Tương lai_________
Sắp đến ngày Quốc Khánh*, nên Đào Nhạc khá bận rộn, thời gian hai mẹ con ở chung với nhau khá ít.
(*Quốc Khánh: ngày quốc khánh của Trung Quốc là ngày 1/10 hàng năm)
Trước khi bay về Hồng Kông, Tiêu Diệu Thường nói chuyện một lúc lâu với Tạ Vân Bằng trên sân thượng, khi xuống nhà, Tạ Đạo Niên thấy vẻ mặt của bố đang cố kiềm chế sự không bằng lòng, khi ông đi ngang qua anh thì dừng lại, hai bố con nhìn nhau không nói gì.
Anh đang chuẩn bị cho kì thi cấp quốc gia sắp tới, Lục Yên không quấy rầy anh, buổi tối nào hai người cũng gọi điện thoại nói chuyện, nói về những việc anh và cô làm gần đây, nói đủ thứ chuyện trên đời, kể cả sinh hoạt hàng ngày cũng nói đến.
Lục Yên và anh không có nhiều thời gian để hẹn hò, hai người thỉnh thoảng gửi cho nhau một cái album nhạc cổ điển, hoặc có lúc thì viết một vài câu gửi cho nhau.
Ngày cứ vậy mà trôi qua, không nhanh cũng không chậm, ngày bình thường thì hai người không gặp nhau, chỉ có lúc nào nhớ nhau quá mới gặp nhau một lúc, thuê một nhà nghỉ ở gần trường, say mê "làm" không biết trời đất là gì, chỉ muốn ở cạnh nhau, muốn thời gian trôi chậm hơn, muốn được ở bên nhau lâu hơn nữa.
Anh hứa với Lục Yên, sau khi tốt nghiệp, sẽ đưa cô đi nghỉ mát ở khu đầm sen nằm ở ngoại thành thành phố Ngô.
"Nhà anh có đầm sen?"
"Vậy em nghĩ những hạt sen trong cửa hàng nhà anh ở đâu ra?" Anh còn chưa nói cho cô biết, nhà anh không phải chỉ có một cửa hàng Vân Phù Cư.
"Vậy chúng ta phải nhặt hạt sen à?"
"Không cần, ở bên đó có một căn nhà, chúng ta đến đó chơi mà, cứ thoải mái đi."
....
Vào lúc hoàng hôn, Lục Yên đi tìm anh, hai người ngồi ở bãi cỏ của đại học Z.
Lục Yên nhìn hai cuốn sách dày cộp bên cạnh anh, hỏi anh, "Trường Canh, anh đọc nhiều sách như vậy, không cảm thấy mệt?"
"Không, anh đọc vì thấy nó rất bổ ích." Tạ Đạo Niên ăn một miếng bánh cookie* do Lục Yên làm, xoa xoa đầu cô, "Còn em, em đọc sách gì?"
(*Bánh cookie: Bánh quy, còn gọi là bánh bích quy, là một loại bánh nhỏ và dẹt, làm từ bột, đường, dầu ăn, bơ và có thể bổ sung một số nguyên liệu khác như nho khô, sô cô la, hạt dẻ, vân vân - Wikipedia)
Bánh cookie Bánh quy còn gọi là bánh bích quy là một loại bánh nhỏ và dẹt làm từ bột đường dầu ăn bơ và có thể bổ sung một số nguyên liệu khác như nho khô sô cô la hạt dẻ vân vân - Wikipedia
Em đọc truyện cổ tích anh sẽ không cười em chứ
"Em đọc truyện cổ tích, anh sẽ không cười em chứ."
Tạ Đạo Niên cầm cuốn sách "Họa Mi và Hoa Hồng*" của cô lên lật vài trang, nở nụ cười, "Em vẫn rất đam mê với công việc thường ngày nhì."
(*Họa Mi và Hoa Hồng: tên xuất bản của cuốn sách "The Nightingale anh the Rose" của tác giả Oscar Wilde)
Không có việc gì làm thì thích làm mấy món đồ thủ công, khi làm việc nhà cũng nghĩ ra được những thứ hay ho, trong đầu toàn là những ý tưởng kỳ lạ.
"Hình như em không có thiên phú với việc đọc sách, nên phải cố gắng vào những việc khác, em không giống anh, học cái gì cũng nhanh cũng giỏi, đúng là siêu nhân."
Anh cốc nhẹ vào đầu cô, "Giỏi lắm."
Cô nằm trên đùi anh, cầm cây cỏ đuôi chó* khua khua trước mặt anh, "Em khá lười, ngoại trừ việc đi học, cũng chỉ biết thêu thùa may vá."
Anh dùng tay vuốt ve khuôn mặt cô, "Có rất nhiều người không biết phải làm gì sau khi tốt nghiệp, lập kế hoạch trước cũng là một việc rất quan trọng."
"Vậy còn anh, anh có kế hoạch gì cho sau này chưa?"
Anh cầm cây cỏ đuôi chó chọc vào mặt cô, "Em nói đi?"
"Trường Canh, em cảm giác việc gì anh cũng có thể làm tốt được?"
"Anh không giỏi* đến mức vậy đâu, chẳng qua là thói quen thôi."
(*giỏi: từ gốc là "神" = thần - thần trong thần thông, thông minh, tháo vát...)
Lục Yên nghĩ đến khuôn mặt nghiêm nghị của Tạ Vân Bằng, rùng mình một cái, "Trường Canh, lúc trước anh có từng chống đối lại bố anh không?"
"Không." Anh trả lời rất nhanh.
Cô đứng dậy, "Tại sao?"
Anh suy nghĩ một chút, "Sợ."
Từ nhỏ anh đã có một loại cảm giác kính nể đối với bố mình.
Sau khi lớn lên, mới biết cách giáo dục đó là không đúng, nhưng anh cũng không nói ra, cũng không có chống đối, lúc đó anh nghĩ, cứ tiếp tục như này cũng rất tốt.
Anh có thể thoát ra khỏi sự kiểm soát này, nhưng khi đó anh cảm thấy mình có thể sống trong sự kiểm soát này.
Anh không có nhiều nguyện vọng, tham vọng của anh cũng không cao, anh có thể dùng khả năng của chính mình để đạt được những gì xứng đáng với anh.
Anh vẫn còn rất nhiều chuyện muốn làm.
"Tại sao vậy?"
"Em đừng cho rằng anh rất dũng cảm, con người ai cũng cố kỵ* một điều gì đó."
(*cố kỵ: băn khoăn, long lắng do dự, kiêng nể, kiêng dè.)
Cùng một việc, nhưng lại có rất nhiều cách làm và cách nghĩ khác nhau.
"Vậy anh đã từng phản kháng việc gì chưa?"
Tạ Đạo Niên nhìn cô, đặt một nụ hôn lên môi cô, "Em đoán đi."
Lục Yên nhìn sâu vào mắt anh, miệng khẽ mở ra, còn chưa nói, nhưng anh cũng có thể đoán ra.
Anh đặt ngón tay lên môi cô, "Anh biết rồi."
Cô xấu hổ, mặt đỏ bừng, trán của Tạ Đạo Niên chạm vào trán cô, anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
"Bác trai mà biết sẽ nổi giận?" Giọng của cô trầm xuống.
Anh xoa đầu cô, "Em nghĩ đến cái gì thế?"
Anh đứng dậy, kéo cô lên, phủi bớt cỏ dính trên ௱ôЛƓ cô xuống, "Đi nào, đi dạo sân trường mấy vòng."
Đi ngang qua một cái tổ kiến bị vỡ, Lục Yên ngồi xổm xuống để nhìn cho rõ, "Trường Canh, bọn chúng đồng tâm hiệp lực* làm việc."
(*đồng tâm hiệp lực: cùng nhau, cùng một lòng làm một việc gì đó, một lòng một dạ...)
Một số con kiến đang khuân một quả trứng màu trắng nhỏ xíu, mang đi giấu, còn những con còn lại thì đang khuân cát để sửa chữa lại cái tổ bị hỏng.
"Đó là vì sự tín nhiệm* chúng dành cho nhau rất lớn."
(*tín nhiệm: tin tưởng lẫn nhau....)
Nghe được lời anh nói, Lục Yên cắn môi, "Vậy thì chúng ta phải tín nhiệm nhau."
"Trước tiên là phải bỏ cái bệnh hay suy nghĩ nhiều của em đã."
"Biết rồi."
Chạng vạng tối, Lục Yên đi ở phía trước, đế giày màu trắng bước lên đường chạy màu đỏ*, cô bước lùi lại, trong tay cầm một đầu của dải ruy băng lúc nãy cô dùng để buộc túi bánh cookie, còn Tạ Đạo Niên thì cầm đầu còn lại của ruy băng.
Bầu trời một màu xanh sẫm, hôm nay anh mặc mặc một cái áo sơ mi màu đen, làn da của anh rất trắng, khuôn mặt sáng sủa, đường nét trên khuân mặt rất rõ ràng, rất đẹp trai, ánh sáng chiếu hắt lên khuôn mặt anh, nhìn lại càng đẹp* hơn. Một tay của anh nắm chặt dải ruy băng mà cô đưa cho, tay còn lại cầm hai quyển sách, bước chân vừa đều vừa vững vàng.
Một tay của anh nắm chặt dải ruy băng mà cô đưa cho tay còn lại cầm hai quyển sách bước chân vừa đều vừa vững vàng
(*đẹp: từ gốc là "立体" = lập thể, các khối hình học ba chiều, có thể hiểu ở đây là nhìn càng rõ ràng góc cạnh...)
Trường Canh đúng là một người rất kiên định* a.
(*kiên định: thiết thực, ổn định, không bốc đồng, nỏng nảy...)
Anh nhìn cô không chớp mắt, Lục Yên nhìn anh, cảm nhận được một tương lai tươi đẹp đang đợi hai người.
Từ lúc được tặng tấm phật bài, tối nào cô cũng mang ra nhìn.
Không hiểu sao, mũi cảm giác hơi ươn ướt.
Tạ Đạo Niên nhìn cô cứ bước lùi lại, chiếc váy màu đen làm nổi bật đôi chân vừa dài vừa trắng nõn của cô, cơn gió thổi qua, tóc bị thổi bay, nhìn lại càng xinh đẹp hơn, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười.
Cô lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, trong ánh mắt luôn có sự chân thành.
Mặc dù ngốc nghếch nhưng thỉnh thoảng cũng có chút thông minh.
Cô ôm một cuốn sách, gió thổi bay mái tóc dài của cô, tầm nhìn bị che mất, Tạ Đạo Niên hoa mắt, nhìn cuốn sách trong tay hóa thành một con 乃úp bê.
Anh cọ sát dải ruy băng, một cảm giác mềm mại truyền đến đầu ngón tay của anh.
Bỗng dưng, Lục Yên dừng bước chân lại, khóe miệng kéo ra một nụ cười, kéo dải ruy băng, Tạ Đạo Niên bị cô kéo lại từng bước một, khoảng cách dần được thu hẹp lại, cho đến khi dừng lại trước mặt cô.
Cô ôm lấy anh, "Anh làm gì vậy?"
Tạ Đạo Niên cảm thấy có một cơn gió đến, thổi qua người anh, anh sắp không nhìn rõ đường nữa rồi.
Tạ Đạo Niên vén tóc lên giúp cô, "Ừm, đến gần em*."
(*đến gần em: tên tiếng trung là "靠近些" đây cũng là tên một bài hát do ca sĩ Hoàng Lễ Cách trình bày, không biết tác giả có ngụ ý gì không. Lời bài hát sẽ up ở dưới bình luận - nếu có nhiều yêu cầu.)
Mãi mãi, dù có thế nào cũng không rời xa nhau.
Câu nói này đã thành công trong việc khiến cô cảm
động, cô vùi người vào иgự¢ anh, Tạ Đạo Niên và cô đi dạo mấy vòng sân trường, cho đến khi mặt trăng ngó đầu ra khỏi những đám mây.
....
Tối thứ sáu, các nam sinh đang ăn lẩu, ăn uống no say rồi nói chuyện tương lai.
Tạ Đạo Niên chịu trách nhiệm rửa bát, La Âu hỏi anh, "Đạo Niên, chuẩn bị cho kì thi thế nào rồi?"
"Tạm ổn."
Bọn họ ai cũng biết, anh là đang khiêm tốn.
Những người khác mở nắp chai bia, ngồi xuống dưới đất, ông Tất là người nhiều chuyện nhất, cậu ta hỏi Tạ Đạo Niên, "Đạo Niên a, hai người yêu nhau cũng được hai năm rồi, đến giai đoạn kia* rồi chứ?"
(*giai đoạn: đại loại là trong tình yêu có bốn giai đoạn: Giai đoạn 1 - nắm tay; Giai đoạn 2 - hôn môi; Giai đoạn 3: Đại khái là sờ mó, vuốt ve các kiểu hết rồi nhưng chưa "đi vào"; Giai đoạn 4 - Đã "làm" hết. Ý của bạn Niên ca là đã đến giai đoạn 4 chưa ^_^)
Tạ Đạo Niên chỉ uống bia, không nói câu gì, La Âu nói, "Đạo Niên là kiểu người chính nhân quân tử*, sao có thể ăn kem trước cổng được chứ? Các cậu thấy đúng không?"
(*Chính nhân quân tử: đại loại là người đàn ông tốt, đàng hoàng, luôn làm những việc không trái lẽ thường...)
Những người khác đồng loạt gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Tạ Đạo Niên nở nụ cười, xem ra hắn đã khiến mọi người thất vọng rồi.
Lần đầu tiên anh thử bát quái* một lần, "Vậy các cậu thì sao?"
(*bát quái: nhiều chuyện, hóng hớt....)
"Ba năm."
"Gần đây, tớ và cô ấy hay cãi nhau*."
(*cãi nhau: từ gốc là "走下去了", ta tra trên mạng thì thấy nó có nghĩa là hai người yêu nhau cãi nhau, tình yêu bị rạn nứt nhưng vẫn không muốn chia tay nhau.)
"Trái tim của tớ đang rất rối, muốn đi du học."
"Đạo Niên, cậu có hay cãi nhau với bạn gái không? Tớ thì chán muốn ૮ɦếƭ, như thể tớ làm cái gì cũng sai."
Tạ Đạo Niên suy nghĩ một lúc, "Thỉnh thoảng cô ấy cũng có tức giận, nhưng tớ không thích cãi vã, cô ấy cũng không thích cãi vã, nên chuyện đó cũng cứ vậy mà qua."
Lục Yên sợ nhất vấn đề qua đêm*, mà Tạ Đạo Niên cũng biết mức độ nghiêm trọng của việc đó, cả hai đều biết rằng muốn duy trì mối quan hệ lâu dài thì đòi hỏi hai người phải bao dung và thấu hiểu nhau hơn, như vậy thì việc gì cũng giải quyết được, rồi dần dần, tính cách càng hợp nhau hơn.
La Âu hỏi anh, "Đạo Niên, cậu có dự định gì cho tương lai chưa?"
Lúc đó Tạ Đạo Niên đang cầm một chai bia, đầu tựa vào cầu thang, ánh mắt sáng ngời, nói ngắn gọn, "Sẽ kết hôn."
Những người khác có vẻ ngạc nhiên, cậu nhìn tớ, tớ nhìn cậu.
"Không ngờ nhá, thì ra cậu vội vàng muốn kết hôn như vậy a."
Anh hỏi lại bọn họ, "Chẳng lẽ các cậu không thấy đúng?"
Câu nói này là hỏi tất cả mọi người.
Ông Tất cười nhẹ, "Nếu như có thể, ông đây cũng không ngần ngại gì mà kết hôn."
Tại sao không thể?
Tạ Đạo Niên không giải thích được, La Âu vỗ vai anh, "Cậu tưởng rằng ai cũng may mắn như cậu?"
Có thể gặp được một người yêu mình và mình cũng yêu người đó, hai người một lòng một dạ yêu nhau, cùng nhau phấn đấu, nếu được như vậy thì vô cùng may mắn.
Tất cả mọi người ai cũng ngưỡng mộ anh, làm việc gì cũng có chừng mực, lại có thể kiểm soát được bản thân không làm gì vượt quá giới hạn.
Ánh mắt của một người đang yêu không thể che giấu được, bọn họ đã học cùng nhau bốn nhau, có thể nhìn thấy được tình cảm mà Tạ Đạo Niên dành cho Lục Yên, cũng chỉ có Lục Yên mới có thể khiến Tạ Đạo Niên yêu như vậy.
Đúng là đáng ngưỡng mộ a.
Tạ Đạo Niên nhìn vẻ mặt biểu hiện sự cô đơn của bọn họ, đột nhiên hiểu ra.
Ông Tất* giơ chai bia lên, "Cạn ly, vì tình bạn bốn năm của chúng ta, không say không về."
(*Ông Tất: hay gọi là lão Tất, bạn bè thân thiết hay gọi nhau kiểu ông này bà kia...)
5 người nâng chén rượu lên, chạm vào nhau, đến khi được 5 năm thì chắc lúc đấy mỗi người một ngả.
........
Kì nghỉ cuối tuần, buổi tối, Lục Yên đưa anh về nhà.
Thời tiết bắt đầu trở lạnh, Lục Yên đưa cho anh một cái khăn quàng cổ, màu xám tro, ở góc khăn có thêu hai chữ Trường Canh, Tạ Đạo Niên hài lòng* nhận lấy.
(*hài lòng: vừa lòng, vừa ý...)
Cây hoa gạo cao to ngoài cửa sổ đang đung đưa qua lại.
Hai người vừa hôn nhau vừa bước vào phòng Lục Yên.
Hai người vừa hôn nhau vừa bước vào phòng Lục Yên.
Lục Yên bật một bản nhạc Concerto Oboe in D minor* lên, tiếng đàn piano chậm rãi vang lên, như tiếng nước suối chảy róc rách, khiến người nghe không thể không chậm lại được.
(* Concerto Oboe in D minor: hình như là một bản nhạc piano nổi tiếng của thế kỉ 18, ai am hiểu lĩnh vực này thì bình luận nhá.)
Nhẹ nhàng, dịu dàng.
Cửa sổ đã được đóng lại, nhưng vẫn không thể ngăn lại được ánh trăng luồn qua khe cửa, chiếu ánh sáng xuống cơ thể hai người.
Lục Yên nằm trên đùi anh, hai người đều đang Tʀầռ tʀʊồռɢ, cô cầm gậy th*t của anh, ngước mắt lên nhìn anh, mạch nước ngầm ở nơi nào đó bắt đầu chảy ra, cô há miệng, muốn nói gì đó, Tạ Đạo Niên đưa tay xuống khu vườn bí mật của cô, từ từ vuốt ve.
Anh vẫn đang nghĩ về câu nói đó.
----- gặp được một người yêu mình mà mình cũng yêu người đó, đó là một việc vô cùng may mắn.
"Ưm... " Cô cọ sát hai chân lại với nhau, đôi chân vừa dài vừa trắng mịn.
Hai tay anh cầm bộ иgự¢ của cô, nhẹ nhàng kéo quả anh đào ra.
Nơi đó của anh đã dựng thẳng lên, Lục Yên vẫn đang xoa nắn "nó", ánh mắt chưa từng rời khỏi anh.
Anh dùng ngón trỏ của mình đưa đến miệng cô, "Muốn làm gì thì làm đi."
Cô nở nụ cười, ngón cái xoa nhẹ lên đầu nấm đang rỉ nước, nhích đầu lại gần, há miệng ngậm vào.
Tạ Đạo Niên hít vào một hơi thật sâu, nhắm mắt lại cảm nhận được sự ấm áp và ướƭ áƭ trong miệng của cô, Ⱡồ₦g иgự¢ phập phồng, ngón tay đang vuốt ve khu vườn bí mật đột nhiên chui vào cánh cửa của khu vườn rồi bắt đầu công việc "đào" mọi ngóc ngách của khu vườn lên.
Anh muốn cô phun nước.
Không sao, cô cũng có thể khiến anh bắn.
Tay của Tạ Đạo Niên xâm nhập vào huyệt non của cô, ra sức đâm vào rồi lại rút ra, thỉnh thoảng cong ngón tay lên móc dịch ngọt ra ngoài, còn Lục Yên vẫn đang dùng miệng liếm ʍúŧ gậy th*t của anh, tiếng nước bọt vang lên liên tục trong không khí.
Hai người đang ra sức lấy lòng nhau, căn phòng tràn ngập hương thơm của cuộc yêu.
Đây là lần đầu tiên Lục Yên dùng miệng, Trường Canh là người thích sạch sẽ, chỗ nào cũng sạch sẽ, cô ʍúŧ ngày càng hăng say.
Hai bên đường tràn ngập cây Thất Lý Hương, một cơn gió thổi qua, cả con phố tràn ngập hương hoa Thất Lý Hương.
Tiếng đàn piano vẫn đang từ từ vang lên.
Anh thở hổn hển, ra sức ra vào huyệt non của cô, Lục Yên cũng đang phun ra nuốt vào với tốc độ nhanh chóng, bàn tay đặt trên gậy th*t liên tục làm việc xấu, thỉnh thoảng xoa nắn hai viên ngọc ở phía dưới.
Huyệt non bắt đầu có nước chảy ra, cô cũng cảm nhận được gậy th*t đang run rẩy trong bàn tay của cô.
Cùng nhau đè nén lại tiếng ՐêՈ Րỉ sung sướng.
Dịch ngọt chảy ra ngày càng nhiều, Lục Yên cố gắng mở rộng hai chân hết cỡ, để động tác tay của anh dễ dàng ra vào hơn.
Cô không nhịn được ՐêՈ Րỉ thành tiếng.
Đã bắt đầu có nước chảy ra.
Tạ Đạo Niên biết cô sắp đạt cao trào, tốc độ ra vào càng nhanh hơn, Lục Yên ra sức liếm ʍúŧ gậy th*t của anh, hai người không ai nhường ai.
Dường như là vì hai người mà tiếng nhạc piano càng vội vã hơn.
Cuối cùng, anh bắn, cô phun, bất phân thắng bại*.
(*bất phân thắng bại: ngang nhau, không ai hơn ai, không ai thắng cũng không ai thua.)
Tạ Đạo Niên giơ ngón tay dính đầy dịch ngọt của cô lên cho cô nhìn.
Lục Yên đứng lên, đi đến thùng rác, mở miệng ra, một dòng chất lỏng màu trắng rơi xuống, biến mất vào bóng tối.
Tạ Đạo Niên đưa khăn tay ra lau miệng giúp cô, "Khó chịu không?"
Lục Yên lắc đầu, ôm lấy anh, "Không hề, em cảm thấy rất hạnh phúc."
"Vậy, anh vào nhé?"
"Ừm."
Anh đặt cô nằm xuống giường, tách hai chân cô ra, Lục Yên nằm trên giường, tóc đen xõa tung ra, bộ иgự¢ phập phồng, có mấy ngọn tóc lọt ở giữa khe иgự¢ sâu hun hút.
Anh hạ lưu* dùng tay vỗ lên nơi đó của cô, khiến cô ՐêՈ Րỉ một lúc.
"Gọi tên anh đi."
"Trường Canh ~ "
"Ừm, gọi lại đi." Nói xong, anh đưa mũi khoan của mình vào cửa vào của cô, từng hạt mồ hôi lớn rơi xuống bụng, sau đó từ từ rơi xuống bụi cỏ màu đen.
" Trường Canh ~"
Anh đột nhiên đánh mạnh vào ௱ôЛƓ cô, nắm vào thành giường để mượn sức, nhấc hai chân của cô lên cao, đâm vào một phát thật mạnh.
Giọng nói buồn bực, "Gọi lại."
Nước mắt cô chảy ra, "Trường Canh~"
Tạ Đạo Niên ôm cô nhấc lên, để hai chân cô vòng qua eo anh, hai tay cầm ௱ôЛƓ cô bắt đầu ra ra vào vào.
Ngư tường thiển để, phong hồi lộ chuyển*.
(*Ngư tường thiển để, phong hồi lộ chuyển: Đây là một câu thơ (?) của Mao Trạch Đông,: Nội dung được dịch nghĩa là bởi vì độ trong của nước, cộng thêm độ sâu của con sông nên con cá thả sức bơi lội tự do. Nó ngụ ý sự khao khát của tác giả, ước muốn theo đuổi sự tự do, muốn được giải phóng bản thân. Trong trường hợp này thì con cá là gậy th*t của TĐN còn con sông là huyệt non của LY