Lục Yên, Anh Yêu Em - Chương 15

Tác giả: Kinh Chập

Ánh bình minh
__________
Sau chuyến đi đầm sen, hai người lại quay về với cuộc sống bận rộn.
Trước khi có kết quả của buổi phỏng vấn, Lục Yên đã mơ thấy một giấc mơ, trong mơ cô ôm một thỏi vàng rất lớn, sau lưng còn có vô số thỏi vàng khác đang rơi xuống, cô vui vẻ đến mức hai mắt hiện lên hình ngôi sao.
Ngày hôm sau cô đi đến cửa hàng, Tạ Đạo Niên đã đứng trước ở cửa sau, lưng dựa lên khung cửa, dáng người cao lớn, đẹp trai ngời ngời.
"Trường Canh, em... mơ.... thấy mình có rất nhiều thỏi vàng, à, cuộc phỏng vấn của anh thế nào rồi?"
Tạ Đạo Niên rất ngạc nhiên, "Em giỏi như vậy a?"
Lục Yên ôm mạnh lấy anh, "Thật không?"
Anh gật đầu.
Cô vội vàng hỏi, "Trường Canh, anh làm ở đâu vậy?"
"Tổng cục thuế quốc gia."
"Ở thành phố Ngô à?"
"Không." Hầu hết những người nhà làm trong cơ quan nhà nước của Tạ gia cũng đều không công tác ở thành phố Ngô.
Cô cầm lấy vạt áo của anh, "Trường Canh, em có thể đi tìm anh được nữa không?"
"Đương nhiên là có thể, nhưng mà, trước tiên em phải lo việc học hành của mình cho tốt đi, còn có một năm nữa là tốt nghiệp rồi."
Cô ngơ ngác nhìn anh, Tạ Đạo Niên nở nụ cười, "Có chuyện gì vậy?"
"Sau này không thể tùy ý đi tìm anh nữa rồi."
"Anh đâu có vào tù đâu, sẽ có ngày nghỉ, nghĩ gì thế hả?"
Lục Yên ôm chặt lấy anh, không nói gì.
"Không cho phép anh được nhìn cô gái khác."
"Có em là đủ rồi."
Lục Yên nhìn anh, bữu môi, bàn tay sờ lên tiểu Trường Canh, Tạ Đạo Niên đứng thẳng người, cô đến gần anh, nói nhỏ, "Nếu anh dám nhìn cô gái khác, em sẽ không bỏ qua cho anh đâu."
Tạ Đạo Niên nở nụ cười, ôm chặt cô vào lòng, "Đồ ngốc, em yêu anh như vậy, anh sao có thể bắt cá hai tay được chứ."
Tất cả tình yêu của anh đều dành cho cô hết, không bao giờ thay đổi.
Lục Yên nở nụ cười, cô ôm chặt lấy anh, gương mặt liên tục cọ vào cổ của anh.
"Cô gái ngốc."
....
Mọi thứ đều diễn ra một cách tốt đẹp.
Cuối cùng Tạ Đạo Niên làm việc trong Tổng cục thuế Quốc Gia ở thành phố Cẩm, cách thành phố Ngô khá xa. Ngày anh đi, Lục Yên ăn mặc rất xinh đẹp, hai người hôn nhau lưu luyến không muốn rời, Lục Yên nhìn theo chiếc xe đến khi nó khuất bóng ở đường rẽ mới thôi.
Tiếp đó Lục Yên đến trường, năm tư đại học rồi nên cô cũng bắt đầu nghĩ đến việc làm tác phẩm tốt nghiệp, cũng bắt đầu xem xét nơi để thực tập, cuối cùng chọn văn phòng "Kiến Vi Tri Trứ*", để đến đó thực tập.
(*Kiến vi tri trứ = nhìn thấy kiến thức vi mô, vi mô = danh từ là đối tượng có quy mô nhỏ trong hệ thống, được coi là cấp thấp nhất, tính từ thuộc cấp đơn vị kinh tế cơ sở.)
Bởi vì đặc thù công việc, nên Tạ Đạo Niên chỉ có thể về nhà vào dịp cuối tuần, Lục Yên thêu một cái khăn tay hình chòm sao bắc đẩu rồi gửi cho Tạ Đạo Niên, khi anh nhận được thì rất kinh hỉ*. Đến ngày nghỉ, hai người mặc đồ đôi đi dạo phố, khả năng chơi gắp thú của Lục Yên ngày càng giỏi, Tạ Đạo Niên đi nhận quà cho cô, khi về thì hai tay ôm một đống thú bông.
(*kinh hỉ: vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ)
Bỗng dưng thời gian gặp nhau bị thu hẹp lại, may mà Lục Yên cũng tương đối bận rộn, bận rộn nên thời gian nhớ anh cũng ít đi.
Nhưng thỉnh thoảng khi nhìn thấy cảnh đẹp, đồ ăn ngon, thì vẫn vô thức nhớ đến Trường Canh, biết anh cách cô rất xa, nên trong lòng liền cảm thấy mất mát.
Bạn cùng phòng hỏi cô, "Tiểu Yên, cậu và người yêu cách nhau xa như vậy, bên ngoài đủ loại hoa thơm cỏ lạ, cậu không lo lắng à?"
Ở đại học cũng đã có đủ loại hoa thơm cỏ lạ.
Lục Yên lắc đầu, "Anh ấy không phải loại người như vậy."
Trường Canh tin tưởng cô, cô cũng tin tưởng Trường Canh.
Gần đây thời gian Đào Nhạc ở nhà nhiều hơn trước rất nhiều, Lục Yên bận rộn với việc thi đấu, rồi cả việc thực tập, nên rất ít khi về nhà, Đào Nhạc muốn tìm cô để nói chuyện cũng không dám làm phiền cô.
Buổi tối, hai người gọi video, anh đang đọc sách, cô đang thêu thùa, hai người đeo tai nghe nói chuyện với nhau, Tạ Đạo Niên thấy nơi nào đó đẹp cũng kể cho cô nghe. Lục Yên đang thêu một cái gì đó, đưa điện thoại lại gần cho anh nhìn, đến 10 giờ tối, hai người nói ngủ ngon, tắt đèn, đi ngủ.
Cứ như vậy, vào buổi tối Tạ Đạo Niên không phải làm việc, hai người đều gọi video cho nhau như vậy, chàng trai trong màn hình đã bước chân vào xã hội, anh đi trước cô một bước, vì vậy cô càng không thể rớt lại phía sau.
Anh rất thích nhìn bộ dạng tập trung thêu từng đường kim mũi chỉ của Lục Yên, có mấy lọn tóc rơi xuống gò má trắng nõn, nhìn thế nào cũng cảm thấy vô cùng dịu dàng.
Lục Yên hỏi công việc của anh có vất vả không, hỏi đồng nghiệp của anh có dễ tính không?
Anh nói, em phải tin tưởng vào năng lực người đàn ông của em chứ.
Mỗi lần nghe được câu này, Lục Yên đều nở nụ cười, cười xong lại cảm thấy nhớ anh hơn, ngón tay sờ lên màn hình, dường như đang sờ lên khuôn mặt của anh.
Mấy người bạn cùng phòng ngồi ở đằng sau, tớ nhìn cậu rồi cậu lại nhìn tớ, ánh mắt tràn đầy sự hâm mộ.
Các tác phẩm trên bàn của Lục Yên ngày càng một nhiều.
.......
Buổi tối, ở sân sau của Vân Phù Cư, yên tĩnh, ánh đèn chiếu xuống chiếc bàn bằng đá, có bốn người đang ngồi xung quanh.
Trên bàn bày một đĩa túy giải*, gà lá sen (1), tôm bóc vỏ rang hạt điều(2), một nồi canh thập cẩm (4), đậu phụ sốt nấm kim châm (5).
(*túy giải = cua say = món cua được chế biến cùng với rượu)
túy giải cua say món cua được ch bin cùng với rượu
(gà lá sen)
tôm bóc vỏ rang hạt điều
(tôm bóc vỏ rang hạt điều)
tôm bóc vỏ rang hạt điều
nồi canh thập cẩm
(nồi canh thập cẩm)
đậu phụ sốt nấm kim châm
(đậu phụ sốt nấm kim châm)
Đây là bữa liên hoan chúc mừng cho công việc đầu tiên của Tạ Đạo Niên, do Tạ Vân Bằng đề xuất.
Lục Yên ngồi bên cạnh Tạ Đạo Niên, Tạ Vân Bằng đưa cho cô một chén trà hoa*, cô vội vàng nhận lấy rồi nói lời cảm ơn.
(*trà hoa)
Chỗ nào có Tạ Vân Bằng thì Lục Yên luôn ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn
Chỗ nào có Tạ Vân Bằng thì Lục Yên luôn ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn.
Tạ Đạo Niên gắp cho cô một con tôm đã bóc vỏ, nhỏ giọng nói, "Em nẹp gì đó vào lưng à?"
"Không có." Cô vẫn giữ lưng cho thật thẳng.
Tạ Vân Bằng gắp thức ăn, mạn bất kinh tâm*, nói, "Khi ăn thì thả lỏng người một chút."
(*mạn bất kinh tâm: thờ ơ, không để ý, không đếm xỉa tới...)
Lục Yên cúi đầu thấp xuống, Trần Lộ gắp thức ăn cho cô, "Tiểu Yên a, hôm nọ bác gặp mẹ cháu, bác và mẹ chấu còn vào quán trà ngồi nói chuyện một lúc nữa."
Lục Yên sặc một cái, Tạ Đạo Niên rót nước cho cô uống.
Trần Lộ vuốt lưng cho cô, "Không có chuyện gì đâu, chỉ nói mấy chuyện của phụ nữ thôi." Sau đó khen ngợi một câu, "Cháu lớn lên rất giống mẹ a."
Đều rất xinh đẹp.
Nhưng thật ra là Đào Nhạc tới tìm bà, hôm đó bà đang đi chợ mua thức ăn, một người phụ nữ mặc trang phục tinh xảo đi đến gần bà, chỉ cần nhìn khuôn mặt của người phụ nữ đó thôi Trần Lộ cũng đã biết con gái của người đó là ai.
Chỉ là không ngờ Đào Nhạc giản dị dễ gần như vậy, hôm đó hai người nói chuyện một lúc lâu, Đào Nhạc nói về tình hình công việc và gia đình nhà mình, Trần Lộ cũng biết làm một người mẹ đơn thân không phải là chuyện dễ dàng gì.
Thực sự thì bà cũng rất thích Lục Yên, tính cách của Lục Yên rất tốt, không nhõng nhẽo không tiêu hoang, cũng rất lễ phép với người lớn.
Với lại, Trường Canh còn muốn lấy cô bé đó nữa.
Có thể khiến cho con trai bà vui vẻ như vậy, nhiều năm qua, ngoại trừ bà dì, cũng chỉ có Lục Yên.
Lục Yên không khỏi có chút lo lắng, "Tính của mẹ cháu tương đối thẳng thắn."
Trần Lộ xua tay, "Không đâu, rất dịu dàng."
Mẹ mà dịu dàng? Bà ấy mà mắng chửi người thì đến nhà cũng phải rung.
Lục Yên le lưỡi, không nói lại nữa.
Cô nhìn Tạ Vân Bằng, thấy ông không nói gì, sắc mặt cũng không còn căng thẳng nữa.
Hình như bắt đầu từ ngày Trường Canh tốt nghiệp, thái độ của ông cũng tốt hơn trước rất nhiều?
Thấy cô vẫn giữ vẻ mặt mơ màng, Tạ Đạo Niên gõ vào đầu cô, "Gỗ mục không thể điêu khắc."
Cơm nước xong xuôi, Tạ Đạo Niên liền bị Tạ Vân Bằng gọi lên phòng nói chuyện, Lục Yên cũng không thể kéo anh lên giường, nhân lúc rảnh rỗi, anh đưa cô vào trong hẻm nhỏ hôn một lúc lâu mới thả cô đi.
Về đến nhà, Lục Yên cảm thấy bất ngờ khi thấy một đôi giày của đàn ông được để trên kệ giày, còn có giày của Đào Nhạc.
Mẹ không cần đến quán bar à?
Cô bước nhẹ nhàng vào phòng khách, đứng im nghe xem có tiếng động gì không, sau đó, có một giọng nói của một người đàn ông phát ra từ phòng trong. A Bảo đi đến dưới chân cô, kêu meo meo meo meo, Lục Yên ôm nó lên, ra khỏi nhà, đóng cửa lại, đi ra vườn hoa ở giữa sân, ngồi ở đó một lúc lâu.
Hương thơm của hoa Thất Lý Hương nồng nàn khiến người ta say, Lục Yên bế A Bảo ôm vào lòng, không ngừng vuốt ve bộ lông mượt mà của nó.
Cô nhìn nó với đôi mắt sũng nước, yên lặng một lúc lâu, lâu tới mức ngón tay có cảm giác tê tê, A Bảo liếm tay cô.
"A Bảo, em nói xem người đó có phải là người đàn ông đến nhà mình lúc trước không?" Lục Yên cẩn thận nghĩ lại chiều dài của đôi giày, gật đầu. "Nhất định là người đó."
"Em nói xem, lần này, mẹ có nghiêm túc không?"
"Meo meo ~"
Không phải là cô chưa từng gặp những người theo đuổi Đào Nhạc, nhưng những người trước Đào Nhạc đều từ chối, cũng chưa bao giờ có bạn trai cố định, mấy năm nay, hình như mẹ có một chút biểu hiện của sự cô đơn.
Thật ra cô rất muốn có một người đàn ông đối tốt với Đào Nhạc, Lục Yên không quan tâm người đời nghĩ gì, cô chỉ muốn mẹ được một người đàn ông yêu thương.
Lần này còn mang người đó về nhà, chắc là nghiêm túc rồi?
Lòng của Lục Yên cảm thấy có chút chua sót, biết rằng bà đã vì cô mà cố gắng làm việc rất nhiều, không chỉ là tiền bạc, còn có tình yêu, tối nay cô còn biết, mẹ vậy mà lại tự mình đi tìm Trần Lộ.
Hai người nói chuyện gì chứ?
"A Bảo? Em có cô đơn không?" Cô hỏi câu này, cũng chính là muốn hỏi Đào Nhạc.
"Meo meo ~"
"Còn bao lâu nữa chứ?"
Những lời này, không chỉ là hỏi Đào Nhạc, cũng đang tự hỏi chính mình.
Một tiếng sau, Lục Yên hóng gió đã lâu, cô đặt A Bảo lên đùi, nặng muốn ૮ɦếƭ, Lục Yên ôm nó lên, để xuống bên cạnh, "Em đúng là nên giảm cân, giảm một nửa đồ ăn vặt."
"------- meo meo!"
Lục Yên nhìn thấy người đàn ông lúc trước từng đến nhà mình đi xuống cầu thang, rất cao to, bước chân vội vã, lúc đi qua vườn hoa, thấy Lục Yên, sững sờ luôn tại chỗ.
Lục Yên ôm A Bảo, nhìn ông, dường như là muốn nhìn ra điều gì đó trên khuôn mặt ông.
Bác trai này thoạt nhìn có vẻ đang rất khó chịu, ông im lặng, suy nghĩ một lúc lâu, chỉ nói một câu, "Cháu là... Tiểu Yên đúng không?"
Ánh đèn đường chiếu xuống, Lục Yên nhìn thấy vết son môi trên cổ của ông.
Lục Yên cúi đầu, "Vâng ạ."
"Chào cháu, bác là Ngụy Tĩnh Hàm."
Khi Lục Yên nghe thấy câu này, thì trái tim dường như bị vỡ ra, gió bắt đầu nổi lên, cơn gió lành lạnh, lại có chút vị chua.
Ngụy Tĩnh Hàm nhìn cô con gái giống hệt Đào Nhạc, nhìn cô thoạt nhìn có chút hài lòng, lại có chút phiền muộn.
Ông còn muốn nói tiếp, Lục Yên nhanh chân hơn so với ông, cô nghẹn đỏ mặt, giọng nói có chút gấp gáp, "Đối xử với mẹ cháu cho tốt."
Nói xong vội vã ôm A Bảo bước đi.
Ngụy Tĩnh Hàm nhìn bóng lưng của cô, cho đến khi cô lên đến lầu mới rời đi.
Lặng lẽ mở cửa, Đào Nhạc đang uống nước, trên người mặc một bộ đồ ngủ màu trắng, mái tóc xoăn rối tung, dáng vẻ lười biếng, ngón tay gõ xuống mặt bàn.
"Mẹ!"
Đào Nhạc giật mình, suýt nữa thì làm rơi cái chén đang cầm trên tay xuống đất, thấy Lục Yên đang đứng ở cửa ôm A Bảo, vẻ mặt trầm tĩnh.
Con gái trở về lúc nào? Sao lại ôm A Bảo? Có phải đã biết được điều gì rồi không?
Thực ra bà vốn là muốn tìm cô nói chuyện, nhưng lại không ngờ phải để cô gặp cảnh bất ngờ này.
"Sao nào, sao đã về rồi? Không phải còn phải đến trường sao?"
"Con đi thực tập."
Đào Nhạc chỉnh sửa lại áo ngủ cho ngay ngắn, "Vậy à." Bà bước đến gần, cầm lấy tay cô, Lục Yên không có phản kháng, để mặc bà kéo mình ngồi xuống sofa, Đào Nhạc nhìn vẻ mặt của cô, thử hỏi, "Về được một lúc lâu rồi?"
Lục Yên gật đầu.
Đào Nhạc thở dài, "Con biết hết rồi?"
Lục Yên gật đầu.
Khuôn mặt Đào Nhạc co lại, có chút đau đầu, "Ông ấy, là...."
"Con biết, là cái bác lần trước đến đây."
Đào Nhạc có chút luống cuống, bà rút một điếu thuốc ra định hút, suy nghĩ lại một lúc, lại từ bỏ ý định, không hút nữa.
"Có trách mẹ không?"
"Không trách, mẹ, mẹ nên tìm từ sớm, không nên chờ đến tận bây giờ."
Mẹ cũng đã 42, lãng phí mất một nửa cuộc đời.
Bà cười ảm đạm, "Nếu như có thể gặp được người đó thì đã tìm từ sớm."
Hai mẹ con đều giống nhau.
"Bác ấy, là người như nào ạ? Bác ấy có đối xử tốt với mẹ không?"
Nhắc đến ông ấy, vẻ mặt Đào Nhạc liền dịu đi, "Ừm, vô cùng tốt, đối xử với mẹ cũng rất tốt."
"Thật ra, mẹ vốn là muốn nói sớm cho con biết, nhưng con bận rộn việc thi đấu, mẹ sợ làm con phân tâm."
Thì ra là vậy.
"Bác ấy làm nghề gì ạ?"
Đào Nhạc nghĩ đến ông ấy, mỉm cười, "Là ông chủ của một tiệm sửa xe, từng sửa xe cho mẹ một lần."
Lục Yên nghĩ đến thỏi son lần trước, một ý nghĩ hiện lên trong đầu, chậm rãi mở miệng, "Mẹ, mẹ theo đuổi bác ấy?"
Đào Nhạc liếc nhìn cô một cái, dùng tay cốc vào đầu cô mấy cái, Lục Yên cười cười ôm lấy tay bà.
"Vậy được rồi."
Đào Nhạc nhẹ nhàng xoa tóc của cô, nhẹ giọng nói, "Yên Yên, mẹ từ chức rồi."
Thảo nào gần đây mẹ không đi làm.
"Sao đột nhiên lại từ chức ạ?"
"Công việc này tuy kiếm được nhiều tiền, nhưng nếu làm tiếp thì cũng không tốt lắm, con còn phải lập gia đinh, sao có thể để cho người khác coi thường được chứ?"
"Con vẫn còn trẻ mà."
"Không trẻ nữa, mẹ của con cũng tìm được người rồi, mẹ định cùng người khác mở một trung tâm giảm béo, không cần phải tăng ca về muộn nữa."
Đúng là yêu vào có khác, Lục Yên ôm chặt lấy bà, "Mẹ, mẹ cực khổ rồi, để con nuôi mẹ được không?"
"Vẫn còn sớm, con lo học cho tốt đi."
Lục Yên hỏi bà, "Mẹ sẽ kết hôn với bác ấy?"
Đào Nhạc cúi đầu xuống suy nghĩ một lúc, "Không biết, đi du lịch khắp nơi đã."
Lục Yên nghe những lời này, cũng hiểu được tám chín phần, Đào Nhạc là người thận trọng* như vậy, nếu đã thừa nhận thì nhất định sẽ lâu dài.
(*thận trọng: hết sức cẩn thận, luôn có sự đắn đo, suy tính kĩ lưỡng trong hành động để tránh sai sót)
Đào Nhạc thở dài, "Con không biết được lúc con theo đuổi Trường Canh, mẹ đã sợ đến mức nào đâu, bộ dạng liều mạng theo đuổi cho bằng được rất giống mẹ hồi còn trẻ."
Nhưng may mắn là, đều gặp được người tốt.
"Mẹ, Trường Canh không phải là người như vậy."
Lục Yên nhớ tới cuộc nói chuyện vào kỳ nghỉ hè của cô của Tạ Đạo Niên, cô mỉm cười nhẹ nhàng, "Rất giống, ánh mắt của mẹ tốt, vận may cũng tốt."
"Mẹ, bác ấy bao nhiêu tuổi vậy?"
"Ngụy Tĩnh Hàm, đã từng kết hôn một lần."
Hai người đều có con riêng, con trai của của Ngụy Tĩnh Hàm đi theo người vợ trước, còn bà thì mang theo Lục Yên.
Nói đến chuyện kết hôn, Đào Nhạc có chút mất mát, vẻ mặt mất mát nhìn lên bức ảnh đang đặt ở trên bàn, trong ánh mắt hiện lên vẻ áy náy.
Lục Yên biết, trong trái tim mẹ vẫn còn vết thương do bố để lại.
Tình yêu giống như một con dao cùn, trong lúc bạn không quan tâm, nó từ từ cứa vào tay bạn, cho đến khi tay bạn bị thương chảy từng giọt máu ra, bạn mới biết, lúc đó đã quá muộn, băng bó lại thì cũng sẽ để lại dấu vết.
Người từng bị tổn thương, trong tim vẫn còn lại những vết thương dường như không bao giờ liền lại.
Lục Yên nở nụ cười, "Mẹ, mẹ của con đúng là rất dũng cảm."
Đào Nhạc hất tóc ra sau, nở nụ cười, khóe mắt có mấy nếp nhăn li ti, bộ dạng vô cùng kiêu ngạo, vô cùng xinh đẹp, "Đương nhiên, không việc gì là mẹ không làm được hết."
Lục Yên ôm lấy bà, khóc không thành tiếng.
Đào Nhạc vỗ vỗ lưng của cô, nghẹn ngào, "Con phải giỏi hơn mẹ đấy, ngoan nào."
Tối nay, những ngôi sao lấp lánh phủ kín bầu trời, dường như những vì sao đó được làm từ nước mắt.
Tối nay những ngôi sao lấp lánh phủ kín bầu trời dường như những vì sao đó được làm từ nước mắt
....
A Bảo lăn một vòng trên sàn nhà, cái bụng to tròn dường như còn to tròn hơn trước, và thời gian cũng cứ vậy mà trôi qua.
Trong khoảng thời gian đó, Đào Nhạc có đưa Lục Yên và Ngụy Tĩnh Hàm đi ăn mấy lần, bác trai này dường như không biết dỗ trẻ con cho lắm, lần đầu tiên gặp mặt thì đã mua tặng Lục Yên một con gấu bông to bự, Đào Nhạc cũng không nói cho ông biết con gái bà là một tay chơi gắp thú cừ khôi, Lục Yên cũng vui vẻ nhận lấy.
Có một lần đi ăn, Lục Yên thấy Ngụy Tĩnh Hàm gọi cho Đào Nhạc một bát thịt cua, còn bản thân ông thì cũng không ăn nhiều, mà khi người ta mang bát thịt cua lên thì mẹ cô cũng nhận lấy vô cùng tự nhiên, dường như đã thành thói quen, phong thái khi ăn của Đào Nhạc có chút e ấp, dường như bà đã cởi bộ áo giáp đeo trên người bấy lâu nay ra.
Lục Yên quay lưng lại, bộ dạng giả vờ ăn phải ớt cay, lúc ngẩng đầu lên thì mắt có chút đỏ.
Cổ họng nóng bừng, trong lòng cũng nóng bừng.
Dù cảm thấy vui cho mẹ, nhưng trong lòng vẫn có chút buồn rầu.
.....
Lục Yên tốt nghiệp, tốt nghiệp loại xuất sắc, tác phẩm tốt nghiệp của cô được giữ lại để trưng bày ở trường, ngày tốt nghiệp, Tạ Đạo Niên đến, trong tay cầm một bó hoa lớn, Đào Nhạc và Ngụy Tĩnh Hàm cũng đến.
Mười ngón tay của cô đều bị thương, vì làm tác phẩm tốt nghiệp, ngón nào ngón đấy đều được dán băng urgo, nhìn có chút xấu xí.
Cô trang điểm, khi nở nụ cười thì xinh đẹp như đóa hoa ngày xuân, mặc áo cử nhân, tết tóc, vừa nhẹ nhàng vừa tinh xảo.
Tạ Đạo Niên ôm lấy cô, bàn tay vỗ vỗ mấy cái vào lưng cô.
Cô nở nụ cười, "Anh nghĩ em vẫn là trẻ con à?"
Tạ Đạo Niên vuốt ve những ngón tay bị thương của cô một cách tỉ mỉ, "Nhìn em như vậy anh thấy rất đau lòng."
Lục Yên nhìn anh, Tạ Đạo Niên nhìn lại cô, đột nhiên anh xoay cằm cô lại nhìn, nhìn một lúc lâu, Lục Yên nghĩ hình như trên mặt mình dính pháo hoa?
"Có chuyện gì vậy?"
"Em nghĩ thế nào, hình như em có gì đó thay đổi?"
"Nói linh tinh, em vẫn vậy mà."
Giữa những ngươi yêu nhau có một linh cảm, dù đối phương có gì đó thay đổi một chút thôi cũng có thể cảm nhận được.
Lúc này, Tạ Đạo Niên có một cảm giác, cảm giác cô đã trưởng thành, không phải là tài năng hơn trước, mà dường như đã trưởng thành hơn một chút.
Ánh mắt cô nhìn anh rất kiên định.
Lục Yên vẫn giữ vẻ mặt nghi ngờ, Tạ Đạo Niên ôm lấy eo của cô, "Không có chuyện gì, em dẫn anh đi xem tác phẩm tốt nghiệp của em đi."
Lục Yên đưa anh đến phòng triển lãm của trường, chỉ tay vào một đống đồ vải làm theo phong cách Rococo*, "Em làm cái này mất nửa năm."
(*Rococo: Kiến trúc Rococo là một phong cách nghệ thuật và thiết kế nội thất của Pháp thế kỷ 18. Các phòng thuộc phong cách Rococo thường được thiết kế thành một sản phẩm nghệ thuật tổng thể với vật dụng trang trí lộng lẫy và thanh tao, những vật phẩm điêu khắc nhỏ, những chiếc gương trang trí, thảm thêu, ngoài ra nó còn được bổ sung bởi những bước tranh tường tinh tế.)
Kiến trúc kiểu Rococo là một phong cách rất tinh tế và sang trọng, Lục Yên chọn làm cái này, độ khó rất cao.
Nhưng cô vẫn làm được.
Tạ Đạo Niên liên tục vuốt ve bàn tay của cô, đưa lên gần miệng nhẹ nhàng thổi thổi.
Có mấy nữ sinh cầm máy ảnh, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của cô, dáng vẻ ngượng ngùng, giọng nói cũng nhỏ nhẹ.
Một nữ sinh chụm hai tay lại, "Học tỷ, cô giáo Lâm bảo bọn em đến tìm chị, cô ấy bảo bọn em đến học hỏi chị một chút."
Lục Yên nở nụ cười, "Chị không giỏi như vậy đâu."
Cô giáo Lâm rất coi trọng cô, nhưng cô không cảm thấy mình giỏi đến mức như vậy, tất cả đều chỉ là do cô siêng năng mà thôi.
Nữ sinh đó nài nỉ, "Học tỷ, chị tiết lộ cách làm của chị đi ạ, em rất thích các tác phẩm của chị."
"Vậy à." Lục Yên cân nhắc một lúc, "Các em đi theo chị, chị sẽ giải thích cho các em một chút."
Mấy nữ sinh thấy vậy vô cùng vui vẻ, đồng thanh nói, "Cảm ơn học tỷ ạ!"
Giải thích sơ qua một lượt, sau đó tỉ mỉkể về quá trình làm như thế nào, rồi nói kinh nghiệm nên làm nó như thế nào cho đẹp, mấy em nữ sinh nghe xong hài lòng rời đi, Lục Yên cảm giác miệng hơi khô, Tạ Đạo Niên đưa cho cô một chai nước khoáng.
Anh cười nói, "Rất ra dáng* đó."
(*ra dáng: từ gốc là "有模有样" = (hán việt) hữu mô hữu dạng: thành ngữ Trung Quốc, là hình dung việc làm hay mô phỏng mà kết quả rất giống với hình mẫu nào đó hoặc đạt được chuẩn mực nào đó; có thể nói là "ra dáng". Ở đây đại ý chỉ là phân tích có cơ sở, rất có lý...)
Cô liếc mắt nhìn anh với ánh mắt quở trách, "Đã học bốn năm, đương nhiên là phải có ít kiến thức chứ."
Cảm giác được người khác hâm mộ rất là tuyệt, tác phẩm của mình được người khác thừa nhận, đó đúng là một sự cổ vũ vô cùng lớn.
Đào Nhạc đi đến, "Yên Yên, chụp cho mẹ bức ảnh."
"Vâng ạ."
Lục Yên chạy chậm đến, giơ máy ảnh lên, nhìn vào màn hình, Lục Yên nghe thấy Ngụy Tĩnh Hàm gọi Đào Nhạc là Nhạc Nhạc, ông nắm lấy tay của mẹ, cười e thẹn nhìn Đào Nhạc, trái tim Lục Yên dường như nở hoa.
Cẩn thận ngửi, là hương thơm của hoa Thất Lý Hương.
Nó lưu giữ những ký ức đẹp nhất của Lục Yên.
Ngụy Tĩnh Hàm vẫn đang cười nhìn Đào Nhạc, Lục Yên bước đến, hỏi ông:
"Bác Ngụy, để cháu chụp cho bác và mẹ cháu một bức ảnh nhé."
Khi đối mặt với Lục Yên, Ngụy Tĩnh Hàm vẫn có chút hơi mất tự nhiên, ông không biết làm thế nào để sống hòa thuận với cô bé này.
"Vậy thì phiền Tiểu Yên vậy."
Ông đứng ở bên cạnh Đào Nhạc, nhẹ nhàng ôm lấy bà.
Lục Yên ấn nút chụp, tách tách, liền có một bức ảnh được in ra.
Tạ Đạo Niên đứng ở đằng sau nhìn cô, Lục Yên đưa ảnh chụp cho Đào Nhạc, sau đó đi về phía anh, đặt một nụ hôn lên khuôn mặt anh, sau đó ấn nút chụp ảnh, tách tách, liền có một bức ảnh được in ra.
Tạ Đạo Niên lấy điện thoại ra nhìn, thấy có một vết son môi trên má, anh cười khẽ, "Vừa rồi không để ý nên mới bất ngờ bị em đánh lén."
Lục Yên đưa bức ảnh vừa chụp được cho anh nhìn, cô gái trong bức ảnh thì đang cười vui vẻ, còn Tạ Đạo Niên thì lại có vẻ mặt nửa ngốc nửa hài lòng.
"Có thể nhìn thấy được bộ dạng này của anh đúng là không dễ dàng gì a, em phải giữ gìn bức ảnh này cho thật tốt mới được."
Tạ Đạo Niên lau đi vết son môi trên má, nhân lúc cô không chú ý, cắn xuống vành tai của cô, Lục Yên định véo đùi anh, thì anh nhanh nhẹn tránh né rồi chạy đi mất.
Đào Nhạc ở bên kia thì đang chỉ tay vào một loạt tác phẩm, miệng lẩm bẩm, Ngụy Tĩnh Hàm ngẩng đầu lên nhìn Lục Yên, giơ ngón tay cái lên với cô.
Lục Yên chỉ tay vào Đào Nhạc, sau đó lại chỉ vào ông, rồi làm cử chỉ mười ngón tay Ⱡồ₦g vào nhau.
Ngụy Tĩnh Hàm hiểu được, nói khẩu hình miệng "cảm ơn", sau đó đặt tay lên vai Đào Nhạc, chăm chú lắng nghe bà đánh giá tác phẩm của con gái.
Tất cả mọi người đều có chuyện riêng để làm, Lục Yên đứng ở một chỗ, nhìn có chút cô đơn.
Cô nhìn lại, Tạ Đạo Niên đang dựa người vào cửa, nhìn thấy cô, cơ thể ngay lập tức liền đứng thẳng lên.
Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng.
Trong tình yêu, quần áo cũng mang theo một chút kỷ niệm, và nó cũng là một dấu hiệu, từng đường kim mũi chỉ đều cảm thấy quen thuộc, dù tay chỉ mới đặt ở phía trên thôi, nhưng vẫn có thể cảm nhận được độ ấm và sự rung động ở phía dưới.
Giống như mùi hương của hoa Thất Lý Hương ở trong ngõ hẻm, những bông hoa sen nở rộ ngày hè, và ánh sáng của bầu trời khi nhìn qua khung cửa sổ.
Lục Yên tiến lên ôm lấy anh, anh đặt một nụ hôn lên trán của cô.
Lúc này họ ôm nhau, dường như những tiếng động xung quanh đều biến mất không dấu vết.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc