Mùa xuân______
Trời quang mưa tạnh, mặt trời đang ló đầu ra khỏi những rặng mây xanh, chiếu ánh nắng vàng xuống nhân gian.
Mọi vật dường như được sống lại.
Hơi nước bốc hơi khỏi mặt đất, dùng tốc độ mắt thường không thấy được làm ấm da người.
Có một vài chuyện xảy ra ở trên con đường Phân Phương.
Người con trai của bác Thất đã nói được một vài câu đơn giản, từ khi trở thành người thực vật, gia đình nhà bác Thất đã cầu mong cho cậu rất nhiều, cuối cùng ước nguyện cũng thành sự thật, ngày nào bác Thất cũng nở nụ cười tươi rói, và nụ cười đó dường như không bao giờ tắt, chồng bác Thất làm việc càng hăng say hơn, câu nói đầu tiên của những người đến cửa hàng mua đồ ăn sáng là "chúc mừng."
Tiệm giặt quần áo của chị Bạch Mân đã đóng cửa, Triêu Cường nhiều năm liền mua xổ số, lần này may mắn trúng giải, hắn ta muốn một mình nuốt trọn số tiền này, chị Bạch Mân nói hắn chỉ cần đồng ý ly hôn, thì chị sẽ không cần hắn ta chia số tiền đó cho mình, Triêu Cường vui vẻ đồng ý.
Hai người nhanh chóng làm thủ tục ly hôn, có một số người không hài lòng với hành động này của Bạch Mân, còn một số người khác đều mắng Triêu Cường là bạch nhãn lang*, chị Bạch Mân đều cười xùy cho qua những lời đồn đại đó, không bác bỏ cũng không thừa nhận.
(*bạch nhãn lang = con sói mắt trắng, ý chỉ người vô ơn, qua cầu rút ván....)
Ngày chị Bạch Mân rời đi, có một chiếc xe đỗ trong hẻm nhỏ, Lục Yên muốn đi tiễn chị ấy nên chờ chị ấy ở chỗ rẽ, một lúc sau thấy chị Bạch Mân kéo vali hành lý đi ra, gió thổi khiến áo chị bị hất lên, Lục Yên nhìn thấy bụng của Bạch Mân to hơn trước. Triêu Thành đi đến đỡ Bạch Mân lên xe, hai người lên xe rời khỏi nơi này.
(Yang: nhắc lại cho những ai đã quên, Triêu Thành là anh trai của chồng cũ Bạch Mân - Triêu Cường.)
Chiếc xe đi ngang qua, một chiếc lá rơi xuống chân Lục Yên, cô ngồi xổm xuống nhặt nó lên.
Triêu Cường lấy được số tiền trúng số này, với tính cách của hắn ta thì nhất định sẽ tiêu xài hết sạch trong một thời gian ngắn, mà bố của đứa bé trong bụng của chị Bạch Mân là ai, điều đó hình như cũng không còn quan trọng nữa.
Thả lá cây xuống, Lục Yên xoay người bước đi.
Sau khi chính thức chuyển đến làm ở văn phòng "Kiến Vi Tri Trứ", những ngày của Lục Yên trôi qua vô cùng bận rộn, Lục Yên cũng liên tục làm mới bản thân.
Văn phòng làm việc hiện tại được tân trang lại từ một quán bar cũ, lắp đặt lại các thiết bị mới, có một đội ngũ nhân viên đông đảo, mọi người ở chung với nhau cũng rất hòa hợp.
Khi đi làm ở một nơi nào đó, các ông chủ thường không đánh giá cao nhân viên của mình, nhưng Tịch Phong không vậy.
Tất cả mọi người trong văn phòng đều không gọi anh ta là Tịch tổng, mà gọi là lão đại.
Anh ta để cho các nhân viên kỳ cựu hướng dẫn cho cô, thỉnh thoảng cũng sẽ tự mình hướng dẫn một số dự án cho cô, Lục Yên học hỏi được khá nhiều.
Cùng làm việc với cô là Tiểu Ngư, một cô gái không thích xem phim truyền hình, thích đi theo xu hướng hiện đại, cô ấy cũng giống cô, cũng mới tốt nghiệp, là một người rất nhiệt tình, nhưng tay chân tương đối vụng về.
Lục Yên đang dùng 乃út máy vẽ một bức tranh lên giấy, nói với Tiểu Ngư, "Cái này làm như vậy, khách hàng nói muốn tất cả đều có hoa văn, sở thích của cô ấy không giống với người khác, cậu có thể đi tìm hiểu một số dân tộc thiểu số, khác một chút cũng không sao, quan trọng là phải đặc biệt."
"Cậu có hiểu không?"
Tiểu Ngư cầm tài liệu lên, lấy lại tinh thần, gật đầu.
Lục Yên nở một nụ cười với cô, "Tớ đi đưa mẫu cho ông chủ xem, cậu có muốn đi cùng luôn không?"
"Có, đi thôi đi thôi."
Lục Yên vào phòng làm việc của Tịch Phong, Tiểu Ngư nhìn theo bóng lưng của cô, nói câu cảm khái, "Tiểu Yên đúng là một cô gái rất trang nhã."
Đặc biệt là đôi mắt kia, mỗi khi cô ấy nghiêm túc nhìn bạn, đều khiến bạn quên cả việc thở, chưa kể nụ cười của cô ấy cũng đẹp quá mức cho phép, lại còn có thể kiên nhẫn giảng giải với một người tay chân vụng về như cô, Tiểu Ngư lại càng quý mến Lục Yên hơn, đúng là một cô gái tốt a.
Cô đứng bên ngoài cửa kính nhìn hai người đang thảo luận bên trong, Tịch Phong mặc một bộ vest trang nhã, Lục Yên lớn lên thật là xinh đẹp mà, hai tay của Tiểu Ngư vô thức đưa lên má, hai mắt hiện lên hình ngôi sao, "A, Tiểu Yên và lão đại đúng là rất đẹp đôi a."
....
Trong lúc Lục Yên từ nhân viên thực tập trở thành nhân viên chính thức, Đào Nhạc góp vốn cùng với người khác làm kinh doanh, việc làm ăn cũng không đến nỗi nào, hiện tại Đào Nhạc đang cố gắng nắm giữ lấy tuổi xuân, cô có thể nhìn thấy mẹ đang rất hạnh phúc, vẻ mặt lúc nào cũng tràn đầy sức sống, thậm chí nhìn còn yêu kiều hơn con gái nhỏ của bà.
Nếu ngày này đến sớm hơn thì thật tốt.
Ngụy Tĩnh Hàm thường xuyên đi qua mấy con phố, chỉ để đưa một bát canh cho mẹ cô uống, Lục Yên không biết họ quen nhau như thế nào, nhưng cô nghĩ, nhất định là thỏi son kia đã giúp đỡ họ rất nhiều.
Có những lúc đi ở phía sau, nhìn bóng lưng của họ, Lục Yên cảm thấy rất ấm lòng.
Cũng cảm thấy có một chút cô đơn.
Từ khi đi làm, Lục Yên đã độc lập hơn trước rất nhiều, cô cảm thấy trân trọng mọi thứ xung quanh mình hơn.
Tâm trạng của cô, cô sẽ không nói với Đào Nhạc, nhưng dường như Tạ Đạo Niên cảm nhận được cái gì đó, đến ngày nghỉ, đưa cô đến Vân Phù Cư, dạy cô cách nhận biết các mặt hàng khô, dạy cô viết thư pháp, dạy cô gảy bàn tính, cũng có những lúc hai người ở trong phòng của anh triền miên không rời.
Những ngày không gặp được nhau, những lời yêu thương qua điện thoại không thể đếm hết được, khi gặp thì như củi khô bốc cháy, lửa tình muốn ngăn lại cũng không được, Tạ Đạo Niên cũng không kiểm soát được bản thân.
Dường như anh buông thả hơn so với trước kia.
Cách nhau một thành phố, phải mất một giờ lái xe, nỗi nhớ nhung khiến hai người khó đi vào giấc ngủ.
Hai người đều còn trẻ, tràn đầy sức sống, tinh lực* cũng còn nhiều, ngày mùng một tháng năm, hai người thuê nhà nghỉ, ở trong đó một ngày một đêm, ăn lo rồi làm, làm xong lại nằm, nằm xong lại nằm, lại vuốt ve cơ thể giúp đối phương, sau đó lại nằm đè lên nhau tiếp tục chuyện "yêu", BCS mang theo đều đã dùng hết, khi Tạ Đạo Niên rời giường, bước chân của anh mễm nhũn, Lục Yên ôm chặt lấy anh, giống như một con rắn xinh đẹp, anh lại bị cô kéo xuống giường.
(*tinh lực = tinh thần + thể lực)
Nỗi nhớ nhung bao ngày hóa thành Dụς ∀ọηg, bốc cháy dữ dội, dường như không thể dập tắt.
Thành phố Cẩm, Tổng Cục Thuế Quốc Gia.
Tạ Đạo Niên có một người bác tên là Tạ Thanh Phàm, là trưởng ban kinh tế trong Tổng Cục, cũng là một cựu chiến binh.
Một năm trước, ngày đầu tiên anh đi làm, Tạ Thanh Phàm cũng đến tổ xem anh. Lúc đó có mấy nhân viên mới đến, Tạ Đạo Niên với chiều cao nổi bật, khuôn mặt anh tuấn, đứng yên lặng trong nhóm người đó, anh tự giới thiệu sơ lược về bản thân, khiến một số đồng nghiệp nữ xì xào bàn tán, còn một số khác thì nghĩ rằng anh là con của sếp lớn nào đó, nghĩ rằng anh sẽ chẳng làm được cái tích sự gì.
Tạ Thanh Phàm tranh thủ đưa Tạ Đạo Niên đến ký túc xá, vỗ nhẹ vào vai anh, "Trường Canh, làm cho tốt nhé, trước tiên phải đi từ dưới lên, bác tin tưởng vào năng lực của cháu, gặp khó khăn gì cứ nói với bác."
"Cảm ơn bác ạ."
Tạ Thanh Phàm gật đầu, "Đi thôi, về nhà bác ăn cơm, hôm nay trước khi bác ra cửa thì bác gái cháu đã nói muốn làm một bữa cơm cho cháu ăn."
"Dạ."
Người bạn cùng phòng với anh tên là Phương Tư Hiền, khá đẹp trai, nói tương đối nhiều, hay thích trêu chọc các em gái, chơi bi-a rất giỏi, thỉnh thoảng hay lôi kéo Tạ Đạo Niên chơi mấy ván. Ban đầu Tạ Đạo Niên chơi bi-a không được giỏi cho lắm, nhưng anh học trong một khoảng thời gian, cũng từ từ đuổi kịp bạn bè, cũng giao lưu với các phòng ban khác.
Tất cả mọi người đều rất tò mò về anh, nhưng anh không thích làm tâm điểm của câu chuyện, cũng cảm giác anh có chút xa cách, bình thường khi tan làm Tạ Thanh Phàm sẽ đi cùng Tạ Đạo Niên đến canteen ăn cơm, hai người vừa đi vừa trò chuyện, mọi người thấy vậy, lại càng thêm tò mò về Tạ Đạo Niên hơn. Khi đồng nghiệp tò mò hỏi anh thì anh cũng không nói gì nhiều, bởi vì anh cũng không có gì để nói, nói ra nhiều thì lời đồn lại càng đi xa hơn, cây ngay không sợ ૮ɦếƭ đứng, khi nào có thành tích công việc, thì người sáng suốt ắt sẽ nhìn ra được.
Ban ngày đi làm, buổi tối có thời gian, anh sẽ đi đánh bi-a, đánh xong sẽ gọi video cho Lục Yên, mỗi lần nhìn thấy nụ cười của cô, những kế hoạch cho tương lai của hai người lại hiện trong đầu anh ngày một nhiều.
Anh suy nghĩ khá nhiều, và cũng nghĩ khá xa.
Vào một buổi tối mùa đông, anh đang đi mua sắm trên phố, đi ngang qua một cửa hàng trang sức, một nhân viên nữ đang đứng trước cửa, cơn gió lạnh thổi qua khiến cô nhân viên đó co người lại, thấy anh dừng lại một lúc lâu, cô nhân viên liền biểu hiện ra vẻ mặt tươi cười, tiến đến hỏi anh, "Chào anh, anh vào trong xem đi ạ, cửa hàng của chúng em có rất nhiều mẫu mã, đính hôn, cầu hôn đều có đó anh."
Ánh sáng trong tủ kính hắt lên mặt anh, bên trong tủ kính có rất nhiều đồ trang sức đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh, Tạ Đạo Niên đi vào trong, nhân viên nữ của cửa hàng đi theo sau anh, thấy anh đi đến trước tủ kính, không nhìn đồ vật gì cụ thể, cô hỏi anh, "Thưa anh, anh định mua đồ cho trưởng bối* hay là cho bạn gái ạ?"
(*trưởng bối: người bề trên, người lớn tuổi hơn, những người đáng tuổi cha/chú/cô/bà....)
"Bạn gái."
"Anh muốn mua tặng đồ trang sức hay là mua nhẫn ạ?"
Tặng đồ trang sức, chắc có thể khiến cô vui, nhưng nếu tặng nhẫn thì chắc chắn sẽ có ý nghĩa hơn.
Ý nghĩa là cả đời.
Khi nhân viên bán hàng nói những lời đó, Tạ Đạo Niên liền đi đến chiếc tủ kính trưng bày nhẫn, trên tường có một cái gương, hình dáng của anh hiện lên trên đó, nhân viên bán hàng vẫn đang đứng ở sau anh nở nụ cười chờ anh trả lời.
Ánh đèn rất sáng, anh nghĩ đến buổi tối hôm đó, anh đọc cho cô nghe bài thơ "Lời của anh *", và lúc đi chơi hồ, những hình ảnh hai người ở bên nhau trong nháy máy hiện lên trong tâm trí anh, ánh mắt của cô long lanh tràn ngập sự chờ mong.
(*Lời của anh: là một bài thơ của nữ tác giả người Trung Quốc - Quản Đạo Thăng, có chú thích ở mấy chương trước. Sau đây là bài thơ đã được ta dịch nghĩa:
Giữa anh và em, nhiều hơn cả chữ yêu, tình nhiều lúc, nóng như lửa.
Cầm một mảnh bùn, nặn hình em, nặn hình anh.
Buộc hai ta lại một chỗ, cùng hòa tan xuống nước.
Lại nặn hình em, hình anh, trong bùn của em có anh, trong bùn của anh có em.
Cùng em chung một cái chăn, ૮ɦếƭ cũng chung một cái quan tài.)
Một loạt ý nghĩ hiện lên trong đầu anh, hình ảnh cuối cùng hiện lên là ngày cô dâng hiến lần đầu tiên cho anh, cơ thể xinh đẹp của cô cùng anh dây dưa quấn quýt lấy nhau, mồ hôi không ngừng chảy xuống, còn cả ánh mắt lưu luyến không muốn rời bên khung cửa sổ của cô.
Người nhân viên bán hàng vẫn đang chờ câu trả lời của anh.
Anh chỉ tay vào trong tủ kính, "Nhẫn."
Có lẽ, trước mắt anh cũng chỉ có thể làm được việc này cho tương lai của hai người.
.......
Bình thường không có việc gì thì Tạ Đạo Niên thường hay đi dạo mấy vòng quanh con sông ngay cạnh Tổng Cục Thuế, phong cảnh nơi đây vô cùng đẹp, anh chụp lại một bức ảnh gửi cho Lục Yên xem. Thành phố Cẩm có một sân bay rất lớn, Phương Tư Hiền và mấy người đồng nghiệp khác mua mấy chai bia, mọi người cùng nhau ngồi xuống, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy máy bay bay ngang qua.
Bước chân của Tạ Đạo Niên chầm chậm, đi ở giữa nhóm người. Anh không uống rượu, cũng không hút thuốc lá, lịch làm việc của anh nhiều đến mức biến thái, khi làm việc thì rất nghiêm túc, nói chuyện với mọi người cũng rất lễ phép, ngay cả khi anh im lặng không nói gì trong nhóm, thì tất cả mọi người cũng không quên anh.
Anh có một nét gì đó rất quyến rũ.
Phương Tư Hiền đã từng cảm khái: Đạo Niên a, cậu là người đàn ông ngoan nhất mà tớ từng gặp đấy.
Thực ra anh cũng không phải là người đàn ông ngoan, chẳng qua anh không đồng ý với lối sống cuồng hoan của bọn họ, ngoài điều đó thì họ cũng là những người bạn tương đối tốt.
Sự giáo dục hà khắc trước kia của Tạ Vân Bằng đã ăn sâu vào xương cốt của anh.
Phương Tư Hiền dừng lại, thấy anh đang cầm điện thoại nhắn tin, hỏi anh, "Bạn gái?"
"Ừm."
"Bao lâu rồi?"
"Ba năm."
"Mối tình đầu?"
"Ừm."
Những người khác nghe vậy đồng thanh hỏi, "Có ảnh chụp không? cho xem một chút đi."
Tạ Đạo Niên ấn nút tắt màn hình điện thoại, màn hình điện thoại liền biến thành màu đen, bọn họ không nhìn thấy cái gì, manh mối duy nhất mà cũng bị cắt đứt.
Phương Tư Hiền cười nói, "May mà cậu không đi làm tin tức, nếu không, chắc chắn sẽ thất nghiệp sớm."
Tạ Đạo Niên nghe thấy anh ta nói những lời này, rất nghiêm túc mà suy nghĩ một chút, lắc đầu, "Tớ sẽ không làm tin tức."
Không thích.
"Sao cậu lại chọn vào Tổng cục thuế?"
Thật ra Phương Tư Hiền rất tò mò về gia thế của anh.
"Thích."
"......"
"Thôi, nói chuyện với người ngây thơ thật là muốn ૮ɦếƭ a."
Tạ Đạo Niên nhíu mày lại, không nói gì.
Khi đi làm, mấy người đồng nghiệp nam nói với nhau, trong Tổng cục này, ăn mặc trang phục chỉnh tề, Tạ Đạo Niên là đẹp trai nhất, thường xuyên có mấy em gái lợi dụng chuyện công việc để đến tìm anh để nói chuyện, còn có mấy em gái khác thì ngại ngùng chỉ dám nhìn anh qua lớp cửa kính, trong ánh mắt tràn ngập trái tim. Có một số đồng nghiệp nữ lớn tuổi tụ tập lại kéo anh ra nói chuyện phiếm, hỏi thăm có bạn gái hay chưa, nhà có mấy người, kinh doanh cái gì, anh thành thật trả lời, mấy cô mấy bác tiếp tục hỏi những câu khác nhưng cũng không khai thác thêm được gì.
Phương Tư Hiền nhiều lần nói với anh, "Làm việc với cậu, bọn tớ đều bị so sánh là không bằng cậu, đến cả các cô gái cũng không tới tìm bọn tớ."
"Vậy lần sau cậu đứng đầu đi."
"....."
Tạ Đạo Niên rất lễ phép với các đồng nghiệp trong Tổng cục, những lúc đi qua hành lang gặp bác gái lao công cũng gật đầu chào hỏi lễ phép, bác lao công thấy chàng trai này đẹp trai, bàn tay cầm cây chổi cũng ngơ ngẩn lại, cười híp cả mắt lại, sau đó Tạ Đạo Niên cũng cười lại với bác gái đó, mỗi lần mấy người Phương Tư Hiền đi ngang qua phòng trà nước, đều có thể nghe thấy mấy cô bác lao công nói chuyện:
Ai ui, hôm nay, chàng trai đó lại cười với tôi đó, tuổi đã lớn rồi nhưng vẫn chịu không nổi a.
Trong năm đầu đi làm, Tạ Đạo Niên vẫn luôn duy trì trạng thái như vậy, nhưng mỗi lần anh ra ngoài công tác, thì đều được các đối tác khen ngợi, nào là lớn lên đẹp trai như vậy, lại có một người bác làm trưởng ban tốt bụng như vậy... Những điều này đều làm cho nhóm bạn của Phương Tư Hiền cảm thấy thất bại.
Với lại, cuối tuần nào anh cũng về quê, bọn họ nghĩ chắc chắn ở thành phố Ngô có gì đó lôi kéo cậu ta về.
......
Gần đây trong tổ có một cô gái mới đến, tên là Tương Mạn Lệ, là người mới được điều đến, bề ngoài lanh lợi đáng yêu, có một nụ cười tương đối đáng yêu.
Ngày đầu tiên đến thì mang rất nhiều quà đến tặng mọi người, Tạ Đạo Niên cũng được tặng một món quà.
Trời đang đổ mưa, Tạ Đạo Niên đứng trước khung cửa sổ phòng trà nước, nhìn bầu trời u ám, nhìn anh có gì đó rất bí ẩn, khí chất hơi xa cách có nét gì đó rất quyến rũ, Tương Mạn Lệ tình cờ nhìn thấy, trái tim liền đập lỡ một nhịp.
Sau đó, cô gái đó nhiều lần chần chừ đứng trước cửa thang máy tầng ba, mỗi lần khi tan làm thì đều len lén đi theo phía sau anh, thỉnh thoảng anh và bạn bè vào phòng trà nước nói chuyện phiếm, Tạ Đạo Niên đi đến lấy nước, Tương Mạn Lệ sẽ mỉm cười.
Có một lần, anh nhìn thấy trên bàn mình có một quả táo đỏ, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy cô gái đó đang đứng ở một bên, ánh mắt tỏa sáng, đảo mắt nhìn xung quanh, dường như có ý trêu chọc trong đó.
"Chào anh, em tên là Tương Mạn Lệ, anh tên gì vậy?"
"Tạ Đạo Niên."
"Đạo Niên, anh bao nhiêu tuổi rồi?"
"25."
"Em 23, nhỏ hơn anh hai tuổi, rất vừa vặn."
Vừa cái gì chứ?
Tạ Đạo Niên thu dọn hóa đơn, không tiếp tục nói chuyện với cô nữa, "Tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp chuyện được."
"Vậy anh đi đi." Tương Mạn Lệ thấy anh đi, cầm lấy con dấu anh vừa mới chạm qua, vuốt ve lên đó mấy cái, miệng mỉm cười.
Chỉ cần có lòng, cùng sự cố gắng, không có việc gì là không làm được cả?
Tương Mạn Lệ tiếp tục tặng quà mấy ngày, nhưng Tạ Đạo Niên vẫn không có phản ứng gì, khiến các đồng nghiệp xung quanh cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.
Phương Tư Hiền nói với anh, "Ai ui, hình như người ta có ý với cậu đó."
Tạ Đạo Niên nhắm vào quả bi số 7, đánh vào một cái, quả bi liền rơi xuống hố.
"Đến lượt cậu."
"....."
Thôi bỏ đi, lần sau cậu ta sẽ không nói đến mấy chuyện như này nữa, mỗi lần nói đến mấy chuyện kiểu này, Tạ Đạo Niên đều im lặng không nói gì, bộ dạng giữ kín như bưng khiến người khác muốn đánh cho một trận.
Bạn gái không có ở bên cạnh, mà vẫn giữ mình trong sạch và ý nghĩ cũng luôn tỉnh táo, người đàn ông như vậy rất là hiếm thấy, Phương Tư Hiền vò đầu bứt tai, cảm thấy rất tò mò về anh hơn.
Tương Mạn Lệ vẫn rất kiên trì, cô đã nhiều lần chặn đường Tạ Đạo Niên, muốn nói với anh vài câu, nhưng đều bị thái độ hờ hững của anh làm tổn thương, cảm thấy không cam lòng, nhưng vẫn không chịu từ bỏ, mà lại càng đeo bám hơn. Ngày nào cũng tìm cớ nói chuyện với anh, hoặc là làm bộ vô tình gặp được anh, Tạ Đạo Niên càng bày ra bộ dạng bình tĩnh, thì cô lại càng nghĩ ra nhiều cách hơn, Phương Tư Hiền thấy vậy, nói, "Cô gái này đúng là không có não."
Tạ Đạo Niên nói với cô ta, "Tôi đã có bạn gái, tôi rất yêu cô ấy."
Khi nghe thấy Tạ Đạo Niên nói câu này, thì khuôn mặt Tương Mạn Lệ liền trắng bệch, sự dũng cảm trong nhiều ngày qua trong nháy mắt liền tan vỡ, trái tim đau thắt lại, thấy bóng lưng cao lớn của anh ngày càng đi xa, bàn tay đang để trên tường ngày càng xiết chặt lại.
.......
Đánh bi-a xong, quay về ký túc xá, chưa vào đến cửa, điện thoại di động đổ chuông báo có cuộc gọi video, Tạ Đạo Niên nhìn vào điện thoại, nở nụ cười, ấn nút nghe.
"Trường Canh~"
Một tuần không gặp, công phu nũng nịu cũng cao siêu hơn.
"Sao vậy?"
Anh lấy khăn mặt lau mồ hôi trên mặt, Lục Yên trong video chỉ mặc có một cái áo ren hai dây màu trắng, không mặc áo иgự¢, bên dưới chỉ mặc có một cái ҨЦầЛ ŁóŤ chữ T màu lam đậm, nhìn cảnh vật xung quanh thì biết cô đang ở trong phòng.
"Dạo này làm gì?"
"Đang theo một dự án, vẽ đến kiệt sức mấy mẫu liền mà khách hàng còn không hài lòng." Lục Yên giơ ngón tay sưng tím của mình lên cho anh nhìn.
Anh nhìn chăm chú vào nó, sau đó cau mày lại, "Sao lại sưng to như vậy?"
Lục Yên bỏ ngón tay đó xuống, "Em không sao đâu, còn anh? Có mệt không?"
Anh mở nắp chai nước khoáng ra uống, "Không."
"Trường Canh~ em rất nhớ anh~"
Tạ Đạo Niên nở nụ cười, "Anh cũng nhớ em."
Đột nhiên, có một vật hiện lên màn hình điện thoại.
Cái đầu mập mạp của A Bảo thò vào, bộ dáng ngây thơ, liên tục kêu meo meo meo meo meo, có thể thấy là nó muốn nói chuyện với Tạ Đạo Niên, Lục Yên bế nó lên, "A Bảo, em mới ra ngoài về, móng vuốt bẩn quá đi, thôi xuống đi."
Sau đó màn hình điện thoại quay ngược lại, Tạ Đạo Niên nghe thấy tiếng bước chân của cô, A Bảo bị cô ôm ra ngoài.
Lục Yên lại leo lên giường nằm, Tạ Đạo Niên lần nữa nhìn thấy cô.
"Nói đến đoạn nào rồi nhỉ."
Anh nở nụ cười, "Nhớ."
"Đúng rồi!", Lục Yên lăn một vòng trên giường, cầm điện thoại đưa lại gần mặt mình, mái tóc dài xõa ra, nở một nụ cười vô cùng vui vẻ.
"Nhớ đến mức nào?"
Anh suy nghĩ một lúc, suy nghĩ nên sử dụng từ gì, nhưng sau đó cảm thấy không cần thiết.
"Vô cùng nhớ."
"Em cũng vậy, đi trên đường, thấy bóng lưng giống anh liền nhớ đến anh."
Anh mỉm cười, "Nhớ như vậy?"
"Vâng, nhớ muốn ૮ɦếƭ."
Hai người nói về vấn đề nhớ nhung thôi cũng có thể nói đến nửa ngày, cách một cánh cửa, những người bên ngoài kia không biết trong lòng Tạ Đạo Niên nghĩ gì, những người đó cũng sẽ không thể tưởng tượng được ra dáng vẻ tươi cười hạnh phúc như lúc này của anh.