Cộc cộc....
Tiếng bước chân ráo riết của người đàn ông đang tiến về phòng họp, theo sau là cả hai hàng người rầm rập đi theo...
Cánh cửa mở ra, những người trong phòng bật dậy-“Lục tổng”. Thoáng nhìn qua sắc mặt hắn rồi cả phòng cúi gằm mặt xuống. Người đàn ông được gọi là Lục tổng kia không thèm để ai vào mắt, bước nhẹ vù qua bàn dài trong phòng họp bước đến ngồi cái ghế ở vị trí đầu bàn. Lúc này hắn mới gõ tay xuống bàn, quét mắt qua tất cả mọi người... căn phòng bật điều hoà 24 độ mà lạnh đến run người thế này.
- Tiểu Lưu, chiếu bảng doanh thu lên cho họ xem.
Chàng trai trẻ đứng bên cạnh hắn dạ nhẹ tiếng rồi chiếu lên bảng trắng đằng sau.
- Các người làm ăn kiểu gì vậy, doanh thu giảm so với tháng trước 2.31%. Mối làm ăn tốt như vậy cũng để bên Thẩm Tiếu dành mất. Tôi nuôi các người để các người làm ăn như vậy sao? Tôi cần các anh làm gì? Lũ phế vật.
Giọng hắn nghe lạnh như băng, sắc nhọn như lưỡi dao làm cả phòng không rét mà run lên từng hồi.
- Sao không ai nói gì? Ngày thường ríu rít như lũ chim đói, giờ cần nói lại câm như hến?.... Tháng sau cho tôi thấy các người còn có tác dụng.
- ...
Những người đang ngồi dưới thật sự mặt cắt không còn giọt máu
Nói xong hắn đứng dậy, bước một mạch đi thẳng, bấy giờ mọi người trong phòng mới dám thở.
Hắn là Lục Thiên Hạo năm nay 28 tuổi, CEO của tập đoàn Thiên Tầm_ tập đoàn thời trang, trang sức lớn nhất của cả nước, có cả trăm chi nhánh ở trong nước và ngoài nước. Có thể nói là người sinh ra đã ngậm chìa khoá vàng. Tập đoàn Thiên Tầm vào tay hắn thì ngày càng phát triển, mở thêm nhiều chi nhánh. Trên giới thương trường không ai là không biết hắn. Những thế lực đứng sau hắn thì vẫn là ẩn số
Trên chiếc Lamborghini màu xanh dương điển mắt, hắn gõ tay lên đùi, nhìn ra cửa sổ xe. Tiểu Lưu thấy Lục Thiên Hạo dịu nhẹ mới dám cất tiếng
- Lục thiếu, cậu muốn đi đâu ạ?
- Cửa hàng hoa đi, tôi muốn ra thăm mẹ.
- Vâng.
Xe dừng lại trước một cửa hàng hoa nhỏ. Tiểu Lưu bước xuống trước mở cửa xe cho Lục Thiên Hạo. Hắn nhẹ nhàng bước xuống đến trước mặt bà chủ
- Bà chủ, cho tôi bó Thuỷ tiên
Sau một lúc...
- Của cậu đây ạ, 50 tệ
- Cảm ơn, tiền của bà đây- hắn rút ví ra tiện rút tờ 100 tệ ra đưa cho bà chủ.
Trong lúc hắn chờ bà chủ đưa tiền lại tiếng chuông điện thoại reo lên:” Lục tổng, bên Thẩm Tiếu đã có biến động.” “ Được, tôi biết rồi”
Hắn lên xe rồi đi thẳng, dự đi đến một quả đồi gần đó....
- Lục thiếu, có một cô gái chạy theo xe ta ạ
- Kệ cô ta
Lại qua 3 con phố....
- Cô ấy vẫn chạy theo ạ, có phải có việc gì không ạ? Hay là ta vẫn nên dừng lại đi
- Tôi và cô ta thì có chuyện gì được chứ? Hừm, dừng lại đi
Hắn bước xuống xe, cô gái kia chạy chậm lại đến xe của hắn thì dừng hẳn. Hắn nhìn cô mồ hôi chảy dài, hơi thở gấp gáp, thật thảm thương
- Này, tôi biết tôi đẹp trai nhưng không đến nỗi say đắm để cô chạy theo mấy con phố dưới thời tiết này chứ?
Cô lườm hắn, quăng cái ví thẳng người hắn, hắng giọng: “ Bớt tự phụ đi, đồ thần kinh, anh có biết tôi chạy theo xe anh khổ thế nào không? Anh tưởng anh đẹp trai lắm à?” Hắn ngờ người, vừa ngại vừa buồn cười. “Cô muốn được cảm ơn bao nhiêu tiền? Cứ việc ra giá! “
“ Lão nương đây không thèm tiền của anh!”
Nãy giờ Tiểu Lưu bên cạnh mím môi để cười không lên tiếng thầm nghĩ “ cô gái này không sợ ૮ɦếƭ à, không biết Lục thiếu là ai sao?” Lúc cậu ngoảnh mặt lên thì chỉ còn Lục Thiên Hạo đứng mọc rễ ở đó
- Lục thiếu, ta đi thôi!
- Ừm ( người phụ nữ điên)
“ Lục thiếu nay hiền vậy?”
Xe lăn bánh đến lưng đồi thì dừng lại, Lục Thiên Hạo cầm bó hoa thủy tiên xuống, bước đến ngôi mộ trắng gần đó
- Mẹ, con đến thăm mẹ đây....
....
Hắn trở về công ty....
- Bên Thẩm Tiếu có gì biến động sao?
- Dạ hình như hắn đang cố mời một nhà thiết kế nổi tiếng để công ty Thịnh Hân ra bộ sưu tập mùa hè
- Thứ hắn muốn ta nhất định phải dành được trước.
Hắn bước ra công tý, tự lái xe trở về Lục gia. Đến ngã tư, hắn dừng đèn đỏ, tiện tay châm điếu thuốc....
- BẮT LẤY HẮN, HẮN TA TRỘM TÚI CỦA TÔI....
Nhìn qua gương chiếu hậu, Lục Thiên Hạo thấy một cô gái đuổi theo một tên mặc áo đen, khi tên trộm kia chạy qua xe anh, anh đẩy cửa xe, tên trộm cứ thế đâm vào cửa xe ngã uỳnh xuống đất, cô gái kia chạy đến giật lại cái túi và sẵn túi “giã” anh ta mấy cái “Dám giật túi lão nương, này thì giật túi lão nương này...” nhìn cũng thấy xót cho tên ςướק:(((
Bấy giờ cô mới nhìn lên người vừa giúp mình
- Cảm ơn anh nhiều.
- Sao lại là anh/ cô