Chiếc xe nhanh chóng đổi hướng, rẽ về nhà Đồng Oanh Lạc. Cô lái xe mà tâm trạng không có chút ổn định nào cả, cô thấy rất khó chịu. Cô thấy trái tim mình như bị hụt hẫng và thiếu sót gì vậy. Là vì hắn sao? Hay nói cách đầy đủ là vì hắn có vị hôn thê sao? Cô cũng không biết nữa, cảm giác này thật sự rất khó chịu.
Xe dừng trước nhà Đồng Oanh Lạc, cô tạm biệt cô gái rồi rời đi vào nhà ngay.
Reng reng reng
- Tôi nghe rồi Thẩm tổng.
- Mọi chuyện sao rồi?
- Cô ấy không xem tin kia qua điện thoại mà thấy qua mấy tấm áp phích trên mấy toà nhà trên đường tới công viên.
- ૮ɦếƭ tiệt! Cô ấy sao rồi?
- Em không biết, nhưng chắc là buồn ạ, cô ấy không đi ăn nữa mà đi về nhà luôn rồi.
- Tút tút tút.
“ Oanh Lạc, em thật sự thích hắn sao?”
Thẩm Tiếu mở điện thoại lên thực hiện một dãy thao tác rồi cầm áo ra ngoài.
Nhà hàng.
Trong một phòng VIP, có hai người đàn ông đứng tuổi đang trò chuyện, bên cạnh là một đôi nam thanh nữ tú kiệm lời. Bên trên bàn ăn là vô số sơn hào hải vị, của ngon vật lạ.
- Lục lão gia, nào, nâng ly vì mối hôn ước của hai nhà.
- Nào, mời.
Hai ông lão dứt câu thì nhấp miệng lên chén rượu đỏ.
- Kìa, Lục Thiên Hạo, con gắp đồ ăn cho Vãn Vân đi.
- Cô ta què sao?
- Lục Thiên Hạo!
- Không sao đâu bác, cháu tự gắp được rồi.
- Con xem xem, người ta hiểu chuyện biết bao. Vãn lão đầu, ông đúng là có phúc lớn thế nào mới có người con gái tốt thế này.
- Lục lão gia quá lời rồi.
- Không như thằng con nhà tôi.
- Tuổi trẻ thích bay nhảy mà, không thích bị ràng buộc. Dễ hiểu thôi, Vãn nhi nhà tôi lấy được Thiên Hạo mới là phúc của Vãn gia chúng tôi.
- Khách sáo, khách sáo rồi. Nào mọi người ăn đi, để nguội sẽ không ngon.
- Mời dùng.
Vãn Vân từ sáng tới giờ luôn phải tỏ ra là một người gái hiền dâu thảo đúng mực, khiến Lục Đàm vô cùng hài lòng, yêu thích nhưng lại khiến cho Lục Thiên Hạo chán ghét vô cùng. Anh từ sáng tới giờ mang vẻ mặt trời nổi giông bão, không nói cũng chẳng rằng, mà mỗi lời nói ra thì khiến cho Lục lão gia tức muốn hộc máu.
Khung cảnh bên trong đều lọt vào ánh mắt của một người. Hắn mở cửa phòng đi thẳng vào chỗ bàn ăn của bốn người kia. Bốn người tám mắt đều đổ về phía hắn.
- Xin chào mọi người.
- Vị đây là?
- Xin tự giới thiệu, tôi là Thẩm Tiếu, tổng giám đốc của Thịnh Hân.
- Hoá ra là Thẩm tổng, mời ngài cùng dùng bữa.
- Bữa ăn mang đậm không khí gia đình này tôi không ăn cùng được đâu. Chẳng là tôi và Lục tổng có hẹn gặp nhau bàn chuyện công việc, sẵn gặp ở đây thì muốn bàn luôn. Mọi người không để ý chứ?
- Có chuyện gì thì để sau hôm nay bàn bạc cũng được.
Lục Thiên Hạo lúc này như người ૮ɦếƭ đuối vớ được cành củi khô lập tức vồ lấy:
- Mọi người dùng bữa, tôi xin phép.
- Lục Thiên Hạo, con...
- Thôi, công việc quan trọng mà, chúng ta tiếp tục ăn, lát nữa cậu ấy quay về ngay ấy mà.
- Đúng vậy đó Bác, anh ấy vốn yêu công việc mà, có thể dễ hiểu mà.
- Vãn Vân vẫn là người thấu tình đạt lý.
Một căn phòng khác.
- Sao tôi không nhớ Thiên Tầm có hợp tác với Thịnh Hân nhỉ?
- Vậy sao anh còn ra đây?
- ...
- Cuộc trò chuyện bên trong tôi cũng nghe cả rồi. Cũng may là tôi nghe được.
- Nếu không nghe được thì sao?
- Thì tôi sẽ không ngại đấm anh một trận đau.
- Vậy Thẩm tổng đã nghe lén được cái gì rồi?
- Lục Thiên Hạo, sao tôi không biết anh là loại người dễ thỏa hiệp vậy nhỉ? Từ bao giờ trở thành đứa con ngoan nghe lời cha rồi.
- Không liên quan tới anh.
- Tôi nói cho anh biết Lục Thiên Hạo, những người chấp nhận thoả hiệp đều là những người vô dụng yếu đuối. Tôi cũng đã từng nói, nếu anh không thể bảo vệ chăm sóc cô ấy thì để tôi.
- Không còn chuyện gì tôi đi trước đây.
- Anh muốn thấy cô ấy đau khổ sao?
- Sao cơ.
- Anh không thể dứt khoát một lần sao?
- ...
- Đồ hèn.
- Ai nói ai hèn?
- Tôi nói kẻ không dám yêu, cũng không dám ở bên người mình yêu, hôn nhân cũng nghe lời sắp đặt.
- Anh thì biết gì mà nói chứ?
- Vậy anh cho tôi biết đi.
- Tôi không rảnh. Tôi đi trước đây.
Nói rồi hắn đi luôn, Thẩm Tiếu cố gào thêm vài ba câu
- Lục tổng, nếu cậu mà còn khiến cô ấy đau khổ tôi nhất định sẽ băm anh ra trăm mảnh.
Lục Thiên Hạo vờ như không nghe tiếng, cứ thế đi thẳng. Hắn không trở về phòng ăn nữa mà trở về công ty.
Ting
- Ai nhắn gì sao?
- Thiên Hạo nó nhắn có việc gấp ở công ty rồi, sẽ không quay lại nữa.
- Không sao không sao.
- Để lần sau tôi bảo nó mời hai vị đi ăn bữa khác.
- Được.
Hắn trở về công ty, trên đường đi cũng thấy mấy cái áp phích đó, nhập một dãy số gọi cho Tiểu Lưu nói cậu ta giải quyết.
Công ty Thiên Tầm
- Thư ký Đồng đâu?
- Cô ấy nói đi ăn rồi chưa thấy quay lại ạ. Nghe nói cô ấy mệt nên xin nghỉ hay sao ấy ạ.
- Tôi biết rồi.
Lúc này hắn mới mở điện thoại lên, có gần 50 cuộc gọi nhỡ, là cô gọi tới. Hắn thật muốn tự vả mình mấy cái mà. Sau những cuộc gọi là tin nhắn xin nghỉ phép của cô. Hắn muốn gọi lại nhưng cuối cùng vẫn là không gọi.
Hắn đi lấy xe lái tới khu trung cư của cô. Phòng của cô đang đóng, hắn đứng trước cửa hồi lâu nhưng không hề gõ cửa. Cuối cùng không để lại dấu vết nào mà rời đi.