“Thượng Tĩnh! Thượng Tĩnh!” Phương Nhứ sôi nổi chạy đến bên cạnh Y Thượng Tĩnh đang buồn ngủ nằm ở trên bãi cỏ phơi nắng mặt trời, “Nghe nói. . . . . .”
“Ân. Nghe nói cái gì?” Y Thượng Tĩnh miễn cưỡng đáp trả, thanh âm lộ ra vài phần buồn ngủ.
“Ai! Mình đang nói chuyện với cậu đấy!” Phương Nhứ đem sách che ở trên mặt Y Thượng Tĩnh lấy xuống: “Cả ngày chỉ thấy cậu ngủ, làm sao cậu có thể ngủ nhiều như vậy?”
“Này thời tiết mùa xuân ba tháng tốt như vậy, không ngủ, vậy còn có thể làm cái gì?” Y Thượng Tĩnh đứng dậy, đôi mắt buồn ngủ ௱ôЛƓ lung nhìn Phương Nhứ một thân thời trang mùa xuân màu xanh biếc.
Phương Nhứ không còn gì để nói nhìn Y Thượng Tĩnh, sau một lúc lâu, mới ở trong cổ họng phát ra âm thanh nho nhỏ: “Cũng không biết tiểu tử thúi kia coi trọng cậu ở điểm nào, xem cậu một bộ dạng lười như vậy!”
“Cậu đang ở đây nói thầm cái gì?” Y Thượng Tĩnh vừa đánh ngáp vừa hỏi, còn bất chợt thấy tay không có sách ——《 trong mộng hoa rơi biết bao nhiêu 》.
“Không có gì.” Phương Nhứ vội vàng hồi thần, thấy Y Thượng Tĩnh cũng không trả lời, chính là miễn cưỡng mở sách, cảm thấy có chút tẻ ngắt, lại tiếp tục nói tiếp: “Di! Thì ra cậu cũng đọc loại sách này a!”
“Không! Mình chưa bao giờ xem!” Y Thượng Tĩnh đem sách gấp lại, nhét vào trong tay Phương Nhứ: “Đây là Tăng Hồng đưa cho mình, hắn nói mình không có nét thiên chân rực rỡ của thiếu nữ, xem nhiều chút loại sách này để bồi dưỡng!”
“Cậu xem xong rồi?”
“Ân, vừa mới lật xong rồi!” Y Thượng Tĩnh cười trả lời, sợ Phương Nhứ không rõ, lại đem sách lấy tới, nhanh chóng mở ra một lần: “Ha ha! Xem, mình lại xem xong một lần!”
“Cậu!” Phương Nhứ thật sự bị Y Thượng Tĩnh đánh bại, mắt trắng dã, “Không thú vị!”
“Mình vốn là thực không thú vị!” Y Thượng Tĩnh có chút mất hứng, đem sách trong tay quăng ra, sắc mặt cũng thay đổi: “Bắt đầu từ ngày cậu quen biết mình, thì nên biết mình thực không thú vị, trừ bỏ lười biếng ngủ, không có chỗ cho tài năng khác! Học tập không tốt, nhân duyên trên lớp cũng không đủ tốt, bằng hữu ít đến đáng thương, trừ bỏ Tăng Hồng, mình cũng chỉ quen biết cậu mà thôi!” Tăng Hồng, là bạn nam duy nhất mà Y Thượng Tĩnh quen khi học trung học.
“Tốt lắm! Mình mới nói một câu, cậu đã nói lại một tràng là sao!” Phương Nhứ nhích lại gần bên người Y Thượng Tĩnh, ôm cánh tay Y Thượng Tĩnh: “Chúng ta không nói cái này nữa. Aiz… Mình nghe nói, Tăng Hồng tỏ tình với cậu rồi! Hì hì!”
Y Thượng Tĩnh vừa nghe, đỏ mặt. Đối với một cô gái mười bốn mười lăm tuổi, đối với loại chuyện này vốn là thực mẫn cảm, hơn nữa trong ngày thường Y Thượng Tĩnh cũng chỉ có một người bạn khác phái là Tăng Hồng, nếu đối với hắn không có thiện cảm, liền sẽ không đi quen biết hắn. “Không thể nào!” Y Thượng Tĩnh tranh cãi: ” Mình vừa không xinh đẹp, học tập lại không tốt, hắn yêu thích mình ở điểm nào? Cậu là nghe người nào nói?”
Y Thượng Tĩnh nói xong còn nhìn Phương Nhứ liếc mắt một cái, Phương Nhứ bộ dạng rất được, mắt to, lông mày đậm, lông mi thật dài, mặt tròn tròn, môi hồng hồng nho nhỏ, giống như 乃úp bê, thấy liền muốn cùng cô ấy thân cận; hơn nữa Phương Nhứ thành tích vẫn tốt lắm, tại trường công nổi danh trong thành phố này thì vẩn có thứ hạng nhất định.
“Đương nhiên là nghe đương sự nói a!” Phương Nhứ cười nói, còn dùng ngón tay điểm điểm đầu Y Thượng Tĩnh: “Có một đại soái ca tốt vậy thích cậu, cậu hẳn là phải vui mừng a! Hơn nữa, bộ dạng của cậu cũng không xấu a, ít nhất đôi mắt kia nhìn thực tốt; thành tích học tập của cậu cũng không kém, nếu cậu bình thường ít ngủ một chút, dụng tâm một chút với bài vở, thành tích mỗi lần thi của cậu cũng sẽ không đứng thứ 7, thứ 8 từ dưới lên! Mình cho cậu biết nga, nếu như là mình, mình lập tức sẽ gặp và đáp ứng cùng Tăng Hồng gặp gỡ! Cậu xem Tăng Hồng, thành tích tốt, là học sinh xuất sắc trong miệng các giáo viên, bộ dạng lại đẹp, quan hệ cùng các học sinh lại tốt, nữ sinh thích hắn có một đống lớn, nhưng hắn cố tình lại nhìn trúng cậu. . . . . .”
Y Thượng Tĩnh nghe lời Phương Nhứ nói…, cũng không để ý cho lắm, cá tính Phương Nhứ chính là như vậy, nghĩ đến cái gì liền nói cái đó, mặc dù có khi nói chuyện thực trực tiếp, có khi nghe xong, cũng làm cho người ta rất tức giận, nhưng loại tính tình trực lai trực vãng này, chính là nguyên nhân Y Thượng Tĩnh nguyện ý cùng cô ấy gần gũi.”Được rồi! Được rồi!” Y Thượng Tĩnh nở nụ cười: “Mình vừa nãy trong lúc ngủ liền suy nghĩ vấn đề như lời cậu nói. Mình cũng vậy không biết muốn hay không đáp ứng, chúng ta vẫn còn nhỏ a, hơn nữa, trường học không phải phản đối chúng ta yêu sớm sao? Làm như vậy sẽ trái với nội quy trường học, đồng thời, yêu sớm còn có thể ảnh hưởng học tập a!”
“A! Người mỗi ngày đi học đều ngủ ngon, còn ở đây nói trái với nội quy trường học? Cậu nhìn nhìn lại trong lớp chúng ta, có rất nhiều người đã yêu đương rồi, như thế nào không thấy bị thầy cô giáo cấm? Nội quy trường học nha, chính là cái viết ra để lừa gạt trẻ con!” Phương Nhứ biểu môi: “Hơn nữa, nếu cậu cùng Tăng Hồng kết giao rồi, hắn chắc chắn giúp đỡ việc học của cậu! Chuyện tốt như vậy, người khác cầu còn cầu không được, cậu còn không nguyện ý!”
Cứ như vậy, dưới sự khuyên bảo của Phương Nhứ, Y Thượng Tĩnh năm mười bốn tuổi lúc học năm 2 cao trung, lần đầu tiên yêu đương! Nhưng ngày vui ngắn ngủi, mối tình đầu của Y Thượng Tĩnh sau một năm liền ૮ɦếƭ non, đồng thời, chuyện này, cũng là đả kích rất lớn đối với Y Thượng Tĩnh, cũng đối với cuộc sống sau này của Y Thượng Tĩnh sinh ra ảnh hưởng rất lớn.
Ngày đó, Y Thượng Tĩnh lại một lần nữa ngủ quên trong giờ học, tiết cuối cùng tan học được nửa giờ sau, Y Thượng Tĩnh mới tỉnh lại, chợt nhớ tới Tăng Hồng hẹn mình gặp mặt ở sân sau trường học, nói là có việc muốn nói với mình.
Vội vàng đem sách nhét vào trong túi xách, sau đó liền một mạch chạy tới sân sau trường. Một đường chạy thẳng, làm cho Y Thượng Tĩnh cảm thấy rất mệt, đi vào sân sau thì Y Thượn Tĩnh dừng bước lại, khom người, thở hổn hển, trong lúc lơ đảng nghe được một hồi lời nói nhỏ nhẹ:
“Thượng Tĩnh hôm nay có thể cũng sẽ không đến đây!” Là thanh âm của Phương Nhứ.
“Có thể đi!” Là thanh âm của Tăng Hồng: “Cô ấy vốn là như vậy! Mỗi lần gặp mặt, rất ít khi có thể đến đúng giờ.”
“Cậu hôm nay thật sự muốn nói rõ ràng?” Phương Nhứ hỏi: “Mình lo lắng Thượng Tĩnh sẽ tức giận!”
“Ân. Đúng vậy. nhưng mà cũng không cách nào! Nói sau, mình và cậu cùng nhau nửa năm rồi, chúng ta hẹn hò đều toàn là vụng trộm. . . . . . Cậu ấy sẽ không tức giận, kỳ thật ở đáy lòng của cậu ấy, cậu ấy chỉ xem mình là người bạn tốt nhất, giống như anh trai.”
Khi Y Thượng Tĩnh nghe đến đoạn này thì cũng đã đoán được bảy tám phần, nguyên lai, chuyện Tăng Hồng hôm nay muốn nói. . . . . . Là chia tay! Hơn nữa nguyên nhân chia tay, đúng là bởi vì Tăng Hồng thích người khác, người khác kia không phải ai xa lạ là cô bạn tốt của mình!
Nhất thời, tâm Y Thượng Tĩnh chợt lạnh. Tâm lạnh, cũng không phải bởi vì mình bị đá, không phải vì mình thất tình, chỉ là bởi vì mình bị phản bội! Ở trong lòng Y Thượng Tĩnh, đối với Phương Nhứ, đối với Tăng Hồng, có tình cảm rất sâu, bọn họ không chỉ là bạn bè của nàng, mà còn là người thân của cô!
Y Thượng Tĩnh là con gái một, không có anh chị em nào khác, mà cha mẹ có khi bận việc công tác, thuận tiện đem cô bỏ ở nhà một mình, đủ loại nguyên nhân, liền tạo cho Y Thượng Tĩnh cá tính trầm ổn, bình yên. Mãi đến khi gặp được hai người bọn họ, Y Thượng Tĩnh mới chính thức bước ra khỏi thế giới của mình, đem tâm mở ra, vui vẻ cùng họ giao lưu.
Mà bây giờ, Tăng Hồng cùng Phương Nhứ, bọn họ là đem mình đẩy ra khỏi thế giới của bọn họ, bọn họ là khi nào thì bắt đầu nảy sinh tình cảm, bọn họ là khi nào thì quyết định kết giao, khi nào thì bọn họ quyết định nói với mình toàn bộ sự thật ? !
Ha ha! Chính mình nguyên lai là một đứa ngốc, chân thành đối đãi với bọn họ, với bọn họ không hề có một câu nói dối, mà bọn họ lại như vậy. . . . . .
“Phương Nhứ, cậu không nên như vậy! Kỳ thật, mình sớm nhìn ra cậu có tình cảm khác thường với Tăng Hồng, mà mình cũng vậy, biết mình cũng không thích hợp với Tăng Hồng, mỗi lần ba người chúng ta cùng nhau chơi đùa thì đều là hai người các ngươi cười đùa ầm ĩ với nhau, mà ta lại giống như một món đồ trang trí, chỉ có thể nhìn các ngươi vui đùa; Tăng Hồng, kỳ thật ta cũng muốn nói chia tay với cậu, trước khi cậu một lần nữa thổ lộ với Phương Nhứ!” nước mắt Y Thượng Tĩnh liền như vậy chảy xuống, không có tiếng khóc, không có nghẹn ngào, chính là, hô hấp có chút khó khăn, “Mà bây giờ, các cậu. . . . . . Như vậy, đối với mình rất không công bằng, về sau, chúng ta làm sao tiếp tục làm bạn, như thế nào tiếp tục ở chung?!”
Y Thượng Tĩnh không có đi qua, lặng yên xoay người, bước nhanh rời đi.
Ngày hôm sau, Y Thượng Tĩnh chủ động hẹn Tăng Hồng ra, đưa ra lời chia tay, đồng thời còn cười nói, về sau, vẫn là bạn bè. Hơn nữa, Y Thượng Tĩnh cũng làm như vậy, cùng Phương Nhứ đi học chung, ăn cơm chung; cũng cùng Tăng Hồnglàm này nọ, cùng đi công viên chơi đùa; ba người cũng từng hẹn nhau, về sau muốn lên cùng trường trung học; đồng thời, Tăng Hồng cùng Phương Nhứ, cũng đến với nhau, ở trong lời chúc phúc của Y Thượng Tĩnh, đến với nhau.
Những ngày này, cũng không có duy trì bao lâu, sau khi thi xong, Y Thượng Tĩnh phát huy trình độ vượt quá người bình thường, thi đậu thành tích đứng thứ 3 toàn trường, mà khi chọn trường học thì chọn trường J ở thành phố C, trường J là một học viện quý tộc, nhưng nó cũng chỉ nhận học sinh xuất sắc có thành tích học tập tốt.
Tháng chín năm ấy, Y Thượng Tĩnh trước sự khó hiểu của Phương Nhứ cùng Tăng Hồng, rời thành phố S, lẻ loi một mình, một mình bước lên con đường học tập tha hương.
(A Tử: bạn bè kiểu ấy mà còn lo cho nó nữa á, mặc kệ nó cho rồi.)
Y Thượng Tĩnh nhìn Phương Nhứ đôi mắt hồng hồng, mênh ௱ôЛƓ buồn ngủ, chậm rãi đưa tay đưa đầu nàng, đùa bỡn vài sợi tóc trên trán, hơi hơi cười: “Phương Nhứ, kỳ thật mình vẫn đều không có oán cậu, cũng không có hận cậu. Mình chỉ là không rõ năm đó vì sao các cậu lại gạt mình!”
Phương nhứ bới ra ở trên bàn rượu, trong miệng chính là nhớ kỹ: “Ta không trở về nhà… Ta không trở về nhà…”
“A!” Y Thượng Tĩnh mình lãnh trào cười cười, một hơi, uống xong một chén rượu: “Tuổi trẻ khinh cuồng, mình chỉ biết làm như đó là đoạn thời gian tốt đẹp mà nhớ lại! Mặc dù năm đó xem ra cũng không tính là việc tốt đẹp gì, nhưng mình còn là thực cám ơn các cậu theo giúp mình vượt qua giai đoạn đó.”
“Mình năm đó đi trường J thành phố C học cũng chỉ là bởi vì các cậu, mình cũng vì vậy muốn thay đổi hoàn cảnh.” Y Thượng Tĩnh thở dài: “Năm đó mình còn quá nhỏ, không có biện pháp thừa nhận những chuyện kia. Năm đó rõ ràng là hắn hướng cậu thổ lộ trước, cậu cự tuyệt; sau đó, hắn theo mình ở cùng một chỗ, cậu lại cảm thấy cậu thích hắn, liền cùng hắn ngầm lui tới. Đối với việc này, mình cũng không phải tuyệt không biết, mà là mình luôn luôn…, chờ các cậu chân chân chính chính, quang minh chánh đại hướng mình thẳng thắn nói. Khi đó, mình liền nghĩ, nếu các cậu có một ngày cười híp mắt nói với mình, các cậu ở cùng một chỗ, mình cũng sẽ thực vui mừng —— bởi vì cậu thật sự thực thích hợp hắn —— ít nhất tại thời điểm đó là như thế. Nhưng các cậu để cho mình thực thất vọng, các cậu gạt mình, nhưng lại giấu diếm mình thật lâu. Mình thật sự rất tức giận, bởi vì mình là thật sự xem các cậu là bạn, không có từng nói qua một lời nói dối với các cậu, nhưng các cậu, lại xem mình như ngốc tử lừa gạt mình nửa năm. . . . . . Mình lúc ấy thật sự rất không hiểu được, tuy rằng từ đó về sau mỗi ngày, mình đều đối với các cậu cười, lại cười đến thực đau lòng, cười đến có ngăn cách, bởi vì mình không có biện pháp giống như trước mà đối đãi các cậu . . . . .”
Y Thượng Tĩnh thực bình tĩnh nói, giống như chuyện đang nói không liên quan đến mình, thản nhiên, nhìn không ra cảm xúc, nhưng mà bàn tay nắm thật chặt chén rượu, lại tiết lộ cảm xúc thực sự của cô: “Cho nên, mình sẽ lựa chọn một thành phố khác, đi làm rõ suy nghĩ của chính mình. Nhưng là trước khi vào học, mình nghĩ tới nổi hận của mình, thực không thú vị, không phải là hai người các cậu cái giấu diếm mình một việc mà thôi, hơn nữa, các cậu cũng không phải tính vẫn giấu giếm mình, phải dùng tới tức giận như thế sao? Sau đó, nếu chúng ta nói chuyện cưởi mở hơn, không phải mọi chuyện sẽ trôi qua hay sao?”
Y Thượng Tĩnh miễn cưỡng nhìn Phương Nhứ sắp ngủ, uống thêm một chén rượu: “Tốt lắm, không nói! Đây là lần đầu mình tiên đem những này nói ra! Nói tóm lại mình chỉ là muốn nói, mình không có hận cậu, nhưng là không có biện pháp giống như trước vậy, cùng cậu nói chuyện vui vẻ, vết thương một khi đã bị thì cho dù vảy khép lại, đều đã lưu lại dấu vết. Cho nên, chúng ta nhất định chỉ có thể làm một đôi bạn bè thực bình thường thực bình thường mà thôi!”
Y Thượng Tĩnh ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện Bùi Nhĩ Phàm đứng ở trước mặt của mình, nương theo ngọn đèn ố vàng, đột nhiên cảm thấy vị thư sinh Bùi Nhĩ Phàm lúc đi làm đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một cỗ. . . . . . Tà mị! Đúng, chính là tà mị! Hắn giống như hé ra tấm lưới vô hình, rất áp lực cảm, đặc biệt đôi mắt kia, ngọn đèn chiết xạ, giống như hồ ly ở ban đêm phát ra ánh sáng bình thường.
“Anh đã đến rồi!” Y Thượng Tĩnh đã không còn câu nệ như khi đi làm, có thể là do uống nguyên nhân rượu đi, Y Thượng Tĩnh giơ lên cái tươi cười thật to, tựa hồ tâm tình bây giờ tốt vô cùng, ngữ khí cũng vui, hướng Bùi Nhĩ Phàm ngoắc tay: “Mau tới, đem nữ nhân say này đưa về nhà đi!” Sau đó đứng dậy, đột nhiên cảm thấy có chút đứng không vững, quơ quơ.
“Cô cũng say!” Bùi Nhĩ Phàm nhìn nụ cười chói mắt kia, cùng nụ cười chức nghiệp ngày thường không giống nhau, không phải có lệ cười, mắt như trăng non, lông mày như liễu. Bùi Nhĩ Phàm đảo qua vừa rồi một cổ buồn bực, cười nhẹ, nhàn nhạt nói, rất nhanh nâng lên hai tay Y Thượng Tĩnh, ổn định thân mình cô.
“Ha ha! Cám ơn! Tôi không sao!” Y Thượng Tĩnh đem Bùi Nhĩ Phàm đẩy ra, cô không có thói quen để nam nhân xa lạ ᴆụng vào, cho dù hiện tại cô đang say, cho dù hiện tại mỗi ngày đều cùng Bùi Nhĩ Phàm có công sự thượng tiếp xúc.”Anh giúp tôi đưa Phương Nhứ về nhà cô ấy đi! Di? Nhà cô ấy địa chỉ là nơi nào? !” Y Thượng Tĩnh cứ thế nói, sau đó vỗ vỗ đầu: “Như thế nào lập tức liền đã quên?! Vẫn là gọi điện thoại hỏi Thiếu Ương một chút đi!” Nói xong liền đem di động lấy ra nữa, đảo điện thoại mỏng.
Bùi Nhĩ Phàm lắc lắc đầu, còn nói không có say đâu! Tay cầm điện thoại cũng run.”Không cần hỏi. Thiếu ương đem nơi cô ấy ở nói cho tôi biết rồi!” Bùi Nhĩ Phàm đem Y Thượng Tĩnh đẩy đi xuống.
“Như thế nào không nói sớm!” Y Thượng Tĩnh biển miệng, thấp giọng nói thầm, sau đó lại đem phương nhứ ngồi dậy: “Anh cõng cô ấy đi!”
“Tại sao là tôi? ! Tôi cùng cô ấy lại không quen! Tôi chỉ là nhận ủy thác của người khác đem cô ấy đưa về nhà mà thôi, cũng không bao gồm đem cô ấy cõng lên xe!” Bùi Nhĩ Phàm cũng một tay để ở trong túi áo, một tay nhẹ nhàng mà tựa vào trên bàn rượu, nghiêng thân mình, nhìn Y Thượng Tĩnh vì say rượu mà mặt đỏ.
“Không cõng liền kéo đi!” Y Thượng Tĩnh vì uống rượu nên trở nên mơ hồ, nếu ở bình thường, cô chắc chắn tìm ra một đống lớn lý do mà thu phục Bùi Nhĩ Phàm, nhưng hiện tại, Y Thượng Tĩnh một tay đem tay Phương Nhứ lấy ra tựa vào trên vai của mình, sau đó nửa tha nửa ôm Phương Nhứ, lôi kéo liền hướng cửa lớn của PUB đi ra ngoài.
Bùi Nhĩ Phàm nhìn cô gái kia phế lực lôi kéo Phương Nhứ, không khỏi nở nụ cười ra tiếng, hướng trong bóng tối nhìn một cái, tiếp theo cũng đi theo bước chân Y Thượng Tĩnh, ra cửa.
Đem Phương Nhứ để vào sau xe Bùi Nhĩ Phàm, Y Thượng tĩnh ngồi bên phó lái: “Đi thôi!” Y Thượng Tĩnh an phận đem dây an toàn buộc lại, lãnh cái mặt, nhìn bên cạnh vẫn hàm chứa cười Bùi Nhĩ Phàm: “Đi thôi ông chủ keo kiệt.”
Trong một cái góc hôn ám sáng sủa, có hai người tướng mạo ưu tuấn đang ngồi ở trên sô pha im lặng uống rượu.
Trương Giai thành nhìn Dịch Thiếu Ương không chút để ý uống rượu, ánh mắt mê ly, trong lòng đột nhiên vọt lên một phen lửa giận, đem chén rượu cầm trong tay hung hăng ném trên mặt đất, chỉ vào Dịch Thiếu Ương mắng: ” Dịch Thiếu Ương! Cậu là tên người con trai mà mình thấy không thể tha thứ được! Bạn gái của mình mang thai rồi sảy thai, cậu còn ở lại chỗ này náo loạn chia tay!”
“Mình không thể tha thứ? !” Dịch Thiếu Ương cười lạnh, giơ lên cái tự giễu kiểu tươi cười: “Vậy xin cậu nói cho mình biết cái gì gọi là có tha thứ?! Chẳng lẽ muốn mình bị đeo nón xanh còn phải nuôi đứa con không biết là của ai kia, mới kêu là có tha thứ? !”
Trương Giai thành nhìn nụ cười lạnh lùng kia, trong lòng ngẩn ra, ngơ ngác nói: “Cậulà nói nghi ngờ đứa nhỏ trong bụng tẩu tử không phải của mình? !”
“Mình đã một năm không có chạm qua cô ấy!” Dịch Thiếu Ương thản nhiên nói một câu, mặc dù không có trực tiếp trả lời, nhưng là khẳng định câu nói của Trương Giai Thành: “Trong hai năm qua, chúng ta mỗi ngày cãi nhau, hai bên vấn đề nhiều lắm. Hơn nữa, nửa năm trước, ta không ở nhà chơi không.”
Trương Giai thành một trận trầm mặc, sau một lúc lâu, mới nặng nề hỏi: “Vậy cậu, bây giờ còn yêu Phương Nhứ sao?”
Yêu? Không yêu? Dịch Thiếu Ương mạnh mẽ đem rượu trong chén uống cạn, nhìn về phía ngọn đèn mờ nhạt kia, trầm mặc.