Chương 7: Kết Cục Của Hạ KhêDu Nhiên cùng Lục Đình Phong còn đang bận ăn uống vui vẻ thì phía bên nhà họ Hạ đã thành một màn gà bay chó sủa.
“Dì, dì phải cứu con, con ૮ɦếƭ mất, con ૮ɦếƭ mất.
”
Bà Lục nhìn Hạ Khê quỳ giữa phòng khách Hạ gia, nước mắt rơi ướt đẫm khuôn mặt, cô ta khóc nhiều đến nỗi trôi cả phấn nền, miệng luôn cầu bà cứu cô ta.
Bà Lục cần điện thoại, nhìn chằm chằm vào bài phổ biến sáng nay, là một ảnh chụp cảnh hoan ái trụy lạc giữa hai người đàn ông cùng một người phụ nữ, dù hình ảnh chụp trong phòng tối đen, lại còn bị làm nhòe, nhưng nốt ruồi son bên tai trái người phụ nữ, cùng bông tai số lượng có hạn mà GY sản xuất vẫn hiện rõ mồn một.
Người sở hữu được đôi khuyên tai này chỉ có năm, không sớm thì muộn sẽ tra đến chỗ Hạ Khê.
Bà Lục run tay đọc những dòng tiếp theo của bài viết phân tích, chủ bài bảo rằng biết rõ thân thế của ba người này, hai người là idol, một người là con của gia tộc lớn, nếu muốn biết chính xác, ngày mai chủ bài liền tiết lộ thêm một chút manh mối.
Ở cuối bài viết, lượt chia sẻ và bình luận tăng nhanh chóng mặt, sắp vượt qua một triệu lượt share.
Cánh tay bà Lục run rẩy, điện thoại liền rơi xuống sàn.
“Dì ơi, dì nghĩ cách nào cứu con đi dì! Nếu không tương lai của con sẽ mất hết, con không thể gả cho ai được nữa dì ơi!”
“Chắc chắn là Lục Đình Phong làm, chắc chắn là anh ấy hãm hại con.
”
“Im miệng đi, Hạ Khê, tao không ngờ mày là loại người này!”
“Chậc, tiểu thư Hạ gia, Hạ Khê à, con làm mất mặt cái gia đình này quá đi.
”
“Đồ hư đốn, đồ mất dạy.
”
Bà Lục nhìn Hạ Khê một bên khóc nháo, họ hàng một bên mắng chửi, một bên chỉ trỏ cười cợt.
Phòng khách Hạ gia loạn thành một đoàn.
“Im lặng hết đi!”
Bà Lục đứng phắt dậy, quát lớn một tiếng.
Cả phòng lập tức lặng ngắt.
“Dì, dì ơi…”
Hạ Khê chật vật đi đến chỗ của bà Lục, nắm lấy tay bà, nức nở gọi.
Bà Lục nhìn đứa cháu mình thương yêu bấy lâu, dù biết Hạ Khê đanh đá điêu ngoa nhưng không ngờ cô ta còn dám làm chuyện tày trời như thế này.
Quá tɦác ɭoạи, bà không dám tin người trong ảnh đó lại là cháu gái của bà.
Nhưng Lục Đình Phong trả thù người không bao giờ chơi trò tung tin thất thiệt, bà chắc chắn rằng đây là ảnh thật.
“Hạ Khê.
”
Bà Lục gọi tên cô ta một tiếng, Hạ Khê liền ngẩng đầu trong mắt chứa đầy hi vọng.
“Tấm hình đó không phải là giả.
”
Ánh sáng trong mắt Hạ Khê tắt vụt.
“Dì không thể nhúng tay vào việc này được.
”
“Dì!”
Bà Lục đẩy tay Hạ Khê ra, trong ánh mắt không thể tin nổi của cô, rời khỏi Hạ gia.
Tiếng khóc vẫn còn vang vọng, bà Lục đau đầu nhắm mắt, chỉ hy vọng chuyện này không ảnh hưởng lớn đến cả Hạ gia.
Còn về phần Hạ Khê, thương yêu đến mấy thì cũng là con cờ nhỏ trong gia tộc, muốn gạt bỏ, muốn thí đi, đều có thể.
Một khi gặp bất lợi, ai cũng sẽ chăm chăm giữ mình trước.
Tương lai tươi sáng của Hạ Khê ta, đến đây hoàn toàn đóng lại.
Xe một đường chạy về nhà họ Lục, bà Lục nhìn cánh cổng cao kia đang mở ra, chợt nhớ đến khuôn mặt lạnh lẽo của Lục Đình Phong, lưng khẽ run cầm cập.
Lục Đình Phong bấy lâu nay cho bà tác quái trong căn nhà này, chính là vì hắn không thèm để bà vào mắt.
Nhưng một khi Lục Đình Phong muốn đấu, bà hiển nhiên không phải là đối thủ của hắn,
Bà Lục cảm thấy khó thở, cả người cảm giác như sắp bị chèn ép cho đến ૮ɦếƭ.
Là áp lực của Lục Đình Phong.
Du Nhiên nhìn Lục Đình Phong ngồi ở phía đối diện, ở giữa hai người là bàn lẩu sôi sùng sục, có chút khó xử.
Lúc nãy ngài Lục có hỏi cô muốn ăn gì, cô liền nói thèm ăn lẩu ở quán ngay đường đông, hắn liền không hai lời kêu người chạy xe đến đó, cho đến khi ngồi vào quán rồi cô mới giật mình, nhớ đến thân phận cao quý của ngài Lục, quả thực không hợp nơi quán nhỏ này cho lắm.
“Lo lắng tôi chê chỗ này à?”
Du Nhiên tự hỏi mình thể hiện lộ lắm sao? Sao mà ngài Lục nhìn một cái liền biết thế? Rồi xoắn xuýt gật đầu.
“Đồ ngốc thích suy nghĩ lung tung, mau ăn đi.
”
Lục Đình Phong thuần thục gắp thịt cho vào nồi, nước lẩu đỏ sậm sôi ùng ục, tỏa hương thơm, nhìn vô cùng ngon.
Du Nhiên nhìn Lục Đình Phong nhúng thịt xong liền gắp bỏ vào chén mình, sau đó lại nhúng cái khác, lại…gắp bỏ cho mình nữa.
Ngài Lục à? Sao ngài không ăn mà cứ gắp cho tôi mãi thế, chén tôi đầy lắm rồi mà!
Du Nhiên cúi đầu, phồng má giải quyết chỗ thịt kia, nhưng ngặt nổi chén vừa vơi nửa lại bị ngài Lục gắp thêm cho đầy, Du Nhiên nhịn nhịn, nhịn đến lúc ăn không nổi nữa liền xua tay.
“No rồi à?”
No thịt ạ, nhưng rau thì chưa ăn được miếng nào, cô cũng muốn ăn rau, ăn nấm nữa.
Du Nhiên lắc đầu, lại gật gật đầu.
Lục Đình Phong nhìn bộ dáng ngốc ơi là ngốc của cô, buồn cười vô cùng.
Lục Đình Phong lại nhìn vào chén của mình, Du Nhiên vừa mới gắp cho hắn hai miếng thịt, vẫn còn nóng đến bốc khói.
Ánh mắt ngài Lục thoáng chốc dịu xuống, hắn bảo.
“Du Nhiên, thịt có ngon không?”
Du Nhiên gật gật đầu, rất ngon, lại còn thấm vị nữa, vừa cay vừa mặn.
Lục Đình Phong gắp miếng thịt kia cho vào miệng, lúc Du Nhiên cúi đầu gắp nấm, mơ hồ nghe được tiếng hắn đáp lại.
“Ừm, tôi cũng thấy vậy, ngon lắm.