“Thượng Tĩnh, mau thẩy đi!” Dịch Thiếu Ương đứng cạnh bên giục cô.
Y Thượng Tĩnh quay đầu nhìn thấy Dịch Thiếu Ương đang cười, cảm giác mình như là một con khỉ trong rạp xiếc, chẳng lẽ là cô đang bị đùa cợt sao? Thôi kệ, ta đây có chơi có chịu, cô dùng sức thẩy xúc xắc. Quả nhiên là trời thương người lười, không phụ cô, xúc xắc ngừng ngay ở mặt ngũ. Cô nhíu mày quay sang Bùi Nhĩ Phàm, ý bảo đến lượt anh.
Bùi Nhĩ phàm tiếp nhận xúc xắc từ tay Y Thượng Tĩnh, đồng thời kẽ thì thầm, thanh âm nhỏ chỉ vỏn vẹn đủ Thượng Tĩnh nghe: “Chén rượu này, nhất định ngươi phải uống rồi!”
“Nếu ta phải uống, thì ngươi cũng phải uống!” Thượng Tĩnh khẽ phản bác.
“Mới một chén rượu, không có gì là lớn! Chút rượu này không làm cho ta say, nhưng người ta thì đâu giống ta!” Bùi Nhĩ Phàm giơ cao xúc xắc lên, tươi cười ném xuống, xúc xắc ngừng ngay ở mặt ngũ!
“Uống rượu!” Trương Giai Thành sảng khoái truyền hai chén rượu tới, “Thượng Tĩnh, mau uống tiếp a!”
Thượng Tĩnh oán hận nhận lấy, uống một hơi cạn sạch, rồi nhìn về phía Bùi Nhĩ Phàm: “Ngươi thử một mình đấu riêng với ta, xem ngươi có thể huề mãi với ta được không! Ta không tin vận khí ngươi lại tốt như vậy!”
“A, nhưng ta không tin chuyện vận khí!” Bùi Nhĩ Phàm nhẹ giọng cười, dùng cặp mắt hoa đào nhìn Y Thượng Tĩnh, “Bản thân ta chỉ tin tưởng vào thực lực!”
“Ta thì tin tưởng vào vận khí! Ta đây hơn hai mươi năm đều nhờ vào vận khí của mình!” Thượng Tĩnh tựa đầu hướng lên. “Nhị tỷ phu, tam tỷ phu, các người nói có đúng hay không?”
“Ha ha, điểm ấy quả là không sai, cả đời ta chưa bao giờ thấy ai vận khí tốt hơn Thượng Tĩnh nhà ta!”
“Bản thân ta lại thấy, vận khí của một người, sẽ không thể nào luôn tốt như vậy!” Dịch Thiếu Ương cũng cười nói. “Đặc biệt là bình thường không có vận khí, vào thời điểm quan trọng, tự nhiên lại quá sức tốt! Thực là thấy ma!”
“Có quỉ hay không có quỉ thì quan hệ gì đến các người?” Rượu vào làm người Y Thượng Tĩnh không còn chút sức lực nào, mặt cũng đỏ tía tai rồi, suy nghĩ có phần không tỉnh táo, cảm thấy mình bắt đầu nói bậy bạ, trong lòng liền vài phần buồn bực, hơn nữa trong người nóng quá, cô kéo kéo cổ áo lên, nói: “Thời gian không còn sớm nữa, ta về trước, ba nữ nhân say khướt kia các ngươi lo liệu cho họ đi!” Sau đó cầm lấy túi xách, liêu xiêu đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng, đầu óc Thượng Tĩnh không bị khống chế liền la lên: “MD, người nào a, ra vẻ quân tử, nhưng lại đi bắt nạt một cô nương yếu ớt như ta, thực đúng TMD! Dịch Thiếu Ương, đêm nay ngươi không lo chăm sóc cho nữ nhân của ngươi, còn thêm dầu vào lửa cho tên họ Bùi kia dồn ta vào đường cùng, lần sau ta nhất định phải bắt ngươi ૮ɦếƭ thật khó coi! Còn cái tên họ Bùi kia, thực là không biết kính lão đắc thọ, ta đây rõ ràng hơn ngươi hai tuổi, mà ngươi dám đối xử với ta như vậy, TMD không phong độ! Trước đây nhìn ngươi có vẻ thư sinh, hừ, hiện tại xem ra, mười phần bụng dạ xấu xa đen tối, Gi*t người không thấy máu! Đi ૮ɦếƭ đi TMD tên cừu đội lốt sói kia!” Toàn thân cô mềm nhũn, chân cũng không khống chế nổi, chân nọ đá chân kia, may là hôm nay đi giày đế bằng, một tay nắm lan can, tay kia vỗ vào mặt, hít sâu một hơi, lại vững vàng đi ra sân. Nhưng miệng vẫn không ngừng la hét là phải nhớ kĩ lấy, lần sau phải giả câm điếc không bị mắc lừa nữa.
Mà cô không hề phát hiện ra rằng đằng sau có một người đi theo, mà còn đợi cho đến khi Thượng Tĩnh nhờ xe rời đi, mới xoay người trở vào.
“Thế nào, cô ấy đi nhờ xe an toàn rồi chứ?” Dịch Thiếu Ương vừa thấy Bùi Nhĩ Phàm trở về phòng, liền mở miệng hỏi.
“Đi rồi.” Bùi Nhĩ Phàm miễn cưỡng tựa vào trên sô pha, bộ dạng lười biếng nhưng đầy gợi cảm, chút dáng vẻ thư sinh đã bị ném bỏ không thương tiếc. Một tay lắc nhẹ ly rượu Whisky được pha chế, một tay vỗ nhẹ ghế sô pha.
“Có phải hay không như lời ta nói, Y Thượng Tĩnh không đơn giản như vẻ bề ngoài mà cô ấy tỏ ra như vậy?!” Dịch Thiếu Ương cũng uống rượu, sau dó liếc nhìn ba nữ nhân say đến bất tỉnh nhân sự “Ngay cả đến những bằng hữu tốt này, chỉ sợ lại cũng chưa bao giờ nhìn thấu được cô ấy!”
“Vậy cậu như thế nào mà phát hiện?” Bùi Nhĩ Phàm yếu ớt hỏi,” Không ngờ là cậu ngoài chị dâu của mình còn quan tâm đến người khác sao! Thật là khó tin!”
“Các người đang nói gì vậy, bọn ta nghe không hiều?” Trương Giai Thành cùng hai người kia dỏng tai lên mà cứ như vịt nghe sấm.
Bùi Nhĩ Phàm lười trả lời, Dịch Thiếu Ương cũng không để ý tới, chỉ nói: “Bốn năm trước, cũng là trong một lần tụ họp, mấy người chúng ta uống rượu ngắm hoa, trên đường ta có việc phải ly khai chốc lát, lúc trở về thì chỉ thấy có một mình cô ấy không say, sau liền thấy trên bàn có xúc xắc, liền hiểu ngay là bọn họ đang chơi trò xúc xắc uống rượu. Sau đó, mỗi lần tụ tập, chỉ cần Phương Nhứ muốn ép cô ấy uống rượu, Thượng Tĩnh liền bảo chơi xúc xắc phạt rượu, chơi bốn năm lần, thủy chung không thấy cô ấy thua nhiều, chỉ là uống một hai chén, ý ý tứ tứ”.
“Cho nên cậu mới muốn ta thử xem cô ấy?” Bùi Nhĩ Phàm cười hỏi.
Dịch Thiếu Ương gật gật đầu, lại uống một hớp rượu. Không nói.
“Ý các người nói là, Y Thượng Tĩnh cô ấy biết khống chế xúc xắc?” Tần Mai nguyên là bạn trai Bạch lão nhị hỏi: “ Xúc xắc có thể khống chế sao? Không phải cảnh đó chỉ có ở trong phim sao?”
“ Khống chế độ mạnh yếu của xúc xắc là có thể khống chế được tốc độ của xúc xắc, muốn ném ra cái gì thì ra cái đó!” Bùi Nhĩ Phàm cười nói, “ Các người không thấy cô ấy ném lần thứ nhất thứ hai chưa từng thắng sao? Bởi vì cô ấy không biết được các ngươi sẽ mặt số nào. Nhưng sau đó thì cô ấy có từng thua chưa?”
“Thì ra là như vậy! Bảo sao mỗi lần ném xúc xắc thì cô ấy nói bọn ta đi trước, chính là để nhìn xem coi số của bọn ta để mà ném ra!” Tần Mai hiểu rõ gật đầu, “Thì ra, còn có nhân vật lợi hại như thế a! Như vậy, cô ấy ngày thường nhìn như ngốc xít, thì ra là giả vờ rồi?!”
“Này…..” Dịch Thiếu Ương có ý dừng.
“Có lẽ chưa hẳn là vậy!” Bùi Nhĩ Phàm mày nhẹ cau lại, trong đầu chợt nhớ dạo này cha mình thường nhắc đến một người, dường như cha cùng mẹ gọi là Tiểu Tĩnh.
Mọi người không ai nói gì nữa, Dịch Thiếu Ương tựa hồ như nghĩ tới điều gì, cười, đối với Bùi Nhĩ Phàm nói: “Hắc! Công tác của cô ấy rất gần với chỗ của cậu,vấn để này, vẫn là lưu lại cho cậu quan sát đi!”
“Cô ấy là nhân viên của Phỉ Hoa?” Bùi Nhĩ Phàm hỏi.
“Đúng a! Hơn nữa ta tuyệt đối tin rằng cô ấy quả thực là người lười nhất công ty!” Dịch Thiếu Ương nhớ đến những năm làm chung, nở nụ cười, “ Cô ấy rất kì lạ, lúc nào cũng rất lãnh đạm, lạnh nhạt, đối với chúng tôi luôn luôn rất khách sáo, lúc nào tụ tập cô ấy cũng ngồi một chỗ, được một thời gian, lại kiếm cớ có việc rồi ra về.”
“Đúng vậy a, cho dù bọn ta không hề đếm xỉa gì đến cô ấy, cô ấy vẫn có thể ngồi đấy nửa tiểng một mình rồi lại lại rời đi.” Tần Mai tiếp lời.
“Vậy chứ bạn trai cô ấy đâu?” Trương Giai Thành thấy kì quái liền hỏi, “Tại sao lại không đi cùng cô ấy đến?”
“Hì! Nếu bảo cô ấy mang bạn trai đến, không bằng bảo cô ấy mang Chu Công tới còn nhanh hơn!” Tần Mai cười nói: “Quen biết cô ấy nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy cô ấy yêu đương, thường thấy nhất là cô tận dụng giờ học để mà ngủ thôi! Hiện tại, ta đang hoài nghi không biết giới tính cô ấy có vấn đề hay không nữa đấy.”
Bùi Nhĩ Phàm thấy bọn họ càng nói càng lạc đề, liền đứng lên, nói: “Các người không phải còn đưa bạn gái về nhà sao, không có chuyện gì thì tốt rồi, đừng có mà uống say! Giai Thành, ngươi cùng về với ta không?”
Trương Giai Thành vừa nghe, lập tức đứng lên, vỗ vai Nhĩ Phàm, anh liền nói: “Ta đương nhiên là đi cùng với ngươi rồi, ta không có đi xe, hơn nữa, không phải dì mời ta đến nhà ngươi chơi sao?”
Dịch Thiếu Ương cũng đứng lên, nhìn nhìn Phương Nhứ đang say, miễn cưỡng cười: “Về thôi!”
Buổi sáng thứ hai lúc tám giờ đúng, Y Thượng Tĩnh lại đúng giờ chà thẻ nhân viên vào cửa, hoan hỉ cười cười với nhân viên tiếp tân, vừa xoay người đi thì nghe tiểu thư tiếp tân kêu: “Y Thượng Tĩnh, hôm nay là ngày đầu tiên tân phó tổng nhậm chức, cô mau mau đi tới phòng mình làm việc đi! Nghe nói hôm nay phó tổng sẽ đi kiểm tra!”
“Được! Cảm ơn cô nha!” Y Thượng Tĩnh thân thiện mỉm cười với tiểu thư tiếp tân, đang muốn xoay người thì đột nhiên quay lại hỏi: “Làm sao cô biết tên tôi là Y Thượng Tĩnh?”
Tiểu thư tiếp tân thấy nét mặt Y Thượng Tĩnh tỏ ra rất ngạc nhiên, liền phá lên cười: “Tôi công tác ở đây hai năm rồi, mỗi ngày đều thấy cô là nhân viên cuối cùng chà thẻ vào, lâu ngày rồi không muốn nhớ cô cũng khó!”
Ách, thì ra là như vậy a! “Ha ha! Vậy trí nhớ cô đúng là rất tốt!” Y Thượng Tĩnh cười, cảm thấy không có gì khó hiểu nữa cả, thản nhiên nói: “Tôi đi trước nha, bye bye!” Rồi quay người, đi đến thang máy, vừa mới đi được hai bước thì thang máy cơ hồ sắp đóng, liền vội vã phi tới, vừa chen vào được thì cửa thang máy đóng lại. “Ha! Làm ở đây nhiều năm thế này, sáng nay rốt cuộc cũng được ngồi thang máy.”
Y Thượng Tĩnh có cảm giác thang máy đang đi lên, có chút vui vẻ a! Chợt nhớ ra ở tầng trệt chưa có bấm nút, thì mới phát hiện ra thang máy đang tốc hàng lên trực tiếp tầng cao nhất! “A! 18 tầng! Có lầm hay không a! Thảm, sớm biết vậy mình không đi thang máy nữa! Từ tầng 1 lên tầng 5, với từ tầng 18 xuống tầng 5, ai! Thua lỗ thua lỗ!”
Thượng Tĩnh đau khổ đếm đếm trên đầu ngón tay, lấy điện thoại ra, coi thời gian “May là, buổi sáng hôm nay họp công nhân đại hội, chủ nhiệm hẳn là bận chuẩn bị, không cần lo lắng bị chủ nhiệm tóm cổ! Tuy nhiên vốn là cái thời gian này dùng để ngủ, vậy mà rốt cuộc lại phải mắc kẹt cái thang máy này, thật sự là quá lỗ vốn!”
Y Thượng Tĩnh lảm nhảm một mình một hồi, hốt hoảng nhận thấy bóng người phản quang trên vách thang máy, lúc này mới phát hiện ra một nam nhân đang ở đây, nhất thời đỏ mặt, không khỏi thầm mắng mình đúng là mất mặt quá sức, vừa mới rồi thật sự chỉ là nhất thời tính lười nổi lên, đi thang máy, bây giờ thì tốt rồi, không những không có thời gian ngủ, mà ngay cả cái mặt cũng không biết vứt ở chỗ nào trên cái tầng cao nhất này! Làm sao lại nghĩ đi thang máy bên trái tốc hành hơn chứ, đều tự trách là do mình ngày thường không quen đi thang máy này, cho nên đối với cách bày trí thang máy này không quen, nhất thời nóng lòng đã quên! Thật là đáng ૮ɦếƭ! Hoàn hảo là mình không xoay người, nên người nọ nhất định không thấy rõ diện mạo của mình, dù cho nhìn thấy, hắn ta cũng không thể nhận ra mình.
Sau khi một phen tự an ủi bản thân, mặt Y Thượng Tĩnh không đỏ nữa, chỉnh lại quần áo, hơi hơi nhích lại gần vách thang máy, dựa vai vào đó, nhưng nhưng chân vẫn đứng thẳng, sau đó nhắm một mắt, mắt kia nheo nheo nhìn số tầng thang máy không ngừng biến hóa. Không bao lâu, thang máy ngừng, Y Thượng Tĩnh mới chân chính đứng thẳng người, đợi cửa thang máy mở ra.
Cửa vừa mở, Y Thượng Tĩnh tự giác bước ra trước, phát huy đầy đủ cái gọi là đặc quyền của phụ nữ lady first. Ra khỏi thang máy thấy một nam tử đứng bên ngoài, Y Thượng Tĩnh liếc mắt quét qua tư liệu anh ta đang cầm trong tay, chỉ thấy hai chữ rất lớn “báo cáo”, gật gật đầu, thì ra người này là người tham gia đại hội nhân viên.
Y Thượng Tĩnh gật gật đầu hơi hơi mỉm cười với người nọ, sau đó khẩn cấp đi ra cửa thoát hiểm, mặc dù đang đi giày cao gót tới ba tấc, nhưng Y Thượng Tĩnh vẫn vững vàng đi như bay, giống như một trận gió, đảo mắt cái không thấy.
Sử Lộc vốn theo yêu cầu của phó quản lý (manager), đến đón tân phó tổng (vice president), sau đó trực tiếp đi đến nghị thất, không nghĩ, lại gặp Y Thượng Tĩnh, liền chấn động, thì ra cô ấy cũng làm ở cùng công ty! Thì ra thế giới bé nhỏ như vậy a! Đang muốn chào hỏi thì cô lại mỉm cười, sau đó chạy như bay ra chỗ cửa thoát hiểm, ước chừng là đi làm trể rồi.
Sử Lộc nhìn bóng dáng vội vàng chạy đi kia, cười cười quay đầu lại thì thấy phó tổng đang đứng ngay bên cạnh mình. “Phó tổng hảo! Tôi là trợ lý phó quản lý Sử Lộc. Phó quản lý bảo tôi ở chỗ này chờ phó tổng”.
“Ừ!”Bùi Nhĩ Phàm thanh âm trở nên nhàn nhạt, thản nhiên quét mắt góc cầu thang, sau đó liền nhắc chân đi, “Mấy giờ mở đại hội nhân viên?”
“Chín giờ” Sử Lộc theo sát phía sau, thấy phó tổng không còn chỉ thị nào khác, bèn nói tiếp,”Bởi vì trợ lý phó tổng còn chưa có chọn được người thích hợp, cho nên, tuần này tôi sẽ làm trợ lý phó tổng tạm.”
Lông mày Bùi Nhĩ Phàm giật giật, sau đó dừng bước, xoay người nhìn Sử Lộc, mặt không thay đổi nói: “Đem lịch trình hôm nay cho ta, còn nữa, phòng họp ở chỗ nào?”
Sử Lộc rất nhanh đưa lịch trình lên, đồng thời trả lời: “Đại hội ở tầng chín.”
Bùi Nhĩ Phàm tiếp nhận lấy, thản nhiên nói: “Tốt lắm, công tác của ngươi ngày hôm nay đã làm xong, có thể đi được rồi. Còn nữa, trở về nói với phó quản lý, trợ lý của ta ta sẽ tự an bài, không cần hắn phế tâm.” Nói xong liền rời đi, chỉ để lại một Sử Lộc kinh ngạc đến ngây người.
Sau một lúc lâu, Sử Lộc hoàn hồn, nhớ tới ánh mắt lạnh lùng của Bùi Nhĩ Phàm, không khỏi run rẩy, trong lòng vừa mới nghĩ phó tổng ôn nhu văn nhã,cảm giác đó thoáng cái đã bay mất nơi chín tầng mây, chỉ còn lại sự lãnh nhiêm. Chợt nhớ phó quản lý bảo Bùi phó tổng chỉ mới hai mươi ba, lại càng không thể tin: một người thanh niên mới có hai mươi ba, tại sao lại có khí thế bức người như vậy?