Quán ăn.
Hai cô gái đang ngồi trong quán ăn, thức ăn đầy miệng nhưng vẫn không che đi nụ cười của hai cô.
- Lạc Lạc, cậu cũng giỏi quá nha.
- Cậu đang khen biển nhiều muối sao?
- Khen một câu đã lên tận mây xanh rồi.
- Hì hì.....Thanh Loan? Cậu sao vậy? Thanh Loan?
- Mình buồn nôn quá..oẹ...oẹ...
Thanh Loan lấy tay bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh ngay sau đó. Đồng Oanh Lạc lo lắng nên cũng đi ngay sau Thanh Loan.
Thanh Loan đi vào bám chặt tay vào thành rửa mặt trong nhà vệ sinh, liên tục phát ra những tiếng nôn oẹ nhưng bản thân lại không nôn ra cái gì, đúng kiểu nôn khan vậy. Cô mệt mỏi vuốt mái tóc lên rửa lại mặt mũi để tỉnh táo, bấy giờ mới phát hiện ra sự hiện diện của Đồng Oanh Lạc.
- Cậu đứng đó làm gì vậy? Muốn doạ ૮ɦếƭ mình sao?
- Cậu làm sao vậy? Đồ ăn có vấn đề gì sao? Đó đều là món mà cậu yêu thích mà.
- Mình không biết nữa, chỉ là tự nhiên mình ngửi thấy những mùi đó vô cùng khó chịu...
- Không phải cậu ốm nghén đó chứ?
- Sao có thể chứ. Mình làm sao có thể....
- Đừng trách mình không nhắc nhở cậu, cậu nên kiểm tra xem, có kết quả sớm còn biết mà tính toán mọi chuyện tiếp theo.
- Chắc không phải đâu, mình với Thẩm Tiếu mới có một lần, sao có thể có thai được chứ. Có phải trong phim điện ảnh đâu.
- Cậu vẫn nên kiểm tra thì hơn.
- Ừm, mau đi ra nhanh thôi không chủ quán tưởng bọn mình quỵt tiền mất.
- Ừm.
Thanh Loan ngoài mặt vẫn cố bình tĩnh như vậy nhưng trong lòng đã sớm nổi sóng. Bản thân cô ấy cũng nhận ra mấy điểm bất thường trong mấy ngày qua. Nhưng vẫn nên để mọi chuyện để có kết quả rồi nói với Đồng Oanh Lạc sau.
Ngay sau bữa ăn.
- Cậu muốn đi ra bệnh viện kiểm tra hay là tự mua về thử?
- Mình ngại lắm...hay là cậu đi mua giúp mình được không?
- Hả?
- Đi mà, mình năn nỉ đó. Lạc Lạc yêu quý, làm ơn làm phước đi mà.
- Được rồi. Cậu về trước đi, tý mình mua xong thì sẽ qua chỗ cậu.
- Yêu cậu quá đi.
- Thôi đi cô nương, cậu đi về trước đi. Đi đứng cho cẩn thận.
- Vậy mình đi trước nhé.
- Bye bye.
Đồng Oanh Lạc không là người muốn kiểm tra, cũng chắc chắn bản thân không hề có thai được nên cô vô cùng bình tĩnh, thản nhiên nhận lời. Đến trước tiệm thuốc thì thái độ đấy bốc hơi hết sạch. Cô lấy cái áo khoác kéo khoá kín mít, bịt khẩu trang đeo kính râm đen, chỉ sợ ai đó sẽ nhận ra cô là Đồng Oanh Lạc mất. Cô bước vào trong tiệm thuốc, đứng đó hồi lâu chờ khách trong tiệm đi hết mới dám đến hỏi nhân viên.
- Cô cho tôi mua que thử thai.
- Cô muốn mua loại nào ạ?
- Cái này cũng có loại nữa sao? Cho tôi cái loại chính xác là được.
- Vâng, cái này tên là....
- Tôi biết rồi, thanh toán giúp tôi đi.
- Chị lấy hai cái cho tròn tiền nhé.
- Được, nhanh lên.
- Vâng. Của cô đây ạ.
- Cảm ơn.
Cô đi ra cửa thì va phải một người.
- A! Xin lỗi, xin lỗi....Tiểu Lưu?
- Đồng tiểu thư? Cô mua gì mà mặc kín thế này?
- Anh nhận nhầm người rồi.
Cô nói rồi che mặt chạy đi thật nhanh ra khỏi tiệm thuốc.
- Xin hỏi vị tiểu thư kia vừa mua gì vậy?
...
Nhà Thanh Loan.
Thanh Loan đang ngồi trong nhà ngóng chờ Đồng Oanh Lạc như chờ mẹ đi chợ về. Cô đưa cho Thanh Loan cái que thử thai rồi ngồi phịch xuống ghế:
- Cầu trời khấn phận Tiểu Lưu không nhận ra mình, có nhận ra cũng quên đi. Không cậu ấy mà nói với Lục Thiên Hạo thì đúng là rắc rối mà.
...
Thanh Loan đi vào phòng tắm làm đúng các bước để thử xem. Kết quả...đúng theo ý của tác giả. Thanh Loan vội vứt nó vào sọt rác, lấy cái còn lại để thử tiếp, kết quả vẫn không khác lần trước, đều là hai vạch, cô đã có thai thật rồi, mang con của Thẩm Tiếu thật rồi. Cô cầm que thử thai đi ra với vẻ mặt nhiều biểu cảm tới chỗ Đồng Oanh Lạc. Thanh Loan không biết nên mang tâm trạng gì lúc này cho đúng, là vui vẻ khi được lên chức mẹ, hay là lo lắng về việc cô có thai trước hôn nhân, còn là với Thẩm Tiếu.
- Sao rồi.
- ...
- Có đúng không?
- Ừm.
- ...
- Thái độ gì vậy? Sao dửng dưng thế.
- Mình đã đoán trước được kết quả rồi nên cũng không quá bất ngờ. Bây giờ cậu tính thế nào?
- Mình cũng không biết nên làm thế nào nữa, mình bây giờ thật sự rất rối, tất cả mọi thứ cứ loạn lên khiến mình không biết nên làm thế nào.
- Có gì mà rối chứ? Có phải đang sống trong thời phong kiến đâu, huống chi là cậu đã cứu Thẩm Tiếu nữa. Cậu không cần lo lắng, có thế nào mình cũng ủng hộ cậu.
- Có cậu bên cạnh thật tốt.
- Giờ cậu có muốn nói với Thẩm Tiếu không? Cậu muốn đẻ hay bỏ thì hắn cũng là cha của đứa bé, cậu tự mình giải quyết cũng không công bằng với hắn. Cậu yên tâm, có gì mình sẽ đánh hắn giúp cậu.
- Để vài bữa nữa rồi tính. Mình không biết nên nói với hắn không nữa. Sợ sự hiện diện của mình đêm đó hắn cũng không biết, hắn không thích đứa trẻ muốn phá đi thì sao?
- Hắn ta dám sao? Chỉ cần cậu muốn sinh đứa bé thì hắn ta có là ai cũng không ngăn được cậu.
- Giờ mình nói ra có giống mấy người ăn vạ không?
- Cái đầu cậu nghĩ gì vậy? Thật hết nói mà.
- Mình muốn nghỉ ngơi chút, có gì mình nói lại với cậu
- Được, vậy mình về trước đây.
Cô vừa về tới nhà thì xe Lục Thiên Hạo cũng đến ngay sau đó. Cô có chút bất ngờ, sau đó là có chút chột dạ
- Sao anh lại tới đây?
- Vào nhà rồi nói.
- ?
...
Cô vừa đóng cửa quay lại thì Lục Thiên Hạo đã lấy tay dồn cô, tay kia nâng cằm cô lên để cô nhìn thẳng mình.
- Nghe nói em đi mua que thử thai?
- Tiểu Lưu nói sao?
- Xem ra là thật rồi. Là em không tin tưởng tôi rằng tôi chưa làm gì em hay là em làm gì sai sau lưng tôi rồi.
- Em không có. Anh không tin tưởng em sao?
Cô bày ra vẻ mặt đáng thương khiến bức tường tức giận của Lục Thiên Hạo sụp đổ hoàn toàn.
- Không phải, là bạn gái tôi xinh đẹp quá nên tôi lo lắng thôi.
- Thật ra là em đi mua hộ Thanh Loan.
- Là vậy sao? Sao em không nói sớm?
- Nãy giờ em có cơ hội nói sao?
- Xin lỗi, tại tôi nóng vội quá.
“Anh ấy đang xin lỗi mình sao?”
- E hèm... là anh không đủ tin tưởng em.
- Chưa đóng dấu sao anh có thể an tâm được. Giờ anh đóng dấu nhé.
- Áaaa, lưu manh.