...
- Tôi bảo là ai mà xui như thế, hoá ra là cô. Người đanh đá hay gặp mấy chuyện này lắm.
- Tôi làm sao? Đây là tôi bị người ta ςướק, hơn là một số người có cái ví cũng quên.
- Cô....được, cô giúp tôi, tôi giúp cô, chúng ta coi như hoà.
- Vậy tôi đi trước, cảm ơn.
Cô đang đi thì bị hắn kéo cổ áo lại...”Nhưng vì giúp cô cửa xe tôi bị xước sơn rồi, cô không định không đền tôi chứ?” Cô chỉ tên trộm bị cô đánh thảm thương dưới đất “Là hắn làm xước, bảo hắn đền.”Nói xong cô quay ngoắt đi, tiện chân đá hòn đá nhỏ bên lề đường cho bõ tức “ngày gì vậy chứ” ( ngày tình yêu đến đó chị ơi) Đôi mắt ngập ý cười nhìn cô gái quay sang thành chán ghét nhìn tên ςướק:” Cút”
Dòng suy nghĩ lơ lửng bị tiếng còi xe mấy xe đằng sau ing ỏi kèm tiếng quát” Có đi không để người ta đi?...” “May hôm nay lão tử vui không các người hôm nay hết đường sống!” ( Đại ca à, là anh sai mà =)))
Lục gia
Người hầu đang lau dọn và tỉa hoa ngoài vườn thấy hắn về thì dừng hết việc đứng thẳng:
- Lục thiếu.
Quản gia thấy hắn về vội vã ra đón:” Lục thiếu, cậu về rồi, phu nhân và lão gia đang chờ cậu về.”
- Chờ tôi? Có việc gì mà chờ chứ....Quản gia, tôi nhắc lại, bà ta không phải phu nhân Lục gia, phu nhân Lục gia chỉ có mẹ tôi.
- Vâng.
....
Lục Đàm và Hình Ninh thấy hắn vào thì đon đả
- Thiên Hạo, con về rồi, mau ngồi xuống đây ăn cơm với mọi người.
- Cảm ơn, tôi không đói, tôi lên lầu trước.
Lục lão gia hạ giọng
- Đứng lại, đúng là không coi ai ra gì. Ngồi xuống ăn cơm, ta có điều muốn nói
Thiên Hạo quay lại đến bàn ăn, tiện tay vắt cái áo vest lên ghế, ngồi xuống một tay cầm điện thoại một tay chống cắm
- Cơm tôi không ăn, có việc gì thì ông nói luôn đi.
- Đây là Hình Vũ, cháu gái của Ninh nhi, con xem có công việc sắp xếp cho nó vào làm chỗ con, vừa tiện chăm sóc con bé, vừa tiện có thời gian tìm hiểu nhau.
Hắn giờ mới nhìn qua người phụ nữ cạnh Hình Ninh. “Hình Vũ?” Hình Ninh cất tiếng:
- Thiên Hạo, đây là cháu gái dì, từ nhỏ thông minh, lớn lên xinh đẹp, nó cũng đã ngưỡng mộ con đã lâu. Con xem có gì giúp đỡ nó giúp dì.
- Đã là cháu gái bà thì liên quan gì tới tôi? Nếu thực sự có năng lực, bảo cô ta đến Thiên Tầm phỏng vấn. Với lại, tôi không muốn có quan hệ gì với nhà họ Hình các người, dòng màu các người dơ bẩn như nhau.
Giọng nói hắn nhẹ nhàng bao nhiêu lại cay nghiệt bấy nhiêu. Hắn vừa dứt câu thì một cái bát cơm bay qua chỗ hắn, hắn né người quay mặt lại người vừa ném. Lục Đàm quát lên:
- Ăn nói láo xược, đây là mẹ kế của con.
- Như ông nói đấy, đây là mẹ kế, không phải mẹ tôi. Không còn việc gì tôi xin phép, mọi người tiếp tục ăn.
Hắn nói dứt câu thì lấy áo vest lên tầng đi thẳng mặc cho Lục lão gia kia có quát mắng đằng sau.Hình Ninh ngắn mặt nghiến răng nhưng trước mặt Lục lão gia đây vẫn phải diễn tuồng dịu dàng, hiểu chuyện:”Lão gia đừng tức giận, Hạo nhi còn nhỏ, tính tình nóng nảy có gì ta bàn với con sau” (Ta xem ngươi còn giữ bộ dạng đó bao lâu.)
Hắn lên tầng vứt điện thoại lên giường lấy bộ quần áo tắm trắng đi vào phòng tắm. Cứ đứng trước cha mình và mẹ kế kia là hắn thấy chán ghét, vừa giận vừa khinh. Dòng nước lạnh từ vòi hoa sen chảy xuống hắn, đứng lúc lâu hắn mới ổn định lại tâm trạng.
Tắm xong, hắn ra đứng trước bức tường kính, nhìn xuyên qua thấy thành phố S về đêm. Thành phố S về đêm hào nhoáng lấp lánh ánh đèn muôn màu. Hắn một mình đứng trên tầng cao nhìn cuộc sống nhộn nhịp bên ngoài, thật cô độc. Từ ngày mẹ hắn mất vì tai nạn, hắn đã trở nên thế này, ít nói, ít cười, lạnh lùng, tàn khốc. Thật đáng cười, người mẹ ấy ra đi ngay trước mặt hắn, hắn lại chỉ có thể bất lực ngồi khóc, ôm mẹ mà khóc. “Mẹ, con lại nhớ người rồi.”
Hắn bất thần lâu như vậy đến khi điện thoại hắn reo lên: “Alo”_” Lục tổng,người mà tập đoàn Thịnh Hân mời là “Đồng Oanh Lạc”
“ Sắp xếp cho tôi, ngày mai tôi muốn gặp cô ta” “Vâng” ( Đồng Oanh Lạc)
Sáng sớm hôm sau hắn đã đến công ty, khi hắn đến, công ty chỉ có vài người. Hắn mở laptop xem văn bản mà Tiểu Lưu gửi “ Đồng Oanh Lạc, 23 tuổi, cha là Đồng Lâm, mẹ là Khương Tả Hậu. Từ nhỏ đã là một học bá, lớn lên đã sang Mỹ du học chuyên sâu về ngành thiết kế. Vừa về nước năm trước. Gia đình khá giả. Tự dùng thực lực mình để nhận đánh giá cao về trình độ thiết kế, được coi là Vương hậu ngành thiết kế........” Lục Thiên Hạo đọc lướt qua, gần đến phần hình ảnh thì bụng hắn reo. “Phải rồi từ trưa hôm qua đã không ăn gì “
Hắn đi thang máy xuống quán cà phê gần đó, gọi một suất bánh ngọt một ly cà phê. Không thể phủ nhận, hắn rất đẹp trai, đi đâu cũng là tâm điểm của ánh nhìn. Thật tình cờ, cô gái ấy cũng ngồi ăn sáng ở quán đó với bạn thân.
- Oanh Lạc, nhìn đi, là Lục tổng đẹp trai quá đi
- Đánh ૮ɦếƭ cũng không chừa mê trai.
- Cậu cứ nhìn đi mà, đẹp trai lắm đó.
Nói rồi Thanh Loan dùng tay đẩy ánh nhìn của Oanh Lạc sang phía Lục Thiên Hạo
- (sao lại là anh ta) Cậu nói anh ta là ai cơ?
- Là Lục tổng -Lục Thiên Hạo, Chủ tịch tập đoàn Thiên Tầm
- Thanh Loan, cậu chắc không?
- Có ai trong thành phố S này không biết hắn chứ, sao nào đẹp trai không?
- ( Thiên Tầm? Lục Thiên Hạo?...) hehe
- Á Oanh Lạc, Lục tổng đi về phía mình này
“Phụt” ( Đùa chứ, đi nhanh vậy)
- Tiểu thư, cô phải cẩn thận chứ. Ta lại gặp nhau rồi.
Thanh Loạn trợn tròn mắt:
- Hai người quen nhau sao?
- Không quen / Quen.
Lục Thiên Hạo nhìn qua cô giọng trêu trọc
- Không những quen mà ta còn có duyên, đúng không tiểu thư?
- Ai có duyên với anh? Đồ thần kinh!
- Muốn thế cũng không phải không được, trả tiền sửa xe cho tôi!
- Không phải tôi nói anh đòi tên kia sao?
- Lúc cô đi hắn cũng trốn rồi! Cô nói xem tiền xe tôi ai chịu đây?
- Do anh để hắn chạy mất liên quan gì tôi, Thanh Loan chúng ta đi!
Thanh Loan chưa kịp định hình ra chuyện gì thì đã bị cô kéo đi rồi.
(Sao con mèo này lúc nào cũng xù lông vậy nhỉ, thật đáng yêu) hắn vừa suy nghĩ vẩn vơ vừa thưởng thức bữa sáng.
....
- Lạc Lạc, tôi còn chưa ăn xong đó
- Tức ૮ɦếƭ tôi rồi, đi đâu cũng gặp hắn, thật xui xẻo. À, Thanh Loan cậu về trước nhé, tôi còn có việc.
- Được rồi!Mà Oanh Lạc này, đừng đắc tội với Lục Thiên Hạo, hắn không phải loại người dễ chọc đâu.
- Tôi cũng không dễ chọc đâu. Vậy nhé bye bye.
Tập đoàn Thiên Tầm, trong phòng Lục tổng
- Lục tổng, Đồng tiểu thư đến rồi
- Tôi biết rồi, cho cô ấy vào.
- Đổng tiểu thư, mời
Nghe tiếng bước chân tiến lại gần, hắn quay ghế lại. “Xin chào Lục tổng!”(Sao lại là cô ta?)
Cô tiện tay kéo ghế lại ngồi đưa tay ra:” Làm quen lại một chút, tôi là Đồng Oanh Lạc!”