Lục Yên, Anh Yêu Em - Chương 01

Tác giả: Kinh Chập

Phía nam bầu trời, có một dải mây màu đỏ đang bay lơ lửng, nhuộm hồng căn phòng.
Lục Yên vừa nhai kẹo cao su vừa lau cửa sổ, sau đầu tóc được 乃úi cao bằng một chiếc đũa màu đỏ, cô mặc một cái áo màu xanh nhạt phối với một cái váy ngắn màu trắng, không đi dép, trên mu bàn chân có một hình xăm hồ điệp* nho nhỏ, lúc này theo chuyển động của chủ nhân mà hồ điệp nhìn như đang muốn bay. (*hồ điệp: con bướm, ảnh minh họa ở dưới)
Một con mèo màu cam chạy đến và cọ đầu vào chân cô, Lục Yên thổi kẹo cao su thành một quả bóng nhỏ rồi ép nó vỡ, rũ mắt xuống dưới thấy con mèo màu cam, nói, "A Bảo, đi sang bên kia chơi."
A Bảo mặc kệ, nó cọ đầu vào chân chủ nhân, cọ, cọ, cọ không ngừng, thân thể mập mạp của nó cứ cọ khiến cô ngứa ngáy.
Lục Yên nhịn không được hét lên, cười lớn.
Cửa sổ đã được lau sạch sẽ, cô ngã vào ghế sofa, hai chân trắng noãn đung đưa, tay với lên rút chiếc đũa màu đỏ ra, trong nháy mắt, mái tóc đen xõa tung ra.
Cô cầm chiếc đũa quay quay, đây là hành động cô thường làm khi bản thân trong trạng thái ngây người.
Cô lấy điện thoai ra, chụp lại phong cảnh bên ngoài cửa sổ, A Bảo rất thích ngồi trên bệ cửa sổ, thân thể mập mạp hòa vào bầu trời sắp tối đen, rặng mây đỏ phía xa xa kia, khiến sắc màu hài hòa, tràn ngập ý thơ.
Cô vừa nhai kẹo cao su vừa ấn nút chụp ảnh.
Vừa ngâm nga câu hát vừa đi nấu cơm, sau khi làm xong, cô vừa cầm bát ăn cơm vừa xem tivi rồi hát theo nhạc đang phát trên đó, thỉnh thoảng gắp hai miếng thịt xuống sàn nhà cho A Bảo ăn.
Sau đó mang đồ ăn còn thừa để vào nồi cơm, cô đi giày, hướng về phía gương buộc lại tóc, và thoa lên môi một chút son bóng, trước khi đi vỗ đầu A Bảo, "Chị đi đây, em ở nhà trông nhà nhá."
Đóng cửa lại, cô bước xuống cầu thang.
Tòa nhà chung cư này tên là Tử Trúc Uyển, là một tòa nhà chung cư rất bình thường, nhà Lục Yên ở tầng 3.
Mẹ của cô tên Đào Nhạc, là quản lý của một hộp đêm, bố của cô qua đời khi cô còn rất nhỏ, mẹ cô mang cô đi, từ đó cũng không kết hôn nữa.
Chạy chậm một mạch đến chợ đêm đối diện, cô đi qua đám đông người đang đi bộ, tìm được cửa hàng " Vân Phù Cư", len lén đi vào từ cửa sau.
"Vân Phù Cư" là một cửa hàng hoa quả khô, cũng là một cửa hàng lâu đời ở thành phố Ngô, mặt tiền của cửa hàng rất rộng,được trang trí theo lối cổ xưa, bốn phía tường đều được bao quanh bởi những tấm gương, trong cửa hàng luôn có một mùi hương thơm lạ.
Sau khi đi vào cửa sau, cô kéo rèm cửa lên, im lặng đi vào.
Không có gì bất ngờ, anh đang một tay gảy bàn tính* một tay viết thư pháp. (*bàn tính: là một công cụ tính toán)
chapter content
Lục Yên lần đầu tiên thấy người ghi sổ sách mà còn dùng 乃út lông.
Cô lặng lẽ đi tới, vươn tay che mắt anh lại, sau đó ghé sát vào lỗ tai anh, nhẹ nhàng nói, "Anh, đang tính toán cái gì vậy."
Tạ Đạo Niên nở nụ cười, anh dừng 乃út, suy nghĩ một lúc, nói, "Đang tính xem bao giờ em đến."
Ôi trời, càng ngày càng biết nói nhiều lời ngọt ngào.
Lục Yên ghé vào vai anh, "Khi nào xong? "
Tạ Đạo Niên gấp sổ sách lại, gõ nhẹ vào đầu cô, " Đã xong rồi."
Anh đứng lên, vóc người cao ráo, lông mày sắc bén, cằm bằng phẳng, môi mỏng mím chặt.
Ánh mắt đoan chính, tư thế đứng cũng đoan chính, anh lúc nào cũng kiềm chế cảm xúc, được gia đình dạy dỗ nghiêm khắc và bản thân luôn tu thân dưỡng tính nên nhìn anh trầm ổn hơn người khác rất nhiều.
Cô gái ngồi trên ghế, khoanh hai tay, ngước lên nhìn anh, rồi mỉm cười.
Tạ Đạo Niên xoa đầu cô, " Rảnh rỗi thế sao?"
"Vẫn đang nghỉ hè mà."
Tạ Đạo Niên nhìn ra ngoài, "Muốn đi chơi?"
Lục Yên gật đầu mãnh liệt.
"Chờ anh một chút." Anh dọn dẹp trên bàn một chút, sau đó cầm bàn tính đi về phía trước.
Lục Yên ngồi yên chờ anh.
Căn phòng này ở phía sau " Vân Phù Cư", cũng là phòng khách của gia đình anh, anh 23 tuổi, hai người đều đang học đại học, trường học của họ cách nhau không xa.
Cô đến đây từ ba năm trước, lần đầu tiên gặp anh khi anh đang ở quầy gảy bàn tính, ngón tay di chuyển thuần thục, cẩn thận tỉ mỉ.
Lúc đó anh hỏi cô muốn mua gì, mà cô chỉ biết mân mê ví tiền, ngây người khi đối diện với anh, đến cả kẹo cao su cũng quên nhai.
Hai người lúc đó chỉ cách nhau một cái quầy.
Lần đầu tiên cô gặp một người con trai sạch sẽ như vậy, sạch sẽ đến mức cô muốn đến gần, muốn lột ra nhìn, xem bên trong là bộ dạng gì.
Cô cảm thấy trên người anh có một sự kiềm chế và cô bị nó hấp dẫn sâu sắc.
Lục Yên không có bố, mẹ rất thương yêu cô, không can thiệp vào đời sống riêng của cô, mặc dù cô là người hiểu chuyện, nhưng lá gan của cô cũng rất lớn*. ( Gan lớn ở đây ý chỉ là làm những chuyện mà không ai ngờ đến, là người gan dạ, dũng cảm, mạnh dạn)
Ngày đó anh mặc một cái áo trắng tay ngắn, tóc mái cắt ngang trán, anh ngẩng đầu lên mỉm cười với cô.
Có người gọi anh, người đó nói: Niên, cầm lên tầng một ít sò điệp khô.
Niên, không biết anh họ gì?
Thình thịch thình thịch
Nhịp tim của Lục Yên tăng mạnh
....
Khi Tạ Đạo Niên đi ra thì trên tay cầm một túi trần bì khô* đưa cho cô, "Đi thôi, muốn đi đâu nào?"
(*Trần bì khô: vỏ quýt được phơi khô; Có tác dụng điều trị ho, viêm phế quản... - Nguồn: caythuoc.org)
chapter content
Lục Yên nhận lấy, rút ra một cái để ăn, "Chúng ta đi hồ Ngọc được không?"
"Ừm, em thích là được."
Anh kéo tay cô qua cầm, hai người bước ra khỏi phòng khách, không khí chợ đêm đập vào mắt, ven đường tràn ngập những bông hoa màu đỏ mới nở, một bác gái đang nhào bột cho vào nồi nước nóng trên cái xe đẩy, mùi thơm nhẹ nhàng bay xa. Có một ông già đang dắt chiếc xe đạp, đằng sau xe có rất nhiều bóng bay, phía trước lại cắm rất nhiều chong chóng, mấy em bé đi ngang qua đều xin mẹ mua cho một cái.
Hai người đi đến hồ Ngọc, cạnh hồ có người bán thức ăn cho cá, 5 nhân dân tệ một túi, thấy Lục Yên dừng bước lại, anh bước đến mua một túi, cho vào một cái chậu nhỏ, vẫy tay tay với cô, "Lại đây."
Cô cất túi trần bì đi, chạy nhanh đến đó, Tạ Đạo Niên cầm chậu nhỏ đến gần cô, "Đi cho cá ăn."
Cô cầm một nắm thức ăn cho cá ném xuống hồ, sau đó có mấy con cá vàng ngoi lên tranh giành thức ăn.
Lại ném xuống một nắm thức ăn, có một con cá lơn nhảy lên, nước bắn tung tóe lên mặt Lục Yên.
Lục Yên vừa cười vừa bước lùi lại phía sau, Tạ Đạo Niên đưa một cái khăn tay qua lau mặt giúp cô, "Đứng xa ra một chút."
Lục Yên ngẩng đầu mỉm cười với anh, hai mắt sáng ngời, lại có một con cá lớn lại nhảy lên, cô liền lùi lại chui vào lòng Tạ Đạo Niên.
Lục Yên cho cá ăn xong, phủi phủi hai tay cho sạch, sau đó hai người đi đến một cái đình nghỉ mát trên hồ ngồi nghỉ ngơi một lúc.
Bạn đang đọc truyện tại website Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Xung quanh hồ Ngọc là nhiều hàng cây xanh, cây cối ở đây phát triển rất tốt, còn có thể nghe thấy văng vẳng tiếng ếch kêu, ở đây không có ai, cô tựa lên vai của anh, làm chuyện thích nhất khi hai người ở cùng nhau - ngắm nhìn anh.
Khi Tạ Đạo Niên yên lặng nhìn rất đẹp, dường như anh sinh ra đã như vậy, giống như một quý ông, tay gảy bàn tính, ở trong một cửa hàng đã lâu đời, khí chất của anh hoàn toàn hòa nhập vào một môi trường như vậy.
Mặc kệ thế nào, bọn họ cũng yêu nhau.
"Trường Canh."
"Ừm?"
"Chúng ta đã ở bên nhau được 2 năm."
"Đúng vậy." Anh cúi đầu nhìn cô.
Tay cô quàng tay qua cổ anh, "Anh là của em rồi."
Trán hai người chạm vào nhau, Tạ Đạo Niên mỉm cười, "Ừm."
Anh cho em bắt được.
Lục Yên nhẹ nhàng hôn anh, Tạ Đạo Niên kéo cô lại gần hơn, lưỡi của hai người hòa quyện vào nhau, cô hơi lắc đầu, nụ hôn của Tạ Đạo Niên nhẹ hơn, đầu lưỡi anh từ từ kéo dụ dỗ đầu lưỡi của cô, mà đầu lưỡi của Lục Yên không kiềm chế được mà làm theo động tác của anh, lần nữa bị anh kéo vào trong miệng.
Kết thúc nụ hôn, Lục Yên thở run rẩy, cô dựa vào trong иgự¢ anh, lấy ngón tay chỉ vào miệng anh, "Anh thật xấu xa."
Tạ Đạo Niên cười khẽ, "Rõ ràng là em hôn anh trước."
Lục Yên lui ra khỏi иgự¢ của anh, "Sao trước đây em lại không nhìn ra anh giảo hoạt như thế nhì?"
Nhất định là do trước đây cô bị nụ cười của anh mê hoặc.
"Ai giảo hoạt hơn?" anh tới gần cô, giọng nói nghi vấn.
Lục Yên biết là anh định nhắc lại chuyện xưa, cô không nhìn anh, miễn cưỡng chấp nhận chuyện quá khứ, "Là em, là em được chưa."
Tạ Đạo Niên đã quen cái bộ dạng này của cô, nhéo mũi cô, "Đi về thôi, gần hồ rất ẩm ướt."
"Anh cõng em đi." Cô vươn tay.
Tạ Đạo Niên ngồi xổm xuống, Lục Yên nằm úp sấp xuống lưng của anh, ngửi được hương thơm nước giặt trên quần áo của anh, lòng ngứa ngáy, cô vùi đầu vào cổ của anh không chịu đi ra.
Tạ Đạo Niên mới vừa đi được hai bước không nhịn được cười, nói "Tóc của em khiến anh bị ngứa."
Cô kéo tóc mình ra, sau đó in một nụ hôn xuống mặt anh, "Như vậy hết ngứa chưa?"
Buổi tối, gió nhẹ thổi bay tóc của anh, đôi mắt anh sáng rực, anh nhìn cô, "Không ngứa lắm."
Lục Yên hôn lên mặt anh mấy cái, sau đó như mèo con mà cọ đầu vào cổ anh, khiến Tạ Đạo Niên cười suốt chặng đường, đèn đường soi sáng đôi tình nhân nhỏ, bàn tay của chàng chai nắm chắc đùi của cô gái, bước chân vững vàng từng bước đi xa.
....
Mặt trăng khuyết, những đám mây như đang chạy đua, dường như nếu gió thổi cái liền đem nó thổi tan.
Máy xông hương đang phun sương trong căn phòng, chỉ có một cái đèn bàn học được bật, sàn nhà được phủ một tấm thảm mềm mại, và lúc này trên bức tường đang phản chiếu hình ảnh hai người đang hôn nhau.
Góc tường bên ghế sofa có một đống gấu bông, tất cả đều do Lục Yên chơi gắp thú mà có được.
Buổi tối Đào Nhạc đều không về nhà, bình thường A Bảo sẽ ngủ cùng với Lục Yên.
Nhưng đêm nay đáng thương thay là A Bảo phải trở về cái ổ của nó, cầm mấy món đồ chơi cắn xé.
Thân trên của Tạ Đạo Niên đã không còn gì, Lục Yên chỉ còn lại cái áo иgự¢ màu trắng và cái ҨЦầЛ ŁóŤ màu đen.
Cơ thể của cô gái xen lẫn giữa sự thuần khiết và trưởng thành, cô đã lớn, bộ иgự¢ đầy đặn, cái ௱ôЛƓ căng tròn.
Cơ thể của chàng trai rắn chắc nam tính vừa phải, kết hợp với màu da lúa mạch phù hợp với lứa tuổi này.
Một vài năm nữa, chắc chắn anh sẽ ngày càng thành thục hơn.
Bộ dáng đó sẽ thế nào nhì?
Không giống với lần đầu tiên của hai người, Tạ Đạo Niên đã thuần thục hơn rất nhiều, ít nhất... bây giờ... anh đã cởi được áo иgự¢ của cô bằng một tay, ngày xưa đến cả móc cài anh cũng không tìm được.
Vừa cởi hết đồ ra, anh kéo cô vào gần anh, Lục Yên lấy tay sờ thân thể anh từ trên xuống bụng dưới, hai người hiểu rất rõ ám chỉ này. Tạ Đạo Niên ít khi đến nhà Lục Yên, Đào Nhạc để cho Lục Yên thoải mái kết giao với bạn trai, hơn nữa buổi tối Đào Nhạc không về nhà, Lục Yên to gan lớn mật bảo anh ở lại.
Buổi tối cửa hàng hoa quả khô được bố mẹ anh trông, Tạ Đạo Niên chịu trách nhiệm tính toán sổ sách và hỗ trợ kiểm tra hàng hóa.
Bây giờ vẫn còn sớm, anh bị Lục Yên lôi kéo về nhà, có cảm giác dê vào miệng cọp.
Anh ϲởí áօ иgự¢ của cô xuống, sau đó sờ lên quả anh đào trên đỉnh cao, cúi đầu ngậm nó vào miệng cắn ʍúŧ, Lục Yên ôm lấy đầu của anh, không nhịn được mà ՐêՈ Րỉ thành tiếng.
Ngón tay của cô luồn vào trong quần của anh, lặng lẽ đi vào nơi bí mật, sau đó sờ được một cây gậy th*t cực nóng.
Mặt của Tạ Đạo Niên sẽ đỏ lên khi ℓàм тìин, đôi mắt kia của anh sẽ yên lặng nhìn cô, còn chưa làm gì mà cả người cô đã nóng hết cả lên vì ánh mắt của anh.
Lục Yên rất thích anh như thế này, anh càng muốn "đóng" lại, cô càng muốn xé mở nó ra.
Anh ôm cô xuống giường, hai tay ૮ởเ φµầɳ lót của cô ra, khu vườn bí mật hiện ra trước mắt, anh cởi dây lưng ra, để xuống dưới đất, sau đó tiếp tục ૮ởเ φµầɳ dài ra rồi ૮ởเ φµầɳ lót xuống, gậy th*t phía dưới đã ngẩng cao đầu, đầu nấm màu hồng nhạt, dưới cây gậy có vườn cỏ cong cong, cây gậy rất lớn, nó đã sẵn sàng để "đi".
Lục Yên kéo ngăn kéo ở đầu giường ra lấy áo mưa, sau đó xé ra đưa cho anh "mặc" vào.
Tạ Đạo Niên phủ lên người cô, hai người hôn nhau, ngón tay của anh vuốt ve hạt châu nhỏ của cô, thỉnh thoảng nhấn mạnh một chút cái khiến cô ՐêՈ Րỉ thành tiếng.
"Ưm, Trường Canh ~~, mạnh hơn chút nữa ~."
Bọn họ từ lâu đã "làm", ở nơi không ai biết, len lén ăn thử trái cấm.
Lục Yên từng bước một dẫn anh xuống vực sâu của tình dục, sau đó anh không bao giờ... muốn bò lên nữa.
Hai tay của Lục Yên để trên hông của anh, khuôn mặt cô cọ vào lỗ tai anh, "Trường Canh, tiến vào, nhanh lên."
Anh hôn lên cổ cô, bàn tay cầm lấy иgự¢ của cô, thịt tràn ra từ hai bàn tay của anh, Lục Yên vươn tay xoa nắn gậy th*t của anh, cũng không quên nâng hai hòn ngọc của anh lên xoa nắn, hơi thở của Tạ Đạo Niên càng thêm nặng nề, anh tách hai chân cô ra, kéo hai cánh hoa ra, thấy đường vào, chậm rãi ma sát ở cửa huyệt.
"Đừng khẩn trương." Anh nâng ௱ôЛƓ cô lên, khẽ Ϧóþ thịt mềm, sau đó tiến vào gần hơn.
Lục Yên sờ hạt châu của mình, trong u kính tràn ra càng nhiều mật ngọt, Tạ Đạo Niên cầm gậy th*t của mình tiến vào từ từ, rốt cuộc đã tiến vào.
"Ưm ~." cô ôm chặt anh, hai chân vòng qua eo anh bám chặt.
Cuối cùng cũng vào rồi.
Thịt non ở bên trong bao bọc lấy vật thô to của anh, sau đó co chặt lại, khiến anh run rẩy mấy cái.
Tạ Đạo Niên hít sâu, bắt đầu di chuyển vào sâu ra nông. gậy th*t đâm vào huyệt non của cô, thân thể hai người không ngừng va chạm vào nhau, cái giường cũng bắt đầu có tiếng kêu "kẽo cọt".
Đèn bàn học chỉ chiếu sáng một góc, thân thể hai người trong đêm tối bắt đầu quyện vào nhau không rời.
Tiếng hai người hôn nhau không ngừng vang lên, cùng đó là hương thơm từ máy xông hương, ngấm vào từng ngõ ngách trên cơ thể hai người.
Tạ Đạo Niên nâng hai chân Lục Yên đặt qua vai mình, mồ hôi từng hạt rơi xuống cổ anh, theo từng đợt đâm vào rút ra mà hình xăm hồ điệp trên mu bàn chân của Lục Yên như đang nhảy múa.
Nếu như ngày đó cô không đến Vân Phù Cư, cô sẽ không gặp được anh, và cô cũng không tìm được người đàn ông của đời mình.
Hai người đang ở rất gần nhau, dường như là không có khoảng cách.
Tạ Đạo Niên nhẹ nhàng luật động, nhìn cô không chớp mắt, иgự¢ cô từng đợt nảy lên, anh Ϧóþ nhẹ cái ௱ôЛƓ căng tròn của cô, gậy th*t không ngừng ra vào huyệt non của cô, khiến mật ngọt không ngừng tràn ra cửa huyệt, bám vào gậy th*t của anh.
Lục Yên xoay người lại, ngồi lên, từ từ lên xuống khiến hai con thỏ trắng trước иgự¢ không ngừng nhảy lên xuống, muốn cho anh nhìn rõ, cô kéo hai cánh hoa ra, huyệt non đang bao lại vật nam tính của anh, tham lam mà phun ra nuốt vào.
Hai người kéo dài mãi, ái dịch không ngừng tràn ra, môi hai người không ngừng quấn quýt nhau.
Anh mạnh mẽ đâm cô.
Mắt của Tạ Đạo Niên đỏ lên, anh đè ௱ôЛƓ cô lại, nửa người dưới không ngừng ra ra vào vào.
"A, Trường Canh, thật là sâu ~ " cô ôm hai tay anh, không có lực mà ngã vào иgự¢ anh, Tạ Đạo Niên cúi đầu xuống, giơ chân cô lên cao, không ngừng đâm sâu, " Anh thế nào cơ?"
gậy th*t không ngừng di chuyển vào trong huyệt đạo, mồ hôi của hai người không ngừng rơi, cơ thể dây dưa khó rời.
Cảm giác được anh sắp bắn, Lục Yên ôm chặt anh, "Trường Canh, bắn cho em."
Tạ Đạo Niên dùng một tay đè hai tay cô lên đầu giường, một tay khác cầm lấy eo cô, thân thể hai người không ngừng lên xuống, cây gậy th*t cứng như sắt nóng xuyên mạnh vào huyệt non của cô, càng ngày càng nóng, càng ngày càng xóc nảy.
Anh không ngừng hôn lên lưng của cô, sau đó đầu lưỡi liếm liếm gò má của cô, mặt Lục Yên đỏ như ráng chiều.
Sắp đạt cao trào, anh mạnh mẽ đâm vào rút ra, gậy th*t co giật, anh bắn.
Lục Yên cảm nhận được có một dòng dịch nóng, phảng phất lan khắp huyệt non, nóng rực, cực kì thoải mái.
Rút gậy th*t ra, ϲởí áօ mưa xuống, bên trong có rất nhiều тιин ∂ị¢н, đã một tuần anh và cô không làm.
Lục Yên nằm ở trên giường, không ngừng thở dốc, Tạ Đạo Niên nằm ở bên cạnh cô, chậm rãi hôn lên lưng cô, hỏi cô, "Mềm nhũn?"
Lục Yên vén tóc mái ướt đẫm mồ hôi, ôm lấy anh, "Ưm ~~"
Tạ Đạo Niên đánh nhẹ lên ௱ôЛƓ của cô, "Giống như em bé vậy."
Cô không nói gì, nằm lì ở trong иgự¢ của anh.
Giống như một chú gấu Koala.
Bàn tay cô từ trong иgự¢ của anh lần mò xuống dưới, nắm gậy th*t của anh, tiện tay cũng sờ luôn hai viên ngọc, giọng nói trầm xuống, ngây thơ nói, " Ghê gớm thật, rất thoải mái."
Tạ Đạo Niên cười, ôm chặt cô, tay khẽ xoa nắn cái ௱ôЛƓ của cô.
Trong đêm tối, hai người đang Tʀầռ tʀʊồռɢ mà ôm nhau, trong một thời gian dài không nói gì.
....
"Vân Phù Cư" vẫn đang mở cửa bán hàng, Tạ Đạo Niên về đến nhà, vén rèm cửa ra, thấy Tạ Vân Bằng đang uống trà.
Nhìn Tạ Vân Bằng có một loại cảm giác thản nhiên mà uy nghiêm, thói quen sinh hoạt của ông luôn tuân theo những nguyên tắc khiến người khác tức giận, nguyên tắc của ông cũng nhiều. Những năm đầu ông dốc sức một mình làm việc chăm chỉ, Tạ Đạo Niên là được di truyền một số thứ từ ông, hai bố con tuy tính khí không giống nhau, nhưng có rất nhiều thói quen sinh hoạt giống nhau.
Nhìn thấy anh, Tạ Vân Bằng hỏi, "Sao đi ra ngoài lâu như vậy?"
"Vâng ạ, đi rất nhiều chỗ."
Tạ Đạo Niên ngồi vào bên cạnh ông, Tạ Vân Bằng rót trà cho anh, " Đi chơi cùng cô nhóc kia?"
"Vâng."
Tạ Vân Bằng uống một hớp trà, nhìn kỹ con trai mình, Tạ Đạo Niên bị ông nhìn nhưng không thấy có chút chột dạ nào, ngồi yên lặng.
"Trường Canh, sắp tốt nghiệp a."
"Vâng, bố."
"Đã có dự tính gì sau đó rồi chứ? "
Tạ Đạo Niên gật đầu, "Đã có kế hoạch."
Thấy anh trả lời chắc chắn, Tạ Vân Bằng để chén trà xuống, "Con lên kế hoạch gì bố không quản, nhưng đừng để tương lai bị trì hoãn, còn nữa, người vợ là một người rất quan trọng, nên xem xét suy nghĩ chọn cho kỹ."
Cô gái Lục Yên này, Tạ Vân Bằng vẫn luôn không thích, cô kém rất xa người con dâu lý tưởng của ông.
"Con sẽ chú ý, bố đừng lo lắng."
Tạ Vân Bằng nhìn người con trai ưu tú của mình, trong lòng vừa cảm khái, vừa lo lắng, dù quan tâm thế nào, thì mặt ngoài ông vẫn nghiêm khắc, thậm chí cả sự ấm áp cũng không nhìn thấy được, đây là cách giáo dục của ông.
"Không còn sớm, đi nghỉ ngơi đi."
Khi anh bước lên cầu thang, Tạ Vân Bằng nói, "Trường Canh, yêu đương thì yêu đương, nhưng đừng làm xằng làm bậy a." Nói xong liền chăm chú nhìn anh, "Con cũng không phải là người không có chừng mực đúng không?"
Nghe được những lời này của Tạ Vân Bằng, Tạ Đạo Niên im lặng một lúc, sau đó buồn bực trả lời, "Vâng ạ."
Anh đã không kiềm chế được mà làm xằng làm bậy rồi, vừa nãy còn mới "làm càn" một lúc nữa đó.
Về đến phòng, anh nằm lên giường, nhìn trần nhà đến ngây người, mở điện thoại lên, cô gái nằm trên bàn mỉm cười với anh.
Đứng dậy cầm lấy phi tiêu, phi vài cái.
Không biết cô ấy đang làm gì nhì?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc