Chương 38: Yêu ThươngLục Đình Phong kể xong rồi, nhưng Du Nhiên vẫn chưa thoát ra được những câu chữ mà hắn nói ban nãy.
Tất cả giống như một giấc mơ vậy, từ lúc hai người họ quen nhau, gặp lại nhau, cưới nhau, cho đến yêu nhau.
Hóa ra là như thế, cho nên trong đêm tân hôn, Lục Đình Phong lại ôm cô vào lòng, khen cô ngoan, hơn ba tháng chung sống, hắn lúc nào cũng chiều chuộng cô.
Du Nhiên rơi vào ôn nhu cùng sự săn sóc kia, ngày càng không dứt ra được.
Cô nghĩ rằng hai người họ chính là kiểu gần nhau lâu sẽ sinh tình cảm, lại không nghĩ đến, Lục Đình Phong thích mình như thế, lại thích lâu đến như vậy.
Tám năm quả thực rất dài…
Du Nhiên ngẩng mặt lên, nhìn Lục Đình Phong rất lâu, như muốn khắc ghi khuôn mặt này vào sâu trong trí nhớ, từ hàng mày anh tuấn đến đôi mắt hẹp dài, từ cái mũi cao ✓út cho đến bờ môi mỏng nhìn qua quá lãnh đạm kia.
Ngón tay Du Nhiên trượt đến một bên má Lục Đình Phong, cô mím môi, nhoài người đến hôn lên khuôn mặt hắn.
Du Nhiên rất muốn hỏi Lục Đình Phong vì sao lại thích cô? Chẳng qua chỉ là chút kí ức trong quá khứ, sau này cô cũng đã không còn giọng nói kia, vì sao đến bây giờ hắn vẫn cố chấp thích cô như thế?
Du Nhiên còn muốn hỏi rất nhiều câu nữa, nhưng sau cùng, cô chẳng cần phải tìm những câu trả lời ở nơi hắn.
Bởi khi nhìn vào khuôn mặt Lục Đình Phong, mọi dịu dàng trong ánh mắt của hắn đều dành trọn cho cô, một phân người khác cũng chẳng có phần.
Như vậy là đủ rồi.
“Du Nhiên ơi, ôm anh đi.”
Du Nhiên dụi đầu vào hõm vai Lục Đình Phong, hai tay ôm lấy hông Lục đình Phong, cánh tay nho nhỏ trắng trắng đan vào nhau, khiến cho tấm lưng rộng lớn kia bị bao vây trong vòng tay cô.
Lục Đình Phong hôn lên cái gáy trắng noãn kia, thấy bả vai nhóc con giần giật, hắn biết nhóc Du Nhiên lại bắt đầu khóc nhè rồi.
“Nếu biết sớm em sẽ vì những chuyện này cảm động đến khóc thì anh nhất định không kể cho em nghe đâu.”
Lục Đình Phong cúi đầu lau nước mắt cho Du Nhiên, càng lau nước mắt chảy càng tợn hơn.
Hắn thở dài một tiếng, sau đó dùng môi hôn lên đuôi mắt của cô, đầu lưỡi lấy đi một giọt nước mắt vừa rơi trên vành mắt.
“Nước mắt của Du Nhiên nhà ta là vàng ngọc, không thể rơi bừa được, kể cả là vì anh cũng không thể.”
Du Nhiên hít cái mũi đỏ ửng, bị nói như thế cũng không dám khóc nữa, nhưng Du Nhiên thương ngài Lục quá, cô vẫn không quên được những lời kể kia.
Du Nhiên có ấn tượng rất rõ cái lần gặp vào ngày đông ấy, người đó rất dịu dàng đỡ cô lên, bàn tay ấm áp kia khiến Du Nhiên cảm động đến suýt khóc.
Về sau trường học của cô nhận được đãi ngộ cực kì tốt, Du Nhiên từng nghĩ đến có khi nào là nhóm người kia tiếp tục giúp trường mình không, còn có chút mong chờ gặp người nọ để tặng quà thay tiếng cám ơn không thể nói lần trước.
Nhưng mà chờ mãi cũng chẳng thấy họ quay trở lại, Du Nhiên làm sao biết lúc đó Lục Đình Phong cũng muốn gặp cô bao nhiêu, chỉ tiếc hai người trời Nam đất Bắc, lần gặp lại tiếp theo, Du Nhiên đã quên bóng dáng chàng trai nọ, khoác lên mình bộ váy cưới, tiến vào lễ đường cùng Lục Đình Phong, trở thành vợ của hắn.
Chỉ cần nhớ đến đó, nghĩ đến hắn đã vất vả ở nước ngoài, sống nơi xứ lạ quê người nhưng vẫn còn lòng quan tâm cô ở trong nước, cho đến bây giờ vẫn luôn một mực đối xử tốt với cô, lòng Du Nhiên mềm nhũn.
Làm sao đây, cô càng lúc càng thích ngài Lục rồi.
“Sao thế, Du Nhiên?”
Hai người dính sát vào nhau, Lục Đình Phong có thể cảm nhận được nhịp tim gia tốc bất thường của Du Nhiên, hắn còn chưa biết chuyện gì, lần nữa bị Du Nhiên tập kích.
Du Nhiên không thể nói được, không thể bài tỏ tình cảm của mình như cái cách của Lục Đình Phong, cô chỉ có thể dùng hành động và ánh mắt của chính mình, nói cho Lục Đình Phong biết.
Ngài Lục, Du Nhiên thích ngài Lục lắm, rất thích, cực kì thích.
Thích đến mức không dám buông tay.
Bờ môi chạm vào nhau, sau đó tiếp tục dây dưa.
Hai người họ hôn nhau đến quên cả trời đất.
trong vòng tay ấm áp của Lục Đình Phong, Du Nhiên như con mèo nhỏ bị hôn đến mặt đỏ như gấc, phát ra âm thanh nũng nịu, lớp phòng vệ cuối cùng của cô cũng bị ngài Lục gỡ xuống.
Ở bên cạnh Lục Đình Phong, cô tình nguyện đem những điểm yếu ớt của mình ra cho hắn xem.
Ngay giây phút này, cô dùng trái tim mình tặng hết cho hắn.
Điện thoại trên bàn đang phát sáng, nhưng chẳng một ai thèm để ý..