Lục Yên, Anh Yêu Em - Chương 21

Tác giả: Kinh Chập

Yêu sâu đậm
_______
Đêm khuya thanh vắng, những cái cây bên ngoài khu kí túc xá đang đung đưa, những chú chim đang đậu trên cành cây, mây đen trên bầu trời đã dần tan biến, cơn mưa đá vừa nãy đã biến mất không còn dấu vết, biến thành một vũng nước, ngấm dần xuống lòng đất.
Tạ Đạo Niên và Lục Yên nằm trên giường, tắt đèn, đắp chăn, hơi thở hai người xen kẽ nhau.
Tiếng máy bay bay trên bầu trời, khiến cô không ngủ được.
Lục Yên lật người, vẫn không thể ngủ được, tiếng hô hấp của Tạ Đạo Niên đều đều, cô đến gần anh, anh có một hàng mi dài, còn có một cái mũi cao, ngón tay cô chầm chậm trượt lên bầu mắt anh, lông mi của anh run lên nhè nhẹ.
Thật là đáng yêu.
Tay của cô chạm lên lông mi của anh, ánh trăng sáng bên ngoài khung cửa, cái chăn có màu xanh nhạt, Lục Yên mặc áo cộc của anh, nó khá là rộng so với cơ thể nhỏ bé của cô, nên cổ áo bị trượt xuống vai.
Lục Yên chạm vào vành tai của anh, Tạ Niên liền lắc đầu nhẹ một cái, cô lập tức liền nằm xuống giường giả vở ngủ tiếp, đợi một lúc lâu không nghe thấy tiếng động gì, cô lại mạnh dạn đưa tay lên đếm lông mi của anh, bắp đùi đặt lên bụng anh, cả cơ thể treo trên người anh.
Cuối cùng, mũi anh phát ra tiếng cười nhẹ nhàng.
Lục Yên thấy vậy liền lập tức nằm xuống giả vờ ngủ.
Tạ Đạo Niên dùng một tay ôm cô nằm lên người mình, nói ở bên tai cô, "Đếm đủ chưa?"
"Anh không ngủ?"
"Ban đầu có ngủ." Nhưng về sau vì em mà không ngủ được nữa.
"Hừ, lại lừa em."
"Là vì em quá ngốc."
Tạ Đạo Niên nắm lấy tay cô và hôn cô một cái, "Nếu không ngủ được, vậy thì làm chuyện khác vậy." Nói xong liền chùm chăn lên, trong chăn tối om, hai người nhích tới nhích lui bên trong.
"Ha ha..... Trường Canh, đừng cù em, buồn quá...."
"Ai kêu em nghịch ngợm." Tiếng đánh phát ra từ trong chăn, Lục Yên khẽ hừ mấy tiếng, hai chân vòng qua ôm lấy eo của anh, cọ rồi cọ rồi ma sát, Tạ Đạo Niên thở hổn hển, "Dâm đãng, đánh đòn thôi mà cũng phóng túng như này rồi."
"Đánh tiếp đi ~"
Trong chăn lại phát ra tiếng động, Tạ Đạo Niên đánh liên tục mười cái, Lục Yên ՐêՈ Րỉ không ngừng, anh xốc chăn lên, thấy quần áo của cô đã xốc xếch hết cả lên, bên trong không mặc gì, hai bên иgự¢ căng tròn đẫy đà ưỡn về phía trước, còn khu vườn bên dưới đã ngập lụt.
Mái tóc dài của Lục Yên rối tung, bàn chân của cô để lên trên đũng quần của anh, đạp khiêu khích lên nó hai cái.
"Tối nay nhất định phải xử lý em." Anh ૮ởเ φµầɳ áo, Lục Yên bò xuống giường, muốn chạy trốn, Tạ Đạo Niên kéo góc áo của cô lại, đẩy cô xuống giường, dùng chân tách hai đùi cô ra, đặt cậu em trai đã cứng rắn của mình lên cửa vào đã ngập nước của cô.
Trực tiếp đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào, không cho cô có cơ hội than thở.
"Ưm... " Lục Yên nằm trên giường, hai chân mở rộng, cái áo duy nhất trên người bị kéo lên tận eo, hai tay áo bị kéo xuống một nửa, cái ௱ôЛƓ vểnh lên, hai chân mở rộng, có một cây gậy th*t vừa to vừa dài đang ra vào cửa vào của khu vườn xinh đẹp.
Hai chân của cô hơi nâng lên một chút, Tạ Đạo Niên đè hai cánh ௱ôЛƓ của cô ra để nhìn cảnh cô được anh "yêu" như thế nào.
Cả căn phòng đều im lặng, còn thể nghe được tiếng ếch kêu, Lục Yên cúi đầu ՐêՈ Րỉ thành từng tiếng nhỏ, giống như tiếng mèo kêu, cô nắm chặt lấy ga trải giường, "Trường Canh, anh thật là giỏi......."
"Dâm đãng, đã ướt thành như này rồi."
Mỗi một lần đâm vào là một lần đâm thẳng vào tận hoa tâm, hông của anh đều ᴆụng vào ௱ôЛƓ của cô, dịch ngọt liên tục bị kéo ra ngoài, Tạ Đạo Niên thở dốc từng đợt nặng nề, nặng như tiếng quạt máy chạy, ồ ồ ồ, nghe không biết được là vui thích hay đau khổ.
Anh cúi đầu hôn xuống tấm lưng trần của cô, hôn từ xương bả vai đến xương cụt, mỗi cái hôn đều mang theo muôn vàn yêu thương, cùng sự dây dưa, luyến tiếc, đong đầy tình yêu.
"Đánh em, Trường Canh, đánh em........"
"Bốp! Bốp!"
Mỗi một cái đánh rơi xuống, cái ௱ôЛƓ của cô đều rung lên, bức tường bên trong co lại, cảm giác vô cùng sung sướng.
"Chỉ thích mấy thứ này." Anh kéo cô lên, hai người ℓàм тìин trong tư thế đứng.
Cảm giác đi vào trong tư thế này rất là chặt, Tạ Đạo Niên hôn một đường từ cổ cô xuống dưới, ướƭ áƭ, muôn vàn yêu thương.
"Tiểu Yên."
"Ừm, em đây."
" Tiểu Yên."
"Ưm."
" Tiểu Yên."
"Ưm."
"Yên Yên."
"Trường Canh ~"
Đôi mắt của Tạ Đạo Niên nhìn cái cây lớn bên ngoài khung cửa sổ, lúc này đây anh cảm thấy dường như mình đã biến thành một cái cây, sau đó liên tục hút các dưỡng chất tình yêu của cô, sau đó thân cây như được tiếp thêm sức mạnh, phát triển tươi tốt, bởi vì có cô, nên anh mới sống được.
"Yên Yên."
Anh gọi tên cô như cách Đào Nhạc gọi cô.
"Ừm ~ Trường Canh."
Ngọn lửa trong cơ thể hai người cháy rực cùng nhau, chiếu sáng cùng nhau, vừa nóng bỏng vừa mãnh liệt.
Cả đời, cô là cả cuộc đời của anh.
Anh ôm chặt lấy cô, Lục Yên kêu lên một tiếng đau đớn, hai chân mở rộng, bị anh đặt lên giường, đâm vào rút ra vô cùng mạnh bạo, cô dường như sắp không thở được nữa, ngứa, cơ thể nóng bừng đến phát điên, miệng cắn chặt lấy ga trải giường, đè nén lại tiếng hét chói tai.
Linh hồn thăng thiên, hai chân run run, nửa người trên của anh dán chặt vào người cô, ngậm lấy vành tai của cô, trong Ⱡồ₦g иgự¢ dường như đang có hàng ngàn ý nghĩ.
"Trường Canh, em không chịu nổi nữa."
Tạ Đạo Niên sờ lên bộ иgự¢ căng tròn đẫy đà của cô, thở mạnh, "Trước đây em không như vậy."
"Ưm..... em muốn đi ngủ......... a......"
"Ai trêu chọc ai trước?"
Anh kéo hai bắp đùi cô về phía mình, hai túi ngọc để bên dưới, liên tục đâᗰ ᗰạᑎᕼ, đột nhiên hai mắt Lục Yên lóe sáng, dường như trong nháy mắt cô đã lên đến thiên đường, anh lập tức rút gậy th*t ra, тιин ∂ị¢н bắn xuống đôi ௱ôЛƓ to tròn của cô.
Lục Yên ngã xuống giường, tóc ướt, cả người đổ đầy mồ hôi.
Anh hôn lên vành tai của cô, "Dâm đãng, lần nào ngủ chung với em cũng đều phải làm ít nhất một lần."
"Đâu có? ~" Cô đong đưa hai chân, có ૮ɦếƭ cũng không thừa nhận.
Tạ Đạo Niên mặc quần áo lại, sau đó giúp cô lau người sạch sẽ, mặc áo cộc của anh vào cho cô, nhét cô vào trong chăn.
Lục Yên kéo chăn xuống một chút, anh vỗ lưng cô, đặt liên tiếp mấy nụ hôn lên trán của cô.
"Công việc thế nào rồi?"
"Rất tốt."
Anh quan sát vẻ mặt của cô, "Sắp thăng chức?"
Lục Yên cười giảo hoạt, "Chưa đâu, Trường Canh, còn anh?"
Anh suy nghĩ một lúc, trả lời cẩn thận, "Sắp."
"Vậy thì tốt quá."
Lục Yên nhắm mắt lại, ôm lấy anh, tìm một vị trí thoải mái, Tạ Đạo Niên kéo cô vào vòng tay của mình, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Lá cây ngoài cửa sổ đung đưa không ngừng, hai người trong phòng im lặng không tiếng động.
Ánh bình minh lên cao, cô vẫn chưa dậy, cơ thể bị chăn che mất một nửa, bắp đùi kẹp lấy chăn, vẻ mặt khi ngủ vô cùng yên bình.
Tạ Đạo Niên đứng dậy, kéo một bên rèm cửa sổ ra, nhìn phong cảnh bên ngoài, cơ thể cao lớn đứng trước cửa sổ đón ánh bình minh.
Một cơn gió ập đến, anh hít một hơi thật sâu, xoay người đi đến phía ngăn kéo lấy ra một cái hộp nhỏ màu đỏ, mở hộp ra, bên trong có một chiếc nhẫn kim cương.
Một cơn gió ập đn anh hít một hơi thật sâu xoay người đi đn phía ngăn kéo lấy ra một cái hộp nhỏ màu đỏ mở hộp ra bên trong có một chic nhẫn kim cương
Anh đưa nó lên cao nhìn nó tỏa ra ánh sáng chói mắt sau đó lại nhìn cô
Anh đưa nó lên cao, nhìn nó tỏa ra ánh sáng chói mắt, sau đó lại nhìn cô.
Lục Yên lẩm bẩm mấy câu, sau đó thay đổi tư thế ngủ, tay vô thức tìm kiếm cơ thể anh, nhưng không tìm thấy nên cô ôm lấy cái gối của anh.
Tạ Đạo Niên cười nhẹ.
Chiếc nhẫn này anh đã mua từ lâu, nhưng anh muốn chờ cô trưởng thành mới đeo lên cho cô.
Cuối tuần vừa rồi về nhà, nói chuyện một lúc với bố, uống hết ấm trà này sang ấm trà khác. Đó cũng là lần đầu tiên Tạ Đạo Niên và Tạ Vân Bằng nói chuyện với nhau lâu như vậy.
Nói chuyện từ hồi nhỏ đến lúc trưởng thành, cách giáo dục, các câu chuyện cũ, chuyện vui hay không vui, hai người đều cùng nhau ôn lại một lần.
Cuối cùng, Tạ Đạo Niên nói anh muốn kết hôn với Lục Yên, và cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ, cũng tin tưởng bản thân có khả năng xây dựng được một gia đình hạnh phúc ấm no.
Tạ Vân Bằng cuối cùng cũng nói, "Con cứ quyết định đi". Trước khi đóng cửa, ông nói một câu, "Thiếu cái gì thì nói với bố, bố chỉ có duy nhất một đứa con trai, chuyện kết hôn của con cũng là chuyện quan trọng đối với bố".
Tạ Đạo Niên lặng lẽ ma sát chiếc nhẫn kim cương.
Anh muốn mỗi sáng thức dậy, đều có thể thấy gương mặt đang ngủ của cô, cho dù là gương mặt trẻ trung, xinh đẹp bây giờ hay là gương mặt có dấu hiệu thời gian sau này của cô thì anh đều muốn ngắm nhìn.
Cô cũng đã đạt đến trình độ tự lập một mình, năng lực cũng đã lên khá cao.
Anh đến gần cô, quỳ một gối xuống bên cạnh cô, cầm bàn tay của cô lên, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên đó, cầm nhẫn kim cương đeo vào ngón áp út của cô.
Nhất sinh nhất thế*.
(*nhất sinh nhất thế = cả cuộc đời, suốt đời, trọn đời....)
Một nụ hôn nhẹ nhàng được đặt xuống trán của cô, ánh mắt của anh như được phủ một lớp sương mù, và trong lớp sương mù này có chứa một luồng ánh sáng.
......
Khi Tạ Đạo Niên mua bữa sáng về đến phòng rồi thì Lục Yên vẫn duy trì trạng trái ngẩn ngơ, phải nói rằng, lúc cô tỉnh dậy đã rất sửng sốt.
Tự dưng ngón áp út của cô lại có thêm một chiếc nhẫn, nhưng cô không biết được nó được đeo lên khi nào.
"Dậy rồi thì ra ăn sáng đi."
Tạ Đạo Niên mua bánh bao (1) và sủi cảo ngô (2), dọn bát đũa lên bàn, giọng điệu vẫn bình thường. Kiểu chung sống như này đã trở thành một phần trong cuộc sống sinh hoạt của hai người.
(1)
2 sủi cảo ngô
(2) sủi cảo ngô
2 sủi cảo ngô
Lục Yên giật mình, cô đột nhiên chạy xuống giường, ôm chặt lấy anh từ phía sau.
"---------- Trường Canh!"
Cô vừa khóc vừa gọi tên anh.
Tạ Đạo Niên xoay người lại ôm lấy cô, "Ừm."
Cô giơ ngón tay đeo nhẫn lên cho anh nhìn, hai mắt đều đã ngập nước, nói, "Đây là thật?"
Anh gật đầu, "Thật."
"Em vẫn còn đang mơ ư?"
Tạ Đạo Niên nhéo mũi cô, Lục Yên khịt mũi một cái, anh nói, "Em xem, em bị đau."
Lục Yên nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay mình, tự lẩm bẩm, "Đeo lên lúc nào nhỉ?"
"Sáng nay, lúc đó em vẫn còn ngủ."
"Em còn chưa đồng ý mà."
Tạ Đạo Niên nhìn cô, ánh mắt như muốn nói, em chắc chứ?
"Một câu cầu xin thôi mà anh cũng không nói, đồ lưu manh!"
Anh mỉm cười, quỳ một chân xuống sàn nhà, nắm lấy tay cô, ánh mắt thành kính.
"Gả cho anh, được không?"
Chúng ta cùng nhau bước qua quãng đời còn lại, đến khi già, đến khi ૮ɦếƭ, cùng nhau nhìn mặt trời mọc và mặt trời lặn, cùng nhau ngắm nhìn bầu trời khi sáng và bầu trời khi về đêm, cùng nhau trải qua bốn mùa.
Lục Yên che miệng lại, nước mắt tuôn rơi, "Em còn tưởng rằng mình phải đợi một thời gian nữa chứ?"
"Anh sẽ không nuốt lời."
"Em sợ anh đi làm sẽ gặp được người tốt hơn em."
"Đồ ngốc, không ai tốt hơn em được, em tưởng rằng anh không sợ ư?"
Lục Yên ôm lấy anh, nước mắt chảy ướt hết vạt áo của anh, "Trường Canh ~"
"Ừm."
"Đừng khóc, 24 tuổi đầu rồi còn khóc."
"Có quá sớm không?"
"Em chưa muốn?"
Cô đánh anh, "Không phải."
Anh mỉm cười, hôn cô, "Không sớm cũng không muộn, rất đúng lúc."
Lục Yên hỏi anh, "Vậy còn bác trai......"
Tạ Đạo Niên ngăn cô lại, "Bố sớm đã không can thiệp vào chuyện này, chỉ có em mới ngây ngô không nhận ra được chuyện đó."
Lục Yên suy nghĩ một chút, "Nhưng bác ý còn chưa nói.... "
"Bố không thích dùng lời nói."
"Thật vậy ư? Bác trai thật sự đã đồng ý?"
Anh lau nước mắt giúp cô, "Được rồi, đừng khóc nữa, đi đánh răng rửa mặt đi rồi ăn sáng."
Lục Yên lau nước mắt, khóe miệng cong lên, đi đánh răng.
Đánh răng xong liền ngồi xuống ghế ăn bữa sáng, trong lúc nhai thức ăn vẫn cứ nhìn xuống chiếc nhẫn, dường như là muốn lột viên kim cương đó xuống ăn.
Tạ Đạo Niên nhìn thấy vậy không biết nên vui hay buồn.
Ăn xong bữa sáng, Tạ Đạo Niên đi rửa bát, Lục Yên đi thay quần áo, ngồi ngẩn người ở mép giường, lúc Tạ Đạo Niên đi vào, thấy cô đang cúi đầu vân vê chiếc nhẫn, anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, nâng cằm của cô lên, hỏi cô, "Còn chưa nhìn đủ?"
Cô lẩm bẩm, "Nó thật là đẹp......."
"Thích đến vậy sao? Khi nào chúng ta kết hôn sẽ mua một đôi nữa." Anh đứng dậy, xoa đầu cô, "Cùng nhau đi dạo đi, thành phố Cẩm có một con đường rất náo nhiệt dành riêng cho người đi bộ."
"Vâng."
Hai người sửa soạn xong, cùng nhau nắm tay ra cửa, đi xuống tầng một của ký túc xá, thang máy vừa mở ra, Phương Tư Hiền và mấy người bạn vừa đi ăn sáng về, lúc đầu mấy người còn vừa đi vừa nói chuyện cười đùa, nhìn thấy Lục Yên, tất cả đều đứng lại ngẩn người ra.
Nói chính xác thì bọn họ ngây người vì nhìn thấy hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người họ.
Tạ Đạo Niên dắt tay Lục Yên qua đó, giới thiệu mọi người với cô, "Đây là các đồng nghiệp của anh". Sau đó nói với Phương Tư Hiền, "Cô ấy tên là Lục Yên, Lục trong lục địa, Yên trong yên chi, là bạn gái của tớ".
Mắt Phương Tư Hiền rất tinh, thấy chiếc nhẫn đeo trên ngón tay áp út của cô, cậu ta liền hiểu ra mọi chuyện, "Rất vui khi gặp em, trước đây có nghe Đạo Niên nhắc đến em, cuối cùng hôm nay cũng có thể gặp được người thật."
Lục Yên cúi người chào hỏi với bọn họ, "Chào mọi người."
Những người khác đều nở lại một nụ cười với cô, "Chào em! Chào em! "
Tạ Đạo Niên nói với mấy người Phương Tư Hiền, "Tớ còn có việc, xin phép đi trước."
Phương Tư Hiền vội vàng gật đầu, "Ừm."
Tạ Đạo Niên nắm tay Lục Yên rời đi, để lại mấy người đồng nghiệp xì xào bàn tán.
"Đột nhiên xuất hiện một người bạn gái, làm tớ giật mình."
"Nhìn thấy không, ngón tay của bạn gái cậu ta có đeo nhẫn."
"Vậy là sắp kết hôn rồi à? Thật là hâm mộ, tớ đây còn chưa có bạn gái đây này."
"Cô gái ấy đẹp quá!"
Khi ngồi lên xe, Lục Yên hỏi anh, "Đồng nghiệp của anh trông năng động nhỉ."
Tạ Đạo Niên ngồi xuống ghế lái, trả lời cô, "Họ cũng là người khá tốt bụng, và rất thích chơi game."
"Anh có chơi cùng không?"
"Không nhiều lắm, lúc đi liên hoan chơi nhiều hơn một chút. Yên Yên, cài dây an toàn vào đi."
Anh gọi cô là Yên Yên, cả người Lục Yên liền ngẩn ngơ. Tạ Đạo Niên nở nụ cười, anh tiếp tục xoay vô lăng, nói, "Tối hôm qua em đã đồng ý với anh."
Mặt của Lục Yên dần dần đỏ lên, hai tay áp lên má, len lén cười khúc khích.
Tạ Đạo Niên nhìn cô một cái, sau đó chuyên tâm lái xe.
Đi đến con đường dành riêng cho người đi bộ, ngày hôm qua mưa rền gió dữ nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến sự nhộn nhịp của nơi này, người đi lại nườm nượp, đèn hoa được trang trí trên cây như ngày hội.
Đi đn con đường dành riêng cho người đi bộ ngày hôm qua mưa rền gió dữ nhưng cũng không làm ảnh hưởng đn sự nhộn nhịp của nơi này người đi lại nườm nượp đèn hoa được trang trí trên cây như ngày hội
Tạ Đạo Niên khóa cửa xe lại, đi qua dắt lấy tay cô, Lục Yên giơ ngón tay đeo nhẫn lên, anh nhìn cô, khóe miệng hơi cong lên thành một nụ cười, mười ngón tay đan vào nhau.
Lục Yên nhìn lên bầu trời, chóp mũi nhếch lên cao.
Tạ Đạo Niên ở ngoảnh mặt ra chỗ khác, nở một nụ cười vì không đè nén lại được cảm giác hạnh phúc.
Hai người đi dạo đường phố, tâm trạng của Lục Yên rất tốt, cộng thêm ở đây náo nhiệt như vậy, người nào người nấy đều xách theo túi lớn túi nhỏ, liền kích thích lòng mua sắm của cô, cuối cùng trong tay cô cũng cầm một cái túi to.
Cứ đi bộ được mấy phút là cô lại nhìn xuống chiếc nhẫn đeo trên tay, dường như là sợ nó chạy đi mất.
Tạ Đạo Niên nói ở bên tai cô, "Không rơi được đâu, anh đã mua cỡ vừa với ngón tay của em."
"Ai nói em nhìn nó."
"......"
Đi bộ tới một chỗ, nghe thấy tiếng đàn nhị, cô ngẩn người, kéo tay Tạ Đạo Niên, nói, "Đó là bản nhạc Lương Chúc*."
(bản nhạc Lương Chúc: bản nhạc Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài. Đây là một trong số các tác phẩm concerto kinh điển của âm nhạc Trung Quốc viết cho violon. Đây là tác phẩm chuyển thể từ truyền thuyết Lương Sơn Bá-Chúc Anh Đài)
Ngày hôm qua, ông cụ kia sợ cô buồn chán, đã kéo khúc nhạc này cho cô nghe.
Tạ Đạo Niên lắng nghe một lúc, gật đầu, "Đúng là bản nhạc Lương Chúc."
Lục Yên men theo tiếng nhạc đi đến nơi phát ra bản nhạc này, đi vào giữa dòng người, đúng như cô đoán, là ông cụ hôm qua, ông đang bán nghệ*, trên đầu đội một cái mũ trắng, quần áo sạch sẽ, đang kéo đàn nhị vô cùng nhập tâm, vẻ mặt có chút say sưa.
(*bán nghệ: bán tài năng)
Có một người nào đó đã bỏ tiền xuống, Lục Yên lấy ra tờ một trăm nhân dân tệ bỏ vào hộp, ông cụ nhìn thấy cô, vẻ mặt ngạc nhiên, Lục Yên chỉ tay vào Tạ Đạo Niên, sau đó lại chỉ vào chiếc nhẫn đeo trên tay, sau đó nháy mắt, nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ. Ông cụ ngầm hiểu, cười cười gật đầu với cô, giơ thẳng ngón tay cái đang kéo đàn lên.
Cháu gái, cháu thật là giỏi!
Lục Yên cũng giơ ngón tay cái lên.
Ông cụ, ông kéo đàn cũng rất giỏi!
Tạ Đạo Niên hỏi cô, "Hình như đó là ông cụ tối hôm qua đúng không?"
Lục Yên kéo anh rời khỏi đám người, "Đúng rồi, không ngờ lại có thể gặp lại."
"Hai người nói chuyện gì vậy?"
Lục Yên nhìn anh, "Bí mật."
Anh không hỏi tiếp nữa, thấy Lục Yên vui mừng như vậy, anh ôm cô, "Đi thôi, vẫn còn nhiều chỗ chúng ta chưa đi đến nữa."
"Vâng."
Đi vào một quán kem, hai người ngồi xuống, bà chủ mang một bát sữa hai lớp (1), và một bát thạch đen (2), phần của Lục Yên là bát sữa hai lớp được rắc đậu đỏ ở trên, còn phần của Tạ Đạo niên là sữa thạch đen. Lục Yên lấy thìa múc đậu đỏ lên ăn, vừa ăn vừa nhìn xuống chiếc nhẫn kim cương trên tay mình, phát hiện ra chiếc nhẫn kim cương này rất hợp với màu trắng và đỏ của món sữa hai lớp, cô lấy điện thoại ra chụp lại một bức ảnh.
(1) sữa hai lớp: là món tráng miệng Quảng Đông được làm từ sữa, lòng trắng trứng và đường. Nó lần đầu tiên được phát minh ở Thuận Đức, Quảng Đông. Nó là sữa trứng mịn mượt giống như panna cotta, với hai lớp vỏ. Da đầu tiên được hình thành trong quá trình làm mát sữa luộc và thứ hai khi làm mát sữa trứng đã nấu chín.
Da đầu tiên được hình thành trong quá trình làm mát sữa luộc và thứ hai khi làm mát sữa trứng đã nấu chín
(2) thạch đen: từ gốc là 龟苓膏 = quy linh cao là tên một loại thạch, hay còn là quy phục linh, thạch rùa, thạch đồi mồi là một loại thuốc Đông ý dạng thạch, cũng được phục vụ như món tráng miệng, là đặc sản của người Hoa vùng Ngô Châu, đồng thời cũng là món ẩm thực truyền thống của vùng Lưỡng Quảng.
2 thạch đen từ gốc là quy linh cao là tên một loại thạch hay còn là quy phục linh thạch rùa thạch đồi mồi là một loại thuốc Đông ý dạng thạch cũng được phục vụ như món tráng miệng là đặc sản của người Hoa vùng Ngô Châu đồng thời cũn
Cô chụp xong liền nhìn Tạ Đạo Niên, anh đang cười nhìn cô, trong miệng vẫn nhai thạch, đôi mắt sáng ngời, nhìn rất có tinh thần.
Cô gửi bức ảnh vừa chụp đó cho Đào Nhạc.
Lục Yên cắn thìa, hỏi anh, "Trường Canh, cái đó ăn có ngon không?"
Tạ Đạo Niên đẩy bát sữa thạch đen của anh về phía cô, "Em ăn thử đi."
Lục Yên ăn thử một miếng, có chút lạnh, có chút ngọt ngọt, thơm thơm, bùi bùi, ăn rất ngon, cô cũng đem phần của mình đẩy về phía anh, "Anh cũng ăn thử đi."
Chỉ một lúc sau, Đào Nhạc đã gửi tin nhắn trả lời lại, Lục Yên mở tin nhắn ra đọc.
- Cầu hôn?
- Vâng ạ. Cô trả lời.
Đào Nhạc hỏi: bao giờ quay về?
Lục Yên nhìn Tạ Đạo Niên, cô trả lời: Ngày mai ạ.
- Ừm.
Một chữ "Ừm.", cô nhìn dòng tin nhắn của bà một lúc, cảm nhận được sự chúc mừng trong câu nói của bà.
Lục Yên để điện thoại di động xuống, nở một nụ cười rạng rỡ.
Tạ Đạo Niên hỏi cô, "Có chuyện gì thế?"
"Trường Canh, bao giờ chúng ta về?"
Tạ Đạo Niên nhìn xuống đồng hồ đeo tay, "Đi dạo xong rồi về."
Lục Yên buông thìa xuống, "Nhanh như vậy?"
"Vì ban đầu, anh muốn hôm nay đưa em về nhà." Em muốn đi dạo phố, vậy chúng ta cứ cùng nhau đi dạo thôi.
Lục Yên chớp mắt mấy cái, có chút bất ngờ, nhìn trái rồi lại nhìn phải một lúc lâu mới lấy lại được lý trí. Cô cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Đào Nhạc, sau đó ăn nhanh chóng phần sữa hai lớp còn lại, miệng phồng lên, đứng lên, nói nhanh, "Đi thôi, đi thôi, nếu muộn là không kịp giờ xe chạy đâu."
Tạ Đạo Niên lấy khăn giấy lau miệng, ôm chầm lấy cô, buồn cười nói, "Vẫn không kịp giờ xe chạy đâu."
Lục Yên kéo tay anh xuống để nắm, "Mới vừa ăn no xong, nên không thể để anh sờ bụng được."
Tạ Đạo Niên nở nụ cười bất đắc dĩ, anh đi vòng quanh cô mấy vòng, sau đó dừng lại, anh nghĩ đến chuyện gì đó, sau đó nắm chặt lấy tay cô, quay đầu lại nhìn cô thật kỹ, Lục Yên sờ tay lên mặt, hỏi, "Có chuyện gì vậy? Trên mặt em có gì à?"
Anh hỏi cô, "Em thật sự là không tức giận?"
Lục Yên nhíu mày lại, "Vẫn còn đang nghĩ đến chuyện em có tức giận hay không?"
"Em.... " Tạ Đạo Niên suy nghĩ một lúc, "Không muốn nói gì đó về mấy tin đồn kia? Có lẽ nếu nói ra thì lòng em sẽ thoải mái hơn?"
Lục Yên đảo mắt, giọng nói trịnh trọng, "Không."
Tạ Đạo Niên nắm lấy hai bả vai của cô, ánh mắt khẳng định, "Vậy em có khó chịu không? Vì anh và cô ta là đồng nghiệp của nhau, em có cảm thấy thiếu cảm giác an toàn không?"
Anh không muốn cô có bất kì một điều phiền lòng nào cả.
"Vậy em phải nói gì đây, nếu như phải nói thì việc cô ta không quan tâm đến việc anh đã có bạn gái, còn cố tình theo đuổi anh, cô ta đúng là kiểu người khiến người khác ghê tởm, nhưng sau chuyện tối hôm qua, có lẽ sự xấu hổ của cô ta đã khiến cô ta phải lựa chọn hướng đi khác, hơn nữa, em tin tưởng anh, anh không phải người như vậy, có thể người khác sẽ lung lay, nhưng, Trường Canh sẽ không như vậy."
Lục Yên cũng không biết vì sao mình lại chắc chắn như vậy, nhưng tất cả sự lý trí của cô đều nói với cô rằng, Tạ Đạo Niên là một người đáng để tin tưởng.
Sau khi nói xong câu đó, Tạ Đạo Niên chăm chú nhìn cô không chớp mắt, khiến cô cảm thấy có chút ngượng ngùng.
"Sao vậy?"
"Có vẻ như chúng ta đều giống nhau." Anh hôn lên trán cô, "Đi thôi, chúng ta về nhà nào."
"Vâng, chúng ta về nhà thôi."
Quay về thành phố Ngô, trở về ngôi nhà của bọn họ
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc