Chương 13: Hôn Một Cái“Tại sao muốn dọn ra gấp như vậy?”
Lục Đình Phong đã ăn xong từ lâu, hắn nhìn Du Nhiên đang ngẩn người, ánh mắt lóe qua tia kinh ngạc, bàn tay hắn dưới bàn ăn chạm vào đầu gối của cô, vỗ nhẹ hai cái như trấn an.
“Không gấp.
”
“Ba không đồng ý.
”
Lục Đình Phong nhìn ông Lục, khóe môi khẽ nhếch lên một đường như châm chọc.
“Con chỉ thông báo cho biết, không phải xin phép của ba.
”
“Lục Đình Phong!”
Ông Lục tức giận đứng bật dậy, tay chỉ về phía Lục Đình Phong, bị hắn đáp lại bằng thái độ dửng dưng.
Lục Đình Phong nhìn cha giận đến mức tóc sắp dựng đứng, rất muốn hỏi ông cảnh tượng này có quen hay không?
Hệt như lúc ông ta mang người đàn bà kia về nhà, trước mặt mẹ hắn nói người phụ nữ ấy mang giọt máu của ông rồi, ông lại không thể bỏ con của mình.
Mẹ Lục Đình Phong lúc đó vô cùng tức giận, nào có người phụ nữ nào chịu được cảnh chồng mình mang hồ ly tinh về nhà, trong bụng cô ta lại còn có dã chủng, mẹ Lục Đình Phong chỉ tay vào hai người đó mắng rất khó nghe.
Sau đó ông Lục nói: “Tôi chỉ thông báo cho bà một tiếng, không phải đến để hỏi ý bà.
”
Lục đình Phong nấp một bên cửa nhìn hai người cãi nhau, nhìn thấy Hạ Tuyết ôm bụng, đứng khép nép cạnh ông Lục, bộ dáng trông vô cùng đáng thương.
Lục Đình Phong không nghĩ đến nữa, hắn nhìn Du Nhiên ngoan ngoãn húp hết chén canh kia, hỏi.
“Ăn no rồi chứ?”
Du Nhiên buông đũa xuống, gật đầu, còn kém nước xoa cái bụng đang căng ra của cô cho ngài Lục thấy thôi.
“Vậy chúng ta đi thôi.
”
Lục Đình Phong xoay bánh xe một chút, Du Nhiên liền đi đến nắm lấy thành xe đẩy đi.
Đi được một lúc, hắn liền nhìn ông bà Lục, nói.
“Không phải ông muốn đem đứa con ấy về nhà lắm sao?”
Lục Đình Phong chợt nhớ đến gì đó, bật cười.
“Xem nào, tôi suýt thì quên mất, cứ tưởng mình chỉ có một đứa em gái, không ngờ bây giờ lại thêm ra một đứa em trai nữa.
Ba à, nếu ba thích thì cứ đem hai đứa về đây hết đi, dù sao dì cũng không ngại có thêm chị em đâu, nhỉ? ”
Đến lúc Du Nhiên và Lục Đình Phong rời đi, bà Lục cùng ông Lục vẫn còn trong hoảng hốt mà chưa tỉnh lại.
Ông Lục không ngờ việc mình có thêm một người con trai bị Lục Đình Phong phát hiện.
Bà Lục càng không thể tin ông Lục có người khác ở ngoài, hơn nữa còn có con trai!
Bà lảo đảo đứng lên, nhìn sắc mặt khó coi của chồng mình, rất muốn cười lớn một tiếng, nhưng mặt lại méo xệch.
Quả báo, đúng là quả báo mà! Hạ Tuyết bà mười mấy năm trước ςướק chồng người khác, bây giờ đã phải chịu cảnh chồng mình cắm cho mình một cái sừng thật dài, con ả tiện nhân kia trong lúc bà chẳng hay biết còn sinh cho ông ta một đứa con trai.
Bà Lục với tay lấy ly nước trên bàn, hất mạnh vào người ông Lục.
“Khốn nạn!”
“Hạ Tuyết, bà phát điên cái gì đấy?”
Bà Lục giận đến điên rồi, mặc kệ lễ nghi thế gia, bà gạt hết chén dĩa trên bàn ăn xuống, gào lên.
“ Lục Triết Hạo, ông là đồ khốn kiếp!”
Tiếng bát đũa rơi vỡ chói tai, âm thanh cãi cọ ầm ĩ cả phòng ăn, nhà họ Lục nhất thời loạn cào cào.
Du Nhiên bước đến khóa chặt cửa lại, cạch một tiếng, xung quanh liền tĩnh lặng, như thể chuyện của hai người kia hoàn toàn không liên quan đến Du Nhiên cùng Lục Đình Phong, thế giới quay xung quanh hai người chỉ còn một mảng yên ổn.
Du Nhiên ngồi xuống giường, bỗng dưng tự giác nhích đến cạnh ngài Lục.
Du Nhiên rất ít khi chủ động lại gần ngài Lục, trừ lúc được hắn gọi cô mới đi đến, nhưng hôm nay Du Nhiên cảm nhận được ngài Lục rất không vui.
Làm sao mà hắn có thể vui nổi khi vạch trần chuyện nɠɵạı ŧìиɦ của ba mình được, chắc chắn trong lòng ngài Lục đang rất tức giận cùng thất vọng.
Du Nhiên như con thỏ nhỏ, nhích từng chút từng chút, đến khi bả vai của hai người chạm vào nhau, Lục Đình Phong mới hồi thần.
“Sao thế, Du Nhiên?”
Du Nhiên liếc mắt chợt đưa tay ra bắt lấy tay Lục Đình Phong, kéo tay hắn áp lên má mình.
Du Nhiên nghiêng đầu để cho lòng bàn tay ngài Lục trọn vẹn ôm lấy nửa khuôn mặt của mình, hai mắt đen láy rất kiên định mà đối mặt với Lục Đình Phong.
Ngài Lục có hiểu ý Du Nhiên không? Ngài đừng buồn nữa được không?
Ngài Lục không vui, trong lòng cô cũng chua xót đến kì lạ.
Lục Đình Phong không biết nên diễn tả cảm xúc của mình như thế nào, hắn nhìn Du Nhiên rất lâu, sau đó bất ngờ ôm lấy cô vào lòng mình, bàn tay còn lại vuốt ve bả vai cô, có xúc động muốn vây hãm cô vào cả cơ thể của chính mình.
Lục Đình Phong cảm nhận được quan tâm của Du Nhiên, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, đi đến từng mạch máu thớ thịt, trong phút chốc mọi đau buồn âu sầu đều được rửa trôi đi.
Lục Đình Phong quay đầu, bờ môi dừng lại ở tóc cô, hỏi thật khẽ.
“Du Nhiên muốn an ủi tôi ư?”
Du Nhiên tựa cằm vào hõm vai Lục Đình Phong, gật gật đầu.
Cô chỉ muốn ngài Lục mỉm cười với cô thôi, như thế cô liền bình thường trở lại, không còn khó chịu nữa.
Hắn kìm ném cảm xúc đang cuộn trào trong người, thấp giọng hỏi.
“Vậy, Du Nhiên hôn an ủi tôi một cái đi, có được không? ”
…
Nhiên: * ngại ngùng* nên hôn không nhỉ?.