Người chung thủy_______
"Đùng."
Một cái thùng gỗ được thả xuống dưới đáy giếng.
Thời gian trôi qua cũng không nhanh, nhưng lại nghĩ rất xa vời.
Tạ Đạo Niên múc nước vào chậu để rửa anh đào, Lục Yên ở bên cạnh giúp anh phân loại thư pháp.
"Lại đây, ăn thử." Tay anh vẫn còn mang theo hơi lạnh, cầm một quả anh đào đưa vào miệng cô.
Lục Yên nhìn nét chữ phóng khoáng trên tay, hỏi anh, "Trường Canh, anh luyện thư pháp được bao lâu rồi?"
"Luyện từ hồi nhỏ."
"Bác trai bắt anh luyện?"
"Ừm. Còn em, hồi nhỏ em học cái gì?"
"Bình thường mẹ em không ở nhà, em tự lên mạng học cách làm các món đồ thủ công*."
(*Thủ công = làm các món đồ bằng tay = handmade)
Tạ Đạo Niên xoa đầu cô, "Chắc lúc ý em rất buồn chán?"
"Không đâu, anh tưởng làm việc đó là đơn giản à?"
Thực sự là không đơn giản, muốn làm được một món thật đẹp không phải là dễ, không phải chỉ cần kiên trì là sẽ làm được, hơn nữa cô còn có thể coi việc đó thành công việc chuyên môn của mình.
Tạ Đạo Niên nở nụ cười, đưa vào miệng cắn một quả anh đào, "Em rất giỏi."
Lục Yên tiếp tục phân loại thư pháp, giúp anh xếp gọn lại, Tạ Đạo Niên đi đến phía sau ôm lấy cô, Lục Yên quay đầu lại nhìn anh, hai người hôn nhau một lúc, sau đó nhìn nhau cười.
Trần Lộ đang ở ban công thu dọn củ cải khô, nhìn xuống dưới nhà, nở nụ cười nhẹ. Tạ Vân Bằng ở bên cạnh hút thuốc, không nói gì.
Một con chim én bay qua, tốc độ nhanh như chớp.
.......
Khi Lục Yên về nhà, đi ngang qua tiệm giặt của chị Bạch Mân, thấy bên ngoài cửa tiệm có một đám người, đột nhiên, trong đám người đó có một người bị đẩy ra ngoài, Lục Yên vội vàng lùi lại phía sau mấy bước, sau khi thấy rõ người bị đẩy ra, liếc mắt, đi sang một bên.
Người bị đánh là Triêu Cường, lúc này anh ta đang ngã chổng vó, một người phụ nữ quần áo xốc xếch chạy ra từ tiệm giặt, đầu bù tóc rối, lớp trang điểm đã phai nhòa, nhìn rất chật vật.
Trên khuôn mặt của chị Bạch Mân in một dấu bàn tay, chị ra sức cầm chổi đuổi đánh người phụ nữ kia.
Người phụ nữ kia lăn mình mấy vòng rồi biến mất trong đám người.
Triêu Cường đứng dậy sau đó to mồm chửi mắng, "Đồ đàn bà tồi kia, dám đánh ông đây."
Có một người cao lớn đi ra khỏi đám người, là Triêu Thành anh trai của Triêu Cường, anh ta kéo Triêu Cường lại, "Mau xin lỗi em dâu đi."
Triêu Cường luôn rất sợ anh trai mình, hắn ta đi giày vào, sau đó run rẩy nói, "Ai bảo cô ta hung dữ cơ chứ."
Chị Bạch Mân ở trong đám người trừng mắt lườm hắn ta, Triêu Thành giơ nắm đấm lên, mọi người tự giác tránh ra, Triêu Cường ngã xuống.
Lục Yên thấy nước mắt của chị Bạch Mân vẫn còn vương trên khuôn mặt, chị xoay người đi về phía tiệm giặt, đóng cửa rầm một cái, mọi người không thấy hình ảnh náo nhiệt nữa, đều giải tán đi, còn Triêu Thành nhìn cánh cửa kia, nắm đấm cuối cùng cũng mở ra.
Lục Yên đứng yên tại chỗ, không nói gì.
Trên con phố này, có quán tào phớ của thím Vương, thím Vương có một cô con gái, khi sinh ra vì sốt cao mà não kém phát triển, về sau khi lớn lên cô bé thích cầm một cái micro đồ chơi hát trước cửa quán, Lục Yên nhiều lần bị cô bé kéo vào bắt làm khán giả nghe cô bé hát, đối với việc này thím Vương chỉ biết ngại ngùng không nói gì.
Vợ chồng nhà bác Thất thì đang chờ con trai tỉnh lại, còn chị Bạch Mân thì có một ông chồng tồi tàn, không biết làm gì ngoài thở dài ngao ngán.
Vẫn còn rất nhiều số phận khác, sống chật vật như vậy, mọi người đều sống cùng nhau, hít thở bầu không khí giống nhau, nhưng số phận cuộc đời lại khác nhau rất nhiều.
Lục Yên về nhà làm cơm xong ăn, đi đến ban công cầm bình phun nước tưới hoa sen đá*, A Bảo đang liếm cơ thể, Lục Yên cho nó ăn một chút thức ăn của mèo, nghĩ ngợi một lúc, đi vào phòng lấy tuýp thuốc mỡ mang đến tiệm giặt của chị Bạch Mân.
(*hoa sen đá: có ý nghĩa tượng trưng cho lòng son sắt trong tình bạn, tình yêu...)
Đi đến tiệm giặt của chị Bạch Mân, đi vào từ cửa sau, cô nhìn thấy chị Bạch Mân đang ngồi trên ghế, bóng lưng nhìn vừa yếu ớt vừa cô đơn.
Lục Yên gõ cửa, Bạch Mân đột nhiên rùng mình một cái, quay người lại, nhìn thấy cô, nở một nụ cười, "Tiểu Yên, tìm chị có chuyện gì à?"
"Chị Bạch Mân, em mang thuốc xoa Ϧóþ cho chị." Lục Yên để tuýp thuốc mỡ lên mặt bàn.
Bạch Mân vỗ vỗ bả vai của cô, "Cảm ơn em nhé."
Ánh đèn chiếu vào người Bạch Mân, nhìn chị khá nhợt nhạt, vết tát trên mặt nhìn còn đỏ và dữ tợn hơn lúc nãy.
Lục Yên tự dưng không biết mình nên làm cái gì nữa.
"Tiểu Yên, em có cảm thấy chị rất vô dụng không?"
"Không hề, em chưa bao giờ nghĩ chị như vậy."
Bạch Mân cười buồn bã, "Trước khi anh ta cưới chị, anh ta không phải là người như vậy, suốt ngày nói lời ngon ngọt, giờ chỉ biết tự trách bản thân không tìm hiểu kĩ."
Giọng nói Lục Yên chắc chắn, "Anh ta cũng có lỗi." Cô nhìn Bạch Mân với cái nhìn rất nghiêm túc, "Anh ta cũng có lỗi, có rất nhiều lỗi."
Tại sao mọi người lại chỉ biết khiển trách người bị hại cơ chứ?
Bạch Mân nở nụ cười, "Tiểu Yên, cảm ơn em, chị Bạch Mân sẽ cố gắng, sẽ sớm ly hôn với anh ta."
Lục Yên vội vàng gật đầu.
Cửa trước đột nhiên bị mở ra, Triêu Thành cầm thứ gì đó đi vào, nhìn thấy Lục Yên, có chút ngạc nhiên.
Lục Yên mỉm cười với Triêu Thành, sau đó đứng dậy, "Chị Bạch Mân, em về đây."
Bạch Mân đứng dậy tiễn cô ra cửa, chờ đến khi không nhìn thấy bóng dáng cô, chị mới đóng cửa, khóa lại, bên trong khôi phục lại sự yên tĩnh.
Côn trùng bay xung quanh bóng đèn điện.
Người đàn ông phía sau từ từ bước đến.
Ánh đèn rất sáng, cái bóng của bọn họ phản chiểu lên bức tường, người đàn ông càng ngày càng đi đến gần, cho đến khi cơ thể hai người sát vào nhau.
Bạch Mân nhắm mắt lại.
Buổi tối, mặt trăng trốn sau những đám mây có màu xanh đen, trên bầu trời thưa thớt vài ngôi sao, chậu hoa anh đào nở tươi tốt bên bệ cửa sổ, báo hiệu hoa sắp rụng.
Tạ Đạo Niên đang ở trong phòng đọc sách, tháng 11 này bắt đầu kỳ thi cấp quốc gia, thời gian không còn nhiều, cần phải tập trung ôn tập thật kĩ.
Két! Cửa phòng bị mở ra.
Cái bóng chuyển động, bước chân vững chãi.
Tạ Vân Bằng chắp tay sau lưng đi vào, Tạ Đạo Niên để sách xuống, "Bố."
Tạ Vân Bằng gật đầu, kéo ghế ra ngồi xuống, "Đang đọc sách?"
"Vâng ạ."
"Chuẩn bị kỳ thi thế nào rồi?"
"Vẫn đang ôn tập ạ."
Cuộc đối thoại kiểu như này đã diễn ra nhiều năm, từ nhỏ đến lớn Tạ Vân Bằng quan tâm nhất đến các cuộc thi, việc đọc sách, việc giáo dục anh.
Tạ Đạo Niên chưa bao giờ được mua những quả bóng bay nhiều màu sắc như những đứa trẻ khác, chỉ được mua và cho đọc những quyển sách học tập giành cho trẻ em.
Tạ Vân Bằng luôn luôn nghiêm khắc kiểm tra bài tập về nhà của anh, khi còn bé thỉnh thoảng anh có ham chơi mà làm càn một chút, sau đó về đến nhà thấy bố đang ngồi ở phòng khách với gương mặt đen lại, anh nhát gan đưa hai tay ra, bị ông cầm cái móc áo đánh một trận.
Tạ Vân Bằng dập tắt điếu thuốc, hỏi anh, "Trường Canh, năm nay con 23 rồi a?"
"Vâng ạ."
Tạ Đạo Niên lật sách, trả lời đơn giản.
"Yêu đương với cô nhóc kia thế nào rồi?"
"Bố, cô ý tên là Lục Yên."
Mỗi lần Tạ Vân Bằng nhắc tới Lục Yên đều với giọng điệu không tốt đẹp cho lắm, anh biết, ông không hài lòng về tính cách của Lục Yên, cũng không hài lòng về gia đình của Lục Yên.
Chỉ có cô gái khôn ngoan, dịu dàng, hiểu chuyện mới là người con dâu hoàn hảo trong mắt ông, ông vẫn tận tâm chỉ bảo Tạ Đạo Niên về chuyện này.
Ban đầu Tạ Đạo Niên cho rằng, về sau anh sẽ cưới một người vợ có tính cách như vậy.
Nhưng bây giờ đã khác.
Tạ Đạo Niên khép quyển sách lại, duỗi thẳng eo, "Bố, con biết bố không thích Tiểu Yên, con hi vọng bố có thể sớm bỏ thành kiến với cô ấy."
Tạ Vân Bằng cười nhạt, "Thành kiến gì, thành kiến việc đứng ở ngay bên đường hôn nhau?" Nói xong chỉ tay vào anh, "Bố thấy con ngày càng vượt quá giới hạn rồi đấy."
Tạ Đạo Niên xoa Ϧóþ mi tâm*, có chút bất lực, "Bố, kì thi này con sẽ thi nghiêm túc, nhất định không phụ lòng của bố, nhưng Tiểu Yên, cô ý là một cô gái rất tốt."
"Bố không quan tâm con thấy nó tốt hay không tốt, dù sao đi chăng nữa thì cô gái này cũng không thể cưới vào cửa nhà chúng ta, bố là người đầu tiên không đồng ý việc này."
Ánh mắt Tạ Đạo Niên trầm lắng, "Bố, chuyện kết hôn của con, là việc chỉ có con mới có quyền quyết định."
"Bây giờ con thấy mình đủ lông đủ cánh rồi đúng không?"
"Tất cả đều là nhờ vào sự dạy dỗ của bố ạ."
Tạ Vân Bằng bật dậy, trong иgự¢ ông như có một cơn sóng mạnh đánh ập tới.
Đây là lần đầu tiên trong bao nhiêu năm qua anh chống đối lại ông, "Con dám nói chuyện với bề trên như vậy à?"
Tạ Đạo Niên nhìn ông, ánh mắt kiên định, giọng nói hết sức nhẹ nhàng, "Bố chưa từng cảm thấy phương thức dạy dỗ của mình là sai ạ?"
Tạ Vân Bằng không nghe rõ, ông nhìn anh, "Cái gì cơ?"
Tạ Đạo Niên nở một cười nhạt nhẽo, "Thôi ạ, nói bố cũng không nghe."
Tạ Vân Bằng còn muốn nói nữa thì Trần Lộ gọi ông, "Ông Tạ, ông ở đâu đấy? Xuống đây cắt củ từ đi."
Tạ Đạo Niên gấp sách vào, Tạ Vân Bằng nhìn anh, thở dài, trước khi bước ra cửa, ông nói, "Cửa hàng của bố về sau cũng là của con, bố cũng chỉ có một người con, nên bố hy vọng con luôn sinh sinh tính tính*."
(*sinh sinh tính tính: hiểu chuyện, biết nghe lời... Nguồn: Baidu)
Cánh cửa được nhẹ nhàng đóng lại, căn phòng khôi phục lại sự yên tĩnh.
Tạ Đạo Niên đưa tay lên trán xoa Ϧóþ, nhắm mắt lại, không biết đang nghĩ gì. Khi mở mắt ra thì thấy cái móc khóa táo đỏ trên mặt bàn, cẩn thận cầm lên nhìn ngắm, sau đó đặt một nụ hôn nhè nhẹ lên đó.
....
Ngày qua ngày cứ thế mà trôi qua một cách bình thường, Tạ Đạo Niên đang chuẩn bị cho kì thi sắp tới, Lục Yên không có quấy rầy anh, dạo này cô cũng đã chăm chỉ làm bài tập, Đào Nhạc không can thiệp vào việc học tập của cô, hầu như việc học tập của Lục Yên đều do cô tự mình quản lý.
Ban đầu, đối với công việc làm đồ thủ công này của cô thì Đào Nhạc không hề đồng ý, nhưng do sự kiên trì theo đuổi của Lục Yên, nên bà cũng không nói gì nữa.
Gần đây có một cuộc thi về thủ công mỹ nghệ, giáo viên đề cử cô tham gia, thời gian rảnh rỗi Lục Yên đều luyện tập may vá, cô giành thời gian khá nhiều để luyện tập, hàng ngày, điều đầu tiên cô nghĩ đến khi mới ngủ dậy là nên mang tác phẩm gì đi thi đấu, nhắm mắt lại thì nghĩ nên làm tác phẩm đó như thế nào.
Lúc trước cô rất lười, bây giờ hình như cô đang bù lại khoảng thời gian lười biếng lúc trước.
Bạn cùng phòng rời giường sau đó đi rửa mặt đánh răng, các bạn của cô vẫn đang học môn học tự chọn, chương trình học của Lục Yên khá ít, cô đem toàn bộ tinh lực của mình giành cho việc chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới.
Mấy cô bạn cùng phòng thấy vậy, nói, "Tiểu Yên, cậu chăm chỉ như vậy, những người lười như bọn tớ sao chịu nổi a?"
"Đó là do bị bắt buộc, chứ tớ cũng lười a."
Tác phẩm lần này của cô có chủ đề là thế giới động vật, từng con thú một, con nào con đấy cũng vô cùng tinh xảo, phí không ít tinh lực* của cô đó.
(*tinh lực = tinh thần + thể lực)
"Cậu định làm những món đồ như này làm tác phẩm tốt nghiệp?"
"Ừm."
"Cậu giỏi thật đấy, đã nghĩ ra tác phẩm để thi tốt nghiệp, tớ còn đang phân vân không biết làm gì đây."
Lục Yên cắt sợi chỉ thừa, cười nói, "Các cậu còn có nhiều sự lựa chọn, còn tớ chỉ biết làm cái này thôi."
"Tớ cũng muốn giỏi một thứ gì đó, như vậy còn có thể chuyên tâm làm."
Ai mà không muốn mình giỏi chuyên một lĩnh vực chứ? Cái gì cũng biết nhưng cuối cùng lại không giỏi cái gì cả.
"Nhưng mà lại có ít sự lựa chọn hơn."
Cuộc sống đại học của Lục Yên, vẫn đang trên đường đi tìm mục tiêu.
Thật là lười biếng a.
Các bạn cùng phòng đều đi học, Lục Yên tiếp tục làm mấy món đồ thủ công, cuối cùng cũng xong, thở phào nhẹ nhõm, ngồi đơ người trên ghế.
"Mệt muốn ૮ɦếƭ."
Cuối tuần về nhà, Lục Yên dừng chân ở cửa vào, thấy có một đôi giày cao gót để ở đó, cô đặt túi xách lên tủ giày, đi vào phòng khách, nhìn thấy Đào Nhạc đang ngồi dưới sàn nhà, lưng dựa vào sofa, đang cầm một bức ảnh, nước mắt rơi.
".... Mẹ."
Đào Nhạc giật mình, giấu bức ảnh đi, lau sạch nước mắt, "Về rồi à."
Lục Yên gật đầu, bước đi từ từ đến phía bà.
Trên sàn nhà còn có một chai rượu, Lục Yên đi đến dọn dẹp, "Mẹ, đừng uống nhiều rượu quá, không tốt cho sức khỏe đâu."
Đào Nhạc chỉnh sửa lại quần áo, rồi nở nụ cười, nhưng nụ cười đó nhìn có chút yếu ớt và cô đơn, "Không sao đâu, chỉ uống một chút thôi mà."
Ánh mắt của bà có chút ngẩn ngơ, Lục Yên biết, mẹ lại đang nhớ bố rồi.
Bàn tay cầm chai rượu của cô dừng lại....
Có đôi khi cô nghĩ, nếu như mẹ có thể thích một ai đó nữa thì thật là tốt.
Nhưng mỗi khi Lục Yên nghe mẹ kể lại chuyện của mẹ và bố, thì suy nghĩ muốn khuyên mẹ tìm tình yêu mới lại thu lại.
Đào Nhạc là một người cố chấp, bà ngụy trang vẻ ngoài mạnh mẽ, đối mặt với sự soi mói của người đời, bà hận không thể nói cho họ biết, bà có thể làm một người mẹ đơn thân, bà có thể nuôi dậy cô thật tốt.
"Mẹ, mẹ nghỉ ngơi một lúc đi."
Đào Nhạc xoa Ϧóþ mi tâm*, nói với cô, "Yên Yên, mẹ xin lỗi con."
(*mi tâm: chỗ giữa hai đầu lông mày.)
Đã để con thấy bộ dạng này.
"Không sao đâu ạ, để con dọn dẹp cho, mẹ đi nghỉ ngơi đi."
Miệng Đào Nhạc mở ra định nói gì đó, sau đó lại im lặng không nói gì, hai vai run lên.
Lục Yên ngồi xổm xuống thu dọn đồ đạc, loảng choảng, ánh mắt có chút hốt hoảng, khuôn mặt biểu hiện sự xấu hổ.
Mắt của Đào Nhạc đỏ ngầu, thấy vậy cũng không nói gì.
Lục Yên nhìn cánh cửa phòng đang từ từ đóng lại, mím môi lại, tiếp dục dọn dẹp.
.......
Buổi tối, trong căn phòng ở tầng 7 của hộp đêm.
Đào Nhạc vừa họp xong, xoay cổ mấy cái, ngả lưng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc trước bà không học ngành quản lý, nhưng vì để nuôi Lục Yên ăn học, nghề gì kiếm được nhiều tiền thì bà làm, cũng mặc kệ ánh mắt thành kiến của những người xung quanh về cái nghề này, dốc hết sức để làm mới được như ngày hôm nay.
Trong căn phòng yên tĩnh một lúc, bà kéo ngăn kéo lấy một bức ảnh ra.
Đào Nhạc trong bức ảnh rất trẻ, lúc đó bà đang học đại học, đứng cạnh một người đàn ông, mặc trang phục của giáo sư, nhất ti bất cẩu*.
(*nhất ti bất cẩu: thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ những việc nhỏ nhặt nhất.)
Bà xúc động, nước mắt trào ra.
Lau nước mắt, bà đứng lên đi đến cạnh cửa sổ hút thuốc, trái tim hỗn loạn, định xuống dưới quầy bar uống chén rượu.
Đi đến quầy bar, Tôn Hàm - người pha chế thấy bà đầu tiên, niềm nở đi lên, "Quản lí Đào, cơn gió nào đưa chị đến đây vậy?"
Đào Nhạc gật đầu, "Cho tôi hai ly rượu."
"Được, em mời khách."
....
Tối nay, mặt trăng không tròn.
Lục Yên vừa tắm xong, đang lau khô tóc, chuông cửa vang lên.
Cô tò mò, "Muộn như này ai còn đến nhì?"
Nhìn qua mắt mèo trên cửa, là Đào Nhạc, bà say rượu, đang được một người đàn ông đỡ.
Lục Yên mở cửa, "Mẹ, sao mẹ uống rượu nhiều đến mức say thành như này vậy?"
Thần chí* Đào Nhạc mơ hồ, mơ mơ màng màng, cười cười với Lục Yên, "Mẹ không say mà."
(*thần chí = tinh thần + ý chí.)
Tôn Hàm đỡ Đào Nhạc vào nhà, mỉm cười với cô, "Tiểu Yên à? Quản lí Đào uống say, nên chú đưa mẹ cháu về nhà."
Lục Yên từng gặp người này rồi, là người pha chế ở hộp đêm, nhiều lần cô đến tìm Đào Nhạc thì người này thường ngỏ ý mời cô uống rượu.
Trong nhà tự dưng có thêm một người đàn ông, cô cảm thấy có chút không được tự nhiên, kéo cổ áo hơi rộng của mình lại, cô đi qua ôm bả vai Đào Nhạc, "Cảm ơn chú, cháu đưa mẹ cháu đi nghỉ ngơi đây ạ."
Tôn Hàm buông Đào Nhạc ra, đưa tay ra làm cử chỉ xin cứ tự nhiên.
Lục Yên đỡ Đào Nhạc vào phòng, đắp chăn cho bà, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tạ Đạo Niên.
Anh trả lời lại rất nhanh, Lục Yên thở phào nhẹ nhõm.
Đi ra ngoài phòng khách thì thấy Tôn Hàm vẫn chưa đi, hai tay để sau lưng, thấy cô ra thì nở nụ cười với cô.
Lục Yên cảm giác có chút nguy hiểm, A Bảo chạy đến dưới chân cô, cô bế nó lên, ôm thật chặt.
"Meo meo ~ ", A Bảo nghi hoặc.
Lục Yên cố giữ bình tĩnh, "Cảm ơn chú đã đưa mẹ cháu về, để cháu tiễn chú ạ."
Tôn Hàm vẫn chắp hai tay sau lưng, trên người mặc một bộ com lê, hắn khá gầy, mặc com lê nhìn trông vẫn gầy, nở một nụ cười tiêu chuẩn, khóe miệng nhếch lên, nhìn rất xảo quyệt.
Nhìn như rắn độc, mỗi lần thấy hắn đều có cảm giác này.
Chỉ vừa nhìn thấy hắn ở ngoài cửa thôi, trái tim của Lục Yên đã thắt lại.
"Tiểu Yên, chú mời cháu đi ăn tối nhá."
Lục Yên mỉm cười, thở nhẹ ra, để bản thân cố giữ bình tĩnh, "Bạn trai cháu hẹn cháu ra ngoài chơi rồi ạ, cháu xin lỗi ạ."
Tôn Hàm biểu hiện ra vẻ mặt đáng tiếc, hắn tiến đến, "Cùng đi đi, chú cũng muốn biết cậu nhóc như thế nào mà có thể theo đuổi được Tiểu Yên."
Lục Yên lùi về sau vài bước, "Đợi một lát nữa thì chú sẽ biết ạ."
Tôn Hàm rõ ràng không tin, hắn cười đi về phía trước, "Tiểu Yên, sao mỗi lần thấy chú cháu đều có biểu cảm bài xích vậy?"
A Bảo cảm giác người này không phải người tốt, bắt đầu giơ móng vuốt, kêu meo meo vô cùng hung hữ.
"Quản lí Đào xinh đẹp như vậy, con gái đúng là cũng xinh đẹp không kém." Hắn nói với giọng điệu khen ngợi, trong lòng thầm hận Đào Nhạc không thức thời, hắn theo đuổi lâu như vậy cũng không rung động một chút.
Trên thế giới này, có một số người thích sưu tập tem, còn Tôn Hàm, hắn ta rất thích phao* tất cả các loại phụ nữ, dùng bất cứ thủ đoạn gì để làm được.
(*phao - 泡: là một môn học bao gồm nhiều bước kỹ thuật nghệ thuật tổng hợp lại: tiếp cận, hấp dẫn, hẹn hò, quyến rũ, yêu đương, kết hôn,.... Nguồn: Baidu. Yang: Đoạn này ta cũng không rõ lắm, ai biết tiếng Trung hay biết nghĩa từ này rõ hơn thì bình luận giúp ta với nhá)
Lục Yên cầm cái gạt tàn ở bên cạnh lên, lông của A Bảo dựng thẳng hết lên.
Chuông cửa vang lên, như một âm thanh cứu mạng, cô thở phào nhẹ nhõm.
Tôn Hàm nhíu mày lại, Lục Yên thả A Bảo xuống, vội vàng chạy ra mở cửa.
Tạ Đạo Niên đứng ở ngoài cửa, vẫn đang thở gấp, tay đặt lên khung cửa.
Lục Yên cảm thấy cảm giác an toàn của cô đã trở lại, ánh mắt đau xót, cô ôm cổ anh, "Trường Canh."
Tạ Đạo Niên ôm cô, "Không sao rồi." Nói xong ôm Lục Yên vào nhà, vẻ mặt anh lạnh lùng nghiêm nghị, lông mày nhướn lên, hỏi Tôn Hàm, "Tối muộn như vậy rồi còn có chuyện gì ạ?"
Tạ Đạo Niên dáng người cao lớn 1 mét 86, đứng trước mặt Tôn Hàm rất có cảm giác áp bức, hơn nữa khuôn mặt anh luôn biểu hiện vẻ nghiêm túc, nói năng thận trọng, nhìn rất có cảm giác uy nghiêm.
Đối lập với anh, ánh mắt của Tôn Hàm nhìn trông bất chính và hèn mọn hơn rất nhiều.
Tôn Hàm chớp mắt, không biết đang suy nghĩ gì, sau đó thức thời mà cười, "Tiểu Yên, chú đã đưa quản lí Đào về đây rồi, cháu chăm sóc cho mẹ cháu cẩn thận, chú về đây."
Lục Yên hỏi, "Không ăn tối nữa ạ?"
Tôn Hàm nghẹn lời.
Tạ Đạo Niên đứng trước Lục Yên, ngăn lại ánh nhìn của hắn ta, ánh mắt anh lạnh lùng, bàn tay nắm thành nắm đấm, cơ bắp ở cánh tay phồng lên, vung tay lên.
Tôn Hàm cúi người xuống, nhanh nhẹn né tránh, dáng vẻ chạy trốn nhìn có chút chật vật, hắn ta vội vã đi đến cửa, trước khi đóng cửa lại thì cười híp mắt, "Tiểu Yên, chú không làm phiền nữa, lần sau gặp lại."
Lần sau gặp....
Lục Yên nheo mắt lại.
Khuôn mặt của Tạ Đạo Niên đen lại, muốn đi lên, nhưng bị Lục Yên ngăn lại.
Sau khi cánh cửa đóng lại, Tạ Đạo Niên hỏi cô, hàm răng nghiến lại, "Hắn ta làm việc ở quán bar?"
Lục Yên thở dài, "Em sẽ nói với mẹ."
Tôn Hàm xảo quyệt như thế, nếu như đánh nhau với hắn thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Tạ Đạo Niên cầm tay cô, "Anh đi xử lí hắn."
Lần đầu tiên Lục Yên thấy anh hành động theo cảm tính như thế này, không nhịn được cười, "Anh mà cũng biết đánh nhau?"
"Anh không thích, không có nghĩa là không biết."
"Vậy anh định sẽ xử lí hắn ta như thế nào?"
"Anh khắc có cách, không thể để cho hắn ta tiếp tục bắt nạt em như thế này được."
Anh nói đến đây thì trong ánh mắt đều là tia tức giận, lông mày nhíu lại, nhìn càng thêm uy nghiêm.
Thì ra bộ dạng anh khi tức giận là như này.
Cô ôm chặt anh, "Thôi mà, em không muốn anh mạo hiểm."
Tạ Đạo Niên nhìn cô, ánh mắt anh tỏ vẻ không nghe theo.
Giọng nói của anh chắc nịch, "Để anh giải quyết."
Lục Yên còn muốn nói gì đó nữa thì trong phòng của Đào Nhạc phát ra tiếng động, hình như là âm thanh cốc thủy tinh rơi vỡ, cô vội vàng chạy vào.
A Bảo chạy qua anh, nghiêng đầu nhìn Tạ Đạo Niên, Tạ Đạo Niên vỗ vỗ vào người nó, nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của người đàn ông kia, lông mày của anh nhíu lại, trái tim như bị thắt lại.
Không thể nào quên được.