Lục Yên, Anh Yêu Em - Chương 28

Tác giả: Kinh Chập

Thê mộng
______
Thời gian trôi qua nhanh như một cơn gió.
Vào buổi sáng yên tĩnh cuối tuần, Lục Yên cầm chiếc quạt giấy quạt quạt, Tạ Đạo Niên chăm sóc những bông hoa trong sân, cô đặt chiếc quạt lên bụng, đôi mắt chăm chú nhìn anh.
Một cơn gió thổi qua, làn váy của cô lay động, Lục Yên cảm thấy trên cổ mát lạnh, cái ghế treo* ngồi dưới ௱ôЛƓ lắc lư qua lại, cô cũng lắc lư theo.
Một cơn gió thổi qua làn váy của cô lay động Lục Yên cảm thấy trên cổ mát lạnh cái gh treo ngồi dưới ௱ôЛƓ lắc lư qua lại cô cũng lắc lư theo
Lấy cái quạt ra, cái bụng đã nhô lên rất cao, đã 9 tháng, cũng sắp đến ngày sinh dự tính, cô đã xin nghỉ phép, ở nhà chờ sinh.
Tạ Đạo Niên cầm bình tưới tưới nước cho cây hoa anh thảo, ngón tay của anh đặt bên mép chậu hoa, trên người mặc một cái áo ba lỗ màu trắng và một cái quần short đen, dáng vẻ nghiêm túc, trông như thể đang làm một tác phẩm nghệ thuật.
Anh trồng một khóm cây xương rồng, có mấy cây đã nở hoa.
Lục Yên từ từ đứng dậy, chống eo đi đến đó, cầm cây quạt giấy quạt cho anh.
Anh đưa tay lên che đầu cho cô, "Trời nắng to, đừng ra ngoài."
"Cũng không thể ở trong nhà mãi được."
"Vậy cũng không được phơi nắng quá lâu."
Tạ Đạo Niên ôm chầm lấy cô, tiếp tục tưới cây.
Lục Yên sờ lên cánh hoa, "Trường Canh, anh rất thích hoa anh thảo?"
"Ừm, cảm thấy rất đẹp."
(Yang: Với đặc tính chỉ nở vào ban đêm, hoa anh thảo được coi là biểu tượng của tình yêu lặng thầm.)
Lục Yên nhìn về phía bụi hoa Thất Lý Hương ở trong sân từ khi cô mang thai cô không có thời gian chăm sóc nó nên vào cuối tuần Trường Canh sẽ chăm sóc cắt tỉa cành lá cho nó
Lục Yên nhìn về phía bụi hoa Thất Lý Hương ở trong sân, từ khi cô mang thai, cô không có thời gian chăm sóc nó, nên vào cuối tuần Trường Canh sẽ chăm sóc, cắt tỉa cành lá cho nó.
Nó trông đẹp hơn đợt cô chăm sóc, trước đây cô cắt tỉa nó trông như chó gậm.
Hai vợ chồng cũng không thích đi chơi, cuối tuần ở nhà, anh viết thư pháp, cô vẽ, anh pha trà, cô may vá, trong không gian yên tĩnh, tận hưởng khoảng thời gian ngắn ở bên nhau.
Bỏ bình tưới nước xuống, Tạ Đạo Niên đỡ cô đi vào trong nhà, "Để bố nghe xem con của bố của ngịch ngợm đạp bụng mẹ không nào."
Lục Yên ngồi xuống ghế sofa, tay vẫn cầm quạt giấy quạt quạt, Tạ Đạo Niên ngồi xổm xuống nhẹ nhàng đưa tai dán sát vào bụng cô, "Em đoán xem con đang làm gì?"
"Chắc là đang ngủ."
Tạ Đạo Niên nói với cái bụng của cô, "Con đang làm gì thế?"
Lục Yên nở nụ cười, "Con có nghe thấy không?"
Anh nghiêm túc nói, "Giao tiếp để gần gũi với con hơn."
Lục Yên đưa mắt nhìn anh, Tạ Đạo Niên tiếp tục dán tai vào bụng cô lắng nghe động tĩnh, bảo bối trong bụng cũng nể mặt anh mà đạp một cái, Lục Yên khẽ kêu a, Tạ Đạo Niên có chút sợ hãi, vội vàng hỏi cô: "Đau không?"
"Không đau, nhưng mà không ngờ lần này con đạp mạnh đến vậy."
Lúc trước Tạ Đạo Niên nói với con, con chỉ được đạp nhẹ thôi đó.
Tạ Đạo Niên nhẹ nhàng vuốt ve bụng của cô, nói thì thầm, "Không được làm mẹ đau."
"Nãy anh còn nói muốn giao tiếp."
"Giao tiếp bằng ngôn ngữ, không được giao tiếp bằng chân."
"...."
Anh càng ngày càng thích trêu chọc cô.
......
Tạ Vân Bằng vào bếp làm món ngon, kêu hai người sang ăn, Lục Yên vừa đến Vân Phù Cư, A Bảo chạy xông ra từ góc nào đó, rúc dưới chân cô liên tục kêu meo meo meo, như muốn nói: chị đến rồi, em nhớ chị muốn ૮ɦếƭ.
Lục Yên đỡ bụng từ từ ngồi xuống ghế sofa, A Bảo nhảy lên theo, nhìn cái bụng nhô lên cao của cô, nghiêng đầu suy nghĩ, có chút hoài nghi.
Sao chủ nhân của nó sao lại biến thành như này?
Lục Yên xoa đầu nó, "A Bảo, em có nhớ chị không?"
"Meo meo ~ "
A Bảo được Trần Lộ nuôi cho béo tốt, nhìn rất có sức sống, Lục Yên không ngừng vuốt ve bộ lông của nó, A Bảo nằm trên ghế sofa, dần dần phát ra tiếng ngáy nhỏ.
Trần Lộ đang cầm hoa quả đi ra, cười nói: "Con đừng nhìn bộ dáng ngoan hiền biết điều này của nó, nó thường xuyên sang nhà bác Lâm ở bên cạnh đánh nhau với con chim sáo của bác ấy, bị bác ấy đánh cho không dám bước ra khỏi nhà."
Bàn tay đang vuốt ve giơ lên cốc vào đầu của nó, "Em hư thế?"
A Bảo vùi đầu vào trong vòng tay của Lục Yên, không ngo ngoe, Lục Yên buồn cười vỗ nhẹ vào người nó, khẽ xoa Ϧóþ cái bụng mỡ của nó, giọng nói cảm thán: "Mẹ, mẹ đừng cho nó ăn nhiều quá, mẹ nhìn nó đi, béo thành cái dạng gì rồi?"
Trần Lộ yêu thương sờ đầu A Bảo, "Làm gì có con mèo cam nào không mập, có thể ăn được là phúc rồi."
"......."
Trong bữa cơm, A Bảo hết cọ trái rồi cọ phải, mãi cô mới ăn xong, lâu lắm rồi nó không được gặp Lục Yên, dính người không chịu được, Lục Yên ra cửa đi về, nó còn đứng ở cửa nhìn ngó một lúc.
Lục Yên buồn bã nói, "Bao giờ sinh xong, chúng mình đón A Bảo về đi."
Tạ Đạo Niên nhìn qua gương chiếu hậu thấy cái đầu A Bảo ngày càng nhỏ dần, gật đầu nói: "Sinh xong sẽ đón nó về, anh nghĩ nó cũng rất nhớ em."
Hai người đi tản bộ ở bên ngoài một lúc, sau khi về nhà Tạ Đạo Niên giúp cô tắm, cái bụng của Lục Yên quá to, anh lo lắng cho cô, tắm xong liền lấy khăn tắm đóng gói kỹ càng mới bế cô đặt lên giường, mặc đồ ngủ cho cô, "Em đọc sách đi, anh đi tắm."
"Vâng."
Căn phòng của bọn họ được thiết kế thông với thư phòng, trên bức tường của thư phòng có treo bảng phi tiêu, trên bàn có đặt văn phòng tứ bảo*, giá sách có bốn tầng, đều là sách của Lục Yên và Tạ Đạo Niên. Lục Yên từ từ ngồi xổm xuống nhặt tờ giấy Tuyên Thành rơi trên sàn nhà lên đặt lên bàn, sau đó đi trước giá sách của Tạ Đạo Niên, tìm một cuốn sách, cô có chút khó khăn trong việc lựa chọn, Trường Canh đọc khá là nhiều thể loại, thần thoại hay triết học đều có, nhưng mà mới nhìn vào tên sách thôi Lục Yên đã cảm thấy nội dung của nó rất khó hiểu, cô chọn tới chọn lui, cuối cùng không chọn được cuốn nào.
(*văn phòng tứ bảo: là tên gọi của bộ dụng cụ dùng để viết thư pháp, gồm có: 乃út lông, mực tàu, nghiêng mực, giấy.)
Tạ Đạo Niên tắm xong thấy cô đang nhìn kệ sách với dáng vẻ bối rối Có chuyện gì vậy
Tạ Đạo Niên tắm xong thấy cô đang nhìn kệ sách với dáng vẻ bối rối, "Có chuyện gì vậy?"
Lục Yên vuốt cằm, "Trường Canh, anh đọc sách triết học.... " Khuôn mặt của cô nhíu lại, "Có hiểu không?"
Tạ Đạo Niên lau tóc, rút quyển sách《Thế giới của Sophie》(1) trên giá sách xuống, "Quyển này rất thú vị, có lẽ... " Ngón tay của anh chỉ và trượt, sau đó lại rút một quyển sách nữa ra, "Đọc của Schopenhauer(2) thì dễ hiểu hơn."
(1) Thế giới của Sophie: là tên một tiểu thuyết của nhà văn Jostein Gaarder. Phần lớn nội dung của của cuốn tiểu thuyết là các đoạn đối thoại giữa nhân vật chính Sophie và một người đàn ông bí ẩn tên là Alberto Knox, đan xem với các tình tiết ngày càng bí hiểm và kỳ quặc hơn. Đây vừa là một tiểu thuyết, vừa là một hướng dẫn căn bản về triết học phương Tây.
(2) Schopenhauer: tên của một nhà triết học nổi tiếng người Đức
"Anh bắt đầu đọc chúng từ lúc nào vậy?"
"Đại học."
"Bỏ qua đi, em muốn đọc cái khác." Nếu như đọc sách triết học để dưỡng thai, chính cô cũng không hiểu, và đứa nhỏ cũng càng không hiểu gì.
Tạ Đạo Niên ôm lấy eo của cô, đặt cằm lên bả vai của cô, "Vậy, anh đọc cho em nghe những thứ dễ hiểu nhé?"
Cô hứng thú, "Đọc gì?"
Anh đặt chiếc khăn lau tóc lên vai, rút một quyển sách ra khỏi giá sách, kéo cô qua sofa ngồi, bật bóng đèn có ánh sáng vàng lên, Lục Yên ngồi bên cạch cái đèn, ánh đèn chiếu vào những đường nét mềm mại trên gương mặt của cô, cô đặt tay lên bụng, khóe miệng cong lên cười, cả người như khoác một tầng ánh sáng.
Ánh sáng của tình mẫu tử.
Tạ Đạo Niên mở cuốn sách, nhìn mục lục một lượt, sau đó mở ra một trang, "Đọc thơ của Byron* cho em nghe nhé?"
( Byron: là nhà thơ lãng mạn nước Anh, thường được gọi là Lord Byron. Ông được coi là một trong những nhà thơ lớn của thế giới thế kỷ 19.)
Lục Yên cầm chiếc gối trên ghế sofa lên ôm vào lòng, nghiêng đầu cười, "Tối nay anh đã mở đầu, thì sau này ngày nào cũng phải đọc đấy."
Anh cười, "Tối nào cũng đọc cho em nghe." Nói xong sờ tay lên bụng của cô, "Cũng đọc cho cả con nghe nữa."
Lục Yên vén tóc ra sau tai, tựa đầu vào vai của anh, ngước mắt lên nhìn anh, "Bắt đầu đọc đi."
Cuốn sách đã được lật đến trang "Linh Dương hoang dã."
Rèm cửa được kéo ra một nửa, màn đêm bên ngoài tối đen như mực, ánh sáng trong phòng hắt ra ngoài qua lớp cửa sổ kính, cô dựa đầu vào bả vai của anh, bàn tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, giọng đọc chậm rãi, dịu dàng, vô cùng êm tai.
"Con linh dương trên đồi Giu-đa
Vui vẻ nhảy múa liên tục
Những dòng suối có ở khắp nơi trong Thánh Địa
Hãy để nó tự do nhâm nhi "
Một tay anh cầm sách, giọng nói trầm thấp, giống như tiếng đàn Cello, dáng vẻ nghiêm túc nhìn rất mê người, Lục Yên lặng lẽ nhìn gò má của anh, trái tim đập thình thịch, đứa nhỏ trong bụng cũng dần dần tỉnh giấc.
Tạ Đạo Niên cảm nhận được sự chuyển động dưới bàn tay của mình, anh từ từ di chuyển lòng bàn tay.
".....
Gỗ tuyết tùng Lebanon vẫn đang di chuyển,
Giu-đa đã biến mất không một dấu vết!
Những đứa trẻ Israel nằm rải rác
Còn cây cọ của quê hương tôi thì sao!"
(Yang: Bài thơ này của tác giả Byron có khá nhiều thông tin trong đó, ai muốn hiểu rõ hơn thì bình luận bên dưới nhé.)
Giọng đọc của anh đột nhiên lên cao....
Đứa bé dần dần bình tĩnh lại, Lục Yên ôm lấy eo của anh.
"....... Quê hương của liệt tổ liệt tông,
Chúng ta không thể nghỉ ngơi;
Thánh điện bị san bằng, tảng đá cũng không còn.
Salem ngồi trên ngai vàng cười nhạo!"
Giọng nói trầm tĩnh dần biến mất, Lục Yên ôm anh, Tạ Đạo Niên đặt một nụ hôn xuống trán của cô, "Anh đọc xong rồi."
Cô hỏi anh, "Đây là bài thơ về tôn giáo?"
Tạ Đạo Niên nhìn sách, "Dựa trên Kinh Thánh, viết về nỗi nhớ quê hương của người Do Thái."
Lục Yên cầm lấy cuốn sách nhìn một lúc, "Dày như vậy, có thể đọc đến lúc con sinh ra."
Anh chạm tay lên bụng của cô, "Hay đọc Nghìn lẻ một đêm* cho con nghe nhé?"
"Vớ vẩn, tháng 5 em sinh rồi, ở đó mà nghìn lẻ một đêm."
(*Nghìn lẻ một đêm: là bộ sưu tập các truyện dân gian Trung Đông và Nam Á được biên soạn bằng tiếng Ả Rập trong thời đại hoàng kim Hồi Giáo.)
Tháng 5 sẽ sinh...
Trái tim của Tạ Đạo Niên co lại, anh kéo cô vào lòng.
"Trường Canh, em có giống chim cánh cụt không?"
"Em nghĩ nhiều rồi."
"Em béo quá." Cô cảm thấy bản thân không đẹp như trước.
"Có ai mang thai mà không béo đâu." Anh nói xong liền dừng lại suy nghĩ một lúc, bàn tay đặt trên иgự¢ cô áng chừng một chút, khẽ mỉm cười, "Đúng là rất béo."
"Đồ lưu manh."
Anh vuốt ve bụng cô, vẻ mặt lo lắng, "Bụng to như vậy, lúc sinh có vất vả không nhỉ?"
Lục Yên đưa tay lên xoa phần giữa hai đầu lông mày đang nhíu lại của anh, "Trường Canh, không cần lo lắng."
"Làm sao anh có thể không lo lắng được chứ?"
"Sớm muộn gì cũng phải sinh, em còn không lo lắng, anh lo lắng cái gì?"
Anh nhéo mũi cô, "Không tim không phổi."
Lục Yên che mũi lại, khóe miệng cong lên cười, mái tóc dài thả sau lưng, giống như một đứa trẻ.
Anh xoa đầu cô, cười nói: "Ngốc."
Lục Yên kéo anh, hai người ngồi xuống chiếc ghế mây trong sân. Bầu trời rất tối, những ngôi sao nhỏ phát sáng đầy trời, những chiếc lá đung đưa, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một chiếc máy bay bay ngang qua, to lớn ở dưới mặt đất, nhưng khi lên bầu trời thì cũng trở nên nhỏ bé.
"Trường Canh, anh thích bộ phim gì nhất?"
"Nhà tù Shawshank(1), còn em?"
Lục Yên nhìn trời, giọng nói chậm rãi, "Cuộc đời của Pi(2)."
Anh đặt tay lên bụng cô, "Thì ra em theo chủ nghĩa lãng mạn."
(1) Nhà tù Shawshank: tên một bộ phim điện ảnh, tên tiếng anh là The Shawshank Redemption, là một bộ phim tâm lý, khắc họa nhân vật Andy sống gần hai thập kỷ trong Nhà tù Shawshank cấp tiểu bang, một nhà tù hư cấu tại Maine, và tình bạn của anh với Red, một người bạn tù.
2 Cuộc đời của Pi là tên một bộ phim điện ảnh chuyển thể từ tiểu thuyt cùng tên thuộc thể loại phiêu lưu tâm lý
(2) Cuộc đời của Pi: là tên một bộ phim điện ảnh chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên thuộc thể loại phiêu lưu, tâm lý. Phim kể về sự đối đầu với thiên nhiên để sinh tồn trong những ngày bị trôi dạt trên biển Thái Bình Dương của một cậu bé Ấn Độ 16 tuổi tên là Piscine Molitor "Pi" Patel, người đã mất tất cả những người thân trong gia đình và sống sót duy nhất sau vụ đắm tàu, trên một xuồng cứu sinh với một con hổ Bengal có tên Richard Parker.
Phim kể về sự đối đầu với thiên nhiên để sinh tồn trong những ngày bị trôi dạt trên biển Thái Bình Dương của một cậu bé Ấn Độ 16 tuổi tên là Piscine Molitor Pi Patel người đã mất tất cả những người thân trong gia đình và sống sót duy nhất sau
"Ai nói vậy? Nội dung bộ phim đó rất tàn nhẫn."
Cuộc đời của Pi vừa có tàn khốc vừa có đẫm máu, cũng có cả những giấc mơ kỳ diệu, thật giả lẫn lộn, người xem thì có người tin rằng cuộc đời tươi đẹp, có người nghĩ cuộc sống khắc nghiệt
Nếu như là Lục Yên, cô sẵn lòng tin tưởng cuộc đời luôn tươi đẹp.
Có thể do bản thân cô là người theo chủ nghĩa lãng mạn, nên cũng hiểu được khổ trung tác nhạc*.
(*khổ trung tác nhạc: là thành ngữ Trung Quốc, có ý nghĩa là tìm sự hạnh phúc trong sự gian khổ.)
Cô chỉ tay lên bầu trời, nói: "Lúc đó, cậu bé Pi và con hổ đang ở trên biển, mặt biển yên lặng, chiếc thuyền của bọn họ dường như đang rong chơi trong màn đềm đầy sao."
Tạ Đạo Niên ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đầy sao, theo như miêu tả của cô, dường như con thuyền nhỏ đang ở trên trời, một người một hổ, xung quanh yên tĩnh không tiếng động, trống trải và cô đơn.
Lục Yên xoa bụng, "Em rất thích chú cá voi đó, mỗi khi nó nhảy lên, em cảm thấy giống như đang mơ, quá sức đẹp, lúc trước em còn thường xuyên nằm mơ thấy cá voi."
Anh hôn lên trán cô, hỏi: "Mơ thấy những gì?"
Nói đến giấc mơ, Lục Yên rất vui vẻ, ánh mắt long lanh, "Em mơ thấy mình đứng trên con sứa pha lê*, chạy về hướng cá voi, mỗi bước chân đều như bước trên dải ngân hà, con cá voi đó đang đợi em, nhưng em chạy mãi cũng không đến được chỗ nó đứng." Nói đến đây, giọng nói của cô có chút mất mát.
(*sứa pha lê: là tên một loài sứa hydrozoan phát quang sinh học)
sứa pha lê là tên một loài sứa hydrozoan phát quang sinh học
"Sau đó?"
"Sau đó em vẫn tiếp tục đứng trên con sứa biển, vẫn tiếp tục chạy theo, không dừng lại."
"Không thấy mệt?"
"Không, bởi vì nó rất đẹp, em rất thích nó."
Bởi vì thích, nên đã cố gắng hết sức, cho dù công việc trong thực tế, người yêu, hay giấc mơ không thể đạt được, cho dù không đuổi kịp chú cá voi kia, cô vẫn sẽ tiếp tục chạy về phía trước, và sẽ không ngừng lại.
Anh cười, "Giấc mơ của em lạ lùng như vậy?"
"Lúc bé hay suy nghĩ linh tinh, lúc lớn lên rồi vẫn còn hay suy nghĩ linh tinh."
"Cũng hay, để cho con trải nghiệm giấc mơ của mẹ." Nói xong còn bồi thêm một câu, "Giấc mơ lãng mạn."
Lục Yên đặt tay lên bụng, nở nụ cười ngọt ngào.
Anh lặng lẽ nhìn cô, trái tim như bị tan chảy.
Tạ Đạo Niên coi cô như vật báu mà ôm vào trong иgự¢, dịu dàng nói: "Yên Yên a, suy nghĩ của em thật đúng là thiên mã hành không*."
(*thiên mã hành không: Thành ngữ Trung Quốc, có ý nghĩa là không có giới hạn, không kiềm chế. Chỉ người bốc đồng, không thực tế.)
"Vì vậy mới chia sẻ với anh a."
"Trường Canh, còn anh, anh có cảm nghĩ gì khi xem phim?"
Tạ Đạo Niên nhắm mắt lại một lúc, nhớ lại nhà tù Shawshank.
"Bị dồn vào chỗ ૮ɦếƭ nhưng vẫn sống lại được(1), che giấu tài năng, trầm đắc trụ khí(2)." Anh trầm ngâm một lúc, "Và sự ẩn nhẫn khi bị áp bức và lăng nhục."
(1)Bị dồn vào chỗ ૮ɦếƭ nhưng vẫn sống lại được: từ gốc (hán việt) là Trí chi tử địa hậu sinh, là danh ngôn Trung Quốc.
(2) Trầm đắc trụ khí: Thành ngữ Trung Quốc, có ý nghĩa là người đối mặt khó khăn sẽ biểu hiện lạnh nhạt, đối mặt hiểu lầm thì biểu hiện hờ hững và sẽ không nông nổi.
Cố gẵng nhẫn nại hết sức, để đợi thời cơ tốt nhất đến.
"Và khi ở trong cảnh ngục tù vẫn có thể khổ trung tán nhạc*."
(*khổ trung tán nhạc: Thành ngữ Trung Quốc, tìm kiếm niềm vui trong sự đau khổ.)
"Trường Canh, chúng ta đúng là hoàn toàn khác nhau."
Anh mỉm cười, "Thì cầu đồng tồn dị*."
(*cầu đồng tồn dị: là một thành ngữ của Trung Quốc, có ý nghĩa là: tìm đến cái chung nhưng vẫn giữ được cái riêng.)
Lục Yên mỉm cười rúc đầu vào Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, hai vợ chồng ngắm nhìn bầu trời đêm, các ngôi sao sáng lấp lánh, ánh mắt của Lục Yên cũng sáng lấp lánh, một cơn gió nhỏ thổi qua, phía xa xa có thưa thớt biển quảng cáo, và những cây cột đèn cao áp màu xám, xung quanh yên tĩnh.
Lục Yên xoa bụng, mí mắt dần dần khép lại...
Tạ Đạo Niên cúi đầu nhìn cô, nói khẽ, "Thật ra, chúng ta cũng giống nhau."
Trong giấc mơ của em có cá voi, còn trong giấc mơ của anh có em, cá voi là sự lãng mạn của em.
Còn em, chính là sự lãng mạn của anh.
.......
Giấc mơ này kéo dài rất lâu, cho đến khi lần thứ Lục Yên mơ thấy chú cá voi to lớn, và con sứa pha lê phát sáng kia, cô bước lên nó bằng đôi chân trần, sau đó tiếp tục chạy đuổi theo, lần này, cô đã chạy đến được rất gần chú cá voi, cô rất vui, vui đến mức cả người run rẩy, sau đó, một cơn đau bụng dữ dội ập đến, cuối cùng cô cũng sờ được vào chú cá voi, nhưng bước chân lại đạp hụt, rơi xuống lòng biển, nước biển bao la quấn lấy cô, cô vùng vẫy, không hít thở được, tay vẫn giơ lên, chú cá voi cách cô càng ngày càng xa, một chùm ánh sáng mạnh chiếu vào cô, sự vật xung quanh đều thay đổi, một nhóm bác sĩ và y tá cầm dụng cụ đứng vây quanh cô, quần áo trên người có màu xanh như màu rêu, cá voi đã biến mất, biển rộng cũng biến mất, chỉ còn lại cơn đau dữ dội, đau đến mức tê tâm liệt phế, một lúc sau có tiếng trẻ con khóc vang lên, cô gọi tên Trường Canh, ánh sáng trắng lóe lên, ý thức của cô dần trở lên mơ hồ.
Buổi chiều hoàng hôn giữa tháng 5, ở bệnh viện đại học thành phố Ngô, Lục Yên đã sinh được một cô con gái, nặng 3kg.
Tạ Đạo Niên nhận được cuộc điện thoại thông báo, liền vội vàng chạy xe từ thành phố Cẩm trở về.
Lúc Lục Yên được đưa ra, Đào Nhạc mềm người ngã xuống đất, Ngụy Tĩnh Hàm vội vàng đỡ lấy bà, đứa bé được Tạ Vân Bằng ôm vào trong иgự¢, đôi mắt nhắm nghiền, da mặt nhăn nhíu lại, làn da có chút đỏ.
Trần Lộ đang nói chuyện với Lục Yên, ý thức của cô vẫn còn mơ hồ, đầu đầy mồ hôi, mơ mơ màng màng, cảnh vật xung quanh dường như đều biến thành hư vô, qua cánh cửa sổ của bệnh viện Lục Yên nhìn thấy ánh nắng chiều hoàng hôn ở bên ngoài, trên mặt đất xuất hiện ba vệt đỏ, rèm cửa sổ màu lam nhạt bị gió thổi bay, dán sát lại vào nhau, tới tới lui lui, giống như cái miệng đang hút nước của con cá.
Con ngươi của cô hơi dãn ra, cô thở hổn hển, tiếng bước chân truyền đến bên tai, càng ngày càng gần, càng ngày càng dồn dập, tí tách tí tách, càng ngày càng nhanh.
Trời sắp tối rồi ư?
Cô y tá đẩy cô vào phòng bệnh, Trần Lộ nói gì đó với cô, nhưng cô không nghe được gì cả, sau đó cô nhìn thấy một đôi giày màu đen xuất hiện ở cửa phòng bệnh, ngước mắt lên nhìn, thấy khuôn mặt lo lắng của Tạ Đạo Niên.
Sự sợ hãi bị đè nén từ lâu đột nhiên xông ra, cô hét to lên với giọng nói khàn đặc, "--------- Trường Canh."
Mọi người đều sửng sốt.
Một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy cô, sau đó, bên tai truyền đến tiếng thở dài mang theo đầy an ủi của anh, "Anh đây, anh ở đây."
Lục Yên nắm chặt lấy quần áo của anh, bật khóc đầy xót xa, Tạ Đạo Niên không ngừng hôn xuống cái trán của cô, "Anh ở đây, có anh ở đây rồi, đừng sợ, đừng sợ."
Lúc Lục Yên sinh em bé vẫn kìm nén không dám lớn tiếng kêu đau, cho đến giờ phút này nhìn thấy anh cô mới dám bật khóc.
Tạ Đạo Niên không ngờ rằng cô sinh sớm như vậy, lúc anh nhận được điện thoại đã bị dọa cho giật mình, rồi xin nghỉ làm ngay, nhưng vẫn đến chậm.
Cô bật khóc, tiếng khóc ngày càng lớn, ngày càng bi thương, cả người giống như bị hút hết sức lực.
Tay chân của Tạ Đạo Niên luống cuống, chỉ có thể ôm lấy cô.
Mọi người nhìn cảnh này, im lặng không nói gì.
Đúng lúc này Trần Lộ ôm đứa bé qua cho hai người nhìn, "Tiểu Yên, Trường Canh, mau nhìn cục cưng này."
Tạ Đạo Niên nhận lấy đứa bé, điều chỉnh tư thế, hơi ngồi xổm xuống, đưa khuôn mặt của con cho cô nhìn, "Yên Yên, em nhìn này."
Lục Yên khóc thút thít vài cái, dùng tay áo lau sạch nước mắt, quay đầu sang nhìn con, hai mắt của đứa bé nhắm chặt lại thành một đường cong, cái miệng thì chép chép, mái tóc vừa rậm vừa đen, Lục Yên nhìn cô con gái mà mình đã dùng hết sức lực để sinh ra, trong lòng cảm thấy vừa chua xót vừa ấm áp.
Trần Lộ tiến đến gần cô, nói: "Tiểu Yên, trước tiên con cho cháu nó 乃ú sữa đi."
Tạ Đạo Niên đặt đứa bé vào vòng tay của cô, người ở trong phòng bệnh đều đi ra ngoài, Lục Yên kéo áo lên, Trần Lộ lấy khăn lông đã nhúng nước ấm lau qua một chút cho cô, cô cầm ภú๓ שú đưa đến gần miệng của đứa bé, đứa bé 乃ú ʍúŧ một cách tự nhiên như đã quen từ lâu.
Tạ Đạo Niên ngồi ở bên cạnh kéo quần áo lại cho cô, Lục Yên thấy trán anh đổ đầy mồ hôi, lấy khăn tay đưa cho anh, lại bất ngờ bị anh cầm tay đưa đến bên môi, đặt một nụ hôn xuống, "Yên Yên, em giỏi quá."
Cô đang bế con, xúc cảm trên tay âm ấm, cảm thấy sự dũng cảm đã quay về, "Em đã nói, em làm được."
Anh mỉm cười, tiến đến ôm lấy cô, nhỏ giọng nói, "Cục cưng đáng yêu quá."
Lục Yên nhẹ nhàng xoa khuôn mặt của đứa bé, "Ừm."
Cục cưng đặt tay lên иgự¢ của mẹ mình, cái miệng nhỏ liên tục 乃ú ʍúŧ, bàn tay rất nhỏ, Tạ Đạo Niên đưa ngón trỏ đến gần, cô bé từ từ nắm lấy.
Thật thần kỳ!
Cô ghé sát vào lỗ tai của anh, "Trường Canh, em đã thấy chú cá voi kia rồi."
"Khi nào vậy?"
"Lúc sinh con, lúc em chuẩn bị chạm vào nó, thì cục cưng ra đời."
"Thần kỳ như vậy?"
Lục Yên cũng cảm thấy vậy, lần duy nhất cô có thể chạm vào nó, vậy mà lại là trong ảo giác, quá thần kỳ.
Sau khi cho con 乃ú xong, Đào Nhạc mang cơm đến, Tạ Đạo Niên vẫn ngồi bên cạnh cô, Lục Yên ăn rất nhiều, cô quá đói, sinh con xong, cả người dường như mất hết sức lực.
Tạ Vân Bằng ngồi ở bên cạnh trêu đứa bé, thỉnh thoảng còn cười lên, Lục Yên khá là ngạc nhiên, Trần Lộ thì thầm bên tai cô: "Trước đây lúc sinh Trường Canh mẹ bị khó sinh, dù ông ấy rất thích trẻ con, nhưng cũng không dám muốn có đứa nữa, bình thường khi có đứa bé nào đến Vân Phù Cư ông ấy đều sẽ cho chúng một ít đồ ăn vặt."
Lục Yên thầm cảm thán trong lòng, đúng là không nhìn ra.
Những ngày sau khi sinh xong đúng là không dễ trải qua, mỗi khi Lục Yên xuống giường đều cần phải có người trợ giúp, mỗi đêm Tạ Đạo Niên đều đọc thơ cho cô nghe, chơi cờ tướng với cô. Mỗi ngày y tá trưởng đều đến kiểm tra cơ thể cho cô, đối mặt với tiếng nói thô lỗ của cô ấy, Lục Yên đều ngoan ngoãn phối hợp theo.
Lục Yên vẫn tiếp tục nghỉ dưỡng trong viện, Đào Nhạc dạy cô một số phương pháp để phục hồi, lúc nào Tạ Đạo Niên rảnh đều đến viện thăm cô, Tiêu Diệu Thường bay từ Hồng Kông về, bà liệt kê ra những việc mà phụ nữ sau sinh nên làm và không nên làm, những gì nên ăn và không được ăn.
Cục cưng đã bụ bẫm hơn một chút, lông mày đã hiện rõ, làn da trắng nõn hơn, mỗi lần Tạ Đạo Niên bế đứa bé, đứa bé đều chảy nước miếng, bé tí tuổi đầu đã thích nhìn trai đẹp, giống hệt mẹ của nó.
Hai vợ chồng đặt tên cho cô bé là Tạ Nam Chi, nhũ danh* là Tiểu Hồng Tảo**, đối với cái tên này, trong lòng hai người đều vô cùng hiểu rõ ý nghĩa của nó.
(*nhũ danh = tên mụ = tên nhỏ = biệt danh= tên gọi khác.)
(**Tiểu Hồng Tảo: Quả táo đỏ nhỏ bé. Yang: nhắc nhẹ lại cho ai đã lỡ quên, táo đỏ là quả đã se duyên cho Yên tỷ và Niên ca.)
Trong năm thứ hai của cuộc hôn nhân, hai người đã có một kết tinh cho tình yêu, tình yêu không kẽ hở bắt đầu có một bàn tay nhỏ xông vào, và bàn tay nhỏ bé này dần lớn lên, trở thành một sự tồn tại vững chắc hơn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc