặt phòng?!” Y Thượng Tĩnh có chút giật mình, nhưng rất nhanh liền có chút thầm oán, “Mẹ, mẹ thật là có lớn nói nhỏ, thay quần áo, đến toilet là được…”
Y mẹ trừng mắt nhìn Y Thượng Tĩnh một cái, Y Thượng Tĩnh liền ngoan ngoãn ngậm miệng, mặc cho Y mẹ lôi kéo mình đi mở phòng, sau đó qua một hồi lăn qua lộn lại. 20 phút sau, Y mẹ cảm thấy mỹ mãn nhìn Y Thượng Tĩnh mặc quần áo do chính mình chọn: “Đúng là, Thượng Tĩnh, con ngày thường nên trưng diện nhiều hơn chút a, mỗi ngày đều 乃úi tóc, mặc đồng phục tối màu, rõ ràng mới hai lăm tuổi, lại ăn mặc giống như đã ba lăm.”
Y Thượng Tĩnh cũng nhìn mình trong gương, bộ đồ màu hồng nhã nhặn, hơn nữa nguyên bộ mũ, cảm giác có chút không được tự nhiên, nhưng cụ thể thế nào lại không nói được, nhìn chằm chằm mình trong gương, nghĩ nghĩ, rốt cục cũng nghĩ ra, bộ này quần áo cùng bộ quần áo Phùng Mĩ Nhàn mặc buổi chiều hôm nay lúc đến công ty quả thực giống nhau như đúc nha, nhưng không biết có phải cùng nhãn hiệu hay không.”Mẹ, mẹ mua bộ đồ này ở cửa hàng nào vậy?”
“Mẹ chả quan tâm là cửa hàng nào!” Y mẹ vừa thu thập quần áo Y Thượng Tĩnh thay ra, vừa nói, “Cả ngày hôm nay, mẹ ở trên phố chọn cho con mấy bộ quần áo xem mắt phù hợp, thì thấy bộ này trong tủ của một cửa hàng, cảm thấy hợp với con, liền mua. Con xem đi, thực vừa với người, cũng rất hợp với da của con!”
Y Thượng Tĩnh cũng không nói thêm cái gì, nếu cũng đã mua, cho dù là nhiều tiền hơn nữa, cũng không thể trả lại. “Mẹ, mẹ nói mẹ đã mua cho con vài bộ, vậy có thể đổi bộ khác không, con cảm thấy bộ này không thích hợp với con.” Y Thượng Tĩnh mở túi quần áo lớn Y mẹ đặt trên giường ra, lục lọi quần áo bên trong, đỏ hồng, đỏ thẫm, lam sẫm, lam nhạt… Đếm số lượng quần áo, có khoảng chừng mười bộ! “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Nhà mình muốn kinh doanh quần áo sao?” Y Thượng Tĩnh có chút hết chỗ nói, đem tất cả quần áo lấy ra.
“Còn không phải mua cho con à! Con nhìn lại mình một chút đi, quanh năm suốt tháng, quần áo mặc đi ra ngoài chỉ có vài món, ngày thường dạo phố cũng chỉ là giúp người khác chọn quần áo, bản thân cũng không mua lấy một ít.” Y mẹ lại bắt đầu lải nhải, “Cái này cũng trách mẹ, từ nhỏ đến lớn, mẹ cũng chưa dạy cho con thế nào…”
“Mẹ, con mặc cái này được rồi!” Y Thượng Tĩnh tìm ra một chiếc áo khoác lông thuần màu trắng có thắt eo, “Cái này trông rất thoải mái, được lắm.” Sau đó liền thay vào.
“Ừm, không tồi!” Y mẹ gật gật đầu, sau đó lại mở ra một cái túi to khác, lấy ra một cái mũ trắng, cho Y Thượng Tĩnh đội, “Xem đi, con gái của mẹ trời sinh đã đẹp, mặc cái gì cũng đều dễ nhìn! Nếu trang điểm một chút thì càng tốt lắm!” Sau đó lại lấy ra một đống lớn đồ trang điểm.
Y Thượng Tĩnh có chút nhìn không thuận: “Mẹ, mẹ đây là đang… Aizz, quên đi, con cũng không biết nên nói gì với mẹ nữa!”
“Đang cái gì đang a! Còn không phải là vì con à, là con tự mình làm hay là mẹ làm đây?” Y mẹ lại nói, “Quên đi, để mẹ làm đi, tuy rằng mẹ chưa trang điểm cho người khác bao giờ, nhưng chung quy so với con còn tốt hơn à!”
Trang điểm?! Y mẹ tự mình làm?! Trong đầu Y Thượng Tĩnh hiện lên hình ảnh một khuôn mặt hoa hòe, lập tức túm lấy đồ trang điểm: “Để con tự làm! Tùy tiện trang điểm một chút là được, lại không phải là đi diễn kịch, trang điểm làm cái gì!”
6 phút sau, Y Thượng Tĩnh nói với Y mẹ đang ngồi ở một bên: “Được, con đã trang điểm xong rồi! Chúng ta nhanh đi xem mắt đi, nghe nói mấy ngày nay mới tung ra một game mới, con đêm nay phải chơi thử mới được!” Sau đó lôi kéo Y mẹ đi.
“Còn muốn chơi game? Lần trước không phải con nói chơi mất mặt sao?” Y mẹ bị Y Thượng Tĩnh lôi đi, cũng vẫn không quên nói vài câu.
“Ai nha! Lần trước là lần trước thôi!” Y Thượng Tĩnh kéo Y mẹ vào thang máy, “Cái này giống như mang quý danh, sao mẹ không nói là mang quý danh thối quá?!” (Tử Sa: chỗ này ko rõ lắm ~~!!)
Y mẹ nhéo nhéo tay trái Y Thượng Tĩnh một phen, Y Thượng Tĩnh bị đau, ‘úi da’ kêu lên một tiếng. “Con nhóc ૮ɦếƭ tiệt kia, có con nói như vậy đó?” Y mẹ trừng lớn hai mắt, giả vờ giận nói.
Y Thượng Tĩnh nhẹ nhàng xoa cánh tay trái bị nhéo đỏ, không nói câu nào, chỉ là hắc hắc cười theo.
Đi vào nhà ăn, Y Thượng Tĩnh đi theo Y mẹ đến một chỗ ngồi bốn người trên tầng 2 của nhà hàng, chỗ ngồi đã có hai người .
“Thật có lỗi, chúng tôi đến muộn!” Y mẹ chào hỏi.
“Không sao. Mời ngồi.” Hai người đứng lên, cười nói chào hỏi.
Ngồi xuống, Y Thượng Tĩnh cảm thấy khuôn mặt của chàng trai ngồi đối diện rất quen thuộc, nhìn đường nét, tựa hồ là Dịch Thiếu Ương, nheo nheo mắt, thật đúng là làm cho Y Thượng Tĩnh hoảng sợ—— đúng là Dịch Thiếu Ương!
Dịch Thiếu Ương đêm nay chính là chạy không thoát được yêu cầu của cha, đáp ứng lời giới thiệu của bạn của bạn cha đến buổi xem mắt này, cũng không đoán được, đối tượng xem mắt lại là Y Thượng Tĩnh! Đêm nay cô trông rất được, tóc xõa hơi xoăn, trang điểm nhẹ, vừa phải. Quần áo cũng rất vừa người, lộ ra tư vị phụ nữ cô ít khi có hoặc là cô chưa bao giờ biểu lộ ra trước mặt người khác!
Y Thượng Tĩnh đang nghe bà mối phô thiên cái địa giới thiệu đôi bên, đang muốn cùng Dịch Thiếu Ương chào hỏi. Nhưng khi Y Thượng Tĩnh vừa muốn mở miệng thì Dịch Thiếu Ương lại đối với Y Thượng Tĩnh nháy mắt, lắc lắc đầu.
Nhịn xuống lời trong lòng muốn nói, mãi đến sau khi Y mẹ cùng bà mối dùng lý do cũ rích rời đi, Y Thượng Tĩnh mới mở miệng : “Thiếu Ương, làm sao anh lại đến xem mắt?”
“Nhận ủy thác của người ta mà thôi!” Dịch Thiếu Ương cười khẽ, “Vốn là muốn đến ngồi một chút rồi đi, không nghĩ tới đối tượng xem mắt lại là cô, làm hại tôi muốn ngồi lâu một chút mới đi. Đúng rồi, cô sao lại đi xem mắt?”
“Còn không phải bị lão mẹ lôi đến sao!” Y Thượng Tĩnh nhấp một hớp nước trái cây, nói tiếp, “Cũng không biết bà bị kích thích gì, đột nhiên muốn tôi xem mắt.”
“Nói như vậy, tối nay là lần đầu tiên cô xem mắt?!”
“Đúng a!”
“Khó trách phải trưng diện đến vậy .” Dịch Thiếu Ương nhỏ giọng nói, nhưng vẫn là bị Y Thượng Tĩnh nghe thấy, làm bộ như không nghe thấy, Y Thượng Tĩnh uống một ngụm nước trái cây nữa, đồng thời nghĩ tiếp theo nên cùng với Dịch Thiếu Ương nói cái gì thì tốt.
“Thiếu Ương! Khó có được cơ hội tốt như vậy, không bằng, anh vẫn là nói cho tôi chuyện của anh và Phương Nhứ đi!” Y Thượng Tĩnh nghĩ nghĩ, cảm thấy mình cùng Dịch Thiếu Ương thật sự là không có vấn đề đặc biệt gì để nói với nhau, “Anh cùng Phương Nhứ thật sự đã chia tay rồi?”
“Cô đúng thật là…” Dịch Thiếu Ương mỉm cười, tựa hồ là gặp phải chuyện đau khổ gì đó, “Lần nào gặp tôi, cũng hỏi điều này! Nhân vật chính và bạn bè của cô ấy cũng không ai nhiệt tình giống cô a! Cô muốn biết gì?!”
Y Thượng Tĩnh tự nhiên hiểu được ý của DịchThiếu Ương, quan hệ của mình cùng Phương Nhứ bây giờ thật đúng là chưa thể nói là thân mật, chỉ có thể coi là bạn bè bình thường, nhưng là, để bản thân mình biết hiện tại Phương Nhứ đang khổ sở thì nhịn không được mà muốn hỏi rõ ràng chân tướng sự tình, hi vọng bọn họ thật sự có thể hòa hảo, thật sự có thể đi đến với nhau, thật sự có thể có cuộc sống hạnh phúc. “Đúng vậy a, tôi chính là thứ nhiều chuyện, thế nào, không thể sao? Bất kể như thế nào, Phương Nhứ vẫn là Phương lão đại của tôi a!” Y Thượng Tĩnh hai tay nắm chặt cái tách, hơi cắn môi.
Dịch Thiếu Ương đem thân mình nghiêng lên trên bàn, hơi hơi tới gần người Y Thượng Tĩnh đang nửa dựa trên bàn, con ngươi trong mắt chuyển động, nhẹ giọng nói: “Kỳ thật trong lòng cô, cô vẫn là thực quan tâm cô ấy, thực để ý cô ấy, có đúng không? Cho dù đã xảy ra chuyện năm đó, cho dù cô đã vì cô ấy mà tới một thành phố khác học tập cũng vẫn là nhớ thương cô ấy, có đúng không?”
Lòng Y Thượng Tĩnh hơi xao động, Dịch Thiếu Ương cư nhiên biết chuyện năm đó? Chẳng lẽ là Phương Nhứ nói cho anh ta biết? Rất nhanh, Y Thượng Tĩnh hồi thần lại, ngược lại cười nói: “Chuyện năm đó gì a, tôi không nhớ rõ. Hơn nữa, tôi quan tâm cô ấy cũng rất bình thường a, cũng giống như anh đi quan tâm người đáng thương cùng người xa lạ không quen biết a!” Aizz, tại sao lại bị Dịch Thiếu Ương nắm mũi dắt đi rồi? “Bản thân tôi cảm thấy, anh thực rất quan tâm cô ấy a, tôi nhớ rõ lúc học đại học, anh đối với cô ấy tốt đến không lời nào để nói, sau khi cô ấy đi làm, tuy rằng hai người không làm chung một công ty, nhưng hai người quan hệ vẫn tốt lắm a, như thế nào lần này lại cãi nhau đến mức này, có phải hay không là anh hiểu lầm cô ấy chăng?”
“Tôi không hiểu lầm cô ấy!” Dịch Thiếu Ương vẫn là ngữ khí thản nhiên, dường như việc này cùng anh không quan hệ, sau đó con ngươi vừa chuyển, cầm lấy tay Y Thượng Tĩnh dùng giọng nói trầm thấp hỏi: “Thượng Tĩnh, cô nói xem, chúng ta có nên thử kết giao xem thế nào không?”
“Đùa… đùa gì vậy?” Y Thượng Tĩnh bị một câu của Dịch Thiếu Ương dọa đến không nhẹ, ngay cả tay cũng quên rút về.
“Chúng ta hôm nay là đến xem mắt, đúng không!” Dịch Thiếu Ương chưa buông tay, tiếp tục mê hoặc Y Thượng Tĩnh, “Tôi cảm thấy hai người chúng ta rất có duyên, lại là người quen biết cũ, vả lại hai bên đều đến xem mắt, không bằng, chúng ta thử xem xem đi!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc