Lục Yên, Anh Yêu Em - Chương 14

Tác giả: Kinh Chập

Buổi tối
________
Chuồn chuồn bay là là mặt nước, đậu xuống lá sen, sau đó đột nhiên bay đi, khiến lá sen lắc lư một cái.
Một cái gáo đỏ thẫm được thả xuống giếng, Lục Yên giật giật dây gáo để nước chảy vào gáo, sau đó kéo gáo nước lên, đổ vào chậu cà chua
Một cái gáo đỏ thẫm được thả xuống giếng, Lục Yên giật giật dây gáo để nước chảy vào gáo, sau đó kéo gáo nước lên, đổ vào chậu cà chua.
Trong ba ngày qua, bọn họ sinh hoạt ở nơi này, sáng sớm Tạ Đạo Niên lái xe đưa cô đi chợ mua thức ăn, hai người cùng nhau làm cơm. Buổi tối nằm nói chuyện phiếm trên chiếu trúc, nói một ít chuyện khi còn bé, khi nói đến những bí mật hồi nhỏ thì còn chỉ vào nhau nói, thì ra anh/em là một đứa bé hư a, thì ra anh/em cũng đã từng làm chuyện này chuyện kia.
Sau khi chia sẻ bí mật nhỏ với nhau, hai người nằm trên chiếu trúc cười như một kẻ ngốc.
Tạ Đạo Niên đội mũ rơm lên đầu, Lục Yên hỏi anh, "Anh muốn đi ra ruộng?"
Mấy ngày hôm nay, cứ đến trước giờ cơm là Tạ Đạo Niên đều đi hái rau quả, Lục Yên đã quen với cách ăn mặc và chuẩn bị đạo cụ để mang đi của anh, nhìn một chàng trai đẹp trai, nhã nhặn lịch sự biến thành một chàng trai thôn quê chân chất, nhìn vào trang phục của anh thôi Lục Yên cũng đã thấy thích thú rồi.
Mấy ngày hôm nay Tạ Đạo Niên bị ăn nắng, anh buộc sợi dây thừng lại, cười hỏi cô, "Em có muốn đi cùng không?"
"Có."
"Đi thôi."
Tạ Đạo Niên đưa cho cô một cái mũ rơm khác để đội vào đầu, hai người nắm tay nhau đi ra ruộng.
Xung quanh đều là ao sen, đất trồng rau ở bên cạnh ao sen, Tạ Đạo Niên ngồi xổm xuống hái đậu Hà Lan, Lục Yên cầm một cái rổ đứng ở bên cạnh.
Khi một đàn ông làm việc đều tỏa ra một nét gì đó rất quyến rũ, bộ dạng nghiêm túc sẽ luôn khiến cho người khác cảm thấy đặc biệt an toàn.
Các cô gái đều có cùng một loại cảm nhận này đối với anh.
Lục Yên nhìn những bông hoa sen ở khắp nơi, hỏi anh, "Trường Canh, sao em không nhìn thấy ai bán củ sen ở xung quanh đây vậy nhì?"
Động tác tay của Tạ Đạo Niên rất nhanh nhẹn, chỉ một lúc thôi đã hái được nửa rổ.
"Bố bán củ sen cho khách sạn và quán rượu, còn hạt sen thì được phơi khô để bán đồ khô, nhà của anh còn có mấy chi nhánh tương đối lớn ở mấy thành phố khác nữa."
Vân Phù Cư này là được tổ tiên để lại cho, nên nhà anh cũng đương nhiên được để lại chỗ đất này.
Lục Yên rất ngạc nhiên, "Còn có chi nhánh nữa?" Cô còn không biết gì cả.
"Trước đây, khi anh có thời gian thì liền đến mấy chi nhánh đó để xử lý chút chuyện, từ năm ba đại học thì không đến đó nữa, thay vào đó là bố đi."
Chuyện này nằm ngoài suy nghĩ của cô, cô hỏi, "Nhà anh làm ăn lớn như vậy, chắc là kiếm được rất nhiều?"
Tạ Đạo Niên ngẩng đầu lên nhìn cô, nở nụ cười, "Sao vậy, sợ anh không nuôi được em?"
"Đương nhiên là không phải rồi."
Mặc dù là nói như vậy, nhưng cái lỗ tai đỏ ửng lên của cô đã bán đứng cô rồi.
Hai bên bờ sông trồng một hàng cây ngải*, những đóa hoa màu vàng đong đưa theo trong gió, dòng sông trong vắt, chảy róc rách thành từng dòng, trái tim của Tạ Đạo Niên cũng rất hiểu điều mà bản thân mình muốn.
(*cây ngải)
Anh hái xong cây đậu Hà Lan*, đứng dậy duỗi người một cái, "Đi thôi, về nhà nào, phơi nắng lâu mặt của em sẽ bị đỏ đó
Anh hái xong cây đậu Hà Lan*, đứng dậy duỗi người một cái, "Đi thôi, về nhà nào, phơi nắng lâu mặt của em sẽ bị đỏ đó."
(*đậu Hà Lan)
Phơi nắng lâu không tốt đúng là một lý do rất tốt
Phơi nắng lâu không tốt đúng là một lý do rất tốt.
Lục Yên không nhìn anh, nhưng mà khuôn mặt vẫn không thể che giấu được niềm vui sướng trong lòng, vừa rồi anh hỏi lại cô, câu hỏi đó đã xác định được ý muốn sau này của anh. (Yang: Ý muốn của Niên ca là tương lai mang Lục Yên về nhà nuôi béo tốt rồi ăn a:))
Cơn gió thổi khẽ qua, thổi vào tận trái tim của những người ở đây.
Tạ Đạo Niên dừng lại, khi ra khỏi nhà anh đi một đôi ủng cao, nhìn thấy hoa sen đang nở vô cùng rực rỡ, muốn đi xuống hái một bông sen tặng cho cô.
"Cẩn thận a."
"Đừng lo."
Tay của Tạ Đạo Niên rất nhanh nhẹn, đứng ở chỗ nước cạn, vươn tay ra, hái được một bông hoa sen, khi đứng lên thì dậm chân nhảy một cái, bùn trong ao lún xuống, thuận lợi lên bờ thành công.
"Tặng em."
Lục Yên nhận lấy, nụ cười còn tươi đẹp hơn so với bông hoa sen đó.
Anh véo má cô một cái, "Cười hạnh phúc như vậy?"
"Anh tặng em hoa mà em không được vui à?"
Anh dắt tay cô, Lục Yên nhìn bông hoa sen trong tay, không nhịn được hôn anh một cái.
Tạ Đạo Niên không nhìn cô, nhưng khóe miệng cũng đã nhếch lên cao, bước chân cũng tăng nhanh hơn.
"A!" Cô nắm chặt tay anh, cố gắng đuổi kịp bước chân của anh.
Sau khi ăn cơm tối, sắc trời cũng dần dần tối lại, Lục Yên bê bát đũa đi rửa sạch sẽ.
Bình tắm nóng lạnh bị hỏng, ở đây là vùng xa nên thợ sửa cũng không đến sửa luôn được, Tạ Đạo Niên đang đun nước nóng, sau khi làm việc nhà xong Lục Yên đi tìm anh, nồi nước nóng đã được đun sôi, anh đang cầm một cái kẹp gắp than đỏ vào bếp.
"Làm gì vậy?"
Anh dùng cái kẹp gắp hai cái gì đó đen đen ra ngoài, "Nướng khoai *."
"
Đặt nó lên lá sen, để qua một bên
Đặt nó lên lá sen, để qua một bên. "Chín vừa phải."
Lục Yên lấy một cái ghế và ngồi xuống bên cạnh anh, ánh lửa màu đỏ chiếu lên gương mặt cô, thỉnh thoảng có tiếng nổ nhỏ phát từ từ bếp củi đang cháy, ngọn lửa cháy mờ mờ ảo ảo, cô tựa vào bờ vai của anh, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, trong đêm hè oi bức này, phía sau lưng đổ một trận mồ hôi.
"Trường Canh, thật không ngờ rằng anh biết làm nhiều việc như vậy, lúc trước em cứ nghĩ anh chỉ biết đọc sách thánh hiền."
Tạ Đạo Niên bóc vỏ khoai ra, mùi thơm liền xông vào mũi.
Anh đưa cho Lục Yên cắn một miếng, "Vậy bây giờ trông anh rất thô lỗ?"
Cô lắc đầu, "Không phải, em nghĩ, Trường Canh không phải là người khó gần như vậy, nhưng mà, vẫn rất xấu xa."
Tạ Đạo Niên lại đút cho cô một miếng nữa, "Lúc trước em nghĩ anh rất khó gần?"
Lục Yên suy nghĩ một chút, "Là một người rất lịch sự, nhưng mà, luôn có một cảm giác khó có thể ở chung a." Trong miệng cô vẫn đang nhai miếng khoai, thỉnh thoảng mở miệng thở vì khoai nóng, "Nhưng dù sao thì cũng chỉ có em mới có đủ lòng dũng cảm để bắt anh lại."
Tạ Đạo Niên nở nụ cười, cốc mấy cái vào đầu cô, "Lại tự trát vàng lên mặt mình rồi."
Lục Yên ôm lấy cánh tay của hắn, "Trường Canh, sao anh lại tốt như vậy chứ?"
Anh bóc vỏ một củ khoai khác ra, cười nói, "Em cũng rất tốt mà."
"Em luôn có cảm giác mình không đủ tốt."
Tạ Đạo Niên cho một miếng khoai vào miệng, suy nghĩ một chút, "Không, em cứ tiếp tục duy trì như này là được rồi."
Cứ tiếp tục nhiệt tình, lạc quan, chuyên tâm, cứ duy trì như vậy là được rồi.
Như vậy mới là chính em, chính những điều đó khiến anh yêu em.
Tạ Đạo Niên ăn xong khoai nướng, phủi sạch hai tay, "Nào, cầm chậu ra đây để lấy nước cho em tắm nào."
Lục Yên vào phòng tắm cầm chậu ra lấy nước rồi vào phòng tắm tắm rửa, còn Tạ Đạo Niên tắm ở sân sau, anh chỉ mặc một cái ҨЦầЛ ŁóŤ góc bẹt*, đang dội nước tắm rửa.
Sau khi cô tắm xong đi ra thì thấy Tạ Đạo Niên đã quét dọn sân sau sạch sẽ gọn gàng, mang ra một cái giường gỗ, và một cái chiếu.
Anh mặc một cái áo ba lỗ màu trắng cùng cái quần xám, cơ thể cao to vạm vỡ, mái tóc vẫn đang nhỏ nước.
Lục Yên dùng khăn tắm để lau tóc, "Anh giặt quần áo rồi?"
"Ừm, nào, ngồi xuống đi."
Lục Yên ngồi xuống chiếu trúc, Tạ Đạo Niên ngồi bên cạnh cô, ngước đầu ngắm nhìn bầu trời.
Trời cao trong xanh, bầu trời ở vùng ngoại ô vô cùng rõ ràng, có nhiều sao, lấp la lấp lánh, rực sáng cả một bầu trời, dường như lung lay một cái là sẽ rơi xuống, ánh sáng xuyên qua lá cây, tạo thành một màu xanh đẹp mắt.
Thỉnh thoảng có một con bướm bay ngang qua, vỗ cánh, lại bay tự do về hướng khác.
Lục Yên mặc một cái váy ngủ màu xám, vải rất mỏng, gương mặt mọng nước, đôi mắt sáng rực, tóc đen vẫn còn ẩm ướt, Tạ Đạo Niên còn có thể ngửi thấy hương thơm.
"Tối nay đưa em đi ngắm sao."
"Ngắm sao?"
"Ừm."
Anh lấy tay che hai mắt cô lại, để cô ngước cổ lên.
Anh đến gần cô, "Đọc thơ cho em nghe."
Lục Yên nở nụ cười.
Anh đặt một nụ hôn xuống má của cô, sau đó bắt đầu độc thơ, giọng nói vang lên trong sân, xua tan cái nóng của mùa hè.
"Nơi đây, anh yêu em
Trong rừng thông tối tăm, ngọn gió phải tìm cách tự gỡ mình
Mặt trăng chiếu sáng như ánh lân tinh chạy trên mặt nước lang thang.
Những ngày tháng như hệt đuổi bắt lẫn nhau"*
(*bài thơ "Nơi đây, anh yêu em" của tác giả Pablo Neruda, lời dịch ở trên của bạn Vũ Hoàng Linh bên thivien.net. Sau đây là cả bài thơ: Nơi đây, anh yêu em
Trong rừng thông tối tăm, ngọn gió phải tìm cách tự gỡ mình
Mặt trăng chiếu sáng như ánh lân tinh chạy trên mặt nước lang thang.
Những ngày tháng như hệt đuổi bắt lẫn nhau
Những bông tuyết nở ra những hình thù nhảy múa
Chim hải âu ánh bạc nhào xuống từ phương Tây.
Có đôi khi, một cánh buồm. Và những vì sao, xa, xa tít.
Cây thập giá đen trên một con tàu
Đơn độc.
Có đôi khi, anh dậy sớm và ngay cả hồn anh cũng ướt.
Ngoài xa kia tiếng biển cất lên và vọng đến.
Nơi đây, một bến cảng.
Nơi đây, anh yêu em.
Nơi đây, anh yêu em, dù chân trời giấu em trong vô vọng.
Anh yêu em dù xung quanh anh mọi thứ đều giá lạnh.
Có đôi khi, nụ hôn anh vươn xa, đi theo những con tàu nặng nề vượt biển
Nhưng chẳng đến được đâu.
Anh thấy mình bị lãng quên, như chiếc mỏ neo già nua.
Những cầu tàu buồn rầu khi buổi chiều neo mình trên đấy.
Đời anh thêm mệt mỏi, những khao khát không mục đích
Anh yêu điều anh không có được. Em xa quá.
Nỗi chán ghét đánh vật với hoàng hôn uể oải.
Nhưng rồi đêm xuống và đêm hát anh nghe.
Mặt trăng xoay giấc mơ đều đặn của mình,
Những vì sao lớn nhất nhìn anh bằng đôi mắt của em.
Và khi anh yêu em, những cây thông đu mình trong gió,
Hát tên em bằng những tiếng lá rì rào." Nhà thơ này có mấy bài hay phết, ta sẽ up ở phần bình luận cho ai muốn đọc.)
Lục Yên nheo mắt lại, miệng vẫn luôn mỉm cười, hai tay chống lên mặt, bắt đầu say sưa trong giọng nói của anh.
Tạ Đạo Niên tiếp tục đọc bên tai cô, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng:
"Nơi đây, một bến cảng.
Nơi đây, anh yêu em.
Nơi đây, anh yêu em, dù chân trời giấu em trong vô vọng.
_____Những ngôi sao lấp lánh trong ánh mắt em, là ngọn hải đăng ở nơi xa, mà chiếc thuyền này của anh, luôn ở bên cạnh em.
Anh hôn nhẹ lên má cô, buông hai tay ra, "Được rồi, em mở mắt ra đi."
Lục Yên nhìn lên bầu trời, trên đó có vô vàn vì sao, ánh sáng màu vàng tinh khiết, dường như còn cao hơn so với bầu trời.
Nhưng Lục Yên nghĩ, hình như mình chỉ cần vươn tay lên là có thể hái xuống.
Tạ Đạo Niên chỉ về một hướng, "Đó là chòm sao bắc đẩu*."
(*sao bắc đẩu)
Lục Yên nhìn theo hướng Tạ Đạo Niên chỉ, liền nhìn thấy những ngôi sao đang tỏa sáng.
"Tại sao nó lại sáng như vậy?"
"Bởi vì nó có tinh vân*."
(*tinh vân: (từ Hán Việt nghĩa là mây sao; tiếng Latinh: nebulae có nghĩa là "đám mây") là hỗn hợp của bụi, khí hydro, khí helium và plasma.)
Tạ Đạo Niên ôm cô, nói với cô, "Đi lên trên một chút, là sao bắc cực*, em nhìn thấy không?"
(*sao bắc cực)
Lục Yên híp mắt lại nhìn theo hướng anh chỉ, mỉm cười, "Có."
"Nếu đi lên cao hơn, sẽ nhìn rõ hơn, còn có những chòm sao khác, em có nhìn ra được dáng vẻ khi ghép bọn chúng lại không?"
Lục Yên đưa tay lên chỉ, "Có nhìn ra."
Anh nhìn bầu trời đầy sao, giọng nói chậm rãi, "Nếu đến sớm một chút nữa, là có thể nhìn thấy chòm sao orion* và chòm sao kỳ lân**."
(*chòm sao orion: Còn có tên gọi là chòm sao thợ săn.)
(**chòm sao kỳ lân.)
Lục Yên ôm cổ anh, "Trường Canh, anh học cách xem chòm sao khi nào vậy?"
Anh nhìn cô, cằm hơi hất lên, suy nghĩ một lúc, "Ông nội dạy."
Cô liếm môi, Tạ Đạo Niên hôn cô một cái, "Việc này không khó lắm."
"Trường Canh, em rất vui về kỳ nghỉ lần này."
Ngay cả khi không có các đồ dùng tiện nghi, chỉ cần nấu cơm, ngắm mặt trời mọc với anh thôi cô cũng cảm thấy hạnh phúc rồi.
Buổi tối hôm nay, anh mang em đi nhìn sao.
Ai nói anh không biết lãng mạn cơ chứ?
Tạ Đạo Niên ôm chặt cô lại, "Em vui là được rồi."
Gió đêm thổi khô mái tóc của cô, để lại một mùi thơm, qua khe hở ở những ngón tay Lục Yên nhìn thấy bầu trời, đằng sau là cánh tay mạnh mẽ rắn chắc của anh, Lục Yên cảm thấy, mình và anh sắp hợp làm một thể, ngay cả hô hấp cũng hòa làm một.
"Trường Canh, có thể đọc lại bài thơ lúc nãy cho em nghe được không?"
"Được."
Mặt trăng xoay giấc mơ đều đặn của mình,
Những vì sao lớn nhất nhìn anh bằng đôi mắt của em.
Và khi anh yêu em, những cây thông đu mình trong gió,
Hát tên em bằng những tiếng lá rì rào
......
Tối nay, hai người ngủ luôn ở trên chiếc giường gỗ ở sân sau, trên đỉnh đầu có hàng vạn vì sao, Lục Yên đếm được rất nhiều ngôi sao, đếm đến khi ngủ.
Tạ Đạo Niên đặt một nụ hôn xuống trán của cô.
________Ngủ ngon, Ngôi sao của anh.
Mấy ngày trước trời còn nắng nóng, vậy mà hôm nay nói mưa là mưa được ngay, không khí được phủ một lớp sương mù trắng xóa, thoạt nhìn toàn bộ cánh đồng sen như rơi vào tiên cảnh.
Cánh cổng bên ngoài đầm sen đang đóng chặt, ngôi nhà màu xám bên trong cánh cổng đang đứng giữa màn mưa, tách biệt khỏi thế giới bên ngoài.
Tiếng mưa rơi truyền đến căn nhà kho bằng sắt đằng sau nhà, những hạt mưa rơi tí tách xuống dòng suối, hàng lựu ven bờ suối nhìn càng xanh tươi hơn, Lục Yên vươn tay hái một quả, sau đó rửa sạch với nước máy, đưa lên miệng cắn, thịt đỏ bên trong lộ ra ngoài, hương vị ngọt ngào lan khắp miệng.
Cô vừa mới gọi điện thoại cho Đào Nhạc, giọng Đào Nhạc trong điện thoại có vẻ ấp úng, bà nói rằng bao giờ cô về sẽ nói cho cô biết một chuyện.
Tạ Đạo Niên nói chuyện điện thoại ở bên cạnh, Lục Yên nghe thấy được một ít chuyện liên quan đến cửa hàng, gần đây Tạ Vân Bằng không quản anh chặt như ngày xưa nữa. Hơn nữa, mỗi lần Lục Yên đi tìm anh, mặt của Tạ Vân Bằng cũng không lạnh lùng như trước nữa.
Đây đúng là chuyện tốt mà.
"Phải về ạ?"
"Không, ngày mai mới về."
Cơn mưa ngày càng lớn hơn, Lục Yên đứng ở trong nhà, hôm nay cô mặc một cái áo sơ mi trắng kết hợp cùng quần sóoc, đôi chân vừa dài vừa trắng nõn, dưới chân đi đôi dép sỏ ngón, lộ ra bộ móng chân màu hồng nhạt, khi di chuyển, nhìn rất đáng yêu.
Tạ Đạo Niên kéo cô đến trước mặt, "Hôm nay chúng ta không ra ngoài, ở nhà đánh bài được không?"
Lục Yên gật đầu, "Được."
Anh cầm một bộ bài tú lơ khơ ra, Lục Yên ngồi xuống chiếu chờ anh chia bài.
Thấy kỹ thuật xào bài của anh rất điêu luyện, Lục Yên nói thầm, "Nếu có mạt chược thì tốt, đảm bao đánh anh thành hoa rơi nước chảy."
"Đang nói thầm gì đấy?"
Lục Yên lắc đầu, "Không có gì đâu."
Hai người chơi bài cào(*), mỗi người được chia ba lá bài, sau đó cộng điểm lại, ai có tổng điểm cao hơn thì thắng.
(*bài cào: hay còn gọi là ba cây (miền bắc): Từ gốc là "斗三张" = (hán việt) đấu tam trương = (nghĩa Việt) đánh ba bài), còn có tên gọi khác là "hoa gian lận". Cách chơi: Các lá: A, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10 mỗi lá có số điểm tương ứng con số đó.Các lá: J, Q, K mỗi lá tính mười điểm.Điểm của người chơi trong mỗi ván là số lẻ của tổng điểm ba lá bài. Ví dụ, tổng ba lá là 27 điểm thì được 7 điểm (hay gọi là nút), 10 điểm thì được 0 điểm (gọi là bù). Trường hợp đặc biệt là ai sở hữu được cả ba lá bài J, Q, K bất kỳ thì thắng ngay ván đó không cần tính điểm (gọi là ba cào hoặc ba tiên).)Bài cào không quan tâm đến chất (cơ♥, rô♦, chuồn♣, bích♠) của mỗi lá bài.)
Tạ Đạo Niên nhìn vào bài, nở nụ cười, "Thua thì phải bị phạt, được không?"
"Được."
"Ai thua thì phải cởi một món đồ trên người xuống."
Lục Yên sửng sốt, nhìn nụ cười không có ý tốt của anh, trừng mắt với anh, "Ai sợ ai, đến lúc đó chỉ sợ sẽ có người phải cởi truồng a."
Tạ Đạo Niên gật đầu, "Em nói đó."
Anh ngồi xuống chiếu, bộ dạng không để ý, dựa lưng vào tường, nhìn vào bài xong liền đặt bài lên bàn, "Anh 6 điểm, em được bao nhiêu điểm?"
Lục Yên cẩn thận hơn anh, cô nhìn con số trên quân bài, sau đó cộng lại cẩn thận, cộng xong nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ, "Nhiều hơn anh 1 điểm."
Cô hất cằm, đưa bài lên bàn, 2 4 1, vừa đủ 7 điểm.
Lớn hơn đúng 1 điểm.
Thấy vẻ mặt cô hả hê như vậy, Tạ Đạo Niên cởi cái đồng hồ amazfit* ra.
(*amazfit: tên loại đồng hồ thông minh của Xiaomi, có giá 399NDT - khoảng 1 triệu 500 nghìn VND)
amazfit tên loại đồng hồ thông minh của Xiaomi có giá 399NDT - khoảng 1 triệu 500 nghìn VND
Anh xào bài, "Tiếp tục."
Ván thứ hai, Lục Yên được 8 điểm, Tạ Đạo Niên vẫn được có 6 điểm.
Anh đứng dậy cởi cái áo ngắn tay của mình ra, cơ thể cường tráng lộ ra ngoài.
Nụ cười của Lục Yên ngày càng sáng lạn hơn.
Tạ Đạo Niên xào bài, "Tiếp tục."
Sự may mắn như một cơn gió, lúc hướng này lúc hướng kia.
Ván thứ ba, Lục Yên 5 điểm, Tạ Đạo Niên 8 điểm.
Lục Yên tháo vòng cổ ra, chớp chớp mắt, "Tiếp tục nào."
Tạ Đạo Niên nhìn vẻ mặt buồn tẻ của cô, cười nói, "Tiểu Yên, vận may của anh rất tốt đó."
"Vận may của em cũng rất tốt."
"Lộc tử thùy thủ* a."
(*lộc tử thùy thủ = chẳng biết hươu ૮ɦếƭ về tay ai = chưa biết ai thắng ai thua.)
Ván thứ tư, Tạ Đạo Niên 9 điểm, Lục Yên 7 điểm.
Lục Yên cởi dây buộc tóc xuống, nắm hai tay lại, "Tiếp tục a."
Cô vẫn còn có khuyên tai, so với anh thì đương nhiên nhiều đồ để cởi hơn.
Tạ Đạo Niên lắc đầu, cười cười, tiếp tục chia bài.
Đến ván thứ 7, Lục Yên vẫn thua, cô bắt đầu có chút không bình tĩnh, quay lưng lại cởi cái áo иgự¢ bên dưới lớp áo sơ mi ra để xuống một bên.
Anh nhìn lên cái áo иgự¢ đó, chia bài cho cô, "Dù sao thì một lúc nữa vẫn phải cởi."
"Còn chưa biết ai phải cởi đâu."
Ván thứ tám, Lục Yên vẫn thua, cô nghiến răng, "Ván sau để em xào bài."
Tạ Đạo Niên đưa bài cho cô, hai tay vô cùng trung thực đưa ra sau.
Thấy anh ngồi nghiêm chỉnh mà lại cười gian trá như vậy, Lục Yên nói, "Lòi ra cái đuôi hồ ly rồi?"
"Anh không có giấu gì a."
Lục Yên đứng dậy, nghĩ ngợi một lúc, ૮ởเ φµầɳ sóoc bò xuống, lộ ra cái ҨЦầЛ ŁóŤ bên trong.
Tạ Đạo Niên vẻ mặt tập trung nhìn vào đó, cô lại còn mặc ҨЦầЛ ŁóŤ chữ T, hai bên hông lại còn có dây buộc lại nữa chứ.
Bộ иgự¢ đầy đặn nhô lên cao, nụ hồng đứng thẳng.
(Yang: Nãy Yên tỷ không ϲởí áօ ngoài trước mà lại ϲởí áօ иgự¢ ra trước.)
Muốn che đậy lại, nhưng lại càng thêm quyến rũ.
Rất tốt, đi theo đúng hướng mà anh muốn.
Lục Yên xào bài, "Vận may đã trở lại."
Anh sờ lên mũi một cái, nín cười, nhìn lên lá bài.
Lục Yên thắng một ván, cô 10 điểm, anh 8 điểm.
"Em đã nói mà, nhất định lúc trước anh chơi xấu."
Không ra được lại đổ lỗi tại bồn cầu*.......
(*không ra được lại đổ lỗi tại bồn cầu: câu này dân mạng bên Trung hay dùng, ý kiểu người nào đó có không làm được việc gì đó nhưng lại đổ lỗi cho một cái gì đó không liên quan.)
Tạ Đạo Niên phủi hai tay, đứng dậy ૮ởเ φµầɳ dài xuống.
Lục Yên nhìn thoáng qua liền đỏ mặt, lập tức cúi đầu xuống.
...... Sao anh đã cứng lên rồi?
Lục Yên cảm thấy bản thân sắp gặp nguy hiểm, ngẩng đầu lên nhìn, Tạ Đạo Niên đang nhìn xuống hai bắp đùi của cô.
Cô kẹp chặt hai chân lại.
"Tiếp tục a."
Lần chia bài này tay cô có chút run rẩy, sau khi nhìn thấy kết quả thì càng run rẩy hơn.
Tạ Đạo Niên đặt hai tay ra sau đầu, anh không nói gì.
Lục Yên cởi từng cái cúc trên áo sơ mi ra, "Em có thể không cởi nó ra không?"
Cô không muốn thua trước.
"Em muốn chơi xấu?"
Con sói đuôi lớn!
Sau khi cô ϲởí áօ ra, liền vén tóc về phía trước, để che đậy đi bộ иgự¢ đẫy đà.
"Tiếp tục."
Ván tiếp theo, Lục Yên giấu bài của mình sang một bên, lần này Tạ Đạo Niên không thể nhịn được cười nữa.
"Sao vậy? Cởi?"
Lục Yên chắp hai tay lại thành hình chữ thập 十*, "Ván tiếp theo, nếu như em thua thì em sẽ cởi."
(*chắp tay hình chữ thập)
Thấy cô đáng thương như vậy Tạ Đạo Niên đồng ý Được ván sau mà thua thì phải cởi ht
Thấy cô đáng thương như vậy, Tạ Đạo Niên đồng ý, "Được, ván sau mà thua thì phải cởi hết."
Cô gật đầu như gà mổ thóc, "Được được được."
Cho tới bây giờ thì Lục Yên không phải là người thành thật trước mặt anh, lúc Tạ Đạo Niên xào bài thì ánh mắt của cô cứ hết nhìn đông lại nhìn tây.
Cô có dự cảm, có thể cô sẽ thua, nhưng mà, dù thua, thì cô vẫn muốn cứu vớt lại một chút gì đó.
Trong đầu nhẩm tính khoảng cách từ chỗ ngồi cho đến cánh cửa, rồi lại chạy đến đó cần mất bao nhiêu thời gian?
Đến lúc anh chia bài, Lục Yên đột nhiên đứng dậy, hai tay che иgự¢ lại rồi bỏ chạy.
Tạ Đạo Niên lập tức đuổi theo, "Biết ngay em không thành thật mà."
Lục Yên vừa chạy vừa quay đầy lại, thấy anh đuổi theo, mặt cô biến sắc, gào thét, "Mẹ ơi... Đừng đuổi theo em."
Hết chạy hướng đông rồi lại chạy hướng tây, đi vào nhà bếp ở sân sau, khi cánh cửa đang đóng lại, thì anh đá một mảnh gỗ vào, Lục Yên không đóng cửa vào được, chạy vào trong nhà bếp, phát hiện không còn đường chạy, Tạ Đạo Niên đã đuổi kịp, cô sợ đến mức áp lưng vào tường, ngồi bệt xuống, che lại bộ иgự¢, co người thành một quả bóng, miệng ՐêՈ Րỉ, "A... không còn đường nữa."
Trong tay Tạ Đạo Niên vẫn còn cầm bộ bài, đến gần cô, hung hăng Ϧóþ mạnh một cái vào cái ௱ôЛƓ của cô, "Chạy a, chạy tiếp đi."
"Không chạy chả lẽ ngồi ở đó chờ bị cởi sạch à?"
Tạ Đạo Niên nhìn vẻ mặt hoảng sợ của cô, kéo cô lại gần hơn, "Thua thì thua không được giở trò xấu."
Lục Yên hôn anh liên tiếp mấy cái, "Trường Canh, Trường Canh, chúng ta quay về chơi lại được không?"
Khuôn mặt Tạ Đạo Niên dính đầy nước bọt bởi kiểu hôn cún con của cô, anh lau mặt, mở bộ bài trên tay ra cho cô nhìn, Lục Yên vừa nhìn vào, cả khuôn mặt đều sụp đổ.
JQK, anh cầm những lá bài lớn nhất.
"Đến đây, anh có số điểm lớn như vậy, em còn có thể cởi cái gì?"
Cô biết lần này không thể trốn được, lập tức ôm lấy anh nịnh hót, "Em thua, chúng ta chơi lại đi."
Cô thực sự không muốn thua dưới tay anh a.
Tạ Đạo Niên cúi đầu nhìn cô, Lục Yên chớp mắt mấy cái, quay mặt qua chỗ khác.
Cái tay của anh đang để dưới ௱ôЛƓ của cô từ từ di chuyển về phía huyệt non, chậm rãi vuốt ve, Lục Yên kẹp chặt bắp đùi lại, "Trường Canh. Anh làm gì thế?"
Anh cắn vành tai của cô, "Em thử đoán xem?"
Bên ngoài, mưa vẫn đang tiếp tục rơi tí tách, thân trên của Lục Yên trần như nhộng, anh ôm cô đặt xuống bàn, bàn tay thô to cởi cái ҨЦầЛ ŁóŤ của cô xuống.
Lục Yên cắn môi, vùi mặt vào cổ anh.
"Lá gan của em lớn lắm cơ mà?"
Lục Yên rầu rĩ nói, "Thà ૮ɦếƭ chứ quyết không thể bị làm nhục."
Tạ Đạo Niên hôn một cái vào miệng cô, bàn tay không ngừng xoa nắn cái ௱ôЛƓ căng tròn của cô, "Anh thích làm nhục em."
૮ởเ φµầɳ lót ra, ở dưới đũng quần có dính một ít nước, Tạ Đạo Niên đưa cho cô nhìn, Lục Yên ngửi thấy một mùi động tình.
"Đang ở doanh trại của Tào nhưng lòng lại ở Hán*."
(*Đang ở doanh trại của Tào nhưng lòng lại ở Hán: Ý nói biểu hiện bên ngoài và trong lòng không giống nhau, ngoài mặt thì không thích, nhưng trong lòng lại thích và ngược lại.)
Cô đánh anh một cái, Tạ Đạo Niên cầm tay cô theo đưa vào trong quần của mình, vuốt ve lên cây gậy th*t cứng rắn đến mức muốn nổ tung.
Lục Yên nói khẽ, "Nóng quá."
"Lấy nó ra đi."
Lục Yên kéo ҨЦầЛ ŁóŤ của anh xuống một chút, cây gậy th*t lập tức được thả ra ngoài, nhảy lên mấy cái.
Cô bước xuống bàn, từ từ xoa nắn gậy th*t của anh.
JQK cũng bị anh lấy được, cô không còn cái gì để cởi nữa.
Lục Yên từ từ quỳ hai đầu gối xuống, nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của anh, chậm rãi ngậm vào miệng.
Huyệt non đói khát nên cứ ma sát, khu vườn cỏ màu đen ướt đẫm, Lục Yên vuốt ve hai túi ngọc của anh, cái đầu liên tục di chuyển, đầu lưỡi liếm dọc theo cây gậy, sau đó ngậm toàn bộ vào, híp mắt lại, liếm lên lỗ nhỏ, sau đó liên tục liếm ʍúŧ hai túi ngọc.
Tạ Đạo Niên vuốt mái tóc của cô.
"Ừm... ngày càng giỏi."
Cô liên tục liếm ʍúŧ, cô còn muốn làm loạn, bàn tay vuốt ve cái ௱ôЛƓ của anh, rồi đánh xuống.
Đăng Đồ Tử*, làm càn!
(*Đăng Đồ Tử = yêu râu xanh, là tên một nhân vật có tính cách dâm dục, phóng đãng trong, nên được dùng để chỉ yêu râu xanh, người dâm dục, phóng đãng.)
Mưa ở bên ngoài đã ngừng rơi, mặt trời đang ló mình ra khỏi những đám mây, ánh nắng chiếu lên gậy th*t của anh, khi Lục Yên bỏ ra, phía trên vẫn còn dính một ít nước bọt.
Mỗi lần ngậm vào, đều cảm thấy khó thở.
Giống như giọt sương, rơi xuống da bạn, có chút ngứa, bạn muốn bắt nó, nó liền chạy trốn.
Bộ иgự¢ của cô ưỡn về phía trước, rất tròn rất đẫy đà, liên tục đung đưa theo động tác của chủ nhân.
Quá mức dâm đãng!
______Được rồi, anh muốn ngăn chặn cái người phụ nữ dâm đãng này lại bằng việc ép khô cô.
Tạ Đạo Niên kéo cô lên, "Đứng lên, bám chắc vào."
Lục Yên bám một tay vào cái tủ bát, Tạ Đạo Niên nhấc một chân cô lên, men theo cửa vào đâm vào.
"A.... vào rồi."
Tạ Đạo Niên cắn lên vành tai của cô, "Ừm, đi vào huyệt non của người phụ nữ dâm đãng."
"Đâm em đi, nhanh."
Cô vừa dứt lời, anh đã nắm chặt chân cô bắt đầu vận động, tốc độ vô cùng nhanh, Lục Yên bị anh đâᗰ ᗰạᑎᕼ phải bám thật chặt vào tủ bát, ngay cả thở cũng có chút khó khăn, nơi nào bị anh đâm vào đều nóng lên, dường như nóng đến chín luôn.
Anh nắm lấy bộ иgự¢ của cô, bắt đầu vân vê hai nụ hồng, miệng quát, "Này thì chạy, chơi xấu này."
Cảm nhận được sự tê dại khiến cô càng thêm hưng phấn, tay của Lục Yên đè lại hạt châu phía dưới, liên tục ma sát, dịch ngọt chảy ra ngày càng nhiều, ngay cả Tạ Đạo Niên cũng cảm nhận được.
"Dâm đãng, lại muốn ăn đòn đúng không?"
Lục Yên hôn anh, "Trường Canh, đánh em, mau đánh em."
Tạ Đạo Niên vừa ra sức ra ra vào vào vừa đánh xuống cái ௱ôЛƓ của cô, mỗi một cái đánh rơi xuống, Lục Yên lại ՐêՈ Րỉ một câu, muốn có bao nhiêu dâm đãng thì có bấy nhiêu dâm đãng.
Anh xoa nắn bộ иgự¢ của cô, phía dưới vẫn liên tục làm điều xấu, thịt đỏ của Lục Yên bị kéo ra ngoài rồi lại bị đẩy vào, rõ ràng đã căng đến cực hạn rồi mà vẫn cố gắng phun ra nuốt vào.
"Em thích thô lỗ?"
Cô quay đầu lại hôn lên môi anh, "Ưm, thích anh thô lỗ."
Anh thuận theo cô nói, "Dâm đãng, đúng là quá mức dâm đãng."
"Em là người phụ nữ dâm đãng của anh, em thích anh làm em." Lục Yên kẹp chẹp cái ௱ôЛƓ lại, đầu dựa lên иgự¢ anh, Tạ Đạo Niên cúi đầu xuống hôn cô.
Anh nắm lấy bộ иgự¢ của cô, vừa Ϧóþ vừa kẹp, vô cùng thô lỗ.
"So về vận may, thì em không bằng anh."
"Em không muốn thua anh." Cô cắn vào môi của anh, muốn trừng phạt anh một chút.
"Nhưng cuối cùng em vẫn thua." Tiếng nói vừa dứt, anh ôm chặt cô lại, ra sức đâm vào rồi lại rút ra, hai cánh tay vững vàng nắm chặt bắp đùi của cô, hai cánh hoa và hạt châu đều đỏ bừng lên, nước chảy ra ngày càng nhiều, gậy th*t ra sức đâm vào, vẫn chưa rút ra hoàn toàn đã bị huyệt non kéo vào.
Tham lam, làm nũng.
Tốc độ ra vào của anh nhanh hơn, mồ hôi ở lưng chảy ra ngày càng nhiều, tay của Lục Yên bám lên cánh tay anh, nói không suy nghĩ, "Trường Canh, nhanh, bắn vào đi."
Anh ép cô lên tường, liên tục ra ra vào vào.
Con cá nhỏ lật mình trong dòng suối, lộ ra cái bụng màu trắng, sau đó lại ngoi mình xuống dòng suối.
Bọt nước văng khắp nơi!
Tạ Đạo Niên liên tục đâᗰ ᗰạᑎᕼ, cuối cùng bắn vào trong cơ thể của cô.
"A......" Lục Yên lưu lại một dấu vết trên lưng của anh.
Ba con bài JQK lẻ loi nằm trên sàn nhà, chứng kiến cuộc ℓàм тìин của đôi tình nhân nhỏ.
Tạ Đạo Niên nằm lên иgự¢ cô, thở hồng hộc, "Dâm đãng, kẹp chặt như vậy."
Cô cắn vành tai của anh, huyệt non càng ác ý kẹp chặt gậy th*t của anh lại.
"Ép khô anh."
Anh nở nụ cười, đứng lên khỏi иgự¢ cô, ánh mắt sáng rực, cằm chảy mồi hôi như mưa rơi.
Rất gợi cảm!
Ôm cô lại, hai người Tʀầռ tʀʊồռɢ đi về phòng, Lục Yên vùi mặt vào иgự¢ anh, ngẩng đầu lên nhìn sân sau không có ai, cành cây đung đưa, còn có mấy con chim đang đậu trên đó, có một cảm giác thẹn thùng vì ban ngày ban mặt mà lại tuyên dâm.
тιин ∂ị¢н trong huyệt non chậm rãi chảy ra ngoài, rơi xuống mặt đất, rơi vãi cả đoạn đường.
Bọn họ không nhìn thấy.
Mái hiên vẫn đọng lại những hạt mưa ban nãy, thời gian ở đây vô cùng vui vẻ, trở lại thành phố Ngô, sau một thời gian nữa, anh phải đi vào xã hội, mà cô cũng phải đi học.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc