Lục Yên, Anh Yêu Em - Chương 20

Tác giả: Kinh Chập

Chờ đợi
________
Năm 22 tuổi ấy, Tạ Đạo Niên và Lục Yên cùng nhau viết lên một bài thơ tình yêu, có chút ngọt ngào cũng có chút đắng chát, và bây giờ, vẫn còn những sóng gió đang chờ họ ở phía trước.
Lục Yên cầm bình rượu mơ đến phòng làm việc, để mọi người cùng nhau uống những lúc rảnh dỗi.
Công việc của cô đã ổn định và đi vào quỹ đạo. Gần đây Lục Yên và Tịch Phong đã cùng nhau hoàn thành được một dự án, và đạt được thành quả tốt, tiền lương của cô cũng được tăng lên một chút, mỗi khi gọi điện thoại cho Tạ Đạo Niên, cô đều sẽ cười đến mức không ngừng lại được.
Một chút tiền đã khiến cô vui vẻ như vậy, đúng người dễ thỏa mãn.
Tổ trưởng Lý của văn phòng đã rời đi, tất cả mọi người đều đang đoán ai sẽ là người kế nhiệm chức vụ đó.
Dự án của tháng này đã hoàn thành, nên hôm nay mọi người được nghỉ làm sớm, sau đó cùng nhau dọn dẹp đồ đạc.
Gần đây Tiểu Ngư không được may mắn cho lắm, mặt mày ủ dũ, cô ấy hỏi cô, "Tiểu Yên, cậu có cảm thấy tớ rất lười không?"
Lục Yên uống một hụm rượu mơ, "Không hề, thực ra trước đây tớ cũng siêu lười."
May mà có Trường Canh đôn đốc cô.
Từ lúc Lục Yên thực tập ở đây, cô đã cởi mở và thích giúp đỡ mọi người hơn trước, lâu ngày, có một số đồng nghiệp nam theo đuổi cô, Lục Yên đều cự tuyệt rất dứt khoát, để bọn họ không còn vấn vương gì nữa. Cho đến gần đây, họ mới thỉnh thoảng thấy vào chiều thứ sáu có một chiếc xe ô tô màu trắng chờ ở dưới văn phòng, một người đàn ông đẹp trai cao to đứng dựa ở cửa xe, bộ dạng sạch sẽ, nhã nhặn.
Thì ra người ta đã sớm là hoa đã có chủ.
"Vậy sao cậu thay đổi được vậy?"
Lục Yên suy nghĩ một lúc, "Có thể là từ khi tớ ý thức được, nếu bản thân không cố gắng, thì sẽ ngày càng tụt về phía sau người khác." Cô gật đầu, "Ừm, chính là như vậy."
Tiểu Ngư bị ảnh hưởng nặng bởi các bộ phim truyền hình, cô ấy nhiều lần hỏi cô, "Tiểu Yên, bạn trai cậu đúng là rất đẹp trai đó, có phải nhà anh ấy rất giàu đúng không? Ah, kiểu người như vậy rất dễ khiến các cô gái thích."
Lục Yên nở nụ cười, cắt đứt những ảo tưởng của cô ấy, "Xem ít phim truyền hình thôi, anh ấy không giàu có như cậu tưởng đâu, gia đình bình thường thôi."
Hiển nhiên Tiểu Ngư vẫn chưa thoát ra khỏi sự ảo tưởng của cô ấy, cô ấy hỏi, "Thế thì anh ấy nhất định là đối xử với cậu rất tốt, vô cùng yêu thương cưng chiều cậu."
Lục Yên suy nghĩ một chút, "Đúng là rất tốt, nhưng không phải là kiểu yêu thương cưng chiều vô điều kiện, thỉnh thoảng cũng sẽ cãi nhau." Tuy rằng mỗi lần anh đều im lặng, còn cô thì nổi cáu lên, bộ dạng không muốn nói chuyện với người khác, hai người cứ trừng mắt với nhau như vậy, trừng được một lúc lâu thì cả hai đều bật cười.
Bộ dạng Tiểu Ngư vô cùng thất vọng, "Sao lại như vậy, sao lại không phải là cưng chiều vô điều kiện chứ?"
"Ai mà lại có thể chiều chuộng mình cả đời được chứ? Điều quan trọng là phải dựa vào chính mình."
"Phim truyền hình đều là lừa người."
"Cũng không hoàn toàn."
Tịch Phong đi tới, tây trang phẳng phiu, vẻ mặt hồng hào, anh hỏi Lục Yên, "Tiểu Yên, cho tôi một chén được không?"
Lục Yên rót cho anh một chén, "Được, Lão đại."
Tịch Phong nhận lấy, uống một ngụm, gật đầu khen ngợi, "Ngâm rất ngon."
Lục Yên nở nụ cười, nâng cầm lên cao, đôi mắt sáng rực, nhìn tràn đầy năng lượng.
Anh cũng cười lại với cô.
Chuông điện thoại vang lên, Lục Yên nhìn điện thoại, "Xin lỗi, phải nghe máy."
Tịch Phong ngẩn người, Lục Yên đã cầm điện thoại di động đi ra ban công nghe máy.
Anh hỏi mọi người, "Tối nay có muốn liên hoan không?"
"Có, có." Ông chủ đã mời thì nhất định phải đi chứ.
Tịch Phong đi ra
ngoài hành lang tìm Lục Yên, thấy cô đang nghe điện thoại, khóe miệng cong lên thành một nụ cười, ngón tay vân vê cái chuông gió.
Tiếng chuông gió kêu rất trong trẻo.....
Bầu trời có chút u ám, không khí có chút lạnh.
Không hiểu sao, anh có một cảm giác, người cô đang nói chuyện điện thoại chính là bạn trai của cô, hơn nữa họ đang nói về một chủ đề rất bình thường.
Anh có khả năng chỉ cần một cuộc điện thoại là xác nhận được người kia có phải là bạn trai của cô hay không.
Nhìn một lúc, anh không tiến lên quấy rầy mà xoay người rời đi.
Lục Yên cúp điện thoại, nhìn thời gian, "Ah, phải mua vé đã."
Ngày mai là cuối tuần, tối nay cô phải đến thành phố Cẩm tìm Trường Canh, nhưng cô chưa nói cho anh biết, vì muốn cho anh một sự kinh hỉ*.
(*kinh hỉ =ngạc nhiên + vui vẻ. Từ này có xuất hiện nhiều lần trong truyện rồi nhưng ta vẫn không biết nên thanh từ gì thuần Việt cho nó hợp với nghĩa vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ, ai biết từ gì hợp thì bình luận ở dưới nhá.)
Tan làm, Tiểu Ngư nói, "Tiểu Yên, lão đại nói tối nay sẽ liên hoan."
Lục Yên cầm túi xách lên, nhỏ giọng thì thầm với cô ấy, "Tớ có việc, nên về trước, mọi người đi ăn vui vẻ nhé, tớ sẽ nói với lão đại."
Cô bước nhanh ra khỏi phòng làm việc, vẫy một xe taxi, đi về hướng ga tàu điện ngầm.
Khi lên đến tàu điện, cô gửi tin nhắn cho anh, đợi một lúc, vẫn chưa thấy anh trả lời lại, cô để điện thoại xuống, khi xe đến thành phố Cẩm, cô lại gửi một tin nhắn nữa cho anh, nhưng vẫn không thấy anh trả lời.
Lục Yên ra khỏi nhà ga, cô đi đến trạm kiểm soát, trên đường đi thấy có người vừa diễn xiếc xe đạp vừa thổi saxophone, cô dừng lại nghe một lúc, sau đó bỏ một ít tiền cho họ, Tạ Đạo Niên vẫn chưa trả lời lại tin nhắn của cô, cô không gọi điện cho anh, vì bây giờ vẫn trong thời gian làm việc của anh, Lục Yên quyết định đến gần nơi anh làm việc, ngồi đợi một lúc.
Tổng cục thuế Quốc gia.
Điện thoại trên bàn làm việc của Tạ Đạo Niên lóe sáng lên, không có ai trong văn phòng, sau đó Tương Mạn Lệ bước vào, cầm cái điện thoại đó lên thấy màn hình hiển thị có mấy tin nhắn đến, tên người gửi là "người yêu", cô ta cắn môi, thử trượt màn hình lên để xem, nhưng lại có mật khẩu, mà cô ta lại không biết mật khẩu, nên không thể làm gì khác là để cái điện thoại đó về chỗ cũ.
Có một đồng nghiệp nữ đi vào, nhìn cô ta nói, "Đạo Niên vừa ra ngoài rồi à? Điện thoại của anh ấy rung mãi, hay là mang nó qua cho anh ấy nhỉ?"
Tương Mạn Lệ liếc nhìn cô đồng nghiệp đó một cái, "Vẫn đang trong giờ làm mà? Với lại kinh tế gia* vừa tìm anh ấy mà đúng không? Tốt nhất là chúng ta không nên quấy rầy."
(*kinh tế gia = nhà kinh tế học = chuyên gia kinh tế, là một trong những danh hiệu chuyên nghiệp ở Trung Quốc. Để có được danh hiệu "kinh tế gia" thì người học cần phải thực hiện một bài thi "kiểm tra trình độ chuyên môn kinh tế.", nếu đạt điểm qua thì sẽ được Bộ Nhân Sự cấp giấy chứng nhận "Kinh tế gia.")
Nhắc đến Tạ Thanh Phàm, tất cả mọi người đều không khỏi cẩn thận hơn một chút.
(Yang: xin lỗi mọi người, về chức danh của Tạ Thanh Phàm - người bác của TĐN, mấy chương trước ta đã có sự nhầm lẫn giữa trưởng ban kinh tế với kinh tế gia, chính xác là bác của TĐN là một kinh tế gia của Tổng cục thuế nhé.)
"Cũng đúng, nên tập trung vào công việc."
Sau khi người đồng nghiệp nữ đó đi ra ngoài, Tương Mạn Lệ lúc nào cũng nhìn về chiếc điện thoại đó xem có tin nhắn nữa không, cô ta nhìn đồng hồ treo tường, nở nụ cười, "Còn lâu nữa mới tan làm, cô cứ từ từ mà chờ đi."
Gió thổi, vừa lạnh vừa ẩm ướt, rất lạ.
Lục Yên không dám tùy tiện vào trong Cục tìm anh, cô đi lại trước một cửa hàng ở gần đó, sắc trời đã tối, không khí có chút oi bức. Cô đi ngang qua một nhà hàng 乃ún ốc Liễu Châu*, bị hương thơm của nó hấp dẫn, đưa tay lên sờ bụng, đúng thật là có chút đói, đi vào cửa hàng gọi một bát 乃ún, sau đó đi ra ngoài chọn một cái bàn rồi ngồi xuống.
(*乃ún ốc Liễu Châu: Từ gốc là "螺蛳粉" = bột ốc, là tên một món 乃ún, phở nổi tiếng ở thành phố Liễu Châu, Quảng Tây, Trung Quốc)
乃ún ốc Liễu Châu Từ gốc là bột ốc là tên một món 乃ún phở nổi ting ở thành phố Liễu Châu Quảng Tây Trung Quốc
Một lúc sau một bát 乃ún được bưng lên 乃ún ốc có vị vừa thơm vừa chua cô nhịn không được liền bê bát lên húp một ngụm nước
Một lúc sau một bát 乃ún được bưng lên, 乃ún ốc có vị vừa thơm vừa chua, cô nhịn không được liền bê bát lên húp một ngụm nước.
Lúc ăn, cô vẫn luôn để mắt đến cái điện thoại, nhưng vẫn chưa thấy anh trả lời lại tin nhắn của cô, Lục Yên có chút thất vọng, "Trường Canh, anh đang làm gì vậy?"
Trời có chút lạnh, có chút khô hanh, cánh tay của Lục Yên nổi hết da gà lên, cô khịt mũi mấy cái, "Sao tự dưng lại lạnh như thế nhỉ?"
Bầu trời tối sầm lại, sau đó, soạt soạt một trận mưa đá rơi xuống, gần đây khối khí lạnh và khối khí nóng cùng nhau đổ về, đặc biệt là vùng duyên hải này, thời tiết lại càng không ổn định. Mưa đá ngày càng lớn, rơi lộp độp xuống mái nhà, người đi đường chạy nhanh vào các điểm trú mưa, chó mèo cũng lối đuôi nhau chạy mưa, thỉnh thoảng bị hạt mưa đá rơi trúng mà ngã trái ngã phải.
Trong nháy mắt, cả con phố trở lên hỗn loạn.
....
Tạ Đạo Niên bàn xong chuyện công việc với Tạ Thanh Phàm, đi xuống cầu thang, sờ xuống túi quần, lúc nãy Tạ Thanh Phàm tìm anh gấp, nên anh đã để quên điện thoại ở phòng làm việc, anh nói với bọn Phương Tư Hiền, "Các cậu đi trước đi."
"Ê, bên ngoài mưa to đó, nhớ mang ô theo."
"Ừm."
Quay về phòng làm việc, Tương Mạn Lệ đang nói chuyện với mấy đồng nghiệp, vừa nhìn thấy anh liền nở một nụ cười.
Tạ Đạo Niên gật đầu, cầm điện thoại di động lên, bật máy, thấy một loạt tin nhắn được gửi đến từ một tiếng trước, sắc mặt anh liền lập tức thay đổi.
Anh cầm ô lên, Tương Mạn Lệ gọi anh lại, "Đạo Niên, tối nay cùng đi ăn cơm đi."
"Không, cảm ơn." Nói xong liền bước nhanh ra khỏi phòng, vội vàng đi về hướng khu chợ gần đó.
Tương Mạn Lệ nhìn lên bầu trời, nở một nụ cười, giọng điệu tự tin và chắc chắn, "Không tin cô không tức giận."
.......
Cơn mưa đá ngày càng to, rơi lộp bộp xuống mặt đất nhìn có chút dọa người, nên người người không dám đi ra ngoài, Tạ Đạo Niên ngay cả đồng phục cũng chưa thay, đã vội vàng chạy đến nhà hàng 乃ún ốc kia, đến nơi thì thấy bàn ghế ở ngoài đã bị cơn mưa làm cho lộn xộn, đã không còn ai ngồi ở đó nữa, những người khách ngồi trong quán nhìn thấy sắc trời bên ngoài đều nhíu mày lại.
Anh đứng giữa trời mưa, ánh mắt dò tìm khắp nơi, không hề có mục tiêu, cũng không hề có một phương hướng nhất định.
Cơn mưa bắt đầu nhỏ dần lại.
Điện thoại di động rung lên, anh lấy ra nhìn, có một tin nhắn vừa mới gửi đến.
------- Em đang ở trước cửa hàng điện thoại Thiên Hú, đợi anh.
Anh thở phào nhẹ nhõm, chạy đến cưa hàng điện thoại ở gần bên đường đối diện kia, thấy một dáng người quen thuộc, góc váy đã bị ướt, ngồi bên cạnh còn có một ông cụ đang kéo đàn nhị, ông cụ đang nói chuyện với cô.
Cô ấy có khóc hay không?
Tạ Đạo Niên đi chậm lại đó, cơn mưa đá đến nhanh mà đi cũng nhanh, người công nhân vệ sinh quét những viên đá lại vào một góc, góc đó liền tỏa ra những đợt khí lạnh.
Đến gần hơn nữa, nghe thấy cô nói, "Ông ơi, ông đã kéo đàn nhị được bao nhiêu năm rồi? Ông kéo rất hay."
"Được nhiều năm rồi, ông cũng không nhớ rõ là bao lâu nữa."
"Ông ơi, ông ở gần đây ạ?"
"Ừm. Cháu gái, cháu đangđợi ai vậy?"
"Đợi người yêu của cháu ạ."
"Giờ vẫn đang mưa, không biết cậu ta có đến không?"
"Có, anh ấy nhất định sẽ đến ạ."
Giọng điệu của cô nghe rất bình thường, từ từ, không nhanh cũng không chậm. Hai tay chống cằm, nhìn ông cụ.
Tiếng quét rác soàn soạt của người công nhân vệ sinh...
Bạn có tin vào linh cảm của tình yêu không?
Anh còn chưa mở miệng, cô đã từ từ quay đầu lại, dường như là biết anh đang ở sau lưng của cô.
Hai người nhìn nhau, ngón tay của Lục Yên run rẩy, Tạ Đạo Niên đứng trước mặt cô, tay cầm ô, đầu đầy mồ hôi, đồng phục trên người đều đã ướt sũng.
Cô đứng dậy, đột nhiên tiến đến ôm anh, "Trường Canh!"
Tạ Đạo Niên bỏ ô xuống, hung hăng ôm lấy cô, "Xin lỗi, anh đã đến chậm."
"Em biết, em biết anh nhất định sẽ đến." Giọng nói của cô có chút nức nở.
Tạ Đạo Niên không ngừng xoa mái tóc của cô, Lục Yên xiết tay ôm chặt lấy anh, không muốn buông tay.
Ông cụ lấy một điếu thuốc ra châm, cười cười rồi nhả ra một đợt khói.
Khi đã ôm đủ rồi, tách nhau ra mới thấy vùng áo trước иgự¢ của cô bị bẩn, tóc vẫn còn ướt, giày cũng đen bẩn, anh hỏi cô, "Sao lại như này?"
Nói đến chuyện này Lục Yên liền cảm thấy bực mình, "Lúc em ăn 乃ún ốc, trời tự dưng đổ cơn mưa đá, viên đá to như vậy rơi xuống bàn, rơi xuống đầu em, rơi vào bát 乃ún, nước 乃ún bắn tung tóe, em còn chưa ăn xong nữa."
May là cô đã trả tiền trước rồi, nếu không lúc cô chạy nhanh đến cửa hàng điện thoại, thì ông chủ đã tưởng là cô ăn quỵt của người ta rồi.
Cô đến tìm anh, anh không trả lời tin nhắn của cô, cô cũng không tức giận, còn ở lại đây chờ anh, trái tim Tạ Đạo Niên cảm thấy một đợt ấm áp, anh thấy mặt cô bị dính bẩn, lấy khăn tay ra lau mặt cho cô, "Đi, anh đưa em về, về phải tắm trước."
Lục Yên gật đầu, quay người lại vẫy tay với ông cụ, "Cháu chào ông ạ."
Ông cụ nở một nụ cười tươi như hoa với cô, ông phất tay, "Đi đi, đi đi."
......
Xe chạy một mạch đến ký túc xá dành cho viên chức, anh mở cửa giúp cô xuống xe, vào thang máy, đi thẳng lên tầng ba.
Những đám mây đen bắt đầu tan biến, bầu trời bắt đầu sáng hơn, mưa cũng ngừng rơi.
Vào đến phòng, anh tìm quần áo cho cô, sau đó đi vào phòng tắm vặn nước tắm cho cô, sau đó hỏi cô, "Có đói không, anh đi mua cơm cho em?"
"Anh ăn tối chưa?"
"Chưa."
"Vậy chúng ta cùng nhau ăn đi."
"Trước tiên em đi tắm đi, còn anh đi mua cơm."
"Vâng."
Tạ Đạo Niên đi xuống dưới tòa nhà, gặp phải mấy người Phương Tư Hiền, bọn họ gọi anh, "Đạo Niên, đi đâu vậy, đá bóng đi."
"Không, các cậu cứ chơi đi, lần sau mình sẽ đi." Anh đi thẳng ra con phố bên ngoài, mấy người đồng nghiệp ở lại cậu nhìn tớ tớ lại nhìn cậu.
Phương Tư Hiền nghĩ mãi không ra, "Sao cậu ấy vẫn còn chưa thay đồng phục nhỉ?"
Tạ Đạo Niên gọi một phần cháo thịt trứng muối(1), một phần bánh cuộn (2), một phần gà xé nhỏ (3), sau khi thức ăn được đóng gói lại anh liền trả tiền rồi vội vã cầm túi thức ăn quay về ký túc xá.
(1)cháo thịt trứng muối
1cháo thịt trứng muối
(2)gà xé nhỏ
2gà xé nhỏ
3bánh cuộn
(3)bánh cuộn
3bánh cuộn
Tương Mạn Lệ nhìn thấy anh đang muốn bắt kịp bước chân của anh nhưng anh đã đi quá xa
Tương Mạn Lệ nhìn thấy anh, đang muốn bắt kịp bước chân của anh, nhưng anh đã đi quá xa.
Nhìn đèn ở tầng ba đã sáng, cô ta có vẻ đã đoán ra được điều gì đó.
Suy nghĩ một lúc, cô ta liền tiếp tục đi theo sau.
Gió thổi, vừa lạnh vừa ẩm ướt, rất lạ.
Lục Yên không dám tùy tiện vào trong Cục tìm anh, cô đi lại trước một cửa hàng ở gần đó, sắc trời đã tối, không khí có chút oi bức. Cô đi ngang qua một nhà hàng 乃ún ốc Liễu Châu*, bị hương thơm của nó hấp dẫn, đưa tay lên sờ bụng, đúng thật là có chút đói, đi vào cửa hàng gọi một bát 乃ún, sau đó đi ra ngoài chọn một cái bàn rồi ngồi xuống.
(*乃ún ốc Liễu Châu: Từ gốc là "螺蛳粉" = bột ốc, là tên một món 乃ún, phở nổi tiếng ở thành phố Liễu Châu, Quảng Tây, Trung Quốc)
乃ún ốc Liễu Châu Từ gốc là bột ốc là tên một món 乃ún phở nổi ting ở thành phố Liễu Châu Quảng Tây Trung Quốc
Một lúc sau một bát 乃ún được bưng lên 乃ún ốc có vị vừa thơm vừa chua cô nhịn không được liền bê bát lên húp một ngụm nước
Một lúc sau một bát 乃ún được bưng lên, 乃ún ốc có vị vừa thơm vừa chua, cô nhịn không được liền bê bát lên húp một ngụm nước.
Lúc ăn, cô vẫn luôn để mắt đến cái điện thoại, nhưng vẫn chưa thấy anh trả lời lại tin nhắn của cô, Lục Yên có chút thất vọng, "Trường Canh, anh đang làm gì vậy?"
Trời có chút lạnh, có chút khô hanh, cánh tay của Lục Yên nổi hết da gà lên, cô khịt mũi mấy cái, "Sao tự dưng lại lạnh như thế nhỉ?"
Bầu trời tối sầm lại, sau đó, soạt soạt một trận mưa đá rơi xuống, gần đây khối khí lạnh và khối khí nóng cùng nhau đổ về, đặc biệt là vùng duyên hải này, thời tiết lại càng không ổn định. Mưa đá ngày càng lớn, rơi lộp độp xuống mái nhà, người đi đường chạy nhanh vào các điểm trú mưa, chó mèo cũng lối đuôi nhau chạy mưa, thỉnh thoảng bị hạt mưa đá rơi trúng mà ngã trái ngã phải.
Trong nháy mắt, cả con phố trở lên hỗn loạn.
....
Tạ Đạo Niên bàn xong chuyện công việc với Tạ Thanh Phàm, đi xuống cầu thang, sờ xuống túi quần, lúc nãy Tạ Thanh Phàm tìm anh gấp, nên anh đã để quên điện thoại ở phòng làm việc, anh nói với bọn Phương Tư Hiền, "Các cậu đi trước đi."
"Ê, bên ngoài mưa to đó, nhớ mang ô theo."
"Ừm."
Quay về phòng làm việc, Tương Mạn Lệ đang nói chuyện với mấy đồng nghiệp, vừa nhìn thấy anh liền nở một nụ cười.
Tạ Đạo Niên gật đầu, cầm điện thoại di động lên, bật máy, thấy một loạt tin nhắn được gửi đến từ một tiếng trước, sắc mặt anh liền lập tức thay đổi.
Anh cầm ô lên, Tương Mạn Lệ gọi anh lại, "Đạo Niên, tối nay cùng đi ăn cơm đi."
"Không, cảm ơn." Nói xong liền bước nhanh ra khỏi phòng, vội vàng đi về hướng khu chợ gần đó.
Tương Mạn Lệ nhìn lên bầu trời, nở một nụ cười, giọng điệu tự tin và chắc chắn, "Không tin cô không tức giận."
.......
Cơn mưa đá ngày càng to, rơi lộp bộp xuống mặt đất nhìn có chút dọa người, nên người người không dám đi ra ngoài, Tạ Đạo Niên ngay cả đồng phục cũng chưa thay, đã vội vàng chạy đến nhà hàng 乃ún ốc kia, đến nơi thì thấy bàn ghế ở ngoài đã bị cơn mưa làm cho lộn xộn, đã không còn ai ngồi ở đó nữa, những người khách ngồi trong quán nhìn thấy sắc trời bên ngoài đều nhíu mày lại.
Anh đứng giữa trời mưa, ánh mắt dò tìm khắp nơi, không hề có mục tiêu, cũng không hề có một phương hướng nhất định.
Cơn mưa bắt đầu nhỏ dần lại.
Điện thoại di động rung lên, anh lấy ra nhìn, có một tin nhắn vừa mới gửi đến.
------- Em đang ở trước cửa hàng điện thoại Thiên Hú, đợi anh.
Anh thở phào nhẹ nhõm, chạy đến cưa hàng điện thoại ở gần bên đường đối diện kia, thấy một dáng người quen thuộc, góc váy đã bị ướt, ngồi bên cạnh còn có một ông cụ đang kéo đàn nhị, ông cụ đang nói chuyện với cô.
Cô ấy có khóc hay không?
Tạ Đạo Niên đi chậm lại đó, cơn mưa đá đến nhanh mà đi cũng nhanh, người công nhân vệ sinh quét những viên đá lại vào một góc, góc đó liền tỏa ra những đợt khí lạnh.
Đến gần hơn nữa, nghe thấy cô nói, "Ông ơi, ông đã kéo đàn nhị được bao nhiêu năm rồi? Ông kéo rất hay."
"Được nhiều năm rồi, ông cũng không nhớ rõ là bao lâu nữa."
"Ông ơi, ông ở gần đây ạ?"
"Ừm. Cháu gái, cháu đangđợi ai vậy?"
"Đợi người yêu của cháu ạ."
"Giờ vẫn đang mưa, không biết cậu ta có đến không?"
"Có, anh ấy nhất định sẽ đến ạ."
Giọng điệu của cô nghe rất bình thường, từ từ, không nhanh cũng không chậm. Hai tay chống cằm, nhìn ông cụ.
Tiếng quét rác soàn soạt của người công nhân vệ sinh...
Bạn có tin vào linh cảm của tình yêu không?
Anh còn chưa mở miệng, cô đã từ từ quay đầu lại, dường như là biết anh đang ở sau lưng của cô.
Hai người nhìn nhau, ngón tay của Lục Yên run rẩy, Tạ Đạo Niên đứng trước mặt cô, tay cầm ô, đầu đầy mồ hôi, đồng phục trên người đều đã ướt sũng.
Cô đứng dậy, đột nhiên tiến đến ôm anh, "Trường Canh!"
Tạ Đạo Niên bỏ ô xuống, hung hăng ôm lấy cô, "Xin lỗi, anh đã đến chậm."
"Em biết, em biết anh nhất định sẽ đến." Giọng nói của cô có chút nức nở.
Tạ Đạo Niên không ngừng xoa mái tóc của cô, Lục Yên xiết tay ôm chặt lấy anh, không muốn buông tay.
Ông cụ lấy một điếu thuốc ra châm, cười cười rồi nhả ra một đợt khói.
Khi đã ôm đủ rồi, tách nhau ra mới thấy vùng áo trước иgự¢ của cô bị bẩn, tóc vẫn còn ướt, giày cũng đen bẩn, anh hỏi cô, "Sao lại như này?"
Nói đến chuyện này Lục Yên liền cảm thấy bực mình, "Lúc em ăn 乃ún ốc, trời tự dưng đổ cơn mưa đá, viên đá to như vậy rơi xuống bàn, rơi xuống đầu em, rơi vào bát 乃ún, nước 乃ún bắn tung tóe, em còn chưa ăn xong nữa."
May là cô đã trả tiền trước rồi, nếu không lúc cô chạy nhanh đến cửa hàng điện thoại, thì ông chủ đã tưởng là cô ăn quỵt của người ta rồi.
Cô đến tìm anh, anh không trả lời tin nhắn của cô, cô cũng không tức giận, còn ở lại đây chờ anh, trái tim Tạ Đạo Niên cảm thấy một đợt ấm áp, anh thấy mặt cô bị dính bẩn, lấy khăn tay ra lau mặt cho cô, "Đi, anh đưa em về, về phải tắm trước."
Lục Yên gật đầu, quay người lại vẫy tay với ông cụ, "Cháu chào ông ạ."
Ông cụ nở một nụ cười tươi như hoa với cô, ông phất tay, "Đi đi, đi đi."
......
Xe chạy một mạch đến ký túc xá dành cho viên chức, anh mở cửa giúp cô xuống xe, vào thang máy, đi thẳng lên tầng ba.
Những đám mây đen bắt đầu tan biến, bầu trời bắt đầu sáng hơn, mưa cũng ngừng rơi.
Vào đến phòng, anh tìm quần áo cho cô, sau đó đi vào phòng tắm vặn nước tắm cho cô, sau đó hỏi cô, "Có đói không, anh đi mua cơm cho em?"
"Anh ăn tối chưa?"
"Chưa."
"Vậy chúng ta cùng nhau ăn đi."
"Trước tiên em đi tắm đi, còn anh đi mua cơm."
"Vâng."
Tạ Đạo Niên đi xuống dưới tòa nhà, gặp phải mấy người Phương Tư Hiền, bọn họ gọi anh, "Đạo Niên, đi đâu vậy, đá bóng đi."
"Không, các cậu cứ chơi đi, lần sau mình sẽ đi." Anh đi thẳng ra con phố bên ngoài, mấy người đồng nghiệp ở lại cậu nhìn tớ tớ lại nhìn cậu.
Phương Tư Hiền nghĩ mãi không ra, "Sao cậu ấy vẫn còn chưa thay đồng phục nhỉ?"
Tạ Đạo Niên gọi một phần cháo thịt trứng muối(1), một phần bánh cuộn (2), một phần gà xé nhỏ (3), sau khi thức ăn được đóng gói lại anh liền trả tiền rồi vội vã cầm túi thức ăn quay về ký túc xá.
(1)cháo thịt trứng muối
1cháo thịt trứng muối
(2)gà xé nhỏ
2gà xé nhỏ
3bánh cuộn
(3)bánh cuộn
3bánh cuộn
Tương Mạn Lệ nhìn thấy anh đang muốn bắt kịp bước chân của anh nhưng anh đã đi quá xa
Tương Mạn Lệ nhìn thấy anh, đang muốn bắt kịp bước chân của anh, nhưng anh đã đi quá xa.
Nhìn đèn ở tầng ba đã sáng, cô ta có vẻ đã đoán ra được điều gì đó.
Suy nghĩ một lúc, cô ta liền tiếp tục đi theo sau.
Lúc Tạ Đạo Niên trở về thì cô vẫn đang tắm, anh dọn sẵn thức ăn lên bàn cho cô, Lục Yên đi ra, cả người chỉ mặc một cái áo cộc của anh, dài đến bắp đùi, bên trong dường như không mặc gì.
Tạ Đạo Niên kéo cô ngồi xuống, "Ăn đi."
Lục Yên thấy anh vẫn còn mặc đồng phục, hỏi, "Anh có muốn đi thay quần áo không?"
Tạ Đạo Niên nhìn lại chính mình, phát hiện mình vẫn chưa thay đồng phục, anh gật đầu, "Em ăn trước đi, anh đi tắm."
"Đi đi."
Lục Yên ngồi xuống mép giường ăn một chút thức ăn, cô nhìn quanh căn phòng, một phòng ngủ, một phòng khách, khá là đầy đủ, nhưng vẫn thiếu một cái gì đó, trên mặt bàn bày thư pháp anh đang viết giở, trên sàn nhà có quả tạ tập tay, thảm để chống đẩy, trên giường còn có mấy con gấu bông cô gắp được cho anh, nhìn có vẻ không hợp với tổng thể căn phòng.
Cốc cốc cốc, có người gõ cửa.
Cô để đũa xuống, nhìn ra ngoài qua mắt mèo, thấy một cô gái, tóc được 乃úi lên, khuôn mặt thanh tú, dáng người nhỏ nhắn.
Cô gái đó đang đảo mắt nhìn xung quanh, nhìn có vẻ như đang lo lắng.
Lục Yên suy nghĩ một lúc, vào nhà lấy áo khoác của Tạ Đạo Niên mặc vào, sau đó đi ra mở hé cửa, ló cái đầu ra, "Xin chào, cô tìm ai vậy?"
Dễ nhận thấy được rằng cô gái đó rất bất ngờ, cô ta nhìn và đánh giá Lục Yên một lúc.
Khi một người phụ nữ nhìn một người phụ nữ, nhất là tình địch của nhau, sẽ nhìn vào khuôn mặt của đối phương đầu tiên, nếu như khuôn mặt không có gì để chê, thì sẽ nhìn dáng người, nếu như dáng người cũng cũng có gì để chê, thì sẽ cố tìm kiếm một điểm gì đó để soi mói, bắt bẻ.
Nhìn thẳng vào ánh mắt của cô ta, Lục Yên nở nụ cười.
Tương Mạn Lệ do dự hỏi, "Cô là?"
Lục Yên biểu hiện ra vẻ mặt bất ngờ, "Tôi là bạn gái của Trường Canh."
Trái tim của Tương Mạn Lệ đập thình thịch thình thịch, đúng như cô ta đoán.
Trường Canh, Trường Canh là ai? Tạ Đạo Niên còn có tên gọi khác mà cô không biết?
Trong nháy mắt, vẻ mặt kỳ lạ của cô ta bị cô nhìn thấy được.
Lục Yên nhìn thấy vẻ mặt này của cô ta, trong lòng liền hiểu rõ.
Hai người không nói chuyện.
Cánh tay của Lục Yên nhẹ nhàng dựa lên cánh cửa, đầu hơi nghiêng, trên người mặc một cái áo khá rộng, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua, có một loại cảm giác không nói lên lời, có chút mềm mại, lại có chút cứng rắn. Đó là kiểu người Tương Mạn Lệ chưa bao giờ gặp, nhìn ra được, nhưng lại không miêu tả được thành lời.
Cái áo khoác cô mặc bên ngoài là một minh chứng vô cùng rõ ràng về mối quan hệ giữa cô và Tạ Đạo Niên.
"Xin hỏi, cô có chuyện gì không vậy?"
Tương Mạn Lệ xốc lại tinh thần, cô ta lấy ra một chai rượu vang đỏ từ phía sau, "Chào cô, đây là thứ tôi muốn tặng cho Đạo Niên, cô có thể đưa nó cho anh ấy giúp tôi được không?"
Lục Yên đứng thẳng người lên một chút, bước lên trước một bước, để lộ ra đôi chân vừa trắng vừa mịn không tì vết, nhìn vô cùng chói mắt. Cô hơi nghiêng người về phía cô ta, Lục Yên cao hơn cô ta, nhưng Tương Mạn Lệ lại cảm thấy mình không có thấp hơn cô.
Lục Yên nhận lấy một cách hào phóng, "Cảm ơn cô."
Cô không có nhìn cô ta, nhưng Tương Mạn Lệ lại len lén nhìn trộm cô.
Cô cúi đầu, lông mi vừa dài vừa cong khiến khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của cô nhìn lại càng động lòng người hơn, hơn nữa quần áo cô mặc trên người đều là của Tạ Đạo Niên, đôi chân phía dưới không mặc quần dài, khiến người nhìn vào liền nghĩ ngợi xa vời.
Không nhìn thấy vẻ mặt khác lạ gì của cô, khiến cô ta cảm giác bản thân thật thất bại.
Vẫn chưa vào trận đấu, khí thế của đối phương đã mạnh như vậy, còn khí thế của mình như tụt dốc không phanh.
Da gà liền nổi hết lên, hình như gió ở hành lang có chút mạnh, ánh mắt của Tương Mạn Lệ đo đỏ, cô ta cắn môi nói, "Tạm biệt."
Lục Yên gật đầu, trước khi cô ta xoay người ở khúc rẽ, cô nói vọng ra, "Trường Canh không thích uống rượu, lần sau tặng sữa chua nhé."
Tương Mạn Lệ đột nhiên cảm thấy dường như có một gai nhọn đâm vào trái tim cô ta, da giống như bị người ta lột xuống rồi xát nước muối, vừa đau vừa sót, cảm thấy vô cùng nhục nhã, bước chân ngày một nhanh.
........
Lúc Tạ Đạo Niên đi ra thì thấy Lục Yên đang vừa ăn vừa uống rượu, rượu không rót ra cốc mà trực tiếp cầm chai lên uống.
Anh không mặc gì trên người, tiến đến đoạt lấy chai rượu trên tay cô, "Bụng vẫn chưa ăn no, uống rượu sẽ khiến dạ dày bị đau."
Lục Yên đặt đũa xuống, nhìn anh chằm chằm, mái tóc dài vẫn còn ướt, xõa tung ở trước иgự¢, khiến áo ướt một mảng, hai quả anh đào ở dưới như ẩn như hiện.
Tạ Đạo Niên ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng hôn lên miệng cô, "Xin lỗi, lúc chiều anh vội đi bàn chuyện công việc nên để quên điện thoạt trong phòng làm việc, lúc làm xong việc thì mới phát hiện ra, quay về phòng thì thấy một loạt tin nhắn của em."
Lục Yên lắc đầu, "Em không giận anh."
Tạ Đạo Niên không nói gì ôm lấy cô, Lục Yên nói lại lần nữa, "Thật sự là em không giận mà, em biết anh nhất định sẽ đến, nhất định sẽ đến."
"Nhưng anh đã đến muộn."
"Em không giận, nhưng mà --------" Cô quay đầu và chỉ ngón tay vào chai rượu vang đỏ, "Cô gái đó là ai?"
Tạ Đạo Niên nhìn chai rượu vang đỏ.
Sao tự dưng lại có một chai rượu vang đỏ ở trong phòng mình nhỉ?
------- Cô gái? Ai nhỉ?
Anh nhìn sắc mặt của cô, não bộ hoạt động hết công suất, "Tương Mạn Lệ?"
"Thì ra cô ta tên là Tương Mạn Lệ."
Anh do dự nói, "Cô ta đến đây?"
"Bị em đuổi về rồi."
Anh nhìn dáng vẻ đắc ý của cô, khóe miệng cong lên thành một nụ cười, "Đến lúc nào thế?"
"Lúc anh đang tắm." Lục Yên cầm chai rượu vang đỏ lên nhấp một ngụm, "Cô ta tặng anh, em nhận để dùng nó làm nước giải khát."
Tạ Đạo Niên nở nụ cười, giải khát, loại rượu này đúng là chỉ xứng để cô giải khát.
"Không giận? Có cần anh giải thích một vài câu không?"
"Không cần." Cô đặt chai rượu xuống, nhướn mày lên, cách một lớp vải nắm lấy tiểu Trường Canh, "Nơi này là của em, trái tim cũng là của em."
Tự tin là một điều cần thiết, mà bây giờ cô dựa vào chính sự tự tin đó, khiến vị tướng quân dũng mãnh trong quần anh ngẩng cao đầu lên, anh gõ đầu cô, "Ăn đi, còn muốn làm cái gì?"
Lục Yên buông lỏng tay ra, cầm chai rượu đỏ lên nhấp một ngụm, sau đó kéo anh đến gần, đưa phần rượu còn lại vào miệng anh, Tạ Đạo Niên nuốt xuống, sau đó ho nhẹ một tiếng.
" Ăn cơm đi."
Vừa nãy khi tắm anh vẫn lo cô sẽ tức giận, nên đã suy nghĩ mấy câu xin lỗi, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị cô mắng, nhưng lúc đi ra thì thấy cô vẫn cư xử như bình thường, nên những gì anh đã chuẩn bị lúc nãy đều đem đổ xuống sông xuống biển.
Đời này của anh, đúng thật là không bao giờ có thể nổi nóng với cô dù chỉ một chút.
Hai người cơm nước xong xuôi, Tạ Đạo Niên dọn dẹp đồ đạc, Lục Yên ngồi trên sofa uống rượu, dường như thật sự coi nó là nước giải khát.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, bế cô ngồi lên đùi mình, đưa một cái chìa khóa cho cô, "Sau này đến đây, thì cứ đi thẳng đến đây, anh tan làm sẽ về đây."
Lục Yên nhận lấy, ngắm nghía nó, "Anh muốn Kim ốc tàng Kiều*?"
(*kim ốc tàng Kiều = giấu người đẹp/người tình trong căn phòng đẹp.)
Tạ Đạo Niên nhìn lại căn phòng này, "Thiếu kim*, cần đổi một căn phòng tốt hơn thế này."
(*kim= vàng)
Lục Yên nhìn những cuốn sách trên bàn cafe, hỏi anh, "Anh đang quản lý tiền?"
"Ừm, đã quản lý từ sớm, lúc anh tốt nghiệp bố mẹ đã cho một khoản tiền, anh đang dùng nó để đầu tư."
"Vậy bây giờ anh có bao nhiêu a?"
Tạ Đạo Niên suy nghĩ một lúc, "Chắc là đủ để cưới em, nhưng có khả năng là không đủ tiền mua lễ vật."
Tự dưng lại nói đến đề tài này, Lục Yên không nói gì, Tạ Đạo Niên hôn cô một cái, "Sau này nếu đến đây, phải nói trước với anh, nếu không anh đi bàn chuyện công việc mà không mang theo điện thoại sẽ bỏ lỡ mất tin nhắn của em."
Lục Yên ôm chặt lấy anh, "Ừm, em biết rồi."
"Lần này đến đây tìm anh là muốn đi chơi cùng anh đúng không?"
Lục Yên gật đầu, cô biết thành phố Cẩm rất đẹp, nên đã cố ý đến đây để đi dạo với anh một vòng.
"Ngày mai sẽ đi cùng em."
"Vâng."
Lúc anh đọc được tin nhắn đã rất lo lắng, đi ra ngoài thấy trời mưa đá càng lo lắng hơn, sợ cô không có chỗ trú mưa, cũng sợ cô giận anh, nhưng không ngờ rằng, quần áo của cô đều đã bị vấy bẩn, còn thể ngồi nói chuyện vui vẻ với ông cụ như vậy.
Anh thật sự là không biết nói gì?
Lục Yên vẫn đang uống rượu, uống ừng ực ừng ực, thật sự là coi nó thành nước giải khát luôn, uống xong còn liếm liếm môi, dường như còn khát, lại đưa chai lên uống.
Tạ Đạo Niên ςướק chai rượu khỏi tay cô, đặt nó lên bàn, "Ngủ đi, đừng uống nữa."
"Vâng."
Cô từ từ đứng lên, cơ thể hơi lảo đảo một chút, Tạ Đạo Niên đỡ cô lại, tắt đèn, bế cô lên giường, đắp chăn lên, hai người ôm nhau ngủ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc