Đẹp______
Một ngày trước tết Trung Thu, Lục Yên đến đại học Z chờ Tạ Đạo Niên, anh nói tối nay đi ra ngoài một lúc, có một vấn đề học tập cần thảo luận với bạn học của anh.
Cô đeo cặp sách chờ anh ở cổng trường, ngẩng đầu nhìn bầu trời, phát hiện trên cành cây treo rất nhiều những bông hoa giả màu đỏ, nhìn từ xa rất giống hoa thật, không biết ai lại giành thời gian để trang trí như vậy.
Trong lúc rảnh rỗi, cô ngồi nghịch những bông hoa, cây cỏ trên mặt đất.
Lúc Tạ Đạo Niên chạy đến, nhìn thấy cảnh cô đang ngồi xổm xuống, chiếc quần sooc jean bao quanh bắp đùi trắng nõn của cô, chiếc áo ngắn nên để lộ ra một chút da thịt trắng ngần ở phần eo của cô, dưới chân đeo một đôi dép quai, lộ ra hình xăm một con hồ điệp nhìn rất đẹp.
Anh từ từ dừng bước chân lại, tiến lên xoa đầu cô.
"Trường Canh."
"Xin lỗi, đã để em phải đợi lâu." Nói xong kéo tay cô lên, "Đi thôi, chúng ta đi về."
"Trường Canh, tối mai em làm một ít bánh quy rồi mang sang cho bác trai bác gái được không?"
"Được, khi nào em đến thì anh sẽ xuống đón."
......
Hôm nay là tết Trung Thu, sáng sớm, có một xe ôtô con đỗ trước cửa hàng Vân Phù Cư, một bà cụ khuôn mặt phúc hậu bước xuống xe, trong tay sách túi to túi nhỏ quà cáp, bước chân rất có sức sống, khuôn mặt hồng hào, người chưa vào cửa mà tiếng đã vào trước.
"Trường Canh, bà đến thăm cháu rồi đây!"
Tạ Đạo Niên dừng lại đôi tay đang gảy bàn tính, Trần Lộ đi ra ngoài trước anh một bước. Cười nói: "Dì tới rồi ạ."
Tiêu Diệu Thường bỏ một đống quà cáp xuống, ra sức lau mồ hôi, "Ai ui, đây là sầu riêng Miêu Sơn Vương*, nếu không phải thấy nhiều người khen ngon thì dì không mua đâu, mau chia nhau đi."
(*Miêu Sơn Vương = (phiên âm địa phương) Mao Shan Wang = (phiên âm tiếng anh) Musang king, là loại sầu riêng ngon và đắt nhất thế giới, có nguồn gốc ở Malaysia.)
Tạ Đạo Niên đi đến cầm đồ mang vào phòng giúp bà, "Bà, bà đến là được rồi, sao lại mang nhiều quà cáp theo như này?"
"Muốn mang đến để cho Trường Canh ăn thử, nào, để bà nhìn cháu bà nào, ai ui, sao lại đẹp trai như này chứ?"
Tiêu Diệu Thường có khuôn mặt rất phúc hậu, từ nhỏ bà đã được mọi người yêu thích, lấy chồng làm kinh doanh, có hai người con, một trai một gái, bà rất chiều con cháu, đặc biệt thương Tạ Đạo Niên.
Điều mà Tạ Đạo Niên mong muốn nhất trước đây là người bà này có thể từ Hồng Kông sang đây chơi với anh, như vậy thì Tạ Vân Bằng sẽ không lúc nào cũng làm bộ mặt nghiêm khắc nữa.
Tiêu Diệu Thường ngồi trên ghế, Tạ Đạo Niên bật điều hòa, đi pha trà cho bà.
Bà lau mồ hôi trên mặt, "Cửa khẩu La Hồ đông người quá, bà già như bà đây phải đợi những nửa ngày mới về được đến đây."
Tạ Đạo Niên đưa chén trà cho bà, "Bà, bà uống trà ạ."
"Ừm, ừm."
Trần Lộ cầm một ít quả khô đến, "Dì, quả óc chó mà dì thích ăn nhất đây ạ."
Tiêu Diệu Thường vui vẻ cười đến mức cả hai mắt đều híp lại, "Các cháu còn nhớ rõ dì thích ăn gì cơ à? Dì còn tưởng rằng các cháu đã quên bà già này rồi chứ."
Tạ Đạo Niên cầm quả óc chó bóc hạt ra cho bà, từng hạt từng hạt được bóc ra, miệng Tiêu Diệu Thường cười vô cùng thoải mái, trên mặt có khá nhiều nếp nhăn.
"Trường Canh vẫn chu đáo như vậy a."
Tạ Đạo Niên cười, hỏi, "Bà có định ở đây qua tết Trung Thu không ạ?"
Tiêu Diệu Thường gật đầu, "Bọn A Phương đều đi Indonesia nghỉ mát rồi, bà nghĩ đã lâu không được gặp Trường Canh, nên về đây chơi nhân dịp tết Trung Thu."
Tạ Đạo Niên cười nhẹ, "Bà cứ ở lại đây chơi lâu lâu đi ạ."
Tạ Vân Bằng đi ra ngoài nhập hàng mới vừa trở về, vội vàng đi vào nhà.
"Dì, sao dì đến mà không gọi điện trước cho cháu?"
"Không sao đâu, dì đến đây chơi nên các cháu không cần phải tiếp đón long trọng đâu."
Tạ Vân Bằng hỏi Trần Lộ, "Đã mua thức ăn chưa?"
"Vẫn chưa."
Tạ Vân Bằng cầm chìa khóa lên tay, "Để tôi đi cho, Trường Canh, tiếp chuyện với bà đi."
Tạ Đạo Niên gật đầu, Tiêu Diệu Thường đứng lên, "A Bằng, đừng mua nhiều thức ăn, bà già này không ăn hết đâu."
Trần Lộ nở nụ cười, Tạ Đạo Niên tiếp tục rót trà cho bà, dáng vẻ tập trung tinh thần nhìn vô cùng đẹp trai, Tiêu Diệu Thường nhìn anh, mắt chớp chớp, không biết đang suy nghĩ việc gì.
Tiêu Diệu Thường hỏi Trần Lộ, "Lộ Lộ à, đưa dì ra ngoài thăm quan đi, từ lúc cửa hàng được trang trí lại dì vẫn chưa được nhìn thấy."
Trần Lộ đưa bà ra ngoài, đi đến góc nhà, Tiêu Diệu Thường nhỏ giọng hỏi, "Trường Canh đang yêu đúng không?"
Trần Lộ che miệng cười, "Vâng, đang yêu ạ."
Tiêu Diệu Thường thích thú, hỏi vội: "Thế nào? Cô bé đó thế nào?"
"Rất xinh đẹp, tính tình cũng tốt, nhà cô bé cách nhà mình mấy con phố."
Tiêu Diệu Thường không che giấu được sự hài lòng, "Thật tốt a, bao giờ dẫn đến đây cho dì xem được không?"
Trần Lộ cười vô cùng vui vẻ, "Hình như Trường Canh đã có dự định tối nay đưa cô bé đó đến đây cho dì xem đó."
"Được, được, đúng là chuyện tốt a."
.......
Đêm nay trăng tròn, nhìn vô cùng đẹp.
Tạ Vân Bằng đặt bánh trung thu lên bàn thờ, xào một đĩa ốc to, Trần Lộ thì đang bóc sầu riêng, Tạ Đạo Niên ở dưới nhà rửa nho, Tiêu Diệu Thường nấu một nồi chè táo đỏ hạt sen*.
Hạt dẻ, bưởi Sa Điền*, cộng với pháo hoa trên trời, buổi tối hôm nay vô cùng ý nghĩa. Tạ Đạo Niên đưa một quả nho vào miệng, ngẩng đầu lên ngắm trăng rằm đang tỏa sáng.
(*bưởi Sa Điền, Sa Điền là tên một huyện của Trung Quốc, nơi nổi tiếng có giống bưởi ngon.)
Không biết cô đang làm gì nhì?
Không biết cô đang làm gì nhì?
Tầng ba của Tử Trúc Uyển.
Lục Yên đang chuẩn bị đồ ăn, mở hộp bánh trung thu Thất Tinh Bạn Nguyệt cho lên bàn thờ, thắp hương, Đào Nhạc dành chút thời gian rảnh về nhà ăn Trung Thu với cô, sau khi ăn xong còn phải đi đến hộp đêm luôn.
A Bảo ở dưới liên tục nhảy lên xuống.
Lục Yên đã phải mất vài miếng thịt với nó.
"Mẹ, mẹ cũng thắp hương đi."
Đào Nhạc cầm lấy thẻ hương, cúi người hướng về mặt trăng, trong miệng nhẩm đọc ước nguyện, sau đó cầm hương cắm xuống bát hương.
Mọi người đều nói ngày mười sáu mặt trăng tròn nhất, nhưng Lục Yên nghĩ, ngày mười lăm trăng cũng rất tròn.
Bên ngoài có pháo hoa nổ, vô cùng náo nhiệt.
Lúc trước Đào Nhạc cũng thường mua pháo hoa cho Lục Yên chơi, hôm qua Lục Yên đã đi mua mấy cái đèn Ⱡồ₦g giấy.
Trong lúc ăn bánh trung thu thì có mấy cuộc điện thoại gọi đến, đều tìm Đào Nhạc có việc gì đó.
Đào Nhạc rất giỏi trong việc xã giao, khả năng kinh doanh giỏi, quản lý nhân viên cũng vô cùng tốt, lại cộng thêm ngoại hình xinh đẹp, nên có rất nhiều người theo đuổi, nhưng những người đó cũng chỉ theo đuổi được hai, ba ngày là từ bỏ.
"Ngại quá, tôi còn phải ở nhà với con gái của tôi."
Cúp máy xong, Đào Nhạc dùng dĩa xiên một miếng bánh trung thu, ăn không nhiều, cầm đũa gắp thức ăn do Lục Yên làm, nếm thử xong gật gật đầu, "Yên Yên, nấu ăn ngày càng ngon a."
Lục Yên bóc hạt dẻ cười*, hai mắt cười cong lên như trăng lưỡi liềm, "Cảm ơn mẹ đã khen ạ."
*hạt dẻ cười: sẽ chú thích ảnh sau
Đào Nhạc xoa đầu cô, dịu dàng nói, "Việc học có nặng nề quá không? Tiền có đủ tiêu không?"
"Đủ ạ."
"Sao ăn tiêu ít như vậy?"
Lục Yên không nói gì, uống một hụm sưỡi tươi, cười ngại ngùng với bà.
Đào Nhạc biết cô nghĩ gì, liếc mắt nhìn cô, "Có bạn trai liền quên mẹ."
Lại nói thêm một câu, "Ở trong mắt con, cậu ta cái gì cũng tốt a."
"Cũng không hoàn toàn như vậy ạ."
Có đôi khi cũng rất xấu xa.
Hai mẹ con cứ nói chuyện phiếm như vậy, hai tiếng sau, ông chủ của Đào Nhạc gọi điện thoại đến, kêu bà trở về làm việc. Đào Nhạc lau miệng xong đứng lên, cầm túi xách đi ra ngoài, "Mẹ đi làm đây, nếu ra ngoài chơi thì nhớ khóa cửa cho cẩn thận vào."
"Vâng, mẹ đi cẩn thận ạ."
Cánh cửa khép lại, A Bảo dụi đầu vào chân cô, Lục Yên véo mặt nó một cái, đúng lúc này Tạ Đạo Niên gọi điện thoại đến.
"Trường Canh, em đang định sang nhà anh."
"Em sang đây đi, khi nào đến thì gọi anh xuống đón."
"Vâng ạ."
Cúp điện thoại, Lục Yên đi vào phòng thay quần áo.
.....
Trên sân thượng của Vân Phù Cư, cả gia đình đang vừa ăn bánh trung thu vừa ngắm trăng, hiếm khi vẻ mặt của Tạ Vân Bằng ôn hoà như này, Tạ Đạo Niên rót cho Tiêu Diệu Thường một cốc nước đường, "Bà, bà uống nước đường ạ."
"Ừm, ừm." Tiêu Diệu Thường cười tủm tỉm nhận lấy, nhìn xung quanh, ghé đầu sát vào Trần Lộ, nhỏ giọng hỏi, "Sao cô bé kia vẫn chưa đến vậy?"
Có tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Tạ Đạo Niên cầm máy lên nhìn, đứng dậy đi sang chỗ khác nghe máy.
Trần Lộ cười cười, "Như này là đã đến rồi đó?"
"Tốt, tốt!"
Tạ Đạo Niên nghe điện thoại xong đi về chỗ ngồi, "Bà, cháu xuống dưới nhà một lúc ạ."
Tiêu Diệu Thường vẫy tay, cười nói, " Đi đi, đừng để người ta đợi lâu."
Tạ Đạo Niên chạy xuống nhà, Tạ Vân Bằng lấy một điếu thuốc ra hút, hỏi Trần Lộ, "Là cô nhóc Lục Yên?"
Trần Lộ gật đầu, Tạ Vân Bằng không nói gì, nhả ra một hụm khói.
Thảo nào chạy nhanh như vậy, ti mã chiêu chi tâm lộ nhân giai tri*.
(*ti mã chiêu chi tâm lộ nhân giai tri (hán việt) = (việt hóa) lòng của Tư Mã Chiêu, người qua đường cũng biết; đây là thành ngữ của Trung Quốc, ý là suy nghĩ trong lòng thể hiện rất rõ lên trên khuôn mặt, người ngoài nhìn vào là biết.)
Cánh cửa của sân thượng được mở ra, Tạ Đạo Niên nắm tay Lục Yên bước vào, hôm nay cô xõa tóc sang hai bên, mái tóc đen mượt óng ả, mặc một chiếc váy màu xanh đậm, mặt không hề dùng phấn trang điểm, nhìn vừa tự nhiên lại vừa trang nhã.
Tiêu Diệu Thường nhìn cô, hạ thấp giọng nói với Trần Lộ. "Xinh quá."
"Trường Canh rất thích cô bé. "
"Bà, đây là Lục Yên ạ."
Lục Yên không nghĩ đến rằng còn có một người trưởng bối* nữa ở đây, nhất thời có chút khẩn trương, hơi cúi đầu xuống, "Cháu chào bà ạ."
(*trưởng bối: người bề trên, bậc cha chú, bậc ông bà, bậc đàn anh...)
Tiêu Diệu Thường kéo tay cô lại gần, cười hỏi, "Con gái nhà ai mà xinh thế này, cháu bao nhiêu tuổi rồi?"
"Dạ, cháu 22 tuổi, vẫn đang học đại học năm ba ạ."
"Ồ, lớn thế rồi à, bà còn cứ nghĩ cháu mới 18 tuổi thôi ý."
Tạ Đạo Niên kéo ghế ra cho cô ngồi xuống, Lục Yên chào hỏi từng người một, Tạ Vân Bằng hờ hững nói ừ một tiếng, Trần Lộ cầm một múi bưởi đưa cho cô, "Tiểu Yên, ăn bưởi đi."
"Vâng, cháu cảm ơn bác ạ."
"Cháu để gì trong túi này vậy?"
"Trong túi này của cháu đựng gì vậy?"
Lục Yên mở túi ra, "Dạ, cháu làm một ít bánh quy ạ."
Tiêu Diệu Thường cầm túi vải lên, phát hiện trên túi còn có hình hoa văn rất tinh xảo, hỏi, "Cháu biết làm bánh quy à?"
Tạ Đạo Niên nói xen vào, "Tay nghề của cô ý cũng khá giỏi đó ạ."
Tiêu Diệu Thường nghe xong càng cảm thấy cao hứng, "Khéo tay như vậy a?"
Lục Yên có chút khiêm tốn, "Dạ, cái này do cháu được học ở trên trường ạ."
Cô nhìn Tạ Đạo Niên, ánh mắt trưng cầu ý kiến, Tạ Đạo Niên rót trà cho cô, nói nhỏ: "Làm quen một chút thôi, đừng khẩn trương."
Lục Yên gật đầu, Tạ Vân Bằng vẫn ngồi hút thuốc, nhìn ánh mắt thản nhiên của cô, Lục Yên cầm hộp bánh quy đưa qua cho ông, "Bác trai, bác ăn một chút đi ạ."
Giọng Tạ Vân Bằng nặng nề, "Tôi không thích ăn đồ ngọt."
Lục Yên ngẩn người, thu tay lại.
Tiêu Diệu Thường nhìn Lục Yên, rồi lại nhìn Tạ Vân Bằng, hai đầu lông mày nhíu lại.
Tạ Đạo Niên tách một múi sầu riêng ra đưa cho ông, "Bố, bố ăn sầu riêng đi ạ."
Tạ Vân Bằng nhận lấy, vừa định đưa vào miệng, lại nghĩ đến lời mình vừa nói, trong nháy mắt khuôn mặt ông đỏ lên, bàn tay ông giữ nguyên vị trí một lúc, lúc sau mới đặt miếng sầu riêng xuống.
Ông nhìn về phía Tạ Đạo Niên, "Dám trêu chọc bố anh hả?"
Tiêu Diệu Thường nói, "A Bằng à, Trường Canh đã lớn như vậy rồi cháu còn quản lí nó chặt chẽ như vậy làm gì cơ chứ?"
Tạ Vân Bằng nhìn Lục Yên, nói, "Không quản nó, là nó sẽ đi nhầm đường."
Cổ họng của Lục Yên đau thắt lại.
Tạ Đạo Niên không nói gì, Tiêu Diệu Thường cảm thấy đau lòng cho anh, "Dì thấy Trường Canh rất giỏi, sao lại đi sai đường gì chứ? Con gái nhà người ta còn làm đồ ăn mang sang đây để biếu cháu đây này."
Lục Yên cảm thấy nội dung cuộc nói chuyện đã đi quá xa, cái tay đặt ở dưới bàn của cô lắc lắc tay Tạ Đạo Niên, Tạ Đạo Niên nói nhỏ, "Nào, cứ để bà nói đi."
Tiêu Diệu Thường rất hiểu Tạ Đạo Niên, bà là trưởng bối, nên Tạ Vân Bằng cũng đương nhiên không dám cãi lại lời của bà.
"Trước đây, khi Trường Canh còn nhỏ, cháu nào là cầm móc áo, cầm gậy gỗ dậy dỗ nó, nó muốn mua một cuốn truyện tranh thôi mà cũng không dám nói ra, bây giờ cháu vẫn muốn ép buộc nó, thằng bé cũng lớn như này rồi, cháu cần gì phải lo lắng, ép buộc nó nữa chứ?"
Tạ Đạo Niên uống trà, cũng rót cho Lục Yên một chén.
Sao cô lại cảm giác được anh có chút hả hê nhì?
Bầu không khí trên sân thượng rơi vào yên tĩnh, Tạ Đạo Niên rót một chén trà cho Tiêu Diệu Thường, "Bà uống trà đi ạ."
Tiêu Diệu Thường gật đầu, thở dài, "Thật là, từ xa xôi về đây, mà vẫn để cho cháu ngoại của bà phải khó xử như này."
Tạ Vân Bằng đuối lý, không nói lời nào.
Tiêu Diệu Thường hỏi Lục Yên, "Cháu thích ăn sầu riêng không?"
Lục Yên gật đầu, "Thích ạ."
"Đến đây, bà cho cháu một miếng."
Lục Yên nhận lấy, "Cháu cảm ơn bà ạ."
Tạ Đạo Niên nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, đưa cho cô một cái khăn giấy, "Ăn đi, không lát nữa dính đầy tay đấy."
Tiêu Diệu Thường che miệng lại cười nói với Trần Lộ, "Ai ui, dì chưa từng thấy Trường Canh như này đâu đấy."
Trần Lộ trả lời, "Tiểu Yên là một cô gái cởi mở, hay cười, nên từ khi Trường Canh yêu cô bé thì cũng cởi mở, vui vẻ hơn trước."
"Yêu được bao lâu rồi?"
"2 năm."
"Mới 2 năm mà đã đưa đến đây gặp dì, yêu đến mức như vậy?"
"Thật ra cũng không phải là 2 năm, chắc là lâu hơn nữa cơ, nhưng Trường Canh là người cái gì cũng giữ trong lòng, nên không nói chuyện gì với cháu cả."
Lục Yên nghe thấy được cuộc trò chuyện thì thầm giữa hai người, khuôn mặt đỏ bừng lên, cô nhìn Tạ Đạo Niên, anh cười ý vị thâm trường, rồi lại nhìn Tạ Vân Bằng, trong lòng có chút buồn phiền.
Lục Yên là một cô gái tốt.
Cô rót trà cho Tiêu Diệu Thường, "Bà, bà uống trà ạ."
Tiêu Diệu Thường cảm giác giọng cô rất nhỏ nhẹ, dễ nghe, dáng vẻ lại ngoan hiền, không nhịn được liền hỏi, "Cháu học đại học nào vậy?"
Lục Yên nhìn Tạ Đạo Niên, "Dạ, cháu học ở đại học H, ở ngay trong nội thành ạ."
Tiêu Diệu Thường cười lớn, bà vỗ vỗ tay cô, "Gần như vậy à, rất tốt, rất tốt."
Tạ Đạo Niên không nhịn cười được, tay Lục Yên để ở dưới mặt bàn véo bàn tay của anh.
Tạ Đạo Niên chạm vào bắp đùi của cô, sờ mó một lúc.
Hai người liên tục làm chuyện mờ ám dưới mặt bàn, nhưng trên mặt vẫn không có biểu hiện gì khác thường.
Bầu trời được pháo hoa thắp sáng rực, hương thơm của hoa Thất Lý Hương lan tỏa khắp trong không khí, nồng nặc, đi sâu vào từng tế bào trong phế quản, hoa ở trong chén, trăng cũng ở trong chén, pháo hoa nổ lóe sáng trên bầu trời, chiếu sáng màn đêm đen tối.
Tiêu Diệu Thường đã lớn tuổi, không có nhiều sức lực, bà hỏi Lục Yên mấy vấn đề, Tạ Đạo Niên ngồi ở bên cạnh "thêm dầu vào lửa", hỏi đến trong nhà có bao nhiêu người, Lục Yên thành thật trả lời, ngay cả công việc của Đào Nhạc cũng không giấu diếm, Tạ Vân Bằng có chút bất ngờ, nhìn cô một cái, sau đó lại hút thuốc.
"Tối nay mẹ cháu không rảnh à?"
"Dạ vâng, mẹ cháu phải đi làm ạ."
"Vất vả như vậy a?"
Lục Yên gật đầu, ánh mắt rất chân thành, Tiêu Diệu Thường nhịn không được, lại hỏi, "Cháu lớn lên ở thành phố Ngô à?"
"Dạ không phải ạ, lúc trước cháu sống ở nơi khác, sau đó chuyển đến sống ở mấy thành phố khác nhau, thi đậu đại học ở đây, nên mới chuyển đến đây sống ạ."
Tiêu Diệu Thường nghe cô nói sơ qua thôi, cũng đã cảm thấy cô đã phải trải qua rất nhiều khó khăn, bà nói, "Đứa nhỏ này, cháu đã phải chịu nhiều vất vả rồi."
"Không vất vả ạ."
Tạ Đạo Niên ngồi bên cạnh chen vào một câu, "Cô ý rất dũng cảm."
Lục Yên liếc xéo anh một cái, Tiêu Diệu Thường nở nụ cười.
Trần Lộ bóc hạt dẻ, thấy Tạ Vân Bằng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, lấy tay đẩy ông một cái.
"Ông Tạ, nghiêm mặt làm gì đấy?"
Tạ Vân Bằng chọc mấy cái lỗ trên bánh trung thu, "Thằng nhóc xấu xa, lại dám ngáng chân ông đây."
Tiêu Diệu Thường hỏi, "A Bằng, nói gì vậy?"
".... Không có việc gì đâu dì."
Hương thơm của hoa Thất Lý Hương ngày càng nồng, tâm trạng của Tạ Đạo Niên vô cùng vui vẻ.
Trong lúc Lục Yên vẫn chưa hiểu gì, Tạ Đạo Niên đã đưa cô đi gặp người bà được cả gia đình anh kính trọng, tối hôm đó, ăn hai miếng sầu riêng, trong miệng tràn ngập hương vị sầu riêng, Tiêu Diệu Thường lại tiếp tục đưa cho cô, "Cái này ăn ngon lắm, ăn nhiều chút đi."
Bà cụ đưa ba miếng sầu riêng qua, tối hôm đó đã ăn hai miếng rồi lại bị Tạ Đạo Niên đưa cho mấy chén trà hoa nhài, cái bụng căng phồng lên. Trước khi về, bà giữ cô lại nói, thỉnh thoảng đến chơi với bà.
Tạ Đạo Niên đưa cồ về nhà, Lục Yên đánh anh không ngừng.
"Hừ.... sao cả một buổi tối, hừ.... anh đều chỉ biết cười thôi hả?"
"Tối nay gặp bà rồi, em cảm thấy thế nào?"
Lục Yên suy nghĩ một chút, "Rất hoạt bát, ừm.... cũng rất nhiệt tình."
"Bà là người ăn chay, tâm địa vô cùng tốt, đối xử với anh rất tốt."
Lục Yên nghĩ đến dáng vẻ kinh ngạc tối nay của Tạ Vân Bằng, không nhịn được véo anh, "Anh thật xấu xa."
Tạ Đạo Niên và cô định đi đến một chỗ, anh gõ đầu cô, "Anh mà không đi đường vòng để cứu nước, thì sau này em sẽ gặp rắc rối."
(Yang: đường vòng cứu nước, ý chỉ là đường thẳng không đi được thì phải đi đường vòng, ở đây là chỉ việc Tạ Vân Bằng không thích Lục Yên, mà TVB lại rất kính trọng Tiêu Diệu Thường, nên Tạ Đạo Niên đã "dùng" Tiêu Diệu Thường để "đấu" lại TVB, khiến ông nghe theo TDT mà chấp nhận Lục Yên.)
Lục Yên dừng chân lại, liên tục đánh anh.
Tạ Đạo Niên đứng đó cười đến mức hai vai run lên.
Cô ôm anh, "Trường Canh.... Hừm.... Sao anh lại tốt như vậy chứ?"
Anh để cằm lên đầu cô, "Ừm."
Cô nhớ lại khuôn mặt xám xịt của Tạ Vân Bằng, hỏi anh, "Tối nay... em... có thể hiện tốt không?"
"Tốt, thành thật nhưng hơi ngốc."
"Anh mới ngốc."
Tạ Đạo Niên cười cười, véo má cô, Lục Yên véo lại anh.
Trăng tròn lơ lửng trên bầu trời, hai người đi chầm chậm vào ngõ hẻm.
.....
Khi Tạ Đạo Niên trở về, thấy bà và bố đang ngồi nói chuyện ở ngoài sân, sắc mặt của Tiêu Diệu Thường trông khá nghiêm trọng, hai tay không ngừng lần tràng hạt*, Tạ Vân Bằng ngồi đối diện im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu.
(*tràng hạt: cái vòng tay mà các nhà sư hay đeo, thỉnh thoảng vừa niệm kinh vừa lần tràng hạt.)
Tạ Đạo Niên dừng lại chào hỏi Tiêu Diệu Thường nhìn anh Trường Canh đã về rồi à đi nghỉ ngơi sớm đi bà và bố cháu còn ngồi đây nói chuyện một lúc nữa
Tạ Đạo Niên dừng lại chào hỏi, Tiêu Diệu Thường nhìn anh, "Trường Canh đã về rồi à, đi nghỉ ngơi sớm đi, bà và bố cháu còn ngồi đây nói chuyện một lúc nữa."
Tạ Đạo Niên gật đầu, nhìn Tạ Vân Bằng, vẻ mặt ông không thay đổi, nói với anh, "Vào nhà đi."
Anh đi vào nhà, Trần Lộ đang thu dọn bát đũa.
"Mẹ, để con giúp mẹ một tay."
"Tiểu Yên về đến nhà chưa?"
"Rồi ạ."
Tạ Đạo Niên cầm bát đũa mang vào nhà bếp rửa sạch sẽ, Trần Lộ bước đến hỏi anh, "Trường Canh, đã chuẩn bị gì cho cuộc thi sắp tới chưa?"
"Chuẩn bị tốt rồi ạ."
Bà nhìn người con trai đã lớn, trong lòng rất vui mừng, hạ thấp giọng nói, "Nói cho mẹ nghe đi, có phải con quyết định ở cùng với Tiểu Yên không?"
Hai từ ở cùng này, có mấy nghĩa liền.
Nhưng mà Tạ Đạo Niên và Trần Lộ đều có cùng một suy nghĩ, anh dừng tay đang rửa bát lại, gật đầu.
Trần Lộ nở nụ cười, bà cũng nhìn ra được tình cảm mà con trai mình dành cho Lục Yên, nhưng bà không ngờ, người con trai của mình mới lần đầu tiên yêu thôi mà đã yêu sâu đậm như thế, không hề giống tính cách vốn có của con bà a.
Như vậy cũng tốt, tình cảm sâu đậm, cuộc sống vợ chồng mới hạnh phúc.
"Tiểu Yên là một cô bé tốt, yêu đương với con gái nhà người ta cho tử tế một chút, bố con là kiểu người cổ hủ, không cần để ý đến ông ấy, sớm muộn gì con cũng thuyết phục được ổng ấy thôi."
"Vâng ạ." Anh cũng không quan tâm đến việc này, anh chỉ sợ Lục Yên nghĩ ngợi lung tung thôi.
Trần Lộ rất thích trêu ghẹo anh, "Không ngờ Trường Canh mà cũng có lúc như này nhá."
Trần Lộ che miệng cười đến mức không ngừng lại được.
Tối nay, có người vui mừng, cũng có người buồn, chuyện gì cũng sẽ có lúc thay đổi, sẽ có cả tốt và xấu.